Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
Chương 56: Tết Thượng Nguyên
Sơ Thất Kiến Hỉ
24/01/2024
Đêm giao thừa cha con Lê Nguyệt Lãng vẫn còn đi trên đường, bỏ lỡ tết đoàn viên đầu năm với Lê gia. Hạ Trì lại diệt phỉ ở Dữ huyện, cùng Vân Thanh xa cách hai nơi. Thật vất vả mới có thể tụ lại ở bên nhau, mấy người liền đơn giản cùng nhau đón tết Thượng Nguyên.
Vân Thanh cho người thỉnh Trình Việt đến, lại được báo rằng hắn không ở trong phủ, không biết đi nơi nào.
Vân Thanh đang muốn sai người đi tìm, lại bị Hạ Trì ngăn lại: "A Việt không quá thích ngày hội, không cần gọi hắn đến."
Vân Thanh gật đầu, nhưng vẫn dặn dò đầu bếp ở Mộng Khê Đường làm thêm một phần đồ ăn, bảo người đưa đến viện Trình Việt.
Buổi tối, bốn người cùng nhau đến Mộng Khê Đường dùng bữa.
Phòng bếp làm một bữa cơm đoàn viên phong phú. Lê Nguyệt Lãng lấy tiền mừng tuổi đã chuẩn bị sẵn tặng cho Vân Thanh cùng Lê Phong Hòa. Ông nhìn Hạ Trì, có chút do dự, vẫn là Vân Thanh cười nói: "Của Vương gia đâu, cữu cữu?"
Lê Nguyệt Lãng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày ông có thể phát tiền mừng tuổi cho Vương gia. Mà Thụy Vương cũng thật sự nhận, còn nói lời cảm ơn, ông nhìn Hạ Trì ngồi bên cạnh Vân Thanh, trong mắt như suy tư điều gì.
Vân Thanh nhai đùi gà đến ngon miệng, cảm thấy cơm hôm nay so với ngày đó có tư vị hơn nhiều.
Dùng cơm xong, Lê Phong Hòa liền nói muốn ra ngoài xem hoa đăng, Lê Nguyệt Lãng cười nói: "Người trẻ tuổi các con đi chơi đi, ta không đi."
Lê Phong Hòa đi theo Hạ Trì cùng Vân Thanh ra cửa, sau đó chủ động tách khỏi hai người.
Hạ Trì và Vân Thanh đều đeo mặt nạ, tuy rằng như vậy có thể cho các bá tánh không nhận ra hai người. Nhưng người xem bọn họ cũng không hề thiếu. Lê Phong Hòa không tiếp thu được ánh mắt chú mục của vạn chúng này, nên muốn đi chơi riêng.
Vân Thanh không quá yên tâm, mỗi lễ hội ở chợ kiểu này đều có mẹ mìn nhân cơ hội tốt xuống tay. Thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc phú quý như Lê Phong Hòa như vậy, lại đi một mình, không bị theo dõi mới lạ.
Hạ Trì làm cái thủ thế, sau đó gật đầu với nàng: "Đi đi, bổn vương cho người âm thầm đi theo ngươi."
Lê Phong Hòa cảm tạ Hạ Trì, sau đó nghe Vân Thanh dặn dò, liền tiêu sái xoay người rời đi.
Hai người sóng vai nhau hướng đến ngõ nhỏ bên ngoài mà đi, Vân Thanh chậm rãi nói: "Sáng nay cữu cữu nói chuyện với em, tính tình Phong Hòa thích tự do, làm ông thật sự đau đầu."
Hạ Trì nói: "Nếu nàng có thể đi theo thương đội, khẳng định cũng là cữu cữu cho phép, tính tình như vậy không có gì không tốt, ít nhất sẽ không bị người khi dễ."
Vân Thanh gật gật đầu, trong mắt có chút ý cười: "Phong Hòa từ nhỏ đã rất thông minh, lúc chọn đồ vật đoán tương lai bắt lấy cái bàn tính vàng. Ba tuổi biết chữ đã bắt đầu học gảy bàn tính, nàng có thiên phú rất cao trong kinh doanh. Mười ba tuổi khi gảy bàn tính đã đánh đến mức còn giỏi hơn cả lão chưởng quầy cửa hàng. Năm trước tổ phụ cho nàng một cửa hàng để nàng xử lý chơi, ai ngờ đến cuối năm lợi nhuận đã tăng gấp ba."
Nhưng hiện tại Lê Phong Hòa đã mười bảy tuổi, nhà người khác con gái đều đã được gả đi. Nàng lại cả ngày ngâm mình ở cửa hàng hoặc xưởng, nhắc tới chuyện hôn nhân liền chạy trốn vào phòng của tổ mẫu, khiến cho phu thê Lê Nguyệt Lãng rất đau đầu.
Hạ Trì nói: "Có chí hướng lại có năng lực, không bằng buông tay để nàng đi làm."
Vì Hạ Trì là con của Trình Chiêu nên quan điểm về phụ nữ hoàn toàn khác với phần lớn nam giới cùng thời, Vân Thanh cười nói: "Hy vọng cữu cữu có thể sớm suy nghĩ thông suốt một chút, cũng may tuy rằng bọn họ cảm thấy Phong Hòa đi ngược lại với lễ giáo, nhưng vì thương Phong Hòa, sẽ không dễ dàng ép buộc nàng."
Khi đang nói chuyện, hai người đã sắp đi tới chủ phố.
Tết Nguyên tiêu, trên đường treo đầy đủ các loại hoa đăng, đầu hai bên đường hoa đăng lớn được treo cao, chiếu sáng đêm đông Phong Ninh. Ánh sáng ấm áp chiếu vào khuôn mặt của mỗi người, những gương mặt tươi cười càng theo tỏa sáng.
Tết Nguyên tiêu là dịp hiếm hoi để nam nữ chưa thành hôn hẹn hò du ngoạn. Nếu có yêu thích nam tử, liền đưa hoa đăng trong tay cho đối phương. Nếu có yêu thích nữ tử, thì có thể đưa một cành mai.
Nếu đối phương nhận lấy, thì cũng là có ý với nhau, hai người có thể liên hệ gia đình, tiếp tục tìm hiểu.
Trên đường có thể dễ dàng nhìn thấy những thanh niên nam nữ cầm hoa đăng. Các cô nương thường đi cùng nhau, vui cười đùa giỡn, có cả tiếng hoan hô phấn khích của trẻ con hỗn loạn trong đó. Cả thành dường như đều được lấp đầy bởi bầu không khí vui vẻ, tươi trẻ như vậy.
Hạ Trì và Vân Thanh đi trong đám đông, cho dù giữa đám đông chen chúc, khí chất của hai người lại quá mức nổi bật, không thể lờ đi, nên thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Hai người đều đeo mặt nạ, nhưng vẫn có thể phân biệt ra. Nam tử cao hơn một chút mặc huyền y, khí chất lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng không muốn dành cho người khác. Mà nam tử mặc áo xanh bên cạnh lại khác biệt, một thân khí chất ôn nhuận văn nhân, cho dù mặt nạ che nửa khuôn mặt, cũng có thể tưởng tượng ra y là một công tử tuấn mỹ dịu dàng.
Hạ Trì cảm thấy những cô nương trẻ tuổi đi ngang qua bên cạnh bọn họ đều nhìn chằm chằm Vân Thanh không ngừng. Trong lòng hắn không vui, khí thế cả người trở nên lạnh lùng hơn. Những cô gái trẻ vốn dĩ vừa ý loại hình như hắn cũng không dám tiếp tục nhìn, ngược lại nhìn chằm chằm Vân Thanh.
Hạ Trì càng tức giận.
Lúc này, một đám cô nương trẻ cùng gia đinh, nha hoàn đi tới. Cô nương trẻ mặc áo phấn ở giữa, mặt đỏ bừng, đi giữa đám người đến trước mặt Vân Thanh, đưa hoa đăng trong tay ra.
Thanh âm Hứa Nguyệt mang theo sự hoạt bát của thiếu nữ, nhưng vì xấu hổ nên có chút căng thẳng: "Công tử, tiểu nữ thấy công tử không có hoa đăng, tặng cho công tử một chiếc đèn con thỏ, mong công tử đừng ghét bỏ."
Hạ Trì trầm mặt xuống, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn lôi kéo Vân Thanh rời đi, nhìn chằm chằm chiếc đèn con thỏ trong tay cô nương trẻ tuổi mặc áo phấn.
Hứa Nguyệt vốn dĩ đã lấy hết can đảm tiến lên, nhưng bị khí lạnh phát ra từ Hạ Trì khiến có chút co rúm lại. Nàng nhéo tay cầm đèn lồng, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì giơ đến trước mặt Vân Thanh, chờ y trả lời.
"Cảm ơn cô nương, nhưng ta đã có người trong lòng, sợ là phải phụ lòng ý tốt của cô nương."
Giọng nói mát lạnh từ đỉnh đầu truyền đến, quả nhiên như trong tưởng tượng vậy, lễ độ dịu dàng, khiến trái tim thiếu nữ rung động nhẹ nhàng.
Hứa Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu lên, lại thấy nam tử áo xanh duỗi tay nắm tay nam tử huyền y bên cạnh, cười khoe cho nàng xem.
"Đây chính là người trong lòng của ta."
Hứa Nguyệt dường như xuyên thấu qua mắt mặt nạ nhìn thấy đôi mắt dịu dàng mang ý cười trong đó. Nàng đột nhiên thu hồi tay, tim đập bịch bịch. Vừa kinh ngạc với việc y bình thản như vậy dám đem mối quan hệ của hai người thông báo thiên hạ, lại nhịn không được vì sự dịu dàng của y mà rung động.
Bởi vì hai bên ngoại hình đều rất xuất chúng, hơn nữa bên cạnh Hứa Nguyệt có rất nhiều người, không ít người đều thả chậm bước chân chú ý tình huống nơi này.
Nhìn đến động tác của Vân Thanh, trên đường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Nam sủng và nam hầu đều không được dẫn ra mắt mọi người, nhiều lắm chỉ có thể tính là chuyện phong lưu của nam chủ nhân. Nhưng hai người này lại quang minh chính đại như vậy, khiến mọi người đều cảm thấy lạ lẫm, chỉ đơn giản dừng bước chân để xem náo nhiệt.
Khi đám đông tụ tập đông đảo, một số người bắt đầu suy đoán liệu hai người này có phải là Vương gia và Vương phi hay không. Người bên cạnh vội vàng chụp một cái vào đầu hắn: "Phê thê nam nữ nhà người ta bình thường còn hiếm thấy ân ái như vậy, huống chi là hoàng tộc, đừng ở đây bịa đặt, cẩn thận bị bắt lại."
Người đưa ra suy đoán cũng cảm thấy có lý, nghe nói tính tình Vương gia không tốt, nếu nam tử huyền y thật sựu là Vương gia, thì tiểu thư kia sợ là đã bị ăn một đá rồi.
Hứa Nguyệt thấy đám đông xem náo nhiệt ngày càng đông, mặt càng đỏ bừng, hành lễ với Hạ Trì và Vân Thanh, nói "Xin lỗi" rồi ôm hoa đăng chạy đi. Các bằng hữu của nàng vội vàng mang theo nha hoàn, gia đinh đuổi theo.
Còn Vân Thanh đứng ở trung tâm đám đông vẫn nắm tay Hạ Trì, đi về phía trước.
Hạ Trì từ khi được Vân Thanh chủ động nắm lấy tay, nói đây là người trong lòng, thì đôi môi mím chặt đã không thể kiềm chế mà nở một nụ cười nhỏ.
Lòng bàn tay của Vân Thanh mềm mại như một khối ngọc quý dán trên mu bàn tay hắn. Hạ Trì căng cánh tay không dám lộn xộn, sợ động tác của mình nhắc nhở Vân Thanh, khi tỉnh táo lại, sợ y sẽ không nắm nữa.
Sau khi đi qua dòng người chen chúc, Vân Thanh vẫn buông tay ra, Hạ Trì lại chủ động nắm tay Vân Thanh.
Vân Thanh quay đầu lại, Hạ Trì làm như không có việc gì mà nhìn về phía trước.
Vân Thanh lại đột nhiên dừng bước chân.
Hạ Trì cho rằng y không vui, trong mắt có chút mất mát, đang muốn buông tay. Vân Thanh lại dùng tay kia chỉ chỉ quán treo hoa đăng chó con bên cạnh.
"Vương gia không tặng em một chiếc hoa đăng sao?"
......
Hai huynh đệ Lâm Cẩn và Lâm Vũ cũng đang trên phố ngắm hoa đăng.
Sau khi thổ phỉ bị tiêu diệt, đại doanh Ninh Châu không còn phong tỏa nghiêm như trước. Lâm Vũ cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra ngoài tìm ca ca, mới biết được Lâm Cẩn lại thi đỗ phủ nha, đang làm việc dưới trướng Vương phi. Lúc này đang ở huyện quản công việc tu lộ, không có ở Phong Ninh.
Lâm Vũ không thấy buồn khi không gặp được ca ca, ngược lại vô cùng vui mừng.
Lâm Cẩn phải đến Tết Nguyên Đán mới trở về. Hai huynh đệ gặp nhau, nửa năm qua hai người đều có những chuyện gấp đến không chờ được, muốn gặp mặt để nói cho nhau nghe.
Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, đại doanh Ninh Châu được nghỉ phép, Lâm Vũ liền ra ngoài cùng Lâm Cẩn ăn Tết.
Lâm Cẩn biết trẻ con thường hay thích ăn, Lâm Vũ ngày thường ở đại doanh cũng không được ăn nhiều đồ ăn vặt, liền dẫn Lâm Vũ ăn từ đầu đường đến cuối hẻm, tới khi bụng tròn xoe.
Trên đường người dần dần không còn đông đúc như trước, Lâm Vũ cắn đường hồ lô ngó trái ngó phải, đột nhiên thấy được bóng người quen thuộc.
Lâm Cẩn cũng thấy được hai bóng dáng nam tử đang sóng vai đi phía trước, y phản ứng lại liền định tiến lên hành lễ tiếp đón, lại bị Lâm Vũ túm chặt: "Ca định làm gì?"
Lâm Cẩn nhìn người đi đường chung quanh, hạ giọng nói: "Đi chào hỏi Vương gia Vương phi."
Lâm Vũ nhìn ca ca mình một cách khó nói, đáp lời: "Ca như vậy sẽ không được thăng quan đâu."
Lâm Cẩn nhíu mày: "Ta chỉ cầu được làm việc vì Vương phi, làm việc vì bá tánh, không để bụng chức quan lớn nhỏ, lại nói sao đệ biết ca ca không thể thăng quan..."
Lâm Vũ nhét viên đường hồ lô cuối cùng vào miệng Lâm Cẩn, ngăn ca ca mình nói nhảm.
Cậu quay đầu nhìn phía trước.
Vương gia và Vương phi quả thực rất thân thiết, hai người đều mặc áo rộng tay dài, nhìn kỹ lại có thể nhìn thấy họ đang nắm tay nhau. Vương gia cầm một chiếc đèn lồng hồ ly nhỏ, Vương phi thì cầm một chiếc đèn lồng con chó nhỏ.
Khi cậu ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Vương gia quay đầu nhìn sang Vương phi, khóe miệng cong lên, là nụ cười mà họ chưa từng thấy qua.
Lâm Vũ không nhịn được cảm khái, tình cảm Vương gia và Vương phi thật tốt...
Ca ca cậu thật khờ mà.
......
Trên nóc nhà Vọng Nguyệt Lâu, Trình Việt dựa người vào đấy, giơ ly rượu lên một cách tự nhiên, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn.
Đôi mắt hồ ly thường ngày luôn mang theo nụ cười phong lưu giờ đây lại trầm ngâm, khiến người ta không đoán được hắn đang suy nghĩ gì.
—
Ngày hôm sau, Lê Nguyệt Lãng dẫn theo Lê Phong Hòa đến chào từ biệt.
Vân Thanh còn muốn giữ họ lại, Lê Nguyệt Lãng cười nói: "Chúng ta rời nhà lâu lắm rồi, đã đến lúc phải trở về, A Thanh nếu có việc nhất định phải viết thư cho ta, cữu cữu có thời gian sẽ tới thăm con."
Lê Phong Hòa cũng nói: "Biểu ca bảo trọng, về sau nếu lại có loại sai sự này cứ việc giao cho muội, muội bảo đảm làm thật tốt cho huynh."
Thiếu nữ cười đến sáng ngời lại tự tin, Vân Thanh cũng cười gật đầu đáp: "Được, về sau phải làm phiền Phong Hòa rồi."
Vân Thanh đã sớm bảo A Thư chuẩn bị lễ vật cho mọi người trong nhà họ Lê, lúc này liền giao cho Lê Nguyệt Lãng, để ông mang về một chuyến.
Về việc mua lương và thù lao, Vân Thanh đã gửi một lần, nhưng Lê Nguyệt Lãng kiên quyết không nhận, vẫn là Hạ Trì ra tay, ông mới miễn cưỡng nhận lấy.
Hạ Trì cùng Vân Thanh ra cửa tiễn cha con Lê gia. Vân Thanh cần truyền quan lo việc đồng áng đến, Hạ Trì cũng phải đến đại doanh Ninh Châu, hai người liền tách nhau ra ở trước cửa phủ.
Tổng cộng có bốn người phụ trách việc đồng áng, lại một lần nữa được triệu tập đến vương phủ. Họ đều đang xoa tay, háo hức chờ đợi Vương phi giao nhiệm vụ mới. Ai ngờ, sau khi nhìn thấy Vân Thanh, Vân Thanh lại bảo họ đưa sổ tay ghi chép quan sát và thu hoạch ra cho y xem.
Mặc dù khi được yêu cầu mang theo sổ sách, họ đã biết Vân Thanh có thể sẽ xem, nhưng đều cho rằng Vân Thanh chỉ kiểm tra qua loa một chút. Không ngờ y lại yêu cầu trình lên ngay lập tức với vẻ mặt rất coi trọng.
Trên mặt mấy người đều có chút hoảng loạn, công việc ghi chép quan sát thu hoạch và tình huống sinh trưởng đều rất nhàm chán. Họ nghĩ dù sao sau này chỉ cần giao ra một quyển sách hướng dẫn phương pháp trồng trọt là được, không cần quan tâm là ai viết, nên không quá để ý.
Việc quan sát thu hoạch đâu cần nhiều người làm như vậy? Một lòng chờ Vân Thanh giao cho nhiệm vụ lớn hơn nữa, để họ có thể thể hiện bản thân.
Ai ngờ Vân Thanh lại coi trọng như vậy, mấy người biết mình chẳng làm được gì, thấp thỏm bất an mà cúi đầu.
Vân Thanh mở quyển sổ ghi chép mọi người trình lên, y đọc sách luôn luôn nhanh, lật một trang âm thanh xôn xao vang lên. Mấy người kia thấy vậy liền nhẹ nhõm, cảm thấy mình lo lắng nhiều.
Nháy mắt tiếp theo, Vân Thanh buông bốn bổn quyển sổ xuống, nhặt một quyển nhăn dúm trong đó lên, nói: "Trần Nhạc Sinh, này là ký lục ngươi quan sát được sao?"
Trần Nhạc Sinh vội vàng hành lễ đáp: "Vâng, vâng, là thần tự mình ghi chép lại quan sát."
Trên mặt hắn đỏ ửng: "Thần không ngờ lúc này phải trình cho ngài xem, nên ghi chép cực kỳ qua loa, rất nhiều ghi chép là do thần tự mình quan sát thấy được nên nghĩ ra. Mong Vương phi cho phép thần trở về chỉnh sửa lại một bản, trình lên một lần nữa."
Mấy người còn lại có chút vui mừng khi người gặp họa, Trần Nhạc Sinh là người cần cù chạy khắp nông trang nhất. Trước đó bọn họ mượn sổ ghi chép của Trần Nhạc Sinh, vốn dĩ muốn mượn xem một chút, ai ngờ trên giấy đều như vẽ bùa vậy.
Họ đều không thích hắn, thấy hắn không quan sát được gì hữu dụng, lại làm ra bộ dáng cần mẫn cho người ta xem. Hôm nay thấy hắn bị Vương phi vạch trần, trong lòng đều cảm thấy sảng khoái.
Ai ngờ câu nói tiếp theo của Vân Thanh lại là: "Trần Nhạc Sinh hôm nay được thăng chức làm tư nông, ba người các ngươi phải nghe hắn sai khiến."
Ba người phụ trách việc đồng áng lập tức choáng váng.
Trên mặt Trần Nhạc Sinh còn chưa hết xấu hổ, cũng trố mắt tại chỗ.
Vân Thanh cho người thỉnh Trình Việt đến, lại được báo rằng hắn không ở trong phủ, không biết đi nơi nào.
Vân Thanh đang muốn sai người đi tìm, lại bị Hạ Trì ngăn lại: "A Việt không quá thích ngày hội, không cần gọi hắn đến."
Vân Thanh gật đầu, nhưng vẫn dặn dò đầu bếp ở Mộng Khê Đường làm thêm một phần đồ ăn, bảo người đưa đến viện Trình Việt.
Buổi tối, bốn người cùng nhau đến Mộng Khê Đường dùng bữa.
Phòng bếp làm một bữa cơm đoàn viên phong phú. Lê Nguyệt Lãng lấy tiền mừng tuổi đã chuẩn bị sẵn tặng cho Vân Thanh cùng Lê Phong Hòa. Ông nhìn Hạ Trì, có chút do dự, vẫn là Vân Thanh cười nói: "Của Vương gia đâu, cữu cữu?"
Lê Nguyệt Lãng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày ông có thể phát tiền mừng tuổi cho Vương gia. Mà Thụy Vương cũng thật sự nhận, còn nói lời cảm ơn, ông nhìn Hạ Trì ngồi bên cạnh Vân Thanh, trong mắt như suy tư điều gì.
Vân Thanh nhai đùi gà đến ngon miệng, cảm thấy cơm hôm nay so với ngày đó có tư vị hơn nhiều.
Dùng cơm xong, Lê Phong Hòa liền nói muốn ra ngoài xem hoa đăng, Lê Nguyệt Lãng cười nói: "Người trẻ tuổi các con đi chơi đi, ta không đi."
Lê Phong Hòa đi theo Hạ Trì cùng Vân Thanh ra cửa, sau đó chủ động tách khỏi hai người.
Hạ Trì và Vân Thanh đều đeo mặt nạ, tuy rằng như vậy có thể cho các bá tánh không nhận ra hai người. Nhưng người xem bọn họ cũng không hề thiếu. Lê Phong Hòa không tiếp thu được ánh mắt chú mục của vạn chúng này, nên muốn đi chơi riêng.
Vân Thanh không quá yên tâm, mỗi lễ hội ở chợ kiểu này đều có mẹ mìn nhân cơ hội tốt xuống tay. Thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc phú quý như Lê Phong Hòa như vậy, lại đi một mình, không bị theo dõi mới lạ.
Hạ Trì làm cái thủ thế, sau đó gật đầu với nàng: "Đi đi, bổn vương cho người âm thầm đi theo ngươi."
Lê Phong Hòa cảm tạ Hạ Trì, sau đó nghe Vân Thanh dặn dò, liền tiêu sái xoay người rời đi.
Hai người sóng vai nhau hướng đến ngõ nhỏ bên ngoài mà đi, Vân Thanh chậm rãi nói: "Sáng nay cữu cữu nói chuyện với em, tính tình Phong Hòa thích tự do, làm ông thật sự đau đầu."
Hạ Trì nói: "Nếu nàng có thể đi theo thương đội, khẳng định cũng là cữu cữu cho phép, tính tình như vậy không có gì không tốt, ít nhất sẽ không bị người khi dễ."
Vân Thanh gật gật đầu, trong mắt có chút ý cười: "Phong Hòa từ nhỏ đã rất thông minh, lúc chọn đồ vật đoán tương lai bắt lấy cái bàn tính vàng. Ba tuổi biết chữ đã bắt đầu học gảy bàn tính, nàng có thiên phú rất cao trong kinh doanh. Mười ba tuổi khi gảy bàn tính đã đánh đến mức còn giỏi hơn cả lão chưởng quầy cửa hàng. Năm trước tổ phụ cho nàng một cửa hàng để nàng xử lý chơi, ai ngờ đến cuối năm lợi nhuận đã tăng gấp ba."
Nhưng hiện tại Lê Phong Hòa đã mười bảy tuổi, nhà người khác con gái đều đã được gả đi. Nàng lại cả ngày ngâm mình ở cửa hàng hoặc xưởng, nhắc tới chuyện hôn nhân liền chạy trốn vào phòng của tổ mẫu, khiến cho phu thê Lê Nguyệt Lãng rất đau đầu.
Hạ Trì nói: "Có chí hướng lại có năng lực, không bằng buông tay để nàng đi làm."
Vì Hạ Trì là con của Trình Chiêu nên quan điểm về phụ nữ hoàn toàn khác với phần lớn nam giới cùng thời, Vân Thanh cười nói: "Hy vọng cữu cữu có thể sớm suy nghĩ thông suốt một chút, cũng may tuy rằng bọn họ cảm thấy Phong Hòa đi ngược lại với lễ giáo, nhưng vì thương Phong Hòa, sẽ không dễ dàng ép buộc nàng."
Khi đang nói chuyện, hai người đã sắp đi tới chủ phố.
Tết Nguyên tiêu, trên đường treo đầy đủ các loại hoa đăng, đầu hai bên đường hoa đăng lớn được treo cao, chiếu sáng đêm đông Phong Ninh. Ánh sáng ấm áp chiếu vào khuôn mặt của mỗi người, những gương mặt tươi cười càng theo tỏa sáng.
Tết Nguyên tiêu là dịp hiếm hoi để nam nữ chưa thành hôn hẹn hò du ngoạn. Nếu có yêu thích nam tử, liền đưa hoa đăng trong tay cho đối phương. Nếu có yêu thích nữ tử, thì có thể đưa một cành mai.
Nếu đối phương nhận lấy, thì cũng là có ý với nhau, hai người có thể liên hệ gia đình, tiếp tục tìm hiểu.
Trên đường có thể dễ dàng nhìn thấy những thanh niên nam nữ cầm hoa đăng. Các cô nương thường đi cùng nhau, vui cười đùa giỡn, có cả tiếng hoan hô phấn khích của trẻ con hỗn loạn trong đó. Cả thành dường như đều được lấp đầy bởi bầu không khí vui vẻ, tươi trẻ như vậy.
Hạ Trì và Vân Thanh đi trong đám đông, cho dù giữa đám đông chen chúc, khí chất của hai người lại quá mức nổi bật, không thể lờ đi, nên thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Hai người đều đeo mặt nạ, nhưng vẫn có thể phân biệt ra. Nam tử cao hơn một chút mặc huyền y, khí chất lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng không muốn dành cho người khác. Mà nam tử mặc áo xanh bên cạnh lại khác biệt, một thân khí chất ôn nhuận văn nhân, cho dù mặt nạ che nửa khuôn mặt, cũng có thể tưởng tượng ra y là một công tử tuấn mỹ dịu dàng.
Hạ Trì cảm thấy những cô nương trẻ tuổi đi ngang qua bên cạnh bọn họ đều nhìn chằm chằm Vân Thanh không ngừng. Trong lòng hắn không vui, khí thế cả người trở nên lạnh lùng hơn. Những cô gái trẻ vốn dĩ vừa ý loại hình như hắn cũng không dám tiếp tục nhìn, ngược lại nhìn chằm chằm Vân Thanh.
Hạ Trì càng tức giận.
Lúc này, một đám cô nương trẻ cùng gia đinh, nha hoàn đi tới. Cô nương trẻ mặc áo phấn ở giữa, mặt đỏ bừng, đi giữa đám người đến trước mặt Vân Thanh, đưa hoa đăng trong tay ra.
Thanh âm Hứa Nguyệt mang theo sự hoạt bát của thiếu nữ, nhưng vì xấu hổ nên có chút căng thẳng: "Công tử, tiểu nữ thấy công tử không có hoa đăng, tặng cho công tử một chiếc đèn con thỏ, mong công tử đừng ghét bỏ."
Hạ Trì trầm mặt xuống, cố gắng kìm nén cảm xúc muốn lôi kéo Vân Thanh rời đi, nhìn chằm chằm chiếc đèn con thỏ trong tay cô nương trẻ tuổi mặc áo phấn.
Hứa Nguyệt vốn dĩ đã lấy hết can đảm tiến lên, nhưng bị khí lạnh phát ra từ Hạ Trì khiến có chút co rúm lại. Nàng nhéo tay cầm đèn lồng, ngón tay dùng sức đến trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì giơ đến trước mặt Vân Thanh, chờ y trả lời.
"Cảm ơn cô nương, nhưng ta đã có người trong lòng, sợ là phải phụ lòng ý tốt của cô nương."
Giọng nói mát lạnh từ đỉnh đầu truyền đến, quả nhiên như trong tưởng tượng vậy, lễ độ dịu dàng, khiến trái tim thiếu nữ rung động nhẹ nhàng.
Hứa Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu lên, lại thấy nam tử áo xanh duỗi tay nắm tay nam tử huyền y bên cạnh, cười khoe cho nàng xem.
"Đây chính là người trong lòng của ta."
Hứa Nguyệt dường như xuyên thấu qua mắt mặt nạ nhìn thấy đôi mắt dịu dàng mang ý cười trong đó. Nàng đột nhiên thu hồi tay, tim đập bịch bịch. Vừa kinh ngạc với việc y bình thản như vậy dám đem mối quan hệ của hai người thông báo thiên hạ, lại nhịn không được vì sự dịu dàng của y mà rung động.
Bởi vì hai bên ngoại hình đều rất xuất chúng, hơn nữa bên cạnh Hứa Nguyệt có rất nhiều người, không ít người đều thả chậm bước chân chú ý tình huống nơi này.
Nhìn đến động tác của Vân Thanh, trên đường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Nam sủng và nam hầu đều không được dẫn ra mắt mọi người, nhiều lắm chỉ có thể tính là chuyện phong lưu của nam chủ nhân. Nhưng hai người này lại quang minh chính đại như vậy, khiến mọi người đều cảm thấy lạ lẫm, chỉ đơn giản dừng bước chân để xem náo nhiệt.
Khi đám đông tụ tập đông đảo, một số người bắt đầu suy đoán liệu hai người này có phải là Vương gia và Vương phi hay không. Người bên cạnh vội vàng chụp một cái vào đầu hắn: "Phê thê nam nữ nhà người ta bình thường còn hiếm thấy ân ái như vậy, huống chi là hoàng tộc, đừng ở đây bịa đặt, cẩn thận bị bắt lại."
Người đưa ra suy đoán cũng cảm thấy có lý, nghe nói tính tình Vương gia không tốt, nếu nam tử huyền y thật sựu là Vương gia, thì tiểu thư kia sợ là đã bị ăn một đá rồi.
Hứa Nguyệt thấy đám đông xem náo nhiệt ngày càng đông, mặt càng đỏ bừng, hành lễ với Hạ Trì và Vân Thanh, nói "Xin lỗi" rồi ôm hoa đăng chạy đi. Các bằng hữu của nàng vội vàng mang theo nha hoàn, gia đinh đuổi theo.
Còn Vân Thanh đứng ở trung tâm đám đông vẫn nắm tay Hạ Trì, đi về phía trước.
Hạ Trì từ khi được Vân Thanh chủ động nắm lấy tay, nói đây là người trong lòng, thì đôi môi mím chặt đã không thể kiềm chế mà nở một nụ cười nhỏ.
Lòng bàn tay của Vân Thanh mềm mại như một khối ngọc quý dán trên mu bàn tay hắn. Hạ Trì căng cánh tay không dám lộn xộn, sợ động tác của mình nhắc nhở Vân Thanh, khi tỉnh táo lại, sợ y sẽ không nắm nữa.
Sau khi đi qua dòng người chen chúc, Vân Thanh vẫn buông tay ra, Hạ Trì lại chủ động nắm tay Vân Thanh.
Vân Thanh quay đầu lại, Hạ Trì làm như không có việc gì mà nhìn về phía trước.
Vân Thanh lại đột nhiên dừng bước chân.
Hạ Trì cho rằng y không vui, trong mắt có chút mất mát, đang muốn buông tay. Vân Thanh lại dùng tay kia chỉ chỉ quán treo hoa đăng chó con bên cạnh.
"Vương gia không tặng em một chiếc hoa đăng sao?"
......
Hai huynh đệ Lâm Cẩn và Lâm Vũ cũng đang trên phố ngắm hoa đăng.
Sau khi thổ phỉ bị tiêu diệt, đại doanh Ninh Châu không còn phong tỏa nghiêm như trước. Lâm Vũ cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra ngoài tìm ca ca, mới biết được Lâm Cẩn lại thi đỗ phủ nha, đang làm việc dưới trướng Vương phi. Lúc này đang ở huyện quản công việc tu lộ, không có ở Phong Ninh.
Lâm Vũ không thấy buồn khi không gặp được ca ca, ngược lại vô cùng vui mừng.
Lâm Cẩn phải đến Tết Nguyên Đán mới trở về. Hai huynh đệ gặp nhau, nửa năm qua hai người đều có những chuyện gấp đến không chờ được, muốn gặp mặt để nói cho nhau nghe.
Hôm nay là Tết Thượng Nguyên, đại doanh Ninh Châu được nghỉ phép, Lâm Vũ liền ra ngoài cùng Lâm Cẩn ăn Tết.
Lâm Cẩn biết trẻ con thường hay thích ăn, Lâm Vũ ngày thường ở đại doanh cũng không được ăn nhiều đồ ăn vặt, liền dẫn Lâm Vũ ăn từ đầu đường đến cuối hẻm, tới khi bụng tròn xoe.
Trên đường người dần dần không còn đông đúc như trước, Lâm Vũ cắn đường hồ lô ngó trái ngó phải, đột nhiên thấy được bóng người quen thuộc.
Lâm Cẩn cũng thấy được hai bóng dáng nam tử đang sóng vai đi phía trước, y phản ứng lại liền định tiến lên hành lễ tiếp đón, lại bị Lâm Vũ túm chặt: "Ca định làm gì?"
Lâm Cẩn nhìn người đi đường chung quanh, hạ giọng nói: "Đi chào hỏi Vương gia Vương phi."
Lâm Vũ nhìn ca ca mình một cách khó nói, đáp lời: "Ca như vậy sẽ không được thăng quan đâu."
Lâm Cẩn nhíu mày: "Ta chỉ cầu được làm việc vì Vương phi, làm việc vì bá tánh, không để bụng chức quan lớn nhỏ, lại nói sao đệ biết ca ca không thể thăng quan..."
Lâm Vũ nhét viên đường hồ lô cuối cùng vào miệng Lâm Cẩn, ngăn ca ca mình nói nhảm.
Cậu quay đầu nhìn phía trước.
Vương gia và Vương phi quả thực rất thân thiết, hai người đều mặc áo rộng tay dài, nhìn kỹ lại có thể nhìn thấy họ đang nắm tay nhau. Vương gia cầm một chiếc đèn lồng hồ ly nhỏ, Vương phi thì cầm một chiếc đèn lồng con chó nhỏ.
Khi cậu ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Vương gia quay đầu nhìn sang Vương phi, khóe miệng cong lên, là nụ cười mà họ chưa từng thấy qua.
Lâm Vũ không nhịn được cảm khái, tình cảm Vương gia và Vương phi thật tốt...
Ca ca cậu thật khờ mà.
......
Trên nóc nhà Vọng Nguyệt Lâu, Trình Việt dựa người vào đấy, giơ ly rượu lên một cách tự nhiên, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn.
Đôi mắt hồ ly thường ngày luôn mang theo nụ cười phong lưu giờ đây lại trầm ngâm, khiến người ta không đoán được hắn đang suy nghĩ gì.
—
Ngày hôm sau, Lê Nguyệt Lãng dẫn theo Lê Phong Hòa đến chào từ biệt.
Vân Thanh còn muốn giữ họ lại, Lê Nguyệt Lãng cười nói: "Chúng ta rời nhà lâu lắm rồi, đã đến lúc phải trở về, A Thanh nếu có việc nhất định phải viết thư cho ta, cữu cữu có thời gian sẽ tới thăm con."
Lê Phong Hòa cũng nói: "Biểu ca bảo trọng, về sau nếu lại có loại sai sự này cứ việc giao cho muội, muội bảo đảm làm thật tốt cho huynh."
Thiếu nữ cười đến sáng ngời lại tự tin, Vân Thanh cũng cười gật đầu đáp: "Được, về sau phải làm phiền Phong Hòa rồi."
Vân Thanh đã sớm bảo A Thư chuẩn bị lễ vật cho mọi người trong nhà họ Lê, lúc này liền giao cho Lê Nguyệt Lãng, để ông mang về một chuyến.
Về việc mua lương và thù lao, Vân Thanh đã gửi một lần, nhưng Lê Nguyệt Lãng kiên quyết không nhận, vẫn là Hạ Trì ra tay, ông mới miễn cưỡng nhận lấy.
Hạ Trì cùng Vân Thanh ra cửa tiễn cha con Lê gia. Vân Thanh cần truyền quan lo việc đồng áng đến, Hạ Trì cũng phải đến đại doanh Ninh Châu, hai người liền tách nhau ra ở trước cửa phủ.
Tổng cộng có bốn người phụ trách việc đồng áng, lại một lần nữa được triệu tập đến vương phủ. Họ đều đang xoa tay, háo hức chờ đợi Vương phi giao nhiệm vụ mới. Ai ngờ, sau khi nhìn thấy Vân Thanh, Vân Thanh lại bảo họ đưa sổ tay ghi chép quan sát và thu hoạch ra cho y xem.
Mặc dù khi được yêu cầu mang theo sổ sách, họ đã biết Vân Thanh có thể sẽ xem, nhưng đều cho rằng Vân Thanh chỉ kiểm tra qua loa một chút. Không ngờ y lại yêu cầu trình lên ngay lập tức với vẻ mặt rất coi trọng.
Trên mặt mấy người đều có chút hoảng loạn, công việc ghi chép quan sát thu hoạch và tình huống sinh trưởng đều rất nhàm chán. Họ nghĩ dù sao sau này chỉ cần giao ra một quyển sách hướng dẫn phương pháp trồng trọt là được, không cần quan tâm là ai viết, nên không quá để ý.
Việc quan sát thu hoạch đâu cần nhiều người làm như vậy? Một lòng chờ Vân Thanh giao cho nhiệm vụ lớn hơn nữa, để họ có thể thể hiện bản thân.
Ai ngờ Vân Thanh lại coi trọng như vậy, mấy người biết mình chẳng làm được gì, thấp thỏm bất an mà cúi đầu.
Vân Thanh mở quyển sổ ghi chép mọi người trình lên, y đọc sách luôn luôn nhanh, lật một trang âm thanh xôn xao vang lên. Mấy người kia thấy vậy liền nhẹ nhõm, cảm thấy mình lo lắng nhiều.
Nháy mắt tiếp theo, Vân Thanh buông bốn bổn quyển sổ xuống, nhặt một quyển nhăn dúm trong đó lên, nói: "Trần Nhạc Sinh, này là ký lục ngươi quan sát được sao?"
Trần Nhạc Sinh vội vàng hành lễ đáp: "Vâng, vâng, là thần tự mình ghi chép lại quan sát."
Trên mặt hắn đỏ ửng: "Thần không ngờ lúc này phải trình cho ngài xem, nên ghi chép cực kỳ qua loa, rất nhiều ghi chép là do thần tự mình quan sát thấy được nên nghĩ ra. Mong Vương phi cho phép thần trở về chỉnh sửa lại một bản, trình lên một lần nữa."
Mấy người còn lại có chút vui mừng khi người gặp họa, Trần Nhạc Sinh là người cần cù chạy khắp nông trang nhất. Trước đó bọn họ mượn sổ ghi chép của Trần Nhạc Sinh, vốn dĩ muốn mượn xem một chút, ai ngờ trên giấy đều như vẽ bùa vậy.
Họ đều không thích hắn, thấy hắn không quan sát được gì hữu dụng, lại làm ra bộ dáng cần mẫn cho người ta xem. Hôm nay thấy hắn bị Vương phi vạch trần, trong lòng đều cảm thấy sảng khoái.
Ai ngờ câu nói tiếp theo của Vân Thanh lại là: "Trần Nhạc Sinh hôm nay được thăng chức làm tư nông, ba người các ngươi phải nghe hắn sai khiến."
Ba người phụ trách việc đồng áng lập tức choáng váng.
Trên mặt Trần Nhạc Sinh còn chưa hết xấu hổ, cũng trố mắt tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.