Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
Chương 18: Sét đánh giữa trời quang
Nhất Tùng Âm
25/04/2021
Chuyển ngữ: Trầm Yên
...............................................
Thời điểm Lâu Bất Quy ra khỏi Phiếm Giáng Cư, Mục Trích và Ngu Tinh Hà mới trở về từ chỗ Ly Tác, trong tay cả hai đều ôm theo mứt hoa quả Ly Tác cho.
Nhìn thấy Lâu Bất Quy, hai viên bánh trôi vội vàng hành lễ.
Lâu Bất Quy tựa hồ không thấy bọn họ, lướt qua nhanh như gió.
Miệng Ngu Tinh Hà ngậm đầy mứt hoa quả, trông về bóng dáng Lâu Bất Quy, nhỏ giọng nói: "Sao sư bá lại ở chỗ này? Sư tôn bị thương ư?"
Mục Trích ngẩn người, lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.
Hắn trở về thiên viện, cầm《 Vấn Tâm 》lên tiếp tục xem.
Mục Trích nghiêm khắc kiềm chế bản thân, xem xong sách lại luyện chữ một canh giờ, lúc này trời đã sẩm tối.
Hắn thu dọn đồ trên thư án, xem thời gian một chút, hẳn bây giờ Ngu Tinh Hà đang tới tìm hắn đi ăn cơm ở bếp Đông của Trường Doanh Sơn.
Mục Trích thở phào nhẹ nhõm, khi đang muốn đứng dậy ra khỏi cửa, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng kêu mỏng manh của chim non.
Mục Trích đã đến Trúc Cơ, ngũ giác nhanh nhạy, tiếng chim kêu kia vô cùng yếu ớt, so với tiếng mưa rơi trên cành lá còn nhẹ hơn, nhưng hắn vẫn nghe được.
Mở cửa sổ bằng gỗ khắc hoa ra, Đèn Trường Minh trong tiểu viện chiếu sáng cây ngô đồng cao bằng hai người, trên đó thấp thoáng lộ ra một bóng đen nho nhỏ.
Mục Trích nhíu mày, đi ra chỗ cây ngô đồng ngoài cửa, hơi ngẩng đầu nhìn vật nhỏ trên cành cây.
"Chíp chíp."
Chú chim nhỏ màu đỏ đậm kia yếu ớt kêu hai tiếng.
Mục Trích ngẩn ra, nhón chân muốn đỡ chú chim nhỏ xuống, chợt cách đó không xa vang lên tiếng Ngu Tinh Hà.
"Mục Trích ơi!" Ngu Tinh Hà mặc áo mưa, nhảy nhót trong sân: "Tối nay có thịt đó, chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không tranh kịp mất!"
Mục Trích nhíu mày.
Chú chim nhỏ kia tựa như cục lông tròn vo, lông tơ trên người màu đỏ đậm, cánh nhỏ không nhấc lên nổi, nhìn qua giống như mới nở không lâu, cơ thể run run trong gió lạnh.
Khi nhìn kỹ sẽ thấy trên hai mắt của nó tựa hồ còn cột một mảnh vải mỏng nhẹ, buộc ở sau cái gáy lông xù, thắt lên lông chim ướt nhẹp.
Mục Trích nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ lạ, do dự một lúc mới nói với Ngu Tinh Hà:
"Đệ đi trước đi."
Lúc này Ngu Tinh Hà mới thấy hắn đang đứng dưới tàng cây, nghi hoặc nói: "Huynh ở kia làm gì thế —— huynh không đói bụng sao?"
Mục Trích lắc đầu.
Ngu Tinh Hà cũng không hỏi nhiều, dù sao 'đất trời bao la ăn cơm là chuyện lớn nhất', hắn vui vẻ nhảy nhót rời đi.
Một giọt nước mưa to bằng hạt đậu chợt nhỏ từ trên lá cây xuống, rơi trúng giữa trán tiểu hồng điểu kia.
Chim nhỏ toàn thân lảo đảo, thê lương mà "Chiếp" một tiếng, cả cơ thể rơi bụp xuống dưới.
Mục Trích hoảng sợ, vội vươn tay đón chim nhỏ vào lòng bàn tay.
Chim nhỏ gan lớn, chẳng quan tâm mình vừa suýt ngã chết, vẫn nhắm chặt hai mắt ngủ, dường như nó thấy lạnh nên nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng bàn tay ấm áp của Mục Trích, mềm mại kêu lên một tiếng "chíp".
Mục Trích chụm tay lại che mưa cho chú chim nhỏ, bước nhanh chạy về.
Phiếm Giáng Cư là chỗ ở Nam Ương Quân đặc biệt thiết kế cho Thẩm Phụng Tuyết, cho dù là đá xanh trong thiên viện cũng phủ kín linh thạch noãn ngọc.
Tiểu hồng điểu vốn đang run bần bật trong tay Mục Trích, lúc này vừa tiếp xúc với hơi ấm trong phòng liền thả lòng cơ thể, héo úa "chíp" một tiếng, lát sau lại ngủ say.
Mục Trích lấy hộp gỗ đựng mứt hoa quả ra, lót một mảnh vải mềm ấm áp bên trong, nhẹ nhàng đặt cục lông nhỏ vào.
Hắn kéo một góc vải đắp lên người chim nhỏ, khi đang muốn thu tay lại, chim nhỏ có vẻ đang ngủ mê mệt kia đột nhiên mở hai cánh ra, yếu ớt chạm lên ngón tay Mục Trích.
Mục Trích sửng sốt.
Chim nhỏ "chíp chíp" hai tiếng, dường như đang nói mê.
Mục Trích ngẩn ngơ nhìn, không biết vì sao, cảnh tượng này đột nhiên khiến hắn nhớ lại dàng vẻ làm nũng ngốc nghếch khi ngủ của Thẩm Cố Dung mấy ngày trước.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Mục Trích lập tức rút tay về, cảm thấy mình điên rồi.
Tuy rằng rõ ràng tính tình sư tôn nhà mình trong ngoài khác biệt, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả diện mạo cũng không giống nhau.
Mục Trích quan sát kỹ lưỡng hình dáng hiếm gặp của chim nhỏ màu đỏ đậm, thử muốn cởi mảnh vải trên đầu nó xuống, nhưng mảnh vải kia tựa một vùng sương mù, vừa chạm vào liền tan ra.
Mục Trích nhìn chằm chằm y nửa ngày, không nhận ra được đây là linh thú gì.
Hắn đứng dậy tìm một quyển Linh Thú Chí Dị trong thư phòng ở thiên viện, lật qua lật lại, cuối cùng lật tới một tờ có tranh vẽ của loài chim màu đỏ này.
Trên mặt giấy viết hai chữ —— phượng hoàng.
Tay Mục Trích hơi cứng lại, hôm nay kẻ tới tìm Thẩm Cố Dung đánh nhau...... Hình như cũng là phượng hoàng Yêu tộc.
Chẳng lẽ là thứ này?
Hắn dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm chim nhỏ móng vuốt hướng lên trời, đang nằm ngủ thành hình chữ X trong hộp gỗ nhỏ, bày tỏ thái độ hoài nghi với đáp án này.
Phượng hoàng...... tròn vo như vậy sao?
Béo như vậy, có thể bay được?
Hắn giơ tay chọt chọt lông tơ của chim nhỏ màu đỏ, chim nhỏ mềm mại "chíp" một tiếng, nâng cánh cọ cọ ngón tay hắn.
Mục Trích lắc đầu, không nghịch nó nữa, tiếp tục xem quyển chí dị kia.
Không lâu sau, Ngu Tinh Hà ăn cơm tối trở về, trong tay còn cầm theo một túi điểm tâm bọc giấy dầu, đi bộ tới phòng Mục Trích.
"Mục Trích ơi, đệ vào nhá!"
Mục Trích còn chưa trả lời, Ngu Tinh Hà đã tùy tiện tiến vào, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Mục Trích đã quen: "Chuyện gì?"
"Ly Tác sư huynh cho huynh, bảo ta nhắn huynh không được quên ăn cơm, nếu không sẽ không cao lớn được." Ngu Tinh Hà đưa túi giấy nhỏ cho hắn: "À à à huynh ấy còn nói mấy ngày nữa dưới chân núi sẽ có Tiết Hoa Triêu (lễ hội hoa), sư huynh định lén dẫn chúng ta ra ngoài chơi đấy."
Mục Trích "Ừ" một tiếng, khách sáo cảm ơn, sau đó không hề khách khí đuổi người: "Ra ngoài đi, nghỉ ngơi sớm cũng có thể nhanh cao lên."
Ngu Tinh Hà ừ ừ ừ, khi đang định rời đi bỗng liếc thấy chú chim nhỏ màu đỏ trên thư án, bước chân lập tức dừng lại.
"Đây là cái gì vậy?"
Mí mắt Mục Trích cũng không nâng: "Nhặt được một con chim bên ngoài, nó đang ngủ, đệ đừng nghịch nó."
Ngu Tinh Hà ghé vào thư án xốc mảnh vải lên quan sát, vui sướng reo một tiếng, nhỏ giọng nói: "A, nó đẹp quá!"
Hắn không nghe Mục Trích nói, vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc vào bụng tiểu hồng điểu, lại nhéo nhéo móng vuốt nhỏ cuộn tròn, nghịch đến mức chim nhỏ bắt đầu không thoải mái mà rầm rì.
Mục Trích cau mày: "Tinh Hà."
Đôi mắt Ngu Tinh Hà tỏa sáng nhìn hắn: "Sư huynh, có thể cho ta nuôi mấy ngày được không?"
Mục Trích không thích người khác mơ ước đồ vật của hắn, không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ chối, đuổi Ngu Tinh Hà ra ngoài.
Ngu Tinh Hà hết cách, đành phải buồn thiu đi về, hạ quyết tâm chính mình sau này cũng phải tìm một linh sủng đáng yêu như vậy.
Thẩm Cố Dung chưa từng cảm thấy bản thân ngủ lâu như vậy, khi y tỉnh lại, ngẩn ngơ một hồi lâu mới khôi phục chút ý thức.
Xung quanh bao phủ một mùi hương ngòn ngọt, có chút giống mùi viên mứt hoa quả y trộm của Mục Trích kia.
"Có người cho ta mứt hoa quả sao?"
Thẩm Cố Dung mê hoặc suy nghĩ, y lại chít chít lật mình, theo thói quen duỗi tay tìm băng tiêu, nhưng một động tác lại cảm thấy cánh tay là lạ, xúc cảm trên đầu ngón tay có chút khác thường.
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên .vip
"Ta lại ngủ lăn xuống đất rồi à?" Thẩm Cố Dung vừa nghĩ vừa mở mắt, nhìn chằm chằm vách tường bằng gỗ bên cạnh hồi lâu, mới hướng tầm mắt lên trên.
Thứ cao nhất có thể nhìn thấy chính là xà nhà trên nóc nhà cách mấy chục mét, nhìn sang bên cạnh thế nhưng không thấy điểm đầu.
Thẩm Cố Dung nhìn một hồi, rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó sai sai.
Y giãy dụa vươn tay khởi động cơ thể, khi duỗi tay ra lại phát hiện một ánh đỏ lóe qua.
Thẩm Cố Dung đờ người, tầm mắt thong thả dời xuống, cuối cùng dừng lại trên linh vũ màu đỏ đậm khắp người.
Thẩm Cố Dung: "......."
Y không thể tưởng tượng nổi mà nâng hai cánh trái phải lên nhìn, một suy nghĩ khó tin đột nhiên hiện lên trong đầu.
"Chípppppppp!!!"
Mục Trích vừa dùng xong cơm tối trở về liền nhìn thấy cục lông ngủ nguyên một ngày kia cuối cùng cũng tỉnh.
Lúc này không biết nó đã trải qua kích thích gì, đang phát điên lăn lộn lung tung trong hộp nhỏ, lông chim rơi rụng bừa bãi, còn phát ra tiếng kêu chói tai, tựa như trong nháy mắt lập tức vỡ giọng.
Mục Trích vội chạy tới, sợ nó kêu đến hỏng giọng, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, mi đừng sợ....."
Thẩm Cố Dung đang hỏng bét, khi quay đầu đột nhiên đối diện với gương mặt phóng đại gấp mấy lần kia của Mục Trích, càng thêm kinh hãi, tiếng thét càng chói tai hơn.
"Chíp —— Chíppppppppppp!"
Trực tiếp vỡ giọng.
Mục Trích: "......."
Mục Trích nhìn tiểu hồng điểu đang lăn lộn chít chít ở đằng kia, ho khan, có chút không đành lòng, hắn đi đến song cửa sổ, mở cửa gỗ ra, sau đó lui lại mấy bước, tỏ vẻ mình không có ác ý với nó.
"Đừng sợ, nếu mi không muốn ở nơi này, ta có thể thả mi đi."
Thẩm Cố Dung ho ra nước mắt, hiện tại chỉ muốn yên tĩnh một mình trong chốc lát, tiêu hóa sự thật mình đã biến thành chim này.
Tuy Lâu Bất Quy nói rằng không tới ba ngày sẽ biến thành phượng hoàng, nhưng không đến mức nhanh như vậy chứ?
Hốc mắt Thẩm Cố Dung đỏ lên, linh lực cũng không phóng ra được, chỉ có thể vùng vẫy đôi cánh bay về phía cửa sổ bằng gỗ.
Nhưng y hét lớn đến đầu váng mắt hoa, huống hồ nước mắt còn che mất băng tiêu, trước mắt một mảnh sương mù, nhất thời không thấy rõ, đâm đầu vào bên cửa sổ.
Y "chiếp" một tiếng, thẳng tắp rơi xuống đất, bởi vì thân thể nho nhỏ tròn vo, còn lăn trên mặt đất vài vòng mới úp mặt xuống đất, bất động.
Mục Trích: "......."
Thẩm Cố Dung: "......."
Thẩm Cố Dung suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Mục Trích thở dài một hơi, bước lên ôm y vào lòng bàn tay.
Thẩm Cố Dung vô cùng ấm ức, trực tiếp chôn đầu nhỏ trong khe hở ngón tay Mục Trích, hận không thể đâm đầu chết luôn.
Xúc cảm ấm áp kia khiến Mục Trích hơi chấn động, hắn kiểm tra cho Thẩm Cố Dung, phát hiện cánh trái y hình như bị thương, vừa chạm vào liền rầm rì phát run.
Mục Trích thở dài một hơi, giơ tay xoa đầu cục lông, hỏi: "Còn muốn ra không?"
Thẩm Cố Dung đầu choáng não váng, cánh tay lại đau, căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục giả chết.
Mục Trích vô cùng thích bé chim này, cực kỳ cưng chiều y, thấy y không hé răng lại đưa y về lại hộp gỗ, còn tri kỷ đắp chăn nhỏ cho y.
"Mấy ngày tới trời vẫn còn mưa, nếu không sợ hãi có thể ở tạm nơi này, chờ cánh hết đau hãy đi." Mục Trích nói: "Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương mi."
Đầu óc Thẩm Cố Dung trống rỗng, vẻ mặt dại ra, hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói gì.
Mục Trích ngồi bên cạnh nhìn y một hồi, tầm mắt vẫn luôn đặt trên mảnh vải màu trắng trước mắt Thẩm Cố Dung.
Nửa ngày sau, Mục Trích yên lặng vận chuyển linh lực trong linh mạch.
—— cũng không nghe được bất kỳ âm thanh kỳ quái nào.
Hắn nghĩ ngợi, lại thử giơ tay chọt chọt bụng nhỏ của Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung không dao động, trong đầu không nghĩ được gì cả.
Mục Trích lại chọt hai cái nữa, bên tai vẫn không có âm thanh gì, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Sau khi thu hồi linh lực, y mới bất giác phát hiện ra mình điên thật rồi.
Cục lông đỏ trước mặt cùng lắm chỉ có thể là Tuyết Mãn Trang, tuyệt đối không thể nào là sư tôn hắn.
Nhưng Tuyết Mãn Trang ngay cả Bia Giới Linh cũng không vào được, cho nên hẳn cũng không phải hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ đây chỉ là một con linh thú bình thường, để phòng ngừa bất trắc, ngày mai vẫn nên đi hỏi Ly Tác sư huynh thử xem.
Mục Trích thả lỏng đôi chút, khuỷu tay chống trên thư án, nhẹ nhàng chọt lông tơ mềm mại của Thẩm Cố Dung, sờ cho Thẩm Cố Dung lòng tràn đầy hậm hực lấy lại tinh thần.
Thẩm Cố Dung vốn chỉ muốn tìm một cái cây để treo cổ, nhưng động tác mềm nhẹ của Múc Trích lại sờ y đến thoải mái duỗi móng vuốt, sửng sốt một lát mới ý thức được, nếu mình đang là người, vậy hẳn hiện tại đồ đệ đang sờ bụng nhỏ của y.
Y sợ tới mức lông trên người xù hết lên.
"Chíp!"
[ Làm càn! ]
Y phẫn nộ nhảy lên, theo bản năng mổ xuống mu bàn tay Mục Trích.
Mục Trích lập tức rụt tay về.
Thẩm Cố Dung "hừ" một tiếng, chíp chíp chíp dạy dỗ hắn, nhắc hắn phải tôn trọng sư tôn, không nên động tay động chân.
Mục Trích sờ sờ tay, bị mỏ phượng hoàng mổ, mu bàn tay lập tức đỏ lên một mảng.
Hắn cúi đầu liếc Thẩm Cố Dung một cái, không nói gì.
Hắn thong thả ung dung lấy một chiếc kéo bạc nhỏ từ trong ngăn kéo ra, đặt trên thư án, lại đưa tay tới trước mặt Thẩm Cố Dung.
Mục Trích nhìn y bằng ánh mắt nặng nề, tỏ vẻ mi tiếp tục mổ cho ta xem.
Thẩm Cố Dung: "......"
Khi còn bé, Thẩm Cố Dung thường xuyên kết bè kéo cánh đi leo cây đào tổ chim, có khi bạn chơi cùng bắt được mấy chú chim xinh đẹp về nuôi, mà chuyện đầu tiên làm khi nuôi chim chính là cắt hết lông chim, miễn cho nó bay mất.
Lúc ấy Thẩm Cố Dung chỉ cảm thấy tàn nhẫn, tuy rằng chính y sẽ không bắt chim nuôi, nhưng cũng không ngăn cản bạn chơi cùng.
Cho tới bây giờ, y đột nhiên cảm thấy khi đó mình khoanh tay đứng nhìn nên bây giờ mới gặp báo ứng.
Giờ đây y bị đồng hóa thành một con chim nhỏ béo ú, cánh bị thương, ngay cả linh lực cũng không thể điều động, dù Mục Trích có hành hạ y đến chết, có lẽ cũng chẳng ai biết được.
Thẩm uy phong co được dãn được, hơn nữa còn có loại tâm lý "Dù sao cũng không ai biết thứ mất mặt này chính là Thẩm Phụng Tuyết" bất chấp tất cả quấy phá, y cọ móng vuốt, mềm mại "chíp" một tiếng nhảy vào tầm tay Mục Trích, nhẹ nhàng vươn cánh còn lành lặn vỗ vỗ mu bàn tay Mục Trích.
Mục Trích híp mắt nhìn y.
Thẩm Cố Dung: "Chíp chíp chíp."
Khoe mẽ "chíp" xong, y lại nhảy tới bên cạnh chiếc kéo bạc, duỗi móng vuốt, dùng sức quăng kéo xuống mặt đất, ngoan ngoãn mà nhìn Mục Trích.
Mục Trích: "......."
...............................................
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Cố Dung co được dãn được.
...............................................
Thời điểm Lâu Bất Quy ra khỏi Phiếm Giáng Cư, Mục Trích và Ngu Tinh Hà mới trở về từ chỗ Ly Tác, trong tay cả hai đều ôm theo mứt hoa quả Ly Tác cho.
Nhìn thấy Lâu Bất Quy, hai viên bánh trôi vội vàng hành lễ.
Lâu Bất Quy tựa hồ không thấy bọn họ, lướt qua nhanh như gió.
Miệng Ngu Tinh Hà ngậm đầy mứt hoa quả, trông về bóng dáng Lâu Bất Quy, nhỏ giọng nói: "Sao sư bá lại ở chỗ này? Sư tôn bị thương ư?"
Mục Trích ngẩn người, lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết.
Hắn trở về thiên viện, cầm《 Vấn Tâm 》lên tiếp tục xem.
Mục Trích nghiêm khắc kiềm chế bản thân, xem xong sách lại luyện chữ một canh giờ, lúc này trời đã sẩm tối.
Hắn thu dọn đồ trên thư án, xem thời gian một chút, hẳn bây giờ Ngu Tinh Hà đang tới tìm hắn đi ăn cơm ở bếp Đông của Trường Doanh Sơn.
Mục Trích thở phào nhẹ nhõm, khi đang muốn đứng dậy ra khỏi cửa, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng kêu mỏng manh của chim non.
Mục Trích đã đến Trúc Cơ, ngũ giác nhanh nhạy, tiếng chim kêu kia vô cùng yếu ớt, so với tiếng mưa rơi trên cành lá còn nhẹ hơn, nhưng hắn vẫn nghe được.
Mở cửa sổ bằng gỗ khắc hoa ra, Đèn Trường Minh trong tiểu viện chiếu sáng cây ngô đồng cao bằng hai người, trên đó thấp thoáng lộ ra một bóng đen nho nhỏ.
Mục Trích nhíu mày, đi ra chỗ cây ngô đồng ngoài cửa, hơi ngẩng đầu nhìn vật nhỏ trên cành cây.
"Chíp chíp."
Chú chim nhỏ màu đỏ đậm kia yếu ớt kêu hai tiếng.
Mục Trích ngẩn ra, nhón chân muốn đỡ chú chim nhỏ xuống, chợt cách đó không xa vang lên tiếng Ngu Tinh Hà.
"Mục Trích ơi!" Ngu Tinh Hà mặc áo mưa, nhảy nhót trong sân: "Tối nay có thịt đó, chúng ta phải nhanh lên, nếu không sẽ không tranh kịp mất!"
Mục Trích nhíu mày.
Chú chim nhỏ kia tựa như cục lông tròn vo, lông tơ trên người màu đỏ đậm, cánh nhỏ không nhấc lên nổi, nhìn qua giống như mới nở không lâu, cơ thể run run trong gió lạnh.
Khi nhìn kỹ sẽ thấy trên hai mắt của nó tựa hồ còn cột một mảnh vải mỏng nhẹ, buộc ở sau cái gáy lông xù, thắt lên lông chim ướt nhẹp.
Mục Trích nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ lạ, do dự một lúc mới nói với Ngu Tinh Hà:
"Đệ đi trước đi."
Lúc này Ngu Tinh Hà mới thấy hắn đang đứng dưới tàng cây, nghi hoặc nói: "Huynh ở kia làm gì thế —— huynh không đói bụng sao?"
Mục Trích lắc đầu.
Ngu Tinh Hà cũng không hỏi nhiều, dù sao 'đất trời bao la ăn cơm là chuyện lớn nhất', hắn vui vẻ nhảy nhót rời đi.
Một giọt nước mưa to bằng hạt đậu chợt nhỏ từ trên lá cây xuống, rơi trúng giữa trán tiểu hồng điểu kia.
Chim nhỏ toàn thân lảo đảo, thê lương mà "Chiếp" một tiếng, cả cơ thể rơi bụp xuống dưới.
Mục Trích hoảng sợ, vội vươn tay đón chim nhỏ vào lòng bàn tay.
Chim nhỏ gan lớn, chẳng quan tâm mình vừa suýt ngã chết, vẫn nhắm chặt hai mắt ngủ, dường như nó thấy lạnh nên nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng bàn tay ấm áp của Mục Trích, mềm mại kêu lên một tiếng "chíp".
Mục Trích chụm tay lại che mưa cho chú chim nhỏ, bước nhanh chạy về.
Phiếm Giáng Cư là chỗ ở Nam Ương Quân đặc biệt thiết kế cho Thẩm Phụng Tuyết, cho dù là đá xanh trong thiên viện cũng phủ kín linh thạch noãn ngọc.
Tiểu hồng điểu vốn đang run bần bật trong tay Mục Trích, lúc này vừa tiếp xúc với hơi ấm trong phòng liền thả lòng cơ thể, héo úa "chíp" một tiếng, lát sau lại ngủ say.
Mục Trích lấy hộp gỗ đựng mứt hoa quả ra, lót một mảnh vải mềm ấm áp bên trong, nhẹ nhàng đặt cục lông nhỏ vào.
Hắn kéo một góc vải đắp lên người chim nhỏ, khi đang muốn thu tay lại, chim nhỏ có vẻ đang ngủ mê mệt kia đột nhiên mở hai cánh ra, yếu ớt chạm lên ngón tay Mục Trích.
Mục Trích sửng sốt.
Chim nhỏ "chíp chíp" hai tiếng, dường như đang nói mê.
Mục Trích ngẩn ngơ nhìn, không biết vì sao, cảnh tượng này đột nhiên khiến hắn nhớ lại dàng vẻ làm nũng ngốc nghếch khi ngủ của Thẩm Cố Dung mấy ngày trước.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Mục Trích lập tức rút tay về, cảm thấy mình điên rồi.
Tuy rằng rõ ràng tính tình sư tôn nhà mình trong ngoài khác biệt, nhưng cũng không đến nỗi ngay cả diện mạo cũng không giống nhau.
Mục Trích quan sát kỹ lưỡng hình dáng hiếm gặp của chim nhỏ màu đỏ đậm, thử muốn cởi mảnh vải trên đầu nó xuống, nhưng mảnh vải kia tựa một vùng sương mù, vừa chạm vào liền tan ra.
Mục Trích nhìn chằm chằm y nửa ngày, không nhận ra được đây là linh thú gì.
Hắn đứng dậy tìm một quyển Linh Thú Chí Dị trong thư phòng ở thiên viện, lật qua lật lại, cuối cùng lật tới một tờ có tranh vẽ của loài chim màu đỏ này.
Trên mặt giấy viết hai chữ —— phượng hoàng.
Tay Mục Trích hơi cứng lại, hôm nay kẻ tới tìm Thẩm Cố Dung đánh nhau...... Hình như cũng là phượng hoàng Yêu tộc.
Chẳng lẽ là thứ này?
Hắn dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm chim nhỏ móng vuốt hướng lên trời, đang nằm ngủ thành hình chữ X trong hộp gỗ nhỏ, bày tỏ thái độ hoài nghi với đáp án này.
Phượng hoàng...... tròn vo như vậy sao?
Béo như vậy, có thể bay được?
Hắn giơ tay chọt chọt lông tơ của chim nhỏ màu đỏ, chim nhỏ mềm mại "chíp" một tiếng, nâng cánh cọ cọ ngón tay hắn.
Mục Trích lắc đầu, không nghịch nó nữa, tiếp tục xem quyển chí dị kia.
Không lâu sau, Ngu Tinh Hà ăn cơm tối trở về, trong tay còn cầm theo một túi điểm tâm bọc giấy dầu, đi bộ tới phòng Mục Trích.
"Mục Trích ơi, đệ vào nhá!"
Mục Trích còn chưa trả lời, Ngu Tinh Hà đã tùy tiện tiến vào, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Mục Trích đã quen: "Chuyện gì?"
"Ly Tác sư huynh cho huynh, bảo ta nhắn huynh không được quên ăn cơm, nếu không sẽ không cao lớn được." Ngu Tinh Hà đưa túi giấy nhỏ cho hắn: "À à à huynh ấy còn nói mấy ngày nữa dưới chân núi sẽ có Tiết Hoa Triêu (lễ hội hoa), sư huynh định lén dẫn chúng ta ra ngoài chơi đấy."
Mục Trích "Ừ" một tiếng, khách sáo cảm ơn, sau đó không hề khách khí đuổi người: "Ra ngoài đi, nghỉ ngơi sớm cũng có thể nhanh cao lên."
Ngu Tinh Hà ừ ừ ừ, khi đang định rời đi bỗng liếc thấy chú chim nhỏ màu đỏ trên thư án, bước chân lập tức dừng lại.
"Đây là cái gì vậy?"
Mí mắt Mục Trích cũng không nâng: "Nhặt được một con chim bên ngoài, nó đang ngủ, đệ đừng nghịch nó."
Ngu Tinh Hà ghé vào thư án xốc mảnh vải lên quan sát, vui sướng reo một tiếng, nhỏ giọng nói: "A, nó đẹp quá!"
Hắn không nghe Mục Trích nói, vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc vào bụng tiểu hồng điểu, lại nhéo nhéo móng vuốt nhỏ cuộn tròn, nghịch đến mức chim nhỏ bắt đầu không thoải mái mà rầm rì.
Mục Trích cau mày: "Tinh Hà."
Đôi mắt Ngu Tinh Hà tỏa sáng nhìn hắn: "Sư huynh, có thể cho ta nuôi mấy ngày được không?"
Mục Trích không thích người khác mơ ước đồ vật của hắn, không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ chối, đuổi Ngu Tinh Hà ra ngoài.
Ngu Tinh Hà hết cách, đành phải buồn thiu đi về, hạ quyết tâm chính mình sau này cũng phải tìm một linh sủng đáng yêu như vậy.
Thẩm Cố Dung chưa từng cảm thấy bản thân ngủ lâu như vậy, khi y tỉnh lại, ngẩn ngơ một hồi lâu mới khôi phục chút ý thức.
Xung quanh bao phủ một mùi hương ngòn ngọt, có chút giống mùi viên mứt hoa quả y trộm của Mục Trích kia.
"Có người cho ta mứt hoa quả sao?"
Thẩm Cố Dung mê hoặc suy nghĩ, y lại chít chít lật mình, theo thói quen duỗi tay tìm băng tiêu, nhưng một động tác lại cảm thấy cánh tay là lạ, xúc cảm trên đầu ngón tay có chút khác thường.
Bản dịch thuộc sở hữu của Trầm Yên và được đăng tải duy nhất trên .vip
"Ta lại ngủ lăn xuống đất rồi à?" Thẩm Cố Dung vừa nghĩ vừa mở mắt, nhìn chằm chằm vách tường bằng gỗ bên cạnh hồi lâu, mới hướng tầm mắt lên trên.
Thứ cao nhất có thể nhìn thấy chính là xà nhà trên nóc nhà cách mấy chục mét, nhìn sang bên cạnh thế nhưng không thấy điểm đầu.
Thẩm Cố Dung nhìn một hồi, rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó sai sai.
Y giãy dụa vươn tay khởi động cơ thể, khi duỗi tay ra lại phát hiện một ánh đỏ lóe qua.
Thẩm Cố Dung đờ người, tầm mắt thong thả dời xuống, cuối cùng dừng lại trên linh vũ màu đỏ đậm khắp người.
Thẩm Cố Dung: "......."
Y không thể tưởng tượng nổi mà nâng hai cánh trái phải lên nhìn, một suy nghĩ khó tin đột nhiên hiện lên trong đầu.
"Chípppppppp!!!"
Mục Trích vừa dùng xong cơm tối trở về liền nhìn thấy cục lông ngủ nguyên một ngày kia cuối cùng cũng tỉnh.
Lúc này không biết nó đã trải qua kích thích gì, đang phát điên lăn lộn lung tung trong hộp nhỏ, lông chim rơi rụng bừa bãi, còn phát ra tiếng kêu chói tai, tựa như trong nháy mắt lập tức vỡ giọng.
Mục Trích vội chạy tới, sợ nó kêu đến hỏng giọng, nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, mi đừng sợ....."
Thẩm Cố Dung đang hỏng bét, khi quay đầu đột nhiên đối diện với gương mặt phóng đại gấp mấy lần kia của Mục Trích, càng thêm kinh hãi, tiếng thét càng chói tai hơn.
"Chíp —— Chíppppppppppp!"
Trực tiếp vỡ giọng.
Mục Trích: "......."
Mục Trích nhìn tiểu hồng điểu đang lăn lộn chít chít ở đằng kia, ho khan, có chút không đành lòng, hắn đi đến song cửa sổ, mở cửa gỗ ra, sau đó lui lại mấy bước, tỏ vẻ mình không có ác ý với nó.
"Đừng sợ, nếu mi không muốn ở nơi này, ta có thể thả mi đi."
Thẩm Cố Dung ho ra nước mắt, hiện tại chỉ muốn yên tĩnh một mình trong chốc lát, tiêu hóa sự thật mình đã biến thành chim này.
Tuy Lâu Bất Quy nói rằng không tới ba ngày sẽ biến thành phượng hoàng, nhưng không đến mức nhanh như vậy chứ?
Hốc mắt Thẩm Cố Dung đỏ lên, linh lực cũng không phóng ra được, chỉ có thể vùng vẫy đôi cánh bay về phía cửa sổ bằng gỗ.
Nhưng y hét lớn đến đầu váng mắt hoa, huống hồ nước mắt còn che mất băng tiêu, trước mắt một mảnh sương mù, nhất thời không thấy rõ, đâm đầu vào bên cửa sổ.
Y "chiếp" một tiếng, thẳng tắp rơi xuống đất, bởi vì thân thể nho nhỏ tròn vo, còn lăn trên mặt đất vài vòng mới úp mặt xuống đất, bất động.
Mục Trích: "......."
Thẩm Cố Dung: "......."
Thẩm Cố Dung suýt chút nữa khóc thành tiếng.
Mục Trích thở dài một hơi, bước lên ôm y vào lòng bàn tay.
Thẩm Cố Dung vô cùng ấm ức, trực tiếp chôn đầu nhỏ trong khe hở ngón tay Mục Trích, hận không thể đâm đầu chết luôn.
Xúc cảm ấm áp kia khiến Mục Trích hơi chấn động, hắn kiểm tra cho Thẩm Cố Dung, phát hiện cánh trái y hình như bị thương, vừa chạm vào liền rầm rì phát run.
Mục Trích thở dài một hơi, giơ tay xoa đầu cục lông, hỏi: "Còn muốn ra không?"
Thẩm Cố Dung đầu choáng não váng, cánh tay lại đau, căn bản không để ý tới hắn, tiếp tục giả chết.
Mục Trích vô cùng thích bé chim này, cực kỳ cưng chiều y, thấy y không hé răng lại đưa y về lại hộp gỗ, còn tri kỷ đắp chăn nhỏ cho y.
"Mấy ngày tới trời vẫn còn mưa, nếu không sợ hãi có thể ở tạm nơi này, chờ cánh hết đau hãy đi." Mục Trích nói: "Đừng sợ, ta sẽ không làm tổn thương mi."
Đầu óc Thẩm Cố Dung trống rỗng, vẻ mặt dại ra, hoàn toàn không nghe thấy hắn đang nói gì.
Mục Trích ngồi bên cạnh nhìn y một hồi, tầm mắt vẫn luôn đặt trên mảnh vải màu trắng trước mắt Thẩm Cố Dung.
Nửa ngày sau, Mục Trích yên lặng vận chuyển linh lực trong linh mạch.
—— cũng không nghe được bất kỳ âm thanh kỳ quái nào.
Hắn nghĩ ngợi, lại thử giơ tay chọt chọt bụng nhỏ của Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung không dao động, trong đầu không nghĩ được gì cả.
Mục Trích lại chọt hai cái nữa, bên tai vẫn không có âm thanh gì, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.
Sau khi thu hồi linh lực, y mới bất giác phát hiện ra mình điên thật rồi.
Cục lông đỏ trước mặt cùng lắm chỉ có thể là Tuyết Mãn Trang, tuyệt đối không thể nào là sư tôn hắn.
Nhưng Tuyết Mãn Trang ngay cả Bia Giới Linh cũng không vào được, cho nên hẳn cũng không phải hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ đây chỉ là một con linh thú bình thường, để phòng ngừa bất trắc, ngày mai vẫn nên đi hỏi Ly Tác sư huynh thử xem.
Mục Trích thả lỏng đôi chút, khuỷu tay chống trên thư án, nhẹ nhàng chọt lông tơ mềm mại của Thẩm Cố Dung, sờ cho Thẩm Cố Dung lòng tràn đầy hậm hực lấy lại tinh thần.
Thẩm Cố Dung vốn chỉ muốn tìm một cái cây để treo cổ, nhưng động tác mềm nhẹ của Múc Trích lại sờ y đến thoải mái duỗi móng vuốt, sửng sốt một lát mới ý thức được, nếu mình đang là người, vậy hẳn hiện tại đồ đệ đang sờ bụng nhỏ của y.
Y sợ tới mức lông trên người xù hết lên.
"Chíp!"
[ Làm càn! ]
Y phẫn nộ nhảy lên, theo bản năng mổ xuống mu bàn tay Mục Trích.
Mục Trích lập tức rụt tay về.
Thẩm Cố Dung "hừ" một tiếng, chíp chíp chíp dạy dỗ hắn, nhắc hắn phải tôn trọng sư tôn, không nên động tay động chân.
Mục Trích sờ sờ tay, bị mỏ phượng hoàng mổ, mu bàn tay lập tức đỏ lên một mảng.
Hắn cúi đầu liếc Thẩm Cố Dung một cái, không nói gì.
Hắn thong thả ung dung lấy một chiếc kéo bạc nhỏ từ trong ngăn kéo ra, đặt trên thư án, lại đưa tay tới trước mặt Thẩm Cố Dung.
Mục Trích nhìn y bằng ánh mắt nặng nề, tỏ vẻ mi tiếp tục mổ cho ta xem.
Thẩm Cố Dung: "......"
Khi còn bé, Thẩm Cố Dung thường xuyên kết bè kéo cánh đi leo cây đào tổ chim, có khi bạn chơi cùng bắt được mấy chú chim xinh đẹp về nuôi, mà chuyện đầu tiên làm khi nuôi chim chính là cắt hết lông chim, miễn cho nó bay mất.
Lúc ấy Thẩm Cố Dung chỉ cảm thấy tàn nhẫn, tuy rằng chính y sẽ không bắt chim nuôi, nhưng cũng không ngăn cản bạn chơi cùng.
Cho tới bây giờ, y đột nhiên cảm thấy khi đó mình khoanh tay đứng nhìn nên bây giờ mới gặp báo ứng.
Giờ đây y bị đồng hóa thành một con chim nhỏ béo ú, cánh bị thương, ngay cả linh lực cũng không thể điều động, dù Mục Trích có hành hạ y đến chết, có lẽ cũng chẳng ai biết được.
Thẩm uy phong co được dãn được, hơn nữa còn có loại tâm lý "Dù sao cũng không ai biết thứ mất mặt này chính là Thẩm Phụng Tuyết" bất chấp tất cả quấy phá, y cọ móng vuốt, mềm mại "chíp" một tiếng nhảy vào tầm tay Mục Trích, nhẹ nhàng vươn cánh còn lành lặn vỗ vỗ mu bàn tay Mục Trích.
Mục Trích híp mắt nhìn y.
Thẩm Cố Dung: "Chíp chíp chíp."
Khoe mẽ "chíp" xong, y lại nhảy tới bên cạnh chiếc kéo bạc, duỗi móng vuốt, dùng sức quăng kéo xuống mặt đất, ngoan ngoãn mà nhìn Mục Trích.
Mục Trích: "......."
...............................................
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Cố Dung co được dãn được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.