Xuyên Thành Nghề Nghiệp Sư Tôn Có Độ Nguy Hiểm Cao
Chương 72: Uy nghiêm sư tôn
Nhất Tùng Âm
25/04/2021
Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Trong lòng Thẩm Cố Dung bình tĩnh lạ thường, không những không cảm thấy nhục nhã hay xấu hổ vì bị người quen nhìn thấy tai hồ ly trên đầu, ngược lại còn nghiễm nhiên xuất hiện cảm giác "Nên như thế" khi thấy người nọ là Mục Trích.
Nếu mệnh trung chú định nhất định phải có người nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của y, vậy thì người đó chắc chắn là Mục Trích.
Hoặc có thể nói, thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.
Tai hồ ly của Thẩm Cố Dung dựng thẳng tắp, ngay cả lông trên tai cũng xù lên, y cực kỳ bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Sao con lại ở đây?"
Hỏi xong y mới nhớ ra, Mục Trích cùng Ngu Tinh Hà trở về Ngu Châu Thành.
Mục Trích nhìn chằm chằm tai hồ ly của y, tiếng Thẩm Cố Dung chợt gọi hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng, gần như chật vật mà cúi thấp đầu, ngập ngừng nói: "Con...... Con tình cờ nhìn thấy Thanh Ngọc... mới biết sư tôn ở đây, không phải là vô tình tai..... Nghe lén."
Tai hồ ly......
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: [ Trong tình huống này không phải ta mới là người nên xấu hổ sao? Hắn thẹn thùng cái gì? Mặt cũng đỏ lên rồi. ]
Mục Trích: "......"
Lúc này Mục Trích mới bất chợt phát hiện mình lại có thể nghe được lời nói trong lòng sư tôn.
Hẳn là do Thẩm Cố Dung đã khôi phục linh lực.
Thẩm Cố Dung gật đầu: "Ừ, Tinh Hà không đi cùng con sao?"
Đầu Mục Trích vẫn cúi thấp như cũ, gương mặt càng ngày càng đỏ, nhỏ giọng nói: "Vâng, hắn về nhà, con còn có việc khác phải làm ở Ngu Châu Thành."
Tai hồ ly.
Thẩm Cố Dung nghĩ về chuyện khác hắn nói, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hiểu vì sao tối hôm qua khí tức quỷ dị khắp Ngu Châu Thành liên tiếp biến mất, tám phần là Mục Trích đang âm thầm tru sát yêu tà.
[ Đứa nhỏ này, tính tình thật ra cũng không khác Tam Thủy lắm. ] Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: [ Chờ sau khi hắn cập quan kiểu gì cũng muốn rời khỏi Ly Nhân Phong, lúc đó ta sẽ cho hắn theo Tam Thủy vào Tru Tà. ]
Mục Trích yên lặng nghĩ: Ta không muốn giống các sư huynh khác sau khi cập quan sẽ rời khỏi Ly Nhân Phong.
Tai hồ ly!
Mục Trích khẽ ngẩng đầu, ánh mắt liếc về phía tai hồ ly của Thẩm Cố Dung theo bản năng, mỗi lần liếc mắt hắn đều như bị thiên lôi đánh trúng, cả người tê dại, nhưng vẫn không khống chế được bản thân tiếp tục nhìn lén.
Lâm Thúc Hòa dựa vào giường nhìn hai người, một tên đem tâm tư ý đồ đại nghịch bất đạo viết rõ rành rành trên mặt, một kẻ lại trì độn đến cực điểm, còn cảm thấy bản thân là một sư tôn tốt kiêu căng thanh tuyệt, thanh lãnh tuyệt thế.
Hắn cảm thấy chơi rất vui, cắn môi nhịn cười, không nói gì.
Lâm Thúc Hòa tiện tay cầm một bọc bánh mứt táo nhỏ lên, ngón tay thon dài bẻ một miếng, đưa tới bên miệng cắn một ngụm.
Ừm, mua điểm tâm là đúng.
Thẩm Cố Dung có vẻ đã nhìn ra Lâm Thúc Hòa đang ở bên cạnh ăn điểm tâm xem kịch, tức giận liếc hắn, gọi Mục Trích theo y sang phòng bên cạnh.
Lâm Thúc Hòa có chút thất vọng: "Ơ? Sao đi rồi?"
Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Không đi thì ở lại làm khỉ cho huynh xem sao? Chịu khó đợi đi, chiều nay chúng ta trở về Nhàn Vân Thành."
Lâm Thúc Hòa cũng nghỉ ngơi đủ rồi, gật gật đầu.
Thẩm Cố Dung dẫn theo Mục Trích rời đi.
Trên đường đi sang phòng cách vách, Mục Trích bước đằng sau Thẩm Cố Dung, lần này trực tiếp không kiêng nể gì mà ngẩng đầu nhìn về phía hai tai hồ ly liên tục giật giật của Thẩm Cố Dung.
Tai hồ ly......
Tai hồ ly của sư tôn.
Mục Trích mặt không cảm xúc nghĩ thầm: "Được."
Chờ vào phòng rồi, Thẩm Cố Dung mới quay người nhìn hắn, nghiêm chỉnh hỏi: "Con ở Ngu Châu Thành làm gì? Những người trong thành đó là do con xử lý?"
Mục Trích trong lúc sơ ý đối diện với tầm mắt của y, lập tức chật vật cúi đầu, hàm hồ nói: "Vâng."
Thẩm Cố Dung đầy mặt ngẩn ngơ: "Vâng cái gì?"
[ Đứa nhỏ này rốt cuộc bị làm sao vậy? Mặt đỏ ra nông nỗi này? ]
Mặt Mục Trích càng đỏ hơn, hoàn toàn không dám nhìn Thẩm Cố Dung, màu đỏ ửng lập tức lan tới tận mang tai, làm cả khuôn mặt hắn như bị thiêu đốt đến hoảng hốt.
"Ngu Châu Thành có...... có mười ba con Dịch Quỷ xâm nhập vào, Cửu Tức nói chắc hẳn có người đang muốn thực hiện trận pháp 'Dưỡng Dịch Quỷ'." Mục Trích nói ngắn gọn: "Loại trận pháp này cực kỳ âm độc, con liền loại trừ mười ba Dịch Quỷ kia, triệt đường hậu hoạn."
Thẩm Cố Dung vốn dĩ định tự mình xử lý, không nghĩ tới Mục Trích lại có năng lực như vậy, y gật đầu khen ngợi: "Làm không tồi."
Y gật đầu một cái, tai hồ ly kia cũng nhẹ nhàng rung theo, rung đến nỗi trái tim Mục Trích run lên.
Mục Trích lại nhanh chóng cúi đầu, mặt càng nóng cháy.
"Vâng."
Hắn điều chỉnh trái tim đã kinh hoàng đập thình thịch thình thịch, người không biết còn tưởng hắn bị hạ dược gì. Mục Trích nhẹ nhàng xoa ngực, muốn mạnh mẽ ngăn chặn nội tâm xao động của chính mình.
Đúng lúc này, mùi hương điểm tâm thoang thoảng chợt ập vào mặt, Mục Trích bỗng nhiên ngẩng đầu, cái trán vừa lúc đụng phải lòng bàn tay hơi lạnh của Thẩm Cố Dung.
Mục Trích: "......"
Trái tim Mục Trích kinh hoàng gấp đôi.
Thẩm Cố Dung đứng trước mặt hắn, giơ tay sờ sờ trán hắn, nhíu mày nói: "Nóng quá... Con không khỏe sao?"
Mục Trích ngẩn ra, lập tức liều mạng lắc đầu.
Thẩm Cố Dung lại hạ tay xuống, vuốt ve gương mặt hắn, nói: "Còn nói không, mặt đã nóng thành như vậy, ta đi tìm y sư khám bệnh cho con."
Mục Trích bắt lấy tay Thẩm Cố Dung, lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn, không, không cần."
Thẩm Cố Dung nhìn hắn đầy nghi ngờ: "Thật sự không có chuyện gì sao?"
Mục Trích: "Vâng, một chút chuyện cũng không có."
Ngoại trừ trái tim đập đến mức sắp vọt khỏi cổ họng, thì không có chuyện gì hết.
Thẩm Cố Dung nghe hắn nói xong, mới nhàn nhạt nói: "Được, nếu con không có chuyện gì, vậy chúng ta nói về chuyện 'linh dược' kia của con đi."
Hai chữ 'linh dược' này Thẩm Cố Dung nói đến nghiến răng nghiến lợi.
Mục Trích: "......"
Mục Trích...... Mục Trích đột nhiên hiểu vì sao trước đó Thẩm Cố Dung liên tục mắng hắn trong lòng, hận không thể giết chết hắn.
Thẩm Cố Dung thong thả ung dung đi đến bên ghế dựa, vén áo bào ngồi xuống, khuỷu tay chống lên bàn, khẽ đỡ sườn mặt, con ngươi hẹp dài hơi nghiêng, lạnh nhạt nhìn hắn, nói: "Giải thích đi."
Mục Trích giật mình trong lòng, cũng không dám liếc tai hồ ly của Thẩm Cố Dung nữa.
"Sư tôn, đó là...... Đó là linh lực của Thanh Ngọc, ý ban đầu của hắn là muốn để....." Mục Trích lúng ta lúng túng nói: "Để con......"
Ngón tay Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng gõ một cái lên bàn, uy nghiêm sư tôn toát ra mười phần: "Nói to lên! Chưa ăn cơm sao?"
Mục Trích: "......"
Khóe mắt Mục Trích hơi đỏ lên, cưỡng ép bản thân đề cao âm lượng, giọng hắn hơi run rẩy: "Hắn nói sư tôn khen tai hồ ly của hắn, nhất định là thích hắn, nên mới muốn con thử dùng linh lực của hắn biến ra tai hồ ly, tới tạo..... tạo niềm vui cho sư tôn."
Thẩm Cố Dung: "......"
Lý do này quá ngoài dự kiến của y, làm Thẩm Cố Dung chấn động không thôi.
Diễn xuất sư tôn uy nghiêm của y lập tức tan rã, buông khuỷu tay xuống, có chút không kịp dự tính mà nói: "Ồ? Như vậy sao?"
Mục Trích thấy trên mặt y đã không còn sự lạnh lẽo, nhân cơ hội này làm giọng mình càng run hơn, nói: "Con chỉ vô tình ném bình lưu ly lên giường, không phải cố ý muốn...... Tính kế sư tôn."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung lập tức mềm lòng, y nói khô khốc: "Ta chưa nói con tính kế ta, sư tôn chỉ..... Ta, ta chỉ muốn hỏi linh lực này tới từ đâu. Con thấy..... giọng điệu của ta vừa nãy rất đáng sợ sao?"
Mục Trích gật đầu theo "bản năng", nhưng lại bị bức bách trước "dâm uy" của sư tôn, sau khi phản ứng liền lập tức lắc đầu: "Cũng, cũng không đáng sợ."
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: [ Không ổn, hắn lại sắp khóc. ]
Mục Trích: "......"
Xem ra sư tôn hắn thật sự muốn nhớ chuyện này cả đời.
Mục Trích hít một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân đã "dụ dỗ" sư tôn thương tiếc mình xong, nhanh chóng loại bỏ âm thanh run run, nghiêm túc nói: "Là Mục Trích không tốt mới đúng, làm liên lụy sư tôn bị linh lực yêu tu nhúng chàm."
Dáng vẻ nghiêm túc nhận sai này của hắn lại lần nữa chọc trúng cảm giác tội lỗi trong lòng Thẩm Cố Dung.
[ Thật là quá không ổn. ] Thẩm Cố Dung quở trách chính mình: [ Đứa nhỏ cái gì cũng không biết, đều do cái miệng phỉ phui của ngươi làm người gỗ bóp nát bình lưu ly, tự làm tự chịu thôi, sao còn trách ngược lại người khác. ]
Mục Trích hơi do dự, thật ra...... cũng không tính là tự làm tự chịu. Nếu không phải hắn hơn nửa đêm nhảy xuống nước nhặt bình lưu ly bị vứt bỏ về, sư tôn hắn cũng sẽ không đụng tới cái bình kia.
Mục Trích nói: "Thật ra......"
Thật ra là sơ suất của con.
Hắn còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Thẩm Cố Dung đứng lên, đi về phía hắn.
Mục Trích ngẩn ngơ nhìn y.
Thẩm Cố Dung đi lên trước, giơ tay ôm cổ Mục Trích, hơi dùng lực, kéo trán hắn về bên cổ mình, để Mục Trích dựa cả người lên người mình.
Mục Trích: "......"
Mục Trích bị bắt làm ra dáng vẻ chim non nép vào người, trên mặt tràn ngập mờ mịt.
Thẩm Cố Dung xoa xoa gáy hắn, Mục Trích đã lớn như vậy, y vẫn coi Mục Trích như bánh trôi nhỏ năm xưa mà dỗ dành.
Y nhẹ giọng trấn an: "Là sư tôn trách oan con."
[ Trẻ nhỏ mà, đánh một gậy phải cho một viên đường. ]
Mục Trích yên lặng.
Trong lòng hắn, đây là sở trường của Thẩm Cố Dung, không đau không ngứa vỗ nhẹ hắn một chút, sau đó lại đưa cho hắn một nắm kẹo đường.
Mục Trích cứng đờ cả người dựa vào lòng Thẩm Cố Dung, sớm đã đem những gì định nói vừa rồi vứt ra sau đầu.
Sơ suất gì đó, hắn không biết.
Tai hồ ly khó coi phiền người gì đó, hắn càng không biết.
Sư tôn hắn là tốt nhất thế gian.
Thẩm Cố Dung ôm hắn một lúc, đột nhiên nhíu mày nói: "Người con sao lại nóng vậy? Thật sự không bệnh chứ?"
Mục Trích nói bằng giọng khàn khàn: "Là trên người sư tôn quá lạnh."
Thẩm Cố Dung không hiểu: "Phải không? Ta không thấy có cảm giác này."
Tự y đương nhiên không thể thăm dò ra nhiệt độ cơ thể mình.
Mục Trích nói: "Tám phần là linh lực Cửu Vĩ Hồ đang quấy phá trong linh mạch sư tôn."
Hắn nói xong, lặng lẽ liếc tai hồ ly của Thẩm Cố Dung, ấp ủ hồi lâu, mới lấy hết can đảm, nói: "Tai sư tôn chắc là rất lạnh."
Thẩm Cố Dung giơ tay lay tai mình, đôi tay cụp xuống lại dựng lên, y nghi hoặc nói: "Không có mà, ta cảm thấy không lạnh."
Lòng hiếu kỳ của y rất mạnh, thuận miệng nói: "Không thì con sờ thử xem."
Mục Trích: "......"
Đồng tử Mục Trích chấn động kịch liệt.
...........................................................
Trong lòng Thẩm Cố Dung bình tĩnh lạ thường, không những không cảm thấy nhục nhã hay xấu hổ vì bị người quen nhìn thấy tai hồ ly trên đầu, ngược lại còn nghiễm nhiên xuất hiện cảm giác "Nên như thế" khi thấy người nọ là Mục Trích.
Nếu mệnh trung chú định nhất định phải có người nhìn thấy bộ dạng mất mặt này của y, vậy thì người đó chắc chắn là Mục Trích.
Hoặc có thể nói, thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.
Tai hồ ly của Thẩm Cố Dung dựng thẳng tắp, ngay cả lông trên tai cũng xù lên, y cực kỳ bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Sao con lại ở đây?"
Hỏi xong y mới nhớ ra, Mục Trích cùng Ngu Tinh Hà trở về Ngu Châu Thành.
Mục Trích nhìn chằm chằm tai hồ ly của y, tiếng Thẩm Cố Dung chợt gọi hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng, gần như chật vật mà cúi thấp đầu, ngập ngừng nói: "Con...... Con tình cờ nhìn thấy Thanh Ngọc... mới biết sư tôn ở đây, không phải là vô tình tai..... Nghe lén."
Tai hồ ly......
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: [ Trong tình huống này không phải ta mới là người nên xấu hổ sao? Hắn thẹn thùng cái gì? Mặt cũng đỏ lên rồi. ]
Mục Trích: "......"
Lúc này Mục Trích mới bất chợt phát hiện mình lại có thể nghe được lời nói trong lòng sư tôn.
Hẳn là do Thẩm Cố Dung đã khôi phục linh lực.
Thẩm Cố Dung gật đầu: "Ừ, Tinh Hà không đi cùng con sao?"
Đầu Mục Trích vẫn cúi thấp như cũ, gương mặt càng ngày càng đỏ, nhỏ giọng nói: "Vâng, hắn về nhà, con còn có việc khác phải làm ở Ngu Châu Thành."
Tai hồ ly.
Thẩm Cố Dung nghĩ về chuyện khác hắn nói, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hiểu vì sao tối hôm qua khí tức quỷ dị khắp Ngu Châu Thành liên tiếp biến mất, tám phần là Mục Trích đang âm thầm tru sát yêu tà.
[ Đứa nhỏ này, tính tình thật ra cũng không khác Tam Thủy lắm. ] Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: [ Chờ sau khi hắn cập quan kiểu gì cũng muốn rời khỏi Ly Nhân Phong, lúc đó ta sẽ cho hắn theo Tam Thủy vào Tru Tà. ]
Mục Trích yên lặng nghĩ: Ta không muốn giống các sư huynh khác sau khi cập quan sẽ rời khỏi Ly Nhân Phong.
Tai hồ ly!
Mục Trích khẽ ngẩng đầu, ánh mắt liếc về phía tai hồ ly của Thẩm Cố Dung theo bản năng, mỗi lần liếc mắt hắn đều như bị thiên lôi đánh trúng, cả người tê dại, nhưng vẫn không khống chế được bản thân tiếp tục nhìn lén.
Lâm Thúc Hòa dựa vào giường nhìn hai người, một tên đem tâm tư ý đồ đại nghịch bất đạo viết rõ rành rành trên mặt, một kẻ lại trì độn đến cực điểm, còn cảm thấy bản thân là một sư tôn tốt kiêu căng thanh tuyệt, thanh lãnh tuyệt thế.
Hắn cảm thấy chơi rất vui, cắn môi nhịn cười, không nói gì.
Lâm Thúc Hòa tiện tay cầm một bọc bánh mứt táo nhỏ lên, ngón tay thon dài bẻ một miếng, đưa tới bên miệng cắn một ngụm.
Ừm, mua điểm tâm là đúng.
Thẩm Cố Dung có vẻ đã nhìn ra Lâm Thúc Hòa đang ở bên cạnh ăn điểm tâm xem kịch, tức giận liếc hắn, gọi Mục Trích theo y sang phòng bên cạnh.
Lâm Thúc Hòa có chút thất vọng: "Ơ? Sao đi rồi?"
Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Không đi thì ở lại làm khỉ cho huynh xem sao? Chịu khó đợi đi, chiều nay chúng ta trở về Nhàn Vân Thành."
Lâm Thúc Hòa cũng nghỉ ngơi đủ rồi, gật gật đầu.
Thẩm Cố Dung dẫn theo Mục Trích rời đi.
Trên đường đi sang phòng cách vách, Mục Trích bước đằng sau Thẩm Cố Dung, lần này trực tiếp không kiêng nể gì mà ngẩng đầu nhìn về phía hai tai hồ ly liên tục giật giật của Thẩm Cố Dung.
Tai hồ ly......
Tai hồ ly của sư tôn.
Mục Trích mặt không cảm xúc nghĩ thầm: "Được."
Chờ vào phòng rồi, Thẩm Cố Dung mới quay người nhìn hắn, nghiêm chỉnh hỏi: "Con ở Ngu Châu Thành làm gì? Những người trong thành đó là do con xử lý?"
Mục Trích trong lúc sơ ý đối diện với tầm mắt của y, lập tức chật vật cúi đầu, hàm hồ nói: "Vâng."
Thẩm Cố Dung đầy mặt ngẩn ngơ: "Vâng cái gì?"
[ Đứa nhỏ này rốt cuộc bị làm sao vậy? Mặt đỏ ra nông nỗi này? ]
Mặt Mục Trích càng đỏ hơn, hoàn toàn không dám nhìn Thẩm Cố Dung, màu đỏ ửng lập tức lan tới tận mang tai, làm cả khuôn mặt hắn như bị thiêu đốt đến hoảng hốt.
"Ngu Châu Thành có...... có mười ba con Dịch Quỷ xâm nhập vào, Cửu Tức nói chắc hẳn có người đang muốn thực hiện trận pháp 'Dưỡng Dịch Quỷ'." Mục Trích nói ngắn gọn: "Loại trận pháp này cực kỳ âm độc, con liền loại trừ mười ba Dịch Quỷ kia, triệt đường hậu hoạn."
Thẩm Cố Dung vốn dĩ định tự mình xử lý, không nghĩ tới Mục Trích lại có năng lực như vậy, y gật đầu khen ngợi: "Làm không tồi."
Y gật đầu một cái, tai hồ ly kia cũng nhẹ nhàng rung theo, rung đến nỗi trái tim Mục Trích run lên.
Mục Trích lại nhanh chóng cúi đầu, mặt càng nóng cháy.
"Vâng."
Hắn điều chỉnh trái tim đã kinh hoàng đập thình thịch thình thịch, người không biết còn tưởng hắn bị hạ dược gì. Mục Trích nhẹ nhàng xoa ngực, muốn mạnh mẽ ngăn chặn nội tâm xao động của chính mình.
Đúng lúc này, mùi hương điểm tâm thoang thoảng chợt ập vào mặt, Mục Trích bỗng nhiên ngẩng đầu, cái trán vừa lúc đụng phải lòng bàn tay hơi lạnh của Thẩm Cố Dung.
Mục Trích: "......"
Trái tim Mục Trích kinh hoàng gấp đôi.
Thẩm Cố Dung đứng trước mặt hắn, giơ tay sờ sờ trán hắn, nhíu mày nói: "Nóng quá... Con không khỏe sao?"
Mục Trích ngẩn ra, lập tức liều mạng lắc đầu.
Thẩm Cố Dung lại hạ tay xuống, vuốt ve gương mặt hắn, nói: "Còn nói không, mặt đã nóng thành như vậy, ta đi tìm y sư khám bệnh cho con."
Mục Trích bắt lấy tay Thẩm Cố Dung, lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn, không, không cần."
Thẩm Cố Dung nhìn hắn đầy nghi ngờ: "Thật sự không có chuyện gì sao?"
Mục Trích: "Vâng, một chút chuyện cũng không có."
Ngoại trừ trái tim đập đến mức sắp vọt khỏi cổ họng, thì không có chuyện gì hết.
Thẩm Cố Dung nghe hắn nói xong, mới nhàn nhạt nói: "Được, nếu con không có chuyện gì, vậy chúng ta nói về chuyện 'linh dược' kia của con đi."
Hai chữ 'linh dược' này Thẩm Cố Dung nói đến nghiến răng nghiến lợi.
Mục Trích: "......"
Mục Trích...... Mục Trích đột nhiên hiểu vì sao trước đó Thẩm Cố Dung liên tục mắng hắn trong lòng, hận không thể giết chết hắn.
Thẩm Cố Dung thong thả ung dung đi đến bên ghế dựa, vén áo bào ngồi xuống, khuỷu tay chống lên bàn, khẽ đỡ sườn mặt, con ngươi hẹp dài hơi nghiêng, lạnh nhạt nhìn hắn, nói: "Giải thích đi."
Mục Trích giật mình trong lòng, cũng không dám liếc tai hồ ly của Thẩm Cố Dung nữa.
"Sư tôn, đó là...... Đó là linh lực của Thanh Ngọc, ý ban đầu của hắn là muốn để....." Mục Trích lúng ta lúng túng nói: "Để con......"
Ngón tay Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng gõ một cái lên bàn, uy nghiêm sư tôn toát ra mười phần: "Nói to lên! Chưa ăn cơm sao?"
Mục Trích: "......"
Khóe mắt Mục Trích hơi đỏ lên, cưỡng ép bản thân đề cao âm lượng, giọng hắn hơi run rẩy: "Hắn nói sư tôn khen tai hồ ly của hắn, nhất định là thích hắn, nên mới muốn con thử dùng linh lực của hắn biến ra tai hồ ly, tới tạo..... tạo niềm vui cho sư tôn."
Thẩm Cố Dung: "......"
Lý do này quá ngoài dự kiến của y, làm Thẩm Cố Dung chấn động không thôi.
Diễn xuất sư tôn uy nghiêm của y lập tức tan rã, buông khuỷu tay xuống, có chút không kịp dự tính mà nói: "Ồ? Như vậy sao?"
Mục Trích thấy trên mặt y đã không còn sự lạnh lẽo, nhân cơ hội này làm giọng mình càng run hơn, nói: "Con chỉ vô tình ném bình lưu ly lên giường, không phải cố ý muốn...... Tính kế sư tôn."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung lập tức mềm lòng, y nói khô khốc: "Ta chưa nói con tính kế ta, sư tôn chỉ..... Ta, ta chỉ muốn hỏi linh lực này tới từ đâu. Con thấy..... giọng điệu của ta vừa nãy rất đáng sợ sao?"
Mục Trích gật đầu theo "bản năng", nhưng lại bị bức bách trước "dâm uy" của sư tôn, sau khi phản ứng liền lập tức lắc đầu: "Cũng, cũng không đáng sợ."
Thẩm Cố Dung nghĩ thầm: [ Không ổn, hắn lại sắp khóc. ]
Mục Trích: "......"
Xem ra sư tôn hắn thật sự muốn nhớ chuyện này cả đời.
Mục Trích hít một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân đã "dụ dỗ" sư tôn thương tiếc mình xong, nhanh chóng loại bỏ âm thanh run run, nghiêm túc nói: "Là Mục Trích không tốt mới đúng, làm liên lụy sư tôn bị linh lực yêu tu nhúng chàm."
Dáng vẻ nghiêm túc nhận sai này của hắn lại lần nữa chọc trúng cảm giác tội lỗi trong lòng Thẩm Cố Dung.
[ Thật là quá không ổn. ] Thẩm Cố Dung quở trách chính mình: [ Đứa nhỏ cái gì cũng không biết, đều do cái miệng phỉ phui của ngươi làm người gỗ bóp nát bình lưu ly, tự làm tự chịu thôi, sao còn trách ngược lại người khác. ]
Mục Trích hơi do dự, thật ra...... cũng không tính là tự làm tự chịu. Nếu không phải hắn hơn nửa đêm nhảy xuống nước nhặt bình lưu ly bị vứt bỏ về, sư tôn hắn cũng sẽ không đụng tới cái bình kia.
Mục Trích nói: "Thật ra......"
Thật ra là sơ suất của con.
Hắn còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Thẩm Cố Dung đứng lên, đi về phía hắn.
Mục Trích ngẩn ngơ nhìn y.
Thẩm Cố Dung đi lên trước, giơ tay ôm cổ Mục Trích, hơi dùng lực, kéo trán hắn về bên cổ mình, để Mục Trích dựa cả người lên người mình.
Mục Trích: "......"
Mục Trích bị bắt làm ra dáng vẻ chim non nép vào người, trên mặt tràn ngập mờ mịt.
Thẩm Cố Dung xoa xoa gáy hắn, Mục Trích đã lớn như vậy, y vẫn coi Mục Trích như bánh trôi nhỏ năm xưa mà dỗ dành.
Y nhẹ giọng trấn an: "Là sư tôn trách oan con."
[ Trẻ nhỏ mà, đánh một gậy phải cho một viên đường. ]
Mục Trích yên lặng.
Trong lòng hắn, đây là sở trường của Thẩm Cố Dung, không đau không ngứa vỗ nhẹ hắn một chút, sau đó lại đưa cho hắn một nắm kẹo đường.
Mục Trích cứng đờ cả người dựa vào lòng Thẩm Cố Dung, sớm đã đem những gì định nói vừa rồi vứt ra sau đầu.
Sơ suất gì đó, hắn không biết.
Tai hồ ly khó coi phiền người gì đó, hắn càng không biết.
Sư tôn hắn là tốt nhất thế gian.
Thẩm Cố Dung ôm hắn một lúc, đột nhiên nhíu mày nói: "Người con sao lại nóng vậy? Thật sự không bệnh chứ?"
Mục Trích nói bằng giọng khàn khàn: "Là trên người sư tôn quá lạnh."
Thẩm Cố Dung không hiểu: "Phải không? Ta không thấy có cảm giác này."
Tự y đương nhiên không thể thăm dò ra nhiệt độ cơ thể mình.
Mục Trích nói: "Tám phần là linh lực Cửu Vĩ Hồ đang quấy phá trong linh mạch sư tôn."
Hắn nói xong, lặng lẽ liếc tai hồ ly của Thẩm Cố Dung, ấp ủ hồi lâu, mới lấy hết can đảm, nói: "Tai sư tôn chắc là rất lạnh."
Thẩm Cố Dung giơ tay lay tai mình, đôi tay cụp xuống lại dựng lên, y nghi hoặc nói: "Không có mà, ta cảm thấy không lạnh."
Lòng hiếu kỳ của y rất mạnh, thuận miệng nói: "Không thì con sờ thử xem."
Mục Trích: "......"
Đồng tử Mục Trích chấn động kịch liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.