Chương 58: Phiền phức
Dạ Bạch Vô Nha
02/02/2024
“Kính chào quý khách.”
Khi ba người đi vào trong nhà hàng liền có một nhân viên khom người lễ phép nói:
“Xin hỏi quý khách muốn dùng bữa ở sảnh chính hay ở phòng riêng.”
Vũ Hoàng Kính nghe nhân viên hỏi liền lên tiếng nói, nhưng câu nói của anh còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì một giọng nói cực kỳ châm chọc vang lên:
“Ai dô, ai đây. Không phải đại thiếu gia nhà họ Vũ hay sao.”
Nghe thấy tiếng Vũ Hoàng Kính cũng chẳng thèm xoay đầu nhìn liền biết là người nào, anh không muốn quan tâm đến hắn ta vì vậy nói với nhân viên:
“Cho tôi một phòng riêng, cảm ơn.”
“Quý công tử của chúng ta đây là không muốn nhận người quen à. Hay sống ở nông thôn đã quen quên mất phép lịch sự rồi.”
Nhưng dù Vũ Hoàng Kính không muốn quan tâm đến người châm chọc thì hắn ta vẫn không bỏ qua. Lúc này hắn ta đứng hẳn trước mặt anh chắn lối đi của gia đình bọn họ.
Trước mặt bọn họ là một chàng trai với mái tóc vuốt keo dựng đứng cùng với khuôn mặt hất cao. Hắn ta nhìn gia đình bọn họ đầy khinh thường rồi giả vờ đưa tay đến trước mặt Vũ Hoàng Kính:
“Lâu quá không gặp.”
Vũ Hoàng Kính liếc nhìn hắn ta nhưng anh chả thèm nhìn đến bàn tay đang xoè ra trước mặt mình. Ánh mắt anh đầy lạnh nhạt giống như đang nói không biết kẻ dỡ hơi này ở đâu chạy đến.
Bởi vì Vũ Hoàng Kính không bắt tay lại nên hắn ta cảm thấy ánh khinh thường hắn vì vậy rút tay về sau đó tiếp tục cười nhạo:
“Một gia tộc rớt đài còn dám thò mặt về à. Chẳng sợ mất mặt.”
“Còn không phải sao. Đã không có gia thế lại còn cưới một thằng quê mùa khố rách áo ôm, đây chẳng phải muốn làm nông dân cả đời sao.”
Lúc này một giọng nữ chua chát vang lên, cô ta nhìn Trần Túc đầy khinh miệt rồi liếc nhìn Vũ Hoàng Kính tỏ vẻ ngạo mạn.
Trần Túc nhìn cô ta liền nhận ra người con gái này là ai, vào tết năm đầu tiên cậu cùng Vũ Hoàng Kính kết hôn thì cô ta cùng một ông lão chạy đến bắt anh lý hôn cùng cậu. Mà cậu càng nhớ rõ chính gia đình cô gái này đã sai người đàn bà kia đi kiếm cậu để đâm chọt quan hệ giữa cậu cùng anh.
Đã hai năm trôi qua kể từ khi Trần Túc gặp Hồ Uyển, cô ta vẫn chẳng thay đổi gì. Một cô tiểu thư kiêu căng hóng hách.
Dù hai người kia có nói gì thì Vũ Hoàng Kính vẫn coi như không nhìn thấy không nghe thấy, anh chẳng có chút quan tâm nào đến hai con người đứng sừng sững trước mặt mà lạnh lùng nhìn nhân viên mà nói:
“Dẫn đường.”
Nhân viên nhìn hai người phía trước sau đó nhìn ba người vẫn đứng ngay cổng liền gật đầu đáp:
“Được… Được… Mời quý khách đi theo tôi.”
Bà người hoàn toàn ngó lơ hai người vẫn đang tự biên tự diễn trước mặt, bọn họ đi xướt ngang qua hai người kia sau đó đi theo nhân viên đến phòng riêng.
Cứ nghĩ không quan tâm thì hai người kia biết khó mà đi nào ngờ bọn họ đuổi theo rồi chạy vào phòng riêng của bà người.
“Chạy cái gì. Không phải lâu ngày không gặp chúng ta nên ôn chút chuyện hay sao.”
Chàng trai cười xòa muốn chen vào ngồi cùng bàn với ba người. Nhưng khi đi đến bàn hắn ta mới phát hiện đây là một phòng riêng nhỏ chỉ có ba chỗ ngồi, lúc hắn đi vào thì cả ba người đều đã ngồi trên ghế.
Hắn ta cau mày nhìn Trần Túc đang ngồi bên cạnh Vũ Hoàng Kính mà ghét bỏ nói:
“Ê tên kia, đứng lên nơi này không phải là nơi mấy kẻ quê mùa như mày có thể ngồi.”
Hồ Uyển che miệng cười nhạo:
“Anh Đình nói quá đúng, nhà hàng này kẻ như thế nào cũng muốn vào đúng là càng lúc càng xuống cấp.”
Nhân viên đứng bên trong phòng chờ đợi khách gọi món nhìn tình hình trước mặt không khỏi khó xử. Nhưng làm nhân viên lâu năm cô ta hiểu rõ mình không thể tự tiện xen vào trừ khi khách hàng tỏ ý thì nhân viên như bọn họ tốt nhất thu mình lại để không để mình có cảm giác tồn tại bên trong phòng.
Trần Túc hoàn toàn không để ý đến lời nói của người họ Đình kia, cậu đưa thực đơn cho Trần Vân sau đó cùng bà nhìn vào thực đơn. Vũ Hoàng Kính càng không cần nói từ đầu anh đã xem bọn họ như vô hình vì vậy đến một ánh mắt anh cũng chẳng muốn cho.
Nhưng bọn họ càng không muốn để ý thì hai kẻ kia càng thêm được nước lấn tới, bọn họ cứ đứng ở đó bắt đầu châm chọc, khiêu khích, cười nhạo. Nhưng nhìn thấy cả ba người trên bàn đều không quan tâm đến liền không nhịn được mà tức giận, bọn họ cảm thấy mình bị khinh thường vì vậy không khỏi quát lớn.
Chàng trai chỉ vào Trần Túc mà bắt đầu nhục mạ cậu, hắn ta dùng rất nhiều lời lẽ kinh tởm mà chửi mắng. Đối với những nhà có gia thế như hắn ta thì kẻ gả thay, một đứa con ngoài dã thú như cậu chính là một thứ đáng kinh tởm, một kẻ bị vứt bỏ.
Trần Vân nghe hắn ta chửi cậu liền tức giận, nhưng bà bất lực không thể lên tiếng, nơi này là một nơi xa lạ bà không có chút lời nói nào cả, dù có phản bác thì chắc chắn người xấu xa kia sẽ tiếp tục lớn tiếng mắng chửi. Ba cụp mắt đưa tay nắm lấy tay con trai mình mà vỗ về.
Vũ Hoàng Kính càng không thể nghe nỗi những lời nói như thế, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người đang đứng bên cạnh bạn cơm rồi nhìn nhân viên đứng trong phòng:
“Đuổi bọn họ ra nếu không tôi sẽ tự tay làm.”
“Anh dám…”
Chàng trai họ Đình nghe thấy Vũ Hoàng Kính nói liền trợn to mắt muốn mắng anh, nhưng hắn ta chưa kịp nói gì thì Hồ Uyển đã cắt ngang:
“Vũ Hoàng Kính, em cho anh cơ hội cuối cùng nếu như anh đồng ý kết hôn với em thì mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp còn không anh cứ chờ gánh hậu quả đi.”
Vũ Hoàng Kính chẳng buồn nhìn lấy cô ta mà thúc giục nhân viên:
“Còn không mau lên.”
“Dạ.”
Nhân viên hoảng hốt nói sau đó cô ta liên lạc với bốn bảo vệ nhà hàng rồi nhanh chóng đưa ra khẩu lệnh. Nhà hàng của bọn họ hoàn toàn không sợ những kẻ có tiền vì vậy nếu là yêu cầu của khách hàng thì bọn họ có quyền mời người không liên quan rời khỏi.
Chàng trai họ Đình cùng Hồ Uyển nhanh chóng bị kéo ra khỏi phòng, tiếng quát lớn chửi mắng vang vọng vào trong phòng khiến Trần Túc cùng Trần Vân không khỏi buồn cười.
Cuối cùng cũng tiễn được những kẻ phiền phức, bà con người liền bắt đầu gọi món. Bữa cơm được kết thúc trong sự thỏa mãn cùng nó căng bụng của ba người.
Khi ba người đi vào trong nhà hàng liền có một nhân viên khom người lễ phép nói:
“Xin hỏi quý khách muốn dùng bữa ở sảnh chính hay ở phòng riêng.”
Vũ Hoàng Kính nghe nhân viên hỏi liền lên tiếng nói, nhưng câu nói của anh còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì một giọng nói cực kỳ châm chọc vang lên:
“Ai dô, ai đây. Không phải đại thiếu gia nhà họ Vũ hay sao.”
Nghe thấy tiếng Vũ Hoàng Kính cũng chẳng thèm xoay đầu nhìn liền biết là người nào, anh không muốn quan tâm đến hắn ta vì vậy nói với nhân viên:
“Cho tôi một phòng riêng, cảm ơn.”
“Quý công tử của chúng ta đây là không muốn nhận người quen à. Hay sống ở nông thôn đã quen quên mất phép lịch sự rồi.”
Nhưng dù Vũ Hoàng Kính không muốn quan tâm đến người châm chọc thì hắn ta vẫn không bỏ qua. Lúc này hắn ta đứng hẳn trước mặt anh chắn lối đi của gia đình bọn họ.
Trước mặt bọn họ là một chàng trai với mái tóc vuốt keo dựng đứng cùng với khuôn mặt hất cao. Hắn ta nhìn gia đình bọn họ đầy khinh thường rồi giả vờ đưa tay đến trước mặt Vũ Hoàng Kính:
“Lâu quá không gặp.”
Vũ Hoàng Kính liếc nhìn hắn ta nhưng anh chả thèm nhìn đến bàn tay đang xoè ra trước mặt mình. Ánh mắt anh đầy lạnh nhạt giống như đang nói không biết kẻ dỡ hơi này ở đâu chạy đến.
Bởi vì Vũ Hoàng Kính không bắt tay lại nên hắn ta cảm thấy ánh khinh thường hắn vì vậy rút tay về sau đó tiếp tục cười nhạo:
“Một gia tộc rớt đài còn dám thò mặt về à. Chẳng sợ mất mặt.”
“Còn không phải sao. Đã không có gia thế lại còn cưới một thằng quê mùa khố rách áo ôm, đây chẳng phải muốn làm nông dân cả đời sao.”
Lúc này một giọng nữ chua chát vang lên, cô ta nhìn Trần Túc đầy khinh miệt rồi liếc nhìn Vũ Hoàng Kính tỏ vẻ ngạo mạn.
Trần Túc nhìn cô ta liền nhận ra người con gái này là ai, vào tết năm đầu tiên cậu cùng Vũ Hoàng Kính kết hôn thì cô ta cùng một ông lão chạy đến bắt anh lý hôn cùng cậu. Mà cậu càng nhớ rõ chính gia đình cô gái này đã sai người đàn bà kia đi kiếm cậu để đâm chọt quan hệ giữa cậu cùng anh.
Đã hai năm trôi qua kể từ khi Trần Túc gặp Hồ Uyển, cô ta vẫn chẳng thay đổi gì. Một cô tiểu thư kiêu căng hóng hách.
Dù hai người kia có nói gì thì Vũ Hoàng Kính vẫn coi như không nhìn thấy không nghe thấy, anh chẳng có chút quan tâm nào đến hai con người đứng sừng sững trước mặt mà lạnh lùng nhìn nhân viên mà nói:
“Dẫn đường.”
Nhân viên nhìn hai người phía trước sau đó nhìn ba người vẫn đứng ngay cổng liền gật đầu đáp:
“Được… Được… Mời quý khách đi theo tôi.”
Bà người hoàn toàn ngó lơ hai người vẫn đang tự biên tự diễn trước mặt, bọn họ đi xướt ngang qua hai người kia sau đó đi theo nhân viên đến phòng riêng.
Cứ nghĩ không quan tâm thì hai người kia biết khó mà đi nào ngờ bọn họ đuổi theo rồi chạy vào phòng riêng của bà người.
“Chạy cái gì. Không phải lâu ngày không gặp chúng ta nên ôn chút chuyện hay sao.”
Chàng trai cười xòa muốn chen vào ngồi cùng bàn với ba người. Nhưng khi đi đến bàn hắn ta mới phát hiện đây là một phòng riêng nhỏ chỉ có ba chỗ ngồi, lúc hắn đi vào thì cả ba người đều đã ngồi trên ghế.
Hắn ta cau mày nhìn Trần Túc đang ngồi bên cạnh Vũ Hoàng Kính mà ghét bỏ nói:
“Ê tên kia, đứng lên nơi này không phải là nơi mấy kẻ quê mùa như mày có thể ngồi.”
Hồ Uyển che miệng cười nhạo:
“Anh Đình nói quá đúng, nhà hàng này kẻ như thế nào cũng muốn vào đúng là càng lúc càng xuống cấp.”
Nhân viên đứng bên trong phòng chờ đợi khách gọi món nhìn tình hình trước mặt không khỏi khó xử. Nhưng làm nhân viên lâu năm cô ta hiểu rõ mình không thể tự tiện xen vào trừ khi khách hàng tỏ ý thì nhân viên như bọn họ tốt nhất thu mình lại để không để mình có cảm giác tồn tại bên trong phòng.
Trần Túc hoàn toàn không để ý đến lời nói của người họ Đình kia, cậu đưa thực đơn cho Trần Vân sau đó cùng bà nhìn vào thực đơn. Vũ Hoàng Kính càng không cần nói từ đầu anh đã xem bọn họ như vô hình vì vậy đến một ánh mắt anh cũng chẳng muốn cho.
Nhưng bọn họ càng không muốn để ý thì hai kẻ kia càng thêm được nước lấn tới, bọn họ cứ đứng ở đó bắt đầu châm chọc, khiêu khích, cười nhạo. Nhưng nhìn thấy cả ba người trên bàn đều không quan tâm đến liền không nhịn được mà tức giận, bọn họ cảm thấy mình bị khinh thường vì vậy không khỏi quát lớn.
Chàng trai chỉ vào Trần Túc mà bắt đầu nhục mạ cậu, hắn ta dùng rất nhiều lời lẽ kinh tởm mà chửi mắng. Đối với những nhà có gia thế như hắn ta thì kẻ gả thay, một đứa con ngoài dã thú như cậu chính là một thứ đáng kinh tởm, một kẻ bị vứt bỏ.
Trần Vân nghe hắn ta chửi cậu liền tức giận, nhưng bà bất lực không thể lên tiếng, nơi này là một nơi xa lạ bà không có chút lời nói nào cả, dù có phản bác thì chắc chắn người xấu xa kia sẽ tiếp tục lớn tiếng mắng chửi. Ba cụp mắt đưa tay nắm lấy tay con trai mình mà vỗ về.
Vũ Hoàng Kính càng không thể nghe nỗi những lời nói như thế, anh lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người đang đứng bên cạnh bạn cơm rồi nhìn nhân viên đứng trong phòng:
“Đuổi bọn họ ra nếu không tôi sẽ tự tay làm.”
“Anh dám…”
Chàng trai họ Đình nghe thấy Vũ Hoàng Kính nói liền trợn to mắt muốn mắng anh, nhưng hắn ta chưa kịp nói gì thì Hồ Uyển đã cắt ngang:
“Vũ Hoàng Kính, em cho anh cơ hội cuối cùng nếu như anh đồng ý kết hôn với em thì mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp còn không anh cứ chờ gánh hậu quả đi.”
Vũ Hoàng Kính chẳng buồn nhìn lấy cô ta mà thúc giục nhân viên:
“Còn không mau lên.”
“Dạ.”
Nhân viên hoảng hốt nói sau đó cô ta liên lạc với bốn bảo vệ nhà hàng rồi nhanh chóng đưa ra khẩu lệnh. Nhà hàng của bọn họ hoàn toàn không sợ những kẻ có tiền vì vậy nếu là yêu cầu của khách hàng thì bọn họ có quyền mời người không liên quan rời khỏi.
Chàng trai họ Đình cùng Hồ Uyển nhanh chóng bị kéo ra khỏi phòng, tiếng quát lớn chửi mắng vang vọng vào trong phòng khiến Trần Túc cùng Trần Vân không khỏi buồn cười.
Cuối cùng cũng tiễn được những kẻ phiền phức, bà con người liền bắt đầu gọi món. Bữa cơm được kết thúc trong sự thỏa mãn cùng nó căng bụng của ba người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.