Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 59: Nghe lời như chó lớn
La Bốc Hoa Thố Tử
15/04/2022
"...." Bác sĩ tâm lý: "Vậy cũng thật là cực quá nhỉ."
Lâm Quỳnh quay đầu nhìn Phó Hành Vân nằm trên giường, "Khi nào anh ấy mới tỉnh lại?"
Bác sĩ tâm lý cũng quay đầu qua, "Vừa nãy hắn ta làm gì rồi?"
"Sau khi phát bệnh, bác sĩ tiêm cho anh ấy một mũi an thần."
Bác sĩ tâm lý ồ ồ, "Vậy thì không chắc được."
Lâm Quỳnh giật mình, lẽ nào tiêm hỏng người luôn rồi?
"Tiêm thuốc thường sẽ có thời gian nhất định không phải sao?"
"Sao lại không biết được chứ?"
"Cậu ta ngủ đủ rồi sẽ tỉnh thôi."
Lâm Quỳnh:?
Bác sĩ tâm lý: "Thuốc tiêm vào là an thần chứ đâu phải thuốc mê."
"..." Lâm Quỳnh: "Vậy là anh ấy đang tự ngủ?"
"Nửa này nửa kia, dù sao thuốc an thần cũng có tác dụng gây buồn ngủ mà."
Lâm Quỳnh nghe xong mới thở phào, sau đó định rót nước cho hai vị bác sĩ.
Bác sĩ tâm lý nhìn dáng đi khập khiễng của cậu, "Chân cậu sao vậy?"
"Lúc nãy không cẩn thật trượt ngã."
"Tôi khám cho cậu?"
Lâm Quỳnh kinh ngạc, "Anh không phải là chủ liệu tâm lý sao?"
Bác sĩ tâm lý: "Cứ có tiền là được hết."
"...."
Sau đó mở miệng hỏi: "Sao lại ngã?"
Cậu mà nói như vậy thì tôi lại càng có hứng nghe đó.
Lâm Quỳnh nghe xong liền mở miệng bla bla: "Lúc nãy anh ấy rống lên với tôi, dọa tôi ngã."
Bác sĩ tâm lý gật đầu, sau đó từ trong hộp thuốc lấy ra một bình rượu thuốc.
Lâm Quỳnh nhìn chai thuốc xuất hiện trước mặt, có chút nghi hoặc, "Anh bán cái này?"
"Đời đưa đẩy, nghề phụ thôi."
Sau đó giơ tay ra, "Năm chục."
"...."
Hai bác sĩ uống nước xong thì Lâm Quỳnh liền chuẩn bị tiễn khách, bác sĩ tâm lý nhìn cậu, "Ngày mai nếu như có thời gian, cậu có thể đưa cậu ta đi khám tổng quát định kì, tính lại thì cũng đến lúc rồi."
"Vừa khéo tôi có thể kê thêm thuốc theo tình trạng hiện giờ của Phó tiên sinh."
Lâm Quỳnh gật đầu, "Được."
Sau đó bác sĩ tâm lý giơ tay đưa cho cậu một tấm danh thiếp, "Bên trên có địa chỉ, nếu như tìm không ra thì cứ gọi điện cho tôi."
Tiễn hai bác sĩ đi rồi, Lâm Quỳnh về lại lầu ba, sau khi thay đồ, thấy vẫn không yên tâm nên đi đến phòng Phó Hành Vân.
Lâm Quỳnh dựa nửa người vào giường, vừa nhắm mắt lại liền nhớ tới cảnh tượng Phó Hành Vân kéo lê đôi chân trên đất, cái cảm giác bất lực của anh đánh mạnh vào trái tim cậu.
Một Phó Hành Vân phong độ, tràn trề sức sống đứng trên sân khấu, một người kiêu gạo đến vậy, lại trở thành thế này, nhưng không ai có thể hiểu cho lòng anh.
Lâm Quỳnh sờ sờ cái mông bị ngã đau của mình, dựa vào giường chưa được bao lâu liền thiếp đi.
Sáng hôm sau, ánh ban mai xuyên qua khe cửa rọi vào phòng, sáng đến chói mắt, Phó Hành Vân bị ép tỉnh giấc.
Phó Hành Vân chỉ thấy đầu mình đau nhói, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một mảnh đồ ngủ, trên người còn cảm thấy nằng nặng.
Sau đó định cử động một chút, lúc này mới nhận ra bụng của đối phương đang áp trên mặt mình.
Anh vừa nhúc nhích đã làm Lâm Quỳnh tỉnh lại, vội vàng nhổm dậy, "Anh tỉnh rồi?!"
Phó Hành Vân day trán, "Ừm."
"Thế nào rồi?"
"Có khó chịu không?"
"Tàm tạm."
Hai người không cái nhắc đến chuyện hôm qua, Lâm Quỳnh cũng không muốn gây áp lực cho đối phương, đầu Phó Hành Vân rối như mớ bòng bong, không nhớ được gì.
Lâm Quỳnh thấy anh không có gì bất thường, xuống giường, "Anh nằm thêm một lúc, tôi đi nấu bữa sáng cho anh."
Nói rồi quay người đi luôn.
Phó Hành Vân nhìn dáng đi khập khiễng của cậu, nhíu mày hỏi, "Chân em sao vậy?"
Lâm Quỳnh: "Hả?"
....
Phó Hành Vân ngồi dậy kéo tay cậu, "Chân."
Lâm Quỳnh tiếp tục giả ngu: "Hả?"
Phó Hành Vân nhìn cậu, bất lực hỏi, "Sao cứ đi khập khiễng vậy?"
"Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó."
"...."
Phó Hành Vân đưa mắt nhìn thẳng vào đối phương.
Lâm Quỳnh biết anh không nhớ gì, mở miệng nói: "Xuống cầu thang không cẩn thận hụt chân thôi."
"Em cho rằng tôi sẽ tin?"
....
Lâm Quỳnh nhất thời không hiểu làm sao anh có thể phát hiện ra cậu đang nói dối, mở miệng hỏi: "Tại sao lại không tin?"
Anh nghiêm mặt nhìn cậu, "Có thang máy rồi em sẽ không đi thang bộ đâu."
"...."
Khá lắm, anh thật là hiểu tôi.
Lâm Quỳnh vừa nghe liền có chút không vui, "Anh nói móc tôi?"
"Không phải."
Phó Hành Vân: "Chỉ nói sự thật thôi."
Nói rồi lại nhìn chân cậu, "Làm gì mà ra vậy?"
....
Lâm Quỳnh vờ khó chịu, "Đã nói là không cẩn thận ngã rồi mà."
Phó Hành Vân im lặng một lúc, "Thoa thuốc chưa?"
Lâm Quỳnh vừa nghe liền gật đầu, "Thoa rồi!"
Với trải nghiệm thoa thuốc lần trước, Lâm Quỳnh bây giờ nghĩ thôi vẫn thấy sợ, lực tay của Phó Hành Vân không phải mạnh bình thường đâu.
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
"Nếu em thấy không tiện thì tôi có thể giúp em."
Lâm Quỳnh vỗ vỗ vai anh, "Hành Vân, anh phải biết rằng thoa thuốc là để trị thương đó."
Phó Hành Vân nhướng mày, "Chứ không thì sao?"
"Anh chỉ làm nặng thêm."
"...."
Thấy cậu sắp đi, Phó Hành Vân mở miệng, "Lần sau tôi sẽ nhẹ tay một chút."
Lâm Quỳnh có chút bất ngờ nhìn Phó Hành Vân, đột nhiên cảm thấy mũi an thần kia làm anh ngu luôn rồi.
Nhưng cũng không để tâm, quay người xuống lầu nấu cơm cho anh.
Phó Hành Vân ngồi tựa vào giường, sau khi Lâm Quỳnh rời đi, nhịp tim vốn đang đập điên cuồng cũng dần dần ổn đỉnh lại.
Anh có chút khó chịu xoa xoa lồng ngực mình, quay đầu qua liền nhìn thấy lọ thuốc bên cạnh, lập tức ngây người.
Lâm Quỳnh vừa định lên lầu kêu anh ăn cơm, quay đầu liền thấy Phó Hành Vân đang đi đến phòng ăn, "Sao lại xuống đây rồi?"
....
Phó Hành Vân nhìn cậu, "Hôm qua tôi phát bệnh rồi?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Ừm, nhưng cũng nhanh chóng ổn định rồi."
Chàng thanh niên bưng đồ ăn từ nhà bếp ra đặt lên bàn ăn, như những sáng sớm trước kia vậy, trông giống như căn bản không ý thức được gì cả.
Phó Hành Vân: "Lâm Quỳnh."
"Hửm?"
....
"Tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực."
Đôi mắt Lâm Quỳnh nhìn anh không có một chút bất thường nào, sau đó gật đầu, "Tôi biết rồi."
"Biết lúc nào?"
"Hôm qua."
Bàn tay anh siết chặt, "Em không sợ sao?"
"Sợ gì cơ?"
Lâm Quỳnh lau tay lên tạp dề, "Có phải là bệnh nan y gì đâu, anh yên tâm, không chết được."
Nói rồi đẩy anh đến bên bàn ăn, "Ăn cơm trước đi, lát nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra."
Phó Hành Vân nhìn cháo trong chén, tâm trạng đột nhiên phức tạp.
Số người biết rõ về tình trạng của anh nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ở bên anh không nhiều, lại không ngờ rằng Lâm Quỳnh sẽ là một trong số đó.
Sau bữa sáng, Lâm Quỳnh để anh ngồi trên sô pha, chuẩn bị bóp chân cho anh, trong sách nói tốt nhất là mỗi ngày bóp ba lần.
Lâm Quỳnh chà xát tay mình, "Anh ngồi đó là được."
Phó Hành Vân thấy cậu xắn tay áo lên ngồi xuống bên mình, mắt không nhịn được mà nhìn cậu chằm chằm.
Chuyện này đã diễn ra hơn một tháng rồi, Phó Hành Vân phát hiện ra, nhưng không có cách nào thay đổi.
Lâm Quỳnh vô cùng nghiêm túc, "Hành Vân, tôi muốn thương lượng với anh một chuyện."
Phó Hành Vân nhìn nốt ruồi sau cổ cậu, "Chuyện gì?"
"Chúng ta mời bác sĩ trị liệu nhé."
Nói rồi còn sợ Phó Hành Vân không đồng ý, vội nói tiếp: "Không phải chúng ta thử cách mới rồi sao, nhưng tôi không phải dân chuyên nghiệp, sợ sẽ có sai sót gì đó."
Anh im lặng một lúc, "Nói sau đi."
Thấy anh chống cự, Lâm Quỳnh không nói gì nữa.
Phó Hành Vân: "Chân có đau không?"
"Tàm tạm."
"Là tôi làm sao?"
Lâm Quỳnh ngây người.
"Xin lỗi."
Lâm Quỳnh kinh ngạc nhìn đối phương, "Anh đang xin lỗi tôi sao?"
Phó Hành Vân nhìn cậu, "ừm" một tiếng.
"Anh có thể nói lại lần nữa không?"
"Xin lỗi."
Lâm Quỳnh nghe xong liền tươi cười, "Biết sai thì sửa, sau này làm người tốt."
Anh bị cậu mang ra làm trò đùa nhưng không hề giận, mà môi lại nhếch lên cười theo.
Lâm Quỳnh theo địa chỉ trên tấm danh thiếp hôm qua bác sĩ tâm lý đưa, tìm được bệnh viện.
Là một tòa nhà tư nhân, bước vào là quầy lễ tân, nhân viên sau khi nhìn thấy Phó Hành Vân thì không hề yêu cầu đăng kí, mà trực tiếp dẫn anh vào thang máy, đến tầng lầu của bác sĩ.
"Bác sĩ, bác nói xem sao tôi không đứng dậy được, có phải tôi có chướng ngại tâm lý gì không?"
"Cái này thì anh nên ra khỏi cửa, rẽ trái qua phòng bác sĩ ngoại khoa bế bên."
"Nhất định là do đối phương đột nhiên lao tới làm tôi bị dọa, nếu không thì đâu có vậy."
Người được gọi là đối phương kia ngồi kế bên, nghe xong liền cả kinh, "Anh nói tôi xấu thì tôi phải đi à?!"
Lâm Quỳnh:....
Lâm Quỳnh và Phó Hành Vân đợi ngoài cửa đã nghe được câu chuyện đầy kịch tính bên trong.
Đợi lượt bệnh nhân phía trước đi rồi bác sĩ tâm lý mới thở phào, định uống ly nước liền thấy hai người đứng ngoài cửa.
"Hai người tới rồi."
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
Bác sĩ tâm lý chỉnh lại áo blouse trắng, "Vào đi, tôi đo điện não cho cậu ta trước."
Vì kiểm tra tâm lý một mình sẽ thoải mái hơn, nên Lâm Quỳnh ngoan ngoãn đợi bên ngoài, tiện thể lượn quanh bệnh viện hai vòng.
Bác sĩ tâm lý làm kiểm tra cho Phó Hành Vân, sau đó nhìn kết quả, "Đều khá là tốt, tốt hơn trước không ít, tình trạng tối qua của cậu có thể là do chịu áp lực quá lớn."
"Thật ra có những lúc phải nói ra những thứ đè nén trong lòng, không cần phải nhịn."
Phó Hành Vân không nói gì.
Bác sĩ tâm lý thấy kết quả bệnh đã tốt hơn, "Cậu gần đây sống rất vui vẻ nhỉ."
Anh ngước mắt lên nhìn hắn.
"Áp lực cuộc sống của cậu rõ ràng không lớn như trước nữa."
Bác sĩ tâm lý nhấc bút kí tên lên kết quả kiểm tra, "Đây là sự chuyển biến vô cùng tốt."
Nói rồi chỉ về phía cửa, "Vì cậu ấy phải không?"
Phó Hành Vân im lặng một lúc, "Phải."
Bác sĩ đột nhiên không biết mình có nên bất ngờ hay không, "Cậu có thể tiếp nhận Lâm Quỳnh trong thời gian ngắn như vậy, tôi thật sự không ngờ tới đó."
Sau đó thăm dò hỏi: "Cậu thích cậu ấy?"
"Không biết."
"Phó tiên sinh, cậu biết mà."
Phó Hành Vân đưa mắt nhìn xuống, không biết đang nghĩ gì.
"Đáp án chỉ có thích và không thích."
Bác sĩ tâm lý, "Cậu biết mà."
Thấy anh không lên tiếng, bác sĩ tâm lý đổi cách hỏi khác, "Khi nhìn thấy cậu ấy tim cậu có đập nhanh không?"
"Nhanh."
"Cậu có thể luôn nhìn thẳng vào mắt cậu ấy không?"
"Không thể."
"Phó tiên sinh, cậu thích cậu ấy."
Phó Hành Vân đột nhiên bị người ta vạch trần bí mật, có chút mất tự nhiên, "Mấy cái này không thể xác nhận được."
"Đương nhiên có cái khác."
"Có gì nữa?"
....
"Phó tiên sinh rất nghe lời Lâm tiên sinh."
Giống hệt một chú chó lớn.
Phó Hành Vân nhíu mày, nhưng cũng không phản bác, "Anh muốn nói gì?"
Bác sĩ tâm lý đột nhiên run lên, hắng giọng hai tiếng, "Đây là chuyện tốt, đây là chuyện tốt."
"Phó tiên sinh, cậu không cần thấy mất tự nhiên, yêu đương là chuyện rất bình thường mà, nếu như cậu không hiểu thì tôi có thể chỉ dẫn cậu."
Phó Hành Vân nhíu mày, "Anh còn biết mấy cái này?"
Bác sĩ tâm lý đẩy mắt kính, "Tôi tốt xấu gì cũng là một bác sĩ tư vấn tâm lý."
"Phó tiên sinh chỉ là không biết cách chung sống thế nào với người yêu thôi, nhưng không sao, có tôi đây, tôi sẽ cho cậu gói chỉ dẫn vip."
Phó Hành Vân khoanh tay lại, "Tôi biết thừa trò này của anh."
Bác sĩ tâm lý:....
Sao lại bị người ta công kích vậy chứ?!
Phó Hành Vân nghĩ ngợi một lúc rồi nói, "Anh có cách gì?"
"Cái gì cũng có, chỉ cần cậu cần là tôi cái gì cũng có."
Nói rồi từ trong ngăn kéo lấy ra vài quyển sách,,,
Bác sĩ giơ hai ngón tay lên, "Một cuốn hai trăm đồng."
Lâm Quỳnh quay đầu nhìn Phó Hành Vân nằm trên giường, "Khi nào anh ấy mới tỉnh lại?"
Bác sĩ tâm lý cũng quay đầu qua, "Vừa nãy hắn ta làm gì rồi?"
"Sau khi phát bệnh, bác sĩ tiêm cho anh ấy một mũi an thần."
Bác sĩ tâm lý ồ ồ, "Vậy thì không chắc được."
Lâm Quỳnh giật mình, lẽ nào tiêm hỏng người luôn rồi?
"Tiêm thuốc thường sẽ có thời gian nhất định không phải sao?"
"Sao lại không biết được chứ?"
"Cậu ta ngủ đủ rồi sẽ tỉnh thôi."
Lâm Quỳnh:?
Bác sĩ tâm lý: "Thuốc tiêm vào là an thần chứ đâu phải thuốc mê."
"..." Lâm Quỳnh: "Vậy là anh ấy đang tự ngủ?"
"Nửa này nửa kia, dù sao thuốc an thần cũng có tác dụng gây buồn ngủ mà."
Lâm Quỳnh nghe xong mới thở phào, sau đó định rót nước cho hai vị bác sĩ.
Bác sĩ tâm lý nhìn dáng đi khập khiễng của cậu, "Chân cậu sao vậy?"
"Lúc nãy không cẩn thật trượt ngã."
"Tôi khám cho cậu?"
Lâm Quỳnh kinh ngạc, "Anh không phải là chủ liệu tâm lý sao?"
Bác sĩ tâm lý: "Cứ có tiền là được hết."
"...."
Sau đó mở miệng hỏi: "Sao lại ngã?"
Cậu mà nói như vậy thì tôi lại càng có hứng nghe đó.
Lâm Quỳnh nghe xong liền mở miệng bla bla: "Lúc nãy anh ấy rống lên với tôi, dọa tôi ngã."
Bác sĩ tâm lý gật đầu, sau đó từ trong hộp thuốc lấy ra một bình rượu thuốc.
Lâm Quỳnh nhìn chai thuốc xuất hiện trước mặt, có chút nghi hoặc, "Anh bán cái này?"
"Đời đưa đẩy, nghề phụ thôi."
Sau đó giơ tay ra, "Năm chục."
"...."
Hai bác sĩ uống nước xong thì Lâm Quỳnh liền chuẩn bị tiễn khách, bác sĩ tâm lý nhìn cậu, "Ngày mai nếu như có thời gian, cậu có thể đưa cậu ta đi khám tổng quát định kì, tính lại thì cũng đến lúc rồi."
"Vừa khéo tôi có thể kê thêm thuốc theo tình trạng hiện giờ của Phó tiên sinh."
Lâm Quỳnh gật đầu, "Được."
Sau đó bác sĩ tâm lý giơ tay đưa cho cậu một tấm danh thiếp, "Bên trên có địa chỉ, nếu như tìm không ra thì cứ gọi điện cho tôi."
Tiễn hai bác sĩ đi rồi, Lâm Quỳnh về lại lầu ba, sau khi thay đồ, thấy vẫn không yên tâm nên đi đến phòng Phó Hành Vân.
Lâm Quỳnh dựa nửa người vào giường, vừa nhắm mắt lại liền nhớ tới cảnh tượng Phó Hành Vân kéo lê đôi chân trên đất, cái cảm giác bất lực của anh đánh mạnh vào trái tim cậu.
Một Phó Hành Vân phong độ, tràn trề sức sống đứng trên sân khấu, một người kiêu gạo đến vậy, lại trở thành thế này, nhưng không ai có thể hiểu cho lòng anh.
Lâm Quỳnh sờ sờ cái mông bị ngã đau của mình, dựa vào giường chưa được bao lâu liền thiếp đi.
Sáng hôm sau, ánh ban mai xuyên qua khe cửa rọi vào phòng, sáng đến chói mắt, Phó Hành Vân bị ép tỉnh giấc.
Phó Hành Vân chỉ thấy đầu mình đau nhói, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một mảnh đồ ngủ, trên người còn cảm thấy nằng nặng.
Sau đó định cử động một chút, lúc này mới nhận ra bụng của đối phương đang áp trên mặt mình.
Anh vừa nhúc nhích đã làm Lâm Quỳnh tỉnh lại, vội vàng nhổm dậy, "Anh tỉnh rồi?!"
Phó Hành Vân day trán, "Ừm."
"Thế nào rồi?"
"Có khó chịu không?"
"Tàm tạm."
Hai người không cái nhắc đến chuyện hôm qua, Lâm Quỳnh cũng không muốn gây áp lực cho đối phương, đầu Phó Hành Vân rối như mớ bòng bong, không nhớ được gì.
Lâm Quỳnh thấy anh không có gì bất thường, xuống giường, "Anh nằm thêm một lúc, tôi đi nấu bữa sáng cho anh."
Nói rồi quay người đi luôn.
Phó Hành Vân nhìn dáng đi khập khiễng của cậu, nhíu mày hỏi, "Chân em sao vậy?"
Lâm Quỳnh: "Hả?"
....
Phó Hành Vân ngồi dậy kéo tay cậu, "Chân."
Lâm Quỳnh tiếp tục giả ngu: "Hả?"
Phó Hành Vân nhìn cậu, bất lực hỏi, "Sao cứ đi khập khiễng vậy?"
"Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó."
"...."
Phó Hành Vân đưa mắt nhìn thẳng vào đối phương.
Lâm Quỳnh biết anh không nhớ gì, mở miệng nói: "Xuống cầu thang không cẩn thận hụt chân thôi."
"Em cho rằng tôi sẽ tin?"
....
Lâm Quỳnh nhất thời không hiểu làm sao anh có thể phát hiện ra cậu đang nói dối, mở miệng hỏi: "Tại sao lại không tin?"
Anh nghiêm mặt nhìn cậu, "Có thang máy rồi em sẽ không đi thang bộ đâu."
"...."
Khá lắm, anh thật là hiểu tôi.
Lâm Quỳnh vừa nghe liền có chút không vui, "Anh nói móc tôi?"
"Không phải."
Phó Hành Vân: "Chỉ nói sự thật thôi."
Nói rồi lại nhìn chân cậu, "Làm gì mà ra vậy?"
....
Lâm Quỳnh vờ khó chịu, "Đã nói là không cẩn thận ngã rồi mà."
Phó Hành Vân im lặng một lúc, "Thoa thuốc chưa?"
Lâm Quỳnh vừa nghe liền gật đầu, "Thoa rồi!"
Với trải nghiệm thoa thuốc lần trước, Lâm Quỳnh bây giờ nghĩ thôi vẫn thấy sợ, lực tay của Phó Hành Vân không phải mạnh bình thường đâu.
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
"Nếu em thấy không tiện thì tôi có thể giúp em."
Lâm Quỳnh vỗ vỗ vai anh, "Hành Vân, anh phải biết rằng thoa thuốc là để trị thương đó."
Phó Hành Vân nhướng mày, "Chứ không thì sao?"
"Anh chỉ làm nặng thêm."
"...."
Thấy cậu sắp đi, Phó Hành Vân mở miệng, "Lần sau tôi sẽ nhẹ tay một chút."
Lâm Quỳnh có chút bất ngờ nhìn Phó Hành Vân, đột nhiên cảm thấy mũi an thần kia làm anh ngu luôn rồi.
Nhưng cũng không để tâm, quay người xuống lầu nấu cơm cho anh.
Phó Hành Vân ngồi tựa vào giường, sau khi Lâm Quỳnh rời đi, nhịp tim vốn đang đập điên cuồng cũng dần dần ổn đỉnh lại.
Anh có chút khó chịu xoa xoa lồng ngực mình, quay đầu qua liền nhìn thấy lọ thuốc bên cạnh, lập tức ngây người.
Lâm Quỳnh vừa định lên lầu kêu anh ăn cơm, quay đầu liền thấy Phó Hành Vân đang đi đến phòng ăn, "Sao lại xuống đây rồi?"
....
Phó Hành Vân nhìn cậu, "Hôm qua tôi phát bệnh rồi?"
Lâm Quỳnh gật đầu, "Ừm, nhưng cũng nhanh chóng ổn định rồi."
Chàng thanh niên bưng đồ ăn từ nhà bếp ra đặt lên bàn ăn, như những sáng sớm trước kia vậy, trông giống như căn bản không ý thức được gì cả.
Phó Hành Vân: "Lâm Quỳnh."
"Hửm?"
....
"Tôi mắc chứng rối loạn lưỡng cực."
Đôi mắt Lâm Quỳnh nhìn anh không có một chút bất thường nào, sau đó gật đầu, "Tôi biết rồi."
"Biết lúc nào?"
"Hôm qua."
Bàn tay anh siết chặt, "Em không sợ sao?"
"Sợ gì cơ?"
Lâm Quỳnh lau tay lên tạp dề, "Có phải là bệnh nan y gì đâu, anh yên tâm, không chết được."
Nói rồi đẩy anh đến bên bàn ăn, "Ăn cơm trước đi, lát nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra."
Phó Hành Vân nhìn cháo trong chén, tâm trạng đột nhiên phức tạp.
Số người biết rõ về tình trạng của anh nhưng vẫn cam tâm tình nguyện ở bên anh không nhiều, lại không ngờ rằng Lâm Quỳnh sẽ là một trong số đó.
Sau bữa sáng, Lâm Quỳnh để anh ngồi trên sô pha, chuẩn bị bóp chân cho anh, trong sách nói tốt nhất là mỗi ngày bóp ba lần.
Lâm Quỳnh chà xát tay mình, "Anh ngồi đó là được."
Phó Hành Vân thấy cậu xắn tay áo lên ngồi xuống bên mình, mắt không nhịn được mà nhìn cậu chằm chằm.
Chuyện này đã diễn ra hơn một tháng rồi, Phó Hành Vân phát hiện ra, nhưng không có cách nào thay đổi.
Lâm Quỳnh vô cùng nghiêm túc, "Hành Vân, tôi muốn thương lượng với anh một chuyện."
Phó Hành Vân nhìn nốt ruồi sau cổ cậu, "Chuyện gì?"
"Chúng ta mời bác sĩ trị liệu nhé."
Nói rồi còn sợ Phó Hành Vân không đồng ý, vội nói tiếp: "Không phải chúng ta thử cách mới rồi sao, nhưng tôi không phải dân chuyên nghiệp, sợ sẽ có sai sót gì đó."
Anh im lặng một lúc, "Nói sau đi."
Thấy anh chống cự, Lâm Quỳnh không nói gì nữa.
Phó Hành Vân: "Chân có đau không?"
"Tàm tạm."
"Là tôi làm sao?"
Lâm Quỳnh ngây người.
"Xin lỗi."
Lâm Quỳnh kinh ngạc nhìn đối phương, "Anh đang xin lỗi tôi sao?"
Phó Hành Vân nhìn cậu, "ừm" một tiếng.
"Anh có thể nói lại lần nữa không?"
"Xin lỗi."
Lâm Quỳnh nghe xong liền tươi cười, "Biết sai thì sửa, sau này làm người tốt."
Anh bị cậu mang ra làm trò đùa nhưng không hề giận, mà môi lại nhếch lên cười theo.
Lâm Quỳnh theo địa chỉ trên tấm danh thiếp hôm qua bác sĩ tâm lý đưa, tìm được bệnh viện.
Là một tòa nhà tư nhân, bước vào là quầy lễ tân, nhân viên sau khi nhìn thấy Phó Hành Vân thì không hề yêu cầu đăng kí, mà trực tiếp dẫn anh vào thang máy, đến tầng lầu của bác sĩ.
"Bác sĩ, bác nói xem sao tôi không đứng dậy được, có phải tôi có chướng ngại tâm lý gì không?"
"Cái này thì anh nên ra khỏi cửa, rẽ trái qua phòng bác sĩ ngoại khoa bế bên."
"Nhất định là do đối phương đột nhiên lao tới làm tôi bị dọa, nếu không thì đâu có vậy."
Người được gọi là đối phương kia ngồi kế bên, nghe xong liền cả kinh, "Anh nói tôi xấu thì tôi phải đi à?!"
Lâm Quỳnh:....
Lâm Quỳnh và Phó Hành Vân đợi ngoài cửa đã nghe được câu chuyện đầy kịch tính bên trong.
Đợi lượt bệnh nhân phía trước đi rồi bác sĩ tâm lý mới thở phào, định uống ly nước liền thấy hai người đứng ngoài cửa.
"Hai người tới rồi."
Lâm Quỳnh gật gật đầu.
Bác sĩ tâm lý chỉnh lại áo blouse trắng, "Vào đi, tôi đo điện não cho cậu ta trước."
Vì kiểm tra tâm lý một mình sẽ thoải mái hơn, nên Lâm Quỳnh ngoan ngoãn đợi bên ngoài, tiện thể lượn quanh bệnh viện hai vòng.
Bác sĩ tâm lý làm kiểm tra cho Phó Hành Vân, sau đó nhìn kết quả, "Đều khá là tốt, tốt hơn trước không ít, tình trạng tối qua của cậu có thể là do chịu áp lực quá lớn."
"Thật ra có những lúc phải nói ra những thứ đè nén trong lòng, không cần phải nhịn."
Phó Hành Vân không nói gì.
Bác sĩ tâm lý thấy kết quả bệnh đã tốt hơn, "Cậu gần đây sống rất vui vẻ nhỉ."
Anh ngước mắt lên nhìn hắn.
"Áp lực cuộc sống của cậu rõ ràng không lớn như trước nữa."
Bác sĩ tâm lý nhấc bút kí tên lên kết quả kiểm tra, "Đây là sự chuyển biến vô cùng tốt."
Nói rồi chỉ về phía cửa, "Vì cậu ấy phải không?"
Phó Hành Vân im lặng một lúc, "Phải."
Bác sĩ đột nhiên không biết mình có nên bất ngờ hay không, "Cậu có thể tiếp nhận Lâm Quỳnh trong thời gian ngắn như vậy, tôi thật sự không ngờ tới đó."
Sau đó thăm dò hỏi: "Cậu thích cậu ấy?"
"Không biết."
"Phó tiên sinh, cậu biết mà."
Phó Hành Vân đưa mắt nhìn xuống, không biết đang nghĩ gì.
"Đáp án chỉ có thích và không thích."
Bác sĩ tâm lý, "Cậu biết mà."
Thấy anh không lên tiếng, bác sĩ tâm lý đổi cách hỏi khác, "Khi nhìn thấy cậu ấy tim cậu có đập nhanh không?"
"Nhanh."
"Cậu có thể luôn nhìn thẳng vào mắt cậu ấy không?"
"Không thể."
"Phó tiên sinh, cậu thích cậu ấy."
Phó Hành Vân đột nhiên bị người ta vạch trần bí mật, có chút mất tự nhiên, "Mấy cái này không thể xác nhận được."
"Đương nhiên có cái khác."
"Có gì nữa?"
....
"Phó tiên sinh rất nghe lời Lâm tiên sinh."
Giống hệt một chú chó lớn.
Phó Hành Vân nhíu mày, nhưng cũng không phản bác, "Anh muốn nói gì?"
Bác sĩ tâm lý đột nhiên run lên, hắng giọng hai tiếng, "Đây là chuyện tốt, đây là chuyện tốt."
"Phó tiên sinh, cậu không cần thấy mất tự nhiên, yêu đương là chuyện rất bình thường mà, nếu như cậu không hiểu thì tôi có thể chỉ dẫn cậu."
Phó Hành Vân nhíu mày, "Anh còn biết mấy cái này?"
Bác sĩ tâm lý đẩy mắt kính, "Tôi tốt xấu gì cũng là một bác sĩ tư vấn tâm lý."
"Phó tiên sinh chỉ là không biết cách chung sống thế nào với người yêu thôi, nhưng không sao, có tôi đây, tôi sẽ cho cậu gói chỉ dẫn vip."
Phó Hành Vân khoanh tay lại, "Tôi biết thừa trò này của anh."
Bác sĩ tâm lý:....
Sao lại bị người ta công kích vậy chứ?!
Phó Hành Vân nghĩ ngợi một lúc rồi nói, "Anh có cách gì?"
"Cái gì cũng có, chỉ cần cậu cần là tôi cái gì cũng có."
Nói rồi từ trong ngăn kéo lấy ra vài quyển sách,,,
Bác sĩ giơ hai ngón tay lên, "Một cuốn hai trăm đồng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.