Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 73: Chưa đặt tiêu đề 74

Sơ Thất Kiến Hỉ

05/02/2024

Đảo mắt liền tới ngày thứ bảy, nước biển đã chảy vào ao tinh trì, hôm nay có thể kiểm chứng phương pháp phơi muối của Vân Thanh có hiệu quả hay không.

Vân Thanh cưỡi ngựa đi đến ao muối thì thấy Thôi Hồng đã đến rồi, hẳn là cũng mới đến không lâu, đang đứng ở bên cạnh ao phơi nhìn ra xa.

Ánh mắt y dừng một chút, lúc này mới điều chỉnh biểu cảm như thường lặng lẽ dắt ngựa đi qua.

Ngày hôm trước phủ tướng quân ăn chay, Thôi Hồng cả ngày đều không có xuất hiện, không biết có phải đi bái tế thân nhân không.

Trong lòng y vẫn có hoài nghi, liền bảo mấy người thị vệ đi nói bóng nói gió hỏi thăm người trong phủ một phen, vẫn không biết rốt cuộc là gì.

Phủ tướng quân cả năm cũng chỉ có một ngày như vậy, bọn hạ nhân chỉ biết không phải cha mẹ tướng quân, còn lại đều không biết.

Vân Thanh nghe được tin, tuy rằng không có bằng chứng, cũng không nghe Hạ Trì nhắc tới chuyện cũ của Thôi Hồng cùng Trình Chiêu, nhưng trực giác của y lại cho biết có lẽ có quan hệ với nàng.

Vân Thanh nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó Thôi Hồng đáp ứng bọn họ, cũng là sau khi nhắc tới Trình gia, thái độ Thôi Hồng mới bắt đầu chuyển biến.

Lúc ấy y còn tưởng rằng bởi vì ngoại tổ Hạ Trì, Trình tướng quân, nhưng hiện tại xem ra, lại không nhất định.

Thôi Hồng vẫn là bộ dáng thường ngày của hắn, tư thái nhàn tản, không nhìn ra chút ảnh hưởng nào từ chuyện hôm trước đối với hắn.

Nhìn thấy Vân Thanh lại đây, hắn đang muốn tiến lên hành lễ, tiếng kinh hô từ nơi không xa truyền đến: "Ra muối, thật sự ra muối!"

Vân Thanh nhìn người vây quanh cạnh ao kết tinh, cười cười: "Tướng quân, chúng ta cũng qua xem đi."

Đoàn người đi đến cạnh ao kết tinh, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, bên trong quả nhiên đã bắt đầu ngưng kết một ít muối. Thôi Hồng ngồi xổm xuống, vớt lên một ít muối xem, nhìn trong chốc lát mới thả lại. Hắn cũng không để ý, trực tiếp duỗi tay lên miệng liếm liếm.

Nháy mắt tiếp theo hắn bị mặn đến nhíu nhíu mày, ngay sau đó lại cười.

Binh sĩ chung quanh đều cầm công cụ trong tay nhìn qua bên này, Thôi Hồng dò hỏi Vân Thanh: "Lê công tử, hiện tại có thể bắt đầu rồi chứ?"

Vân Thanh gật gật đầu, một đám người liền vào ao muối.

Họ tận dụng mấy ngày này để chế thành muối thô. Đem muối khối vỡ thành những viên muối nhỏ, tiếp theo họ đẩy hoặc vác muối viên đến ao muối bên cạnh, đổ vào kho đài, để cho nước trong muối ráo.Sau đó thì coi như đã chế thành muối thô.

Nước muối chảy xuống dưới, thông suốt qua mương máng dẫn đến mương muối, để sử dụng tiếp tục một lần nữa.

Phương pháp phơi muối mỗi mẫu đất một ngày có thể ra một nghìn đến 1500 cân muối. Nhưng hiện tại Đại Du sử dụng phương pháp chiên muối mỗi bếp một ngày đêm lại chỉ có thể chiên ra một cân rưỡi đến hai cân muối. Quát bùn, xối kho, bếp chiên, mỗi một bước đều là mồ hôi và máu của dân muối.

Dân muối Đại Du mỗi năm đều có quy định khóa muối, mỗi đinh 5000 dư cân, chiên ra muối cần dựa theo tiêu chuẩn bán cho triều đình, mà tiêu chuẩn chỉ có mấy văn tiền. Dân muối mệt chết mệt sống, nhưng quá nghèo khổ chỉ có thể cố gắng chịu cực.

Phương pháp phơi muối cho ra lượng muối cao, lại yêu cầu nhân lực ít hơn phương pháp chiên muối rất nhiều, khó trách Vân Thanh liều chết cũng muốn cùng mình nói chuyện về kế hoạch này.

Thôi Hồng nhìn các tướng sĩ bận rộn trên ruộng muối, biểu cảm trên mặt nhẹ nhõm.

Vì vậy khi Vân Thanh mời hắn đi một bên nói chuyện, hắn cũng rất vui mừng.

Hai người đi đến bên bờ biển, thị vệ đi theo phía sau Vân Thanh, nhưng vẫn đảm bảo khoảng cách không nghe được hai người nói chuyện.

Thôi Hồng nhìn nhìn, ngữ khí khó phân biệt: "Thụy Vương thật ra cực kỳ coi trọng Vương phi."

Hắn nghĩ nghĩ lại lắc đầu nói: "Có điều nếu ta có năng thần như vậy, tất nhiên cũng muốn cho người nghiêm mật bảo vệ."

Có thể tu lộ, phơi muối, tài cán như vậy, ai nhìn đến mà không đỏ mắt?

Vân Thanh cười cười, cũng không có phản bác, Thôi Hồng có thể đoán ra những người này là thân binh vương phủ cũng không kỳ quái.

Hai người đã sắp đi đến bờ biển, dừng bước chân lại. Y còn chưa nói chuyện, Thôi Hồng cũng đã tự mình mở miệng trước.

"Ta biết ngươi muốn nói cái gì, có phải muốn thuyết phục ta ủng hộ Thụy Vương, nhưng cho dù vị trí kia thay đổi người ngồi, lại có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ tình huống nơi này sẽ thay đổi được sao?"

Vân Thanh ngẩn người, không nghĩ tới hắn sẽ nói rõ ràng như vậy.

Quan lại Đại Du đều coi trọng "lời nói đến bên miệng lưu nửa câu", nghe họ nói chuyện không thể chỉ nghe ý tứ bề ngoài, rất nhiều người cảm thấy quan trường khó chơi, cũng có một phần nguyên nhân này.

Y vào Đại Du đã hơn một năm, là lần đầu tiên gặp được phong cách như Thôi Hồng này.

Vân Thanh nhướng mày, cũng nói thẳng: "Ta biết tướng quân không tín nhiệm đối với triều đình, đối với hoàng tộc cũng khó có thể tín nhiệm. Nhưng Vương gia được Trình tướng quân cùng Chiêu quý phi nương nương tự mình dạy dỗ, chẳng lẽ tướng quân cũng không tin được sao?"

Vân Thanh chú ý tới khi y nhắn đến Trình Chiêu, khóe mắt Thôi Hồng chớp một cái rất nhỏ, tuy rằng chợt lướt qua, y lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Y tiếp tục nói: "Tài cưỡi ngựa bắn cung của Vương gia đều là do Chiêu quý phi nương nương dạy dỗ. Thấy Vương gia thông minh, nàng liền đem một thân bản lĩnh truyền dạy lại hết cho Vương gia. Một thân kiếm pháp của Trình gia cùng binh pháp quỷ quyệt của tiểu Trình tướng quân, trên người Vương gia đều có. Tướng quân cho rằng người như vậy cũng giống với những người nóng vội lập công sao?"

Thôi Hồng có chút hoảng hốt, hắn đã nhớ không nổi đã bao nhiêu lâu không nghe thấy có ai ở trước mặt hắn nhắc tới người này. Dẫn tới khi nghe được, trong nháy mắt biểu tình thường ngày đều mất đi khống chế.

Hắn biết Vân Thanh nhất định chú ý tới, mấy ngày nay dù không tính là đã cộng sự lâu dài, cũng đủ làm hắn cảm giác được Vân Thanh là người nhạy bén tinh tế vô cùng.

Thần sắc Thôi Hồng phai nhạt xuống, thu lại sạch sẽ ý cười thành thạo cùng một thân chính khí từng chút từng chút một.

Sau một lúc lâu hắn mới nhàn nhạt nói: "Được cá quên nơm. Nhân tâm dễ biến, Vương phi không sợ đến lúc đó giống như Trình gia, cũng rơi vào kết cục bị người kiêng kị chèn ép sao?

Ngữ khí Vân Thanh nghiêm túc mà kiên định: "Việc ta tính toán chỉ có Vương gia mới có thể làm được." Y dừng một chút: "Hơn nữa ta tin tưởng Vương gia không phải là người như vậy."

Thôi Hồng thu hồi ánh mắt, quay mặt đi nhìn về phía sóng nước lóng lánh trên mặt biển, trầm mặc thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng.

"Ta mơ màng hồ đồ mà gia nhập khởi nghĩa quân, bọn họ nói có cơm ăn, ta liền đi theo."

"Khi đó ta mới mười ba tuổi, từ nhỏ đã không biết cha mẹ là ai, không có nổi một bữa cơm no, vừa gầy vừa bé."

"Khởi nghĩa quân ban đầu cũng chỉ là đám một đám ô hợp, kẻ trên cao khi dễ tiểu nhân ở dưới, cường khi dễ nhược. Sau khi ta gia nhập không chỉ có ăn không đủ no, lúc đánh giặc sẽ cùng đám trẻ nhỏ gầy yếu kém đứng chắn ở đằng trước. Bên đối địch có cái ám chiêu gì cũng toàn là chúng ta đi thử, ta mạng lớn, mới còn sống sót tới giờ."

Vân Thanh nhìn biểu tình nhàn nhạt của hắn, trong lòng có chút suy đoán, quả nhiên, hắn nói tiếp:

"Lần đó ta bị chôn dưới xác người chết mà ngất đi, có người đưa ta lên cứu chữa, thủ hạ của nàng chỉ có một kỳ binh lực, lại dùng kế sách đánh bại quân địch. Sau đó chỉ vào mũi doanh trưởng của chúng ta nói, nàng động một ngón tay cũng có thể làm nên chuyện. Hắn lại một hai phải dùng mạng người xông vào, nếu vô năng thì sớm cút đi sớm chút."

Doanh trưởng bọn họ tức giận đến mặt đỏ lên, nhưng đối phương xác thật đã lấy ít thắng nhiều mà lập công, thu thập cục diện rối rắm cho hắn. Một tiếng hắn cũng không dám nói ra khỏi cổ họng, chỉ có thể thành thành thật thật nghe mắng, cuối cùng vẫn là Trình tướng quân lại đây giảng hòa.

"Sau đó ta liền được đến doanh mới, rốt cuộc có cơm ăn, cũng có thể đi theo học võ. Lại sau đó, ta từ từ có thể đánh thắng được địch nhân, ta lập công quân, lên làm tiểu tướng..."

Giọng nói Thôi Hồng khàn khàn, lại mang theo chút dịu dàng hiếm có.

"Người cứu ta, chính là tiểu Trình tướng quân."

Không ai biết đoạn chuyện cũ này, có lẽ đến cả Trình Chiêu cũng không nhớ rõ, vì nàng đã cứu quá nhiều người.

Hắn vốn tưởng rằng mình sẽ giấu cả đời, nhưng nàng lưu lại trong trí nhớ của hắn quá lâu, lâu đến mức sắp quên đi dung nhan ấy. Nhiều năm trôi qua lại nghe người ta nhắc đến nàng, hắn đột nhiên liền rất muốn nói ra, đem đoạn ký ức này nói cho một người khác. Có lẽ sẽ có thể lưu nàng càng lâu thêm một ít.

Vân Thanh nhất thời không biết nên nói cái gì, y nhớ đến trong phủ tướng quân đều không có lấy một nữ quyến nào. Nhớ tới năm này sang năm nọ trong phủ trên dưới đều biết "ngày giỗ của thân nhân".

Y rốt cuộc có thể lý giải vì sao Thôi Hồng không tín nhiệm cùng mâu thuẫn với hoàng tộc, nghĩ đến cũng hoàn toàn không phải là bởi vì cắt xén quân lương doanh biên phòng.

Thôi Hồng nhìn một đợt lại một đợt sóng biển, thanh âm Trình Chiêu như phảng phất vang lên bên tai hắn.

"Cha, chờ sau khi thiên hạ bình định chúng ta đi đến bờ biển trấn thủ đi."

"Lưu doanh tá nói biển rộng cực kỳ xinh đẹp, con muốn đi xem."

Khi đó không cẩn thận nghe được Trình Chiêu nói chuyện với Trình tướng quân, hắn có chút vô thố mà thối lui ra sau lưng doanh trướng, rồi vội vàng rời đi.

Lại đem lời nói Trình Chiêu ghi tạc tận đáy lòng.

Nhưng chung quy nàng vẫn không thể tới ngắm biển.



......

Thôi Hồng không châm chọc mỉa mai nữa, đồng ý lời mời chào của Vân Thanh.

Vân Thanh cảm thấy có lẽ từ đầu hắn đã quyết định rồi, những màn qua lại lôi kéo trước đó chỉ là đang bày tỏ sự bất mãn của mình thôi.

Hai người trở lại thư phòng của tướng quân phủ, tiếp tục bàn về chính sự.

"Tướng quân đã tìm ra phương pháp bán muối chưa? Nếu chưa có, chúng ta có thể giúp ngài."

Thôi Hồng đã khôi phục bộ dáng như ngày thường, hắn cong cong khóe miệng: "Vương phi yên tâm, ngần ấy năm ta cũng không chỉ trấn thủ địa bàn."

Vân Thanh gật đầu: "Ta nơi này còn có một cái biện pháp chế muối tinh, muối tinh chế ra vừa trắng vừa nhuyễn, chắc hẳn danh môn quý tộc, thương gia giàu có sẽ ủng hộ."

Thôi Hồng nổi lên hứng thú, hỏi Vân Thanh cụ thể nên làm như thế nào.

Vân Thanh đơn giản sai người lấy một phần muối thô đến, thêm nước vào bình. Sau đó để muối thô vào trong nước, không ngừng quấy cho đến khi muối hòa tan hết vào nước. Sau khi để yên trong chốc lát, bảo người mang vải bố sạch sẽ đến, đổ nước muối lọc qua vải bố xuống một cái bình khác.

Vân Thanh có đôi tay trắng nõn thon dài, làm những việc này cũng giống như đang nấu nước pha trà. Y vừa làm vừa giải thích cho Thôi Hồng nghe. Sau khi đặt nước muối bão hòa sang một bên, y lấy một phần phân tro và hai mươi phần nước, cho vào bình gốm trộn đều, chế thành nước phân tro.

Dùng phương pháp lọc nước phân tro giống như nước muối, rồi đổ vào nước muối bão hòa. Sau khi hỗn hợp hòa vào một đoạn thời gian, lại một lần nữa tiến hành lọc.

Vân Thanh đốt lò dược, đem bình gốm chứa nước muối cuối cùng lọc tốt đặt lên trên đun nóng. Theo hơi nước bay đi, viên muối trắng như tuyết cuối cùng từ từ xuất hiện ở đáy bình gốm.

Thôi Hồng nhìn biện pháp phức tạp này, cuối cùng cũng minh bạch vì sao Đại Du chỉ có muối thô, phương pháp chế tác muối tinh vừa chậm lại không một ai tìm hiểu ra.

Hắn có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Vân Thanh, phơi muối, chế muối tinh, có cái biện pháp nào không làm thế nhân khiếp sợ? Nhưng Vân Thanh lại dễ như trở bàn tay mà có thể làm ra...

Vân Thanh lấy một bình gốm nhỏ, đổ ít nước muối ra, không mất bao lâu, muối tinh đã được tách hoàn toàn. Y dùng muỗng múc muối tinh ra, đổ vào chén sứ.

Những viên muối tinh trắng như tuyết lăn lộn trong chén sứ, lúc này không thể phân biệt được muối và sứ trắng loại nào trắng hơn.

Thôi Hồng kinh ngạc nhìn chằm chằm, cảm thán, hắn nhớ tới điều gì đó, cười đến có chút vui sướng khi người gặp họa.

"Hoàng đế rốt cuộc nghĩ như thế nào, mà đem ngươi gả cho Thụy Vương?"

Vân Thanh cười không nói chuyện.

Thôi Hông có chút tò mò nói: "Biện pháp này ngươi lấy ra một cái đều có thể lưu danh thiên hạ, vì sao phải mạo hiểm như vậy, bồi Thụy Vương đến nơi khỉ ho cò gáy Ninh Châu này?"

Vân Thanh dùng khăn lót cách nhiệt, đem muối tinh trong bình gốm đổ hết ra: "Lương thần cũng sẽ đương ngộ minh quân, bằng không cho dù có lập được đại công huân, cũng không có đến một cái kết cục tốt."

Y một câu hai ý, nhất thời Thôi Hồng trầm mặc xuống, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi thật ra rất tin tưởng hắn."

Vân Thanh không tỏ ý kiến, nếu Thôi Hồng đã đáp ứng sẽ không đổi ý, khi hắn nhìn thấy con người Hạ Trì, sau khi tiếp xúc nhất định sẽ thay đổi cách nhìn.

Vân Thanh đem chén sứ đưa cho Thôi Hồng: "Vãn chút thời gian ta đem biện pháp này viết lại giao cho tướng quân, sự việc còn lại đều do tướng quân làm chủ."

Thôi Hồng gật đầu đồng ý.

Vân Thanh lại nói: "Nghe Cung phó tướng nói, trên đảo nhỏ Tây Nam có bầy hải âu sống, tướng quân có thể chia cho ta một ít phân của chúng không?"

Thôi Hồng khó hiểu mà nhìn y: "Vì sao?"

Đi thật xa như vậy để đem phân hải âu trở về, đây là yêu cầu thần kỳ gì mà cần cố sức tốn thời gian như vậy để làm?

Hiện tại lập trường hai bên đã thống nhất, Vân Thanh không tiếc chia sẻ nói: "Phân hải điểu làm phân bón cực tốt, thông qua phương pháp ủ phân liền có thể trực tiếp sử dụng, có thể đề cao sản lượng thu hoạch lúa nước đến cực đại."

Thôi Hồng có chút khiếp sợ, tác dụng phân hải điểu lớn như vậy sao?

Vân Thanh nói: "Ta sẽ dạy quan đồng áng của các ngươi biện pháp ủ phân, nếu thật sự giống Cung phó quan nói, toàn bộ đảo hẳn là số lượng thật lớn, phân bón Ninh Châu phải làm phiền Thôi tướng quân rồi."

Thôi Hồng đã bị Vân Thanh ùn ùn thủ đoạn không dứt làm cho có chút chết lặng, hắn gật gật đầu, đến tranh tiền cũng quên tranh với Vân Thanh.



Thụy Vương phủ.

Hạ Trì đọc tình báo của ám vệ dưới ánh nến, hắn tùy tay đem tờ giấy đọc xong châm lửa ném vào thau đồng, đáy mắt trầm ngưng.

Ám tuyến Diên quốc truyền tin tức về, tuy nhiên không có thêm bất kỳ thông tin nào mới, nhưng Thát Quật bộ lạc chắc chắn có Cốt Tác. Cốt Tác năm nay còn giành được vị trí dũng sĩ giỏi nhất của Thát Quật bộ lạc, sắp kết hôn với tiểu nữ nhi của tù trưởng, rất được tù trưởng yêu mến.

Thế lực Diên quốc rắc rối phức tạp, một ít bộ lạc nhỏ vì để tránh bị ức hiếp mà phụ thuộc vào bộ lạc lớn. Bộ lạc lớn nhất đó là nhà mẹ đẻ của Thái Hậu đương triều, quyền thế cực lớn. Mà bộ lạc Thát Quật lớn thứ hai từ sau khi Độ Sa chết, mấy năm nay lén làm vài động tác lớn nhỏ không thiếu, cực kỳ khả nghi.

Tuy rằng thân thế Cốt Tác còn chưa thể tìm được chứng cứ nghiệm chứng, nhưng Hạ Trì lại có trực giác, lời tuyên đoán của Vân Thanh, chỉ sợ hơn phân nửa là sự thật.

"Tiếp tục tra, cần phải cẩn thận, trăm triệu lần không thể để bọn họ phát sinh nghi ngờ."

"Vâng, Vương gia yên tâm." Trình Việt lĩnh mệnh, lại tiếp tục bẩm báo: "Tả tướng Trịnh Hồng Hi thời gian này vẫn luôn không có dị trạng. Tiểu đồ đệ của ông ta, Thẩm Thời Dư, trúng tiến sĩ kim khoa, được phái đến Bình Châu rèn luyện."

Hạ Trì gật đầu: "Loại cáo già như ông ta, tất nhiên sẽ không dễ dàng lộ ra dấu vết, phái thêm người theo dõi Thẩm Thời Dư."

"Tuân lệnh."

Sau khi Trình Việt lui ra, Hạ Trì ngồi ở án thư suy nghĩ thật lâu, mới đứng dậy trở về nghỉ ngơi.

Ngày kế, Hạ Trì tìm đến Bạch Thầm Khê, bảo y đi chiêu mộ thợ thủ công am hiểu làm cơ quan.

Vũ khí mà hai vị Trình tướng quân lúc trước nghiên cứu nhằm vào Diên quân hắn đều biết. Chu Võ có thể chế tạo đao thương, lại không thể làm cơ quan tinh tế, hắn cần phải có người tới phụ trách bộ phận này.

Bạch Thầm Khê là người một nhà, hắn liền nói thẳng là phải làm binh khí, nhưng không muốn bên ngoài biết.

Bạch Thầm Khê nháy mắt hiểu ý, chuyện này không thể gióng trống khua chiêng mà tiến hành, yêu cầu âm thầm tìm kiếm.

Đại bộ phận thợ mộc Phong Ninh đều được điều đi chế tác xe chở nước cùng xe ống nước. Theo như y biết, thợ mộc ở đây ngày thường đều làm nông cụ cùng gia cụ là nhiều, không có ai chuyên chú nghiên cứu cơ quan.

Muốn thỏa mãn yêu cầu Vương gia, còn cần cẩn thận sàng chọn.

"Bạch trường sử, Trần đại nhân cầu kiến."

Hạ nhân thông truyền đánh gãy suy nghĩ của Bạch Thầm Khê, y gật đầu: "Cho hắn vào."

Trần Nhạc Sinh mang theo Trương Chí tiến đến bái kiến.

Nông gia cấy mạ lúa sớm cho quý hai đã hoàn thành toàn bộ. Hiện tại đã có không ít thôn đều dùng tới xe long cốt chở nước hoặc ống nước. Mà nguyên nhân Trần Nhạc Sinh tới bái kiến, chính là đã cải tiến thành công xe long cốt chở nước."

"...... Sau khi Trương đại nhân nói ra, Trần thợ mộc cũng cảm thấy có ý, hiện tại xe chở nước mới là dùng loại biện pháp này làm, chúng ta đã thử qua, xác thực chuyển nước càng nhanh!"

Biểu tình Trần Nhạc Sinh có chút kích động, tuy rằng không phải công lao của hắn, nhưng là hắn cho người nói ra. Hơn nữa Vương phi luôn cổ vũ bọn họ tích cực sáng tạo, đây là thành quả thứ nhất, hắn cũng có chung vinh dự.

Bạch Thầm Khê nhìn về phía Trương Chí, cười khen vài câu, ngay sau đó nói: "Ta sẽ báo việc này cho Vương phi, chắc chắn có phong thưởng."

Sắc mặt Trương Chí đỏ lên, cũng cực kỳ kích động.

Bạch Thầm Khê lại đột nhiên có ý tưởng trong lòng, tự nhiên mà hỏi: "Trương đại nhân có nghiên cứu qua cơ quan chi thật sao?"

Trương Chí khiêm tốn chắp tay: "Hạ quan chỉ là cảm thấy hứng thú, xem qua mấy quyển tạp thư, liền học một ít."

Bạch Thầm Khê gật đầu, Trần Nhạc Sinh lại nhắc tới một sự kiện khác.

Vào tháng bảy, bông lục tục đã có thể bắt đầu ngắt lấy.

Loại bông này Bạch Thầm Khê chưa có chưởng sự, Trần Nhạc Sinh sợ y không hiểu rõ ràng tình huống cụ thể, giải thích nói: "Lúc trước chúng ta thuyết phục dân chúng gieo trồng bông, thì đã hứa sẽ mua hết số bông thu hoạch được. Bông sau khi thu hoạch, phơi nắng vài ngày là có thể thu gom được, vì vậy công tác thu hoạch bông có thể bắt đầu sắp xếp rồi."



Bạch Thầm Khê lại không ngạc nhiên, y gật đầu nói: "Công tác thu hoạch bông Vương phi đã giao cho bản quan rồi. Trần đại nhân vãn chút thời gian đem danh sách gieo trồng bông giao cho vương phủ là được."

Trần Nhạc Sinh chắp tay đáp: "Hạ quan minh bạch."

Hắn là một trong số ít người biết đến việc sử dụng bông, vì vậy hắn không hề coi thường việc quan sát nghiên cứu bông và chế tác sổ tay trồng bông.

Mấy chục mẫu đất mà họ dùng để quan sát hàng ngày đều thu hoạch rất tốt, hắn cũng đã đi xem qua mấy thôn trồng bông xung quanh Phong Ninh, đều tạm được. Trồng trọt năm thứ nhất liền có được thu hoạch như vậy, Trần Nhạc Sinh quả thực phấn khởi không kém gì các thôn dân, cũng bắt đầu mong chờ khi dùng bông dệt vải đến tột cùng có bộ dáng gì.

Hai ngày sau, Thụy Vương triệu kiến Trương Chí, tự mình dò hỏi việc cải tiến xe chở nước.

Phủ nha đồng liêu đều hâm mộ hắn, lại lấy đó làm phấn đấu, càng thêm ra sức cho công việc của mình.

Trương Chí lần đầu tiên một mình đối mặt với Hạ Trì, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Sau khi hắn hành lễ xong, liền nghe Hạ Trì nặng nề nói: "Trương đại nhân, ngươi từ nhỏ đi theo Trương tú tài cùng thôn khổ học, trong nhà bần cùng, đọc sách thi khoa cử cũng từ Trương tú tài sao chép cho. Bổn vương muốn biết, tình huống khó khăn như vậy, ngươi đọc sách cơ quan từ đâu, lại từ chỗ nào học được cơ quan chi thuật?"

Trương Chí không nghĩ tới Hạ Trì thế mà đi điều tra hắn. Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, hắn chỉ cải tiến một chiếc xe chở nước, liền trở thành manh mối bại lộ chuyện trong nhà che giấu nhiều năm như vậy.

Sắc mặt hắn trắng bệch, lại không dám giấu giếm, vội vàng quỳ xuống nói: "Bẩm Vương gia, thần cũng không phải cố tình giấu giếm, thần thật sự có nỗi khổ tâm."

Hắn không đợi Hạ Trì hỏi, liền đem sự tình một năm một mười mà nói ra: "Phụ thân thần thời trẻ từng làm cơ quan ám khí. Sau đó bị người trong võ lâm đuổi giết, liền mai danh ẩn tích vào Ninh Châu định cư. Mấy năm nay không dám tiết lộ ra bên ngoài nửa phần, chính là sợ đưa kẻ thù tới."

Mấy năm nay nhà hắn quá nghèo khổ, cha hắn lại trước sau không dám đụng vào nghề mộc để sống, chính là sợ lộ ra manh mối sẽ dẫn tới tai ương diệt môn. Những việc này biết được là do phụ thân thấy tuổi tác hắn đã lớn có thể hiểu chuyện nên mới nói ra.

Cha hắn sợ một thân tay nghề không người nối nghiệp, cũng sợ hắn chỉ dựa vào đọc sách về sau không nuôi sống được chính mình. Mấy năm nay liền lén dạy hắn, bản thân cũng có hứng thú liền học không ít. Bởi vậy mới có thể dựa vào kinh nghiệm phong phú của nghề mộc sư phía trước làm ra phương pháp cải tiến.

Hạ Trì lại không hề trầm khuôn mặt giống lúc trước, hắn gật đầu: "Thân thể phụ thân ngươi còn khỏe mạnh chứ?

Trương Chí có chút chần chờ mà đáp: "Tuy rằng thời trẻ phụ thân bị người đánh gãy chân, có chút thọt, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh."

Hạ Trì nói: "Bổn vương muốn phụ thân ngươi tới làm việc cho ta, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ cho người bảo vệ ông ấy thật tốt."

Trương Chí không nghĩ tới cái hướng đi này, hắn do dự, đánh bạo trả lời: "Thần không biết phụ thân có nguyện ý hay không."

Cha hắn nhiều năm không chạm vào, nhưng lại nhớ thương đem tay nghề truyền xuống cho mình. Hắn cảm thấy cha hắn sẽ nguyện ý, lại không dám tùy tiện đồng ý.

Hạ Trì cũng không nói thêm cái gì, chỉ bảo hắn đi kể rõ tình huống, nếu phụ thân hắn nguyện ý, sẽ cho người đi đón.

Trương Chí nhẹ nhàng thở ra, liên tục gật đầu.

Sau khi Trương Chí lui ra, Hạ Trì đem tấu văn ném sang một bên, nhịn không được lại cầm lấy hộp thư đặt bên cạnh.

Là thư Vân Thanh gửi tới, họa đầy đầy nắng chiều giữa trời và biển, là phong cảnh tráng lệ hắn chưa được gặp qua.

Hạ Trì đem thư cùng tranh nhìn qua mấy lần mới đặt lại chỗ cũ, hắn tính thời gian gửi thư. Hiện tại Vân Thanh hẳn đã từ Trì huyện xuất phát trở về, ít ngày nữa liền có thể gặp lại.

Đáng tiếc không thể đi đón y, Hạ Trì tiếc nuối mà thở dài, rồi lại bởi vì Vân Thanh sắp trở về mà khó nén nhảy nhót trong lòng.

Hắn nhìn nhìn tấu văn đều đã xử lý xong, liền đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.

Nguyên Phúc công công đi theo sau hắn, vừa thấy liền biết Vương gia nhà ông hẳn lại muốn cho cá ăn.

Ông không tiếng động thở dài, Vương phi còn chưa trở lại, cá trong hồ sớm muộn gì cũng bị căng bụng chết.



Việc phơi ao muối đã bắt đầu ổn định mà sản xuất muối, phương pháp chế tác muối tinh Vân Thanh cũng đã giao cho Thôi Hồng. Phân hải điểu đã yêu cầu người đi lên đảo đào vận chuyển trở về. Vân Thanh không cần ở Trì huyện chờ, liền không ở lâu nữa, trực tiếp khởi hành hồi Ninh Châu.

Bọn họ như cũ ra vẻ thương đội, còn mua một ít đồ biển, trái cây làm như hàng hóa, trên đường đi cũng không tính là chậm.

Đoàn người ở lại trong thôn trước một đêm, khi đi qua huyện thành giáp giới giữa Nhạc Châu và Ninh Châu đã đến giữa trưa. Nơi này cách huyện Quách Độ không tính xa, đi nửa ngày đường là có thể tới. Vân Thanh vẫn chưa vào thành, hạ lệnh cho mọi người tăng tốc, tối nay đến huyện Quách Độ đặt chân.

Đi qua nửa chặng đường đã vào địa phận Ninh Châu, đoàn người dừng lại ven đường nghỉ ngơi uống nước.

Vân Thanh dựa vào dưới gốc cây chậm rãi nhai lương khô, luôn cảm thấy tựa hồ có gì đó không đúng.

Đột nhiên, động tác nuốt của y dừng lại một chút, con đường này ngày thường thương nhân hay người buôn bán lui tới không tính là ít, nhưng hôm nay bọn họ đi tới, một người cũng chưa gặp được. Thị vệ dẫn đầu hiển nhiên cũng phát hiện không đúng, tiến đến dò hỏi Vân Thanh.

Vân Thanh ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, bọn họ đã đi hơn phân nửa đường rồi. Nếu trở về, tất nhiên không kịp vào thành, dọc theo đường đi cũng không có thôn trang gì. Nếu không muốn ăn ngủ dã ngoại ngoài trời, chỉ có thể đi lên phía trước. Vân Thanh đứng lên, ngữ khí nghiêm túc: "Chuẩn bị xuất phát, đẩy nhanh tốc độ, bảo trì cảnh giác."

"Vâng!"

Mọi người một đường cảnh giác, nhưng cái cái gì cũng không thấy, đồng dạng vẫn không gặp được thương nhân khác.

Tới phụ cận huyện Quách Độ, thời gian đóng cửa thành chỉ còn lại ba mươi phút. Mọi người nhẹ nhàng thở ra, rẽ qua con đường cuối cùng liền có thể thấy cửa thành huyện Quách Độ, lập tức được vào thành nghỉ ngơi.

Nhưng quẹo qua cái cua, bọn họ lại phát hiện cửa thành lúc này đang đóng chặt lại, dưới cửa có bóng người chen chút.

Bọn họ rốt cuộc cũng đã biết nguyên nhân trên đường không có thương đội.

Thị vệ dẫn đầu đang định cho người tiến lên hỏi thăm tình hình, người ở cửa thành cũng đã phát hiện đoàn người bên này, đồng thời xoay người lại.

Vân Thanh lúc này mới thấy rõ những người này tất cả đều xanh xao vàng vọt, cả người dơ bẩn.

Đáng sợ nhất là ánh mắt bọn họ, mặc kệ nam nữ già trẻ, nhìn ánh mắt bọn họ đều như quỷ đói.

Vân Thanh nghe thấy tiếng thị vệ hít khí, nháy mắt tiếp theo, những người đó đều giống như người điên chạy về phía bọn họ.

......

Thụy Vương phủ, Trình Việt thu được cấp báo, hắn chỉ nhìn thoáng qua liền sợ hãi kinh người, lập tức đứng dậy đi đến chủ viện.

Hạ Trì lại không có ở chủ viện, Trình Việt hỏi qua hạ nhân, sau đó vội vàng chạy tới hoa viên.

Hạ Trì đang cho cá ăn trong đình, nghe thấy động tĩnh, khi quay đầu Trình Việt đã bước nhanh tới trước mặt hắn.

Hạ Trì nhìn thấy sắc mặt Trình Việt liền biết có chuyện không tốt, quả nhiên, Trình Việt hạ giọng nói:

"Hôm qua đột nhiên có một nhóm dân chạy nạn từ Cát Châu vào Ninh Châu. Huyện lệnh Quách Độ không rõ sự tình, sợ dân chạy nạn làm tổn thương bá tánh, đã khẩn cấp bế thành. Nạn dân ở ngoài cửa thành ngo ngoe rục rịch, không chịu rời đi."

Tin tức này cũng không có nói rõ ràng tình hình, nếu có nạn dân chỉ cần thăm dò tình huống rõ ràng sau đó xử trí liền tốt nhưng thực hư không rõ. Dựa theo lộ trình của Vân Thanh, y hẳn tới Quách Độ huyện trong hôm nay.

Nếu như gặp phải... Dân chạy nạn sẽ ăn thịt người.

Hạ Trì biến sắc, một chút cũng không do dự, lập tức cho người chuẩn bị ngựa xuất phát ngay.

Hắn trầm giọng căn dặn: "Lập tức truyền tin cho Tiết Kỳ, bảo hắn dẫn người đến Quách Độ huyện, cần phải bảo hộ Vương phi an toàn."

"Tuân lệnh."

"Lập tức phái người điều tra, Cát Châu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

......

Mệnh lệnh liên tiếp được dặn xuống, Hạ Trì đã muốn chạy tới cửa, hạ nhân đã dắt ngựa lại đây, cũng đã chuẩn bị tốt lương khô túi nước.

Bạch Thầm Khê vội vàng chạy tới, Hạ Trì đã lưu loát xoay người lên ngựa: "Bạch trường sử, Phong Ninh giao lại cho ngươi."

Bạch Thầm Khê vội vàng đồng ý: "Thần nhất định không làm nhục mệnh."

Tiếng vó ngựa vang lên.

Y đứng dậy ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng đi xa của Hạ Trì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook