Chương 16: Ác mộng
Dạ Bạch Vô Nha
18/01/2024
Sáng hôm sau khi Vũ Hoàng Kính thức dậy thì trời chỉ vừa tờ mờ sáng, anh nhìn ánh sáng đang len lỏi qua khung cửa sổ liền ngồi dậy khỏi giường bệnh mà nhìn sang giường bên cạnh.
Lúc này Trần Túc vẫn còn đang ngủ say tuy nhiên giấc ngủ lại không mấy yên ổn, cả người cậu nằm co ro trên giường, khuôn mặt đầy bất an. Vũ Hoàng Kính thấy vậy liền câu mày nhưng anh không đánh thức cậu dậy mà xuống giường vào nhà vệ sinh.
Hiện tại vẫn còn khá sớm, bệnh viện vẫn chưa khám bệnh tuy nhiên người chạy đến chờ sổ đã có vài người. Người lớn tuổi thường hay ngủ sớm thức sớm cũng như họ muốn đến lấy số sớm nhất có thể để có thể khám trước hết, vì vậy khi Vũ Hoàng Kính rửa mặt thay đồ xong đi ra khỏi phòng bệnh mà xuống đại sảnh thì thấy vài người đang ngồi chở bác sĩ đến.
Từ khi được sinh ra đã là thiên chi kiều tử trong nhóm người anh làm gì có cảm giác chờ đợi đâu, ngày hôm qua là lần đầu tiên anh khám bệnh mà phải chờ đến lượt mình, nhưng hôm này anh mới chính thức kiểm nghiệm ra sự bình đẳng của người bình thường, họ không cần thiết phải tốn thật nhiều tiền để khám đầu tiên, mà hơn hết họ trải nghiệm cảm giác chờ đợi rồi nghe từng con số trong sự hồi hợp mà mong mỏi.
Một cuộc sống giản dị.
Khẽ cười tự giễu chính mình Vũ Hoàng Kính xoay người ra khỏi bệnh viện, cả cuộc đời này của anh cũng sẽ không có lúc an nhàn như thế này, những thứ giống như vô lo vô ưu là một thứ xa xĩ đối với người như anh.
Sau khi Vũ Hoàng Kính rời đi Trần Túc rất nhanh đã tỉnh lại, cậu là bị ác mộng dọa cho tỉnh dậy. Khuôn mặt tràn đầy sợ hãi cùng bất an khiến cả người cậu đều trở nên cực kỳ mong manh dễ vỡ, thân hình gầy gò, đầy vẻ tiều tụy, cậu run rẩy chóng người ngồi dựa vào đầu giường sau đó cong hai chân lên dùng tay ôm lấy hai chân rồi úp mặt vào đầu gối.
Đã rất lâu rồi cậu không mơ thấy giấc mơ ấy, có lẽ do thời gian, cũng có lẽ do tâm lý cậu đã dần trưởng thành nên không còn mơ thấy nó nữa. Nhưng hôm nay cậu buông lỏng tâm trí, suy nghĩ đến quá khứ vì vậy vừa ngủ liền mơ về nó.
Một giấc mơ cực kỳ đáng sợ.
Trần Túc còn nhờ rất rõ cảm giác trước khi chết sẽ như thế nào, sự ngộp thở, cổ họng đầy nước, tay chân giẫy dụa sự tuyệt vọng tràn ngập tâm trí. Tất cả đều nhớ như in không bao giờ cậu có thể quên được.
Năm đó Trần Túc chỉ là một đứa bé chính tuổi, con trai của cha mẹ nuôi kia của cậu chỉ vừa bốn tuổi. Mặc dù trên lệch tuổi tác khá nhiều nhưng người ngoài nhìn vào hoàn toàn không phân biệt được rốt cuộc bọn họ đã bao nhiêu tuổi.
Bởi vì có con ruột bọn họ liền bắt cậu nghĩ học, nhưng cậu không muốn nghĩ thế là lén lúc vừa học vừa xin việc làm, cuộc sống thôn quê cực kỳ giản dị không có công việc nhẹ nhàng nào thực sự cần thuê người, vì vậy cậu không thể làm gì khác là chăn trâu, làm ruộng tưới rau nuôi gia súc giùm người khác để kiếm tiền.
Cha mẹ nuôi mỗi lần nhìn thấy cậu về nhà muộn liền đánh mắng nhưng khi cậu đưa tiền ra thì họ cũng không ngăn cản mỗi buổi sáng cậu rời khỏi nhà. Một đứa nhỏ đã suy dinh dưỡng như cậu càng trở nên teo tóp, hàng sớm xung quanh nhìn thấy đau lòng thay cậu nhưng lại chẳng có ai dám nhìn đến hỏi đến hay khuyên can gì cả, bởi vì một khi họ lên tiếng liền bị người cha nuôi kia chửi bới mắng mỏ.
Dần dần không còn ai quan tâm đến cậu, nếu thương thì sẽ cho cậu chút bánh, nhờ cậu việc này việc kia để có chút tiền.
Hôm ấy người bà gần nhà muốn ăn chút ốc ở kênh vì vậy nhờ cậu đi nhặt giúp, công việc này cậu đã làm khá quen thuộc vì vậy cậu liền cầm theo xô nhỏ rồi chạy ra con kênh gần nhà. Con kênh vừa hay nằm ở nơi nhiều người đi lại vì vậy người bà gần nhà cũng không lo lắng cậu xảy ra chuyện.
Cậu mò ốc đến giữa trưa, lúc này là thời gian mọi người nghĩ ngơi về nhà dùng cơm, vì vậy con đường cũng vắng vẻ hơn hẳn, cậu định mò thêm một chút liền trở về thì lúc này lại nghe được tiếng cười nói của đứa em trai kia. Nó cùng vài đứa nhỏ cũng bốn năm tuổi cùng nhau đi khắm thôn làng quậy phá mà giờ này chính là thời gian trở về ăn cơm.
Nó thấy cậu không những không chào hỏi mà ngược lại cười cợt cùng những đứa bạn xung quanh, nó nói cha mẹ nó xem cậu như người ở mà nó thì càng không để cậu vào mắt, nó nói cậu phải kiếm tiền nuôi nó sau này tiền của cậu đều sẽ là tiền của nó, cậu chỉ là một thằng con hoang không cha không mẹ may mắn được ba mẹ nó đem về nuôi vì vậy phải báo đáp gia đình nó. Nó cảm thấy mỗi ngày đánh mắng cậu rất sung sướng nếu những người khác muốn thử thì có thể cùng nó oánh.
Nghe thấy nó nói những đứa nhỏ khác tuy muốn thử nhưng lại không dám, dù sao cậu cũng lớn tuổi hơn chúng nó, nhìn thấy bạn mình chừng chừ đứa em trai kia của cậu liền hung hăng đi đến gần cậu sau đó giơ chân đá, bởi vì không ngờ nó sẽ thật sự đánh cậu bên ngoài vì vậy không chút phòng bị mà bị đạp một cái khuy chân xuống đất một cách đau đớn.
Những đứa nhỏ kia thấy vậy liền vui vẻ tiến lên, người đánh kẻ đá cuối cùng bởi vì quá hung hăng mà đá cậu ngã vào con kênh. Nước kênh tuy không quá sâu nhưng cũng không quá thấp, mỗi lần cậu mò ốc đều phải dùng vợt cùng cây mò, vì vậy khi bị đá xuống kênh cậu liền choáng váng mà giãy giụa, miệng há ra uống vài ngụm nước, nhưng cơ thể bởi vì bị đánh mà đau đớn không còn chút sức lực nào vì vậy không thể nào ngôi lên khỏi mặt nước được, cuối cùng cứ như thế mà từ từ mất đi ý thức.
Trần Túc không biết sau đó mình được ai cứu và cứu lên như thế nào nhưng cũng từ khi đó cậu lại có thể quang minh chính đại đi học, tuy sau khi đi học về vẫn tiếp tục làm công nhưng ngoại trừ ở nhà gia đình cha mẹ nuôi của cậu không còn dám đánh đập cậu ngoài đường nữa, kể cả đứa em kia cũng chỉ nói những lờ khó nghe khi vô tình nhìn thấy cậu nhưng cũng không tiếp tục đụng tay đụng chân lên người cậu cũng không cho mấy đứa bạn nó đến gần cậu.
Khi ấy cậu đã nghĩ chuyện này đúng là thật may mắn, một niềm vui bất ngờ đối với cậu. Nhưng sau này nghĩ lại có khi ngày hôm ấy cậu chết đi có khi chính là một sự giải thoát.
Lúc này Trần Túc vẫn còn đang ngủ say tuy nhiên giấc ngủ lại không mấy yên ổn, cả người cậu nằm co ro trên giường, khuôn mặt đầy bất an. Vũ Hoàng Kính thấy vậy liền câu mày nhưng anh không đánh thức cậu dậy mà xuống giường vào nhà vệ sinh.
Hiện tại vẫn còn khá sớm, bệnh viện vẫn chưa khám bệnh tuy nhiên người chạy đến chờ sổ đã có vài người. Người lớn tuổi thường hay ngủ sớm thức sớm cũng như họ muốn đến lấy số sớm nhất có thể để có thể khám trước hết, vì vậy khi Vũ Hoàng Kính rửa mặt thay đồ xong đi ra khỏi phòng bệnh mà xuống đại sảnh thì thấy vài người đang ngồi chở bác sĩ đến.
Từ khi được sinh ra đã là thiên chi kiều tử trong nhóm người anh làm gì có cảm giác chờ đợi đâu, ngày hôm qua là lần đầu tiên anh khám bệnh mà phải chờ đến lượt mình, nhưng hôm này anh mới chính thức kiểm nghiệm ra sự bình đẳng của người bình thường, họ không cần thiết phải tốn thật nhiều tiền để khám đầu tiên, mà hơn hết họ trải nghiệm cảm giác chờ đợi rồi nghe từng con số trong sự hồi hợp mà mong mỏi.
Một cuộc sống giản dị.
Khẽ cười tự giễu chính mình Vũ Hoàng Kính xoay người ra khỏi bệnh viện, cả cuộc đời này của anh cũng sẽ không có lúc an nhàn như thế này, những thứ giống như vô lo vô ưu là một thứ xa xĩ đối với người như anh.
Sau khi Vũ Hoàng Kính rời đi Trần Túc rất nhanh đã tỉnh lại, cậu là bị ác mộng dọa cho tỉnh dậy. Khuôn mặt tràn đầy sợ hãi cùng bất an khiến cả người cậu đều trở nên cực kỳ mong manh dễ vỡ, thân hình gầy gò, đầy vẻ tiều tụy, cậu run rẩy chóng người ngồi dựa vào đầu giường sau đó cong hai chân lên dùng tay ôm lấy hai chân rồi úp mặt vào đầu gối.
Đã rất lâu rồi cậu không mơ thấy giấc mơ ấy, có lẽ do thời gian, cũng có lẽ do tâm lý cậu đã dần trưởng thành nên không còn mơ thấy nó nữa. Nhưng hôm nay cậu buông lỏng tâm trí, suy nghĩ đến quá khứ vì vậy vừa ngủ liền mơ về nó.
Một giấc mơ cực kỳ đáng sợ.
Trần Túc còn nhờ rất rõ cảm giác trước khi chết sẽ như thế nào, sự ngộp thở, cổ họng đầy nước, tay chân giẫy dụa sự tuyệt vọng tràn ngập tâm trí. Tất cả đều nhớ như in không bao giờ cậu có thể quên được.
Năm đó Trần Túc chỉ là một đứa bé chính tuổi, con trai của cha mẹ nuôi kia của cậu chỉ vừa bốn tuổi. Mặc dù trên lệch tuổi tác khá nhiều nhưng người ngoài nhìn vào hoàn toàn không phân biệt được rốt cuộc bọn họ đã bao nhiêu tuổi.
Bởi vì có con ruột bọn họ liền bắt cậu nghĩ học, nhưng cậu không muốn nghĩ thế là lén lúc vừa học vừa xin việc làm, cuộc sống thôn quê cực kỳ giản dị không có công việc nhẹ nhàng nào thực sự cần thuê người, vì vậy cậu không thể làm gì khác là chăn trâu, làm ruộng tưới rau nuôi gia súc giùm người khác để kiếm tiền.
Cha mẹ nuôi mỗi lần nhìn thấy cậu về nhà muộn liền đánh mắng nhưng khi cậu đưa tiền ra thì họ cũng không ngăn cản mỗi buổi sáng cậu rời khỏi nhà. Một đứa nhỏ đã suy dinh dưỡng như cậu càng trở nên teo tóp, hàng sớm xung quanh nhìn thấy đau lòng thay cậu nhưng lại chẳng có ai dám nhìn đến hỏi đến hay khuyên can gì cả, bởi vì một khi họ lên tiếng liền bị người cha nuôi kia chửi bới mắng mỏ.
Dần dần không còn ai quan tâm đến cậu, nếu thương thì sẽ cho cậu chút bánh, nhờ cậu việc này việc kia để có chút tiền.
Hôm ấy người bà gần nhà muốn ăn chút ốc ở kênh vì vậy nhờ cậu đi nhặt giúp, công việc này cậu đã làm khá quen thuộc vì vậy cậu liền cầm theo xô nhỏ rồi chạy ra con kênh gần nhà. Con kênh vừa hay nằm ở nơi nhiều người đi lại vì vậy người bà gần nhà cũng không lo lắng cậu xảy ra chuyện.
Cậu mò ốc đến giữa trưa, lúc này là thời gian mọi người nghĩ ngơi về nhà dùng cơm, vì vậy con đường cũng vắng vẻ hơn hẳn, cậu định mò thêm một chút liền trở về thì lúc này lại nghe được tiếng cười nói của đứa em trai kia. Nó cùng vài đứa nhỏ cũng bốn năm tuổi cùng nhau đi khắm thôn làng quậy phá mà giờ này chính là thời gian trở về ăn cơm.
Nó thấy cậu không những không chào hỏi mà ngược lại cười cợt cùng những đứa bạn xung quanh, nó nói cha mẹ nó xem cậu như người ở mà nó thì càng không để cậu vào mắt, nó nói cậu phải kiếm tiền nuôi nó sau này tiền của cậu đều sẽ là tiền của nó, cậu chỉ là một thằng con hoang không cha không mẹ may mắn được ba mẹ nó đem về nuôi vì vậy phải báo đáp gia đình nó. Nó cảm thấy mỗi ngày đánh mắng cậu rất sung sướng nếu những người khác muốn thử thì có thể cùng nó oánh.
Nghe thấy nó nói những đứa nhỏ khác tuy muốn thử nhưng lại không dám, dù sao cậu cũng lớn tuổi hơn chúng nó, nhìn thấy bạn mình chừng chừ đứa em trai kia của cậu liền hung hăng đi đến gần cậu sau đó giơ chân đá, bởi vì không ngờ nó sẽ thật sự đánh cậu bên ngoài vì vậy không chút phòng bị mà bị đạp một cái khuy chân xuống đất một cách đau đớn.
Những đứa nhỏ kia thấy vậy liền vui vẻ tiến lên, người đánh kẻ đá cuối cùng bởi vì quá hung hăng mà đá cậu ngã vào con kênh. Nước kênh tuy không quá sâu nhưng cũng không quá thấp, mỗi lần cậu mò ốc đều phải dùng vợt cùng cây mò, vì vậy khi bị đá xuống kênh cậu liền choáng váng mà giãy giụa, miệng há ra uống vài ngụm nước, nhưng cơ thể bởi vì bị đánh mà đau đớn không còn chút sức lực nào vì vậy không thể nào ngôi lên khỏi mặt nước được, cuối cùng cứ như thế mà từ từ mất đi ý thức.
Trần Túc không biết sau đó mình được ai cứu và cứu lên như thế nào nhưng cũng từ khi đó cậu lại có thể quang minh chính đại đi học, tuy sau khi đi học về vẫn tiếp tục làm công nhưng ngoại trừ ở nhà gia đình cha mẹ nuôi của cậu không còn dám đánh đập cậu ngoài đường nữa, kể cả đứa em kia cũng chỉ nói những lờ khó nghe khi vô tình nhìn thấy cậu nhưng cũng không tiếp tục đụng tay đụng chân lên người cậu cũng không cho mấy đứa bạn nó đến gần cậu.
Khi ấy cậu đã nghĩ chuyện này đúng là thật may mắn, một niềm vui bất ngờ đối với cậu. Nhưng sau này nghĩ lại có khi ngày hôm ấy cậu chết đi có khi chính là một sự giải thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.