Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi
Chương 84: Tô Mộc
Sơ Thất Kiến Hỉ
21/02/2024
Thẳng cho đến khi kéo người rời khỏi đám người mới dám buông tay ra. Tô Mộc ghét bỏ mà phi vài tiếng, ánh mắt nhìn Trình Việt khiếp sợ như cũ: "Sao ngươi thành ăn mày rồi?!"
Trình Việt đau đầu mà nhìn cậu: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Nhắc tới chuyện này, Tô Mộc vui vẻ nói: "Bà bà nói những thứ nên dạy, ta đều đã học được hết, cho nên cho ta ra ngoài du ngoạn."
Lúc trước khi Trình Việt điều tra nguyên nhân cái chết của Trình Chiêu. Trong lúc vô ý tìm được manh mối trong trại dân ở Nam Du. Tô Mộc là người trong trại đó, bà bà trong miệng cậu chính là vu nữ phân biệt được độc dược từ cái chết của Trình Chiêu.
Tô Mộc là hài tử vu nữ bà bà nhận nuôi. Một thân y thuật của bà bà tất cả đều truyền cho cậu. Không lần nào là bà không khoe cậu với Trình Việt. Tô Mộc có thiên phú cao hơn bà, về sau tất nhiên chính là thần y thế hệ kế thừa.
Trình Việt cũng không hoài nghi lời bà bà nói, chỉ là Tô Mộc vẫn luôn lớn lên trong trại nên ngăn cách với thế nhân, không rành thế sự. Không nghĩ tới việc bà bà lại yên tâm cho cậu ra ngoài du ngoạn một mình.
Trình Việt nhìn tư thái rêu rao của cậu, có chút hoài nghi làm sao cậu có thể hoàn hảo không tổn hại gì mà đến được nơi này.
Hắn nhìn phương hướng Tô Mộc lại đây, hỏi: "Vậy hiện tại ngươi muốn đi đâu?"
Tô Mộc sờ sờ bên hông: "Ta làm rớt đồ vật ở chỗ trọ tối hôm qua, ta phải quay về lấy."
Trình Việt không tiếng động mà thở dài.
Bà bà có ân với hắn, hắn tất nhiên không thể mặc kệ tên ngốc tử này: "Ta đi theo ngươi."
Ai ngờ Tô Mộc lại cảnh giác mà nhìn hắn: "Nhưng ta nuôi không nổi ngươi."
Trình Việt: "..."
Hắn nhìn trang phục trên người mình, nhếch nhếch khóe miệng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi nhận ra ta, ta tất nhiên chỉ có thể ăn vạ ngươi."
Trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Mộ đều bị bôi đầy bụi khi bị Trình Việt che miệng. Cậu lại hồn nhiên không biết, nhìn nhìn Trình Việt từ trên xuống dưới, cảm thấy cho hắn làm bảo vệ cũng không phải không được, liền đại phát từ bi nói: "Vậy đi, ngươi nghe lời ta, ta cho ngươi ăn."
Trình Việt: "..."
Cho nên rốt cuộc vì sao cậu ta lại có thể hoàn hảo không bị tổn hao gì mà đến được nơi này?
.......
Cuối tháng chín, thu hoạch vụ thu của lương thực bình thường đã kết thúc. Thu hoạch lúa mùa lại vừa mới bắt đầu.
Tình huống sản lượng lương thực tại các phú điền, thôn dân Ninh Châu năm nay đều lục tục trình lên án thượng của Vân Thanh.
Sáu tháng cuối năm nay, rất nhiều thôn đều dùng xe chở nước để tưới tiêu. Hơn nữa phân bón cũng được sử dụng rộng rãi, sản lượng lương thực các nơi đều tăng lên rõ rệt.
Đặc biệt là xe chở nước cùng phân bón được phổ cập sớm nhất ở các thôn dân quanh Phong Ninh, nên sản lượng càng cao hơn gấp đôi!
Chưa bao giờ từng có được một vụ mùa khiến bá tánh Ninh Châu mừng rỡ đến không khép được miệng như thế.
Lương thực trong nhà dư dả, cũng không cần lo lắng thổ phỉ đến cướp bóc. Lúc trước bọn họ chỉ dám mơ một cuộc sống như thế, thế nhưng hiện tại đã trải nghiệm được. Rất nhiều gia đình nhớ về quá khứ đều hướng về phía Phong Ninh bái một bái, cảm tạ Vương gia Vương phi cho bọn họ những ngày tháng yên lành thế này.
Nạn dân trụ ở Ninh Châu nhìn thấy như vậy đều trầm trồ, cũng sinh ra rất nhiều hy vọng. Chờ đến sang năm, có lẽ bọn họ có thể có được vụ mùa như vậy, cũng sẽ cảm thụ được sự vui sướng này. Ôm niệm tưởng như vậy, bọn họ làm việc càng thêm hăng say.
Trần Nhạc Sinh đem kết quả nghiên cứu quan sát một năm nay ra chỉnh sửa cho tốt, rồi giao cho Vân Thanh. Năm nay có rất nhiều việc được thử nghiệm lần đầu, tất cả mọi người đều như kết bè chuối qua sông, có rất nhiều đều không kịp làm, không kịp ghi. Chờ sang năm, bọn họ sẽ chế định ra càng nhiều quy trình hợp lý và các sai phạm nên tránh hơn nữa. Nói như vậy sản lượng còn có thể tăng lên.
Ở tiểu triều hội Vân Thanh tuyên bố, tất cả mấy người Trần Nhạc Sinh đều thăng quan một bậc. Còn những người nghe đến thu hoạch năm nay, nhìn bọn họ bị phơi nắng đến da ngăm đen, cũng không nói nổi lời ghen ghét.
Chờ đến khi báo sản lượng lúa mùa, lúa nước mùa này so với sản lượng mùa trước ước chừng tăng lên bốn lần. Mọi người càng thêm hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Địa vị của Vân Thanh ở Ninh Châu cũng càng thêm không thể lung lay. Chỉ mỗi công tích tăng gia sản xuất lương thực hạng nhất này, đã đủ cho hậu nhân lập bia liệt truyện về y.
Thời điểm Ninh Châu đắm chìm trong màu vui vẻ. Việc ở Cát Châu rốt cuộc cũng có kết quả.
Sau khi Hà Chí Thành dẫn quân tiêu diệt phản quân, liền trở về nam đại doanh. Triều đình phái khâm sai đại thần Giả Nguyên Bình đến Cát Châu ngay sau đó, phụ trách điều tra rõ ràng nguyên nhân phản quân khởi nghĩa từ đầu đến cuối, cùng với việc làm các công tác cứu tế kế tiếp.
Mười ngày trước, khâm sai đại thần đã viết thành sổ con và tấu lên triều đình. Sổ ghi chép lại tất cả những việc làm ác của Giả Thắng trong mấy năm qua, cùng với việc hắn khiến cho bá tánh khởi nghĩa vì thu thuế thân, lại còn che giấu tình hình tai nạn châu chấu. Từng vụ từng việc đều được ghi chép rõ ràng, khiến cho Giả Thắng không thể chối cãi.
Hoàng đế vô cùng tức giận, lập tức hạ lệnh xử trảm cả họ Giả Thắng. Các quan viên khác có liên quan đến việc này cũng bị trừng phạt nặng nề, nhằm răn đe cảnh cáo.
Sau đó có tin tức truyền lại từ Cát Châu, Giả Thắng sợ tội tự sát ở trong ngục. Khâm sai đại thần áp giải Giả gia cùng quan viên còn lại hồi kinh. Triều đình cũng nhanh chóng phái tân Tri Châu đến bổ khuyết. Cát Châu rốt cuộc cũng trần ai lạc định.
Mà ở trong kinh, hoàng đế hạ mệnh lệnh cho Giả thị thiếp tự mình kết liễu trong phủ Hằng vương. Hạ Nguyên lập tức tiến cung thỉnh tội, đau lòng vì mình không nhìn rõ bản chất con người, không thể phát hiện gương mặt thật của Giả Thắng từ trước.
Hoàng đế vẫn không có nhiều trách cứ, chỉ phán phạt bổng lộc nửa năm.
Hạ Lan lạnh lùng nhìn kết cục này, hắn tất nhiên nhìn ra có chỗ không đúng. Chỉ tự trách hắn không tìm được tin tức trước tiên, bằng không Hạ Nguyên sao có thể dễ dàng tránh thoát như vậy?
Hắn đem ám báo ném vào chậu than, vươn ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn.
Cứ chờ xem.
Việc trong triều truyền về Phong Ninh, hai người không chút nào ngoài ý muốn. Vân Thanh đem ám thư đặt sang một bên. Tiếp theo cầm sổ sách thư từ — đúng là chứng cứ Hạ Nguyên cùng Giả Thắng cấu kết tới lui.
Giả Thắng muốn lấy cái này để áp chế Hạ Nguyên cứu mình. Sau khi phát hiện Hạ Nguyên nuốt lời liền muốn cá chết lưới rách, thọc đến trước mặt hoàng thượng. Nhưng Giả Nguyên Binh không cho gã cơ hội này.
Tô Dụ Mẫn lệnh Giả Nguyên Bình đem toàn bộ chứng cứ tiêu hủy, hoàn toàn không biết đã bị lặng lẽ đưa đến tay Hạ Trì.
Mà vị được điều đến bổ khuyết Cát Châu làm đồng tri, cũng chính là người cùng Giả Nguyên Bình tham gia khoa cử năm đó.
......
Trước đó, Vân Thanh bảo Trình Việt mời chào đại phu có y thuật tốt. Hiện tại người đã được dẫn đến Phong Ninh. Vân Thanh an bài bọn họ đến thôn trang trên danh nghĩa của mình, định bảo bọn họ thử làm chất kháng sinh.
Ở thời đại này, một khi miệng vết thương bị nhiễm trùng đều dùng thuốc và kim để châm cứu, nhưng vẫn cửu tử nhất sinh. Nếu có thể làm ra cồn tiêu độc cùng chất kháng sinh, liền có thể cứu được rất nhiều người.
Cách chế cồn không quá khó. Chỉ cần chưng cất và tinh luyện rượu nhiều lần, có thể thu được cồn 95 độ. Nếu thêm vôi sống để lọc, có thể thu được cồn gần 100 độ.
Sau đó, trộn ba phần cồn với một phần nước cất. Hỗn hợp thu được là cồn 75 độ, thường được sử dụng trong y học lâm sàng hiện đại.
Khi xử lý vết thương hở, nếu thực hiện tốt việc khử trùng, xác suất nhiễm trùng sẽ giảm đáng kể.
Vân Thanh mạnh mẽ mở rộng việc gieo trồng lương thực, trong đó có một phần nguyên nhân để dùng lương thực làm nguyên liệu ủ rượu.
Mà chế tác chất kháng sinh khó khăn hơn rất nhiều.
Quá trình này không chỉ bao gồm việc nuôi cấy vi khuẩn, chọn lọc nấm mốc và phát triển các chủng vi khuẩn. Mà còn phải sử dụng dầu hạt cải để chiết xuất, rửa sạch bằng axit kiềm và cuối cùng là tinh chế để tạo ra penicillin có thể sử dụng bôi ngoài da.
Nhóm đại phu sau khi nghe Vân Thanh nói xong, đều cảm thấy là "thiên phương dạ đàm". Nấm mốc làm sao có thế cứu người? Càng đừng nói đến việc dùng để trị liệu độc tà nội xâm dẫn đến nguy kịch.
(*)Thiên phương dạ đàm ý chỉ chuyện hoang đường, ý kiến hoang đường.
Quả thực là chơi đồ hàng.
Vân Thanh còn chưa kịp nói tới phương pháp tỉ mỉ, đã khiến các lão lang trung tức giận đến thổi râu.
Bọn họ đều là y giả sâu xa, nên trên phương diện trình độ cố chấp tới đáng sợ.
Trong lòng Vân Thanh biết chuyện này cùng nhận thức của bọn họ khác nhau như trời với đất. Nếu bọn họ không tán thành, tất nhiên không chiếm được kết quả tốt. Y liền tính toán cho bọn họ chế tác tỏi mốc trước, chờ đến khi hiệu quả của tỏi mốc được chứng minh, sẽ cho bọn họ chế tác Penicillin.
(?)Tỏi mốc theo tìm hiểu nhiều nguồn thì nó có thể dùng làm một loại chất kháng sinh tự nhiên. Trước khi penicillin ra đời, người xưa đã dùng nấm mốc trên đậu phụ, bánh mì, bắp để đắp chữa các vết thương lở loét lên mủ, và trên thực tế nấm mốc đó có chứa chất kháng sinh.
Cũng may bọn họ đối với việc chế tác tỏi mốc cũng không có bài xích như vậy. Tỏi vốn dĩ là dược liệu để làm thanh nhiệt giải độc. Tuy nhiên bọn họ vẫn cảm thấy chỉ định phương pháp của Vân Thanh quá mức kỳ quái, nhưng cũng không nói thêm gì.
Kỳ thật tỏi mốc có khả năng trị liệu các bệnh nhiễm trùng do vi khuẩn và nấm. Nó có thể được sử dụng như một loại thần dược. Tuy nhiên, Penicillin hiện nay chỉ có thể được sản xuất bằng phương pháp thô sơ. Việc sản xuất còn phụ thuộc rất nhiều vào may mắn, nhiều khi tất cả những điều y làm từ đầu đến cuối đều là công dã tràng.
Chỉ là y rất muốn làm, nếu thật sự có một ngày kia, y muốn vì Hạ Trì mà cung cấp những thứ tốt nhất. Bọn họ còn nhiều năm như vậy, nói không chừng có thể thật sự thành công thì sao?
Từ thôn trang trở về, Vân Thanh đi về phủ vừa đi vừa nghĩ. Tuy rằng những lang trung này đã làm nghề y nhiều năm, y thuật không tồi. Nhưng họ quá mức cố chấp với ý kiến của mình, nên không phải là lựa chọn tốt nhất. Tìm một đại phu trẻ tuổi đến, có lẽ sẽ càng thích hợp hơn.
Đi đến nửa đường, Vân Thanh đột nhiên bị động tĩnh phía trước đánh gãy suy nghĩ. Y ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trình Việt đã nhiều ngày không gặp, hắn dẫn theo thiếu niên xinh đẹp ăn mặc kỳ lạ đi về phía này.
Dường như thiếu niên tranh luận gì đó với Trình Việt, có lẽ tức giận nên duỗi tay túm chặt đai lưng hắn. Trình Việt theo bản năng bổ một chưởng vào cổ tay cậu. Thiếu niên ăn đau, đôi con ngươi xinh đẹp liền ngậm nước mắt. Một cái tay khác lại không chút hàm hồ mà tìm tòi gì đó ở thắt lưng eo, tiếp theo hắt một đống thuốc bột đỏ đỏ vàng vàng vào mặt Trình Việt.
Trình Việt vận khinh công né tránh, lòng còn sợ hãi mà nhìn cậu: "Ngươi rải cái gì đó!?"
Thiếu niên còn chưa hết tức giận, lại giơ tay tìm kiếm ở thắt lưng eo. Trình Việt cố trụ tay cậu lại, dứt khoát nhận sai: "Ta xin lỗi, vừa rồi không phải cố ý đánh ngươi, đừng rải nữa mà."
Vì tránh bị thiếu niên đánh lén, Trình Việt túm hai tay cậu lại phía sau. Thiếu niên còn chưa có ý định buông tha, quay đầu lại muốn cắn hắn.
Lục lạc trên bím tóc thiếu niên bởi vì động tác của cậu mà vang lên một chuỗi âm thanh. Không khó nhận ra quyết tâm trả thù của cậu, Trình Việt không thể không dùng một tay túm tay cậu, một tay chắn lại.
Vân Thanh xem kịch miễn phí, nhướng mày, nở nụ cười.
Trình Việt từ trước đến nay đều độc lai độc vãng, không biết vị này là thần thánh phương nào. Vậy mà có thể bức hắn thành như vậy.
Mắt thấy tình hình chiến đấu của hai người càng ngày càng giằng co. Vân Thanh mới mở miệng nói: "A Việt, trở về bao lâu rồi? Trên đường có thuận lợi không?"
Trình Việt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn qua. Lúc này mới phát hiện Vân Thanh đứng cách đó không xa, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Giữa mày hắn giật giật, đều là do tổ tông này, làm ầm ĩ đến mức người tới gần cũng không thể phát hiện.
Trình Việt buông người trong lòng ngực ra, chắp tay hành lễ với Vân Thanh.
Bị Vân Thanh làm gián đoạn, Tô Mộc cũng đã quên mình còn đang tức giận với Trình Việt. Cậu tò mò nhìn Vân Thanh, tán thưởng từ đáy lòng nói: "Ngươi thật đẹp."
Đôi mắt thiếu niên sáng ngời, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra cậu nói rất chân thành, rất khó để người khác không sinh hảo cảm. Vân Thanh cười nói: "Ngươi là bằng hữu của A Việt sao?"
Tô Mộc gật gật đầu, Trình Việt tiếp nhận câu chuyện, đơn giản nói qua tình huống Tô Mộc một chút.
Nghe Trình Việt giới thiệu Tô Mộc xong, trong lòng Vân Thanh bỗng chốc nảy ra ý tưởng.
Đại phu lợi hại như vậy, nếu có thể lưu lại bên người. Đó là cấp cho bọn họ một tầng bảo hộ đấy. Hơn nữa đem việc nghiên cứu Penicillin giao cho Tô Mộc, nói không chừng càng thêm thích hợp.
Độc y không giống lang trung bình thường, bọn họ lấy độc làm dược, đã định sẽ không cố chấp như những người bảo thủ đó.
Suy nghĩ chạy nhanh trong đầu Vân Thanh, rất nhanh liền có quyết định. Trên mặt y tươi cười không đổi, dò hỏi: "Các ngươi vừa rồi tranh cãi cái gì?"
Trình Việt nhắc tới cái này liền đau đầu: "Y đòi một hai phải đến kinh thành."
Vân Thanh nhìn về phía Tô Mộc: "Vì sao phải đến kinh thành?"
Tô Mộc nghiêm túc nói: "Nghe nói đại phu ở kinh thành là lợi hại nhất, ta đi để trải nghiệm đời, thuận tiên lãnh giáo bọn họ."
Vân Thanh nói: "Đại phu lợi hại nhất là ở hoàng cung, ngươi muốn đi lãnh giáo bọn họ thế nào?"
Tô Mộc nhăn nhăn mày: "Ta không thể tiến cung làm đại phu sao?"
Vân Thanh cười cười, giải thích cho cậu: "Thái y hoàng cung đều là được địa phương tiến cử, phần lớn là y giả có danh vọng ở địa phương. Ngươi tùy tiện tiến cung, tất nhiên vào không được."
Tô Mộc ngẩn ngơ, cậu vốn dĩ đã lên kế hoạch tốt, không nghĩ tới còn có việc này. Người lúc trước nhận tiền cũng không nói cái này với cậu.
Vân Thanh chuyển đề tài, hỏi: "A Việt nói trại tử của các ngươi y thuật cao minh. Vậy các ngươi có thể trị khỏi vết thương sau khi bị độc tà nội xâm sinh ra nguy kịch không?"
Tô Mộc không đề phòng y đột nhiên thay đổi đề tài, ngẩn người một lúc mới phản ứng lại. Cậu dường như nhớ tới cái gì, giữa mày hiện lên một ít khổ sở. Cậu lắc lắc đầu, có chút ủ rũ nói: "Không có, thúc thúc A Viễn ở trong trại bởi vì bị cái đó mà mất mạng, chúng ta không thể cứu ông ấy."
Vân Thanh nói: "Ta biết một loại dược, có thể thoát khỏi nguy kịch."
Tô Mộc khiếp sợ mà ngẩng đầu: "Thật vậy sao? Ngươi là đại phu à?"
Vân Thanh lắc đầu: "Ta không phải đại phu, nhưng chính mắt ta đã gặp qua thuốc chữa khỏi cho người bị bệnh đó."
Tô Mộc lập tức hứng thú, đôi mắt cậu tỏa sáng nhìn Vân Thanh: "Là dược gì? Có thể cho ta xem không?"
Vân Thanh nói: "Ta biết phương pháp, nếu ngươi đáp ứng giúp ta làm việc, ta sẽ đem phương thuốc tặng cho ngươi."
Tô Mộc hồ nghi nói: "Ngươi sẽ không gạt ta chứ?"
Vân Thanh bình tĩnh gật đầu: "Tất nhiên sẽ không, ngươi dựa theo phương thuốc làm ra, thử một lần liền biết thật giả."
Nếu loại dược này là sự thật, so với lão nhân trong kinh thành có lực hấp dẫn hơn. Sau khi Tô Mộc cân nhắc, hỏi: "Ngươi muốn ta làm việc gì cho ngươi?"
Vân Thanh cười nói: "Không cần làm gì khác, ngươi chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu phương thuốc, chế ra dược là tốt. Ngoài ra, nếu chúng ta sinh bệnh trúng độc sẽ thỉnh ngươi đến trị liệu giúp chúng ta. Tổng cộng trong vòng 5 năm, trừ bỏ phương thuốc đưa cho ngươi, tiền tài thù lao hoặc ngươi muốn cái gì khác đều có thể đề ra."
Trình Việt giật giật khóe miệng, thầm nghĩ đây chính là phương thuốc Vân Thanh nói. Để Tô Mộc tự mình bào chế, sau khi hoàn thành cũng chính là trao đổi xong với cậu. Hắn nhìn Tô Mộc, không nói nên lời.
Quả nhiên Tô Mộc vui sướng gật đầu đồng ý.
Trình Việt thở dài không tiếng động. Bị người bán còn muốn hỗ trợ đếm tiền, không biết tại sao bà bà yên tâm thả cậu ra ngoài.
Bất quá hắn tưởng tượng ngược lại, thiên hạ đại loạn, lưu lại nơi này so ra vẫn tốt hơn là lưu lạc ở phương trời nào.
Việc đã thành, Vân Thanh có chút tò mò mà nhìn về bên hông Tô Mộc, hỏi: "Ngươi vừa mới rải cái gì vào người A Việt vậy?"
Tô Mộc lấy ra một đống bao giấy, đủ loại màu sắc. Đặt ở trên bàn tay trắng nõn của cậu, nhìn qua có chút trẻ con đáng yêu.
Cậu tiến lên đối diện với Vân Thanh, trên mặt có chút đắc ý: "Đây là ta tự mình làm ra, cái màu đỏ chỉ cần dính vào người sẽ lập tức sưng đỏ phát ngứa. Cái màu vàng này đụng tới sẽ tê mỏi nửa người. Cái màu trắng này sẽ khiến toàn thân đau đớn..."
Vân Thanh yên lặng thu hồi đánh giá tính trẻ con về cậu.
Trình Việt cuối cùng cũng biết vì sao cậu ta có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà chạy xa đến vậy. Hắn khó có thể tin được: "Ta có lòng tốt mang ngươi trở về, thế mà ngươi lại rải độc phấn lên mặt ta?"
Tô Mộc bị đánh gãy lời nói, nhíu mày nhìn hắn: "Công phu ngươi cao như vậy, tất nhiên có thể né tránh, hơn nữa là ngươi đánh ta trước."
Cậu nâng tay lên, trên cổ tay trắng nõn đã xuất hiện một vệt đỏ. Khí thế chất vấn của Trình Việt nháy mắt tan hơn phân nửa, hắn sờ sờ mũi: "Ta vãn chút thời gian lấy thuốc mỡ tốt cho ngươi."
Tô Mộc "Hừ" một tiếng: "Ta tất nhiên tự có thuốc mỡ tốt."
Cậu quay đầu, tiếp tục nói chuyện với Vân Thanh. Sau khi giới thiệu hết thuốc bột trong tay, cậu chọn hai bao thuốc bột đặt vào tay Vân Thanh: "Cái này ta tặng cho ngươi phòng thân."
Cậu nghiêm túc dặn dò nói: "Phải rải lên mặt, không nên mềm lòng, sẽ không chết người."
Vân Thanh nhìn bộ dáng cậu vui vẻ phấn chấn chia sẻ thứ tốt, mỉm cười nhận lấy.
Tô Mộc cong cong đôi mắt, lại cúi đầu đem thuốc bột còn lại nhét lại bên hông. Hỉ nộ của cậu đều rất rạch ròi, Vân Thanh cũng lý giải vì sao Trình Việt cực lực ngăn cản cậu đi kinh thành.
Độc phấn của cậu có thể đối phó với người xấu đơn thuần, lại ngăn cản không được những người có thủ đoạn ti tiện dơ bẩn.
Trắng trẻo xinh đẹp lại nhiệt tình vui vẻ như thế, ai nhìn thấy mà không thích đâu chứ?
Đáng tiếc người thưởng thức từ xa chung quy chỉ có số ít. Thực tế càng có nhiều người muốn nhuộm đen cậu, đem cậu nghiền nát.
Trình Việt chắp tay với Vân Thanh. Y cười cười, mang theo lễ vật cáo từ với hai người.
Trình Việt đau đầu mà nhìn cậu: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Nhắc tới chuyện này, Tô Mộc vui vẻ nói: "Bà bà nói những thứ nên dạy, ta đều đã học được hết, cho nên cho ta ra ngoài du ngoạn."
Lúc trước khi Trình Việt điều tra nguyên nhân cái chết của Trình Chiêu. Trong lúc vô ý tìm được manh mối trong trại dân ở Nam Du. Tô Mộc là người trong trại đó, bà bà trong miệng cậu chính là vu nữ phân biệt được độc dược từ cái chết của Trình Chiêu.
Tô Mộc là hài tử vu nữ bà bà nhận nuôi. Một thân y thuật của bà bà tất cả đều truyền cho cậu. Không lần nào là bà không khoe cậu với Trình Việt. Tô Mộc có thiên phú cao hơn bà, về sau tất nhiên chính là thần y thế hệ kế thừa.
Trình Việt cũng không hoài nghi lời bà bà nói, chỉ là Tô Mộc vẫn luôn lớn lên trong trại nên ngăn cách với thế nhân, không rành thế sự. Không nghĩ tới việc bà bà lại yên tâm cho cậu ra ngoài du ngoạn một mình.
Trình Việt nhìn tư thái rêu rao của cậu, có chút hoài nghi làm sao cậu có thể hoàn hảo không tổn hại gì mà đến được nơi này.
Hắn nhìn phương hướng Tô Mộc lại đây, hỏi: "Vậy hiện tại ngươi muốn đi đâu?"
Tô Mộc sờ sờ bên hông: "Ta làm rớt đồ vật ở chỗ trọ tối hôm qua, ta phải quay về lấy."
Trình Việt không tiếng động mà thở dài.
Bà bà có ân với hắn, hắn tất nhiên không thể mặc kệ tên ngốc tử này: "Ta đi theo ngươi."
Ai ngờ Tô Mộc lại cảnh giác mà nhìn hắn: "Nhưng ta nuôi không nổi ngươi."
Trình Việt: "..."
Hắn nhìn trang phục trên người mình, nhếch nhếch khóe miệng: "Vậy phải làm sao bây giờ? Ngươi nhận ra ta, ta tất nhiên chỉ có thể ăn vạ ngươi."
Trên khuôn mặt trắng nõn của Tô Mộ đều bị bôi đầy bụi khi bị Trình Việt che miệng. Cậu lại hồn nhiên không biết, nhìn nhìn Trình Việt từ trên xuống dưới, cảm thấy cho hắn làm bảo vệ cũng không phải không được, liền đại phát từ bi nói: "Vậy đi, ngươi nghe lời ta, ta cho ngươi ăn."
Trình Việt: "..."
Cho nên rốt cuộc vì sao cậu ta lại có thể hoàn hảo không bị tổn hao gì mà đến được nơi này?
.......
Cuối tháng chín, thu hoạch vụ thu của lương thực bình thường đã kết thúc. Thu hoạch lúa mùa lại vừa mới bắt đầu.
Tình huống sản lượng lương thực tại các phú điền, thôn dân Ninh Châu năm nay đều lục tục trình lên án thượng của Vân Thanh.
Sáu tháng cuối năm nay, rất nhiều thôn đều dùng xe chở nước để tưới tiêu. Hơn nữa phân bón cũng được sử dụng rộng rãi, sản lượng lương thực các nơi đều tăng lên rõ rệt.
Đặc biệt là xe chở nước cùng phân bón được phổ cập sớm nhất ở các thôn dân quanh Phong Ninh, nên sản lượng càng cao hơn gấp đôi!
Chưa bao giờ từng có được một vụ mùa khiến bá tánh Ninh Châu mừng rỡ đến không khép được miệng như thế.
Lương thực trong nhà dư dả, cũng không cần lo lắng thổ phỉ đến cướp bóc. Lúc trước bọn họ chỉ dám mơ một cuộc sống như thế, thế nhưng hiện tại đã trải nghiệm được. Rất nhiều gia đình nhớ về quá khứ đều hướng về phía Phong Ninh bái một bái, cảm tạ Vương gia Vương phi cho bọn họ những ngày tháng yên lành thế này.
Nạn dân trụ ở Ninh Châu nhìn thấy như vậy đều trầm trồ, cũng sinh ra rất nhiều hy vọng. Chờ đến sang năm, có lẽ bọn họ có thể có được vụ mùa như vậy, cũng sẽ cảm thụ được sự vui sướng này. Ôm niệm tưởng như vậy, bọn họ làm việc càng thêm hăng say.
Trần Nhạc Sinh đem kết quả nghiên cứu quan sát một năm nay ra chỉnh sửa cho tốt, rồi giao cho Vân Thanh. Năm nay có rất nhiều việc được thử nghiệm lần đầu, tất cả mọi người đều như kết bè chuối qua sông, có rất nhiều đều không kịp làm, không kịp ghi. Chờ sang năm, bọn họ sẽ chế định ra càng nhiều quy trình hợp lý và các sai phạm nên tránh hơn nữa. Nói như vậy sản lượng còn có thể tăng lên.
Ở tiểu triều hội Vân Thanh tuyên bố, tất cả mấy người Trần Nhạc Sinh đều thăng quan một bậc. Còn những người nghe đến thu hoạch năm nay, nhìn bọn họ bị phơi nắng đến da ngăm đen, cũng không nói nổi lời ghen ghét.
Chờ đến khi báo sản lượng lúa mùa, lúa nước mùa này so với sản lượng mùa trước ước chừng tăng lên bốn lần. Mọi người càng thêm hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Địa vị của Vân Thanh ở Ninh Châu cũng càng thêm không thể lung lay. Chỉ mỗi công tích tăng gia sản xuất lương thực hạng nhất này, đã đủ cho hậu nhân lập bia liệt truyện về y.
Thời điểm Ninh Châu đắm chìm trong màu vui vẻ. Việc ở Cát Châu rốt cuộc cũng có kết quả.
Sau khi Hà Chí Thành dẫn quân tiêu diệt phản quân, liền trở về nam đại doanh. Triều đình phái khâm sai đại thần Giả Nguyên Bình đến Cát Châu ngay sau đó, phụ trách điều tra rõ ràng nguyên nhân phản quân khởi nghĩa từ đầu đến cuối, cùng với việc làm các công tác cứu tế kế tiếp.
Mười ngày trước, khâm sai đại thần đã viết thành sổ con và tấu lên triều đình. Sổ ghi chép lại tất cả những việc làm ác của Giả Thắng trong mấy năm qua, cùng với việc hắn khiến cho bá tánh khởi nghĩa vì thu thuế thân, lại còn che giấu tình hình tai nạn châu chấu. Từng vụ từng việc đều được ghi chép rõ ràng, khiến cho Giả Thắng không thể chối cãi.
Hoàng đế vô cùng tức giận, lập tức hạ lệnh xử trảm cả họ Giả Thắng. Các quan viên khác có liên quan đến việc này cũng bị trừng phạt nặng nề, nhằm răn đe cảnh cáo.
Sau đó có tin tức truyền lại từ Cát Châu, Giả Thắng sợ tội tự sát ở trong ngục. Khâm sai đại thần áp giải Giả gia cùng quan viên còn lại hồi kinh. Triều đình cũng nhanh chóng phái tân Tri Châu đến bổ khuyết. Cát Châu rốt cuộc cũng trần ai lạc định.
Mà ở trong kinh, hoàng đế hạ mệnh lệnh cho Giả thị thiếp tự mình kết liễu trong phủ Hằng vương. Hạ Nguyên lập tức tiến cung thỉnh tội, đau lòng vì mình không nhìn rõ bản chất con người, không thể phát hiện gương mặt thật của Giả Thắng từ trước.
Hoàng đế vẫn không có nhiều trách cứ, chỉ phán phạt bổng lộc nửa năm.
Hạ Lan lạnh lùng nhìn kết cục này, hắn tất nhiên nhìn ra có chỗ không đúng. Chỉ tự trách hắn không tìm được tin tức trước tiên, bằng không Hạ Nguyên sao có thể dễ dàng tránh thoát như vậy?
Hắn đem ám báo ném vào chậu than, vươn ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn.
Cứ chờ xem.
Việc trong triều truyền về Phong Ninh, hai người không chút nào ngoài ý muốn. Vân Thanh đem ám thư đặt sang một bên. Tiếp theo cầm sổ sách thư từ — đúng là chứng cứ Hạ Nguyên cùng Giả Thắng cấu kết tới lui.
Giả Thắng muốn lấy cái này để áp chế Hạ Nguyên cứu mình. Sau khi phát hiện Hạ Nguyên nuốt lời liền muốn cá chết lưới rách, thọc đến trước mặt hoàng thượng. Nhưng Giả Nguyên Binh không cho gã cơ hội này.
Tô Dụ Mẫn lệnh Giả Nguyên Bình đem toàn bộ chứng cứ tiêu hủy, hoàn toàn không biết đã bị lặng lẽ đưa đến tay Hạ Trì.
Mà vị được điều đến bổ khuyết Cát Châu làm đồng tri, cũng chính là người cùng Giả Nguyên Bình tham gia khoa cử năm đó.
......
Trước đó, Vân Thanh bảo Trình Việt mời chào đại phu có y thuật tốt. Hiện tại người đã được dẫn đến Phong Ninh. Vân Thanh an bài bọn họ đến thôn trang trên danh nghĩa của mình, định bảo bọn họ thử làm chất kháng sinh.
Ở thời đại này, một khi miệng vết thương bị nhiễm trùng đều dùng thuốc và kim để châm cứu, nhưng vẫn cửu tử nhất sinh. Nếu có thể làm ra cồn tiêu độc cùng chất kháng sinh, liền có thể cứu được rất nhiều người.
Cách chế cồn không quá khó. Chỉ cần chưng cất và tinh luyện rượu nhiều lần, có thể thu được cồn 95 độ. Nếu thêm vôi sống để lọc, có thể thu được cồn gần 100 độ.
Sau đó, trộn ba phần cồn với một phần nước cất. Hỗn hợp thu được là cồn 75 độ, thường được sử dụng trong y học lâm sàng hiện đại.
Khi xử lý vết thương hở, nếu thực hiện tốt việc khử trùng, xác suất nhiễm trùng sẽ giảm đáng kể.
Vân Thanh mạnh mẽ mở rộng việc gieo trồng lương thực, trong đó có một phần nguyên nhân để dùng lương thực làm nguyên liệu ủ rượu.
Mà chế tác chất kháng sinh khó khăn hơn rất nhiều.
Quá trình này không chỉ bao gồm việc nuôi cấy vi khuẩn, chọn lọc nấm mốc và phát triển các chủng vi khuẩn. Mà còn phải sử dụng dầu hạt cải để chiết xuất, rửa sạch bằng axit kiềm và cuối cùng là tinh chế để tạo ra penicillin có thể sử dụng bôi ngoài da.
Nhóm đại phu sau khi nghe Vân Thanh nói xong, đều cảm thấy là "thiên phương dạ đàm". Nấm mốc làm sao có thế cứu người? Càng đừng nói đến việc dùng để trị liệu độc tà nội xâm dẫn đến nguy kịch.
(*)Thiên phương dạ đàm ý chỉ chuyện hoang đường, ý kiến hoang đường.
Quả thực là chơi đồ hàng.
Vân Thanh còn chưa kịp nói tới phương pháp tỉ mỉ, đã khiến các lão lang trung tức giận đến thổi râu.
Bọn họ đều là y giả sâu xa, nên trên phương diện trình độ cố chấp tới đáng sợ.
Trong lòng Vân Thanh biết chuyện này cùng nhận thức của bọn họ khác nhau như trời với đất. Nếu bọn họ không tán thành, tất nhiên không chiếm được kết quả tốt. Y liền tính toán cho bọn họ chế tác tỏi mốc trước, chờ đến khi hiệu quả của tỏi mốc được chứng minh, sẽ cho bọn họ chế tác Penicillin.
(?)Tỏi mốc theo tìm hiểu nhiều nguồn thì nó có thể dùng làm một loại chất kháng sinh tự nhiên. Trước khi penicillin ra đời, người xưa đã dùng nấm mốc trên đậu phụ, bánh mì, bắp để đắp chữa các vết thương lở loét lên mủ, và trên thực tế nấm mốc đó có chứa chất kháng sinh.
Cũng may bọn họ đối với việc chế tác tỏi mốc cũng không có bài xích như vậy. Tỏi vốn dĩ là dược liệu để làm thanh nhiệt giải độc. Tuy nhiên bọn họ vẫn cảm thấy chỉ định phương pháp của Vân Thanh quá mức kỳ quái, nhưng cũng không nói thêm gì.
Kỳ thật tỏi mốc có khả năng trị liệu các bệnh nhiễm trùng do vi khuẩn và nấm. Nó có thể được sử dụng như một loại thần dược. Tuy nhiên, Penicillin hiện nay chỉ có thể được sản xuất bằng phương pháp thô sơ. Việc sản xuất còn phụ thuộc rất nhiều vào may mắn, nhiều khi tất cả những điều y làm từ đầu đến cuối đều là công dã tràng.
Chỉ là y rất muốn làm, nếu thật sự có một ngày kia, y muốn vì Hạ Trì mà cung cấp những thứ tốt nhất. Bọn họ còn nhiều năm như vậy, nói không chừng có thể thật sự thành công thì sao?
Từ thôn trang trở về, Vân Thanh đi về phủ vừa đi vừa nghĩ. Tuy rằng những lang trung này đã làm nghề y nhiều năm, y thuật không tồi. Nhưng họ quá mức cố chấp với ý kiến của mình, nên không phải là lựa chọn tốt nhất. Tìm một đại phu trẻ tuổi đến, có lẽ sẽ càng thích hợp hơn.
Đi đến nửa đường, Vân Thanh đột nhiên bị động tĩnh phía trước đánh gãy suy nghĩ. Y ngẩng đầu nhìn lên, thấy Trình Việt đã nhiều ngày không gặp, hắn dẫn theo thiếu niên xinh đẹp ăn mặc kỳ lạ đi về phía này.
Dường như thiếu niên tranh luận gì đó với Trình Việt, có lẽ tức giận nên duỗi tay túm chặt đai lưng hắn. Trình Việt theo bản năng bổ một chưởng vào cổ tay cậu. Thiếu niên ăn đau, đôi con ngươi xinh đẹp liền ngậm nước mắt. Một cái tay khác lại không chút hàm hồ mà tìm tòi gì đó ở thắt lưng eo, tiếp theo hắt một đống thuốc bột đỏ đỏ vàng vàng vào mặt Trình Việt.
Trình Việt vận khinh công né tránh, lòng còn sợ hãi mà nhìn cậu: "Ngươi rải cái gì đó!?"
Thiếu niên còn chưa hết tức giận, lại giơ tay tìm kiếm ở thắt lưng eo. Trình Việt cố trụ tay cậu lại, dứt khoát nhận sai: "Ta xin lỗi, vừa rồi không phải cố ý đánh ngươi, đừng rải nữa mà."
Vì tránh bị thiếu niên đánh lén, Trình Việt túm hai tay cậu lại phía sau. Thiếu niên còn chưa có ý định buông tha, quay đầu lại muốn cắn hắn.
Lục lạc trên bím tóc thiếu niên bởi vì động tác của cậu mà vang lên một chuỗi âm thanh. Không khó nhận ra quyết tâm trả thù của cậu, Trình Việt không thể không dùng một tay túm tay cậu, một tay chắn lại.
Vân Thanh xem kịch miễn phí, nhướng mày, nở nụ cười.
Trình Việt từ trước đến nay đều độc lai độc vãng, không biết vị này là thần thánh phương nào. Vậy mà có thể bức hắn thành như vậy.
Mắt thấy tình hình chiến đấu của hai người càng ngày càng giằng co. Vân Thanh mới mở miệng nói: "A Việt, trở về bao lâu rồi? Trên đường có thuận lợi không?"
Trình Việt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn qua. Lúc này mới phát hiện Vân Thanh đứng cách đó không xa, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.
Giữa mày hắn giật giật, đều là do tổ tông này, làm ầm ĩ đến mức người tới gần cũng không thể phát hiện.
Trình Việt buông người trong lòng ngực ra, chắp tay hành lễ với Vân Thanh.
Bị Vân Thanh làm gián đoạn, Tô Mộc cũng đã quên mình còn đang tức giận với Trình Việt. Cậu tò mò nhìn Vân Thanh, tán thưởng từ đáy lòng nói: "Ngươi thật đẹp."
Đôi mắt thiếu niên sáng ngời, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra cậu nói rất chân thành, rất khó để người khác không sinh hảo cảm. Vân Thanh cười nói: "Ngươi là bằng hữu của A Việt sao?"
Tô Mộc gật gật đầu, Trình Việt tiếp nhận câu chuyện, đơn giản nói qua tình huống Tô Mộc một chút.
Nghe Trình Việt giới thiệu Tô Mộc xong, trong lòng Vân Thanh bỗng chốc nảy ra ý tưởng.
Đại phu lợi hại như vậy, nếu có thể lưu lại bên người. Đó là cấp cho bọn họ một tầng bảo hộ đấy. Hơn nữa đem việc nghiên cứu Penicillin giao cho Tô Mộc, nói không chừng càng thêm thích hợp.
Độc y không giống lang trung bình thường, bọn họ lấy độc làm dược, đã định sẽ không cố chấp như những người bảo thủ đó.
Suy nghĩ chạy nhanh trong đầu Vân Thanh, rất nhanh liền có quyết định. Trên mặt y tươi cười không đổi, dò hỏi: "Các ngươi vừa rồi tranh cãi cái gì?"
Trình Việt nhắc tới cái này liền đau đầu: "Y đòi một hai phải đến kinh thành."
Vân Thanh nhìn về phía Tô Mộc: "Vì sao phải đến kinh thành?"
Tô Mộc nghiêm túc nói: "Nghe nói đại phu ở kinh thành là lợi hại nhất, ta đi để trải nghiệm đời, thuận tiên lãnh giáo bọn họ."
Vân Thanh nói: "Đại phu lợi hại nhất là ở hoàng cung, ngươi muốn đi lãnh giáo bọn họ thế nào?"
Tô Mộc nhăn nhăn mày: "Ta không thể tiến cung làm đại phu sao?"
Vân Thanh cười cười, giải thích cho cậu: "Thái y hoàng cung đều là được địa phương tiến cử, phần lớn là y giả có danh vọng ở địa phương. Ngươi tùy tiện tiến cung, tất nhiên vào không được."
Tô Mộc ngẩn ngơ, cậu vốn dĩ đã lên kế hoạch tốt, không nghĩ tới còn có việc này. Người lúc trước nhận tiền cũng không nói cái này với cậu.
Vân Thanh chuyển đề tài, hỏi: "A Việt nói trại tử của các ngươi y thuật cao minh. Vậy các ngươi có thể trị khỏi vết thương sau khi bị độc tà nội xâm sinh ra nguy kịch không?"
Tô Mộc không đề phòng y đột nhiên thay đổi đề tài, ngẩn người một lúc mới phản ứng lại. Cậu dường như nhớ tới cái gì, giữa mày hiện lên một ít khổ sở. Cậu lắc lắc đầu, có chút ủ rũ nói: "Không có, thúc thúc A Viễn ở trong trại bởi vì bị cái đó mà mất mạng, chúng ta không thể cứu ông ấy."
Vân Thanh nói: "Ta biết một loại dược, có thể thoát khỏi nguy kịch."
Tô Mộc khiếp sợ mà ngẩng đầu: "Thật vậy sao? Ngươi là đại phu à?"
Vân Thanh lắc đầu: "Ta không phải đại phu, nhưng chính mắt ta đã gặp qua thuốc chữa khỏi cho người bị bệnh đó."
Tô Mộc lập tức hứng thú, đôi mắt cậu tỏa sáng nhìn Vân Thanh: "Là dược gì? Có thể cho ta xem không?"
Vân Thanh nói: "Ta biết phương pháp, nếu ngươi đáp ứng giúp ta làm việc, ta sẽ đem phương thuốc tặng cho ngươi."
Tô Mộc hồ nghi nói: "Ngươi sẽ không gạt ta chứ?"
Vân Thanh bình tĩnh gật đầu: "Tất nhiên sẽ không, ngươi dựa theo phương thuốc làm ra, thử một lần liền biết thật giả."
Nếu loại dược này là sự thật, so với lão nhân trong kinh thành có lực hấp dẫn hơn. Sau khi Tô Mộc cân nhắc, hỏi: "Ngươi muốn ta làm việc gì cho ngươi?"
Vân Thanh cười nói: "Không cần làm gì khác, ngươi chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu phương thuốc, chế ra dược là tốt. Ngoài ra, nếu chúng ta sinh bệnh trúng độc sẽ thỉnh ngươi đến trị liệu giúp chúng ta. Tổng cộng trong vòng 5 năm, trừ bỏ phương thuốc đưa cho ngươi, tiền tài thù lao hoặc ngươi muốn cái gì khác đều có thể đề ra."
Trình Việt giật giật khóe miệng, thầm nghĩ đây chính là phương thuốc Vân Thanh nói. Để Tô Mộc tự mình bào chế, sau khi hoàn thành cũng chính là trao đổi xong với cậu. Hắn nhìn Tô Mộc, không nói nên lời.
Quả nhiên Tô Mộc vui sướng gật đầu đồng ý.
Trình Việt thở dài không tiếng động. Bị người bán còn muốn hỗ trợ đếm tiền, không biết tại sao bà bà yên tâm thả cậu ra ngoài.
Bất quá hắn tưởng tượng ngược lại, thiên hạ đại loạn, lưu lại nơi này so ra vẫn tốt hơn là lưu lạc ở phương trời nào.
Việc đã thành, Vân Thanh có chút tò mò mà nhìn về bên hông Tô Mộc, hỏi: "Ngươi vừa mới rải cái gì vào người A Việt vậy?"
Tô Mộc lấy ra một đống bao giấy, đủ loại màu sắc. Đặt ở trên bàn tay trắng nõn của cậu, nhìn qua có chút trẻ con đáng yêu.
Cậu tiến lên đối diện với Vân Thanh, trên mặt có chút đắc ý: "Đây là ta tự mình làm ra, cái màu đỏ chỉ cần dính vào người sẽ lập tức sưng đỏ phát ngứa. Cái màu vàng này đụng tới sẽ tê mỏi nửa người. Cái màu trắng này sẽ khiến toàn thân đau đớn..."
Vân Thanh yên lặng thu hồi đánh giá tính trẻ con về cậu.
Trình Việt cuối cùng cũng biết vì sao cậu ta có thể hoàn hảo không tổn hao gì mà chạy xa đến vậy. Hắn khó có thể tin được: "Ta có lòng tốt mang ngươi trở về, thế mà ngươi lại rải độc phấn lên mặt ta?"
Tô Mộc bị đánh gãy lời nói, nhíu mày nhìn hắn: "Công phu ngươi cao như vậy, tất nhiên có thể né tránh, hơn nữa là ngươi đánh ta trước."
Cậu nâng tay lên, trên cổ tay trắng nõn đã xuất hiện một vệt đỏ. Khí thế chất vấn của Trình Việt nháy mắt tan hơn phân nửa, hắn sờ sờ mũi: "Ta vãn chút thời gian lấy thuốc mỡ tốt cho ngươi."
Tô Mộc "Hừ" một tiếng: "Ta tất nhiên tự có thuốc mỡ tốt."
Cậu quay đầu, tiếp tục nói chuyện với Vân Thanh. Sau khi giới thiệu hết thuốc bột trong tay, cậu chọn hai bao thuốc bột đặt vào tay Vân Thanh: "Cái này ta tặng cho ngươi phòng thân."
Cậu nghiêm túc dặn dò nói: "Phải rải lên mặt, không nên mềm lòng, sẽ không chết người."
Vân Thanh nhìn bộ dáng cậu vui vẻ phấn chấn chia sẻ thứ tốt, mỉm cười nhận lấy.
Tô Mộc cong cong đôi mắt, lại cúi đầu đem thuốc bột còn lại nhét lại bên hông. Hỉ nộ của cậu đều rất rạch ròi, Vân Thanh cũng lý giải vì sao Trình Việt cực lực ngăn cản cậu đi kinh thành.
Độc phấn của cậu có thể đối phó với người xấu đơn thuần, lại ngăn cản không được những người có thủ đoạn ti tiện dơ bẩn.
Trắng trẻo xinh đẹp lại nhiệt tình vui vẻ như thế, ai nhìn thấy mà không thích đâu chứ?
Đáng tiếc người thưởng thức từ xa chung quy chỉ có số ít. Thực tế càng có nhiều người muốn nhuộm đen cậu, đem cậu nghiền nát.
Trình Việt chắp tay với Vân Thanh. Y cười cười, mang theo lễ vật cáo từ với hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.