Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
Chương 24: Phong Ninh Thành
Sơ Thất Kiến Hỉ
08/01/2024
Ở phía bên kia, có Hạ Trì cố ý dặn dò, Hứa huyện lệnh không dám coi
thường. Sau khi Hạ Trì rời nha môn, Hứa huyện lệnh liền bắt đầu hành
động.
Ông ta lập tức khai đường, đồng thời sai nha dịch cầm loa đồng đi khắp phố phường tuyên án, đem tin tức về việc nha môn đang thẩm tra thổ phỉ Khai Sơn trại nói cho bá tánh.
Trên xe đẩy tay đầy người và máu, những tên thổ phỉ đều bị áp giải lên công đường. Hứa huyện lệnh đau lòng kể ra các tội trạng của bọn đạo tặc Khai Sơn trại, bao gồm: bóc lột thương đội, cướp bóc thôn trang, giết hại thôn dân.
Trước nha môn rất nhanh đã tụ tập không ít người đến xem náo nhiệt, nhìn thấy trên công đường đầy thổ phỉ cả người hỗn độn, đều vô cùng kinh ngạc. Mọi người đã không nhớ rõ bao lâu rồi không thấy nha môn ra tay xử lý thổ phỉ, nghe được huyện lệnh đại nhân nói lên những việc ác mà bọn chúng đã làm ở thôn Chiết Khê, các bá tánh tức khắc phẫn nộ tới đỉnh.
Sự việc trong thôn xảy ra vào giữa trưa nay, tin tức vẫn chưa truyền đến huyện thành, trong số bá tánh không thiếu những người dân thôn Chiết Khê đến huyện tìm sống, nghe tin dữ này liền bất chấp tất cả, kinh hoàng thất thố mà thất thanh hô lên: "Đại nhân, chuyện ở thôn Chiết Khê có thật không?"
Lập tức có nha dịch quát lớn nói: "Yên lặng! Trên công đường cấm ầm ĩ."
Người đặt câu hỏi là một hán tử gầy gò, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì hỏi một câu: "Ta là dân thôn Chiết Khê, đại nhân, xin ngài báo cho."
Hứa Vĩnh Phong ngăn nha dịch đang chuẩn bị quát lớn lại, nhìn vẻ mặt của thanh niên có chút không đành lòng: "Đúng vậy, ngươi...... Về nhà xem đi."
Thanh niên gấp đến mức mắt đỏ hoe, sau khi cảm ơn huyện lệnh đại nhân liền lập tức xoay người, đẩy đám người chạy ra ngoài.
Những người dân đến xem không đành lòng, khó có thể tưởng tượng trong thôn là thảm trạng như thế nào, nhìn những tên thổ phỉ của Khai Sơn trại, ánh mắt càng thêm thù hận.
Hứa huyện lệnh ném lệnh thiêm xuống, giọng nói uy nghiêm: "Bọn thổ phỉ Khai Sơn trại cướp đoạt lương thực, tàn hại dân chúng, tội không thể tha! Theo luật Đại Du, phán dạo phố thị chúng, chém eo hình!"
"Vâng!"
Trên công đường, nha dịch lập tức tiến lên, chuẩn bị kéo phạm nhân lên xe tù.
Một số thổ phỉ ở thôn Chiết Khê nhìn thấy thảm trạng của huynh đệ trong trại liền bị dọa mất hồn, trên đường cũng không có làm ra phản ứng gì, cho đến khi nghe thấy án chém eo, mới bị dọa đến giãy giụa xin tha.
Hứa huyện lệnh lại phớt lờ đối với những lời kêu oan của chúng, thị vệ Vương gia đã giao chứng cứ và bạc tang cho ông ta, hiện tại muốn giảo biện —— chậm.
Người dân vây xem có người hô lên một tiếng, "Phán hay lắm!"
Những người dân còn lại cũng lập tức theo sau khen ngợi, những tên thổ phỉ này không lao động, ỷ vào vũ lực hút máu người thường, càng không cần phải nói đến trên tay họ có bao nhiêu mạng người, bị xử tử quả thực là đại khoái nhân tâm.
Vân Thanh nghe thấy tiếng người mơ hồ truyền đến từ ngoài hẻm phố, có chút tò mò hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
A Thư mới từ bên ngoài xem náo nhiệt trở về, nghe vậy đáp: "Thổ phỉ Khai Sơn trại đang bị dẫn ra phố thị chúng, người dân một bên mắng chửi chúng, một bên chúc mừng. Bên ngoài rất náo nhiệt, rất nhiều thương nhân trực tiếp đóng cửa hàng, mua rau cải đi theo xe tù ném theo một đường."
Vân Thanh thở dài: "Thương nhân luôn phải đi ra ngoài nhập hàng về, bị những tên thổ phỉ này lặp đi lặp lại bóc lột, tất nhiên rất căm ghét bọn chúng."
A Thư đến bây giờ vẫn còn sợ hãi trước thảm trạng bi thương của thôn Chiết Khê, phụ họa lời thiếu gia của mình: "Thật là đáng giận, bị phán chém eo quả thực xứng đáng."
Cậu lại nghĩ tới điều gì đó, trên mặt lộ ra một nụ cười tự hào: "Hiện tại người dân đều biết là Vương gia của chúng ta bắt thổ phỉ, đều đang khen ngợi đó."
Buổi chiều, người gác cổng đến báo cáo, bên ngoài có rất nhiều người dân, đều mang theo lễ vật, muốn cảm ơn Thụy Vương gia đã tiêu diệt Khai Sơn trại, vì dân trừ hại. Những kẻ hạ nhân không dám tự ý quyết định, liền đến hỏi Vân Thanh.
Người dân huyện Vu Chương đều không giàu có, Vân Thanh nào nỡ lòng thu lễ vật của họ, liền sai hạ nhân khéo léo từ chối, nếu thật sự không được thì trả tiền theo thị trường.
Hạ nhân lĩnh mệnh mà đi, không bao lâu, Vân Thanh thế nhưng mơ hồ nghe thấy được âm thanh bá tánh ngoài cửa.
"Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương phi."
"Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương phi."
......
Thanh âm càng lúc càng lớn, như là càng ngày càng nhiều người gia nhập đội ngũ ngoài cửa.
Hạ Trì vừa lúc đi qua cửa viện, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thanh.
Hai người nhìn nhau cười.
......
Đoàn xe của Thụy Vương phủ theo kế hoạch ban đầu chỉ ở lại huyện Vu Chương một đêm, ngày hôm sau liền xuất phát tiếp tục đi về Phong Ninh.
Người dân huyện Vu Chương tự phát đến tiễn đưa, khi đoàn xe đi xa, trong lòng mọi người giống như có thêm một hạt giống mang tên hy vọng, Ninh Châu có Thụy Vương gia cùng Vương phi, có lẽ sẽ không giống nhau đi?
—
Ngày mùng tám tháng bảy, Thụy Vương đến thành Phong Ninh, đến đất phong.
Hạ Trì và những người khác đi một đoạn đường, đi qua các thành trấn, cũng nghỉ lại ở các thôn trang, đối với tình hình Ninh Châu có nhận thức rõ ràng hơn.
Các thôn trang đã bị cướp bóc trong một thời gian dài, người dân trong thôn càng khổ hơn, hàng năm đều có người chết đói và chết rét.
Cư dân của các thành trấn lớn có thể tránh bị thổ phỉ cướp bóc, nhưng họ vẫn sống rất nghèo. Các thương nhân muốn vào hoặc đi buôn đều khó tránh khỏi bị bóc lột nhiều tầng lớp, làm việc vất vả cả năm cũng không tiết kiệm được mấy đồng, phần lớn đều vào túi thổ phỉ.
Những tên thổ phỉ đó, giống như u ác tính mà chiếm cứ ở Ninh Châu, hấp thụ muôn vàn sinh mệnh của bá tánh mà lớn mạnh. Nếu không kịp thời thanh trừ, một ngày nào đó, bọn họ nhất định sẽ trở thành uy hiếp lớn hơn nữa.
Có lẽ là sự việc của Khai Sơn trại đã truyền xa, bọn họ dọc theo đường đi không còn chính diện gặp qua thổ phỉ.
Đến nỗi Long Hổ Bang trong truyền thuyết có thể đem đội ngũ bọn họ ăn sạch, từ đầu tới đuôi cũng chưa lộ mặt.
Hạ Trì nhờ Hứa Vĩnh Phong tuyên truyền sự việc Khai Sơn trại, đó là muốn hù dọa các phỉ bang còn lại, khiến những người có ý tưởng tương đồng với Khai Sơn trại phải dè chừng. Long Hổ Bang có mạng lưới tin tức khắp nơi, đương nhiên cũng nghe được tin tức.
Chúng từ trước đến nay không đối đầu trực diện với quan phủ, đương nhiên đối với chủ nhân tương lai của đất phong này cũng sẽ không trực tiếp động thủ.
Hạ Trì cười lạnh, cũng rất cẩn thận.
Phong Ninh Thành.
Một hàng quan viên đứng im lặng ở cửa thành, chờ đón Thụy Vương đại giá.
Giang đồng tri đứng bên cạnh Trương thông phán nói: "Lão Trương, ngươi nói tin tức truyền đến từ huyện Vu Chương, có đúng không?"
Trương đại nhân vuốt vuốt râu, âm lượng cũng hạ xuống rất thấp: "Người đó ở kinh thành nổi danh lừng lẫy vì ăn chơi trác táng, sao có thể một sớm một chiều liền sửa đổi? Sợ là mèo mù đụng phải chuột chết, muốn lấy chuyện này để đánh bóng thanh danh."
Giang đồng tri phụ họa nói: "Đúng vậy, bản quan cũng suy đoán như thế."
Ông ta từ từ thở dài, cảm khái nói: "Hôm qua vẫn là Thụy Vương điện hạ được vạn thiên sủng ái, lúc này vậy mà lưu lạc đến Ninh Châu của chúng ta, cũng không biết chủ nhân vàng son ngọc quý này có chịu nổi không."
Trương đại nhân nói: "Không muốn quen cũng không được, đất phong ở chỗ này cũng không thể đi nơi khác, chỉ cầu xin hắn thương xót, đừng lăn lộn bộ xương già này của chúng ta đã cám ơn trời đất rồi."
Giang đồng tri nói: "Thụy Vương cưới nam thê, ngươi nói xem, hắn rốt cuộc có thật sự bị ép buộc phải thích nam sắc không? Đại nhân, chúng ta chuẩn bị cái kia sẽ không gây lỗi gì đó chứ?"
"Nói không chừng được, thật ra trong kinh truyền đến tin tức, có người nói Thụy Vương cùng Vương phi dính nhau vô cùng, bất quá nam nhân nào mà không yêu mỹ nhân? Ánh mắt đại nhân không sai được."
Ninh Châu nghèo khổ, quan viên nào được phân phối đến Ninh Châu cũng dùng hết mọi cách để được chuyển đi. Huống hồ hiện tại Ninh Châu còn bị phân phong cho Thụy Vương, tất cả quan viên ở Ninh Châu đều sẽ tự động trở thành thuộc hạ của Thụy Vương. Thụy Vương tranh trữ vô vọng, đi theo hắn thì coi như tiền đồ bị chặt đứt. Vì vậy những quan viên có năng lực và có bối cảnh đã sớm nhân lúc Thụy Vương chưa tới mà tìm cách điều chuyển đi rồi.
Hiện tại còn sót lại, hoặc là ở Ninh Châu ngây người mấy năm, quan chức không cao cũng không thể điều chuyển đi, đành phải nhận mệnh; hoặc là không có bối cảnh gì nên bị phân tới Ninh Châu, muốn chạy cũng không có cửa.
Đồng tri cùng thông phán đều là lão đại nhân, tình huống Ninh Châu bọn họ biết rất rõ ràng, không tiền không binh, làm mãi cũng chỉ có như vậy, còn không bằng ngừng làm, còn có thể tiết kiệm được chút.
Họ đã lớn tuổi, hùng tâm tráng chí có lẽ từng có, nhưng cũng dần dần bị tiêu diệt. Hiện tại cũng không cầu có thể phú quý, chỉ cầu an an ổn ổn, bởi vậy lúc này hai người đều lo lắng Thụy Vương sắp đến có làm ảnh hưởng gì đến họ không.
Tri Châu Ninh Châu Tiền đại nhân đứng ở phía trước nhất, biểu tình trang trọng, phảng phất căn bản không nghe được hai vị thuộc hạ phía sau khe khẽ nói nhỏ.
Ở nơi xa trên con đường quan lộ, cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng ngựa xe, Trương đại nhân dùng cánh tay thụi thụi, đĩnh đạc nói với Giang đồng tri, ý bảo ông câm miệng.
Mọi người đều đưa mắt nhìn lên thân vương kỳ đang chậm rãi trở nên rõ ràng, nghênh đón đoàn xe từ từ tiến đến phụ cận.
"Cung nghênh Vương gia Vương phi."
Tiền đại nhân dẫn đầu, cùng với những quan viên khác quỳ xuống hành lễ, nghênh đón chủ nhân mới của Ninh Châu.
Hạ Trì dẫn đầu bước xuống xe ngựa, ngay sau đó xoay người đỡ Vân Thanh một phen, giúp y đứng bên cạnh mình. Sau đó mới xoay người nhìn những quan viên đang quỳ đầy đất trước cửa thành, nói với giọng trầm: "Các vị đại nhân xin đứng lên."
Mọi người đứng dậy, nhìn Hạ Trì và Vân Thanh với vẻ mặt khác nhau.
Hai người không mặc lễ phục, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể thấy khí chất toàn thân không giống bình thường.
Hạ Trì tất nhiên là không cần phải nói nhiều, xuất thân hoàng thất, cho dù là ăn chơi trác táng cũng khác người, bộ dáng tổng thể có thể biểu hiện ra được. Nhưng mọi người không ngờ rằng Vân Thanh đứng bên cạnh Hạ Trì thế nhưng cũng không hề kém cạnh.
Thấy động tác hai người, thật giống như một đôi vợ chồng bình thường, tâm tư của mọi người đều thay đổi. Ở kinh thành truyền tin đồn Thụy Vương vì cưới nam thê mà mất đi tư cách tranh trữ, Thụy Vương lại vẫn coi trọng y như vậy, thật sự rất lạ lùng.
Tiền đại nhân cười nói: "Thần là Tri Châu Ninh Châu Tiền Hữu Tài, cung nghênh Vương gia Vương phi, vương phủ trong thành đã xây dựng xong, thần sẽ đưa ngài qua đó."
Hạ Trì gật gật đầu, cùng Vân Thanh lên ngựa, Tiền đại nhân cũng ngồi vào, trước tiên đã chuẩn bị tốt xe ngựa, đi ở phía trước dẫn đường.
Bá tánh trong thành mấy ngày nay cũng biết Ninh Châu của họ đã được phân phong cho Vương gia, Phong Ninh Thành sắp tới sẽ có một đại nhân vật đến.
Lúc này, thấy Tiền đại nhân và các quan viên khác đang đón tiếp long trọng như vậy, họ biết người đến chắc chắn là Thụy Vương điện hạ trong truyền thuyết. Bá tánh đều đứng bên đường xem náo nhiệt. Tiền đại nhân sớm đã đoán trước được tình huống như vậy, nên đã điều một đội quân châu đến trấn giữ ở hai bên đường, để tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Những người dân nhìn hai người thanh niên đi ngang qua, một người ôn nhuận như ngọc, một người tuấn mỹ quý khí, quả thực là những người đẹp nhất mà họ từng gặp trong đời.
Có người nhỏ giọng bàn tán: "Đó có phải là Vương gia không?"
"Tại sao lại có hai người? Người nào là Vương gia vậy?"
Một người có thông tin nhanh nhạy lập tức trả lời: "Ta biết, người mặc áo đen chính là Vương gia, người kia là Vương phi."
"Vương phi? Vương phi sao lại là nam tử?"
"Kiến thức ngươi hạn hẹp quá rồi, đây chính là hôn sự do Thánh thượng ban cho, Vương phi chính là trưởng tử của Võ Thành bá phủ!"
......
Hạ Trì và Vân Thanh không rảnh để bận tâm đến những lời bàn tán của người dân. Họ nhìn những người dân và nhà cửa ven đường. Nơi này là phủ thành phồn hoa nhất của Ninh Châu, nhưng trang phục của người dân và phòng ốc bên đường thậm chí còn kém hơn ở những con đường nào đó trong huyện thành Ốc Châu.
Hai châu giáp nhau, tình cảnh của người dân lại khác nhau như trời với đất.
Một đường đi qua trường nhai, đến Phong Ninh Thành phía đông, vương phủ nằm ở hẻm Ngô Đồng phía đông thành.
Khi đưa đến vương phủ, Tiền đại nhân chuẩn bị cáo từ. Trước khi đi, ông ta chắp tay nói với hai người: "Thần đã chuẩn bị một bữa yến hội trong phủ để đón gió tẩy trần cho Vương gia Vương phi, thỉnh Vương gia Vương phi đến."
Nếu không muốn tiếp tục giả vờ dáng vẻ ăn chơi trác táng, thì yến hội như vậy đương nhiên phải đi. Hạ Trì gật đầu đáp ứng.
Sau khi Tiền đại nhân lên xe ngựa rời đi, Nguyên Phúc công công liền bắt đầu chỉ huy hạ nhân làm việc, chỉnh lý đồ vật.
Vân Thanh cùng Hạ Trì vào vương phủ, bắt đầu tham quan chỗ ở mới của mình.
Tân vương phủ đương nhiên là không thể so sánh với Thụy Vương phủ ở kinh thành. Dù sao thì lúc Thừa An Đế ban thưởng cho Hạ Trì cũng là khi Trình gia đang thịnh vượng nhất, chiếm diện tích cực lớn, trang trí cũng rất tốn tâm tư.
Còn Vương phủ này là sau khi Hạ Trì phân phong đến Phong Ninh Thành mới bắt tay chuẩn bị. Ban đầu là một tòa trạch cũ của tướng quân, Tiền Hữu Tài đem nó tu sửa mở rộng một phen, lúc này mới đạt tới quy chế vương phủ.
Bên trong bố trí vừa vặn, hai người đi một vòng, Hạ Trì nói với Vân Thanh: "Nếu ngươi không thích, thì bảo Nguyên Phúc dựa theo suy nghĩ của ngươi sửa lại một lần nữa."
Vân Thanh đã phát huy tinh thần cần lao tiết kiệm, từ chối nói: "Sau này dùng tiền địa phương nhiều lắm, đừng lãng phí tiền."
Sắc mặt Hạ Trì có chút ngạc nhiên, hắn đột nhiên nhớ lại lúc trước trong lễ hồi môn, Vân Thanh đã gạch bỏ rất nhiều lễ vật trong danh mục quà tặng. Không lẽ lúc đó y đã bắt đầu tính toán cho hiện tại rồi?
Hạ Trì dừng một chút: "Ngươi muốn ở sân nào, tự mình chọn."
Hai người ở kinh thành đã luôn ở riêng, trên đường cũng duy trì thói quen này. Vân Thanh không khách sáo với hắn, chọn một sân có ao nhỏ, gọi là Vãn Đường Viện.
Hạ Trì lại nói: "Vãn Đường Viện quá nhỏ, không bằng chọn Mộng Khê Đường, hơn nữa Vãn Đường Viện cách viện chính quá xa, bổn vương nếu muốn tìm ngươi bàn luận công việc cũng không có tiện."
Vân Thanh nghĩ nghĩ, tuy rằng từ Vãn Đường Viện đến viện chính cũng không tính là quá xa, nhưng nếu một ngày đi qua đi lại vài lần vẫn là rất mệt mỏi. Ngay lập tức liền cảm thấy Vãn Đường Viện có ao nhỏ không còn hấp dẫn nữa, vui vẻ đồng ý đề nghị của Hạ Trì.
Trình Việt là nghĩa tử của Trình Chiêu, ở vương phủ tự nhiên cũng trở thành nửa chủ nhân, Hạ Trì bảo hắn ta chọn sân, hắn ta không chút do dự mà chọn cái góc cách xa hai người nhất, mỹ danh rằng: Ta chân tay tốt, cần rèn luyện nhiều.
Đến giờ Tuất, Hạ Trì và Vân Thanh thay đổi quần áo, cùng nhau dự tiệc.
Phủ đệ của Tiền đại nhân cũng ở đông thành, hai người được Tiền đại nhân đích thân đón vào cửa. Tiền phủ chiếm địa không lớn, nhưng bố trí bên trong lại rất chú trọng.
Tiền phủ vốn dĩ đã sắp xếp một tiệc khách nữ để chiêu đãi Vân Thanh, nhưng Hạ Trì lại nói: "Vương phi là nam tử, ở cùng bổn vương là được rồi, không cần phải đơn độc thiết tiệc chiêu đãi."
Tiền đại nhân không dám nói gì, chỉ đành phải tuân theo.
Các quan viên bồi tiệc khác đã sớm nhập tòa, thấy Vân Thanh đi theo Vương gia, trong lòng thầm kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn quy củ mà hành lễ.
Hạ Trì và Vân Thanh ngồi ở chủ vị, các quan viên còn lại thì ngồi theo thứ tự chức quan. Trước khi bắt đầu tiệc, một vài vị quan viên đã lần lượt giới thiệu chức quan của mình.
Ninh Châu ngoài Tri Châu Tiền Hữu Tài ra, còn có một người đồng tri là Giang Tịnh Bách, một người thông phán là Trương Ngộ Duy, còn lại là các huyện lệnh của các huyện thành xung quanh, cùng với các thuộc quan của Tri Châu.
Tiền đại nhân năm nay gần 50 tuổi, am hiểu sâu sắc về quan trường và cách làm quan. Đương nhiên, trước đó ông cũng đã nghiêm túc hỏi thăm về sở thích của Hạ Trì, nhưng đề tài đều hướng về những thứ mà Hạ Trì không yêu thích.
Thấy Hạ Trì thiếu hứng thú, Tiền đại nhân có chút không đoán được tâm tư của hắn, liền trực tiếp đem tiết mục đã chuẩn bị sẵn trước tiên.
Tiền đại nhân vỗ vỗ tay, một đám vũ cơ mặc sa mỏng nhẹ nhàng bước tới, ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Nữ tử cầm đầu mặc sa mỏng, khuôn mặt phúc hậu, ánh mắt lưu chuyển mang theo ý vị động lòng người. Khi múa, dáng người tuyệt đẹp, vóc dáng quyến rũ, vừa nhìn liền biết là một giai nhân hiếm có.
Hạ Trì chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, vẫn tiếp tục uống rượu. Ngược lại, Vân Thanh lại xem đến say mê.
Tiền đại nhân có chút phát sầu, tại sao thoạt nhìn Vương gia còn không cảm thấy hứng thú với vũ nữ kia bằng Vương phi nữa.
Dù nội tâm ông ta rối rắm như thế nào, đây cũng là lễ vật mà ông ta đã tỉ mỉ chuẩn bị, đương nhiên là muốn đưa đi. Sau một bài múa, Tiền đại nhân cười nói: "Không biết Vương gia cảm thấy Lạc Oánh múa thế nào?"
Hạ Trì nhàn nhạt nói: "Tạm được."
Tiền đại nhân liếc mắt Vân Thanh, nói với Hạ Trì: "Nghe nói trong phủ Vương gia còn chưa có thị thiếp, Lạc Oánh chính là lễ vật mà hạ quan chuẩn bị cho Vương gia. Nếu Vương gia thích, sau yến tiệc có thể mang đi."
Ánh mắt Lạc Oánh hàm ý quyến rũ nhìn về phía Hạ Trì, hành lễ nói: "Tiểu nữ Lạc Oánh mong Vương gia thương xót." Giọng nói cũng tô mị tận xương.
Vân Thanh rất thích thú khi xem tiết mục tặng quà của mỹ nhân vừa ra mắt.
Mà y cũng bắt đầu tự hỏi nguyên nhân, Hạ Trì thực sự không có thị thiếp, khác hẳn với mấy hoàng huynh của hắn, người nào cũng có vô số trắc phi, thị thiếp.
Theo phong tục của Đại Du, hoàng tử 18 tuổi sẽ đại hôn, từ 15 -16 tuổi thì trưởng bối sẽ sắp xếp cung nữ dạy dỗ nhân sự. Trong phủ Hạ Trì không có ai, không biết là do "trưởng bối" trong cung đã quên, hay là do nguyên nhân khác.
Trước mặt là giai nhân tự mời, không biết Hạ Trì muốn hay không cần.
Hạ Trì thấy biểu tình Vân Thanh xem diễn, vốn dĩ sắc mặt không quá đẹp lại càng thêm âm trầm, hắn lạnh lùng nói: "Không cần, bổn vương không thích, về sau cũng không cần chuẩn bị."
Vân Thanh thấy hắn không để lối thoát mà cự tuyệt người ta, trong lòng tấm tắc, vẫncứ lạnh lùng trước sau như một.
Đôi mắt Lạc Oánh ngậm nước, Thụy Vương là người có địa vị cao nhất trong toàn bộ Ninh Châu, ngay cả Tiền đại nhân thường ngày khiến nàng sợ hãi cũng phải hành lễ với hắn. Nàng từ khi biết mình phải bị đưa cho Thụy Vương liền liều mạng mà luyện múa, chỉ mong có thể mê hoặc Thụy Vương, ở vương phủ có một vị trí nhỏ.
Sau khi nhìn thấy Thụy Vương, nàng càng thêm quyết tâm phải đạt được. Nàng không ngờ rằng Thụy Vương điện hạ lại trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy, nhìn thấy hắn, lồng ngực nàng đập bịch bịch. Nếu có thể bầu bạn bên cạnh người, không biết sẽ là chuyện may mắn đến cỡ nào.
Thấy Thụy Vương không cần suy nghĩ đã từ chối, nàng sao có thể cam tâm. Lạc Oánh nhìn nhìn người Vương phi bên cạnh Thụy Vương, lấy thân phận nam tử gả chồng lại không lấy làm xấu hổ. Còn một mực phải đi theo tham gia yến hội nam nhân, chắc là sợ Thụy Vương hưởng qua nữ nhân tốt sau đó ghét bỏ y đi.
Trong lòng nàng hận đến cực điểm, nhưng trên mặt lại làm ra bộ dáng nhu nhược thương tâm, quỳ xuống trước mặt Vân Thanh nói: "Vương phi, tiểu nữ tử cũng không phải là hạng người thích khoe sắc tranh sủng, tuyệt đối sẽ tôn kính ngài, xin ngài cho phép tiểu nữ tử vào phủ."
Lời này của nàng, gần như là nói rõ Vân Thanh ghen tị nên Hạ Trì mới cự tuyệt thu nàng.
Hạ Trì cười lạnh đứng lên: "Tiền Hữu Tài, đây là người mà Tiền phủ của ngươi dạy ra?"
Tiền đại nhân thầm kêu không tốt, ông ta nhìn ra Hạ Trì đang nổi giận, vội vàng giải thích nói: "Lạc Oánh là quá yêu mến Vương gia mới có thể nói lung tung, hạ quan sẽ cho nàng lui xuống, nhất định sẽ sai người dạy dỗ nàng cho tốt, tuyệt đối không để nàng nói lung tung."
Lạc Oánh còn định biện giải, thì Tiền đại nhân đã gọi người tiến vào, hạ nhân che miệng kéo nàng ta ra.
Tiền đại nhân trong lòng oán hận Lạc Oánh tự ra chủ trương, dính líu Vân Thanh. Ông ta bồi dưỡng cô ta lâu như vậy, vốn dĩ cho dù Vương gia không thu, thì cô ta cũng có chỗ tốt để đi. Hiện tại cô ta đắc tội Vương gia, ông ta nào còn dám đem cô giao cho người khác.
Những đại nhân còn lại cũng vội vàng giúp đỡ hòa giải, trước đây họ không biết địa vị của Vân Thanh. Thông qua việc này cũng có thể nhìn trộm một vài điều, vị Vương phi này, tuyệt không phải là người có thể tùy tiện đắc tội.
Hạ Trì đã tức giận đứng dậy, chuẩn bị rời đi, yến hội tự nhiên cũng không có cách nào tiếp tục tới tàn tiệc.
Một đám quan viên đưa Vân Thanh cùng Hạ Trì ra cửa, Tiền đại nhân luôn miệng xin lỗi, Hạ Trì lạnh mặt không nói một lời. Cuối cùng vẫn là Vân Thanh nói một câu không sao, bảo các vị đại nhân dừng bước, rồi cùng Hạ Trì chờ xe ngựa ở cửa phủ.
Trước cửa Tiền phủ, mọi người nhìn nhau.
Vốn dĩ là muốn kéo quan hệ tốt với Vương gia nên mới làm yến hội, không ngờ lại biến khéo thành vụng.
Tiền Hữu Tài nhìn xe ngựa của Vương phủ đi xa, trầm mặt nói: " Được rồi, tan đi."
Trên xe ngựa, Vân Thanh nhìn khuôn mặt Hạ Trì vẫn còn âm trầm nói: "Việc này sao đáng giá để Vương gia tức giận nhiều như vậy? Chẳng qua chỉ là một cô nương yếu đuối muốn leo lên Vương phủ, nên trong lúc cấp bách nói ra thôi, ta sẽ không để trong lòng."
Hạ Trì lại không có vì những lời của y mà hoãn lại sắc mặt. Hắn biết Vân Thanh lòng dạ bao dung, nhưng sao hắn lại có thể không vì Vân Thanh mà tức giận được?
Y rõ ràng kinh thế chi tài, nhưng lại phải sống ẩn dật trong hậu viện bị người ta chửi bới, cười nhạo vì thân phận thê tử của một nam nhân, y không nên bị đối xử như vậy.
Sau một lúc lâu, Hạ Trì mới mở miệng nói: "Ngày mai tiểu triều hội, người đi cùng ta."
Vân Thanh kinh ngạc: "Nhưng thân phận của ta......" Y vốn tưởng rằng mình chỉ cần làm một mưu sĩ sau màn là được.
Hạ Trì lạnh lùng nói: "Ta xem ai dám nói gì."
Thụy Vương điện hạ vì mình mà nghiêm túc tức giận thật sự vừa soái vừa đáng yêu, Vân Thanh nhịn xuống khóe miệng cười, nghiêm trang gật đầu đáp: "Cẩn tuân Vương gia phân phó."
—
Ngày hôm sau, tất cả quan viên đều đến Vương phủ tham gia tiểu triều hội theo lệnh.
Nhìn thấy Vân Thanh cũng ở thượng đường, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vì ngại Hạ Trì, không dám nói gì. Bởi vì y có thể ngồi ở chỗ này, chắc chắn là Hạ Trì cho phép.
Sau khi mọi người đến đông đủ, thì bắt đầu bàn luận chính sự.
Hạ Trì lên tiếng hỏi: "Ninh Châu bị sơn phỉ gây họa, quan phủ có thu thập tình báo từ các địa phương bị phỉ bang chiếm giữ hay không?"
Mọi người không ngờ hắn đột nhiên hỏi điều này, trong lúc nhất thời có chút sững sờ. Tiền đại nhân thấy ánh mắt thẳng tắp của Hạ Trì nhìn về phía mình, không thể không căng da mặt mở miệng nói: "Này...... Các nơi... Nạn trộm cướp nổi lên bốn phía, khó có thể thu thập."
Hạ Trì nhíu mày, tạm thời không có quân lực để diệt phỉ thì thôi, nhưng nếu ngay cả tình báo cơ bản cũng không thu thập, đó chính là lười biếng đến chướng mắt.
Mồ hôi Tiền đại nhân đầm đìa trên trán, không hiểu vì sao đã biết rõ Thụy Vương chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng đối mặt với hắn lại cảm thấy áp bách như vậy.
Vân Thanh đúng lúc lên tiếng nói: "Trước đây triều đình phái binh diệt phỉ, khi đó cũng không có thu thập qua sao?"
Tiền đại nhân vội vàng nói: "Có có, nhưng khi đó chỉ ghi chép đại trại tử, triều đình phái binh, đương nhiên không có khả năng đi đánh từng cái tiểu lâu la."
Hạ Trì nói: "Vậy thì trước tiên đem tình báo ngay lúc đó đưa lại đây, trong vòng 10 ngày, ta muốn xem tất cả thu thập tình báo phỉ trại ở mỗi địa phương."
Tiền đại nhân đầy đầu mồ hôi lạnh mà đáp: "Vâng, vâng."
Hạ Trì tiếp tục hỏi: "Ninh Châu hiện tại có bao nhiêu châu binh?"
Tiền đại nhân nói: "Không đủ một ngàn."
Sợ Hạ Trì không hài lòng, ông không đợi Hạ Trì truy vấn liền ra vẻ mặt đau khổ bổ sung nói: "Thu nhập từ thuế không đủ, thật sự nuôi không nổi nhiều bình."
Hạ Trì hỏi xong, ra hiệu cho Vân Thanh lên tiếng.
Mọi người không hiểu lý do, Vân Thanh lại mở miệng liền hỏi thu nhập từ thuế: "Ninh Châu năm trước thu nhập từ thuế thế nào?"
Giang đồng tri phân công quản lý thuế vụ, nghe vậy không nhanh không chậm mà đáp: "Năm trước thiên tai, thu hoạch không tốt, thuế bạc vì thế thu không được nhiều lắm, sau khi nộp lên triều đình, dư lại cũng không còn bao nhiêu."
Vân Thanh gật gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ nói: "Tổng hợp sổ thuế vụ gần 5 năm nay, sau đó đưa đến vương phủ."
Giang đồng tri liếc mắt Hạ Trì, lại đối diện với ánh mắt trầm túc của hắn, vội vàng thu hồi tầm mắt cúi đầu xuống.
Tiếp theo, Vân Thanh lại tỉ mỉ hỏi các vấn đề về nông trang, kinh thương.
Mọi người vốn dĩ không coi trọng y, nhưng ai ngờ y đối với các tri thức liên quan rất tinh thông, đề xuất vấn đề cũng rất hoàn hảo. Trương thông phán bị y hỏi đến mồ hôi đầy đầu, trên dưới thiếu hụt, cuối cùng Vân Thanh mới đại phát từ bi nói: "Thỉnh cầu Trương thông phán đem những thứ này ghi lại, cũng đưa đến vương phủ."
Trương thông phán nhanh nhẹn gật đầu, sợ y tiếp tục hỏi tiếp.
Thấy Vân Thanh đã hỏi xong, Hạ Trì trầm giọng tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, Vương phi sẽ chưởng quản mọi việc Ninh Châu, lời y nói cùng cấp bậc với bổn vương, các ngươi hiểu rõ chứ?"
Mọi người trên mặt kinh ngạc, trong lòng cũng nổi lên sóng to gió lớn. Tiền đại nhân nhớ tới mình hôm qua mới vừa đắc tội quá Vân Thanh. Nếu việc này làm thật, thì nào còn có quả ngọt cho ông ăn? Ông chống lại áp lực nói ra một câu: "Vương gia, hậu trạch tham gia vào chính sự sợ là không tốt, cái này không hợp quy củ."
Hạ Trì mắt lạnh nhìn về phía ông ta: "Ngươi nói quy củ với bổn vương sao? Ở Ninh Châu, lời bổn vương nói chính là quy củ."
Ông ta lập tức khai đường, đồng thời sai nha dịch cầm loa đồng đi khắp phố phường tuyên án, đem tin tức về việc nha môn đang thẩm tra thổ phỉ Khai Sơn trại nói cho bá tánh.
Trên xe đẩy tay đầy người và máu, những tên thổ phỉ đều bị áp giải lên công đường. Hứa huyện lệnh đau lòng kể ra các tội trạng của bọn đạo tặc Khai Sơn trại, bao gồm: bóc lột thương đội, cướp bóc thôn trang, giết hại thôn dân.
Trước nha môn rất nhanh đã tụ tập không ít người đến xem náo nhiệt, nhìn thấy trên công đường đầy thổ phỉ cả người hỗn độn, đều vô cùng kinh ngạc. Mọi người đã không nhớ rõ bao lâu rồi không thấy nha môn ra tay xử lý thổ phỉ, nghe được huyện lệnh đại nhân nói lên những việc ác mà bọn chúng đã làm ở thôn Chiết Khê, các bá tánh tức khắc phẫn nộ tới đỉnh.
Sự việc trong thôn xảy ra vào giữa trưa nay, tin tức vẫn chưa truyền đến huyện thành, trong số bá tánh không thiếu những người dân thôn Chiết Khê đến huyện tìm sống, nghe tin dữ này liền bất chấp tất cả, kinh hoàng thất thố mà thất thanh hô lên: "Đại nhân, chuyện ở thôn Chiết Khê có thật không?"
Lập tức có nha dịch quát lớn nói: "Yên lặng! Trên công đường cấm ầm ĩ."
Người đặt câu hỏi là một hán tử gầy gò, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, nhưng vẫn kiên trì hỏi một câu: "Ta là dân thôn Chiết Khê, đại nhân, xin ngài báo cho."
Hứa Vĩnh Phong ngăn nha dịch đang chuẩn bị quát lớn lại, nhìn vẻ mặt của thanh niên có chút không đành lòng: "Đúng vậy, ngươi...... Về nhà xem đi."
Thanh niên gấp đến mức mắt đỏ hoe, sau khi cảm ơn huyện lệnh đại nhân liền lập tức xoay người, đẩy đám người chạy ra ngoài.
Những người dân đến xem không đành lòng, khó có thể tưởng tượng trong thôn là thảm trạng như thế nào, nhìn những tên thổ phỉ của Khai Sơn trại, ánh mắt càng thêm thù hận.
Hứa huyện lệnh ném lệnh thiêm xuống, giọng nói uy nghiêm: "Bọn thổ phỉ Khai Sơn trại cướp đoạt lương thực, tàn hại dân chúng, tội không thể tha! Theo luật Đại Du, phán dạo phố thị chúng, chém eo hình!"
"Vâng!"
Trên công đường, nha dịch lập tức tiến lên, chuẩn bị kéo phạm nhân lên xe tù.
Một số thổ phỉ ở thôn Chiết Khê nhìn thấy thảm trạng của huynh đệ trong trại liền bị dọa mất hồn, trên đường cũng không có làm ra phản ứng gì, cho đến khi nghe thấy án chém eo, mới bị dọa đến giãy giụa xin tha.
Hứa huyện lệnh lại phớt lờ đối với những lời kêu oan của chúng, thị vệ Vương gia đã giao chứng cứ và bạc tang cho ông ta, hiện tại muốn giảo biện —— chậm.
Người dân vây xem có người hô lên một tiếng, "Phán hay lắm!"
Những người dân còn lại cũng lập tức theo sau khen ngợi, những tên thổ phỉ này không lao động, ỷ vào vũ lực hút máu người thường, càng không cần phải nói đến trên tay họ có bao nhiêu mạng người, bị xử tử quả thực là đại khoái nhân tâm.
Vân Thanh nghe thấy tiếng người mơ hồ truyền đến từ ngoài hẻm phố, có chút tò mò hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
A Thư mới từ bên ngoài xem náo nhiệt trở về, nghe vậy đáp: "Thổ phỉ Khai Sơn trại đang bị dẫn ra phố thị chúng, người dân một bên mắng chửi chúng, một bên chúc mừng. Bên ngoài rất náo nhiệt, rất nhiều thương nhân trực tiếp đóng cửa hàng, mua rau cải đi theo xe tù ném theo một đường."
Vân Thanh thở dài: "Thương nhân luôn phải đi ra ngoài nhập hàng về, bị những tên thổ phỉ này lặp đi lặp lại bóc lột, tất nhiên rất căm ghét bọn chúng."
A Thư đến bây giờ vẫn còn sợ hãi trước thảm trạng bi thương của thôn Chiết Khê, phụ họa lời thiếu gia của mình: "Thật là đáng giận, bị phán chém eo quả thực xứng đáng."
Cậu lại nghĩ tới điều gì đó, trên mặt lộ ra một nụ cười tự hào: "Hiện tại người dân đều biết là Vương gia của chúng ta bắt thổ phỉ, đều đang khen ngợi đó."
Buổi chiều, người gác cổng đến báo cáo, bên ngoài có rất nhiều người dân, đều mang theo lễ vật, muốn cảm ơn Thụy Vương gia đã tiêu diệt Khai Sơn trại, vì dân trừ hại. Những kẻ hạ nhân không dám tự ý quyết định, liền đến hỏi Vân Thanh.
Người dân huyện Vu Chương đều không giàu có, Vân Thanh nào nỡ lòng thu lễ vật của họ, liền sai hạ nhân khéo léo từ chối, nếu thật sự không được thì trả tiền theo thị trường.
Hạ nhân lĩnh mệnh mà đi, không bao lâu, Vân Thanh thế nhưng mơ hồ nghe thấy được âm thanh bá tánh ngoài cửa.
"Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương phi."
"Đa tạ Vương gia, đa tạ Vương phi."
......
Thanh âm càng lúc càng lớn, như là càng ngày càng nhiều người gia nhập đội ngũ ngoài cửa.
Hạ Trì vừa lúc đi qua cửa viện, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Thanh.
Hai người nhìn nhau cười.
......
Đoàn xe của Thụy Vương phủ theo kế hoạch ban đầu chỉ ở lại huyện Vu Chương một đêm, ngày hôm sau liền xuất phát tiếp tục đi về Phong Ninh.
Người dân huyện Vu Chương tự phát đến tiễn đưa, khi đoàn xe đi xa, trong lòng mọi người giống như có thêm một hạt giống mang tên hy vọng, Ninh Châu có Thụy Vương gia cùng Vương phi, có lẽ sẽ không giống nhau đi?
—
Ngày mùng tám tháng bảy, Thụy Vương đến thành Phong Ninh, đến đất phong.
Hạ Trì và những người khác đi một đoạn đường, đi qua các thành trấn, cũng nghỉ lại ở các thôn trang, đối với tình hình Ninh Châu có nhận thức rõ ràng hơn.
Các thôn trang đã bị cướp bóc trong một thời gian dài, người dân trong thôn càng khổ hơn, hàng năm đều có người chết đói và chết rét.
Cư dân của các thành trấn lớn có thể tránh bị thổ phỉ cướp bóc, nhưng họ vẫn sống rất nghèo. Các thương nhân muốn vào hoặc đi buôn đều khó tránh khỏi bị bóc lột nhiều tầng lớp, làm việc vất vả cả năm cũng không tiết kiệm được mấy đồng, phần lớn đều vào túi thổ phỉ.
Những tên thổ phỉ đó, giống như u ác tính mà chiếm cứ ở Ninh Châu, hấp thụ muôn vàn sinh mệnh của bá tánh mà lớn mạnh. Nếu không kịp thời thanh trừ, một ngày nào đó, bọn họ nhất định sẽ trở thành uy hiếp lớn hơn nữa.
Có lẽ là sự việc của Khai Sơn trại đã truyền xa, bọn họ dọc theo đường đi không còn chính diện gặp qua thổ phỉ.
Đến nỗi Long Hổ Bang trong truyền thuyết có thể đem đội ngũ bọn họ ăn sạch, từ đầu tới đuôi cũng chưa lộ mặt.
Hạ Trì nhờ Hứa Vĩnh Phong tuyên truyền sự việc Khai Sơn trại, đó là muốn hù dọa các phỉ bang còn lại, khiến những người có ý tưởng tương đồng với Khai Sơn trại phải dè chừng. Long Hổ Bang có mạng lưới tin tức khắp nơi, đương nhiên cũng nghe được tin tức.
Chúng từ trước đến nay không đối đầu trực diện với quan phủ, đương nhiên đối với chủ nhân tương lai của đất phong này cũng sẽ không trực tiếp động thủ.
Hạ Trì cười lạnh, cũng rất cẩn thận.
Phong Ninh Thành.
Một hàng quan viên đứng im lặng ở cửa thành, chờ đón Thụy Vương đại giá.
Giang đồng tri đứng bên cạnh Trương thông phán nói: "Lão Trương, ngươi nói tin tức truyền đến từ huyện Vu Chương, có đúng không?"
Trương đại nhân vuốt vuốt râu, âm lượng cũng hạ xuống rất thấp: "Người đó ở kinh thành nổi danh lừng lẫy vì ăn chơi trác táng, sao có thể một sớm một chiều liền sửa đổi? Sợ là mèo mù đụng phải chuột chết, muốn lấy chuyện này để đánh bóng thanh danh."
Giang đồng tri phụ họa nói: "Đúng vậy, bản quan cũng suy đoán như thế."
Ông ta từ từ thở dài, cảm khái nói: "Hôm qua vẫn là Thụy Vương điện hạ được vạn thiên sủng ái, lúc này vậy mà lưu lạc đến Ninh Châu của chúng ta, cũng không biết chủ nhân vàng son ngọc quý này có chịu nổi không."
Trương đại nhân nói: "Không muốn quen cũng không được, đất phong ở chỗ này cũng không thể đi nơi khác, chỉ cầu xin hắn thương xót, đừng lăn lộn bộ xương già này của chúng ta đã cám ơn trời đất rồi."
Giang đồng tri nói: "Thụy Vương cưới nam thê, ngươi nói xem, hắn rốt cuộc có thật sự bị ép buộc phải thích nam sắc không? Đại nhân, chúng ta chuẩn bị cái kia sẽ không gây lỗi gì đó chứ?"
"Nói không chừng được, thật ra trong kinh truyền đến tin tức, có người nói Thụy Vương cùng Vương phi dính nhau vô cùng, bất quá nam nhân nào mà không yêu mỹ nhân? Ánh mắt đại nhân không sai được."
Ninh Châu nghèo khổ, quan viên nào được phân phối đến Ninh Châu cũng dùng hết mọi cách để được chuyển đi. Huống hồ hiện tại Ninh Châu còn bị phân phong cho Thụy Vương, tất cả quan viên ở Ninh Châu đều sẽ tự động trở thành thuộc hạ của Thụy Vương. Thụy Vương tranh trữ vô vọng, đi theo hắn thì coi như tiền đồ bị chặt đứt. Vì vậy những quan viên có năng lực và có bối cảnh đã sớm nhân lúc Thụy Vương chưa tới mà tìm cách điều chuyển đi rồi.
Hiện tại còn sót lại, hoặc là ở Ninh Châu ngây người mấy năm, quan chức không cao cũng không thể điều chuyển đi, đành phải nhận mệnh; hoặc là không có bối cảnh gì nên bị phân tới Ninh Châu, muốn chạy cũng không có cửa.
Đồng tri cùng thông phán đều là lão đại nhân, tình huống Ninh Châu bọn họ biết rất rõ ràng, không tiền không binh, làm mãi cũng chỉ có như vậy, còn không bằng ngừng làm, còn có thể tiết kiệm được chút.
Họ đã lớn tuổi, hùng tâm tráng chí có lẽ từng có, nhưng cũng dần dần bị tiêu diệt. Hiện tại cũng không cầu có thể phú quý, chỉ cầu an an ổn ổn, bởi vậy lúc này hai người đều lo lắng Thụy Vương sắp đến có làm ảnh hưởng gì đến họ không.
Tri Châu Ninh Châu Tiền đại nhân đứng ở phía trước nhất, biểu tình trang trọng, phảng phất căn bản không nghe được hai vị thuộc hạ phía sau khe khẽ nói nhỏ.
Ở nơi xa trên con đường quan lộ, cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng ngựa xe, Trương đại nhân dùng cánh tay thụi thụi, đĩnh đạc nói với Giang đồng tri, ý bảo ông câm miệng.
Mọi người đều đưa mắt nhìn lên thân vương kỳ đang chậm rãi trở nên rõ ràng, nghênh đón đoàn xe từ từ tiến đến phụ cận.
"Cung nghênh Vương gia Vương phi."
Tiền đại nhân dẫn đầu, cùng với những quan viên khác quỳ xuống hành lễ, nghênh đón chủ nhân mới của Ninh Châu.
Hạ Trì dẫn đầu bước xuống xe ngựa, ngay sau đó xoay người đỡ Vân Thanh một phen, giúp y đứng bên cạnh mình. Sau đó mới xoay người nhìn những quan viên đang quỳ đầy đất trước cửa thành, nói với giọng trầm: "Các vị đại nhân xin đứng lên."
Mọi người đứng dậy, nhìn Hạ Trì và Vân Thanh với vẻ mặt khác nhau.
Hai người không mặc lễ phục, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể thấy khí chất toàn thân không giống bình thường.
Hạ Trì tất nhiên là không cần phải nói nhiều, xuất thân hoàng thất, cho dù là ăn chơi trác táng cũng khác người, bộ dáng tổng thể có thể biểu hiện ra được. Nhưng mọi người không ngờ rằng Vân Thanh đứng bên cạnh Hạ Trì thế nhưng cũng không hề kém cạnh.
Thấy động tác hai người, thật giống như một đôi vợ chồng bình thường, tâm tư của mọi người đều thay đổi. Ở kinh thành truyền tin đồn Thụy Vương vì cưới nam thê mà mất đi tư cách tranh trữ, Thụy Vương lại vẫn coi trọng y như vậy, thật sự rất lạ lùng.
Tiền đại nhân cười nói: "Thần là Tri Châu Ninh Châu Tiền Hữu Tài, cung nghênh Vương gia Vương phi, vương phủ trong thành đã xây dựng xong, thần sẽ đưa ngài qua đó."
Hạ Trì gật gật đầu, cùng Vân Thanh lên ngựa, Tiền đại nhân cũng ngồi vào, trước tiên đã chuẩn bị tốt xe ngựa, đi ở phía trước dẫn đường.
Bá tánh trong thành mấy ngày nay cũng biết Ninh Châu của họ đã được phân phong cho Vương gia, Phong Ninh Thành sắp tới sẽ có một đại nhân vật đến.
Lúc này, thấy Tiền đại nhân và các quan viên khác đang đón tiếp long trọng như vậy, họ biết người đến chắc chắn là Thụy Vương điện hạ trong truyền thuyết. Bá tánh đều đứng bên đường xem náo nhiệt. Tiền đại nhân sớm đã đoán trước được tình huống như vậy, nên đã điều một đội quân châu đến trấn giữ ở hai bên đường, để tránh xảy ra những chuyện ngoài ý muốn.
Những người dân nhìn hai người thanh niên đi ngang qua, một người ôn nhuận như ngọc, một người tuấn mỹ quý khí, quả thực là những người đẹp nhất mà họ từng gặp trong đời.
Có người nhỏ giọng bàn tán: "Đó có phải là Vương gia không?"
"Tại sao lại có hai người? Người nào là Vương gia vậy?"
Một người có thông tin nhanh nhạy lập tức trả lời: "Ta biết, người mặc áo đen chính là Vương gia, người kia là Vương phi."
"Vương phi? Vương phi sao lại là nam tử?"
"Kiến thức ngươi hạn hẹp quá rồi, đây chính là hôn sự do Thánh thượng ban cho, Vương phi chính là trưởng tử của Võ Thành bá phủ!"
......
Hạ Trì và Vân Thanh không rảnh để bận tâm đến những lời bàn tán của người dân. Họ nhìn những người dân và nhà cửa ven đường. Nơi này là phủ thành phồn hoa nhất của Ninh Châu, nhưng trang phục của người dân và phòng ốc bên đường thậm chí còn kém hơn ở những con đường nào đó trong huyện thành Ốc Châu.
Hai châu giáp nhau, tình cảnh của người dân lại khác nhau như trời với đất.
Một đường đi qua trường nhai, đến Phong Ninh Thành phía đông, vương phủ nằm ở hẻm Ngô Đồng phía đông thành.
Khi đưa đến vương phủ, Tiền đại nhân chuẩn bị cáo từ. Trước khi đi, ông ta chắp tay nói với hai người: "Thần đã chuẩn bị một bữa yến hội trong phủ để đón gió tẩy trần cho Vương gia Vương phi, thỉnh Vương gia Vương phi đến."
Nếu không muốn tiếp tục giả vờ dáng vẻ ăn chơi trác táng, thì yến hội như vậy đương nhiên phải đi. Hạ Trì gật đầu đáp ứng.
Sau khi Tiền đại nhân lên xe ngựa rời đi, Nguyên Phúc công công liền bắt đầu chỉ huy hạ nhân làm việc, chỉnh lý đồ vật.
Vân Thanh cùng Hạ Trì vào vương phủ, bắt đầu tham quan chỗ ở mới của mình.
Tân vương phủ đương nhiên là không thể so sánh với Thụy Vương phủ ở kinh thành. Dù sao thì lúc Thừa An Đế ban thưởng cho Hạ Trì cũng là khi Trình gia đang thịnh vượng nhất, chiếm diện tích cực lớn, trang trí cũng rất tốn tâm tư.
Còn Vương phủ này là sau khi Hạ Trì phân phong đến Phong Ninh Thành mới bắt tay chuẩn bị. Ban đầu là một tòa trạch cũ của tướng quân, Tiền Hữu Tài đem nó tu sửa mở rộng một phen, lúc này mới đạt tới quy chế vương phủ.
Bên trong bố trí vừa vặn, hai người đi một vòng, Hạ Trì nói với Vân Thanh: "Nếu ngươi không thích, thì bảo Nguyên Phúc dựa theo suy nghĩ của ngươi sửa lại một lần nữa."
Vân Thanh đã phát huy tinh thần cần lao tiết kiệm, từ chối nói: "Sau này dùng tiền địa phương nhiều lắm, đừng lãng phí tiền."
Sắc mặt Hạ Trì có chút ngạc nhiên, hắn đột nhiên nhớ lại lúc trước trong lễ hồi môn, Vân Thanh đã gạch bỏ rất nhiều lễ vật trong danh mục quà tặng. Không lẽ lúc đó y đã bắt đầu tính toán cho hiện tại rồi?
Hạ Trì dừng một chút: "Ngươi muốn ở sân nào, tự mình chọn."
Hai người ở kinh thành đã luôn ở riêng, trên đường cũng duy trì thói quen này. Vân Thanh không khách sáo với hắn, chọn một sân có ao nhỏ, gọi là Vãn Đường Viện.
Hạ Trì lại nói: "Vãn Đường Viện quá nhỏ, không bằng chọn Mộng Khê Đường, hơn nữa Vãn Đường Viện cách viện chính quá xa, bổn vương nếu muốn tìm ngươi bàn luận công việc cũng không có tiện."
Vân Thanh nghĩ nghĩ, tuy rằng từ Vãn Đường Viện đến viện chính cũng không tính là quá xa, nhưng nếu một ngày đi qua đi lại vài lần vẫn là rất mệt mỏi. Ngay lập tức liền cảm thấy Vãn Đường Viện có ao nhỏ không còn hấp dẫn nữa, vui vẻ đồng ý đề nghị của Hạ Trì.
Trình Việt là nghĩa tử của Trình Chiêu, ở vương phủ tự nhiên cũng trở thành nửa chủ nhân, Hạ Trì bảo hắn ta chọn sân, hắn ta không chút do dự mà chọn cái góc cách xa hai người nhất, mỹ danh rằng: Ta chân tay tốt, cần rèn luyện nhiều.
Đến giờ Tuất, Hạ Trì và Vân Thanh thay đổi quần áo, cùng nhau dự tiệc.
Phủ đệ của Tiền đại nhân cũng ở đông thành, hai người được Tiền đại nhân đích thân đón vào cửa. Tiền phủ chiếm địa không lớn, nhưng bố trí bên trong lại rất chú trọng.
Tiền phủ vốn dĩ đã sắp xếp một tiệc khách nữ để chiêu đãi Vân Thanh, nhưng Hạ Trì lại nói: "Vương phi là nam tử, ở cùng bổn vương là được rồi, không cần phải đơn độc thiết tiệc chiêu đãi."
Tiền đại nhân không dám nói gì, chỉ đành phải tuân theo.
Các quan viên bồi tiệc khác đã sớm nhập tòa, thấy Vân Thanh đi theo Vương gia, trong lòng thầm kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn quy củ mà hành lễ.
Hạ Trì và Vân Thanh ngồi ở chủ vị, các quan viên còn lại thì ngồi theo thứ tự chức quan. Trước khi bắt đầu tiệc, một vài vị quan viên đã lần lượt giới thiệu chức quan của mình.
Ninh Châu ngoài Tri Châu Tiền Hữu Tài ra, còn có một người đồng tri là Giang Tịnh Bách, một người thông phán là Trương Ngộ Duy, còn lại là các huyện lệnh của các huyện thành xung quanh, cùng với các thuộc quan của Tri Châu.
Tiền đại nhân năm nay gần 50 tuổi, am hiểu sâu sắc về quan trường và cách làm quan. Đương nhiên, trước đó ông cũng đã nghiêm túc hỏi thăm về sở thích của Hạ Trì, nhưng đề tài đều hướng về những thứ mà Hạ Trì không yêu thích.
Thấy Hạ Trì thiếu hứng thú, Tiền đại nhân có chút không đoán được tâm tư của hắn, liền trực tiếp đem tiết mục đã chuẩn bị sẵn trước tiên.
Tiền đại nhân vỗ vỗ tay, một đám vũ cơ mặc sa mỏng nhẹ nhàng bước tới, ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn.
Nữ tử cầm đầu mặc sa mỏng, khuôn mặt phúc hậu, ánh mắt lưu chuyển mang theo ý vị động lòng người. Khi múa, dáng người tuyệt đẹp, vóc dáng quyến rũ, vừa nhìn liền biết là một giai nhân hiếm có.
Hạ Trì chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, vẫn tiếp tục uống rượu. Ngược lại, Vân Thanh lại xem đến say mê.
Tiền đại nhân có chút phát sầu, tại sao thoạt nhìn Vương gia còn không cảm thấy hứng thú với vũ nữ kia bằng Vương phi nữa.
Dù nội tâm ông ta rối rắm như thế nào, đây cũng là lễ vật mà ông ta đã tỉ mỉ chuẩn bị, đương nhiên là muốn đưa đi. Sau một bài múa, Tiền đại nhân cười nói: "Không biết Vương gia cảm thấy Lạc Oánh múa thế nào?"
Hạ Trì nhàn nhạt nói: "Tạm được."
Tiền đại nhân liếc mắt Vân Thanh, nói với Hạ Trì: "Nghe nói trong phủ Vương gia còn chưa có thị thiếp, Lạc Oánh chính là lễ vật mà hạ quan chuẩn bị cho Vương gia. Nếu Vương gia thích, sau yến tiệc có thể mang đi."
Ánh mắt Lạc Oánh hàm ý quyến rũ nhìn về phía Hạ Trì, hành lễ nói: "Tiểu nữ Lạc Oánh mong Vương gia thương xót." Giọng nói cũng tô mị tận xương.
Vân Thanh rất thích thú khi xem tiết mục tặng quà của mỹ nhân vừa ra mắt.
Mà y cũng bắt đầu tự hỏi nguyên nhân, Hạ Trì thực sự không có thị thiếp, khác hẳn với mấy hoàng huynh của hắn, người nào cũng có vô số trắc phi, thị thiếp.
Theo phong tục của Đại Du, hoàng tử 18 tuổi sẽ đại hôn, từ 15 -16 tuổi thì trưởng bối sẽ sắp xếp cung nữ dạy dỗ nhân sự. Trong phủ Hạ Trì không có ai, không biết là do "trưởng bối" trong cung đã quên, hay là do nguyên nhân khác.
Trước mặt là giai nhân tự mời, không biết Hạ Trì muốn hay không cần.
Hạ Trì thấy biểu tình Vân Thanh xem diễn, vốn dĩ sắc mặt không quá đẹp lại càng thêm âm trầm, hắn lạnh lùng nói: "Không cần, bổn vương không thích, về sau cũng không cần chuẩn bị."
Vân Thanh thấy hắn không để lối thoát mà cự tuyệt người ta, trong lòng tấm tắc, vẫncứ lạnh lùng trước sau như một.
Đôi mắt Lạc Oánh ngậm nước, Thụy Vương là người có địa vị cao nhất trong toàn bộ Ninh Châu, ngay cả Tiền đại nhân thường ngày khiến nàng sợ hãi cũng phải hành lễ với hắn. Nàng từ khi biết mình phải bị đưa cho Thụy Vương liền liều mạng mà luyện múa, chỉ mong có thể mê hoặc Thụy Vương, ở vương phủ có một vị trí nhỏ.
Sau khi nhìn thấy Thụy Vương, nàng càng thêm quyết tâm phải đạt được. Nàng không ngờ rằng Thụy Vương điện hạ lại trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy, nhìn thấy hắn, lồng ngực nàng đập bịch bịch. Nếu có thể bầu bạn bên cạnh người, không biết sẽ là chuyện may mắn đến cỡ nào.
Thấy Thụy Vương không cần suy nghĩ đã từ chối, nàng sao có thể cam tâm. Lạc Oánh nhìn nhìn người Vương phi bên cạnh Thụy Vương, lấy thân phận nam tử gả chồng lại không lấy làm xấu hổ. Còn một mực phải đi theo tham gia yến hội nam nhân, chắc là sợ Thụy Vương hưởng qua nữ nhân tốt sau đó ghét bỏ y đi.
Trong lòng nàng hận đến cực điểm, nhưng trên mặt lại làm ra bộ dáng nhu nhược thương tâm, quỳ xuống trước mặt Vân Thanh nói: "Vương phi, tiểu nữ tử cũng không phải là hạng người thích khoe sắc tranh sủng, tuyệt đối sẽ tôn kính ngài, xin ngài cho phép tiểu nữ tử vào phủ."
Lời này của nàng, gần như là nói rõ Vân Thanh ghen tị nên Hạ Trì mới cự tuyệt thu nàng.
Hạ Trì cười lạnh đứng lên: "Tiền Hữu Tài, đây là người mà Tiền phủ của ngươi dạy ra?"
Tiền đại nhân thầm kêu không tốt, ông ta nhìn ra Hạ Trì đang nổi giận, vội vàng giải thích nói: "Lạc Oánh là quá yêu mến Vương gia mới có thể nói lung tung, hạ quan sẽ cho nàng lui xuống, nhất định sẽ sai người dạy dỗ nàng cho tốt, tuyệt đối không để nàng nói lung tung."
Lạc Oánh còn định biện giải, thì Tiền đại nhân đã gọi người tiến vào, hạ nhân che miệng kéo nàng ta ra.
Tiền đại nhân trong lòng oán hận Lạc Oánh tự ra chủ trương, dính líu Vân Thanh. Ông ta bồi dưỡng cô ta lâu như vậy, vốn dĩ cho dù Vương gia không thu, thì cô ta cũng có chỗ tốt để đi. Hiện tại cô ta đắc tội Vương gia, ông ta nào còn dám đem cô giao cho người khác.
Những đại nhân còn lại cũng vội vàng giúp đỡ hòa giải, trước đây họ không biết địa vị của Vân Thanh. Thông qua việc này cũng có thể nhìn trộm một vài điều, vị Vương phi này, tuyệt không phải là người có thể tùy tiện đắc tội.
Hạ Trì đã tức giận đứng dậy, chuẩn bị rời đi, yến hội tự nhiên cũng không có cách nào tiếp tục tới tàn tiệc.
Một đám quan viên đưa Vân Thanh cùng Hạ Trì ra cửa, Tiền đại nhân luôn miệng xin lỗi, Hạ Trì lạnh mặt không nói một lời. Cuối cùng vẫn là Vân Thanh nói một câu không sao, bảo các vị đại nhân dừng bước, rồi cùng Hạ Trì chờ xe ngựa ở cửa phủ.
Trước cửa Tiền phủ, mọi người nhìn nhau.
Vốn dĩ là muốn kéo quan hệ tốt với Vương gia nên mới làm yến hội, không ngờ lại biến khéo thành vụng.
Tiền Hữu Tài nhìn xe ngựa của Vương phủ đi xa, trầm mặt nói: " Được rồi, tan đi."
Trên xe ngựa, Vân Thanh nhìn khuôn mặt Hạ Trì vẫn còn âm trầm nói: "Việc này sao đáng giá để Vương gia tức giận nhiều như vậy? Chẳng qua chỉ là một cô nương yếu đuối muốn leo lên Vương phủ, nên trong lúc cấp bách nói ra thôi, ta sẽ không để trong lòng."
Hạ Trì lại không có vì những lời của y mà hoãn lại sắc mặt. Hắn biết Vân Thanh lòng dạ bao dung, nhưng sao hắn lại có thể không vì Vân Thanh mà tức giận được?
Y rõ ràng kinh thế chi tài, nhưng lại phải sống ẩn dật trong hậu viện bị người ta chửi bới, cười nhạo vì thân phận thê tử của một nam nhân, y không nên bị đối xử như vậy.
Sau một lúc lâu, Hạ Trì mới mở miệng nói: "Ngày mai tiểu triều hội, người đi cùng ta."
Vân Thanh kinh ngạc: "Nhưng thân phận của ta......" Y vốn tưởng rằng mình chỉ cần làm một mưu sĩ sau màn là được.
Hạ Trì lạnh lùng nói: "Ta xem ai dám nói gì."
Thụy Vương điện hạ vì mình mà nghiêm túc tức giận thật sự vừa soái vừa đáng yêu, Vân Thanh nhịn xuống khóe miệng cười, nghiêm trang gật đầu đáp: "Cẩn tuân Vương gia phân phó."
—
Ngày hôm sau, tất cả quan viên đều đến Vương phủ tham gia tiểu triều hội theo lệnh.
Nhìn thấy Vân Thanh cũng ở thượng đường, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng vì ngại Hạ Trì, không dám nói gì. Bởi vì y có thể ngồi ở chỗ này, chắc chắn là Hạ Trì cho phép.
Sau khi mọi người đến đông đủ, thì bắt đầu bàn luận chính sự.
Hạ Trì lên tiếng hỏi: "Ninh Châu bị sơn phỉ gây họa, quan phủ có thu thập tình báo từ các địa phương bị phỉ bang chiếm giữ hay không?"
Mọi người không ngờ hắn đột nhiên hỏi điều này, trong lúc nhất thời có chút sững sờ. Tiền đại nhân thấy ánh mắt thẳng tắp của Hạ Trì nhìn về phía mình, không thể không căng da mặt mở miệng nói: "Này...... Các nơi... Nạn trộm cướp nổi lên bốn phía, khó có thể thu thập."
Hạ Trì nhíu mày, tạm thời không có quân lực để diệt phỉ thì thôi, nhưng nếu ngay cả tình báo cơ bản cũng không thu thập, đó chính là lười biếng đến chướng mắt.
Mồ hôi Tiền đại nhân đầm đìa trên trán, không hiểu vì sao đã biết rõ Thụy Vương chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, nhưng đối mặt với hắn lại cảm thấy áp bách như vậy.
Vân Thanh đúng lúc lên tiếng nói: "Trước đây triều đình phái binh diệt phỉ, khi đó cũng không có thu thập qua sao?"
Tiền đại nhân vội vàng nói: "Có có, nhưng khi đó chỉ ghi chép đại trại tử, triều đình phái binh, đương nhiên không có khả năng đi đánh từng cái tiểu lâu la."
Hạ Trì nói: "Vậy thì trước tiên đem tình báo ngay lúc đó đưa lại đây, trong vòng 10 ngày, ta muốn xem tất cả thu thập tình báo phỉ trại ở mỗi địa phương."
Tiền đại nhân đầy đầu mồ hôi lạnh mà đáp: "Vâng, vâng."
Hạ Trì tiếp tục hỏi: "Ninh Châu hiện tại có bao nhiêu châu binh?"
Tiền đại nhân nói: "Không đủ một ngàn."
Sợ Hạ Trì không hài lòng, ông không đợi Hạ Trì truy vấn liền ra vẻ mặt đau khổ bổ sung nói: "Thu nhập từ thuế không đủ, thật sự nuôi không nổi nhiều bình."
Hạ Trì hỏi xong, ra hiệu cho Vân Thanh lên tiếng.
Mọi người không hiểu lý do, Vân Thanh lại mở miệng liền hỏi thu nhập từ thuế: "Ninh Châu năm trước thu nhập từ thuế thế nào?"
Giang đồng tri phân công quản lý thuế vụ, nghe vậy không nhanh không chậm mà đáp: "Năm trước thiên tai, thu hoạch không tốt, thuế bạc vì thế thu không được nhiều lắm, sau khi nộp lên triều đình, dư lại cũng không còn bao nhiêu."
Vân Thanh gật gật đầu, không hỏi nhiều, chỉ nói: "Tổng hợp sổ thuế vụ gần 5 năm nay, sau đó đưa đến vương phủ."
Giang đồng tri liếc mắt Hạ Trì, lại đối diện với ánh mắt trầm túc của hắn, vội vàng thu hồi tầm mắt cúi đầu xuống.
Tiếp theo, Vân Thanh lại tỉ mỉ hỏi các vấn đề về nông trang, kinh thương.
Mọi người vốn dĩ không coi trọng y, nhưng ai ngờ y đối với các tri thức liên quan rất tinh thông, đề xuất vấn đề cũng rất hoàn hảo. Trương thông phán bị y hỏi đến mồ hôi đầy đầu, trên dưới thiếu hụt, cuối cùng Vân Thanh mới đại phát từ bi nói: "Thỉnh cầu Trương thông phán đem những thứ này ghi lại, cũng đưa đến vương phủ."
Trương thông phán nhanh nhẹn gật đầu, sợ y tiếp tục hỏi tiếp.
Thấy Vân Thanh đã hỏi xong, Hạ Trì trầm giọng tuyên bố: "Từ hôm nay trở đi, Vương phi sẽ chưởng quản mọi việc Ninh Châu, lời y nói cùng cấp bậc với bổn vương, các ngươi hiểu rõ chứ?"
Mọi người trên mặt kinh ngạc, trong lòng cũng nổi lên sóng to gió lớn. Tiền đại nhân nhớ tới mình hôm qua mới vừa đắc tội quá Vân Thanh. Nếu việc này làm thật, thì nào còn có quả ngọt cho ông ăn? Ông chống lại áp lực nói ra một câu: "Vương gia, hậu trạch tham gia vào chính sự sợ là không tốt, cái này không hợp quy củ."
Hạ Trì mắt lạnh nhìn về phía ông ta: "Ngươi nói quy củ với bổn vương sao? Ở Ninh Châu, lời bổn vương nói chính là quy củ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.