Chương 54: Quyết định
Dạ Bạch Vô Nha
29/01/2024
Không khí trong nhà bởi vì lời nói của Vũ Hoàng Kính mà trở nên căng
thẳng cùng lo lắng nhưng sau đó bởi vì câu trả lời của Trần Túc mà nhanh chóng trở nên thoải mái trở lại. Cả ba người đều biết một khi rời khỏi
nơi yên bình này thì thứ bọn họ phải đối mặt chính là sự công kích từ
rất hướng.
Chẳng nói đến bọn họ phải đến một thành phố xa lạ, một nơi đầy rẫy sự cạnh tranh mà còn vì thứ bọn họ phải đối mặt chính là những kẻ mang trong người những tính toán đối với dòng họ Vũ.
Trần Túc sau khi gật đầu đồng ý với quyết định của Vũ Hoàng Kính thì không khỏi tò mò, rõ ràng tài sản của anh theo như cậu nghe thấy đều đã bị cướp mất kể cả căn nhà trước đây. Vậy nếu hiện tại bọn họ chạy đến thành phố thì số tiền hiện tại anh có, có thể mua căn nhà nhỏ ở thành phố D hay không.
Đúng vậy cậu chẳng có chút suy nghĩ nào về thành phố mình sẽ ở, đối với những ký ức bình thường kia của chủ nhân cơ thể này thì những người từ thôn quê lên thành phố tìm việc đều chỉ đến thành phố D bởi vì thành phố này mức sinh sống thấp nhất trong bốn thành phố lớn.
Nghĩ như thế Trần Túc liền hỏi:
“Chúng ta sẽ mướn nhà ở thành phố D sao, hay anh định mua một căn nhà nhỏ ở đấy.”
Vũ Hoàng Kính lắc đầu:
“Căn nhà trước đây của nhà họ Vũ ở thành phố A đã được chú tôi mua lại, hiện tại do tôi đứng tên. Chúng ta sẽ ở đó.”
Trần Túc nghe vậy không khỏi thở dài, nhưng đây đúng quyết định tốt nhất cho kế hoạch của Vũ Hoàng Kính. Chỉ khi một kẻ bị bọn họ đạp dưới chân trở về chính nơi bị chà đạp thì mới khiến bọn họ lo lắng sợ hãi.
“Vậy lúc nào dọn đi.”
Trần Vân lúc này chen vào hỏi. Dù sao trước khi đi bà cũng muốn tạm biệt những người bạn già của mình, tuy mới ba năm nhưng người ở nơi này thật sự rất tốt, bà nói chuyện cùng bọn họ cũng rất vui vẻ.
“Chúng ta không cần dọn đồ gì cả, mẹ cùng Túc Túc muốn đi ngày nào cũng được. Chú con đã chuẩn bị hết mọi thứ trong nhà cho chúng ta rồi.”
Trần Vân nghe vậy thì gật đầu:
“Vậy ngày mai mẹ sẽ đi tạm biết vài người bạn.”
Trần Túc thì không thân với nhiều người, ngoại trừ gia đình chú An có ơn với cậu thì thứ cậu quan tâm chỉ có vài mảnh ruộng mà cậu đang gieo trồng. Tuy không nỡ nhưng ngẫm nghĩ một chút cậu cũng không có gì hối tiếc.
Cuộc sống trong ba năm qua đúng là cuộc sống tốt đẹp nhất mà cậu được trải qua, cậu vui sướng cũng lưu luyến tuy nhiên cậu biết rõ mình có thể vui vẻ như vậy đều nhờ có mẹ Vân cùng Vũ Hoàng Kính, nếu như không có một mái nhà như thế này thì cậu sẽ không có được niềm vui như hiện tại.
Bởi vì biết như vậy nên cậu càng muốn thực hiện những mong muốn của anh, cho dù sau khi mọi thứ kết thúc anh cùng cậu mỗi người một nơi đều không sao cả.
Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính rồi mỉm cười nói:
“Vậy ngày mốt chúng ta đi, tôi sẽ giao ruộng vườn cho chú An chăm sóc, nếu thu hoạch tốt thì những thứ đó sẽ là của chú ấy.”
Vũ Hoàng Kính gật đầu:
“Được.”
Anh suy nghĩ một lát cảm thấy mấy năm vừa qua mình quá hờ hững với người bạn đời này vì vậy anh nói tiếp:
“Ngày mai tôi không đi làm, tôi sẽ đi cùng cậu.”
Trần Túc nghe vậy liền cười một cách vui vẻ:
“Được.”
Trần Vân nhìn hai người rồi hài lòng cười, bà không phải không nhìn ra không khí xung quanh bọn nhỏ đã thay đổi, bà càng rõ ràng đứa con trai ngốc nghếch kia của bà như thế nào nhưng việc của bọn trẻ thì để bọn trẻ giải quyết nếu bà nhúng tay vào có khi mọi chuyện lại trở nên tồi tệ hơn thì đúng là khó mà nói được.
Sau khi quyết định xong ba người liền trở về phòng ngủ.
Sáng hôm sau Trần Vân làm xong bữa sáng liền không chờ hai đứa nhỏ nhà mình thức dậy liền vội vàng chạy ra khỏi nhà. Bà có rất nhiều chuyện cần nói cũng có vài thứ muốn đưa, lại cảm thấy thời gian chỉ có một ngày vì vậy bà cực kỳ gấp gáp.
Khi Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính thức dậy đi xuống nhà thì chẳng thấy Trần Vân đâu, cả hai đều tự biết trong lòng vì vậy cả hai tự biết mà lấy thức ăn cùng nhau dùng bữa sáng.
Dùng xong Trần Túc muốn đi chăm sóc ruộng của mình trước khi giao lại cho người khác, Vũ Hoàng Kính nghe cậu nói thì cũng đứng dậy đi cùng.
Hai người vui vẻ đi ra ruộng, những người hàng xóm xung quanh chào hỏi Trần Túc sau đó kinh ngạc thấy người đi sau cậu, bọn họ nhìn anh chằm chằm rồi mới vui vẻ chào hỏi.
Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính ngượng ngạo khi nghe những người xung quanh hỏi anh cái này hỏi anh cái kia liền không khỏi lén lút cười. Người dưới quê rất thẳng thắn cũng rất thích hỏi thăm chuyện của những người trẻ tuổi huống hồ một người vừa về quê sống lại không mấy khi gặp mặt như anh.
Trần Túc thấy bọn họ chắc còn nói chuyện với nhau khá lâu vì vậy cậu lén lút ra hiệu cho anh nói mình xuống ruộng trước rồi nhanh chóng chuồn đi dù sao đối với hỏi thăm của người lớn cậu cũng không biết phải ứng phó như thế nào.
Công việc đồng áng cậu làm đã quen thuộc vì vậy sau khi xuống ruộng cậu liền nhanh tay nhanh chân mà chăm sóc ruộng lúa.
Trời dần dần nóng lên, ánh mặt trời bắt đầu lên cao. Trần Túc đứng giữa đồng ruộng mồ hôi không ngừng chảy xuống khuôn mặt.
Tưới xong mảnh cuối cùng cậu liền thở phào một hơi sau đó đưa tay quẹt mồ hôi trên trán. Đúng lúc này một cái khăn đưa sang sau đó nhẹ nhàng lau mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
“Nói chuyện xong rồi à.”
Trần Túc không cần nhìn cũng biết người đang giúp cậu lâu mồ hôi là ai, cậu khẽ cười hỏi.
Vũ Hoàng Kính cẩn thận lau cho cậu, mặc dù đang nói chuyện với người khác nhưng anh vẫn chú ý đến cậu, anh không nghĩ đến được một công việc nặng nhọc như vậy nhưng cậu mỗi ngày đều phải làm, trời nắng chang chang, mồ hôi nhễ nhại. Chỉ nhìn thôi mà anh đã cảm thấy đau lòng không thôi, anh muốn xuống giúp đỡ cậu nhưng anh chưa từng làm những việc này hơn nữa mọi người xung quanh lại không để anh rời đi mà lôi kéo nói rất nhiều chuyện vì vậy anh không có cách nào thoát ra để đến cạnh cậu.
Lúc này cuối cùng cũng thoát được anh liền bất tri bất giác mà đến cạnh cậu sau đó lấy chiếc khăn tay mà Trần Vân cho anh lau cho cậu.
Trần Túc không nghe thấy anh trả lời liền không khỏi thắc mắc nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng mà chăm chú của anh cậu không khỏi ngẩn ra.
Vũ Hoàng Kính thấy cậu ngẩn người liền nghi hoặc:
“Sao vậy.”
Trần Túc vội vàng lắc đầu:
“Không… Không có gì.”
Sau đó cậu cứng ngắc mà nắm lấy bàn tay đang lâu mặt cho mình rồi kéo đi:
“Chúng ta tiếp tục đi qua mảnh ruộng khác.”
Chẳng nói đến bọn họ phải đến một thành phố xa lạ, một nơi đầy rẫy sự cạnh tranh mà còn vì thứ bọn họ phải đối mặt chính là những kẻ mang trong người những tính toán đối với dòng họ Vũ.
Trần Túc sau khi gật đầu đồng ý với quyết định của Vũ Hoàng Kính thì không khỏi tò mò, rõ ràng tài sản của anh theo như cậu nghe thấy đều đã bị cướp mất kể cả căn nhà trước đây. Vậy nếu hiện tại bọn họ chạy đến thành phố thì số tiền hiện tại anh có, có thể mua căn nhà nhỏ ở thành phố D hay không.
Đúng vậy cậu chẳng có chút suy nghĩ nào về thành phố mình sẽ ở, đối với những ký ức bình thường kia của chủ nhân cơ thể này thì những người từ thôn quê lên thành phố tìm việc đều chỉ đến thành phố D bởi vì thành phố này mức sinh sống thấp nhất trong bốn thành phố lớn.
Nghĩ như thế Trần Túc liền hỏi:
“Chúng ta sẽ mướn nhà ở thành phố D sao, hay anh định mua một căn nhà nhỏ ở đấy.”
Vũ Hoàng Kính lắc đầu:
“Căn nhà trước đây của nhà họ Vũ ở thành phố A đã được chú tôi mua lại, hiện tại do tôi đứng tên. Chúng ta sẽ ở đó.”
Trần Túc nghe vậy không khỏi thở dài, nhưng đây đúng quyết định tốt nhất cho kế hoạch của Vũ Hoàng Kính. Chỉ khi một kẻ bị bọn họ đạp dưới chân trở về chính nơi bị chà đạp thì mới khiến bọn họ lo lắng sợ hãi.
“Vậy lúc nào dọn đi.”
Trần Vân lúc này chen vào hỏi. Dù sao trước khi đi bà cũng muốn tạm biệt những người bạn già của mình, tuy mới ba năm nhưng người ở nơi này thật sự rất tốt, bà nói chuyện cùng bọn họ cũng rất vui vẻ.
“Chúng ta không cần dọn đồ gì cả, mẹ cùng Túc Túc muốn đi ngày nào cũng được. Chú con đã chuẩn bị hết mọi thứ trong nhà cho chúng ta rồi.”
Trần Vân nghe vậy thì gật đầu:
“Vậy ngày mai mẹ sẽ đi tạm biết vài người bạn.”
Trần Túc thì không thân với nhiều người, ngoại trừ gia đình chú An có ơn với cậu thì thứ cậu quan tâm chỉ có vài mảnh ruộng mà cậu đang gieo trồng. Tuy không nỡ nhưng ngẫm nghĩ một chút cậu cũng không có gì hối tiếc.
Cuộc sống trong ba năm qua đúng là cuộc sống tốt đẹp nhất mà cậu được trải qua, cậu vui sướng cũng lưu luyến tuy nhiên cậu biết rõ mình có thể vui vẻ như vậy đều nhờ có mẹ Vân cùng Vũ Hoàng Kính, nếu như không có một mái nhà như thế này thì cậu sẽ không có được niềm vui như hiện tại.
Bởi vì biết như vậy nên cậu càng muốn thực hiện những mong muốn của anh, cho dù sau khi mọi thứ kết thúc anh cùng cậu mỗi người một nơi đều không sao cả.
Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính rồi mỉm cười nói:
“Vậy ngày mốt chúng ta đi, tôi sẽ giao ruộng vườn cho chú An chăm sóc, nếu thu hoạch tốt thì những thứ đó sẽ là của chú ấy.”
Vũ Hoàng Kính gật đầu:
“Được.”
Anh suy nghĩ một lát cảm thấy mấy năm vừa qua mình quá hờ hững với người bạn đời này vì vậy anh nói tiếp:
“Ngày mai tôi không đi làm, tôi sẽ đi cùng cậu.”
Trần Túc nghe vậy liền cười một cách vui vẻ:
“Được.”
Trần Vân nhìn hai người rồi hài lòng cười, bà không phải không nhìn ra không khí xung quanh bọn nhỏ đã thay đổi, bà càng rõ ràng đứa con trai ngốc nghếch kia của bà như thế nào nhưng việc của bọn trẻ thì để bọn trẻ giải quyết nếu bà nhúng tay vào có khi mọi chuyện lại trở nên tồi tệ hơn thì đúng là khó mà nói được.
Sau khi quyết định xong ba người liền trở về phòng ngủ.
Sáng hôm sau Trần Vân làm xong bữa sáng liền không chờ hai đứa nhỏ nhà mình thức dậy liền vội vàng chạy ra khỏi nhà. Bà có rất nhiều chuyện cần nói cũng có vài thứ muốn đưa, lại cảm thấy thời gian chỉ có một ngày vì vậy bà cực kỳ gấp gáp.
Khi Trần Túc cùng Vũ Hoàng Kính thức dậy đi xuống nhà thì chẳng thấy Trần Vân đâu, cả hai đều tự biết trong lòng vì vậy cả hai tự biết mà lấy thức ăn cùng nhau dùng bữa sáng.
Dùng xong Trần Túc muốn đi chăm sóc ruộng của mình trước khi giao lại cho người khác, Vũ Hoàng Kính nghe cậu nói thì cũng đứng dậy đi cùng.
Hai người vui vẻ đi ra ruộng, những người hàng xóm xung quanh chào hỏi Trần Túc sau đó kinh ngạc thấy người đi sau cậu, bọn họ nhìn anh chằm chằm rồi mới vui vẻ chào hỏi.
Trần Túc nhìn Vũ Hoàng Kính ngượng ngạo khi nghe những người xung quanh hỏi anh cái này hỏi anh cái kia liền không khỏi lén lút cười. Người dưới quê rất thẳng thắn cũng rất thích hỏi thăm chuyện của những người trẻ tuổi huống hồ một người vừa về quê sống lại không mấy khi gặp mặt như anh.
Trần Túc thấy bọn họ chắc còn nói chuyện với nhau khá lâu vì vậy cậu lén lút ra hiệu cho anh nói mình xuống ruộng trước rồi nhanh chóng chuồn đi dù sao đối với hỏi thăm của người lớn cậu cũng không biết phải ứng phó như thế nào.
Công việc đồng áng cậu làm đã quen thuộc vì vậy sau khi xuống ruộng cậu liền nhanh tay nhanh chân mà chăm sóc ruộng lúa.
Trời dần dần nóng lên, ánh mặt trời bắt đầu lên cao. Trần Túc đứng giữa đồng ruộng mồ hôi không ngừng chảy xuống khuôn mặt.
Tưới xong mảnh cuối cùng cậu liền thở phào một hơi sau đó đưa tay quẹt mồ hôi trên trán. Đúng lúc này một cái khăn đưa sang sau đó nhẹ nhàng lau mồ hôi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.
“Nói chuyện xong rồi à.”
Trần Túc không cần nhìn cũng biết người đang giúp cậu lâu mồ hôi là ai, cậu khẽ cười hỏi.
Vũ Hoàng Kính cẩn thận lau cho cậu, mặc dù đang nói chuyện với người khác nhưng anh vẫn chú ý đến cậu, anh không nghĩ đến được một công việc nặng nhọc như vậy nhưng cậu mỗi ngày đều phải làm, trời nắng chang chang, mồ hôi nhễ nhại. Chỉ nhìn thôi mà anh đã cảm thấy đau lòng không thôi, anh muốn xuống giúp đỡ cậu nhưng anh chưa từng làm những việc này hơn nữa mọi người xung quanh lại không để anh rời đi mà lôi kéo nói rất nhiều chuyện vì vậy anh không có cách nào thoát ra để đến cạnh cậu.
Lúc này cuối cùng cũng thoát được anh liền bất tri bất giác mà đến cạnh cậu sau đó lấy chiếc khăn tay mà Trần Vân cho anh lau cho cậu.
Trần Túc không nghe thấy anh trả lời liền không khỏi thắc mắc nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng mà chăm chú của anh cậu không khỏi ngẩn ra.
Vũ Hoàng Kính thấy cậu ngẩn người liền nghi hoặc:
“Sao vậy.”
Trần Túc vội vàng lắc đầu:
“Không… Không có gì.”
Sau đó cậu cứng ngắc mà nắm lấy bàn tay đang lâu mặt cho mình rồi kéo đi:
“Chúng ta tiếp tục đi qua mảnh ruộng khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.