Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
Chương 104: Bức vua thoái vị
Sơ Thất Kiến Hỉ
05/03/2024
Ngày tám tháng năm, Hạ Trì và Vân Thanh đến phụ cận kinh thành, chờ tụ họp lại với các tướng lãnh.
Căn cứ vào tình báo của các ám vệ truyền về, giám quân mà Hạ Nguyên phái ra cũng đã tiến vào cảnh nội Dũ Châu, rất nhanh liền đến Càng Dương, bọn họ cần hành động nhanh hơn.
Hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, nơi tẩm điện của hoàng đế càng là tầng tầng lính gác, muốn đưa Tô Mộc vào cung chẩn trị cho hoàng đế, cần có người phối hợp.
Tạ quốc công từ trước đến nay không tham dự vào đảng phái tranh trữ nào, chỉ là thuần thần. Trước kia Tạ Giang Tri cùng Hạ Trì thường đi chung với nhau, là vì Tạ Giang Tri không cầm quyền, Hạ Trì cũng chỉ là một Vương gia ăn chơi trác táng, vì vậy sẽ không có người cảm thấy bọn họ có liên kết.
Nếu là lúc trước, Tạ gia tất nhiên sẽ không nhận cành ô liu của Hạ Trì, nhưng hiện tại Bình vương bị hại, hoàng đế hôn mê bất tỉnh. Người sáng suốt ít nhiều đều sẽ có hoài nghi trong lòng, bọn họ tất nhiên cũng có khả năng hợp tác.
“Đã thương nghị tốt với Tạ đại nhân, buổi tối ngày mai liền có thể hành động.”
Ám vệ từ kinh thành mang hồi đáp của Tạ quốc công về, Vân Thanh gật đầu, suy nghĩ một lát rồi phân phó: “A Việt, hôm nay ngươi liền mang Tô Mộc vào thành trước, Tạ gia có thể tin, nhưng không thể tin tuyệt đối, bảo vệ tốt cho Tô Mộc.”
Trình Việt chắp tay lĩnh mệnh: “Tuân lệnh!”
Còn y, Hạ Trì và các tướng sĩ thủ hạ sẽ ẩn nấp trong núi rừng giao với kinh thành. Chờ sau khi hoàng đế tỉnh lại đối đầu với Hạ Nguyên, bọn họ sẽ tùy thời hành động.
Ban đêm, Vân Thanh giúp Hạ Trì bôi xong thuốc mỡ, nhìn vết thương trên cánh tay đã kết vảy, mở miệng nói: “Vương gia cảm thấy lúc Hoàng Thượng tỉnh lại, bao lâu sẽ xuống tay với Hạ Nguyên?”
Hạ Trì nói: “Đêm dài lắm mộng, ông ta tất nhiên sẽ nhanh chóng động thủ, càng kéo dài, quyền lực trên tay Hạ Nguyên sẽ như tằm ăn lá, càng ngày càng nhiều.”
Vân Thanh cau mày: “Em còn cảm thấy có chút kỳ quái, Hoàng Thượng đa mưu túc trí, hẳn sẽ không dễ dàng thua trên tay Hạ Nguyên như vậy, ông ấy thật sự không có để lại hậu chiêu gì sao?”
Hạ Trì duỗi tay xoa giữa mày y, mỉa mai nói: “Ông ta quá mức tự tin, cho rằng có thể đem tất cả đám nhi tử đùa bỡn trong lòng bàn tay. Chỉ sợ ông ta cũng không nghĩ tới, Hạ Nguyên dám trực tiếp động thủ với mình như vậy.”
Vân Thanh suy tư gật gật đầu, Hạ Trì nói: “Dù cho ông ta có lưu lại hậu chiêu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta. Đừng lo lắng, ta hứa với em, lần này nhất định sẽ không bị thương nữa.”
Vân Thanh ôm lấy cái đầu lông xù thò qua người mình, nhẹ nhàng cười cười. Bọn họ đã đánh thắng Diên quân, còn gì lo lắng nữa đâu chứ?
Chỉ cần bước qua cái hố cuối cùng này, sau này đều là đường bằng phẳng.
Y đẩy đẩy người đang thừa cơ hội liếm loạn cổ mình: “Dừng lại, em đi tắt đèn.”
Hạ Trì ngẩng đầu, nhẹ nhàng cắn môi y một cái. Lúc này mới đứng dậy tắt đèn, trở về nằm xuống ôm chặt lấy Vân Thanh: “Ngủ đi.”
Mấy ngày này vốn lên đường mệt mỏi, hiện giờ rốt cuộc đã dàn xếp xong mọi chuyện. Cả người Vân Thanh đều bị hơi thở Hạ Trì bao vây, rất nhanh đã đi ngủ.
Hạ Trì nghe hô hấp đều đều của người trong lòng ngực mình, cũng nhắm hai mắt lại.
Nửa đêm, mọi âm thanh đều im lặng.
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, tiếng bẩm báo của thân vệ đâm vào màng nhĩ Hạ Trì: “Vương gia, có người suốt đêm điều binh của cấm quân doanh ngoài thành vào kinh.”
Hạ Trì liếc mắt nhìn Vân Thanh đã đồng dạng bừng tỉnh, đứng dậy tiến lên mở cửa, không đợi thân vệ tiếp tục bẩm báo. Hắn đột nhiên có dự cảm ngẩng đầu nhìn lên.
Nháy mắt tiếp theo, trên bầu trời kinh thành nở một đóa pháo hoa sáng lạn, nổ tung trong đáy mắt hắn.
—
Hằng vương phủ.
Chủ viện đèn đuốc sáng trưng, Hạ Nguyên đang ở trong chính sảnh khó nén nôn nóng mà đi qua đi lại. Tô Dụ Mẫn đứng ở một bên, sắc mặt cũng ngưng trọng.
Ban ngày bọn họ đột nhiên nhận được tin tức, hoàng đế đã được cứu tỉnh. Ông ta nhìn ra mưu kế của bọn họ, đang chuẩn bị muốn một lưới bắt hết cả đám.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Nguyên tất nhiên là không tin được. Hoàng đế rõ ràng đã trúng độc, mất đi ý thức, ông ta còn có thể tự cứu mình sao? Huống hồ Phúc Ninh Cung có mẫu phi ngày ngày túc trực, nếu phụ hoàng tỉnh lại gã không thể không biết.
Gã không ngừng thuyết phục chính mình, nhưng đáy lòng lại có một âm thanh — Nếu là sự thật thì sao?
Từ trước đến nay cuộc sống luôn bị quyền thế của Thừa An Đế bao phủ lấy, làm gã không dám dễ dàng kết luận tin tức này là thật hay giả. Thậm chí không dám tự mình đi vào cung kiểm tra thực hư.
Một khi tin tức này là thật, tình cảnh giữa gã và phụ hoàng sẽ hoàn toàn đảo ngược. Gã ở chỗ sáng, phụ hoàng ở nơi tối tăm. Nếu gã không nhanh chóng đưa ra hành động, chờ đợi gã chỉ có một con đường chết.
Gã cho thuộc hạ điều tra vài vị thần tử hoàng đế tín nhiệm nhất, rốt cuộc phát hiện ra một chút manh mối.
Đồng thời dưới đáy lòng gã, hy vọng về may mắn cuối cùng cũng rơi vào khoảng không.
Việc đã đến nước này, gã không có lựa chọn nào khác.
“Điện hạ, Vương thống lĩnh đã mang binh từ Tây Môn vào thành, tiểu tướng tiến đến xin chỉ thị điện hạ.”
Hạ Nguyên dừng bước chân lại, khuôn mặt biến hóa mấy phen, cuối cùng dừng lại ở biểu cảm nảy sinh ác độc.
“Truyền lệnh bổn vương, phụ hoàng bị kẻ gian bắt cóc, chúng tướng sĩ tức khắc theo bổn vương vào cung cứu giá!”
Bá tánh kinh thành nghe được âm thanh trên đường truyền đến, nhìn thoáng qua khe hở cửa sổ liền sợ tới mức vội vàng núp vào.
Đêm khuya triệu tập nhiều binh mã như vậy, dù bọn họ không có hiểu biết cũng có thể đoán được sắp có chuyện lớn.
Phủ Thừa tướng, thư phòng chủ viện vẫn cứ sáng đèn.
Trịnh Hồng Hi nghe hạ nhân bẩm báo tình huống trên đường, vừa lòng mà nhếch khóe miệng.
Không nghĩ tới hoàng đế chỉ là giả vờ hôn mê một chút, kỳ thật đang âm thầm chuẩn bị một lưới bắt hết đảng Hằng vương.
Tuy rằng không có thu được hồi âm của Cốt Tác, đã nhiều ngày trong lòng đều có chút bồn chồn. Ông cũng sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội gì có thể làm tổn hại Đại Du.
Ông ta đem tin tức này nói cho Hằng vương, quả nhiên gã ta không nhịn được khởi binh bức vua thoái vị.
Trò hay này bất luận là ai thắng lợi, kết cục hạ màn đều cực kỳ xuất sắc.
Cùng thời khắc đó, một nơi tại khu nhà dân, Trình Việt nghe thủ hạ truyền tin tức lại, lập tức có phán đoán, sau đó không chút do dự phát ra tín hiệu.
......
Hoàng cung, Phúc Ninh Điện.
Tô quý phi đang ngủ say đột nhiên bị hai gã thị vệ cao to thô bạo túm lên. Tiếng hét chói tai mang theo hoảng sợ trong đêm khuya cực kỳ khiếp người, lại kỳ lạ là không có bất kỳ cung nhân nào tiến lên để xem xét tình hình.
Tô quý phi cũng đã bất chấp bề ngoài hỗn loạn của mình, sau khi phục hồi tinh thần lại, lập tức mắng chửi hai gã thị vệ.
“Làm càn! Dừng tay!”
“Các ngươi là người phương nào? Phụng mệnh của ai mà dám đối đãi như vậy với bổn cung?”
“Người đâu! Mau tới đây!”
“.......”
Nhưng dù bà có kêu to như thế nào, thái giám ma ma ngày thường hầu hạ bên cạnh bà trước sau đều không thấy tung tích. Thị vệ luôn thay phiên nhau trực lại phảng phất giống như không thấy tình hình trước mắt.
Hai gã thị vệ bắt lấy bà vô cùng mạnh bạo, làm sao một phi tần hậu cung sống trong nhung lụa có thể chịu được? Bà dùng hết toàn lựa giãy giụa cũng không hề có tác dụng, trong lòng dần dần dâng lên một trận ớn lạnh.
Đến tột cùng là ai? Là ai có năng lực làm tới mức này? Thị vệ Phúc Ninh Cung không phải đã bị thay đổi thành người của Nguyên Nhi rồi sao, những thị vệ này sao bà chưa bao giờ gặp qua?
Không đợi bà ta nghĩ ra kết quả, đã bị kéo vào trong chính điện Phúc Ninh Cung. Ánh nến trong điện sáng ngời, bà ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy người ngồi trên ghế chủ vị, quần áo minh hoàng, phục sức thiên tử. Đúng là Thừa An Đế hẳn nên hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh!
Thân thể Tô quý phi mềm nhũn, lập tức không thể khống chế được xụi lơ trên mặt đất. Một lát sau mới cố gắng làm ra bộ dáng vui sướng: “Bệ hạ tỉnh lại rồi sao? Thật tốt quá, thật tốt quá, bệ hạ tỉnh lại khi nào vậy? Hạ nhân thật không tận tâm mà, vậy mà không ai tới kêu thần thiếp.”
Thừa An Đế ngồi trên cao vẫn mang theo sắc mặt người bệnh, một thân vương khí vậy mà không hề che giấu phát ra. Khó phân biệt hỉ nộ mà nhìn chằm chằm Tô quý phi, ông ta chậm rãi nói: “Quý phi nuôi dạy nhi tử thật tốt.”
Tâm của Tô quý phi vốn đã như nổi trống, nghe Thừa An Đế nói lời này, càng do dự mà không dám nói tiếp. Bà rũ mắt, trong lúc vô ý liếc mắt sang bên cạnh. Đột nhiên phát hiện, trong điện toàn là thị vệ mặc trọng giáp chấp đao chờ lệnh, lòng như bị đánh mạnh một cái.
Thừa An Đế dừng câu chuyện, trong điện liền an tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe. Nơi xa truyền đến âm thanh ồn ào, bà đột nhiên lạnh run trong lòng, khống chế không được mà toàn thân run lên.
Giọng nói Thừa An Đế lại lần nữa vang lên, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp tựa như đang tán gẫu. Câu câu chữ chữ lại giống như lấy búa dùng sức đánh vào trái tim bà.
“Trước đây trẫm luôn cảm thấy ánh mắt Hằng vương thiển cận, tâm tính không ổn. Hôm nay mới biết, hành động của hắn thực sự khiến người ta phải rửa mắt.” Ông nhếch nhếch khóe miệng, trong mắt lại không có một tia ý cười nào, “Ái phi còn ở trong cung thay hắn trông coi trẫm, hắn lại không chút do dự khởi binh bức vua thoái vị. Xét về tàn nhẫn, trẫm cũng phải chắp tay nhận thua.”
Tô quý phi khó có thể tin mà nhìn về phía Thừa An Đế, mở miệng đều mang theo run rẩy: “Sẽ không, Nguyên Nhi sẽ không, sẽ không......”
Thừa An Đế lại không hề để ý tới bà, chỉ hướng ánh mắt ra ngoài điện, nhìn về phía cửa cung, ánh mắt thâm trầm.
Nếu ông triệu Hạ Hoằng vào kinh lập trữ, tất nhiên đã phòng bị Hạ Nguyên, lại không nghĩ rằng Hạ Nguyên vậy mà chôn cái quân cờ sâu như vậy bên cạnh, khiến ông thua một vố. May mà có Thanh Long vệ làm hậu chiêu, họ phí không ít sức lực mới giúp ông giải độc, cứu tỉnh lại.
Ông vẫn luôn giả trang bộ dáng hôn mê, âm thầm lên kế hoạch muốn nhân cơ hội này, một lưới bắt hết đám người Hạ Nguyên cùng Tô gia. Tính toán hành động cũng vào đúng hôm nay, tất cả kế hoạch đều diễn ra như thường. Lại không tính được cái đường rẽ ngang này, Hạ Nguyên vậy mà giành trước một bước khởi binh bức vua thoái vị.
Sắc mặt Thừa An Đế trầm xuống, một tay ông đánh hạ giang sơn, muốn cho ai thì cho. Hạ Nguyên muốn đoạt lấy, cũng phải xem có cái bản lĩnh kia hay không.
......
Trong điện, theo thời gian qua đi, giọng nói Tô quý phi lừa mình dối người dần dần nhỏ lại, cho đến khi biến mất không còn. Mà tiếng ồn ào truyền đến từ xa xa càng lúc càng thêm rõ ràng —
Trong lòng mọi người đều minh bạch, đó là phản quân Hạ Nguyên dẫn dắt càng ngày càng đến gần.
Không khí trong điện trầm lạnh, thống lĩnh Ngự lâm quân vội vàng chạy tới bẩm báo: “Bệ hạ, nhân số đối phương quá đông, binh lực trong cung không đủ, khó có thể ngăn cản. Không biết viện quân khi nào có thể đến, chi bằng bệ hạ hãy ra khỏi cung tránh nguy hiểm?”
Thừa An Đế lại như cũ an ổn ngồi trên đài cao, không vì tình thế khẩn cấp trước mắt mà xao động. Ông phất phất tay, bảo Ngự lâm quân trong điện đi ra hỗ trợ: “Chỉ cần chống đỡ một nén hương, viện quân sẽ đến.”
Thống lĩnh Ngự lâm quân cắn răng lĩnh mệnh, vừa muốn lui ra, lại bị hoàng đế gọi lại: “Đem bà ta theo cùng đi, cần phải ngăn Hằng vương lại, bất luận dùng loại phương pháp nào.”
Thống lĩnh nhìn theo phương hướng hoàng đế chỉ, thấy được Tô quý phi quần áo hỗn loạn, sắc mặt tái mét. Hắn nháy mắt hiểu ý, bảo người tiến lên mang bà ta theo, hành lễ với hoàng đến, sau đó dẫn theo người nhanh chóng bước ra ngoài điện.
Âm thanh Tô Quý Phi xin tha thảm thiết mà sắc nhọn vang lên, Thừa An Đế đến lông mày cũng không động đậy.
Hạ nhân hầu hạ trong điện đều ngậm chặt miệng, không biết mình nhìn thấy thế trận hoàng thất biến loạn này, qua đêm nay còn có thể có đường sống hay không?
Tiếng hò hét bên ngoài tựa hồ lại gần thêm một chút, trên tay bọn họ ra mồ hôi lạnh. Trong điện chỉ còn lại vài tên Ngự lâm quân ít ỏi, nếu phản quân đánh vào, làm sao ngăn cản được đây?
Bọn họ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Ngự lâm quân có thể chiến thắng phản quân.
Thừa An Đế dựa vào đệm mềm, một bộ dáng nắm chắc thắng lợi.
Trong thời gian một nén nhang người của ông cũng đủ mang viện quân đến. Kế hoạch của Hạ Nguyên không tồi, quyết định đưa ra cũng làm rất quyết đoán, có điều thực lực chỉ kém một chút.
Đáng tiếc, nếu gã không có nhà ngoại như Tô gia này. Ông có thể đã sớm phát hiện ra một mặt này của gã, lúc lựa chọn trữ quân, chưa chắc sẽ không suy xét đến Hạ Nguyên.
Chỉ là hiện thai, gã đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo bậc này, ông tất nhiên không thể dung thứ.
Thừa An Đế chậm rãi xoay nhẫn ban chỉ trên ngón tay. Hiện giờ, Hạ Hoằng đã qua đời, Hạ Nguyên cũng phế đi, chỉ còn lại Hạ Lan cùng Hạ Trì.
Tất nhiên ông không có khả năng lựa chọn Hạ Trì, liền chỉ có thể chọn Hạ Lan.
Hạ Lan xuất thân không cao, tài trí đức hạnh cũng coi như dùng được. Giải quyết xong tất cả mọi việc ở đây, ông sẽ triệu hắn từ Dũ Châu về, lập làm trữ quân đi...
Ông suy nghĩ trong lòng, lại đột nhiên nghe thấy một trận gió truyền đến bên cạnh mình.
Không đợi ông phản ứng lại, Thanh Long vệ đã từ chỗ tối hiện thân, một đao chém gãy mũi tên đang bắn đến, tiếng quát chói tai vang lên ngay sau đó: “Có thích khách, bảo hộ bệ hạ!”
Trong nháy mắt Thừa An Đế liền được Thanh Long vệ vây quanh. Ông kinh hồn táng đảm mà quay đầu nhìn lại, thấy rõ người đến là ai, kinh ngạc trên mặt càng thêm nhiều phần.
- --
Wattpad.com/@LamHiiiiiii, PM 08:45 5/3/24 - Còn 1c.
Căn cứ vào tình báo của các ám vệ truyền về, giám quân mà Hạ Nguyên phái ra cũng đã tiến vào cảnh nội Dũ Châu, rất nhanh liền đến Càng Dương, bọn họ cần hành động nhanh hơn.
Hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, nơi tẩm điện của hoàng đế càng là tầng tầng lính gác, muốn đưa Tô Mộc vào cung chẩn trị cho hoàng đế, cần có người phối hợp.
Tạ quốc công từ trước đến nay không tham dự vào đảng phái tranh trữ nào, chỉ là thuần thần. Trước kia Tạ Giang Tri cùng Hạ Trì thường đi chung với nhau, là vì Tạ Giang Tri không cầm quyền, Hạ Trì cũng chỉ là một Vương gia ăn chơi trác táng, vì vậy sẽ không có người cảm thấy bọn họ có liên kết.
Nếu là lúc trước, Tạ gia tất nhiên sẽ không nhận cành ô liu của Hạ Trì, nhưng hiện tại Bình vương bị hại, hoàng đế hôn mê bất tỉnh. Người sáng suốt ít nhiều đều sẽ có hoài nghi trong lòng, bọn họ tất nhiên cũng có khả năng hợp tác.
“Đã thương nghị tốt với Tạ đại nhân, buổi tối ngày mai liền có thể hành động.”
Ám vệ từ kinh thành mang hồi đáp của Tạ quốc công về, Vân Thanh gật đầu, suy nghĩ một lát rồi phân phó: “A Việt, hôm nay ngươi liền mang Tô Mộc vào thành trước, Tạ gia có thể tin, nhưng không thể tin tuyệt đối, bảo vệ tốt cho Tô Mộc.”
Trình Việt chắp tay lĩnh mệnh: “Tuân lệnh!”
Còn y, Hạ Trì và các tướng sĩ thủ hạ sẽ ẩn nấp trong núi rừng giao với kinh thành. Chờ sau khi hoàng đế tỉnh lại đối đầu với Hạ Nguyên, bọn họ sẽ tùy thời hành động.
Ban đêm, Vân Thanh giúp Hạ Trì bôi xong thuốc mỡ, nhìn vết thương trên cánh tay đã kết vảy, mở miệng nói: “Vương gia cảm thấy lúc Hoàng Thượng tỉnh lại, bao lâu sẽ xuống tay với Hạ Nguyên?”
Hạ Trì nói: “Đêm dài lắm mộng, ông ta tất nhiên sẽ nhanh chóng động thủ, càng kéo dài, quyền lực trên tay Hạ Nguyên sẽ như tằm ăn lá, càng ngày càng nhiều.”
Vân Thanh cau mày: “Em còn cảm thấy có chút kỳ quái, Hoàng Thượng đa mưu túc trí, hẳn sẽ không dễ dàng thua trên tay Hạ Nguyên như vậy, ông ấy thật sự không có để lại hậu chiêu gì sao?”
Hạ Trì duỗi tay xoa giữa mày y, mỉa mai nói: “Ông ta quá mức tự tin, cho rằng có thể đem tất cả đám nhi tử đùa bỡn trong lòng bàn tay. Chỉ sợ ông ta cũng không nghĩ tới, Hạ Nguyên dám trực tiếp động thủ với mình như vậy.”
Vân Thanh suy tư gật gật đầu, Hạ Trì nói: “Dù cho ông ta có lưu lại hậu chiêu, cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta. Đừng lo lắng, ta hứa với em, lần này nhất định sẽ không bị thương nữa.”
Vân Thanh ôm lấy cái đầu lông xù thò qua người mình, nhẹ nhàng cười cười. Bọn họ đã đánh thắng Diên quân, còn gì lo lắng nữa đâu chứ?
Chỉ cần bước qua cái hố cuối cùng này, sau này đều là đường bằng phẳng.
Y đẩy đẩy người đang thừa cơ hội liếm loạn cổ mình: “Dừng lại, em đi tắt đèn.”
Hạ Trì ngẩng đầu, nhẹ nhàng cắn môi y một cái. Lúc này mới đứng dậy tắt đèn, trở về nằm xuống ôm chặt lấy Vân Thanh: “Ngủ đi.”
Mấy ngày này vốn lên đường mệt mỏi, hiện giờ rốt cuộc đã dàn xếp xong mọi chuyện. Cả người Vân Thanh đều bị hơi thở Hạ Trì bao vây, rất nhanh đã đi ngủ.
Hạ Trì nghe hô hấp đều đều của người trong lòng ngực mình, cũng nhắm hai mắt lại.
Nửa đêm, mọi âm thanh đều im lặng.
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên, tiếng bẩm báo của thân vệ đâm vào màng nhĩ Hạ Trì: “Vương gia, có người suốt đêm điều binh của cấm quân doanh ngoài thành vào kinh.”
Hạ Trì liếc mắt nhìn Vân Thanh đã đồng dạng bừng tỉnh, đứng dậy tiến lên mở cửa, không đợi thân vệ tiếp tục bẩm báo. Hắn đột nhiên có dự cảm ngẩng đầu nhìn lên.
Nháy mắt tiếp theo, trên bầu trời kinh thành nở một đóa pháo hoa sáng lạn, nổ tung trong đáy mắt hắn.
—
Hằng vương phủ.
Chủ viện đèn đuốc sáng trưng, Hạ Nguyên đang ở trong chính sảnh khó nén nôn nóng mà đi qua đi lại. Tô Dụ Mẫn đứng ở một bên, sắc mặt cũng ngưng trọng.
Ban ngày bọn họ đột nhiên nhận được tin tức, hoàng đế đã được cứu tỉnh. Ông ta nhìn ra mưu kế của bọn họ, đang chuẩn bị muốn một lưới bắt hết cả đám.
Phản ứng đầu tiên của Hạ Nguyên tất nhiên là không tin được. Hoàng đế rõ ràng đã trúng độc, mất đi ý thức, ông ta còn có thể tự cứu mình sao? Huống hồ Phúc Ninh Cung có mẫu phi ngày ngày túc trực, nếu phụ hoàng tỉnh lại gã không thể không biết.
Gã không ngừng thuyết phục chính mình, nhưng đáy lòng lại có một âm thanh — Nếu là sự thật thì sao?
Từ trước đến nay cuộc sống luôn bị quyền thế của Thừa An Đế bao phủ lấy, làm gã không dám dễ dàng kết luận tin tức này là thật hay giả. Thậm chí không dám tự mình đi vào cung kiểm tra thực hư.
Một khi tin tức này là thật, tình cảnh giữa gã và phụ hoàng sẽ hoàn toàn đảo ngược. Gã ở chỗ sáng, phụ hoàng ở nơi tối tăm. Nếu gã không nhanh chóng đưa ra hành động, chờ đợi gã chỉ có một con đường chết.
Gã cho thuộc hạ điều tra vài vị thần tử hoàng đế tín nhiệm nhất, rốt cuộc phát hiện ra một chút manh mối.
Đồng thời dưới đáy lòng gã, hy vọng về may mắn cuối cùng cũng rơi vào khoảng không.
Việc đã đến nước này, gã không có lựa chọn nào khác.
“Điện hạ, Vương thống lĩnh đã mang binh từ Tây Môn vào thành, tiểu tướng tiến đến xin chỉ thị điện hạ.”
Hạ Nguyên dừng bước chân lại, khuôn mặt biến hóa mấy phen, cuối cùng dừng lại ở biểu cảm nảy sinh ác độc.
“Truyền lệnh bổn vương, phụ hoàng bị kẻ gian bắt cóc, chúng tướng sĩ tức khắc theo bổn vương vào cung cứu giá!”
Bá tánh kinh thành nghe được âm thanh trên đường truyền đến, nhìn thoáng qua khe hở cửa sổ liền sợ tới mức vội vàng núp vào.
Đêm khuya triệu tập nhiều binh mã như vậy, dù bọn họ không có hiểu biết cũng có thể đoán được sắp có chuyện lớn.
Phủ Thừa tướng, thư phòng chủ viện vẫn cứ sáng đèn.
Trịnh Hồng Hi nghe hạ nhân bẩm báo tình huống trên đường, vừa lòng mà nhếch khóe miệng.
Không nghĩ tới hoàng đế chỉ là giả vờ hôn mê một chút, kỳ thật đang âm thầm chuẩn bị một lưới bắt hết đảng Hằng vương.
Tuy rằng không có thu được hồi âm của Cốt Tác, đã nhiều ngày trong lòng đều có chút bồn chồn. Ông cũng sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội gì có thể làm tổn hại Đại Du.
Ông ta đem tin tức này nói cho Hằng vương, quả nhiên gã ta không nhịn được khởi binh bức vua thoái vị.
Trò hay này bất luận là ai thắng lợi, kết cục hạ màn đều cực kỳ xuất sắc.
Cùng thời khắc đó, một nơi tại khu nhà dân, Trình Việt nghe thủ hạ truyền tin tức lại, lập tức có phán đoán, sau đó không chút do dự phát ra tín hiệu.
......
Hoàng cung, Phúc Ninh Điện.
Tô quý phi đang ngủ say đột nhiên bị hai gã thị vệ cao to thô bạo túm lên. Tiếng hét chói tai mang theo hoảng sợ trong đêm khuya cực kỳ khiếp người, lại kỳ lạ là không có bất kỳ cung nhân nào tiến lên để xem xét tình hình.
Tô quý phi cũng đã bất chấp bề ngoài hỗn loạn của mình, sau khi phục hồi tinh thần lại, lập tức mắng chửi hai gã thị vệ.
“Làm càn! Dừng tay!”
“Các ngươi là người phương nào? Phụng mệnh của ai mà dám đối đãi như vậy với bổn cung?”
“Người đâu! Mau tới đây!”
“.......”
Nhưng dù bà có kêu to như thế nào, thái giám ma ma ngày thường hầu hạ bên cạnh bà trước sau đều không thấy tung tích. Thị vệ luôn thay phiên nhau trực lại phảng phất giống như không thấy tình hình trước mắt.
Hai gã thị vệ bắt lấy bà vô cùng mạnh bạo, làm sao một phi tần hậu cung sống trong nhung lụa có thể chịu được? Bà dùng hết toàn lựa giãy giụa cũng không hề có tác dụng, trong lòng dần dần dâng lên một trận ớn lạnh.
Đến tột cùng là ai? Là ai có năng lực làm tới mức này? Thị vệ Phúc Ninh Cung không phải đã bị thay đổi thành người của Nguyên Nhi rồi sao, những thị vệ này sao bà chưa bao giờ gặp qua?
Không đợi bà ta nghĩ ra kết quả, đã bị kéo vào trong chính điện Phúc Ninh Cung. Ánh nến trong điện sáng ngời, bà ta theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy người ngồi trên ghế chủ vị, quần áo minh hoàng, phục sức thiên tử. Đúng là Thừa An Đế hẳn nên hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh!
Thân thể Tô quý phi mềm nhũn, lập tức không thể khống chế được xụi lơ trên mặt đất. Một lát sau mới cố gắng làm ra bộ dáng vui sướng: “Bệ hạ tỉnh lại rồi sao? Thật tốt quá, thật tốt quá, bệ hạ tỉnh lại khi nào vậy? Hạ nhân thật không tận tâm mà, vậy mà không ai tới kêu thần thiếp.”
Thừa An Đế ngồi trên cao vẫn mang theo sắc mặt người bệnh, một thân vương khí vậy mà không hề che giấu phát ra. Khó phân biệt hỉ nộ mà nhìn chằm chằm Tô quý phi, ông ta chậm rãi nói: “Quý phi nuôi dạy nhi tử thật tốt.”
Tâm của Tô quý phi vốn đã như nổi trống, nghe Thừa An Đế nói lời này, càng do dự mà không dám nói tiếp. Bà rũ mắt, trong lúc vô ý liếc mắt sang bên cạnh. Đột nhiên phát hiện, trong điện toàn là thị vệ mặc trọng giáp chấp đao chờ lệnh, lòng như bị đánh mạnh một cái.
Thừa An Đế dừng câu chuyện, trong điện liền an tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe. Nơi xa truyền đến âm thanh ồn ào, bà đột nhiên lạnh run trong lòng, khống chế không được mà toàn thân run lên.
Giọng nói Thừa An Đế lại lần nữa vang lên, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp tựa như đang tán gẫu. Câu câu chữ chữ lại giống như lấy búa dùng sức đánh vào trái tim bà.
“Trước đây trẫm luôn cảm thấy ánh mắt Hằng vương thiển cận, tâm tính không ổn. Hôm nay mới biết, hành động của hắn thực sự khiến người ta phải rửa mắt.” Ông nhếch nhếch khóe miệng, trong mắt lại không có một tia ý cười nào, “Ái phi còn ở trong cung thay hắn trông coi trẫm, hắn lại không chút do dự khởi binh bức vua thoái vị. Xét về tàn nhẫn, trẫm cũng phải chắp tay nhận thua.”
Tô quý phi khó có thể tin mà nhìn về phía Thừa An Đế, mở miệng đều mang theo run rẩy: “Sẽ không, Nguyên Nhi sẽ không, sẽ không......”
Thừa An Đế lại không hề để ý tới bà, chỉ hướng ánh mắt ra ngoài điện, nhìn về phía cửa cung, ánh mắt thâm trầm.
Nếu ông triệu Hạ Hoằng vào kinh lập trữ, tất nhiên đã phòng bị Hạ Nguyên, lại không nghĩ rằng Hạ Nguyên vậy mà chôn cái quân cờ sâu như vậy bên cạnh, khiến ông thua một vố. May mà có Thanh Long vệ làm hậu chiêu, họ phí không ít sức lực mới giúp ông giải độc, cứu tỉnh lại.
Ông vẫn luôn giả trang bộ dáng hôn mê, âm thầm lên kế hoạch muốn nhân cơ hội này, một lưới bắt hết đám người Hạ Nguyên cùng Tô gia. Tính toán hành động cũng vào đúng hôm nay, tất cả kế hoạch đều diễn ra như thường. Lại không tính được cái đường rẽ ngang này, Hạ Nguyên vậy mà giành trước một bước khởi binh bức vua thoái vị.
Sắc mặt Thừa An Đế trầm xuống, một tay ông đánh hạ giang sơn, muốn cho ai thì cho. Hạ Nguyên muốn đoạt lấy, cũng phải xem có cái bản lĩnh kia hay không.
......
Trong điện, theo thời gian qua đi, giọng nói Tô quý phi lừa mình dối người dần dần nhỏ lại, cho đến khi biến mất không còn. Mà tiếng ồn ào truyền đến từ xa xa càng lúc càng thêm rõ ràng —
Trong lòng mọi người đều minh bạch, đó là phản quân Hạ Nguyên dẫn dắt càng ngày càng đến gần.
Không khí trong điện trầm lạnh, thống lĩnh Ngự lâm quân vội vàng chạy tới bẩm báo: “Bệ hạ, nhân số đối phương quá đông, binh lực trong cung không đủ, khó có thể ngăn cản. Không biết viện quân khi nào có thể đến, chi bằng bệ hạ hãy ra khỏi cung tránh nguy hiểm?”
Thừa An Đế lại như cũ an ổn ngồi trên đài cao, không vì tình thế khẩn cấp trước mắt mà xao động. Ông phất phất tay, bảo Ngự lâm quân trong điện đi ra hỗ trợ: “Chỉ cần chống đỡ một nén hương, viện quân sẽ đến.”
Thống lĩnh Ngự lâm quân cắn răng lĩnh mệnh, vừa muốn lui ra, lại bị hoàng đế gọi lại: “Đem bà ta theo cùng đi, cần phải ngăn Hằng vương lại, bất luận dùng loại phương pháp nào.”
Thống lĩnh nhìn theo phương hướng hoàng đế chỉ, thấy được Tô quý phi quần áo hỗn loạn, sắc mặt tái mét. Hắn nháy mắt hiểu ý, bảo người tiến lên mang bà ta theo, hành lễ với hoàng đến, sau đó dẫn theo người nhanh chóng bước ra ngoài điện.
Âm thanh Tô Quý Phi xin tha thảm thiết mà sắc nhọn vang lên, Thừa An Đế đến lông mày cũng không động đậy.
Hạ nhân hầu hạ trong điện đều ngậm chặt miệng, không biết mình nhìn thấy thế trận hoàng thất biến loạn này, qua đêm nay còn có thể có đường sống hay không?
Tiếng hò hét bên ngoài tựa hồ lại gần thêm một chút, trên tay bọn họ ra mồ hôi lạnh. Trong điện chỉ còn lại vài tên Ngự lâm quân ít ỏi, nếu phản quân đánh vào, làm sao ngăn cản được đây?
Bọn họ chỉ có thể âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Ngự lâm quân có thể chiến thắng phản quân.
Thừa An Đế dựa vào đệm mềm, một bộ dáng nắm chắc thắng lợi.
Trong thời gian một nén nhang người của ông cũng đủ mang viện quân đến. Kế hoạch của Hạ Nguyên không tồi, quyết định đưa ra cũng làm rất quyết đoán, có điều thực lực chỉ kém một chút.
Đáng tiếc, nếu gã không có nhà ngoại như Tô gia này. Ông có thể đã sớm phát hiện ra một mặt này của gã, lúc lựa chọn trữ quân, chưa chắc sẽ không suy xét đến Hạ Nguyên.
Chỉ là hiện thai, gã đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo bậc này, ông tất nhiên không thể dung thứ.
Thừa An Đế chậm rãi xoay nhẫn ban chỉ trên ngón tay. Hiện giờ, Hạ Hoằng đã qua đời, Hạ Nguyên cũng phế đi, chỉ còn lại Hạ Lan cùng Hạ Trì.
Tất nhiên ông không có khả năng lựa chọn Hạ Trì, liền chỉ có thể chọn Hạ Lan.
Hạ Lan xuất thân không cao, tài trí đức hạnh cũng coi như dùng được. Giải quyết xong tất cả mọi việc ở đây, ông sẽ triệu hắn từ Dũ Châu về, lập làm trữ quân đi...
Ông suy nghĩ trong lòng, lại đột nhiên nghe thấy một trận gió truyền đến bên cạnh mình.
Không đợi ông phản ứng lại, Thanh Long vệ đã từ chỗ tối hiện thân, một đao chém gãy mũi tên đang bắn đến, tiếng quát chói tai vang lên ngay sau đó: “Có thích khách, bảo hộ bệ hạ!”
Trong nháy mắt Thừa An Đế liền được Thanh Long vệ vây quanh. Ông kinh hồn táng đảm mà quay đầu nhìn lại, thấy rõ người đến là ai, kinh ngạc trên mặt càng thêm nhiều phần.
- --
Wattpad.com/@LamHiiiiiii, PM 08:45 5/3/24 - Còn 1c.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.