Xuyên Thành Người Qua Đường Giáp Trong Tiểu Thuyết Đam Mỹ
Chương 4
Trương Giai Âm
16/10/2022
An Mẫn vẫn luôn làm việc, lúc Trình Thần đi vào cũng chỉ gật đầu nhẹ rồi tiếp tục xử lý tài liệu trong tay, đến lúc xử lý xong, An Mẫn ngẩng đầu lên phát hiện đã qua nửa giờ, nhìn Trình Thần thấy đối phương đang bưng ly trà lên uống, hoàn toàn không có dáng vẻ nôn nóng.
An Mẫn thừa nhận mình rất thưởng thức con người Trình Thần, dù là miêu tả Trình Thần trước khi trọng sinh, An Mẫn cũng hiểu đàn ông vì tình yêu mà cam chịu rất dễ khiến người khác đắm say, đương nhiên, trong lòng An Mẫn hiểu rõ cho dù người đàn ông này có tốt, cũng là người thích đàn ông, trên cơ bản sẽ không bẻ thẳng lại được, An Mẫn cũng không có hứng thú bẻ thẳng người ta lại.
Cho người đưa thêm trà vài, An Mẫn đi đến ghế sofa đối diện Trình Thần ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Sáng sớm đã muốn gặp anh, hy vọng không làm trễ nải công việc của anh.”
“Tổng giám đốc nói đùa, lúc nào ngài muốn tìm tôi đều có thể.” Trình Thần cười cười, nói.
An Mẫn gật đầu, không phản bác, nâng ly trà lên uống một ngụm, nói: “Cảm thấy trà của tôi thế nào? Tôi nhớ trước kia anh từng diễn một thiếu gia thế gia.”
“Tôi chỉ hiểu da lông mà thôi,” Dừng một chút còn nói: “Nhưng mà rất thơm.”
“Quả thật rất thơm, tôi cũng không hiểu, chỉ mà tôi không thể nào thích cà phê, trà này lấy từ chỗ ông cụ, đương nhiên là đồ tốt.” Ngửi mùi trà, An Mẫn nói: “Cho dù ông cụ đau lòng nhưng lúc cháu gái xin vẫn lấy ra cho.”
“An lão tiên sinh rất thương Tổng giám đốc.” Tuy Trình Thần không biết vì sao đối phương lại nói những chuyện này nhưng vẫn cười đáp lại.
“Không sai.” An Mẫn gật đầu, nói: “Vậy nên anh tôi thích anh, cho dù ông nội không muốn, mà anh tôi vẫn cố chấp, người nhà cũng không có cách nào.”
“Tổng giám đốc…”
An Mẫn không cho Trình Thần có cơ hội nói hết, xen lời: “Anh không cần giải thích, tôi biết hiện tại chỉ có mình anh tôi tình nguyện, nhưng tôi không cảm thấy một người đàn ông ưu tú lại si tình với anh như vậy, lòng của anh sẽ không dao động.”
Trình Thần nghe những lời An Mẫn nói, cúi đầu vuốt thành ly không nói, An Mẫn đối với thái độ này cũng không thất vọng mà chỉ cười nói tiếp: “Tình yêu gì đó mà có thể vượt qua thân phận, thậm chí cả giới tính, trong mắt tôi đều là giả, không nói đến thân phận của anh chỉ cần giới tính đã thấy anh không phù hợp với nhà họ An, anh không thể giúp nhà họ An có người thừa kế, thậm chí có thể ảnh hưởng đến danh dự của cả nhà…”
“Tổng giám đốc, mối quan hệ giữa tôi và An tiên sinh không phải như thế, ngài và gia đình có thể yên tâm.” Trình Thần mặt không chút biểu cảm hứa hẹn với An Mẫn.
An Mẫn với lời này không nói gì thêm, ngược lại cười nói: “Nhưng ý anh tôi đã quyết, chúng tôi cũng không có cách ngăn cản, chỉ muốn nhắc nhở anh, cho dù muốn ở cùng với anh ấy, trưởng bối trong nhà cũng sẽ không thân thiết với anh, chúng tôi sẽ bỏ qua sự tồn tại của anh nhưng nếu có một ngày chúng tôi biết tình cảm của anh làm hại đến anh ấy, anh tôi là người của nhà họ An, nhưng anh thì không cho nên lựa chọn tốt nhất đối với anh là gì, anh là người thông minh, không cần tôi phải nói rõ nhỉ?”
Sau khi Trình Thần rời đi, An Mẫn nhíu mày, cảm thấy có vẻ cô đã trở thành boss lớn nhất trong tiểu thuyết, cảm giác này sao khiến người ta ngày càng nghiện thế nhỉ?
Sau đó, đại khái Trình Thần đã cách xa An Thụy, rồi đến một ngày, An Thụy gọi điện thoại vào điện thoại di động của An Mẫn, trong lời nói thậm chí còn ẩn chứa sự tức giận mà An Mẫn chưa từng gặp trong quá khứ: “An Mẫn! Đến cùng em đã nói cái gì?”
“Anh trai tốt, anh nóng thế!”
“…”
An Mẫn ngồi trên ghế xoay hai vòng, nghe bên kia thở ra mấy hơi mới tiếp tục mấy lời khiêu khích “đầy vô tội”: “Anh trai à, với tư cách là người thừa kế một doanh nghiệp anh nhất định phải bình tĩnh, không được cô phụ sự kỳ vọng của mọi người đâu.”
“An Mẫn!”
“Được rồi! Được rồi! Đến cùng là anh có chuyện gì?” An Mẫn giả bộ ngu ngơ.
“Trình Thần lại làm lơ anh, em nói xem?” An Thụy bình tâm lại rồi mới hỏi.
“Ah~~” Dáng vẻ như mới hiểu ra, An Mẫn cười nói: “Anh zai à, em gái chỉ muốn để Trình Thần suy nghĩ kỹ càng về tình cảnh nếu sau này ở bên anh thôi mà, điều đó đã chứng minh người ta đâu quá để tâm đến anh đâu.”
Âm thanh đáp lại An Mẫn là tiếng “Tút tút” báo hiệu cuộc gọi trên điện thoại đã tắt, cong khóe môi, An Mẫn để điện thoại di động xuống, tâm trạng rất tốt nói với Đề Na nghi thức khởi động máy bộ kinh kịch cuối năm của giải trí An thị.
Sau đó An Mẫn ngoại trừ công việc thì sẽ đi spa lúc rảnh, rồi để nhà thiết kế thiết kế ra một tạo hình đẹp mắt cho cô, đã đến lúc giải trí An thị công bố thông tin An Mẫn sẽ tham gia lễ khởi động máy ra ngoài.
Vào ngày lễ khởi động máy diễn ra, An Mẫn từ chối ý tốt muốn đi cùng của ba An, nên lúc An Mẫn một thân một mình dẫm lên đôi giày cao gót đen, mặc một chiếc váy đen đến gối bước lên thảm đỏ, giờ phút này cho dù nhan sắc An Mẫn không đẹp đến mức át chế toàn bộ nhưng từng bước chân đều chứa khí thế như gió cuốn và sự tự tin tôi mặc kệ mấy người là ai khiến cho khá nhiều nữ minh tinh đều kém vài phần.
Động tác An Mẫn không quyến rũ, gương mặt không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng từ lúc xuất hiện đã xài hết vô số cuộn phim, lúc còn ở nước ngoài, An Mẫn cũng đã từng nghiên cứu qua gương, gương mặt này của cô là mỹ nhân không sai nhưng lúc cô cười trông không đẹp bằng lúc không cười, nhưng lúc này lại không thể không cười mên An Mẫn chỉ đành hơi cong khóe môi.
Đây là phim chính kịch lịch sử, do An Thụy lúc còn nhậm chức chuẩn bị, một tác phẩm lớn như vậy đương nhiên không thể tùy tiện đối xử, vậy nên lúc có kịch bản An Mẫn đã tự xem qua rồi nêu một số ý kiến với biên kịch, coi như là lời tuyên bố với kinh nghiệm lúc trước.
Bộ phim này nói về một cuộc đời của một đế vương, nam chính là một nam nghệ sĩ tuyến một của công ty, trừ lúc niên thiếu thì đều do anh ta diễn chính, mà lúc còn sống nam chính có vô số nữ nhân, vui cười hờn giận, yêu hận tình thù, An Mẫn cảm thấy rất có thử thách.
Hơn nữa đạo diễn Hạ Chính ở phương diện kịch truyền hình rất có thành tựu, An Mẫn cũng không lo đối phương sẽ khiến một phim hay biến thành vô cùng thê thảm. Trên thực tế An Mẫn chỉ quan sát, nói cho cùng cô cũng chỉ là một trong những người quản lý của An thị mà thôi.
Trình Thần cũng có nhân vật trong phim này, là một thế gia công tử kiêu ngạo, có lẽ không lên xuống nhiều như vai công tử trước kia nhưng cũng có thể xem là một vai diễn tích lũy nhân khí.
An Mẫn xuất hiện cũng đã cho đạo diễn Hạ Chính vinh dự to lớn cho nên lúc phát biểu, An Mẫn chỉ đơn giản biểu đạt sự hy vọng và xem trọng với bộ phim, sau đó lại dụ dỗ: “Nếu thành tích bộ phim này xuất sắc, tôi sẽ tặng mỗi người một bao lì xì.”
An Mẫn nói lời này tài đại khí thô, mọi người đều có vẻ rất vui nhưng An Mẫn biết, công ty tặng một số nghệ sĩ tiền lì xì cuối năm là truyền thống, đối với các nhân viên công tác không cần cho quá nhiều là được.
Sau khi kết thúc buổi lễ, An Mẫn không tham gia tiệc mà trở về nhà, ông cụ trong nhà gọi cô về.
An Mẫn thừa nhận mình rất thưởng thức con người Trình Thần, dù là miêu tả Trình Thần trước khi trọng sinh, An Mẫn cũng hiểu đàn ông vì tình yêu mà cam chịu rất dễ khiến người khác đắm say, đương nhiên, trong lòng An Mẫn hiểu rõ cho dù người đàn ông này có tốt, cũng là người thích đàn ông, trên cơ bản sẽ không bẻ thẳng lại được, An Mẫn cũng không có hứng thú bẻ thẳng người ta lại.
Cho người đưa thêm trà vài, An Mẫn đi đến ghế sofa đối diện Trình Thần ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Sáng sớm đã muốn gặp anh, hy vọng không làm trễ nải công việc của anh.”
“Tổng giám đốc nói đùa, lúc nào ngài muốn tìm tôi đều có thể.” Trình Thần cười cười, nói.
An Mẫn gật đầu, không phản bác, nâng ly trà lên uống một ngụm, nói: “Cảm thấy trà của tôi thế nào? Tôi nhớ trước kia anh từng diễn một thiếu gia thế gia.”
“Tôi chỉ hiểu da lông mà thôi,” Dừng một chút còn nói: “Nhưng mà rất thơm.”
“Quả thật rất thơm, tôi cũng không hiểu, chỉ mà tôi không thể nào thích cà phê, trà này lấy từ chỗ ông cụ, đương nhiên là đồ tốt.” Ngửi mùi trà, An Mẫn nói: “Cho dù ông cụ đau lòng nhưng lúc cháu gái xin vẫn lấy ra cho.”
“An lão tiên sinh rất thương Tổng giám đốc.” Tuy Trình Thần không biết vì sao đối phương lại nói những chuyện này nhưng vẫn cười đáp lại.
“Không sai.” An Mẫn gật đầu, nói: “Vậy nên anh tôi thích anh, cho dù ông nội không muốn, mà anh tôi vẫn cố chấp, người nhà cũng không có cách nào.”
“Tổng giám đốc…”
An Mẫn không cho Trình Thần có cơ hội nói hết, xen lời: “Anh không cần giải thích, tôi biết hiện tại chỉ có mình anh tôi tình nguyện, nhưng tôi không cảm thấy một người đàn ông ưu tú lại si tình với anh như vậy, lòng của anh sẽ không dao động.”
Trình Thần nghe những lời An Mẫn nói, cúi đầu vuốt thành ly không nói, An Mẫn đối với thái độ này cũng không thất vọng mà chỉ cười nói tiếp: “Tình yêu gì đó mà có thể vượt qua thân phận, thậm chí cả giới tính, trong mắt tôi đều là giả, không nói đến thân phận của anh chỉ cần giới tính đã thấy anh không phù hợp với nhà họ An, anh không thể giúp nhà họ An có người thừa kế, thậm chí có thể ảnh hưởng đến danh dự của cả nhà…”
“Tổng giám đốc, mối quan hệ giữa tôi và An tiên sinh không phải như thế, ngài và gia đình có thể yên tâm.” Trình Thần mặt không chút biểu cảm hứa hẹn với An Mẫn.
An Mẫn với lời này không nói gì thêm, ngược lại cười nói: “Nhưng ý anh tôi đã quyết, chúng tôi cũng không có cách ngăn cản, chỉ muốn nhắc nhở anh, cho dù muốn ở cùng với anh ấy, trưởng bối trong nhà cũng sẽ không thân thiết với anh, chúng tôi sẽ bỏ qua sự tồn tại của anh nhưng nếu có một ngày chúng tôi biết tình cảm của anh làm hại đến anh ấy, anh tôi là người của nhà họ An, nhưng anh thì không cho nên lựa chọn tốt nhất đối với anh là gì, anh là người thông minh, không cần tôi phải nói rõ nhỉ?”
Sau khi Trình Thần rời đi, An Mẫn nhíu mày, cảm thấy có vẻ cô đã trở thành boss lớn nhất trong tiểu thuyết, cảm giác này sao khiến người ta ngày càng nghiện thế nhỉ?
Sau đó, đại khái Trình Thần đã cách xa An Thụy, rồi đến một ngày, An Thụy gọi điện thoại vào điện thoại di động của An Mẫn, trong lời nói thậm chí còn ẩn chứa sự tức giận mà An Mẫn chưa từng gặp trong quá khứ: “An Mẫn! Đến cùng em đã nói cái gì?”
“Anh trai tốt, anh nóng thế!”
“…”
An Mẫn ngồi trên ghế xoay hai vòng, nghe bên kia thở ra mấy hơi mới tiếp tục mấy lời khiêu khích “đầy vô tội”: “Anh trai à, với tư cách là người thừa kế một doanh nghiệp anh nhất định phải bình tĩnh, không được cô phụ sự kỳ vọng của mọi người đâu.”
“An Mẫn!”
“Được rồi! Được rồi! Đến cùng là anh có chuyện gì?” An Mẫn giả bộ ngu ngơ.
“Trình Thần lại làm lơ anh, em nói xem?” An Thụy bình tâm lại rồi mới hỏi.
“Ah~~” Dáng vẻ như mới hiểu ra, An Mẫn cười nói: “Anh zai à, em gái chỉ muốn để Trình Thần suy nghĩ kỹ càng về tình cảnh nếu sau này ở bên anh thôi mà, điều đó đã chứng minh người ta đâu quá để tâm đến anh đâu.”
Âm thanh đáp lại An Mẫn là tiếng “Tút tút” báo hiệu cuộc gọi trên điện thoại đã tắt, cong khóe môi, An Mẫn để điện thoại di động xuống, tâm trạng rất tốt nói với Đề Na nghi thức khởi động máy bộ kinh kịch cuối năm của giải trí An thị.
Sau đó An Mẫn ngoại trừ công việc thì sẽ đi spa lúc rảnh, rồi để nhà thiết kế thiết kế ra một tạo hình đẹp mắt cho cô, đã đến lúc giải trí An thị công bố thông tin An Mẫn sẽ tham gia lễ khởi động máy ra ngoài.
Vào ngày lễ khởi động máy diễn ra, An Mẫn từ chối ý tốt muốn đi cùng của ba An, nên lúc An Mẫn một thân một mình dẫm lên đôi giày cao gót đen, mặc một chiếc váy đen đến gối bước lên thảm đỏ, giờ phút này cho dù nhan sắc An Mẫn không đẹp đến mức át chế toàn bộ nhưng từng bước chân đều chứa khí thế như gió cuốn và sự tự tin tôi mặc kệ mấy người là ai khiến cho khá nhiều nữ minh tinh đều kém vài phần.
Động tác An Mẫn không quyến rũ, gương mặt không phải đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng từ lúc xuất hiện đã xài hết vô số cuộn phim, lúc còn ở nước ngoài, An Mẫn cũng đã từng nghiên cứu qua gương, gương mặt này của cô là mỹ nhân không sai nhưng lúc cô cười trông không đẹp bằng lúc không cười, nhưng lúc này lại không thể không cười mên An Mẫn chỉ đành hơi cong khóe môi.
Đây là phim chính kịch lịch sử, do An Thụy lúc còn nhậm chức chuẩn bị, một tác phẩm lớn như vậy đương nhiên không thể tùy tiện đối xử, vậy nên lúc có kịch bản An Mẫn đã tự xem qua rồi nêu một số ý kiến với biên kịch, coi như là lời tuyên bố với kinh nghiệm lúc trước.
Bộ phim này nói về một cuộc đời của một đế vương, nam chính là một nam nghệ sĩ tuyến một của công ty, trừ lúc niên thiếu thì đều do anh ta diễn chính, mà lúc còn sống nam chính có vô số nữ nhân, vui cười hờn giận, yêu hận tình thù, An Mẫn cảm thấy rất có thử thách.
Hơn nữa đạo diễn Hạ Chính ở phương diện kịch truyền hình rất có thành tựu, An Mẫn cũng không lo đối phương sẽ khiến một phim hay biến thành vô cùng thê thảm. Trên thực tế An Mẫn chỉ quan sát, nói cho cùng cô cũng chỉ là một trong những người quản lý của An thị mà thôi.
Trình Thần cũng có nhân vật trong phim này, là một thế gia công tử kiêu ngạo, có lẽ không lên xuống nhiều như vai công tử trước kia nhưng cũng có thể xem là một vai diễn tích lũy nhân khí.
An Mẫn xuất hiện cũng đã cho đạo diễn Hạ Chính vinh dự to lớn cho nên lúc phát biểu, An Mẫn chỉ đơn giản biểu đạt sự hy vọng và xem trọng với bộ phim, sau đó lại dụ dỗ: “Nếu thành tích bộ phim này xuất sắc, tôi sẽ tặng mỗi người một bao lì xì.”
An Mẫn nói lời này tài đại khí thô, mọi người đều có vẻ rất vui nhưng An Mẫn biết, công ty tặng một số nghệ sĩ tiền lì xì cuối năm là truyền thống, đối với các nhân viên công tác không cần cho quá nhiều là được.
Sau khi kết thúc buổi lễ, An Mẫn không tham gia tiệc mà trở về nhà, ông cụ trong nhà gọi cô về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.