Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 51: Cậu ấy có chồng
La Bốc Hoa Thố Tử
07/04/2022
Tần Hằng nhìn Tần Úy Sở, thốt lên, "Điên hả?"
Tần Úy Sở nhíu mày nhìn anh cả nhà mình, "Đương nhiên không rồi, làm gì có ai nói anh em của mình như vậy chứ."
Tần Hằng mặt đầy vẻ chối bỏ, "Anh không có thằng em khiến mình mất mặt như vậy."
Tần Úy Sở thẹn quá hóa giận, "Anh không hiểu gì cả, anh ấy là người đặc biệt nhất mà em từng gặp, em không quên anh ấy được."
Tần Hằng: "Cậu ấy kết hôn rồi."
Tần Úy Sở tiếp tục nói: "Cảm giác anh ấy mang lại cho em không giống những người khác."
Tần Hằng: "Cậu ấy kết hôn rồi."
Tần Úy Sở nghiến răng, "Còn gì khác để nói không?"
"Cậu ấy có chồng."
Nói rồi chỉ vào mình, "Là anh em của anh."
Tần Úy Sở hít sâu một hơi, "Em biết."
Tần Hằng: "Vậy còn hỏi cái rắm á."
Tần Úy Sở: "Vậy nên, chừng nào bọn họ ly hôn?"
"...."
Tần Hằng nhìn hắn, chỉ sợ rèn sắt chẳng nên kim, "Nếu rảnh hơi quá thì tìm cách quên người ta đi."
Tần Úy Sở nhìn bóng dáng Lâm Quỳnh cách đó không xa, lẩm bẩm nói: "Chân ái sao có thể quên được, em đối với anh ấy..."
"Si tâm vọng tưởng?"
"..." Tần Úy Sở giậm chân, "Một lòng đậm sâu."
Tần Hằng xách đồ nhìn hắn, "Có biết chú bây giờ giống gì không?"
Tần Úy Sở đau lòng cúi đầu, "Kẻ đáng thương yêu mà không có được."
Tần Hằng: "Mấy tên lưu manh ngấp nghé vợ người ta."
"...."
Lập tức cạn lời, nhưng sau đó Tần Úy Sở lại nhanh chóng phát hiện ra một điều, "Đúng rồi, ban đầu người ta đều đồn Lâm Quỳnh vì tiền nên mới kết hôn với Phó Hành Vân đúng không?"
Lúc đó, khi Phó Hành Vân kết hôn hắn cũng có đi, nhưng vì lịch trình nên tới không kịp.
Tần Hằng nhíu mày chỉnh lại, "Anh Hành Vân."
Tần Úy Sở nghe xong liền giải thích, "Bọn em bây giờ là tình địch, không thể gọi nhau thân thiết như vậy."
"...."
Nói rồi nhìn Tần Hằng lòng đang chết lặng, hỏi, "Rốt cuộc có phải không?"
Nếu là vậy thật thì hắn vẫn còn cơ hội.
Tần Hằng bị thằng em trai ngu ngốc trước mặt hỏi mà phiền lòng, "Chuyện của hai người bọn họ sao anh mày biết được, anh cũng đâu có ngủ dưới gầm giường nhà người ta."
"..." Tần Úy Sở nghe Tần Hằng nói vậy, khẽ nhíu mày: "Thô bỉ."
Tần Hằng tức giận gõ đầu thằng em mình một cái, "Thô bỉ?"
"Thô bỉ?"
"Cái đứa ngấp nghé vợ người ta mới thô bỉ đó!"
Sau đó lại đá cho hắn một cái, "Cút mau, nhìn là phát bực."
Bị gõ đầu, lại bị đá một cái, Tần Úy Sở lúc này vừa hoa mắt, vừa tê chân, không biết nên chắn chỗ nào, sau đó vì đau mà nghiến răng nói: "Đánh thật hả!"
"Có biết trên người em có bao nhiêu cái bảo hiểm không?!"
Tần Hằng: "Anh mày cóc cần biết bao nhiêu!"
Cố ổn định lại huyết áp.
Nhưng chuyện này chưa hỏi cho ra lẽ, Tần Úy Sở chắc chắn sẽ không chịu thôi, "Anh cả, anh nói xem, anh quen biết Phó Hành Vân nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ biết."
Tần Hằng nhìn hắn một cái, "Đừng chơi chiêu này với anh mày."
Tần Úy Sở không chịu từ bỏ, "Anh cả, nói em biết đi, em bảo đảm sẽ không nhắc đến Lâm Quỳnh nữa."
Tần Hằng nhìn điệu bộ si mê của thằng em ngốc nghếch nhà mình, thở dài, từ nhỏ đã bị người nhà cưng chiều đến vô pháp vô thiên, đây là lần đầu tiên chịu cúi đầu trước người khác.
Thấy vậy, đột nhiên trong lòng không rõ là cảm giác gì, dù sao cũng là cùng một bụng mẹ chui ra.
"Tần gia nhà ta chắc đời trước đào phải mộ phần nhà người khác nên mới sinh ra một tên ăn hại như vậy."
Nói rồi Tần Hằng nhìn em trai mình, chỉ sợ rèn sắt chẳng nên kim: "Lúc đó, trước khi kết hôn cả hai chưa từng gặp nhau."
"Nhưng quả thật Lâm gia đề nghị liên hôn là vì lợi ích."
Hai mắt Tần Úy Sở sáng rực, "Vậy là đúng sao?!"
Tần Hằng gần như ngay lập tức nhìn thấu tâm tư của em mình, liếc ngang Tần Úy Sở một cái, "Đúng thì thế nào, không thấy người ta ngọt ngào phát ngấy hả, còn định đi phá hoại gia đình người khác."
"Tần Úy Sở, anh nói cho chú biết, thu lại mấy cái tâm tư đó cho anh, còn chút đạo đức tối thiểu thì đừng có khiến mình mất mặt nữa."
Tần Hằng nói xong, trong lòng cũng tự mình hiểu rõ, Tần Úy Sở bị chiều đến hư như vậy, ngoài cha mẹ ra thì cũng có một phần là do thằng anh trai là mình, luôn một mực dung túng em trai.
Tần Úy Sở xua tay, "Biết rồi, biết rồi, em đã bao giờ khiến mình mất mặt chưa."
"Mỗi phút mỗi giây."
"...."
Sau đó Tần Hằng giơ tay ném qua một cái túi lớn, "Cầm lấy, đi nhanh lên."
Đoàn người đi gần một tiếng đồng hồ mới nhìn thấy khu cắm trại đằng xa.
Lâm Quỳnh mệt bở hơi tai, nhưng giọng nói lại vô cùng vui vẻ, "Hành Vân, chúng ta sắp tới rồi."
Phó Hành Vân nhìn cổ cậu đổ mồ hôi ròng ròng, "Mệt không?"
....
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Không mệt."
Sau đó nhìn anh, "Nóng quá, có muốn uống nước không?"
Sự ngọt ngấy này ai ai cũng thấy, lúc này, bên tai Tần Hằng vang lên một giọng nói lí nhí.
Tần Úy Sở: "Anh ấy thật chu đáo."
"...."
Tần Hằng thở dài, quyết định không thèm để ý cái thằng em não úng nước này nữa.
Kỷ Nghiêu cõng một đống đồ, lưng cong như bà già, đợi đến khi nhìn thấy điểm cắm trại, nháy mắt khôi phục tinh thần.
"Đến rồi!"
"Sắp đến rồi!"
Nói rồi phấn khích chạy về phía trước.
Lướt qua mọi người, chỉ chỉ, "Nhìn đi, ngay đó kìa!!!"
Nhưng vì quá mức kích động mà Kỷ Nghiêu không để ý dưới chân mình, sau đó đạp trúng thứ gì đó, trượt một cái, cơ thể nghiêng ngả sắp ngã.
"Cẩn thận!"
Lâm Quỳnh thấy vậy nhanh chóng chạy lại đỡ, tránh để cô tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Kỷ Nghiêu túm vai cậu, thở phào một hơi thật dài, lúc này bản thân cô cũng bị dọa sợ, cảm kích nhìn Lâm Quỳnh như vừa trải qua một kiếp nhạn lớn của cuộc đời, "Cũng may có cậu."
Lâm Quỳnh tươi cười, "Khách sáo quá."
Đột nhiên hai người nhìn vào mắt nhau, hệt như nam nữ chính trong phim ngôn tình vậy.
Tần Úy Sở: "Anh ấy thật lương thiện."
Tần Hằng:...
Lâm Quỳnh đỡ người dậy, buông tay rời đi, một lần nữa về bên Phó Hành Vân.
Nhìn anh với khuôn mặt mong chờ khen ngợi: "Thế nào?"
"Vừa rồi tôi có ngầu không?"
Phó Hành Vân nhìn chỗ vừa rồi Kỷ Nghiêu đặt tay lên, "Anh hùng cứu mỹ nhân?"
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Tỷ muội tình thâm."
"...."
Lâm Quỳnh sáp đầu tới, "Sao không khen tôi?"
Phó Hành Vân nhìn cậu một cái, "Giỏi quá."
Lâm Quỳnh nhíu mày, "Làm cho có."
"Nào có."
"Khen mà không có tâm miếng nào hết á."
Phó Hành Vân nhìn cậu, Lâm Quỳnh, "Khen lại."
Phó Hành Vân tiếp tục, "Rất giỏi."
Lâm Quỳnh ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, "Vậy còn được."
Sau đó đoàn người tìm được một khoảng đất trống, bắt đầu dựng lều, Lý Hàn Dương đặt khung sắt và bếp inox mình cõng cả một đường xuống.
"Chúng ta dựng lều thôi, đợi dựng lều xong rồi lại tính tiếp."
Không ai phản đối, mấy người liền bắt đầu lăn qua lộn lại.
Lâm Quỳnh sắp xếp cho Phó Hành Vân xong thì bắt đầu cùng mọi người căng lều, sau đó phát hiện mình... Chính xác mà nói thì nhà bọn họ chỉ có một lều.
Sau đó liếc mắt nhìn qua những người khác, mỗi người một lều, thắc mắc nhìn Kỷ Nghiêu, hỏi: "Đều là mỗi người một lều hả?"
Kỷ Nghiêu: "Đúng vậy."
Lâm Quỳnh ra vẻ đã hiểu, vừa định mở miệng hỏi xem còn dư cái nào nữa không, liền nghe thấy cô nói tiếp: "Chúng tôi thì là vậy."
Lâm Quỳnh:!
Kỷ Nghiêu ghé sát tai cậu, "Ban đầu tôi chuẩn bị lều đúng là mỗi người một cái, nhưng nghĩ lại thì chắc là cậu sẽ thích ở cùng Hành Vân nên tôi liền chuẩn bị cho hai người một lều đôi."
Sau đó nháy mắt với cậu, "Sao nào, thấy chị em tốt không?"
"...."
Lâm Quỳnh nhất thời trầm mặc, rồi nói: "Thật chu đáo."
"Khách sáo rồi."
Kỷ Nghiêu tràn đầy tự tin, "Ai bảo chúng ta là chị em tốt cơ chứ."
Nói rồi nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu: "Tôi còn chuẩn bị cho cậu một kinh hỉ đó.
"Kinh hỉ gì cơ?"
Giọng Kỷ Nghiêu vang lên bên tai, như ác quỷ dưới địa ngục vậy, "Túi ngủ cũng là túi đôi."
Lâm Quỳnh:!
Thấy cậu trừng lớn mắt, Kỷ Nghiêu nhìn cậu, nói, "Sao, có kinh hỉ không?"
Lâm Quỳnh hít sâu một hơi, "Kinh... Kinh hỉ."
Kỷ Nghiêu giơ tay lên, "Không cần cảm ơn tôi."
"...."
Sau một tiếng đồng hồ, lều bạt đã dựng xong, Lâm Quỳnh đi tới chỗ anh, "Hành Vân, vào trong ngồi thử đi."
Phó Hành Vân: "Sao cũng được."
Lâm Quỳnh cũng không kiêng kị gì, ngủ chung thì ngủ chung vậy, cũng không mất miếng thị nào.
Sau đó liền đưa Phó Hành Vân vào lều đôi.
Lâm Quỳnh dựng đồ sau gối tựa để anh ngồi, sau đó quay lưng lại cởi đồ."
Làn da trắng tươi như hoa bày ra trước mắt, bây giờ cởi quần áo rồi Phó Hành Vân mới phát hiện vòng eo của Lâm Quỳnh không phải loại có da có thịt kia, ngược lại, săn chắc, thon gọn một cách bất ngờ.
Sau đó, khi giơ tay, cơ lưng nổi lên.
Phó Hành Vân tránh mắt đi, "Làm gì vậy?"
Quần áo Lâm Quỳnh cởi được một nửa, vắt trên cánh tay, "Cởi đồ đó."
Phó Hành Vân nhíu mày: "Cởi đồ làm gì?"
"Đổ mồ hôi, thay bộ khác."
Nói rồi cởi áo thun trắng để qua một bên rồi lấy khăn ướt từ trong balo ra đưa cho anh, "Hành Vân, giúp tôi lau chút đi, tôi với không tới."
Nói rồi lấy ra thêm mấy miếng khăn giấy tự lau lên cổ.
Phó Hành Vân nhìn tờ khăn ướt mà tay cứng đơ, mắt nhìn xuống eo, bởi vì cậu hơi cong người mà xương sống càng hiện rõ trên làn da trắng nõn, hướng mắt xuống nữa chính là phần thắt lưng như ẩn như hiện.
Lâm Quỳnh thấy anh lề mề, quay đầu lại, "Hành Vân?"
Anh hoàn hồn lại, cầm tờ khăn giấy lên lau lưng cậu.
Đợi lau xong, Lâm Quỳnh mặc quần áo sạch lên rồi quay qua, nhìn anh, nói: "Hành Vân, anh cũng cởi đồ ra đi, tôi lau giúp anh."
Phó Hành Vân mở miệng từ chối, "Không cần đâu."
Lâm Quỳnh: "Lau đi mà, chúng ta ở đây ba ngày ba đêm đó, có bờ suối chứ không có chỗ tắm đâu, chân anh không chịu được nước suối lạnh, chắc chắn không xuống được, bây giờ lau sạch mồ hôi thì tối ngủ mới không khó chịu."
Nói rồi giơ tay cởi đồ anh, Phó Hành Vân miệng nói không cần, nhưng khi cậu cởi đồ lại không hề phản kháng.
Ném đồ qua một bên, Lâm Quỳnh nhìn vóc dáng anh, hít một hơi.
"Dáng đẹp ghê."
Mặc dù trước đây cũng từng thấy rồi, nhưng bây giờ nhìn ở khoảng cách gần vẫn khiến cậu ngưỡng mộ.
Nhìn những đường cơ bắp săn chắc và đẹp đẽ trên người anh, Lâm Quỳnh nhìn chằm chằm, vươn móng vuốt qua sờ.
Phó Hành Vân dựa vào gối tựa, ưỡn bộ ngực cường tráng ra để cậu toàn quyền xâu xé.
Lâm Quỳnh nhìn bờ vai rắn chắc như đá, ánh mắt thèm thuồng: "Có thể sờ chút không?"
Phó Hành Vân quay đầu đi, "Tùy cậu."
Lâm Quỳnh vừa nghe liền sờ lên, sau đó lại giơ vai mình ra, vừa so sánh liền thấy ngay sự khác biệt, cậu chỉ là đồ con gà.
Đến khi sờ đủ rồi Lâm Quỳnh mới bắt đầu lau, vừa lau xong thì ngoài lều đã vang lên tiếng nói, "Lâm Quỳnh, đi nhặt củi đi."
Lâm Quỳnh bị dọa giật mình, lập tức đáp, "Đi đây."
Sau đó nói với Phó Hành Vân: "Hành Vân, anh tự mặc đồ nhé, tôi phải ra ngoài rồi."
Lý Hàn Dương và Kỷ Nghiêu ở bên ngoài nghe màn đối thoại này:...
Xí!
Cẩu nam nam!
Lâm Quỳnh từ trong lều đi ra, trên người hiển nhiên đã thay một bộ đồ khác, đầu tóc cũng hơi rối.
Kỷ Nghiêu nhìn cậu, "Lâm Quỳnh."
Lâm Quỳnh mặt đầy ngây thơ, "Sao vậy?"
"Hai người chơi lớn vậy luôn hả?"
Tần Úy Sở nhíu mày nhìn anh cả nhà mình, "Đương nhiên không rồi, làm gì có ai nói anh em của mình như vậy chứ."
Tần Hằng mặt đầy vẻ chối bỏ, "Anh không có thằng em khiến mình mất mặt như vậy."
Tần Úy Sở thẹn quá hóa giận, "Anh không hiểu gì cả, anh ấy là người đặc biệt nhất mà em từng gặp, em không quên anh ấy được."
Tần Hằng: "Cậu ấy kết hôn rồi."
Tần Úy Sở tiếp tục nói: "Cảm giác anh ấy mang lại cho em không giống những người khác."
Tần Hằng: "Cậu ấy kết hôn rồi."
Tần Úy Sở nghiến răng, "Còn gì khác để nói không?"
"Cậu ấy có chồng."
Nói rồi chỉ vào mình, "Là anh em của anh."
Tần Úy Sở hít sâu một hơi, "Em biết."
Tần Hằng: "Vậy còn hỏi cái rắm á."
Tần Úy Sở: "Vậy nên, chừng nào bọn họ ly hôn?"
"...."
Tần Hằng nhìn hắn, chỉ sợ rèn sắt chẳng nên kim, "Nếu rảnh hơi quá thì tìm cách quên người ta đi."
Tần Úy Sở nhìn bóng dáng Lâm Quỳnh cách đó không xa, lẩm bẩm nói: "Chân ái sao có thể quên được, em đối với anh ấy..."
"Si tâm vọng tưởng?"
"..." Tần Úy Sở giậm chân, "Một lòng đậm sâu."
Tần Hằng xách đồ nhìn hắn, "Có biết chú bây giờ giống gì không?"
Tần Úy Sở đau lòng cúi đầu, "Kẻ đáng thương yêu mà không có được."
Tần Hằng: "Mấy tên lưu manh ngấp nghé vợ người ta."
"...."
Lập tức cạn lời, nhưng sau đó Tần Úy Sở lại nhanh chóng phát hiện ra một điều, "Đúng rồi, ban đầu người ta đều đồn Lâm Quỳnh vì tiền nên mới kết hôn với Phó Hành Vân đúng không?"
Lúc đó, khi Phó Hành Vân kết hôn hắn cũng có đi, nhưng vì lịch trình nên tới không kịp.
Tần Hằng nhíu mày chỉnh lại, "Anh Hành Vân."
Tần Úy Sở nghe xong liền giải thích, "Bọn em bây giờ là tình địch, không thể gọi nhau thân thiết như vậy."
"...."
Nói rồi nhìn Tần Hằng lòng đang chết lặng, hỏi, "Rốt cuộc có phải không?"
Nếu là vậy thật thì hắn vẫn còn cơ hội.
Tần Hằng bị thằng em trai ngu ngốc trước mặt hỏi mà phiền lòng, "Chuyện của hai người bọn họ sao anh mày biết được, anh cũng đâu có ngủ dưới gầm giường nhà người ta."
"..." Tần Úy Sở nghe Tần Hằng nói vậy, khẽ nhíu mày: "Thô bỉ."
Tần Hằng tức giận gõ đầu thằng em mình một cái, "Thô bỉ?"
"Thô bỉ?"
"Cái đứa ngấp nghé vợ người ta mới thô bỉ đó!"
Sau đó lại đá cho hắn một cái, "Cút mau, nhìn là phát bực."
Bị gõ đầu, lại bị đá một cái, Tần Úy Sở lúc này vừa hoa mắt, vừa tê chân, không biết nên chắn chỗ nào, sau đó vì đau mà nghiến răng nói: "Đánh thật hả!"
"Có biết trên người em có bao nhiêu cái bảo hiểm không?!"
Tần Hằng: "Anh mày cóc cần biết bao nhiêu!"
Cố ổn định lại huyết áp.
Nhưng chuyện này chưa hỏi cho ra lẽ, Tần Úy Sở chắc chắn sẽ không chịu thôi, "Anh cả, anh nói xem, anh quen biết Phó Hành Vân nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ biết."
Tần Hằng nhìn hắn một cái, "Đừng chơi chiêu này với anh mày."
Tần Úy Sở không chịu từ bỏ, "Anh cả, nói em biết đi, em bảo đảm sẽ không nhắc đến Lâm Quỳnh nữa."
Tần Hằng nhìn điệu bộ si mê của thằng em ngốc nghếch nhà mình, thở dài, từ nhỏ đã bị người nhà cưng chiều đến vô pháp vô thiên, đây là lần đầu tiên chịu cúi đầu trước người khác.
Thấy vậy, đột nhiên trong lòng không rõ là cảm giác gì, dù sao cũng là cùng một bụng mẹ chui ra.
"Tần gia nhà ta chắc đời trước đào phải mộ phần nhà người khác nên mới sinh ra một tên ăn hại như vậy."
Nói rồi Tần Hằng nhìn em trai mình, chỉ sợ rèn sắt chẳng nên kim: "Lúc đó, trước khi kết hôn cả hai chưa từng gặp nhau."
"Nhưng quả thật Lâm gia đề nghị liên hôn là vì lợi ích."
Hai mắt Tần Úy Sở sáng rực, "Vậy là đúng sao?!"
Tần Hằng gần như ngay lập tức nhìn thấu tâm tư của em mình, liếc ngang Tần Úy Sở một cái, "Đúng thì thế nào, không thấy người ta ngọt ngào phát ngấy hả, còn định đi phá hoại gia đình người khác."
"Tần Úy Sở, anh nói cho chú biết, thu lại mấy cái tâm tư đó cho anh, còn chút đạo đức tối thiểu thì đừng có khiến mình mất mặt nữa."
Tần Hằng nói xong, trong lòng cũng tự mình hiểu rõ, Tần Úy Sở bị chiều đến hư như vậy, ngoài cha mẹ ra thì cũng có một phần là do thằng anh trai là mình, luôn một mực dung túng em trai.
Tần Úy Sở xua tay, "Biết rồi, biết rồi, em đã bao giờ khiến mình mất mặt chưa."
"Mỗi phút mỗi giây."
"...."
Sau đó Tần Hằng giơ tay ném qua một cái túi lớn, "Cầm lấy, đi nhanh lên."
Đoàn người đi gần một tiếng đồng hồ mới nhìn thấy khu cắm trại đằng xa.
Lâm Quỳnh mệt bở hơi tai, nhưng giọng nói lại vô cùng vui vẻ, "Hành Vân, chúng ta sắp tới rồi."
Phó Hành Vân nhìn cổ cậu đổ mồ hôi ròng ròng, "Mệt không?"
....
Lâm Quỳnh lắc đầu, "Không mệt."
Sau đó nhìn anh, "Nóng quá, có muốn uống nước không?"
Sự ngọt ngấy này ai ai cũng thấy, lúc này, bên tai Tần Hằng vang lên một giọng nói lí nhí.
Tần Úy Sở: "Anh ấy thật chu đáo."
"...."
Tần Hằng thở dài, quyết định không thèm để ý cái thằng em não úng nước này nữa.
Kỷ Nghiêu cõng một đống đồ, lưng cong như bà già, đợi đến khi nhìn thấy điểm cắm trại, nháy mắt khôi phục tinh thần.
"Đến rồi!"
"Sắp đến rồi!"
Nói rồi phấn khích chạy về phía trước.
Lướt qua mọi người, chỉ chỉ, "Nhìn đi, ngay đó kìa!!!"
Nhưng vì quá mức kích động mà Kỷ Nghiêu không để ý dưới chân mình, sau đó đạp trúng thứ gì đó, trượt một cái, cơ thể nghiêng ngả sắp ngã.
"Cẩn thận!"
Lâm Quỳnh thấy vậy nhanh chóng chạy lại đỡ, tránh để cô tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Kỷ Nghiêu túm vai cậu, thở phào một hơi thật dài, lúc này bản thân cô cũng bị dọa sợ, cảm kích nhìn Lâm Quỳnh như vừa trải qua một kiếp nhạn lớn của cuộc đời, "Cũng may có cậu."
Lâm Quỳnh tươi cười, "Khách sáo quá."
Đột nhiên hai người nhìn vào mắt nhau, hệt như nam nữ chính trong phim ngôn tình vậy.
Tần Úy Sở: "Anh ấy thật lương thiện."
Tần Hằng:...
Lâm Quỳnh đỡ người dậy, buông tay rời đi, một lần nữa về bên Phó Hành Vân.
Nhìn anh với khuôn mặt mong chờ khen ngợi: "Thế nào?"
"Vừa rồi tôi có ngầu không?"
Phó Hành Vân nhìn chỗ vừa rồi Kỷ Nghiêu đặt tay lên, "Anh hùng cứu mỹ nhân?"
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Tỷ muội tình thâm."
"...."
Lâm Quỳnh sáp đầu tới, "Sao không khen tôi?"
Phó Hành Vân nhìn cậu một cái, "Giỏi quá."
Lâm Quỳnh nhíu mày, "Làm cho có."
"Nào có."
"Khen mà không có tâm miếng nào hết á."
Phó Hành Vân nhìn cậu, Lâm Quỳnh, "Khen lại."
Phó Hành Vân tiếp tục, "Rất giỏi."
Lâm Quỳnh ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, "Vậy còn được."
Sau đó đoàn người tìm được một khoảng đất trống, bắt đầu dựng lều, Lý Hàn Dương đặt khung sắt và bếp inox mình cõng cả một đường xuống.
"Chúng ta dựng lều thôi, đợi dựng lều xong rồi lại tính tiếp."
Không ai phản đối, mấy người liền bắt đầu lăn qua lộn lại.
Lâm Quỳnh sắp xếp cho Phó Hành Vân xong thì bắt đầu cùng mọi người căng lều, sau đó phát hiện mình... Chính xác mà nói thì nhà bọn họ chỉ có một lều.
Sau đó liếc mắt nhìn qua những người khác, mỗi người một lều, thắc mắc nhìn Kỷ Nghiêu, hỏi: "Đều là mỗi người một lều hả?"
Kỷ Nghiêu: "Đúng vậy."
Lâm Quỳnh ra vẻ đã hiểu, vừa định mở miệng hỏi xem còn dư cái nào nữa không, liền nghe thấy cô nói tiếp: "Chúng tôi thì là vậy."
Lâm Quỳnh:!
Kỷ Nghiêu ghé sát tai cậu, "Ban đầu tôi chuẩn bị lều đúng là mỗi người một cái, nhưng nghĩ lại thì chắc là cậu sẽ thích ở cùng Hành Vân nên tôi liền chuẩn bị cho hai người một lều đôi."
Sau đó nháy mắt với cậu, "Sao nào, thấy chị em tốt không?"
"...."
Lâm Quỳnh nhất thời trầm mặc, rồi nói: "Thật chu đáo."
"Khách sáo rồi."
Kỷ Nghiêu tràn đầy tự tin, "Ai bảo chúng ta là chị em tốt cơ chứ."
Nói rồi nhỏ giọng thì thầm bên tai cậu: "Tôi còn chuẩn bị cho cậu một kinh hỉ đó.
"Kinh hỉ gì cơ?"
Giọng Kỷ Nghiêu vang lên bên tai, như ác quỷ dưới địa ngục vậy, "Túi ngủ cũng là túi đôi."
Lâm Quỳnh:!
Thấy cậu trừng lớn mắt, Kỷ Nghiêu nhìn cậu, nói, "Sao, có kinh hỉ không?"
Lâm Quỳnh hít sâu một hơi, "Kinh... Kinh hỉ."
Kỷ Nghiêu giơ tay lên, "Không cần cảm ơn tôi."
"...."
Sau một tiếng đồng hồ, lều bạt đã dựng xong, Lâm Quỳnh đi tới chỗ anh, "Hành Vân, vào trong ngồi thử đi."
Phó Hành Vân: "Sao cũng được."
Lâm Quỳnh cũng không kiêng kị gì, ngủ chung thì ngủ chung vậy, cũng không mất miếng thị nào.
Sau đó liền đưa Phó Hành Vân vào lều đôi.
Lâm Quỳnh dựng đồ sau gối tựa để anh ngồi, sau đó quay lưng lại cởi đồ."
Làn da trắng tươi như hoa bày ra trước mắt, bây giờ cởi quần áo rồi Phó Hành Vân mới phát hiện vòng eo của Lâm Quỳnh không phải loại có da có thịt kia, ngược lại, săn chắc, thon gọn một cách bất ngờ.
Sau đó, khi giơ tay, cơ lưng nổi lên.
Phó Hành Vân tránh mắt đi, "Làm gì vậy?"
Quần áo Lâm Quỳnh cởi được một nửa, vắt trên cánh tay, "Cởi đồ đó."
Phó Hành Vân nhíu mày: "Cởi đồ làm gì?"
"Đổ mồ hôi, thay bộ khác."
Nói rồi cởi áo thun trắng để qua một bên rồi lấy khăn ướt từ trong balo ra đưa cho anh, "Hành Vân, giúp tôi lau chút đi, tôi với không tới."
Nói rồi lấy ra thêm mấy miếng khăn giấy tự lau lên cổ.
Phó Hành Vân nhìn tờ khăn ướt mà tay cứng đơ, mắt nhìn xuống eo, bởi vì cậu hơi cong người mà xương sống càng hiện rõ trên làn da trắng nõn, hướng mắt xuống nữa chính là phần thắt lưng như ẩn như hiện.
Lâm Quỳnh thấy anh lề mề, quay đầu lại, "Hành Vân?"
Anh hoàn hồn lại, cầm tờ khăn giấy lên lau lưng cậu.
Đợi lau xong, Lâm Quỳnh mặc quần áo sạch lên rồi quay qua, nhìn anh, nói: "Hành Vân, anh cũng cởi đồ ra đi, tôi lau giúp anh."
Phó Hành Vân mở miệng từ chối, "Không cần đâu."
Lâm Quỳnh: "Lau đi mà, chúng ta ở đây ba ngày ba đêm đó, có bờ suối chứ không có chỗ tắm đâu, chân anh không chịu được nước suối lạnh, chắc chắn không xuống được, bây giờ lau sạch mồ hôi thì tối ngủ mới không khó chịu."
Nói rồi giơ tay cởi đồ anh, Phó Hành Vân miệng nói không cần, nhưng khi cậu cởi đồ lại không hề phản kháng.
Ném đồ qua một bên, Lâm Quỳnh nhìn vóc dáng anh, hít một hơi.
"Dáng đẹp ghê."
Mặc dù trước đây cũng từng thấy rồi, nhưng bây giờ nhìn ở khoảng cách gần vẫn khiến cậu ngưỡng mộ.
Nhìn những đường cơ bắp săn chắc và đẹp đẽ trên người anh, Lâm Quỳnh nhìn chằm chằm, vươn móng vuốt qua sờ.
Phó Hành Vân dựa vào gối tựa, ưỡn bộ ngực cường tráng ra để cậu toàn quyền xâu xé.
Lâm Quỳnh nhìn bờ vai rắn chắc như đá, ánh mắt thèm thuồng: "Có thể sờ chút không?"
Phó Hành Vân quay đầu đi, "Tùy cậu."
Lâm Quỳnh vừa nghe liền sờ lên, sau đó lại giơ vai mình ra, vừa so sánh liền thấy ngay sự khác biệt, cậu chỉ là đồ con gà.
Đến khi sờ đủ rồi Lâm Quỳnh mới bắt đầu lau, vừa lau xong thì ngoài lều đã vang lên tiếng nói, "Lâm Quỳnh, đi nhặt củi đi."
Lâm Quỳnh bị dọa giật mình, lập tức đáp, "Đi đây."
Sau đó nói với Phó Hành Vân: "Hành Vân, anh tự mặc đồ nhé, tôi phải ra ngoài rồi."
Lý Hàn Dương và Kỷ Nghiêu ở bên ngoài nghe màn đối thoại này:...
Xí!
Cẩu nam nam!
Lâm Quỳnh từ trong lều đi ra, trên người hiển nhiên đã thay một bộ đồ khác, đầu tóc cũng hơi rối.
Kỷ Nghiêu nhìn cậu, "Lâm Quỳnh."
Lâm Quỳnh mặt đầy ngây thơ, "Sao vậy?"
"Hai người chơi lớn vậy luôn hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.