Xuyên Thành Nam Thê Xung Hỉ Của Vương Gia Tàn Tật
Chương 7
Miên Miên Mị
18/03/2023
Anh giả vờ đi lại lật rương của mình, thật ra là đang vào siêu thị lấy đồ.
Anh nhớ mấy hôm trước khi anh đi vào có một đống túi chườm nóng màu xanh lá, đổ nước nóng vào túi là có thể chườm ấm được mấy tiếng lận.
Anh đếm sơ đống này, trên kệ hàng vừa hay có mười mấy túi chườm nóng, giờ chia cho những người hầu kia mỗi người một cái, số còn lại anh và Hoắc Lệnh Chi chia nhau dùng.
Sau đó anh ôm một đống túi chườm nóng đi đến quầy tính tiền nhìn thử, quả nhiên thấy điện thoại của mình. Trái tim anh đập rất nhanh, hưng phấn giơ tay ấn điện thoại di động nhưng nó không sáng.
Lạc Tử Ninh lập tức nản lòng: “Sao lại không lên được nhỉ, có khi nào là do hết pin không?”
Anh ôm tia hy vọng cuối cùng tìm bộ sạc cắm vào rồi điện thoại “đinh” một tiếng hiển thị đang sạc pin!
“Sạc được thật nè!” Anh thử bật nguồn, cũng bật trơn tru, tín hiệu Wi-Fi vẫn đầy đủ!
Anh không quan tâm đến túi chườm nóng nữa mà mở app hay đăng mấy video ngắn search cách nấu rượu bằng hạt kê.
Kết quả hiển thị hàng trăm hàng nghìn video, tuy phương pháp chế tạo rất đơn giản nhưng anh lại thiếu đồ, một là men rượu, hai là trấu và còn cần thêm một cái nồi để chưng cất,…
Ở đây không trồng lúa, gạo mua ở cửa hàng ngũ cốc thì đã được tách vỏ. Nhưng mà có thể mua thứ này từ nơi khác, chuyện khó là men rượu, ở đây không ai biết nấu rượu thì biết đi mua men rượu ở đâu đây trời?
Anh lại thử tìm cách làm men rượu, thế mà lại có thật, chỉ cần có bột nếp và một vài dược liệu là có thể làm men rượu.
Anh ghi nhớ tư liệu tham khảo này, đợi vài ngày nữa bảo Trần Nhị đi mua.
Sau đó anh lại nghĩ đến chuyện khác, làm thế nào để trồng lúa?
Trước kia anh từng xem người ta cấy mạ thế nào trên TV, nhưng anh chưa từng thấy những cây mạ kia sinh trưởng thế nào, với cả cách một hạt lúa thành mạ rồi đem đi cấy?
Lột vỏ lúa là lúa có thể nảy mầm à? Có phải cũng cần có vỏ lúa mới trồng được không?
Anh cần phải biết quá nhiều thứ, tạm thời tìm không nổi. Hơn nữa trí nhớ của anh cũng không tốt lắm, hay là sau này cần làm gì cứ từ từ tra sau vậy.
Anh tạm thời đặt điện thoại lên bàn sạc, sau đó ôm một xấp túi chườm nóng đẩy cửa ra ngoài, anh đi tới gõ cửa phòng Tiểu Thúy và Tiểu Hồng: “Các ngươi nấu nước nóng rồi đổ vào, mỗi người một cái nhé, còn lại đưa đến phòng Vương gia.”
Tiểu Thúy và Tiểu Hồng nghe nói mình cũng có phần liền vừa mừng vừa lo sợ, ríu rít bảo không dám lấy nhưng Lạc Tử Ninh lại lạnh lùng nói đây là mệnh lệnh, chẳng lẽ đường đường là một Vương phi như anh không sai khiến được các nàng?
Tiểu Thúy và Tiểu Hồng sợ tới mức chân mềm nhũn, hai người không dám nói gì nữa mà vội vàng làm theo.
Lạc Tử Ninh: “Ta vừa mua một nha hoàn nấu cơm, người đó sẽ ở cùng các ngươi, các ngươi đừng quên chia cho nàng ta một túi chườm nóng. Sau này nàng ta sẽ chịu trách nhiệm nấu cơm, các ngươi phụ nàng ta là được hoặc là hỏi Trần bá thử xem, bảo ông ấy sắp xếp công việc mới cho các ngươi.”
…
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lạc Tử Ninh đỡ Vương gia lên giường, đắp cái chăn cừu xinh đẹp đầy dịu dàng cho hắn, anh hoàn toàn không để ý đến biểu cảm không vừa ý của Vương gia sau khi đắp chăn, sau đó lấy rượu không lọc hôm nay mua bên ngoài ra.
“Phu quân, uống chút rượu làm ấm cơ thể nha?” Anh thấy Hoắc Lệnh Chi không phản bác liền rót cho hắn một chén nhỏ: “Huynh còn đang bị thương, nên uống một ngụm nhỏ thôi.”
Anh cũng không rót cho mình quá nhiều, dù sao rượu này cũng khác với loại rượu trong veo mà anh uống trước kia, màu sắc không đúng lắm, bên trong còn có tạp chất trôi nổi nhưng khi ngửi lại rất thơm. Nếm thử một ngụm vẫn có đầy đủ mùi rượu chỉ là nồng độ cồn rất thấp, không cay nồng như rượu trắng.
Anh nghi ngờ rượu này chưa trải qua quá trình chưng cất, hơn nữa lọc cũng không tỉ mỉ, cho nên mới có trạng thái đục ngầu như này.
Anh thấy Hoắc Lệnh Chi không cảm thấy rượu này có gì khác thường, hắn chỉ ngửi ngửi mùi thôi liền uống, biểu cảm cũng rất bình thường, anh nghi ngờ có phải hồi ở kinh thành Hoắc Lệnh Chi từng uống loại rượu này.
Anh hỏi Hoắc Lệnh Chi: “Vương gia đã từng uống loại rượu trong như nước chưa?”
Hoắc Lệnh Chi: “Chưa bao giờ.”
“Vậy Vương gia có tin ta có thể ủ được loại rượu trong suốt như vậy không? Hơn nữa rượu kia mạnh hơn rượu này nhiều.” Lạc Tử Ninh có chút phấn khởi, ngay cả Vương gia cũng chưa từng thấy loại rượu trắng đã chưng cất thì rượu anh làm ra nhất định có thể kiếm được nhiều tiền, hơn nữa anh có thể mở xưởng rượu ở đây rồi phát triển quản lý địa phương cùng với nông nghiệp.
Hoắc Lệnh Chi nhìn biểu cảm kiêu ngạo của anh, rõ ràng hắn không tin nhưng vẫn không phản bác anh.
Giường ở đây khá nhỏ, buổi tối hai người chỉ có thể chen chúc nằm cùng nhau, trong chăn toàn là túi chườm ấm nên nằm trong cái chăn này tuy nhỏ nhắn nhưng rất ấm áp.
Nhưng đến nửa đêm túi chườm ấm liền lạnh, tuy rằng Hoắc Lệnh Chi đang bị bệnh nhưng hắn quanh năm đánh giặc ngoài biên ải, dù là hoàn cảnh gian khổ hơn nữa hắn cũng đã trải qua, cho nên tất nhiên giờ vẫn cảm thấy ổn.
Nhưng Lạc Tử Ninh đang ngủ lại bị cái lạnh làm khó chịu, theo bản năng cọ cọ cạnh người Hoắc Lệnh Chi, trước kia con chó nhà anh luôn muốn chui vào trong chăn anh nằm.
Con chó rất lớn, bế lên cũng thấy nặng.
Anh ôm Hoắc Lệnh mà trong tiềm thức anh liền cho rằng hắn là con chó nhà anh. Chỉ là thấy chó nhà anh mập hơn trước kia, không hiểu sao giờ lại cứng rắn như vậy, hơn nữa lớn lên cũng cao nữa, chắc tầm một mét chín đấy.
Trong phòng quá lạnh nên anh dùng sức chui vào trong ngực “Cẩu Tử”, thế là đánh thức Hoắc Lệnh Chi.
Hoắc Lệnh Chi cảm nhận được một cơ thể ấm áp sát người mình, cơ thể hắn lập tức cứng đờ, sau đó hắn gỡ tay Lạc Tử Ninh ra nhưng lại bị Lạc Tử Ninh nhanh chóng quấn lấy, tay anh còn nhéo hông hắn một cái: “Đừng nhúc nhích, lạnh.”
Lần này anh không dùng sức quá mạnh, nhưng chỉ cần nghiêng một chút nữa là sẽ bóp đến vết thương của Hoắc Lệnh Chi, vì vậy Hoắc Linh Chi chỉ còn cách nắm tay anh để ngăn anh cử động.
Buổi tối trước khi ăn cơm, Trần bá có lén tới tìm Hoắc Lệnh Chi, nói Vương phi thấy một nữ nhân nhan sắc xinh đẹp trên đường, lại còn ngây ngẩn nhìn người ta. Sau đó liền trực tiếp mua người đó về, sợ là muốn đội mũ xanh cho Vương gia.
Sau đó Hoắc Lệnh Chi liền thấy Trần Nhị đưa một cô nương lanh lợi về, còn sắp xếp đến ở chung phòng với Tiểu Thúy và Tiểu Hồng.
Anh và Lạc Tử Ninh vốn không có tình cảm nhưng vẫn bị bắt phải ở bên nhau, nghe nói trước kia Lạc Tử Ninh từng đính hôn với nữ nhi nhà thừa tướng. Thừa tướng là cữu cữu của hắn và Ngũ đệ, Ngũ đệ sắp xếp mối hôn sự này để mượn sức Lạc Tử Ninh.
Lạc Tử Ninh cũng vui vẻ đồng ý mối hôn nhân kia, nói vậy Lạc Tử Ninh thích nữ nhân.
Hắn không có tình cảm với Lạc Tử Ninh nên nếu Lạc Tử Ninh thích nữ nhân kia, vậy thì sau này cứ để Lạc Tử Ninh dọn qua ở cùng nữ nhân kia thôi.
Ngày hôm sau khi Lạc Tử Ninh dậy liền phát hiện Hoắc Lệnh Chi nắm tay anh, anh lập tức hoảng sợ ngồi dậy hỏi Hoắc Lệnh Chi: “Huynh làm gì mà cứ nắm tay ta hoài vậy, lại còn ôm ta vào lòng nữa?”
Hoắc Lệnh Chi: “???”
Anh nhớ mấy hôm trước khi anh đi vào có một đống túi chườm nóng màu xanh lá, đổ nước nóng vào túi là có thể chườm ấm được mấy tiếng lận.
Anh đếm sơ đống này, trên kệ hàng vừa hay có mười mấy túi chườm nóng, giờ chia cho những người hầu kia mỗi người một cái, số còn lại anh và Hoắc Lệnh Chi chia nhau dùng.
Sau đó anh ôm một đống túi chườm nóng đi đến quầy tính tiền nhìn thử, quả nhiên thấy điện thoại của mình. Trái tim anh đập rất nhanh, hưng phấn giơ tay ấn điện thoại di động nhưng nó không sáng.
Lạc Tử Ninh lập tức nản lòng: “Sao lại không lên được nhỉ, có khi nào là do hết pin không?”
Anh ôm tia hy vọng cuối cùng tìm bộ sạc cắm vào rồi điện thoại “đinh” một tiếng hiển thị đang sạc pin!
“Sạc được thật nè!” Anh thử bật nguồn, cũng bật trơn tru, tín hiệu Wi-Fi vẫn đầy đủ!
Anh không quan tâm đến túi chườm nóng nữa mà mở app hay đăng mấy video ngắn search cách nấu rượu bằng hạt kê.
Kết quả hiển thị hàng trăm hàng nghìn video, tuy phương pháp chế tạo rất đơn giản nhưng anh lại thiếu đồ, một là men rượu, hai là trấu và còn cần thêm một cái nồi để chưng cất,…
Ở đây không trồng lúa, gạo mua ở cửa hàng ngũ cốc thì đã được tách vỏ. Nhưng mà có thể mua thứ này từ nơi khác, chuyện khó là men rượu, ở đây không ai biết nấu rượu thì biết đi mua men rượu ở đâu đây trời?
Anh lại thử tìm cách làm men rượu, thế mà lại có thật, chỉ cần có bột nếp và một vài dược liệu là có thể làm men rượu.
Anh ghi nhớ tư liệu tham khảo này, đợi vài ngày nữa bảo Trần Nhị đi mua.
Sau đó anh lại nghĩ đến chuyện khác, làm thế nào để trồng lúa?
Trước kia anh từng xem người ta cấy mạ thế nào trên TV, nhưng anh chưa từng thấy những cây mạ kia sinh trưởng thế nào, với cả cách một hạt lúa thành mạ rồi đem đi cấy?
Lột vỏ lúa là lúa có thể nảy mầm à? Có phải cũng cần có vỏ lúa mới trồng được không?
Anh cần phải biết quá nhiều thứ, tạm thời tìm không nổi. Hơn nữa trí nhớ của anh cũng không tốt lắm, hay là sau này cần làm gì cứ từ từ tra sau vậy.
Anh tạm thời đặt điện thoại lên bàn sạc, sau đó ôm một xấp túi chườm nóng đẩy cửa ra ngoài, anh đi tới gõ cửa phòng Tiểu Thúy và Tiểu Hồng: “Các ngươi nấu nước nóng rồi đổ vào, mỗi người một cái nhé, còn lại đưa đến phòng Vương gia.”
Tiểu Thúy và Tiểu Hồng nghe nói mình cũng có phần liền vừa mừng vừa lo sợ, ríu rít bảo không dám lấy nhưng Lạc Tử Ninh lại lạnh lùng nói đây là mệnh lệnh, chẳng lẽ đường đường là một Vương phi như anh không sai khiến được các nàng?
Tiểu Thúy và Tiểu Hồng sợ tới mức chân mềm nhũn, hai người không dám nói gì nữa mà vội vàng làm theo.
Lạc Tử Ninh: “Ta vừa mua một nha hoàn nấu cơm, người đó sẽ ở cùng các ngươi, các ngươi đừng quên chia cho nàng ta một túi chườm nóng. Sau này nàng ta sẽ chịu trách nhiệm nấu cơm, các ngươi phụ nàng ta là được hoặc là hỏi Trần bá thử xem, bảo ông ấy sắp xếp công việc mới cho các ngươi.”
…
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lạc Tử Ninh đỡ Vương gia lên giường, đắp cái chăn cừu xinh đẹp đầy dịu dàng cho hắn, anh hoàn toàn không để ý đến biểu cảm không vừa ý của Vương gia sau khi đắp chăn, sau đó lấy rượu không lọc hôm nay mua bên ngoài ra.
“Phu quân, uống chút rượu làm ấm cơ thể nha?” Anh thấy Hoắc Lệnh Chi không phản bác liền rót cho hắn một chén nhỏ: “Huynh còn đang bị thương, nên uống một ngụm nhỏ thôi.”
Anh cũng không rót cho mình quá nhiều, dù sao rượu này cũng khác với loại rượu trong veo mà anh uống trước kia, màu sắc không đúng lắm, bên trong còn có tạp chất trôi nổi nhưng khi ngửi lại rất thơm. Nếm thử một ngụm vẫn có đầy đủ mùi rượu chỉ là nồng độ cồn rất thấp, không cay nồng như rượu trắng.
Anh nghi ngờ rượu này chưa trải qua quá trình chưng cất, hơn nữa lọc cũng không tỉ mỉ, cho nên mới có trạng thái đục ngầu như này.
Anh thấy Hoắc Lệnh Chi không cảm thấy rượu này có gì khác thường, hắn chỉ ngửi ngửi mùi thôi liền uống, biểu cảm cũng rất bình thường, anh nghi ngờ có phải hồi ở kinh thành Hoắc Lệnh Chi từng uống loại rượu này.
Anh hỏi Hoắc Lệnh Chi: “Vương gia đã từng uống loại rượu trong như nước chưa?”
Hoắc Lệnh Chi: “Chưa bao giờ.”
“Vậy Vương gia có tin ta có thể ủ được loại rượu trong suốt như vậy không? Hơn nữa rượu kia mạnh hơn rượu này nhiều.” Lạc Tử Ninh có chút phấn khởi, ngay cả Vương gia cũng chưa từng thấy loại rượu trắng đã chưng cất thì rượu anh làm ra nhất định có thể kiếm được nhiều tiền, hơn nữa anh có thể mở xưởng rượu ở đây rồi phát triển quản lý địa phương cùng với nông nghiệp.
Hoắc Lệnh Chi nhìn biểu cảm kiêu ngạo của anh, rõ ràng hắn không tin nhưng vẫn không phản bác anh.
Giường ở đây khá nhỏ, buổi tối hai người chỉ có thể chen chúc nằm cùng nhau, trong chăn toàn là túi chườm ấm nên nằm trong cái chăn này tuy nhỏ nhắn nhưng rất ấm áp.
Nhưng đến nửa đêm túi chườm ấm liền lạnh, tuy rằng Hoắc Lệnh Chi đang bị bệnh nhưng hắn quanh năm đánh giặc ngoài biên ải, dù là hoàn cảnh gian khổ hơn nữa hắn cũng đã trải qua, cho nên tất nhiên giờ vẫn cảm thấy ổn.
Nhưng Lạc Tử Ninh đang ngủ lại bị cái lạnh làm khó chịu, theo bản năng cọ cọ cạnh người Hoắc Lệnh Chi, trước kia con chó nhà anh luôn muốn chui vào trong chăn anh nằm.
Con chó rất lớn, bế lên cũng thấy nặng.
Anh ôm Hoắc Lệnh mà trong tiềm thức anh liền cho rằng hắn là con chó nhà anh. Chỉ là thấy chó nhà anh mập hơn trước kia, không hiểu sao giờ lại cứng rắn như vậy, hơn nữa lớn lên cũng cao nữa, chắc tầm một mét chín đấy.
Trong phòng quá lạnh nên anh dùng sức chui vào trong ngực “Cẩu Tử”, thế là đánh thức Hoắc Lệnh Chi.
Hoắc Lệnh Chi cảm nhận được một cơ thể ấm áp sát người mình, cơ thể hắn lập tức cứng đờ, sau đó hắn gỡ tay Lạc Tử Ninh ra nhưng lại bị Lạc Tử Ninh nhanh chóng quấn lấy, tay anh còn nhéo hông hắn một cái: “Đừng nhúc nhích, lạnh.”
Lần này anh không dùng sức quá mạnh, nhưng chỉ cần nghiêng một chút nữa là sẽ bóp đến vết thương của Hoắc Lệnh Chi, vì vậy Hoắc Linh Chi chỉ còn cách nắm tay anh để ngăn anh cử động.
Buổi tối trước khi ăn cơm, Trần bá có lén tới tìm Hoắc Lệnh Chi, nói Vương phi thấy một nữ nhân nhan sắc xinh đẹp trên đường, lại còn ngây ngẩn nhìn người ta. Sau đó liền trực tiếp mua người đó về, sợ là muốn đội mũ xanh cho Vương gia.
Sau đó Hoắc Lệnh Chi liền thấy Trần Nhị đưa một cô nương lanh lợi về, còn sắp xếp đến ở chung phòng với Tiểu Thúy và Tiểu Hồng.
Anh và Lạc Tử Ninh vốn không có tình cảm nhưng vẫn bị bắt phải ở bên nhau, nghe nói trước kia Lạc Tử Ninh từng đính hôn với nữ nhi nhà thừa tướng. Thừa tướng là cữu cữu của hắn và Ngũ đệ, Ngũ đệ sắp xếp mối hôn sự này để mượn sức Lạc Tử Ninh.
Lạc Tử Ninh cũng vui vẻ đồng ý mối hôn nhân kia, nói vậy Lạc Tử Ninh thích nữ nhân.
Hắn không có tình cảm với Lạc Tử Ninh nên nếu Lạc Tử Ninh thích nữ nhân kia, vậy thì sau này cứ để Lạc Tử Ninh dọn qua ở cùng nữ nhân kia thôi.
Ngày hôm sau khi Lạc Tử Ninh dậy liền phát hiện Hoắc Lệnh Chi nắm tay anh, anh lập tức hoảng sợ ngồi dậy hỏi Hoắc Lệnh Chi: “Huynh làm gì mà cứ nắm tay ta hoài vậy, lại còn ôm ta vào lòng nữa?”
Hoắc Lệnh Chi: “???”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.