Xuyên Thành Người Mợ Ác Độc Của Nữ Chính Truyện Ngược
Chương 13:
Kim Khôn Thánh
25/02/2023
Nếu bị phát hiện, cô bé có thể sẽ bị đánh chết. Nhưng nếu không phải hai ngày nay Hạ Du Du không cho cô bé và đệ đệ cơm ăn, cô bé cũng không đến mức ra ngoài ăn trộm…
Tiểu Yên Nhiên cắn chặt răng, nhanh chóng cầm lấy bánh ngô nhét vào trong quần áo giấu đi.
Giữa bị chết đói và ăn cắp bị phát hiện đánh chết, cô bé vẫn lựa chọn vế sau.
Sau khi chạy về phòng chứa củi, Tiểu Yên Nhiên lập tức đóng cửa lại, nhét bánh ngô vào trong tay đệ đệ: “Du Nhi ăn từ từ thôi.”
Đệ đệ nhìn bánh ngô trong mắt sáng lên, liên tục gật đầu, lại không đợi được cắn một miếng to, nhai vài cái, cảm giác vừa khô vừa khó nuốt xuống, mắc trong cổ họng cậu bé đến phát đau, không kìm được mà ho khan dữ dội.
Tiểu Yên Nhiên vội vàng giúp cậu bé uống nước trôi cổ họng, hồi lâu mới nuốt xuống được miếng đầu tiên.
Lúc này đệ đệ cũng đã ho khan đỏ bừng cả mặt, suýt thì không thở nổi.
Tiểu Yên Nhiên vừa vội vừa cuống, giọng mang theo nức nở quát lớn: “Không phải bảo đệ ăn chậm một chút rồi sao?!”
Đệ đệ bị trách mắng, vô cùng tủi thân, nước mắt rơi xuống lã chã lã chã.
Tiểu Yên Nhiên hết cách với cậu, chỉ có thể bẻ bánh ngô thành từng chút một nhét vào trong miệng cậu, ăn một miếng bánh ngô uống một ngụm nước như vậy, cuối cùng cũng đã ăn xong.
Đệ đệ hỏi cô bé: “Tỷ tỷ, bánh ngô là mợ cho ạ?”
Tiểu Yên Nhiên cứng đờ, rầu rĩ lên tiếng: “Ừ.”
Nàng không muốn để đệ đệ biết cái này là do ăn trộm, vội nói sang chuyện khác: “Còn đói không? Ở đây tỷ tỷ vẫn còn, ăn thêm chút nữa?”
“Không, Du Nhi no rồi, tỷ tỷ mau ăn hết đi!”
Đệ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, Tiểu Yên Nhiên nghẹn ngào, vội vàng ăn nốt nửa miếng bánh ngô còn sót lại.
-
Trơ mắt nhìn Hạ Du Du chạy lên trên núi.
Lưu thị vô cùng lo lắng tìm thấy Hạ Đại Sơn: “Đại lang Hạ gia không xong rồi! Muội muội nhà ngươi sắp tự tử vì tướng công rồi!”
Động tác gọt gỗ của Hạ Đại Sơn lập tức dừng lại, không hiểu nhìn Lưu thị: “Thẩm thẩm Cát gia, ngài nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?”
Lưu thị thở hồng hộc, chao ôi một tiếng: “Vừa rồi ta nhìn thấy nàng trên đường, nói được mấy câu với nàng, đang nói thì nàng bảo có việc, chạy về phía núi Yên Tề, ta đuổi theo gọi thế nào nàng cũng không dừng lại, chỉ chốc lát sau người đã mất dạng rồi!”
Tuy rằng mới đến thôn Cam Dương chưa lâu, nhưng phu thê Hạ Đại Sơn cũng từng nghe nói về độ hung tàn của những sơn phỉ trên núi Yên Tề, thôn Hương Xuân bên cạnh cũng bởi vì sơn phỉ, người chết, người bỏ trốn, chỉ còn lại không đến hai mươi hộ gia đình.
Sắc mặt Hạ Đại Sơn lập tức thay đổi: “ Đang êm đẹp sao muội ấy lại chạy lên trên núi?”
Triệu thị thính tai, lặp lại lời của Lưu thị: “Thẩm thẩm Cát gia nói, đại muội đi lên núi tự tử vì Bùi Yến rồi!”
“Nói láo!”
Hạ Đại Sơn rất tức giận: “Muội muội ta quen biết Bùi Yến kia mới mấy ngày? Cũng chưa viên phòng, ở đâu ra tình cảm phu thê mà đi chết vì tình?”
Triệu thị bĩu môi: “Thế đang êm đẹp nàng lên núi làm gì? Ngày thường ngay cả trong thôn nàng cũng chưa từng đi ra ngoài…”
Tiểu Yên Nhiên cắn chặt răng, nhanh chóng cầm lấy bánh ngô nhét vào trong quần áo giấu đi.
Giữa bị chết đói và ăn cắp bị phát hiện đánh chết, cô bé vẫn lựa chọn vế sau.
Sau khi chạy về phòng chứa củi, Tiểu Yên Nhiên lập tức đóng cửa lại, nhét bánh ngô vào trong tay đệ đệ: “Du Nhi ăn từ từ thôi.”
Đệ đệ nhìn bánh ngô trong mắt sáng lên, liên tục gật đầu, lại không đợi được cắn một miếng to, nhai vài cái, cảm giác vừa khô vừa khó nuốt xuống, mắc trong cổ họng cậu bé đến phát đau, không kìm được mà ho khan dữ dội.
Tiểu Yên Nhiên vội vàng giúp cậu bé uống nước trôi cổ họng, hồi lâu mới nuốt xuống được miếng đầu tiên.
Lúc này đệ đệ cũng đã ho khan đỏ bừng cả mặt, suýt thì không thở nổi.
Tiểu Yên Nhiên vừa vội vừa cuống, giọng mang theo nức nở quát lớn: “Không phải bảo đệ ăn chậm một chút rồi sao?!”
Đệ đệ bị trách mắng, vô cùng tủi thân, nước mắt rơi xuống lã chã lã chã.
Tiểu Yên Nhiên hết cách với cậu, chỉ có thể bẻ bánh ngô thành từng chút một nhét vào trong miệng cậu, ăn một miếng bánh ngô uống một ngụm nước như vậy, cuối cùng cũng đã ăn xong.
Đệ đệ hỏi cô bé: “Tỷ tỷ, bánh ngô là mợ cho ạ?”
Tiểu Yên Nhiên cứng đờ, rầu rĩ lên tiếng: “Ừ.”
Nàng không muốn để đệ đệ biết cái này là do ăn trộm, vội nói sang chuyện khác: “Còn đói không? Ở đây tỷ tỷ vẫn còn, ăn thêm chút nữa?”
“Không, Du Nhi no rồi, tỷ tỷ mau ăn hết đi!”
Đệ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, Tiểu Yên Nhiên nghẹn ngào, vội vàng ăn nốt nửa miếng bánh ngô còn sót lại.
-
Trơ mắt nhìn Hạ Du Du chạy lên trên núi.
Lưu thị vô cùng lo lắng tìm thấy Hạ Đại Sơn: “Đại lang Hạ gia không xong rồi! Muội muội nhà ngươi sắp tự tử vì tướng công rồi!”
Động tác gọt gỗ của Hạ Đại Sơn lập tức dừng lại, không hiểu nhìn Lưu thị: “Thẩm thẩm Cát gia, ngài nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?”
Lưu thị thở hồng hộc, chao ôi một tiếng: “Vừa rồi ta nhìn thấy nàng trên đường, nói được mấy câu với nàng, đang nói thì nàng bảo có việc, chạy về phía núi Yên Tề, ta đuổi theo gọi thế nào nàng cũng không dừng lại, chỉ chốc lát sau người đã mất dạng rồi!”
Tuy rằng mới đến thôn Cam Dương chưa lâu, nhưng phu thê Hạ Đại Sơn cũng từng nghe nói về độ hung tàn của những sơn phỉ trên núi Yên Tề, thôn Hương Xuân bên cạnh cũng bởi vì sơn phỉ, người chết, người bỏ trốn, chỉ còn lại không đến hai mươi hộ gia đình.
Sắc mặt Hạ Đại Sơn lập tức thay đổi: “ Đang êm đẹp sao muội ấy lại chạy lên trên núi?”
Triệu thị thính tai, lặp lại lời của Lưu thị: “Thẩm thẩm Cát gia nói, đại muội đi lên núi tự tử vì Bùi Yến rồi!”
“Nói láo!”
Hạ Đại Sơn rất tức giận: “Muội muội ta quen biết Bùi Yến kia mới mấy ngày? Cũng chưa viên phòng, ở đâu ra tình cảm phu thê mà đi chết vì tình?”
Triệu thị bĩu môi: “Thế đang êm đẹp nàng lên núi làm gì? Ngày thường ngay cả trong thôn nàng cũng chưa từng đi ra ngoài…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.