Xuyên Thành Người Mợ Ác Độc Của Nữ Chính Truyện Ngược
Chương 40:
Kim Khôn Thánh
03/03/2023
Vừa hay cửa sương phòng phía Đông cũng không khóa, cô bé đi vào, rất nhanh liền tìm được quần áo Hạ Du Du đã thay ra mà vẫn chưa giặt.
Thật ra, những lúc thế này, trong lòng Tiểu Yên Nhiên vẫn rất thấp thỏm.
Mấy ngày nay đúng là Hạ Du Du đổi xử với tỷ đệ bọn họ rất khác với trước kia.
Thậm chí có thể nói là, tốt đến mức cô bé cũng không dám tưởng tượng.
Đầu tiên là dạy cô bé cách để phản kích lại Triệu thị, cáo trạng trước, sau đó lại cho cô bé và đệ đệ về sương phòng ở, cuối cùng còn cho bọn họ ăn no.
Tất cả những điều này, dù là lúc còn ở nhà của cha, cũng không dám tưởng tượng.
Tiểu Yên Nhiên sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Tỉnh giấc, mợ Hạ Du Du trở mặt, muốn bán tỷ đệ bọn họ đi.
Cô bé nghĩ rất đơn giản.
Nếu không phải mơ, vậy cô bé chỉ cần ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, không để cho Hạ Du Du cảm thấy tỷ đệ bọn họ phiền phức, cuộc sống có giường ngủ có cơm có thịt ăn thế này, sẽ có khả năng kéo dài mãi mãi!
Cho nên, cô bé cũng không hỏi Hạ Du Du đi đâu, chỉ cùng đệ đệ ngoan ngoãn đợi trong nhà, đốn củi, nhóm lửa, giặt quần áo, quét dọn, tất cả những việc có thể làm, cô bé đều đã làm xong hết.
Chỉ là, hai cái bánh ngô đã trộm kia, ngày càng khó nói ra.
Tiểu Yên Nhiên thấp thỏm giặt xong quần áo.
Loay hoay một hồi, mặt trời cũng đã xuống núi.
Cô bé nghĩ đến đồ ăn Hạ Du Du làm lúc trưa, lại không nhịn được nói với đệ đệ: "Tỷ cũng biết nấu cơm, hay là tỷ nấu xong hết cơm canh, chờ mợ về rồi cùng nhau ăn được không?"
Vừa nghe được ăn cơm, đệ đệ liên tục nói được, nhanh chóng đứng dậy chạy vào kho củi, tích cực muốn hỗ trợ cho cô bé.
Tiểu Yên Nhiên mở vại gạo, lấy một lượng gạo xêm xêm hôm qua, bỏ vào trong nồi nấu, sau đó bảo đệ đệ nhóm lửa, mình đi xử lý rau dưa.
Trước kia cô bé từng thấy trù nương xử lý rau dưa, cũng học được một chút, nấu không có vấn đề gì.
Dù sao không có sự cho phép của Hạ Du Du, cô bé không dám động vào thịt. Bởi vì thịt đều quá mắc, so sánh với bánh ngô, hoàn toàn là không đáng nhắc tới!
Chờ tiểu Yên Nhiên luộc xong rau dưa, trời bên ngoài cũng đã sập tối.
Cô bé bưng đồ ăn đến sương phòng phía Đông, không cho đệ đệ động vào, bản thân ra ngoài xem thử Hạ Du Du đã về chưa.
Nhưng mà, vừa mở cửa được vài giây, từ trong sương phòng phía Đông truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống.
Tiểu Yên Nhiên biến sắc, vội vã chạy về sương phòng phía Đông.
Chỉ thấy ghế dài lật ngửa, đệ đệ ngã trên đất bất tỉnh nhân sự.
"Du nhi!"
Tiểu Yên Nhiên liền vội vàng chạy lại lay đệ đệ, nhưng mặc kệ là lay thế nào, cậu bé cũng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Tìm, tìm đại phu!"
Cô bé luống cuống, hoảng sợ đến mặt trắng bệch, nhịn khóc đứng lên, lảo đảo chạy ra ngoài.
...
Trên núi Yên Tề.
Hạ Du Du đại khái đi được gần một ngàn bước thì dừng lại.
Nàng cúi người, nhìn thấy vài vết máu nhỏ bên trong bụi cỏ dại.
Xem ra vận may của nàng không tệ, người đang bị sơn tặc truy đuổi đã chạy về phía này.
Có điều, nếu tiếp tục đi về phía trước, cách xa Cát Tử Hành, đối phương vẫn còn đang hôn mê, bị dã thú gì cắn thì rất phiền phức.
Hạ Du Du hơi đỡ trán, có chút đau đầu, nhưng lại không nhịn được sự tò mò.
Nếu có thể bắt được người sơn tặc đang truy lùng, biết đâu có thể dò la được một số tin tức về sơn tặc, đối với nàng mà nói thì cũng có lợi, thuận tiện về sau lên núi hành sự.
Suy nghĩ một lát, vẫn là quyết định lại đi tiếp một đoạn xem thử.
Lần này, nàng tìm thấy một dòng suối lớn.
Tiếng nước chảy róc rách khiến cho tâm trạng đặc biệt tốt hơn.
Điều khiến tâm trạng Hạ Du Du tốt hơn nữa là, nàng tìm được người muốn tìm.
Cách đó không xa, một nam nhân ngã nhoài trên mặt đất, mà trên lưng và đùi của hắn, tất cả đều có vết máu đỏ tươi.
"Chết rồi?"
Hạ Du Du tiện tay túm lấy một khúc cây, đứng cách cỡ một mét, chọc chọc vào người nam nhân.
Nam nhân không nhúc nhích, nhưng động mạch cổ co giật, đủ để xác định người vẫn chưa chết, chỉ là rơi vào trạng thái suy nhược cực độ.
Hạ Du Du tiến lên một bước, nắm lấy tóc hắn kéo về phía sau một cái, lộ ra một gương mặt bẩn thỉu.
Hạ Du Du: "..."
Bẩn thật!
Đất và máu còn có một vật đen xì dính trên mặt hắn, lồi lõm gồ ghề, hoàn toàn không nhìn rõ được khuôn mặt!
Người mắc bệnh sạch sẽ như nàng khó mà chịu nổi, cầm ống trúc đi lấy nước, giội một ống xuống mặt nam nhân, lại dùng sức chà sạch bùn đất trên mặt hắn.
"Khụ khụ khụ..."
Nam nhân bị động tác thô bạo của nàng làm cho tỉnh lại, vừa sặc vừa ho, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào để phản kháng.
Lại thêm mấy ống nước giội xuống mặt hắn, cuối cùng cũng sạch sẽ, lộ ra một gương mặt anh tuấn.
Nhưng người này đã ngoẹo đầu qua một bên, hai mắt nhắm nghiền, đã bị Hạ Du Du hành cho ra bã, hô hấp suy yếu đến gần như bằng không, dáng vẻ như có thể tắt thở bất cứ lúc nào...
Thật ra, những lúc thế này, trong lòng Tiểu Yên Nhiên vẫn rất thấp thỏm.
Mấy ngày nay đúng là Hạ Du Du đổi xử với tỷ đệ bọn họ rất khác với trước kia.
Thậm chí có thể nói là, tốt đến mức cô bé cũng không dám tưởng tượng.
Đầu tiên là dạy cô bé cách để phản kích lại Triệu thị, cáo trạng trước, sau đó lại cho cô bé và đệ đệ về sương phòng ở, cuối cùng còn cho bọn họ ăn no.
Tất cả những điều này, dù là lúc còn ở nhà của cha, cũng không dám tưởng tượng.
Tiểu Yên Nhiên sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Tỉnh giấc, mợ Hạ Du Du trở mặt, muốn bán tỷ đệ bọn họ đi.
Cô bé nghĩ rất đơn giản.
Nếu không phải mơ, vậy cô bé chỉ cần ngoan ngoãn một chút, nghe lời một chút, không để cho Hạ Du Du cảm thấy tỷ đệ bọn họ phiền phức, cuộc sống có giường ngủ có cơm có thịt ăn thế này, sẽ có khả năng kéo dài mãi mãi!
Cho nên, cô bé cũng không hỏi Hạ Du Du đi đâu, chỉ cùng đệ đệ ngoan ngoãn đợi trong nhà, đốn củi, nhóm lửa, giặt quần áo, quét dọn, tất cả những việc có thể làm, cô bé đều đã làm xong hết.
Chỉ là, hai cái bánh ngô đã trộm kia, ngày càng khó nói ra.
Tiểu Yên Nhiên thấp thỏm giặt xong quần áo.
Loay hoay một hồi, mặt trời cũng đã xuống núi.
Cô bé nghĩ đến đồ ăn Hạ Du Du làm lúc trưa, lại không nhịn được nói với đệ đệ: "Tỷ cũng biết nấu cơm, hay là tỷ nấu xong hết cơm canh, chờ mợ về rồi cùng nhau ăn được không?"
Vừa nghe được ăn cơm, đệ đệ liên tục nói được, nhanh chóng đứng dậy chạy vào kho củi, tích cực muốn hỗ trợ cho cô bé.
Tiểu Yên Nhiên mở vại gạo, lấy một lượng gạo xêm xêm hôm qua, bỏ vào trong nồi nấu, sau đó bảo đệ đệ nhóm lửa, mình đi xử lý rau dưa.
Trước kia cô bé từng thấy trù nương xử lý rau dưa, cũng học được một chút, nấu không có vấn đề gì.
Dù sao không có sự cho phép của Hạ Du Du, cô bé không dám động vào thịt. Bởi vì thịt đều quá mắc, so sánh với bánh ngô, hoàn toàn là không đáng nhắc tới!
Chờ tiểu Yên Nhiên luộc xong rau dưa, trời bên ngoài cũng đã sập tối.
Cô bé bưng đồ ăn đến sương phòng phía Đông, không cho đệ đệ động vào, bản thân ra ngoài xem thử Hạ Du Du đã về chưa.
Nhưng mà, vừa mở cửa được vài giây, từ trong sương phòng phía Đông truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống.
Tiểu Yên Nhiên biến sắc, vội vã chạy về sương phòng phía Đông.
Chỉ thấy ghế dài lật ngửa, đệ đệ ngã trên đất bất tỉnh nhân sự.
"Du nhi!"
Tiểu Yên Nhiên liền vội vàng chạy lại lay đệ đệ, nhưng mặc kệ là lay thế nào, cậu bé cũng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Tìm, tìm đại phu!"
Cô bé luống cuống, hoảng sợ đến mặt trắng bệch, nhịn khóc đứng lên, lảo đảo chạy ra ngoài.
...
Trên núi Yên Tề.
Hạ Du Du đại khái đi được gần một ngàn bước thì dừng lại.
Nàng cúi người, nhìn thấy vài vết máu nhỏ bên trong bụi cỏ dại.
Xem ra vận may của nàng không tệ, người đang bị sơn tặc truy đuổi đã chạy về phía này.
Có điều, nếu tiếp tục đi về phía trước, cách xa Cát Tử Hành, đối phương vẫn còn đang hôn mê, bị dã thú gì cắn thì rất phiền phức.
Hạ Du Du hơi đỡ trán, có chút đau đầu, nhưng lại không nhịn được sự tò mò.
Nếu có thể bắt được người sơn tặc đang truy lùng, biết đâu có thể dò la được một số tin tức về sơn tặc, đối với nàng mà nói thì cũng có lợi, thuận tiện về sau lên núi hành sự.
Suy nghĩ một lát, vẫn là quyết định lại đi tiếp một đoạn xem thử.
Lần này, nàng tìm thấy một dòng suối lớn.
Tiếng nước chảy róc rách khiến cho tâm trạng đặc biệt tốt hơn.
Điều khiến tâm trạng Hạ Du Du tốt hơn nữa là, nàng tìm được người muốn tìm.
Cách đó không xa, một nam nhân ngã nhoài trên mặt đất, mà trên lưng và đùi của hắn, tất cả đều có vết máu đỏ tươi.
"Chết rồi?"
Hạ Du Du tiện tay túm lấy một khúc cây, đứng cách cỡ một mét, chọc chọc vào người nam nhân.
Nam nhân không nhúc nhích, nhưng động mạch cổ co giật, đủ để xác định người vẫn chưa chết, chỉ là rơi vào trạng thái suy nhược cực độ.
Hạ Du Du tiến lên một bước, nắm lấy tóc hắn kéo về phía sau một cái, lộ ra một gương mặt bẩn thỉu.
Hạ Du Du: "..."
Bẩn thật!
Đất và máu còn có một vật đen xì dính trên mặt hắn, lồi lõm gồ ghề, hoàn toàn không nhìn rõ được khuôn mặt!
Người mắc bệnh sạch sẽ như nàng khó mà chịu nổi, cầm ống trúc đi lấy nước, giội một ống xuống mặt nam nhân, lại dùng sức chà sạch bùn đất trên mặt hắn.
"Khụ khụ khụ..."
Nam nhân bị động tác thô bạo của nàng làm cho tỉnh lại, vừa sặc vừa ho, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào để phản kháng.
Lại thêm mấy ống nước giội xuống mặt hắn, cuối cùng cũng sạch sẽ, lộ ra một gương mặt anh tuấn.
Nhưng người này đã ngoẹo đầu qua một bên, hai mắt nhắm nghiền, đã bị Hạ Du Du hành cho ra bã, hô hấp suy yếu đến gần như bằng không, dáng vẻ như có thể tắt thở bất cứ lúc nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.