Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
Chương 7: Ngoài mạnh trong yếu
Nhất Tùng Âm
25/04/2021
Chuyển ngữ: Trầm Yên
...................................................
Thẩm Cố Dung chờ Hề Cô Hành đi rồi, mới chống tay lên thư án duy nhất không bị phá hủy, vỗ về trái tim đang đập thình thịch, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiểu Mục Trích nằm úp mặt trên đất, hô hấp có chút yếu ớt.
Thẩm Cố Dung ôm hắn vào lòng kiểm tra một lúc, phát hiện tuy hắn đã bị Hề Cô Hành đánh cho một chưởng nhưng trên người ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có.
Vì quỷ dịch đã tan, vết bớt trên mặt Mục Trích một lần nữa xuất hiện lại.
Hắn chau mày, thở gấp mấy hơi, đột nhiên mở mắt ra, tỉnh táo.
Thẩm Cố Dung thấy vẻ mặt hắn tràn đầy hoảng sợ, đang muốn an ủi hắn: "Đừng....."
Y còn chưa nói xong, Mục Trích đã hét thảm một tiếng, sợ hãi sút một chân vào bụng Thẩm Cố Dung, lảo đảo lăn qua một bên, ánh mắt tan rã trốn dưới thư án.
Thẩm Cố Dung: "......."
Nhãi ranh vô lương tâm này, uổng công cứu ngươi!
Thẩm Cố Dung suýt nữa bị một đạp không nặng không nhẹ của tên nhóc này đá cho hộc máu, lần đầu sinh ra suy nghĩ "Người tu đạo nào cũng vô dụng như Thẩm Phụng Tuyết vậy sao?"
Tên này còn nửa bước nữa là thành Thánh, là người đứng đầu ư?
Thẩm Cố Dung cảm thấy rất khó hiểu.
Thẩm - Vô Dụng vừa khó khăn đứng dậy, dưới thư án chợt xuất hiện linh lực dao động.
Thẩm Cố Dung cảm nhận theo bản năng, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu.
—— Mục Trích đột phá Luyện Khí Kỳ.
Đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, Hề Cô Hành đã từng nói với Thẩm Cố Dung rằng Mục Trích chỉ là một phàm nhân, linh mạch gần như trống rỗng, dù có bồi đắp bằng bao nhiêu linh vật thì cả đời này cũng khó có thể nhập đạo.
Mà hiện tại hắn suýt nữa bị Lệ Quỷ đoạt xá, vốn nên tổn thương nặng nề, thế nhưng lại không hề báo trước mà đột phá.
Trong khắp Cửu châu Tam giới, số người bước vào Luyện Khí Kỳ năm 6 tuổi càng thêm ít ỏi.
Nhớ lại nội dung trong cốt truyện, Mục Trích bị Ngu Tinh Hà dùng linh lực đánh một chưởng mới thức tỉnh linh mạch, hiện tại ăn bậy ăn bạ bị Hề Cô Hành đánh một chưởng vậy mà lại đánh ra được mạch truyện của nhiều năm sau.
"Không hổ là người được trời chọn." Thẩm Cố Dung chỉ có thể cảm khái như vậy.
Bởi vì Ly Tác rời khỏi, kết giới trong Tri Bạch Đường đã tiêu tan, đệ tử bên ngoài vội chen chúc nhau chạy vào.
Còn chưa vào đến nơi đã thấy Thẩm Cố Dung thanh y ôm Mục Trích thong thả đi ra, khắp Tri Bạch Đường là một mảnh phế tích, trên mặt đất không biết còn có máu của ai, cực kỳ chói mắt.
Ngu Tinh Hà thất tha thất thểu chạy tới, nước mắt đầy mặt: "Sư tôn! Mục, Mục Trích sao rồi ạ?"
Thẩm Cố Dung rũ mắt nhìn hắn: "Không có gì đáng ngại, không cần lo lắng."
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên .vip
Ngu Tinh Hà tin tưởng Thẩm Cố Dung theo bản năng, nhìn Mục Trích đã ngủ say trong lòng y, có vẻ không bị thương ở đâu, lúc này mới yên lòng, lau nước mắt lung tung.
Thẩm Cố Dung bước nhanh ra khỏi Tri Bạch Đường, đệ tử vây quanh không dám chắn đường y, vội vàng tản ra, nhìn theo hướng y rời đi.
Chờ sau khi Thẩm Cố Dung rời khỏi, có đệ tử nhỏ giọng nói: "Trên người Thánh quân..... có dấu chân đúng không?"
Có đệ tử mắt tinh cũng nhìn thấy, nhút nhát sợ sệt gật đầu.
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mãi lúc lâu sau mới tiêu hóa được sự thật tiểu sư đệ Mục Trích thế mà dám to gan lớn mật đạp Thánh quân Phụng Tuyết một đạp.
"Thánh quân...... Hình như cũng không giống trong lời đồn......"
"Bị mạo phạm như vậy còn có thể ôm sư đệ trở về."
"Có điều sắc mặt Thánh quân dường như rất khó nhìn, liệu y có tiếp tục đối xử với Mục Trích sư đệ..... Muốn đi xem thử không?"
"Ai..... Ai dám đi?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt tất cả đều viết hai chữ "không dám" to bự.
Ngu Tinh Hà khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, mờ mịt "Sao?" một tiếng"
"Các huynh đang nói...... Nói gì vậy?"
Các sư huynh thở dài một hơi, dùng vẻ mặt cha hiền nhìn hắn đầy trìu mến, sôi nổi xoa xoa đầu đứa nhỏ này.
Người ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc.
Ly Nhân Phong không phải một đỉnh núi, mà chia làm ba môn, bốn tòa sơn phong.
Các tòa sơn phong tuy rằng nối tiếp kéo dài, nhưng đều tách biệt với con người, cho nên bốn tòa sơn phong hợp thành dãy núi, lấy tên là Ly Nhân.
Dãy núi bốn tòa sơn phong trải khắp băng nguyên phương Bắc, từ Bắc vào Nam bốn mùa rõ ràng.
Thành trấn gần nhất chính là Phiếm Giáng Cư của Thẩm Phụng Tuyết, nơi đây bốn mùa đều như mùa xuân nên còn có tên gọi khác là Cửu Xuân Sơn.
Ngoài ra còn có Trường Doanh Sơn hè nóng bức, Bạch Thương Sơn thu lá rụng và Ngọc Nhứ Sơn đông khắc nghiệt.
Cẩn thận suy nghĩ vẫn thấy đặt tên người đỡ tốn sức hơn.
Tri Bạch Đường ở Trường Doanh Sơn và Phiếm Giáng Cư ở Cửu Xuân Sơn cách nhau đúng một cây cầu treo, Thẩm Cố Dung đi qua cầu treo liền thấy được Phiếm Giáng Cư đằng xa, bước nhanh tới.
Thẩm Cố Dung bị Mục Trích mơ mơ màng màng đạp cho hai phát, nhưng vẫn chịu thương chịu khó ôm người về thiên viện.
Sau khi đặt nam chính nhỏ xuống giường, Thẩm Cố Dung cảm giác mình đúng là một sư tôn tốt đến cảm động đất trời.
Dịch Quỷ kia rất giống trùng trăm chân, rõ ràng đã bắt được bản thể vậy mà vẫn đủ sức quay lại bất ngờ đâm một đao, khiến người ta hoàn toàn không kịp trở tay.
Thẩm Cố Dung sợ tự nhiên lại bị đâm ngang, sắp xếp đơn giản, chuẩn bị đợi ở thiên viện một đêm, tránh việc Mục Trích đột nhiên gặp bất trắc.
Mục Trích hẳn là thường xuyên bị Thẩm Phụng Tuyết gọi tới thiên viện ở, trong căn phòng nhỏ bày biện thư án, bàn gỗ, ghế gỗ,... cái gì cũng có.
Thẩm Cố Dung chậm rãi đi tới bên thư án, lôi thôi lếch thếch ngồi xuống đệm hương bồ, tiện tay lật tờ giấy trên bàn.
Trên thư án trải đầy bảng chữ mẫu ngày thường Mục Trích hay luyện, Thẩm Cố Dung quan sát, suýt xoa hai tiếng, nhỏ giọng thì thầm: "Viết khá hơn ta hồi còn nhỏ nhiều."
Khi còn nhỏ chữ y chẳng khác gì giun bò, cha nương lại không nhẫn tâm ép y, chỉ đưa y tới trường tư thục cạnh nhà, để tiên sinh dạy y.
Tiên sinh tư thục này nhìn ôn nhuận như ngọc, nhưng lại không hề lưu tình trong việc dạy học, Thẩm Cố Dung nhỏ xíu ngày ngày bị buộc bao cát, bắt ngồi thẳng lưng, thút tha thút thít luyện hai ba năm, chữ kia mới miễn cưỡng có thể nhìn.
Thẩm Cố Dung hâm mộ ngắm nghía chữ của nam chính nhỏ, đại khái cảm thấy quá nhàm chán, nhấc tay cầm lấy một chiếc bút, thong thả viết xuống giấy mấy chữ.
Mục Trích.
Ngu Tinh Hà.
Thẩm Phụng Tuyết.
Y so sánh chữ mình với chữ Mục Trích, cảm thấy chữ mình đẹp hơn.
Vừa mạnh mẽ vừa nhu hòa, không hổ là ta.
—— Cũng không biết y lấy đâu ra mặt mũi mà đắc ý so chữ với một đứa trẻ 6 tuổi.
Thẩm Cố Dung từng đọc qua rất nhiều thoại bản mới lạ, cũng từng nghĩ liệu mình có phải chính là Thẩm Phụng Tuyết hay không, dù sao thì tướng mạo của hai người vô cùng giống nhau, nhưng rất nhanh y đã bỏ đi suy nghĩ này.
Ký ức của Thẩm Phụng Tuyết cực kỳ nát, như bị người ta đập vụn vậy, chỉ có thể biết được từ trong miệng người khác rằng: Thẩm Phụng Tuyết không cha không mẹ, được Chưởng giáo Ly Nhân Phong nuôi nấng lớn lên, căn bản không khớp với tuổi tác của y.
Huống hồ khi y tìm kiếm trong ký ức rách nát của Thẩm Phụng Tuyết cũng không thấy Hồi Đường Thành.
Thẩm Cố Dung hơi yên lòng, nhưng để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, y vẫn nên tìm thời gian xem bản đồ trong sách, xem rốt cuộc Hồi Đường Thành có tồn tại hay không.
Y chấm mực chu sa, nhẹ nhàng gạch một đường trên ba chữ Thẩm Phụng Tuyết, cuối cùng lại chấm một điểm đỏ cạnh tên Mục Trích, tỏ ý sư tôn coi trọng ngươi.
Còn Ngu Tinh Hà, chỉ cần không cho hai người tiếp xúc với ma tu ở Mai Cốt Trủng, sau này chắc hắn sẽ không gây ra họa lớn gì.
Chau chuốt một hồi, Thẩm Cố Dung cảm thấy mình sắp được về nhà rồi.
Tâm trạng Thẩm Cố Dung cực kỳ vui sướng, lười biếng cầm bút, bắt đầu biên soạn chuyện xưa chuẩn bị nói cho Hề Cô Hành.
Hề Cô Hành vẫn luôn nghi ngờ thân phận Mục Trích, có cái nhìn khác với Thẩm Phụng Tuyết.
Thẩm Cố Dung đọc thoại bản, cũng viết được thoại bản, đôi khi còn nhân dịp cha nương không ở nhà mà nhốt mình trong thư phòng viết thoại bản. Linh dị thần quái, chuyện lịch sử, đông cung các kiểu y đều từng viết qua. Một nửa số truyện mà thuyết thư thành Hồi Đường kể đều là thoại bản của Thẩm Cố Dung, truyền bá cực rộng rãi.
Tác giả thoại bản Thẩm Cố Dung cắn bút, thử liệt kê phương hướng phát triển trong thoại bản của loại cốt truyện này.
"Một, bạn tốt gửi nuôi.
Hai, con tư sinh."
Nghĩ ngợi một hồi, để góp đủ số lượng, lại viết lung tung thêm một ý:
"Ba, người yêu kiếp trước, nối tiếp tiền duyên."
Thẩm Cố Dung chống cằm nhìn chằm chằm ba ý một lúc lâu, gạch bỏ điều thứ nhất.
Tính tình Thẩm Phụng Tuyết lạnh lùng nghiêm nghị, thú vui duy nhất chính là đánh nhau, Hề Cô Hành hiểu y như vậy, tất nhiên sẽ biết y không thể có bạn thân khác.
Hơn nữa cũng không cách nào giải thích được sự bất thường trên người Mục Trích.
Thẩm Cố Dung nghĩ một lúc nữa, lại gạch bỏ ý thứ hai.
Đến cái thứ ba càng kỳ quái hơn.
Nếu Thẩm Phụng Tuyết còn sống, nhất định sẽ muốn bổ một chưởng chết tên tặc tử dám hủy hoại thanh danh của mình.
Thẩm Cố Dung viết thoại bản một hồi, riết thành nghiện, tiện tay vò giấy thành một cục, ngay khi y bắt đầu nghiêm túc tính toán biên soạn chuyện xưa cho Hề Cô Hành, Mục Trích trên giường chợt hàm hồ kêu lên một tiếng, tỉnh lại.
Thẩm Cố Dung như tên trộm hơ giấy lên ngọn lửa đốt thành tro tàn, yên lặng thở phào một hơi.
Ánh mắt Mục Trích tan rã, ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa sổ bằng trúc trên đỉnh đầu.
Thẩm Cố Dung buông bút, thuận miệng nói: "Tỉnh rồi?"
Mục Trích ngẩn ra, mờ mịt nghiêng đầu nhìn y.
Không biết có phải gương mặt kia của Thẩm Cố Dung quá kích thích hắn hay không, đồng tử Mục Trích đột nhiên co rụt lại, hành động trước khi hôn mê như hồng thủy lũ lượt ùa vào trong đầu.
Hình..... Hình như hắn đột nhiên nổi điên, còn làm người ta bị thương.
Ly Tác sư huynh.
Mục Trích hít vào một hơi, ngơ ngác nằm đơ người trên giường, khuôn mặt ngẩn ngơ như mất hồn, cả người run run.
Thẩm Cố Dung thấy hắn bị dọa thành như vậy, trong lòng thở dài một hơi, nói: "Đừng sợ, con quỷ tu kia đã bị Chưởng giáo diệt tận gốc, sẽ không tiếp tục xuất hiện nữa."
Mục Trích nhìn y mờ mịt, hai dòng nước mắt ào ào rơi xuống.
Thẩm Cố Dung: "......"
Bởi vì Thẩm Cố Dung có một muội muội ruột tám tuổi, từ nhỏ y đã sinh ra ý muốn mạnh mẽ là bảo vệ những đứa nhỏ mềm mềm đáng yêu, nhìn thấy Tiểu Mục Trích rơi lệ, y suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt băng sương.
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên .vip
Y cũng không để ý chuyện đứa nhỏ này vừa đạp mình mấy phát nữa.
Thẩm Cố Dung đứng dậy đi đến bên Mục Trích, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc, Ly Tác dù sao cũng là một tu sĩ, sẽ không nguy hại đến tính mạng, không phải lỗi của con."
Mục Trích mắt ngấn nước nhìn y.
Thẩm Cố Dung giơ tay, tháo xuống một viên Mộc Hoạn đỏ trên vòng tay, dùng cách dỗ muội muội ngày thường đặt vào lòng bàn tay hắn.
"Cầm chơi đi."
Mục Trích sụt sịt một tiếng, mờ mịt nhìn hạt châu trong lòng bàn tay trắng nõn, không biết ý của y là gì.
Thẩm Cố Dung liếc hắn một cái, Mục Trích run rẩy siết chặt hạt châu giữa hai ngón tay, ánh mắt vẫn dại ra như cũ.
Dù đã từng trải qua nhiều trận tra tấn của Thẩm Phụng Tuyết, Mục Trích vẫn chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, hắn bị hành động đột ngột này dọa ngẩn người, trên khuôn mặt nhỏ bình thường luôn tỏ ra lạnh nhạt lúc này tràn ngập kinh ngạc, hoảng hốt xen lẫn sợ hãi.
Muội muội ruột của Thẩm Cố Dung thích chơi mấy thứ tròn vo, y cảm thấy có lẽ những đứa trẻ khác cũng thích, thấy Mục Trích cầm hạt châu, cảm xúc có vẻ yên ổn hơn chút, yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mục Trích ngẩn ngơ nhìn hạt châu một lúc lâu, lại mờ mịt nhìn Thẩm Cố Dung.
Việc tổn thương đến sư huynh bình thường luôn săn sóc mình khiến Mục Trích sợ hãi tột độ, chẳng quan tâm người trước mặt là sư tôn luôn ra vẻ đạo mạo, hắn vẫn túm lấy y tựa như cọng rơm cứu mạng theo bản năng.
Hắn gần như cầu xin mà hỏi: "Ly Tác sư huynh...... Thật sự không có việc gì sao?"
Thẩm Cố Dung gật đầu: "Ừ. Nó không sao đâu, ngày mai con có thể tới thăm nó."
Mục Trích dường như đã an tâm, nước mắt lại rơi xuống.
Hắn mơ màng nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, bất giác nhớ lại cảnh tượng lúc Hề Cô Hành muốn giết hắn, thân ảnh cao ráo kia không màng tất cả che trước mặt hắn, vì hắn ngăn cản đòn công kích trí mạng kia.
Lúc này hai người dựa sát bên nhau, Mục Trích mê man ngửi được hương thuốc nhàn nhạt trên người Thẩm Cố Dung.
Ban đầu khi y rút quỷ tu đoạt xá mình ra, sắc mặt đã rất khó nhìn, lúc ấy hẳn là đã bị thương.
Nếu bị thương, vì sao còn muốn mạo hiểm cứu minh?
Thẩm Phụng Tuyết đối xử với mình như vậy......
Rốt cuộc là coi trọng, hay oán hận?
Từ khi bái nhập dưới tòa Thẩm Phụng Tuyết, Mục Trích luôn nghe được từ trong miệng người khác những lời mà hắn không thể hiểu nổi.
"Sư tôn đối xử với đệ như vậy chắc chắn là vì có lòng kỳ vọng với đệ."
"Thánh quân cũng vì tốt cho đệ thôi."
"Những linh vật Thánh quân đưa cho đệ đều là những thứ người khác muốn mà không được."
"Đệ...... không biết thế nào là đủ sao?"
Mỗi lần Mục Trích nghe những lời đó đều thấy vô cùng khó hiểu, không biết thế nào là đủ sao?
Hắn nghĩ thầm, nếu "Vì tốt cho đệ" trong lời bọn họ đồng nghĩa với chịu đựng sự tra tấn thống khổ đến tột độ, khiến trái tim hắn ngập tràn oán hận kia, vậy vì sao không ai hỏi hắn có muốn tiếp nhận ý tốt đó hay không?
Ở Ly Nhân Phong này một năm, Mục Trích chán ghét Thẩm Cố Dung nhiều hơn là sợ hãi, nhưng hiện tại tất cả oán hận trong khoảnh khắc Thẩm Cố Dung đứng chắn trước mặt hắn đều chậm rãi biến thành mây mù ẩn hiện.
Hắn lâm vào mê man.
Trong phút chốc Mục Trích không biết nên đối mặt thế nào với Thẩm Cố Dung luôn tra tấn hắn tàn nhẫn, rồi lại cứu hắn trong thời khắc mấu chốt.
Trong đầu dường như đang có hai thế lực đánh nhau, khiến Mục Trích nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Cố Dung không thấy được tâm trạng phức tạp của hắn, ngồi ở mép giường nói: "Hiện tại con đã nhập đạo, Luyện Khí Kỳ hẳn là có thể ngưng tụ linh lực, con thử xem."
Mục Trích nhìn Thẩm Cố Dung hồi lâu, lúc này mới bất chợt phát hiện việc vừa rồi mình vậy mà mất mặt khóc lóc trước mắt y.
Gương mặt hắn đỏ lên, nhấc tay áo lau bừa nước mắt trên mặt, nhỏ giọng nói: "Vâng."
Tâm trạng của Mục Trích hiện tại quá phức tạp, trong chốc lát không ổn định được mớ cảm xúc hỗn loạn kia. Hắn vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Cố Dung, sợ xuất hiện sự e lệ khó hiểu.
Thẩm Cố Dung theo bản năng muốn lên tiếng trêu đùa đứa nhỏ đang đỏ mặt này, nhưng lời nói vừa tới miệng lại nghẹn trở về.
Y vẫn sợ hãi việc người ta phát hiện mình đoạt xá thì sẽ bị thiêu sống.
Mục Trích nhắm mắt lại, thử điều động linh lực trong linh mạch, nhưng thử một lúc lâu, mặt nghẹn đến đỏ bừng vẫn không tìm ra lấy một tia linh lực.
Hắn mở mắt nhìn về phía Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung bị ánh mắt xin giúp đỡ của hắn nhìn cho sửng sốt.
Hả? Nhìn ta làm gì? Ta có biết gì đâu.
Hai thầy trò nhìn nhau.
Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, đành phải căng da đầu nhấc tay lên, nắm lấy tay nhỏ của Mục Trích.
Mục Trích đờ người, theo bản năng muốn lùi về.
Mục Trích bái sư Thẩm Phụng Tuyết một năm, hầu như mỗi ngày đều lăn lộn trong sự tra tấn của Thẩm Phụng Tuyết, đôi tay này từng bóp miệng hắn, ép hắn nuốt xuống đan dược khiến hắn thống khổ vạn phần, cũng từng bấm tay niệm chú giam cầm ép buộc hắn phải tĩnh tọa trong gió tuyết.
Bất kể làm cái gì cũng mang lại cho Mục Trích đau đớn vô cùng tận.
Đây là lần đầu tiên đôi tay này thân mật nắm lấy tay hắn, ngoài ý muốn lại phát hiện đôi tay của người có trái tim tàn nhẫn vô tình này vậy mà cũng thật ấm áp.
Đại khái cảm nhận được sự bất an của hắn, Thẩm Cố Dung nhéo nhẹ lòng bàn tay hắn, nói: "Nhắm mắt."
Mục Trích vừa sợ hãi y, vừa ép buộc bản thân nhắm mắt lại.
Hề Cô Hành liên tục dặn dò Thẩm Cố Dung không được vọng động linh lực, nhưng rút ra một tia linh lực dò xét linh mạch Mục Trích hẳn cũng không đến nỗi vướng bận.
Y thử ngưng tụ một sợi linh lực từ giữa đầu ngón tay, thong thả len vào thăm dò mệnh môn của Mục Trích.
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên .vip
Quá trình này rất thuận lợi, Thẩm Cố Dung cũng không nôn ra máu.
Thẩm Phụng Tuyết kiểm soát linh lực vô cùng thành thạo, Thẩm Cố Dung nhắm mắt theo bản năng, linh lực dạo chơi trong linh mạch Mục Trích, cuối cùng khi chuẩn bị tiến vào đan điền thì chợt bị một lực lượng mạnh mẽ trực tiếp hút vào.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung sửng sốt, trừng mắt nhìn đầu ngón tay trống không của mình.
Sợi linh lực kia hình như đã hoàn toàn nhập vào cơ thể Mục Trích?
Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
Thẩm Cố Dung vô tình chột dạ, vội thu ngón tay về: "Cảm giác thế nào?"
Mục Trích mở mắt ra: "Không có cảm giác gì."
Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng: "Vậy con lại vận chuyển linh lực một lần nữa thử xem."
Mục Trích mím môi, gật đầu.
Lúc này không biết vì cái gì, linh mạch vốn khô cạn lại phảng phất tựa mưa xuân dễ chịu, không hề tốn chút sức lực nào mà ngưng tụ thành dòng suối linh lực nhỏ.
Mục Trích mở mắt.
Thẩm Cố Dung rũ mặt, mặt mày nhu hòa, nhàn nhạt hỏi hắn: "Thế nào rồi?"
Mục Trích nói: "Đã có......"
Hắn còn chưa nói xong, bên tai đột nhiên vang lên tiếng động tựa chuột ăn vụng, nghe cẩn thận lại như có người đang khe khẽ nói nhỏ.
Mục Trích sửng sốt.
Cả căn phòng này chỉ có hắn và Thẩm Cố Dung, mà Thẩm Cố Dung vẻ mặt đạm nhiên, tựa như một bức tranh mỹ nhân ngồi ngay ngắn ở kia, băng thanh ngọc khiết.
Thanh âm kia từ đâu phát ra.
Thời điểm hắn còn đang ngẩn ngơ, linh lực chững lại, thanh âm kia cũng biến mất theo đó.
Thẩm Cố Dung thấy sắc mặt hắn tay đổi, hỏi: "Sao thế?"
Mục Trích mím môi lắc đầu, thử vận chuyển lại linh lực, lần này rốt cuộc cũng nghe rõ tiếng nói kia.
[ Làm ta sợ chết đi được. ]
Mục Trích: "???"
Hắn ngơ ngác nhìn Thẩm Cố Dung.
Tuy rằng Thẩm Cố Dung ít nói, nhưng tuyến thanh quản réo rắt tựa như than nhẹ dụ người, vô cùng có tính công nhận.
Thẩm Cố Dung rũ lông mi dài, dưới ánh đèn cơ thể tựa như mạ một tầng ánh sáng ấm, vẻ tĩnh tọa tựa như thần tiên.
Y dùng dáng vẻ này nghĩ thầm: [ Sớm muộn gì ta cũng có ngày bị hù chết ở chỗ này, vì sao ở đây luôn xảy ra nhiều biến cố như vậy chứ? ]
Mục Trích lại lần nữa nghe được lời nói nhỏ nhẹ không ngừng vang lên từ hư không.
[ Một người đọc sách như ta vì sao nên nông nỗi này? ]
[ Linh lực kia vào đan điền Mục Trích sẽ không xảy ra chuyện gì lớn chứ? ]
[ À đúng rồi, mình còn phải tiếp tục biên soạn chuyện xưa cho Hề Cô Hành. Không biết Ly Nhân Phong có thoại bản để mình tham khảo hay không nhỉ? ]
[ Phiền quá đi à. ]
Mục Trích: "..........."
...................................................
Tác giả có lời muốn nói:
Lật xe.
Trầm Yên có lời muốn nói:
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
...................................................
Thẩm Cố Dung chờ Hề Cô Hành đi rồi, mới chống tay lên thư án duy nhất không bị phá hủy, vỗ về trái tim đang đập thình thịch, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tiểu Mục Trích nằm úp mặt trên đất, hô hấp có chút yếu ớt.
Thẩm Cố Dung ôm hắn vào lòng kiểm tra một lúc, phát hiện tuy hắn đã bị Hề Cô Hành đánh cho một chưởng nhưng trên người ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có.
Vì quỷ dịch đã tan, vết bớt trên mặt Mục Trích một lần nữa xuất hiện lại.
Hắn chau mày, thở gấp mấy hơi, đột nhiên mở mắt ra, tỉnh táo.
Thẩm Cố Dung thấy vẻ mặt hắn tràn đầy hoảng sợ, đang muốn an ủi hắn: "Đừng....."
Y còn chưa nói xong, Mục Trích đã hét thảm một tiếng, sợ hãi sút một chân vào bụng Thẩm Cố Dung, lảo đảo lăn qua một bên, ánh mắt tan rã trốn dưới thư án.
Thẩm Cố Dung: "......."
Nhãi ranh vô lương tâm này, uổng công cứu ngươi!
Thẩm Cố Dung suýt nữa bị một đạp không nặng không nhẹ của tên nhóc này đá cho hộc máu, lần đầu sinh ra suy nghĩ "Người tu đạo nào cũng vô dụng như Thẩm Phụng Tuyết vậy sao?"
Tên này còn nửa bước nữa là thành Thánh, là người đứng đầu ư?
Thẩm Cố Dung cảm thấy rất khó hiểu.
Thẩm - Vô Dụng vừa khó khăn đứng dậy, dưới thư án chợt xuất hiện linh lực dao động.
Thẩm Cố Dung cảm nhận theo bản năng, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu.
—— Mục Trích đột phá Luyện Khí Kỳ.
Đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, Hề Cô Hành đã từng nói với Thẩm Cố Dung rằng Mục Trích chỉ là một phàm nhân, linh mạch gần như trống rỗng, dù có bồi đắp bằng bao nhiêu linh vật thì cả đời này cũng khó có thể nhập đạo.
Mà hiện tại hắn suýt nữa bị Lệ Quỷ đoạt xá, vốn nên tổn thương nặng nề, thế nhưng lại không hề báo trước mà đột phá.
Trong khắp Cửu châu Tam giới, số người bước vào Luyện Khí Kỳ năm 6 tuổi càng thêm ít ỏi.
Nhớ lại nội dung trong cốt truyện, Mục Trích bị Ngu Tinh Hà dùng linh lực đánh một chưởng mới thức tỉnh linh mạch, hiện tại ăn bậy ăn bạ bị Hề Cô Hành đánh một chưởng vậy mà lại đánh ra được mạch truyện của nhiều năm sau.
"Không hổ là người được trời chọn." Thẩm Cố Dung chỉ có thể cảm khái như vậy.
Bởi vì Ly Tác rời khỏi, kết giới trong Tri Bạch Đường đã tiêu tan, đệ tử bên ngoài vội chen chúc nhau chạy vào.
Còn chưa vào đến nơi đã thấy Thẩm Cố Dung thanh y ôm Mục Trích thong thả đi ra, khắp Tri Bạch Đường là một mảnh phế tích, trên mặt đất không biết còn có máu của ai, cực kỳ chói mắt.
Ngu Tinh Hà thất tha thất thểu chạy tới, nước mắt đầy mặt: "Sư tôn! Mục, Mục Trích sao rồi ạ?"
Thẩm Cố Dung rũ mắt nhìn hắn: "Không có gì đáng ngại, không cần lo lắng."
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên .vip
Ngu Tinh Hà tin tưởng Thẩm Cố Dung theo bản năng, nhìn Mục Trích đã ngủ say trong lòng y, có vẻ không bị thương ở đâu, lúc này mới yên lòng, lau nước mắt lung tung.
Thẩm Cố Dung bước nhanh ra khỏi Tri Bạch Đường, đệ tử vây quanh không dám chắn đường y, vội vàng tản ra, nhìn theo hướng y rời đi.
Chờ sau khi Thẩm Cố Dung rời khỏi, có đệ tử nhỏ giọng nói: "Trên người Thánh quân..... có dấu chân đúng không?"
Có đệ tử mắt tinh cũng nhìn thấy, nhút nhát sợ sệt gật đầu.
Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mãi lúc lâu sau mới tiêu hóa được sự thật tiểu sư đệ Mục Trích thế mà dám to gan lớn mật đạp Thánh quân Phụng Tuyết một đạp.
"Thánh quân...... Hình như cũng không giống trong lời đồn......"
"Bị mạo phạm như vậy còn có thể ôm sư đệ trở về."
"Có điều sắc mặt Thánh quân dường như rất khó nhìn, liệu y có tiếp tục đối xử với Mục Trích sư đệ..... Muốn đi xem thử không?"
"Ai..... Ai dám đi?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt tất cả đều viết hai chữ "không dám" to bự.
Ngu Tinh Hà khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, mờ mịt "Sao?" một tiếng"
"Các huynh đang nói...... Nói gì vậy?"
Các sư huynh thở dài một hơi, dùng vẻ mặt cha hiền nhìn hắn đầy trìu mến, sôi nổi xoa xoa đầu đứa nhỏ này.
Người ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc.
Ly Nhân Phong không phải một đỉnh núi, mà chia làm ba môn, bốn tòa sơn phong.
Các tòa sơn phong tuy rằng nối tiếp kéo dài, nhưng đều tách biệt với con người, cho nên bốn tòa sơn phong hợp thành dãy núi, lấy tên là Ly Nhân.
Dãy núi bốn tòa sơn phong trải khắp băng nguyên phương Bắc, từ Bắc vào Nam bốn mùa rõ ràng.
Thành trấn gần nhất chính là Phiếm Giáng Cư của Thẩm Phụng Tuyết, nơi đây bốn mùa đều như mùa xuân nên còn có tên gọi khác là Cửu Xuân Sơn.
Ngoài ra còn có Trường Doanh Sơn hè nóng bức, Bạch Thương Sơn thu lá rụng và Ngọc Nhứ Sơn đông khắc nghiệt.
Cẩn thận suy nghĩ vẫn thấy đặt tên người đỡ tốn sức hơn.
Tri Bạch Đường ở Trường Doanh Sơn và Phiếm Giáng Cư ở Cửu Xuân Sơn cách nhau đúng một cây cầu treo, Thẩm Cố Dung đi qua cầu treo liền thấy được Phiếm Giáng Cư đằng xa, bước nhanh tới.
Thẩm Cố Dung bị Mục Trích mơ mơ màng màng đạp cho hai phát, nhưng vẫn chịu thương chịu khó ôm người về thiên viện.
Sau khi đặt nam chính nhỏ xuống giường, Thẩm Cố Dung cảm giác mình đúng là một sư tôn tốt đến cảm động đất trời.
Dịch Quỷ kia rất giống trùng trăm chân, rõ ràng đã bắt được bản thể vậy mà vẫn đủ sức quay lại bất ngờ đâm một đao, khiến người ta hoàn toàn không kịp trở tay.
Thẩm Cố Dung sợ tự nhiên lại bị đâm ngang, sắp xếp đơn giản, chuẩn bị đợi ở thiên viện một đêm, tránh việc Mục Trích đột nhiên gặp bất trắc.
Mục Trích hẳn là thường xuyên bị Thẩm Phụng Tuyết gọi tới thiên viện ở, trong căn phòng nhỏ bày biện thư án, bàn gỗ, ghế gỗ,... cái gì cũng có.
Thẩm Cố Dung chậm rãi đi tới bên thư án, lôi thôi lếch thếch ngồi xuống đệm hương bồ, tiện tay lật tờ giấy trên bàn.
Trên thư án trải đầy bảng chữ mẫu ngày thường Mục Trích hay luyện, Thẩm Cố Dung quan sát, suýt xoa hai tiếng, nhỏ giọng thì thầm: "Viết khá hơn ta hồi còn nhỏ nhiều."
Khi còn nhỏ chữ y chẳng khác gì giun bò, cha nương lại không nhẫn tâm ép y, chỉ đưa y tới trường tư thục cạnh nhà, để tiên sinh dạy y.
Tiên sinh tư thục này nhìn ôn nhuận như ngọc, nhưng lại không hề lưu tình trong việc dạy học, Thẩm Cố Dung nhỏ xíu ngày ngày bị buộc bao cát, bắt ngồi thẳng lưng, thút tha thút thít luyện hai ba năm, chữ kia mới miễn cưỡng có thể nhìn.
Thẩm Cố Dung hâm mộ ngắm nghía chữ của nam chính nhỏ, đại khái cảm thấy quá nhàm chán, nhấc tay cầm lấy một chiếc bút, thong thả viết xuống giấy mấy chữ.
Mục Trích.
Ngu Tinh Hà.
Thẩm Phụng Tuyết.
Y so sánh chữ mình với chữ Mục Trích, cảm thấy chữ mình đẹp hơn.
Vừa mạnh mẽ vừa nhu hòa, không hổ là ta.
—— Cũng không biết y lấy đâu ra mặt mũi mà đắc ý so chữ với một đứa trẻ 6 tuổi.
Thẩm Cố Dung từng đọc qua rất nhiều thoại bản mới lạ, cũng từng nghĩ liệu mình có phải chính là Thẩm Phụng Tuyết hay không, dù sao thì tướng mạo của hai người vô cùng giống nhau, nhưng rất nhanh y đã bỏ đi suy nghĩ này.
Ký ức của Thẩm Phụng Tuyết cực kỳ nát, như bị người ta đập vụn vậy, chỉ có thể biết được từ trong miệng người khác rằng: Thẩm Phụng Tuyết không cha không mẹ, được Chưởng giáo Ly Nhân Phong nuôi nấng lớn lên, căn bản không khớp với tuổi tác của y.
Huống hồ khi y tìm kiếm trong ký ức rách nát của Thẩm Phụng Tuyết cũng không thấy Hồi Đường Thành.
Thẩm Cố Dung hơi yên lòng, nhưng để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, y vẫn nên tìm thời gian xem bản đồ trong sách, xem rốt cuộc Hồi Đường Thành có tồn tại hay không.
Y chấm mực chu sa, nhẹ nhàng gạch một đường trên ba chữ Thẩm Phụng Tuyết, cuối cùng lại chấm một điểm đỏ cạnh tên Mục Trích, tỏ ý sư tôn coi trọng ngươi.
Còn Ngu Tinh Hà, chỉ cần không cho hai người tiếp xúc với ma tu ở Mai Cốt Trủng, sau này chắc hắn sẽ không gây ra họa lớn gì.
Chau chuốt một hồi, Thẩm Cố Dung cảm thấy mình sắp được về nhà rồi.
Tâm trạng Thẩm Cố Dung cực kỳ vui sướng, lười biếng cầm bút, bắt đầu biên soạn chuyện xưa chuẩn bị nói cho Hề Cô Hành.
Hề Cô Hành vẫn luôn nghi ngờ thân phận Mục Trích, có cái nhìn khác với Thẩm Phụng Tuyết.
Thẩm Cố Dung đọc thoại bản, cũng viết được thoại bản, đôi khi còn nhân dịp cha nương không ở nhà mà nhốt mình trong thư phòng viết thoại bản. Linh dị thần quái, chuyện lịch sử, đông cung các kiểu y đều từng viết qua. Một nửa số truyện mà thuyết thư thành Hồi Đường kể đều là thoại bản của Thẩm Cố Dung, truyền bá cực rộng rãi.
Tác giả thoại bản Thẩm Cố Dung cắn bút, thử liệt kê phương hướng phát triển trong thoại bản của loại cốt truyện này.
"Một, bạn tốt gửi nuôi.
Hai, con tư sinh."
Nghĩ ngợi một hồi, để góp đủ số lượng, lại viết lung tung thêm một ý:
"Ba, người yêu kiếp trước, nối tiếp tiền duyên."
Thẩm Cố Dung chống cằm nhìn chằm chằm ba ý một lúc lâu, gạch bỏ điều thứ nhất.
Tính tình Thẩm Phụng Tuyết lạnh lùng nghiêm nghị, thú vui duy nhất chính là đánh nhau, Hề Cô Hành hiểu y như vậy, tất nhiên sẽ biết y không thể có bạn thân khác.
Hơn nữa cũng không cách nào giải thích được sự bất thường trên người Mục Trích.
Thẩm Cố Dung nghĩ một lúc nữa, lại gạch bỏ ý thứ hai.
Đến cái thứ ba càng kỳ quái hơn.
Nếu Thẩm Phụng Tuyết còn sống, nhất định sẽ muốn bổ một chưởng chết tên tặc tử dám hủy hoại thanh danh của mình.
Thẩm Cố Dung viết thoại bản một hồi, riết thành nghiện, tiện tay vò giấy thành một cục, ngay khi y bắt đầu nghiêm túc tính toán biên soạn chuyện xưa cho Hề Cô Hành, Mục Trích trên giường chợt hàm hồ kêu lên một tiếng, tỉnh lại.
Thẩm Cố Dung như tên trộm hơ giấy lên ngọn lửa đốt thành tro tàn, yên lặng thở phào một hơi.
Ánh mắt Mục Trích tan rã, ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa sổ bằng trúc trên đỉnh đầu.
Thẩm Cố Dung buông bút, thuận miệng nói: "Tỉnh rồi?"
Mục Trích ngẩn ra, mờ mịt nghiêng đầu nhìn y.
Không biết có phải gương mặt kia của Thẩm Cố Dung quá kích thích hắn hay không, đồng tử Mục Trích đột nhiên co rụt lại, hành động trước khi hôn mê như hồng thủy lũ lượt ùa vào trong đầu.
Hình..... Hình như hắn đột nhiên nổi điên, còn làm người ta bị thương.
Ly Tác sư huynh.
Mục Trích hít vào một hơi, ngơ ngác nằm đơ người trên giường, khuôn mặt ngẩn ngơ như mất hồn, cả người run run.
Thẩm Cố Dung thấy hắn bị dọa thành như vậy, trong lòng thở dài một hơi, nói: "Đừng sợ, con quỷ tu kia đã bị Chưởng giáo diệt tận gốc, sẽ không tiếp tục xuất hiện nữa."
Mục Trích nhìn y mờ mịt, hai dòng nước mắt ào ào rơi xuống.
Thẩm Cố Dung: "......"
Bởi vì Thẩm Cố Dung có một muội muội ruột tám tuổi, từ nhỏ y đã sinh ra ý muốn mạnh mẽ là bảo vệ những đứa nhỏ mềm mềm đáng yêu, nhìn thấy Tiểu Mục Trích rơi lệ, y suýt nữa không giữ nổi vẻ mặt băng sương.
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên .vip
Y cũng không để ý chuyện đứa nhỏ này vừa đạp mình mấy phát nữa.
Thẩm Cố Dung đứng dậy đi đến bên Mục Trích, nhẹ nhàng nói: "Đừng khóc, Ly Tác dù sao cũng là một tu sĩ, sẽ không nguy hại đến tính mạng, không phải lỗi của con."
Mục Trích mắt ngấn nước nhìn y.
Thẩm Cố Dung giơ tay, tháo xuống một viên Mộc Hoạn đỏ trên vòng tay, dùng cách dỗ muội muội ngày thường đặt vào lòng bàn tay hắn.
"Cầm chơi đi."
Mục Trích sụt sịt một tiếng, mờ mịt nhìn hạt châu trong lòng bàn tay trắng nõn, không biết ý của y là gì.
Thẩm Cố Dung liếc hắn một cái, Mục Trích run rẩy siết chặt hạt châu giữa hai ngón tay, ánh mắt vẫn dại ra như cũ.
Dù đã từng trải qua nhiều trận tra tấn của Thẩm Phụng Tuyết, Mục Trích vẫn chỉ là đứa trẻ 6 tuổi, hắn bị hành động đột ngột này dọa ngẩn người, trên khuôn mặt nhỏ bình thường luôn tỏ ra lạnh nhạt lúc này tràn ngập kinh ngạc, hoảng hốt xen lẫn sợ hãi.
Muội muội ruột của Thẩm Cố Dung thích chơi mấy thứ tròn vo, y cảm thấy có lẽ những đứa trẻ khác cũng thích, thấy Mục Trích cầm hạt châu, cảm xúc có vẻ yên ổn hơn chút, yên lặng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mục Trích ngẩn ngơ nhìn hạt châu một lúc lâu, lại mờ mịt nhìn Thẩm Cố Dung.
Việc tổn thương đến sư huynh bình thường luôn săn sóc mình khiến Mục Trích sợ hãi tột độ, chẳng quan tâm người trước mặt là sư tôn luôn ra vẻ đạo mạo, hắn vẫn túm lấy y tựa như cọng rơm cứu mạng theo bản năng.
Hắn gần như cầu xin mà hỏi: "Ly Tác sư huynh...... Thật sự không có việc gì sao?"
Thẩm Cố Dung gật đầu: "Ừ. Nó không sao đâu, ngày mai con có thể tới thăm nó."
Mục Trích dường như đã an tâm, nước mắt lại rơi xuống.
Hắn mơ màng nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, bất giác nhớ lại cảnh tượng lúc Hề Cô Hành muốn giết hắn, thân ảnh cao ráo kia không màng tất cả che trước mặt hắn, vì hắn ngăn cản đòn công kích trí mạng kia.
Lúc này hai người dựa sát bên nhau, Mục Trích mê man ngửi được hương thuốc nhàn nhạt trên người Thẩm Cố Dung.
Ban đầu khi y rút quỷ tu đoạt xá mình ra, sắc mặt đã rất khó nhìn, lúc ấy hẳn là đã bị thương.
Nếu bị thương, vì sao còn muốn mạo hiểm cứu minh?
Thẩm Phụng Tuyết đối xử với mình như vậy......
Rốt cuộc là coi trọng, hay oán hận?
Từ khi bái nhập dưới tòa Thẩm Phụng Tuyết, Mục Trích luôn nghe được từ trong miệng người khác những lời mà hắn không thể hiểu nổi.
"Sư tôn đối xử với đệ như vậy chắc chắn là vì có lòng kỳ vọng với đệ."
"Thánh quân cũng vì tốt cho đệ thôi."
"Những linh vật Thánh quân đưa cho đệ đều là những thứ người khác muốn mà không được."
"Đệ...... không biết thế nào là đủ sao?"
Mỗi lần Mục Trích nghe những lời đó đều thấy vô cùng khó hiểu, không biết thế nào là đủ sao?
Hắn nghĩ thầm, nếu "Vì tốt cho đệ" trong lời bọn họ đồng nghĩa với chịu đựng sự tra tấn thống khổ đến tột độ, khiến trái tim hắn ngập tràn oán hận kia, vậy vì sao không ai hỏi hắn có muốn tiếp nhận ý tốt đó hay không?
Ở Ly Nhân Phong này một năm, Mục Trích chán ghét Thẩm Cố Dung nhiều hơn là sợ hãi, nhưng hiện tại tất cả oán hận trong khoảnh khắc Thẩm Cố Dung đứng chắn trước mặt hắn đều chậm rãi biến thành mây mù ẩn hiện.
Hắn lâm vào mê man.
Trong phút chốc Mục Trích không biết nên đối mặt thế nào với Thẩm Cố Dung luôn tra tấn hắn tàn nhẫn, rồi lại cứu hắn trong thời khắc mấu chốt.
Trong đầu dường như đang có hai thế lực đánh nhau, khiến Mục Trích nhất thời rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Thẩm Cố Dung không thấy được tâm trạng phức tạp của hắn, ngồi ở mép giường nói: "Hiện tại con đã nhập đạo, Luyện Khí Kỳ hẳn là có thể ngưng tụ linh lực, con thử xem."
Mục Trích nhìn Thẩm Cố Dung hồi lâu, lúc này mới bất chợt phát hiện việc vừa rồi mình vậy mà mất mặt khóc lóc trước mắt y.
Gương mặt hắn đỏ lên, nhấc tay áo lau bừa nước mắt trên mặt, nhỏ giọng nói: "Vâng."
Tâm trạng của Mục Trích hiện tại quá phức tạp, trong chốc lát không ổn định được mớ cảm xúc hỗn loạn kia. Hắn vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Cố Dung, sợ xuất hiện sự e lệ khó hiểu.
Thẩm Cố Dung theo bản năng muốn lên tiếng trêu đùa đứa nhỏ đang đỏ mặt này, nhưng lời nói vừa tới miệng lại nghẹn trở về.
Y vẫn sợ hãi việc người ta phát hiện mình đoạt xá thì sẽ bị thiêu sống.
Mục Trích nhắm mắt lại, thử điều động linh lực trong linh mạch, nhưng thử một lúc lâu, mặt nghẹn đến đỏ bừng vẫn không tìm ra lấy một tia linh lực.
Hắn mở mắt nhìn về phía Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung bị ánh mắt xin giúp đỡ của hắn nhìn cho sửng sốt.
Hả? Nhìn ta làm gì? Ta có biết gì đâu.
Hai thầy trò nhìn nhau.
Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng, đành phải căng da đầu nhấc tay lên, nắm lấy tay nhỏ của Mục Trích.
Mục Trích đờ người, theo bản năng muốn lùi về.
Mục Trích bái sư Thẩm Phụng Tuyết một năm, hầu như mỗi ngày đều lăn lộn trong sự tra tấn của Thẩm Phụng Tuyết, đôi tay này từng bóp miệng hắn, ép hắn nuốt xuống đan dược khiến hắn thống khổ vạn phần, cũng từng bấm tay niệm chú giam cầm ép buộc hắn phải tĩnh tọa trong gió tuyết.
Bất kể làm cái gì cũng mang lại cho Mục Trích đau đớn vô cùng tận.
Đây là lần đầu tiên đôi tay này thân mật nắm lấy tay hắn, ngoài ý muốn lại phát hiện đôi tay của người có trái tim tàn nhẫn vô tình này vậy mà cũng thật ấm áp.
Đại khái cảm nhận được sự bất an của hắn, Thẩm Cố Dung nhéo nhẹ lòng bàn tay hắn, nói: "Nhắm mắt."
Mục Trích vừa sợ hãi y, vừa ép buộc bản thân nhắm mắt lại.
Hề Cô Hành liên tục dặn dò Thẩm Cố Dung không được vọng động linh lực, nhưng rút ra một tia linh lực dò xét linh mạch Mục Trích hẳn cũng không đến nỗi vướng bận.
Y thử ngưng tụ một sợi linh lực từ giữa đầu ngón tay, thong thả len vào thăm dò mệnh môn của Mục Trích.
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên .vip
Quá trình này rất thuận lợi, Thẩm Cố Dung cũng không nôn ra máu.
Thẩm Phụng Tuyết kiểm soát linh lực vô cùng thành thạo, Thẩm Cố Dung nhắm mắt theo bản năng, linh lực dạo chơi trong linh mạch Mục Trích, cuối cùng khi chuẩn bị tiến vào đan điền thì chợt bị một lực lượng mạnh mẽ trực tiếp hút vào.
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung sửng sốt, trừng mắt nhìn đầu ngón tay trống không của mình.
Sợi linh lực kia hình như đã hoàn toàn nhập vào cơ thể Mục Trích?
Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
Thẩm Cố Dung vô tình chột dạ, vội thu ngón tay về: "Cảm giác thế nào?"
Mục Trích mở mắt ra: "Không có cảm giác gì."
Thẩm Cố Dung ho khan một tiếng: "Vậy con lại vận chuyển linh lực một lần nữa thử xem."
Mục Trích mím môi, gật đầu.
Lúc này không biết vì cái gì, linh mạch vốn khô cạn lại phảng phất tựa mưa xuân dễ chịu, không hề tốn chút sức lực nào mà ngưng tụ thành dòng suối linh lực nhỏ.
Mục Trích mở mắt.
Thẩm Cố Dung rũ mặt, mặt mày nhu hòa, nhàn nhạt hỏi hắn: "Thế nào rồi?"
Mục Trích nói: "Đã có......"
Hắn còn chưa nói xong, bên tai đột nhiên vang lên tiếng động tựa chuột ăn vụng, nghe cẩn thận lại như có người đang khe khẽ nói nhỏ.
Mục Trích sửng sốt.
Cả căn phòng này chỉ có hắn và Thẩm Cố Dung, mà Thẩm Cố Dung vẻ mặt đạm nhiên, tựa như một bức tranh mỹ nhân ngồi ngay ngắn ở kia, băng thanh ngọc khiết.
Thanh âm kia từ đâu phát ra.
Thời điểm hắn còn đang ngẩn ngơ, linh lực chững lại, thanh âm kia cũng biến mất theo đó.
Thẩm Cố Dung thấy sắc mặt hắn tay đổi, hỏi: "Sao thế?"
Mục Trích mím môi lắc đầu, thử vận chuyển lại linh lực, lần này rốt cuộc cũng nghe rõ tiếng nói kia.
[ Làm ta sợ chết đi được. ]
Mục Trích: "???"
Hắn ngơ ngác nhìn Thẩm Cố Dung.
Tuy rằng Thẩm Cố Dung ít nói, nhưng tuyến thanh quản réo rắt tựa như than nhẹ dụ người, vô cùng có tính công nhận.
Thẩm Cố Dung rũ lông mi dài, dưới ánh đèn cơ thể tựa như mạ một tầng ánh sáng ấm, vẻ tĩnh tọa tựa như thần tiên.
Y dùng dáng vẻ này nghĩ thầm: [ Sớm muộn gì ta cũng có ngày bị hù chết ở chỗ này, vì sao ở đây luôn xảy ra nhiều biến cố như vậy chứ? ]
Mục Trích lại lần nữa nghe được lời nói nhỏ nhẹ không ngừng vang lên từ hư không.
[ Một người đọc sách như ta vì sao nên nông nỗi này? ]
[ Linh lực kia vào đan điền Mục Trích sẽ không xảy ra chuyện gì lớn chứ? ]
[ À đúng rồi, mình còn phải tiếp tục biên soạn chuyện xưa cho Hề Cô Hành. Không biết Ly Nhân Phong có thoại bản để mình tham khảo hay không nhỉ? ]
[ Phiền quá đi à. ]
Mục Trích: "..........."
...................................................
Tác giả có lời muốn nói:
Lật xe.
Trầm Yên có lời muốn nói:
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.