Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 10: Chẳng Trách Không Bao Giờ Thấy Hắn Vừa Mắt
Nguyệt Khoả Hồng Thanh
07/08/2024
Edit: Astute Nguyễn
Phong Gian Nguyệt nhảy lên thuyền hoa, một phen chắn ngang đám ác thiếu đó, bảo vệ Sở Đinh Lan ở sau người.
Ác thiếu thấy hắn lạ mặt, lại khinh công phi đến, liền có chút sợ hãi, không dám động thủ trước, mà chỉ thẳng mặt mắng: "Ngươi là dã hành từ đâu tới, còn dám quản chuyện của ông đây?"
"Người thiên hạ quản chuyện thiên hạ, đám nam nhân ngươi ẩu đả dâm loạn nữ tử, ta sao không quản được?" - Phong Gian Nguyệt đáp trả đúng lý hợp tình.
"Ngươi, ngươi, tiểu tử ngươi biết cha ta là ai không?"
"Lệnh tôn là ai? Không phải nên hỏi trên lệnh đường sao? Ta làm sao biết?"
Quần chúng vây xem ồ lên, cho dù là đám tuỳ tùng, có mấy kẻ cũng không nhịn được mà nén cười, bả vai không ngừng run rẩy, cực kỳ chật vật.
Hai mắt tên thiếu gia giàu đó đỏ ngầu một mảng, rượu làm gan càng thêm lớn, ác tâm nảy sinh, ỷ có đông người, quay lại quát đám tuỳ tùng: "Đánh cho ta! Đánh chết hắn!"
Ta ở phía xa nhìn thấy hết thảy, trong lòng thầm nhủ: Lũ sâu bọ các ngươi, sợ còn chẳng biết ai mới là nhân vật chính...
Sau một màn chớp chớp nhoáng nhoáng, đám ăn chơi trác táng kia đều bị hạ gục, Phong Gian Nguyệt dẫm mạnh lên người ác thiếu, đem đai lưng trên người trói chặt tay hắn, ném xuống boong thuyền. Đến cả một kẻ đọc truyện không thích như ta, cũng cảm thấy hình tượng này có chút soái khí.
Ngoảnh đầu lại, tính quan sát phản ứng của Lăng Thanh Vân cùng tỷ tỷ.
Kết quả, lại phát hiện Lăng Thanh Vân tránh trong khoang thuyền, ngó đầu ra ngoài xem, biểu cảm thậm chí có thể dùng một từ ngây ngô để hình dung.
Cái này làm ta thật sự rất bất lực, tu vi của hắn không phải cũng có thể sao, lần trước còn cùng Phong Gian Nguyệt đánh tay đôi, sao hiện tại lại bày ra cái bộ dạng bánh bao này.
Sau đó ta lại liếc sang tỷ tỷ, An Ngọc Noãn không đưa mắt về phía mớ hỗn độn trên thuyền, mà là dừng trên người Lăng Thanh Vân, thần sắc cực kỳ vi diệu.
Còn chưa kịp nghĩ xem ánh mắt đó rốt cuộc là ý tứ gì, Lăng Thanh Vân cuối cùng cũng không né tránh nữa, tiến ra khoang thuyền, tới gần mũi, đợi đến khi chạm chiếc thuyền hoa, hắn cũng phi lên.
Nói đến đây, ta mới phát hiện bản thân suýt nữa đã quên mất chính sự.
Trời xanh chờ mưa bụi là cái quỷ gì?
Thừa dịp hỗn loạn ta vọt tới bên cạnh Sở Đinh Lan, nhân lúc đỡ nàng ta đứng dậy, hạ giọng cực thấp hỏi một tiếng: "Vương Sở Sở?"
Vương Sở Sở là tên thật của Tiểu Vương, vừa là hàng xóm, vừa là bạn cùng phòng thời đại học của ta.
Quả nhiên cả người nàng ta khẽ run lên. Nàng ta hiện tại mang khuôn mặt của Sở Đinh Lan, bởi vậy cho dù là vẻ mặt nghi hoặc, cũng phong tình vạn chủng (1).
(1) Phong tình vạn chủng: Thành ngữ để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào.
Ta biết dáng vẻ của cả hai đều khác xa hiện đại nên vội vàng nói: "Tớ là An Lị."
Không sai, tên thật ở hiện đại của ta chính là An Lị, thức dậy không cần để tâm tên, thật khó tưởng tượng sau này nhân dân cả nước lại muốn đi tìm hiểu.
Tiểu Vương có vẻ rất kích động, bắt lấy tay áo ta: "Cậu cũng xuyên đến rồi?"
"Không sai, tớ xuyên thành An Khả Tâm." - Ta đáp xong lại bồi thêm một câu. - "Chính là một cặp với Lăng Thanh Vân kia."
Nhắc mới nhớ, Tiểu Vương thích Phong Gian Nguyệt, liền xuyên thành cặp với Phong Gian Nguyệt, ta phe Lăng Thanh Vân, lại xuyên thành cặp với Lăng Thanh Vân, thật đúng là cầu được ước thấy mà.
"Vậy cậu không phải...?"
"Tớ không chết... Chuyện cũ thay đổi rồi, nói ra thì dài..."
Miệng ta còn chưa kịp nhả dứt chữ "dài", bả vai đột nhiên bị siết chặt, quay đầu lại đã thấy tỷ tỷ, nhìn trở sang, mặt Sở Đinh Lan cũng càng lúc càng xa —— lẫn trong một mảnh hỗn loạn, các cô nương trên thuyền hoa cuốn theo nàng ta chạy mất, cũng chẳng quan tâm nàng ta có bị thương hay không, mà tỷ tỷ bên này càng không yên tâm con nha đầu "bệnh nặng mới khỏi", sợ ta bị xô đẩy, hoặc ăn phải gì đó, vội vã tiến đến cứu ta.
Ta khóc không ra nước mắt, vất vả lắm mới thấy đồng loại, kết quả chỉ nói được vài câu, ngoại trừ xác nhận thân phận, hình như tin tức gì cũng chưa có.
Đành vậy, biết Tiểu Vương ở bên này, nhất định sẽ có cơ hội gặp mặt, ta lúc này chẳng còn con đường nào khác ngoài tự an ủi, cũng không cần dùng nhiều cách nữa.
Hỗn loạn một lúc lâu, hạ nhân trên thuyền đã bắt được hết đám tuỳ tùng của ác thiếu trói lại, mấy người còn lại đều trở về chỗ cũ, thế cục mới coi như ổn định.
Lúc này, tên thiếu gia đang mắng trời mắng đất nằm trên sàn nhìn thấy Lăng Thanh Vân, ánh mắt đột nhiên rụt về, nói: "Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Bọn họ nhận ra? Ta ban đầu khá kinh ngạc, sau đó nghĩ lại, Lăng Thanh Vân là Quốc chủ, nếu phú thiếu đó là quý tộc, cũng không phải không có khả năng từng gặp hắn.
Lăng Thanh Vân không đáp, mà bỗng nhiên nắm cánh tay Phong Gian Nguyệt lên, đúng là đánh không đánh tay mắng không mắng lời, Phong Gian Nguyệt ít nhiều cũng đã bị thương, lớp da trầy ứa ra chút máu.
Kế tiếp hắn thét lên.
Nếu không phải mắt chưa bị mù, thấy rõ Phong Gian Nguyệt chỉ trầy da chảy máu, nghe thấy tiếng thét chói tai đó, ta nhất định sẽ cho rằng Phong Gian Nguyệt đang bị ngũ mã phanh thây...
Phong Gian Nguyệt cũng mờ mịt liếc hắn một cái.
Ngay sau đó Lăng Thanh Vân chỉ vào tên ác thiếu trên mặt đất, bắt đầu tức giận quở trách: "Lục Đức Ưu! Ngươi ỷ vào thế lực của cha, ngày thường làm xằng làm bậy, không luật không pháp! Hôm nay cư nhiên đả thương Vương tử Phong triều! Không trừng trị ngươi thì làm sao trả lại được công đạo cho quý quốc lân bang?!"
Lời vừa dứt, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lục Đức Ưu nheo mắt ngước lên, ban đầu còn chưa rõ nguyên do, nhưng đột nhiên rùng mình một cái, tựa hồ như đã tỉnh lại một chút, hắn bật lên: "Lăng Thanh Vân! Ngươi tính kế ta? Ngươi tính kế nhà ta?!"
Đương nhiên Lăng Thanh Vân sẽ không để hắn chửi bới nhiều lời, khẽ vung tay lên, mười mấy nam tử đồng loạt tiến vào, chặn kín miệng tên ác thiếu và đám tùy tùng.
Ta lúc này mới phát hiện, những nam tử đi từ ngoài thuyền vào đó, động tác nhanh nhẹn, trên lưng đều đeo bội đao.
Cuộc đối thoại của hắn và tỷ tỷ sau đám thạch lựu hôm trước, biểu cảm vi diệu của tỷ tỷ đối với hắn, khoảnh khắc Lục Đức Ưu hô to "ngươi tính kế nhà ta", ta đem xâu chuỗi hết vào...
Nói tóm lại, Lăng Thanh Vân thật sự đúng là một tiện nhân.
Màn diễn "ôn chuyện cũ" hôm nay có tới mấy mục đích.
Thứ nhất với tỷ tỷ, để nàng nhìn thấy hắn quả thực đang dùng mọi cách giúp An Khả Tâm tìm lại ký ức.
Thứ hai đối với Phong Gian Nguyệt, khiến hắn tin rằng An Khả Tâm sống vẫn rất tốt, giải trừ "hiểu lầm", xóa tan nghi ngờ của hắn.
Cái thứ ba, mới là mục đích thật sự.
Lần trước ở sau đám hoa lựu, chẳng phải bọn họ có nhắc tới Lục lão gia dầu muối đều không ăn, xương cốt rất khó gặm hay sao?
Nhưng xương cốt có khó gặm thế nào cũng có thể gõ ra vết nứt, chẳng hạn, cái tên Lục Đức Ưu này, hẳn là con trai Lục gia, nhìn cái tính ngang ngược kiêu ngạo mà xem, tám chín phần là cuối đời mới có con, hoặc là thế hệ đơn truyền.
Chuyện ngày hôm nay, vốn chỉ là lục đục nội bộ Lăng thị, xem nhỏ là nhỏ xem lớn là lớn, nhưng Phong Gian Nguyệt đã nhúng tay vào, thấp nhất cũng là mâu thuẫn ngoại bang, mượn chủ đề, chuyện bé xé ra to, áp vào vương pháp, áp vào dư luận, thẳng tay ném Lục Đức Ưu vào trong tử lao, hôm nay thẩm, ngày mai thẩm, chưa ổn thì kéo đến một hai tháng, khúc xương khó gặm này cũng phải ở trong nồi hầm lâu thôi.
Nói cách khác, hắn biết rõ Phong Gian Nguyệt là con người thế nào, cho nên mới mang Phong Gian Nguyệt tới.
Đến nỗi Sở Đinh Lan, nếu không phải có người xuyên vào, chỉ sợ trước đó cũng đã được dặn dò trước —— Tiểu Vương xuyên đến vừa trùng hợp, nhưng không hề ảnh hưởng đến kế hoạch của Lăng Thanh Vân.
Chỉ là, trời trong nước biếc, chuồn múa sen ngọt vừa rồi, hồi ức thanh xuân, tất cả tất cả đều là giả ư?
Chính kẻ ngoài cuộc là ta đây, cũng không kiềm được mà dấy lên cảm giác bị lừa gạt.
Đến giờ, ta rốt cuộc cũng lý giải được vì sao Phong Gian Nguyệt không bao giờ thấy hắn vừa mắt...
Quả nhiên, sắc mặt Phong Gian Nguyệt ngay lập tức xấu đi, một phen vứt bỏ cục diện rối rắm bên này, chạy tới xem xét Sở Đinh Lan bị kinh động và quấy rầy không nhẹ.
Ta biết, bọn họ cũng coi như vận mệnh tương ngộ, thân là nam nữ chính nguyên tác, hẳn là rất nhanh sẽ có thể về bên nhau.
Ta cũng muốn đi, ta tìm Vương Sở Sở còn rất nhiều chuyện quan trọng muốn hỏi, nhưng tỷ tỷ đã nắm chặt tay, Lăng Thanh Vân lại an bài một đám vệ sĩ hộ vệ bên người, con thuyền bắt đầu khởi hành hướng về vương cung, trong khoảng thời gian ngắn không còn lựa chọn khác, ngoài suy xét, quay đầu lại lên kế hoạch mới.
Phong Gian Nguyệt nhảy lên thuyền hoa, một phen chắn ngang đám ác thiếu đó, bảo vệ Sở Đinh Lan ở sau người.
Ác thiếu thấy hắn lạ mặt, lại khinh công phi đến, liền có chút sợ hãi, không dám động thủ trước, mà chỉ thẳng mặt mắng: "Ngươi là dã hành từ đâu tới, còn dám quản chuyện của ông đây?"
"Người thiên hạ quản chuyện thiên hạ, đám nam nhân ngươi ẩu đả dâm loạn nữ tử, ta sao không quản được?" - Phong Gian Nguyệt đáp trả đúng lý hợp tình.
"Ngươi, ngươi, tiểu tử ngươi biết cha ta là ai không?"
"Lệnh tôn là ai? Không phải nên hỏi trên lệnh đường sao? Ta làm sao biết?"
Quần chúng vây xem ồ lên, cho dù là đám tuỳ tùng, có mấy kẻ cũng không nhịn được mà nén cười, bả vai không ngừng run rẩy, cực kỳ chật vật.
Hai mắt tên thiếu gia giàu đó đỏ ngầu một mảng, rượu làm gan càng thêm lớn, ác tâm nảy sinh, ỷ có đông người, quay lại quát đám tuỳ tùng: "Đánh cho ta! Đánh chết hắn!"
Ta ở phía xa nhìn thấy hết thảy, trong lòng thầm nhủ: Lũ sâu bọ các ngươi, sợ còn chẳng biết ai mới là nhân vật chính...
Sau một màn chớp chớp nhoáng nhoáng, đám ăn chơi trác táng kia đều bị hạ gục, Phong Gian Nguyệt dẫm mạnh lên người ác thiếu, đem đai lưng trên người trói chặt tay hắn, ném xuống boong thuyền. Đến cả một kẻ đọc truyện không thích như ta, cũng cảm thấy hình tượng này có chút soái khí.
Ngoảnh đầu lại, tính quan sát phản ứng của Lăng Thanh Vân cùng tỷ tỷ.
Kết quả, lại phát hiện Lăng Thanh Vân tránh trong khoang thuyền, ngó đầu ra ngoài xem, biểu cảm thậm chí có thể dùng một từ ngây ngô để hình dung.
Cái này làm ta thật sự rất bất lực, tu vi của hắn không phải cũng có thể sao, lần trước còn cùng Phong Gian Nguyệt đánh tay đôi, sao hiện tại lại bày ra cái bộ dạng bánh bao này.
Sau đó ta lại liếc sang tỷ tỷ, An Ngọc Noãn không đưa mắt về phía mớ hỗn độn trên thuyền, mà là dừng trên người Lăng Thanh Vân, thần sắc cực kỳ vi diệu.
Còn chưa kịp nghĩ xem ánh mắt đó rốt cuộc là ý tứ gì, Lăng Thanh Vân cuối cùng cũng không né tránh nữa, tiến ra khoang thuyền, tới gần mũi, đợi đến khi chạm chiếc thuyền hoa, hắn cũng phi lên.
Nói đến đây, ta mới phát hiện bản thân suýt nữa đã quên mất chính sự.
Trời xanh chờ mưa bụi là cái quỷ gì?
Thừa dịp hỗn loạn ta vọt tới bên cạnh Sở Đinh Lan, nhân lúc đỡ nàng ta đứng dậy, hạ giọng cực thấp hỏi một tiếng: "Vương Sở Sở?"
Vương Sở Sở là tên thật của Tiểu Vương, vừa là hàng xóm, vừa là bạn cùng phòng thời đại học của ta.
Quả nhiên cả người nàng ta khẽ run lên. Nàng ta hiện tại mang khuôn mặt của Sở Đinh Lan, bởi vậy cho dù là vẻ mặt nghi hoặc, cũng phong tình vạn chủng (1).
(1) Phong tình vạn chủng: Thành ngữ để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào.
Ta biết dáng vẻ của cả hai đều khác xa hiện đại nên vội vàng nói: "Tớ là An Lị."
Không sai, tên thật ở hiện đại của ta chính là An Lị, thức dậy không cần để tâm tên, thật khó tưởng tượng sau này nhân dân cả nước lại muốn đi tìm hiểu.
Tiểu Vương có vẻ rất kích động, bắt lấy tay áo ta: "Cậu cũng xuyên đến rồi?"
"Không sai, tớ xuyên thành An Khả Tâm." - Ta đáp xong lại bồi thêm một câu. - "Chính là một cặp với Lăng Thanh Vân kia."
Nhắc mới nhớ, Tiểu Vương thích Phong Gian Nguyệt, liền xuyên thành cặp với Phong Gian Nguyệt, ta phe Lăng Thanh Vân, lại xuyên thành cặp với Lăng Thanh Vân, thật đúng là cầu được ước thấy mà.
"Vậy cậu không phải...?"
"Tớ không chết... Chuyện cũ thay đổi rồi, nói ra thì dài..."
Miệng ta còn chưa kịp nhả dứt chữ "dài", bả vai đột nhiên bị siết chặt, quay đầu lại đã thấy tỷ tỷ, nhìn trở sang, mặt Sở Đinh Lan cũng càng lúc càng xa —— lẫn trong một mảnh hỗn loạn, các cô nương trên thuyền hoa cuốn theo nàng ta chạy mất, cũng chẳng quan tâm nàng ta có bị thương hay không, mà tỷ tỷ bên này càng không yên tâm con nha đầu "bệnh nặng mới khỏi", sợ ta bị xô đẩy, hoặc ăn phải gì đó, vội vã tiến đến cứu ta.
Ta khóc không ra nước mắt, vất vả lắm mới thấy đồng loại, kết quả chỉ nói được vài câu, ngoại trừ xác nhận thân phận, hình như tin tức gì cũng chưa có.
Đành vậy, biết Tiểu Vương ở bên này, nhất định sẽ có cơ hội gặp mặt, ta lúc này chẳng còn con đường nào khác ngoài tự an ủi, cũng không cần dùng nhiều cách nữa.
Hỗn loạn một lúc lâu, hạ nhân trên thuyền đã bắt được hết đám tuỳ tùng của ác thiếu trói lại, mấy người còn lại đều trở về chỗ cũ, thế cục mới coi như ổn định.
Lúc này, tên thiếu gia đang mắng trời mắng đất nằm trên sàn nhìn thấy Lăng Thanh Vân, ánh mắt đột nhiên rụt về, nói: "Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Bọn họ nhận ra? Ta ban đầu khá kinh ngạc, sau đó nghĩ lại, Lăng Thanh Vân là Quốc chủ, nếu phú thiếu đó là quý tộc, cũng không phải không có khả năng từng gặp hắn.
Lăng Thanh Vân không đáp, mà bỗng nhiên nắm cánh tay Phong Gian Nguyệt lên, đúng là đánh không đánh tay mắng không mắng lời, Phong Gian Nguyệt ít nhiều cũng đã bị thương, lớp da trầy ứa ra chút máu.
Kế tiếp hắn thét lên.
Nếu không phải mắt chưa bị mù, thấy rõ Phong Gian Nguyệt chỉ trầy da chảy máu, nghe thấy tiếng thét chói tai đó, ta nhất định sẽ cho rằng Phong Gian Nguyệt đang bị ngũ mã phanh thây...
Phong Gian Nguyệt cũng mờ mịt liếc hắn một cái.
Ngay sau đó Lăng Thanh Vân chỉ vào tên ác thiếu trên mặt đất, bắt đầu tức giận quở trách: "Lục Đức Ưu! Ngươi ỷ vào thế lực của cha, ngày thường làm xằng làm bậy, không luật không pháp! Hôm nay cư nhiên đả thương Vương tử Phong triều! Không trừng trị ngươi thì làm sao trả lại được công đạo cho quý quốc lân bang?!"
Lời vừa dứt, xung quanh lặng ngắt như tờ.
Lục Đức Ưu nheo mắt ngước lên, ban đầu còn chưa rõ nguyên do, nhưng đột nhiên rùng mình một cái, tựa hồ như đã tỉnh lại một chút, hắn bật lên: "Lăng Thanh Vân! Ngươi tính kế ta? Ngươi tính kế nhà ta?!"
Đương nhiên Lăng Thanh Vân sẽ không để hắn chửi bới nhiều lời, khẽ vung tay lên, mười mấy nam tử đồng loạt tiến vào, chặn kín miệng tên ác thiếu và đám tùy tùng.
Ta lúc này mới phát hiện, những nam tử đi từ ngoài thuyền vào đó, động tác nhanh nhẹn, trên lưng đều đeo bội đao.
Cuộc đối thoại của hắn và tỷ tỷ sau đám thạch lựu hôm trước, biểu cảm vi diệu của tỷ tỷ đối với hắn, khoảnh khắc Lục Đức Ưu hô to "ngươi tính kế nhà ta", ta đem xâu chuỗi hết vào...
Nói tóm lại, Lăng Thanh Vân thật sự đúng là một tiện nhân.
Màn diễn "ôn chuyện cũ" hôm nay có tới mấy mục đích.
Thứ nhất với tỷ tỷ, để nàng nhìn thấy hắn quả thực đang dùng mọi cách giúp An Khả Tâm tìm lại ký ức.
Thứ hai đối với Phong Gian Nguyệt, khiến hắn tin rằng An Khả Tâm sống vẫn rất tốt, giải trừ "hiểu lầm", xóa tan nghi ngờ của hắn.
Cái thứ ba, mới là mục đích thật sự.
Lần trước ở sau đám hoa lựu, chẳng phải bọn họ có nhắc tới Lục lão gia dầu muối đều không ăn, xương cốt rất khó gặm hay sao?
Nhưng xương cốt có khó gặm thế nào cũng có thể gõ ra vết nứt, chẳng hạn, cái tên Lục Đức Ưu này, hẳn là con trai Lục gia, nhìn cái tính ngang ngược kiêu ngạo mà xem, tám chín phần là cuối đời mới có con, hoặc là thế hệ đơn truyền.
Chuyện ngày hôm nay, vốn chỉ là lục đục nội bộ Lăng thị, xem nhỏ là nhỏ xem lớn là lớn, nhưng Phong Gian Nguyệt đã nhúng tay vào, thấp nhất cũng là mâu thuẫn ngoại bang, mượn chủ đề, chuyện bé xé ra to, áp vào vương pháp, áp vào dư luận, thẳng tay ném Lục Đức Ưu vào trong tử lao, hôm nay thẩm, ngày mai thẩm, chưa ổn thì kéo đến một hai tháng, khúc xương khó gặm này cũng phải ở trong nồi hầm lâu thôi.
Nói cách khác, hắn biết rõ Phong Gian Nguyệt là con người thế nào, cho nên mới mang Phong Gian Nguyệt tới.
Đến nỗi Sở Đinh Lan, nếu không phải có người xuyên vào, chỉ sợ trước đó cũng đã được dặn dò trước —— Tiểu Vương xuyên đến vừa trùng hợp, nhưng không hề ảnh hưởng đến kế hoạch của Lăng Thanh Vân.
Chỉ là, trời trong nước biếc, chuồn múa sen ngọt vừa rồi, hồi ức thanh xuân, tất cả tất cả đều là giả ư?
Chính kẻ ngoài cuộc là ta đây, cũng không kiềm được mà dấy lên cảm giác bị lừa gạt.
Đến giờ, ta rốt cuộc cũng lý giải được vì sao Phong Gian Nguyệt không bao giờ thấy hắn vừa mắt...
Quả nhiên, sắc mặt Phong Gian Nguyệt ngay lập tức xấu đi, một phen vứt bỏ cục diện rối rắm bên này, chạy tới xem xét Sở Đinh Lan bị kinh động và quấy rầy không nhẹ.
Ta biết, bọn họ cũng coi như vận mệnh tương ngộ, thân là nam nữ chính nguyên tác, hẳn là rất nhanh sẽ có thể về bên nhau.
Ta cũng muốn đi, ta tìm Vương Sở Sở còn rất nhiều chuyện quan trọng muốn hỏi, nhưng tỷ tỷ đã nắm chặt tay, Lăng Thanh Vân lại an bài một đám vệ sĩ hộ vệ bên người, con thuyền bắt đầu khởi hành hướng về vương cung, trong khoảng thời gian ngắn không còn lựa chọn khác, ngoài suy xét, quay đầu lại lên kế hoạch mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.