Xuyên Thành Nam Thê Xung Hỉ Của Vương Gia Tàn Tật
Chương 2
Miên Miên Mị
18/03/2023
Trước giờ cậu chưa từng có bạn bè hay người thân, kiếp trước cậu chỉ có một mình. Cậu sống như vậy suốt hai mươi tám năm. Hai mươi mốt tuổi thì cậu vào công ty đến giờ, tới nay cũng đã bảy năm, người duy nhất cậu tiếp xúc thường xuyên nhất có lẽ là người sếp suốt ngày mặt nặng, mày nhẹ với cậu. Anh lớn hơn cậu sáu tuổi, năm nay chắc cũng ba mươi tư rồi.
Già nhỉ?
Cậu lại lần nữa bước vào nơi thậm chí không thể gọi là nhà kia. Lại nhìn quanh gian phòng lần nữa.
Khoan đã, sao cậu cứ thấy thiếu thiếu gì nhỉ?
A!!!
Cái bụi rôm của cậu đâu rồi, thứ để cậu bám víu vào đêm nay biến mất rồi. (°ロ°)!
Lục tìm trong trí nhớ xem lần cuối cậu thấy nó là khi nào. Cậu nhớ khi gặp mụ Mộ Dung với hai tên đàn em của ả thì nó vẫn còn ở đây kia mà.
Có khi nào bà ta lấy luôn bụi rôm của cậu rồi không.
Cậu lại lần nữa chấp nhận số phận đẩy đưa, chọn một góc nhỏ thật sạch sẽ rồi dựa vào đó mà ngủ đêm nay thôi. Tuy không được sạch sẽ lắm, mùi ấm mốc cũng rất nồng, nhưng thôi vậy dù sao cũng đỡ không còn cách nào khác. Khi sáng mới ngủ dậy, mãi lo chuyện bà Mộ Dung cậu cũng không có để ý người mình hằng đầy vết đỏ đỏ do nằm trên đống rôm ấy cả đêm. Giờ nhìn lại chính mình thảm vô cùng.
Lại một giấc ngủ không trọn vẹn.
Hôm sau, cậu tỉnh rất sớm vì chỗ ngủ quá ẩm mốc và cũng lạnh khiến nên cậu cũng không ngủ được bao nhiêu.
Cậu ra ngoài hít chút khí trời hôm nay, nhưng khi bước ra khỏi cửa cậu đã thấy một chiếc xe ngựa khá cũ kĩ.
- Này ngươi có phải Thanh Triết không.
Giọng người đàn ông vang lên đoán chừng anh ta cũng cỡ tuổi cậu nhưng trong chững chạc hơn cậu nhiều. Hắn mặt một bộ y phục xanh đen tối giản hết mức.
Gương mặt cũng rất anh tú nhìn cậu.
- Ai kêu ta đó, có ta đây(人 •͈ᴗ•͈).
- Ta là người Ngọc Điền nhờ thuê xe ngựa cho ngươi. Mau lên xe ngựa đi đã trễ lắm rồi, còn chậm trễ nữa thì sẽ mất ba ngày mới đến được mất, ta còn phải về nhà với nương tử ta nữa.
Người cỗ đại dậy sớm vậy sao, giờ này cùng lắm mới có 5h sáng thôi mà.
Thấy người nọ có vẻ đang vội cậu nhanh chân bước lên chiếc xe ngựa, tuy nhìn cỗ xe ngựa này có chút sập xệ, nhưng khi bước lên thì lại chắc chắn vô cùng không hề gì với vẻ ngoài cổ xưa của nó.
Cậu định trên đường đi thì chợp mắt một tí do đêm qua cậu ngủ không được ngon giấc, mà sáng sớm cậu đã dậy rồi. Trong xe ngựa có chút nhỏ tuy vậy bên trong lại có một
chiếc cửa sổ, làm cho không khí trong xe tuy nhỏ nhưng rất thoáng không bị ngột ngạt.
Ghế ngồi cũng rất dài còn được lót nệm êm lên, cậu không biết nguyên chủ cao bao nhiêu nhưng khi nằm cũng rất thoải mái. Kế bên còn để một chiếc gối và một cái chăn được sắp xếp gọn gàng.
Rất chu đáo với khách hàng à nha.(◍•ᴗ•◍)
Nhưng đường ở thời cổ đại này không có được bằng phẳng như ở hiện đại. Xe ngựa chạy cứ xiên xiên vẹo vẹo, đi được một lúc lại gặp ổ gà, ổ voi. Cậu muốn ngủ cũng không được, cứ như vậy cậu thức đến mười hai giờ trưa mà chẳng có gì lót dạ.
Trên chỗ ngồi có một cái cửa sổ nhỏ dùng để nói chuyện với người chạy xe, cậu vén chiếc màn ngăn cách lên hỏi.
- Khi nào ta mới dừng chân đi ăn vậy, ban sáng đi vôi quá, ta chưa ăn gì giờ lại có chút đói. Ngươi đói không ta với ngươi ghé vào một tửu lâu ăn rồi lại đi tiếp.
Nghe cậu nói anh chàng kia vừa tiếp tục chạy vừa trả lời.
- Gần đây có một quán ăn nhỏ giá cả cũng rất phải chăng ngươi có muốn ghé vào không.
- Được được, ta đói sắp chết rồi.
- Vậy ngươi vào trong nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, chốc lát nữa là tới ngay.
- Vậy ta nghỉ ngơi chút khi nào đến thì nhớ gọi ta dậy đó.
Thức từ năm giờ sáng đến giờ cậu vẫn không chợp mắt được tí nào.
Cậu sắp bị say xe tới chết rồi, suốt dọc đường cậu hết đếm xem cậu đã đi qua bao nhiêu cái cây, bao nhiêu ngôi nhà, rồi cậu lại đếm xem trên chiếc nệm ghế có bao nhiêu họa tiết hoa.
Cuối cùng cậu tổng kết được rằng:
Cậu đã đi qua sáu trăm mười chín cái cây.
Cậu đã đi qua một trăm hai mươi tám ngôi nhà.
Trên nệm lót ghế có hai mươi hai bông hoa hướng dương và ba mươi tư cái lá.
Cậu lại ngồi thẩn thờ đếm số cây cậu vừa đi qua tiếp. Được một lúc thì người kia gọi cậu.
- Đến nơi rồi, xuống xe ăn thôi.
Đột nhiên bị gọi cậu có chút giật mình.
- Ah, ta ra ngay đây.
Bước xuống xe, trước mặt là một quán ăn kiêm luôn quán trọ, trong khá lớn còn có chút trang trọng. Đoán chừng là không rẻ.
Như đoán được suy nghĩ của cậu anh ta nói.
- Đừng nhìn vậy mà nghĩ nơi này bán đắt, thức ăn ở chỗ này rất ngon giá cả lại ổn định rất phù hợp cho mọi người.
Đi vào tửu lâu không khí bên trong cũng thật náo nhiệt. Bên trong trang trọng không kém gì ngoài kia. Cả một tửu lâu được bọc một màu đỏ thẫm, bàn ghế đến cả những vũ công đàn múa trong quán đều ít nhiều mang một sắc đỏ, tạo nên một tổng thể hài hòa, nhưng cũng không kém phần tươi mới.
Choáng ngộp trước không gian trước mắt, dù kiếp trước đã được diện kiến nhiều nhà hàng bốn, năm sao trên khắp thế giới nhưng nơi này đẹp đến mức khó tin.
Cậu ngó trái, ngó phải xem còn bàn nào trống không, bỗng một cậu nhóc vóc người nhỏ con nhìn chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi lon ton chạy lại chỗ cậu giọng niềm nở nói.
- Chào hai vị quan khách, ngài đến đây để thuê trọ hay dùng thức ăn vậy ạ.
- Dùng thức ăn.
Chưa kịp lên tiếng thì giọng một người đàn ông cất lên xen ngang vào lời cậu.
Cậu quay lại nhìn xem là ai.
Người đó mặt một bộ y phục đen tuyền nổi bật giữa sắc đỏ ở nơi này, gương mặt hắn anh tuấn đến khó tin.
Nếu nói người này là vị Hoàng Đế kia thì chắc chắn cậu cũng sẽ tin, bởi gương mặt và khí chất trên người của anh gần như giống tám mươi phần trăm với lời miêu tả của tác giả về vị Hoàng Đế đó.
Nhưng khi nhìn hắn một cảm giác quen thuộc đến an toàn ập đến với cậu. Cảm giác khi mỗi lần đối diện với sếp cậu dù rất lạnh sống lưng nhưng lại dễ chịu đến lạ thường.
Hai người đối mắt nhau vài giây cậu lại bối rối quay lên.
Phía sau anh còn một vị thị vệ đôi mắt lạnh lùng nhìn cậu.
Cậu nhóc tiểu nhị cười tươi rối, lại gật đầu như đã hiểu đáp.
- Vậy mời ngài đi lối này, lối này ạ.
Cứ như vậy cậu và anh đánh xe ngựa bị bỏ lại giữa dòng người. Người đánh xe ngựa cũng không để tâm mấy nói.
- Phía kia có một bàn trống ngươi qua đó trước đi ta đi gọi đồ ăn.
- Được vậy ta lại bàn giữ chỗ trước đây.
Cậu lon ton chạy về phía bàn ngồi. Không bao lâu thì người kia quay lại chỗ cậu.
- Ta không biết ngươi thích ăn gì nên chỉ gọi vài món người ta giới thiệu thôi. Ăn xong rồi lại lên đường.
- Cảm ơn ngươi.
Im lặng một lúc người nọ lại nói.
- Ta là Châu Minh, khi sáng vội qua ta chưa giới thiệu.
- A còn ta là Thanh Triết chắc người cũng biết rồi ha.
- Hình như trên đường ngươi không ngủ được đúng không. Trong ngươi thiếu khí sắc quá.
- Đường dốc quá ta không ngủ được.
- Haha người cũng thật giống nương tử ta, mỗi lần đi xe ngựa thì không bao giờ chịu ngủ.
- Phu thê nhà người hạnh phúc thật đấy
Cậu cảm thán vài câu.
- Ai cũng bảo thế nhưng quả thật chàng ấy rất yêu thương ta, khi ta nói phải chở người lên trấn trên mất 3 ngày, chàng ấy đã giận hết nữa ngày, dỗ mãi mới nguôi. Nhưng chàng ấy lại đang mang thai giận dữ sẽ không tốt, ta đành hứa hai ngày sẽ về, thế nên ta phải đi nhanh một chút.
Chàng ấy?
Mang thai?
Đợi đã nào. Sao cùng nói một thứ tiếng nhưng sao cậu không hiểu hắn đang nói gì vậy.
Cậu không phải kì thị gì nhưng ở thời đại này thoáng vậy sao, hơn nữa phu thê hắn còn mang thai.
- Phu thê ngươi là nam nhân sao?
- Phải, nãy giờ người tưởng là nữ nhân sao?
Cậu cố giữ bình tĩnh hỏi lại lần nữa.
- Lại còn mang thai nữa sao?
Như nghe phải điều khó tin Châu Minh đáp.
- Không phải chứ, ngươi từ trên trời rơi xuống hả. Thời này trai, gái, nam, nữ đều có thể mang thai. Trai, gái, nam, nữ gì đều có thể đến với nhau miễn là họ thương nhau thật lòng.
Chấn kinh!!!
Ở thời của cậu còn chưa có được như vầy đâu. Dù là thời hiện đại khoa học kĩ thuật đã có thể lên tới Sao Hỏa nhưng tư tưởng của nhiều người vẫn còn rất lạc hậu, khi con cái yêu người đồng giới là lại lũ lượt đưa con đến bệnh viện tâm thần, đi điều trị tâm lí.
Như vậy nhiều người khi mới biết mình thích người cùng giới họ cũng không thể chấp nhận được, mà đi điều trị tâm lí cho bản thân.
- Vậy là bất kì ai cũng có thể yêu nhau sao?
Cậu phấn khích nói.
- Đúng vậy chỉ cần xuất phát từ tình yêu chân thành, ai cũng đến được với nhau.
Lí do cậu phấn khích như vậy thì là vì cậu cũng là một người đồng tính luyến ái. Cậu biết chuyện khi đang học lớp chín. Khi ấy vẫn còn lạc hậu, nhưng cậu đã sớm chấp nhận chính bản thân mình nhưng tới giờ vẫn không ai biết được cậu là đồng tính.
Bởi cậu cũng không yêu thích ai quá đặc biệt. Còn về lí do sao cậu biết cậu là đống tính thì cậu không có phản ứng với phụ nữ, dù là những phản ứng sinh lí cũng không có.
Có lần một bạn nam lỡ nắm tay cậu một chút thế là đêm ấy cậu thức cả đêm vì cái nắm tay ấy.
Nói chuyện được một lúc đồ ăn cũng được dọn lên là ba món. Một phần thịt heo xào với rau, một phần cá chiên còn kèm thêm một tô canh nóng hổi.
- Đồ ăn lên rồi nhanh ăn đi còn lên đường.
- Oa thịnh soạn vậy.
Một bàn thức ăn đầy ụ với bao nhiêu là thịt, cá, còn điểm xuyến thêm ít rau trong thích mắt vô cùng.
Vì đã 2 ngày không ăn gì thêm chuyện thiếu ngủ, bàn thức ăn này như tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
Chiến thôi. (。-'ω´-)
Già nhỉ?
Cậu lại lần nữa bước vào nơi thậm chí không thể gọi là nhà kia. Lại nhìn quanh gian phòng lần nữa.
Khoan đã, sao cậu cứ thấy thiếu thiếu gì nhỉ?
A!!!
Cái bụi rôm của cậu đâu rồi, thứ để cậu bám víu vào đêm nay biến mất rồi. (°ロ°)!
Lục tìm trong trí nhớ xem lần cuối cậu thấy nó là khi nào. Cậu nhớ khi gặp mụ Mộ Dung với hai tên đàn em của ả thì nó vẫn còn ở đây kia mà.
Có khi nào bà ta lấy luôn bụi rôm của cậu rồi không.
Cậu lại lần nữa chấp nhận số phận đẩy đưa, chọn một góc nhỏ thật sạch sẽ rồi dựa vào đó mà ngủ đêm nay thôi. Tuy không được sạch sẽ lắm, mùi ấm mốc cũng rất nồng, nhưng thôi vậy dù sao cũng đỡ không còn cách nào khác. Khi sáng mới ngủ dậy, mãi lo chuyện bà Mộ Dung cậu cũng không có để ý người mình hằng đầy vết đỏ đỏ do nằm trên đống rôm ấy cả đêm. Giờ nhìn lại chính mình thảm vô cùng.
Lại một giấc ngủ không trọn vẹn.
Hôm sau, cậu tỉnh rất sớm vì chỗ ngủ quá ẩm mốc và cũng lạnh khiến nên cậu cũng không ngủ được bao nhiêu.
Cậu ra ngoài hít chút khí trời hôm nay, nhưng khi bước ra khỏi cửa cậu đã thấy một chiếc xe ngựa khá cũ kĩ.
- Này ngươi có phải Thanh Triết không.
Giọng người đàn ông vang lên đoán chừng anh ta cũng cỡ tuổi cậu nhưng trong chững chạc hơn cậu nhiều. Hắn mặt một bộ y phục xanh đen tối giản hết mức.
Gương mặt cũng rất anh tú nhìn cậu.
- Ai kêu ta đó, có ta đây(人 •͈ᴗ•͈).
- Ta là người Ngọc Điền nhờ thuê xe ngựa cho ngươi. Mau lên xe ngựa đi đã trễ lắm rồi, còn chậm trễ nữa thì sẽ mất ba ngày mới đến được mất, ta còn phải về nhà với nương tử ta nữa.
Người cỗ đại dậy sớm vậy sao, giờ này cùng lắm mới có 5h sáng thôi mà.
Thấy người nọ có vẻ đang vội cậu nhanh chân bước lên chiếc xe ngựa, tuy nhìn cỗ xe ngựa này có chút sập xệ, nhưng khi bước lên thì lại chắc chắn vô cùng không hề gì với vẻ ngoài cổ xưa của nó.
Cậu định trên đường đi thì chợp mắt một tí do đêm qua cậu ngủ không được ngon giấc, mà sáng sớm cậu đã dậy rồi. Trong xe ngựa có chút nhỏ tuy vậy bên trong lại có một
chiếc cửa sổ, làm cho không khí trong xe tuy nhỏ nhưng rất thoáng không bị ngột ngạt.
Ghế ngồi cũng rất dài còn được lót nệm êm lên, cậu không biết nguyên chủ cao bao nhiêu nhưng khi nằm cũng rất thoải mái. Kế bên còn để một chiếc gối và một cái chăn được sắp xếp gọn gàng.
Rất chu đáo với khách hàng à nha.(◍•ᴗ•◍)
Nhưng đường ở thời cổ đại này không có được bằng phẳng như ở hiện đại. Xe ngựa chạy cứ xiên xiên vẹo vẹo, đi được một lúc lại gặp ổ gà, ổ voi. Cậu muốn ngủ cũng không được, cứ như vậy cậu thức đến mười hai giờ trưa mà chẳng có gì lót dạ.
Trên chỗ ngồi có một cái cửa sổ nhỏ dùng để nói chuyện với người chạy xe, cậu vén chiếc màn ngăn cách lên hỏi.
- Khi nào ta mới dừng chân đi ăn vậy, ban sáng đi vôi quá, ta chưa ăn gì giờ lại có chút đói. Ngươi đói không ta với ngươi ghé vào một tửu lâu ăn rồi lại đi tiếp.
Nghe cậu nói anh chàng kia vừa tiếp tục chạy vừa trả lời.
- Gần đây có một quán ăn nhỏ giá cả cũng rất phải chăng ngươi có muốn ghé vào không.
- Được được, ta đói sắp chết rồi.
- Vậy ngươi vào trong nghỉ ngơi thêm chút nữa đi, chốc lát nữa là tới ngay.
- Vậy ta nghỉ ngơi chút khi nào đến thì nhớ gọi ta dậy đó.
Thức từ năm giờ sáng đến giờ cậu vẫn không chợp mắt được tí nào.
Cậu sắp bị say xe tới chết rồi, suốt dọc đường cậu hết đếm xem cậu đã đi qua bao nhiêu cái cây, bao nhiêu ngôi nhà, rồi cậu lại đếm xem trên chiếc nệm ghế có bao nhiêu họa tiết hoa.
Cuối cùng cậu tổng kết được rằng:
Cậu đã đi qua sáu trăm mười chín cái cây.
Cậu đã đi qua một trăm hai mươi tám ngôi nhà.
Trên nệm lót ghế có hai mươi hai bông hoa hướng dương và ba mươi tư cái lá.
Cậu lại ngồi thẩn thờ đếm số cây cậu vừa đi qua tiếp. Được một lúc thì người kia gọi cậu.
- Đến nơi rồi, xuống xe ăn thôi.
Đột nhiên bị gọi cậu có chút giật mình.
- Ah, ta ra ngay đây.
Bước xuống xe, trước mặt là một quán ăn kiêm luôn quán trọ, trong khá lớn còn có chút trang trọng. Đoán chừng là không rẻ.
Như đoán được suy nghĩ của cậu anh ta nói.
- Đừng nhìn vậy mà nghĩ nơi này bán đắt, thức ăn ở chỗ này rất ngon giá cả lại ổn định rất phù hợp cho mọi người.
Đi vào tửu lâu không khí bên trong cũng thật náo nhiệt. Bên trong trang trọng không kém gì ngoài kia. Cả một tửu lâu được bọc một màu đỏ thẫm, bàn ghế đến cả những vũ công đàn múa trong quán đều ít nhiều mang một sắc đỏ, tạo nên một tổng thể hài hòa, nhưng cũng không kém phần tươi mới.
Choáng ngộp trước không gian trước mắt, dù kiếp trước đã được diện kiến nhiều nhà hàng bốn, năm sao trên khắp thế giới nhưng nơi này đẹp đến mức khó tin.
Cậu ngó trái, ngó phải xem còn bàn nào trống không, bỗng một cậu nhóc vóc người nhỏ con nhìn chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi lon ton chạy lại chỗ cậu giọng niềm nở nói.
- Chào hai vị quan khách, ngài đến đây để thuê trọ hay dùng thức ăn vậy ạ.
- Dùng thức ăn.
Chưa kịp lên tiếng thì giọng một người đàn ông cất lên xen ngang vào lời cậu.
Cậu quay lại nhìn xem là ai.
Người đó mặt một bộ y phục đen tuyền nổi bật giữa sắc đỏ ở nơi này, gương mặt hắn anh tuấn đến khó tin.
Nếu nói người này là vị Hoàng Đế kia thì chắc chắn cậu cũng sẽ tin, bởi gương mặt và khí chất trên người của anh gần như giống tám mươi phần trăm với lời miêu tả của tác giả về vị Hoàng Đế đó.
Nhưng khi nhìn hắn một cảm giác quen thuộc đến an toàn ập đến với cậu. Cảm giác khi mỗi lần đối diện với sếp cậu dù rất lạnh sống lưng nhưng lại dễ chịu đến lạ thường.
Hai người đối mắt nhau vài giây cậu lại bối rối quay lên.
Phía sau anh còn một vị thị vệ đôi mắt lạnh lùng nhìn cậu.
Cậu nhóc tiểu nhị cười tươi rối, lại gật đầu như đã hiểu đáp.
- Vậy mời ngài đi lối này, lối này ạ.
Cứ như vậy cậu và anh đánh xe ngựa bị bỏ lại giữa dòng người. Người đánh xe ngựa cũng không để tâm mấy nói.
- Phía kia có một bàn trống ngươi qua đó trước đi ta đi gọi đồ ăn.
- Được vậy ta lại bàn giữ chỗ trước đây.
Cậu lon ton chạy về phía bàn ngồi. Không bao lâu thì người kia quay lại chỗ cậu.
- Ta không biết ngươi thích ăn gì nên chỉ gọi vài món người ta giới thiệu thôi. Ăn xong rồi lại lên đường.
- Cảm ơn ngươi.
Im lặng một lúc người nọ lại nói.
- Ta là Châu Minh, khi sáng vội qua ta chưa giới thiệu.
- A còn ta là Thanh Triết chắc người cũng biết rồi ha.
- Hình như trên đường ngươi không ngủ được đúng không. Trong ngươi thiếu khí sắc quá.
- Đường dốc quá ta không ngủ được.
- Haha người cũng thật giống nương tử ta, mỗi lần đi xe ngựa thì không bao giờ chịu ngủ.
- Phu thê nhà người hạnh phúc thật đấy
Cậu cảm thán vài câu.
- Ai cũng bảo thế nhưng quả thật chàng ấy rất yêu thương ta, khi ta nói phải chở người lên trấn trên mất 3 ngày, chàng ấy đã giận hết nữa ngày, dỗ mãi mới nguôi. Nhưng chàng ấy lại đang mang thai giận dữ sẽ không tốt, ta đành hứa hai ngày sẽ về, thế nên ta phải đi nhanh một chút.
Chàng ấy?
Mang thai?
Đợi đã nào. Sao cùng nói một thứ tiếng nhưng sao cậu không hiểu hắn đang nói gì vậy.
Cậu không phải kì thị gì nhưng ở thời đại này thoáng vậy sao, hơn nữa phu thê hắn còn mang thai.
- Phu thê ngươi là nam nhân sao?
- Phải, nãy giờ người tưởng là nữ nhân sao?
Cậu cố giữ bình tĩnh hỏi lại lần nữa.
- Lại còn mang thai nữa sao?
Như nghe phải điều khó tin Châu Minh đáp.
- Không phải chứ, ngươi từ trên trời rơi xuống hả. Thời này trai, gái, nam, nữ đều có thể mang thai. Trai, gái, nam, nữ gì đều có thể đến với nhau miễn là họ thương nhau thật lòng.
Chấn kinh!!!
Ở thời của cậu còn chưa có được như vầy đâu. Dù là thời hiện đại khoa học kĩ thuật đã có thể lên tới Sao Hỏa nhưng tư tưởng của nhiều người vẫn còn rất lạc hậu, khi con cái yêu người đồng giới là lại lũ lượt đưa con đến bệnh viện tâm thần, đi điều trị tâm lí.
Như vậy nhiều người khi mới biết mình thích người cùng giới họ cũng không thể chấp nhận được, mà đi điều trị tâm lí cho bản thân.
- Vậy là bất kì ai cũng có thể yêu nhau sao?
Cậu phấn khích nói.
- Đúng vậy chỉ cần xuất phát từ tình yêu chân thành, ai cũng đến được với nhau.
Lí do cậu phấn khích như vậy thì là vì cậu cũng là một người đồng tính luyến ái. Cậu biết chuyện khi đang học lớp chín. Khi ấy vẫn còn lạc hậu, nhưng cậu đã sớm chấp nhận chính bản thân mình nhưng tới giờ vẫn không ai biết được cậu là đồng tính.
Bởi cậu cũng không yêu thích ai quá đặc biệt. Còn về lí do sao cậu biết cậu là đống tính thì cậu không có phản ứng với phụ nữ, dù là những phản ứng sinh lí cũng không có.
Có lần một bạn nam lỡ nắm tay cậu một chút thế là đêm ấy cậu thức cả đêm vì cái nắm tay ấy.
Nói chuyện được một lúc đồ ăn cũng được dọn lên là ba món. Một phần thịt heo xào với rau, một phần cá chiên còn kèm thêm một tô canh nóng hổi.
- Đồ ăn lên rồi nhanh ăn đi còn lên đường.
- Oa thịnh soạn vậy.
Một bàn thức ăn đầy ụ với bao nhiêu là thịt, cá, còn điểm xuyến thêm ít rau trong thích mắt vô cùng.
Vì đã 2 ngày không ăn gì thêm chuyện thiếu ngủ, bàn thức ăn này như tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
Chiến thôi. (。-'ω´-)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.