Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 35: Đảo Chủ Đảo Lưu Tiên
Nguyệt Khoả Hồng Thanh
07/08/2024
Edit: Astute Nguyễn
Thiếu niên một cước đá sang, khiến ta sợ tới mức ôm đầu co rụt lại, khó khăn lắm tránh được một phen, cú đá trượt sang bầu rượu trên bàn, làm nó lảo đảo rơi xuống váy Sở Đinh Lan, nàng ấy kêu "a" một tiếng.
Nhưng lần này hắn đã động sai người, tên Phong Gian Nguyệt kia không có việc còn tìm thêm chuyện quản, huống chi bây giờ chuyện này đã ập đến trên đầu. Chỉ thấy hắn nhăn mày, rầm một tiếng, sau đó đã tóm được cái chân vừa lướt qua, ép lên trên bàn, mặc kệ thiếu niên kia giãy giụa thế nào vẫn không thể lay chuyển.
"Các ngươi biết cha mẹ ta là ai không?" Thiếu niên nổi giận gào lên.
"Hóa ra vẫn còn cha mẹ?" Phong Gian Nguyệt trào phúng nói, "Thấy dáng vẻ không có gia giáo này, ta còn tưởng rằng ngươi mồ côi."
Phong Gian Nguyệt miệng quả thực rất độc, chỉ là hồi đọc nguyên tác, hắn là vai chính, nên độc giả chỉ cảm thấy sảng khoái, không nhận ra hắn lại chanh chua như vậy.
Thiếu niên nghe thấy câu này, rõ ràng đã nổi trận lôi đình, hai mắt đỏ ngầu, cơn giận bùng lên, hắn giơ tay rút thanh kiếm sau lưng, bổ về phía Phong Gian Nguyệt.
Động chân động tay thì không có gì, nhưng đã chạm tới đao kiếm thì rõ ràng làm muốn giết người.
Phong Gian Nguyệt có lẽ cũng không ngờ một chút việc nhỏ đã xung đột như vậy, đối phương hung hãn, nhân cơ hội hắn nhất thời chưa rời tay, hít hà một hơi, suýt nữa chém trúng.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, Hồng Trọng vẫn luôn ở đó chú ý thế cục, lập tức rút đoản đao ra, chặn thanh kiếm "đang" một tiếng, dễ dàng vặn tay hắn, nhưng ngược lại lại bẻ trật khớp vai thiếu niên.
Thiếu niên kia thảm thiết hét một tiếng rồi lui về phía sau ôm cánh tay, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ và oán độc.
Người thành thạo vừa ra tay liền biết có vấn đề, mấy thiếu niên lúc này cuối cùng cũng ý thức được, Phong Gian Nguyệt và Hồng Trọng căn bản không phải đối thủ của bọn họ. Hai tùy tùng đi cùng lập tức xông lên, hung tợn đồng thanh hô "các ngươi chờ đó", rồi vội vàng chạy đi.
Chờ đến khi bọn họ biến mất, ông chủ quán rượu dáo dác thò ra nhìn từ trong quầy, vẻ mặt khổ não: "Các vị khách quan thật sự không biết cha mẹ hắn là ai sao?"
Phong Gian Nguyệt vẫn hơi tức giận, đáp lại một câu: "Không biết, ta chỉ biết rằng hắn không có gia giáo."
"Haizzz! Chẳng trách các ngươi lại dám chọc vào," chưởng quầy dừng chân nói, "Hắn là Thân Phong, cha hắn chính là Đảo chủ Thân Đương Lâu của hòn đảo này! Trên núi dưới núi đều dựa vào nhà hắn che chở, các ngươi đắc tội với hắn thì phải làm thế nào!"
Lần này đến lượt bốn người bọn ta nhìn nhau bối rối, ta cũng đầy vẻ áy náy, nghĩ đến mấy câu không nên nói vừa thốt ra. Vốn định tới tìm người ta lấy hoa kính, giờ lại đắc tội với con trai duy nhất của người ta, không biết Thân Đương Lâu sẽ phản ứng thế nào.
Hồng Trọng ngơ ngác đứng đó, ta đoán thời gian nàng ta ở bên Lăng Thanh Vân hẳn là đã gặp Thân Phong, chỉ có điều khi đó Thân Phong vẫn là một đứa bé, khó trách không nhận ra.
Nhưng đã đến đây thì không thể cứ thế dẹp đường hồi phủ được, đám người bọn ta căng da đầu thương lượng một phen, quyết định vẫn nên gặp Thân Đương Lâu một chuyến.
Đang nói, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng người ồn ào, vọng qua chợt thấy một đội mênh mông cuồn cuộn. Kẻ dẫn đầu đã bốn năm chục tuổi, tóc đội quan mây tím, mình mặc áo bào đỏ tươi, tuy vẫn cách một đoạn, nhưng chưởng quầy quán rượu đã nhận ra, liên tục hô: "Nguy rồi, nguy rồi, tiểu thiếu gia đó quả nhiên đã đi cáo trạng! Đây còn không phải là Đảo chủ sao?"
Trong nháy mắt, Thân Đương Lâu đã đi tới cửa quán rượu, ta liếc sang, ông ta trẻ hơn nhiều so với thực tế, cử chỉ thong dong, ngọc thụ lâm phong, rất có phong thái hào hiệp.
Hồng Trọng tháo đấu lạp, đôi tay run lên khe khẽ. Ta đoán, có lẽ nàng ta không biết nên giải thích chuyện vừa rồi như thế nào.
Nhưng mà, nàng ta thậm chí còn không cần giải thích, Thân Đương Lâu nhìn thấy dường như cả người cứng đờ, âm thanh run rẩy: "Đây... Không phải là con gái của Thủ Nghĩa sao? Sao ngươi nhẫn tâm vậy, cha ngươi qua đời ngươi cũng không trở về một chuyến?"
Hồng Trọng bình thường rất bình tĩnh trầm lặng, nhưng lúc này ta thấy trong mắt nàng ta khó giấu nổi hai hàng nước mắt trong veo.
Phụ thân nàng ta lâm bệnh mất cùng thời điểm với Lăng Thanh Vân mạng ngàn cân treo sợi tóc, vì bảo vệ Lăng Thanh Vân, nàng ta không kịp trở về.
Thân Đương Lâu thấy nàng ta rơi lệ, hốc mắt cũng đỏ lên, bước tới nắm vai Hồng Trọng: "Hồng Nhi, đừng khóc, lên núi từ từ nói, nhà sư thúc cũng chính là nhà ngươi."
Thân Phong thấy cảnh này, vừa kinh ngạc vừa khó chịu, hắn tiến lên nói: "Cha, sao người...?!"
Hắn có lẽ đang định nói linh tinh gì đó như cùi chỏ hướng ra ngoài (1), nhưng chưa nói hết câu đã bị giáng một cái tát: "Tiểu súc sinh không có quy củ, chỉ biết gây chuyện!"
(1) Đại khái nghĩa là suy nghĩ lợi ích cho người khác.
Thân Đương Lâu một tay che chở Hồng Trọng, trừng mắt với Thân Phong: "Đây là con gái của đại bá ngươi mà ta thường nói! Cũng may người ta võ công cao cường, nếu lỡ mà bị thương, ta làm sao xứng đáng với đại ca ở dưới suối vàng!?"
Vốn muốn tìm phụ thân trút giận thay mình, không ngờ ngược lại lại bị làm nhục như vậy, Thân Phong trợn hai mắt, không tin nổi, cuối cùng oán hận cắn môi chạy ra ngoài.
Hồng Trọng vươn tay định ngăn cản Thân Phong, nhưng bị Thân Đương Lâu ngăn lại, ông ta cất giọng căm hận: "Tại ta chiều hư, kệ nó đi!"
Ta nhìn cảnh này, nhiều ít cũng có chút cảm động, sư thúc hóa ra chẳng những nhận ra Hồng Trọng, còn nhớ rõ tình nghĩa huynh đệ, đây đâu chỉ là tin tốt đối với hồng trọng, mà còn là chuyện mừng của bọn ta.
Hồng Diệp sơn trang tổ chức yến hội đón tiếp long trọng, trong yến hội, Hồng Trọng đúng là hiếm khi được sắm vai chính.
Trong bữa tiệc, Thân Đương Lâu hàn huyên rất nhiều chuyện cũ, nào là hồi niên thiếu quen biết sư huynh như thế nào, bảo vệ nhau, quyết tâm lên đảo, vượt mọi chông gai, xây dựng thế giới nho nhỏ cho hậu duệ Dạ tộc ra sao. Hồi ức trong chốc lát, lại không kiềm được thổn thức, cảm khái sư huynh bệnh chết, bản thân bây giờ cũng không còn trẻ, dần dần già đi. Nghe một tràng nhìn nay nhớ xưa này, Hồng Trọng mỉm cười gật đầu, trong chốc lát đã đỏ vành mắt.
Ba người ngoài bọn ta đương nhiên không chủ động để lộ thân phận thật, tự xưng là bằng hữu của Hồng Trọng, đặc biệt là Sở Đinh Lan mang huyết mạch Dạ tộc, bất kỳ Dạ nhân nào trên đảo Lưu Tiên cũng chào đón. Thân Đương Lâu cũng ân cần hỏi han nàng ta, cực kỳ săn sóc.
Yến hội kết thúc cả đám vẫn phải quay lại mưu tính ban đầu, nói chuyện Sở Đinh Lan bị người ta đuổi giết, muốn mượn một đóa hoa kính, tìm ra mục đích của hung thủ.
Hoa kính tồn tại là chuyện bí mật của Dạ tộc, ta và Phong Gian Nguyệt vẫn tương đối tinh ý, tìm cớ lui ra, để Hồng Trọng và Sở Đinh Lan đi gặp mặt Đảo chủ, thành hay bại cũng là chuyện của Dạ tộc, không phải điều mà người ngoài ngấp nghé.
Ta và Phong Gian Nguyệt được đưa ra phòng khách, chờ hai người bọn họ, câu được câu không hàn huyên một lúc thì Phong Gian Nguyệt đột nhiên nói: "Khả Tâm, gặp muội hai lần này, khi nói chuyện, sao ta lại cảm thấy muội thay đổi rất nhiều."
Haizzz, bị ngươi nhìn ra rồi, lòng ta đáp... Ta vội vàng khẽ ho khan một tiếng, che giấu vẻ xấu hổ, cười đáp: "Chắc là tuổi tác lớn rồi, nên dần dần dài dòng hơn phải không?"
"Không đơn giản như vậy," Phong Gian Nguyệt lắc đầu nói, "Muội vốn dĩ cũng dịu dàng, hồn nhiên giống như Đinh Lan, vô ưu vô lo. Hiện giờ... Lại giống như có chút... Thâm sâu."
Ta ngẩng đầu nhìn Phong Gian Nguyệt, theo thiết lập nguyên tác, hắn là kẻ tâm tính đơn thuần, yêu hận thoải mái, cho nên, An Khả Tâm hắn từng thích cũng y hệt.
Nhưng ta chỉ bật cười: "Gian Nguyệt, cuộc sống vô ưu vô lo đâu phải không tốt, ai mà không muốn vô ưu vô lo? Nhưng mà, trên đời lấy đâu ra ngày tháng yên bình nhiều như vậy, một người có thể vô ưu vô lo, thì phải có một người khác thay hắn suy nghĩ gấp bội, gánh nặng gấp bội."
Phong Gian Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt: "Nói vậy nghĩa là, Lăng Mộc Vân chăm sóc muội không chu toàn, nên mới khiến muội sinh ra suy nghĩ đó sao?"
Ta nghĩ thầm, giải thích với Phong Gian Nguyệt rất khó, ta không mong chờ được người ta chăm sóc, hơn nữa ta luôn cho rằng, trên đời này nếu chỉ trông chờ người ta chăm sóc thì sẽ cực kỳ thê thảm. Nhưng ngoài mặt tất nhiên vẫn sợ nói nhiều sai nhiều, ta đành cười cười: "Không liên quan đến chàng ấy. An thị nhiều đời nữ quân, có lẽ đây là do khắc từ xương cốt mà ra, ta thấy tỷ tỷ vất vả, nên muốn san sẻ cùng tỷ ấy."
Phong Gian Nguyệt bị ta chuyển đề tài cũng gật gật đầu: "Ngọc Noãn tỷ một mình chống đỡ quốc gia lớn như vậy, đúng là không dễ gì."
Ta vừa định nói gì đó thì nghe thấy một tiếng cười mềm mại bên tai "Gian Nguyệt", nhìn sang, là Sở Đinh Lan và Hồng Trọng bước ra.
Thấy Sở Đinh Lan mặt mày hớn hở, bước chân còn nhảy nhót nhè nhẹ, ta đoán bọn họ ở trong có lẽ nói chuyện rất thuận lợi.
Quả nhiên, nàng ấy bước lên ôm chặt Phong Gian Nguyệt: "Thân đại hiệp đúng là con người hào sảng, ông ấy đồng ý với chúng ta rồi, ngày mai sẽ cho chúng ta mượn hoa kính!"
Thiếu niên một cước đá sang, khiến ta sợ tới mức ôm đầu co rụt lại, khó khăn lắm tránh được một phen, cú đá trượt sang bầu rượu trên bàn, làm nó lảo đảo rơi xuống váy Sở Đinh Lan, nàng ấy kêu "a" một tiếng.
Nhưng lần này hắn đã động sai người, tên Phong Gian Nguyệt kia không có việc còn tìm thêm chuyện quản, huống chi bây giờ chuyện này đã ập đến trên đầu. Chỉ thấy hắn nhăn mày, rầm một tiếng, sau đó đã tóm được cái chân vừa lướt qua, ép lên trên bàn, mặc kệ thiếu niên kia giãy giụa thế nào vẫn không thể lay chuyển.
"Các ngươi biết cha mẹ ta là ai không?" Thiếu niên nổi giận gào lên.
"Hóa ra vẫn còn cha mẹ?" Phong Gian Nguyệt trào phúng nói, "Thấy dáng vẻ không có gia giáo này, ta còn tưởng rằng ngươi mồ côi."
Phong Gian Nguyệt miệng quả thực rất độc, chỉ là hồi đọc nguyên tác, hắn là vai chính, nên độc giả chỉ cảm thấy sảng khoái, không nhận ra hắn lại chanh chua như vậy.
Thiếu niên nghe thấy câu này, rõ ràng đã nổi trận lôi đình, hai mắt đỏ ngầu, cơn giận bùng lên, hắn giơ tay rút thanh kiếm sau lưng, bổ về phía Phong Gian Nguyệt.
Động chân động tay thì không có gì, nhưng đã chạm tới đao kiếm thì rõ ràng làm muốn giết người.
Phong Gian Nguyệt có lẽ cũng không ngờ một chút việc nhỏ đã xung đột như vậy, đối phương hung hãn, nhân cơ hội hắn nhất thời chưa rời tay, hít hà một hơi, suýt nữa chém trúng.
Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, Hồng Trọng vẫn luôn ở đó chú ý thế cục, lập tức rút đoản đao ra, chặn thanh kiếm "đang" một tiếng, dễ dàng vặn tay hắn, nhưng ngược lại lại bẻ trật khớp vai thiếu niên.
Thiếu niên kia thảm thiết hét một tiếng rồi lui về phía sau ôm cánh tay, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ và oán độc.
Người thành thạo vừa ra tay liền biết có vấn đề, mấy thiếu niên lúc này cuối cùng cũng ý thức được, Phong Gian Nguyệt và Hồng Trọng căn bản không phải đối thủ của bọn họ. Hai tùy tùng đi cùng lập tức xông lên, hung tợn đồng thanh hô "các ngươi chờ đó", rồi vội vàng chạy đi.
Chờ đến khi bọn họ biến mất, ông chủ quán rượu dáo dác thò ra nhìn từ trong quầy, vẻ mặt khổ não: "Các vị khách quan thật sự không biết cha mẹ hắn là ai sao?"
Phong Gian Nguyệt vẫn hơi tức giận, đáp lại một câu: "Không biết, ta chỉ biết rằng hắn không có gia giáo."
"Haizzz! Chẳng trách các ngươi lại dám chọc vào," chưởng quầy dừng chân nói, "Hắn là Thân Phong, cha hắn chính là Đảo chủ Thân Đương Lâu của hòn đảo này! Trên núi dưới núi đều dựa vào nhà hắn che chở, các ngươi đắc tội với hắn thì phải làm thế nào!"
Lần này đến lượt bốn người bọn ta nhìn nhau bối rối, ta cũng đầy vẻ áy náy, nghĩ đến mấy câu không nên nói vừa thốt ra. Vốn định tới tìm người ta lấy hoa kính, giờ lại đắc tội với con trai duy nhất của người ta, không biết Thân Đương Lâu sẽ phản ứng thế nào.
Hồng Trọng ngơ ngác đứng đó, ta đoán thời gian nàng ta ở bên Lăng Thanh Vân hẳn là đã gặp Thân Phong, chỉ có điều khi đó Thân Phong vẫn là một đứa bé, khó trách không nhận ra.
Nhưng đã đến đây thì không thể cứ thế dẹp đường hồi phủ được, đám người bọn ta căng da đầu thương lượng một phen, quyết định vẫn nên gặp Thân Đương Lâu một chuyến.
Đang nói, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng người ồn ào, vọng qua chợt thấy một đội mênh mông cuồn cuộn. Kẻ dẫn đầu đã bốn năm chục tuổi, tóc đội quan mây tím, mình mặc áo bào đỏ tươi, tuy vẫn cách một đoạn, nhưng chưởng quầy quán rượu đã nhận ra, liên tục hô: "Nguy rồi, nguy rồi, tiểu thiếu gia đó quả nhiên đã đi cáo trạng! Đây còn không phải là Đảo chủ sao?"
Trong nháy mắt, Thân Đương Lâu đã đi tới cửa quán rượu, ta liếc sang, ông ta trẻ hơn nhiều so với thực tế, cử chỉ thong dong, ngọc thụ lâm phong, rất có phong thái hào hiệp.
Hồng Trọng tháo đấu lạp, đôi tay run lên khe khẽ. Ta đoán, có lẽ nàng ta không biết nên giải thích chuyện vừa rồi như thế nào.
Nhưng mà, nàng ta thậm chí còn không cần giải thích, Thân Đương Lâu nhìn thấy dường như cả người cứng đờ, âm thanh run rẩy: "Đây... Không phải là con gái của Thủ Nghĩa sao? Sao ngươi nhẫn tâm vậy, cha ngươi qua đời ngươi cũng không trở về một chuyến?"
Hồng Trọng bình thường rất bình tĩnh trầm lặng, nhưng lúc này ta thấy trong mắt nàng ta khó giấu nổi hai hàng nước mắt trong veo.
Phụ thân nàng ta lâm bệnh mất cùng thời điểm với Lăng Thanh Vân mạng ngàn cân treo sợi tóc, vì bảo vệ Lăng Thanh Vân, nàng ta không kịp trở về.
Thân Đương Lâu thấy nàng ta rơi lệ, hốc mắt cũng đỏ lên, bước tới nắm vai Hồng Trọng: "Hồng Nhi, đừng khóc, lên núi từ từ nói, nhà sư thúc cũng chính là nhà ngươi."
Thân Phong thấy cảnh này, vừa kinh ngạc vừa khó chịu, hắn tiến lên nói: "Cha, sao người...?!"
Hắn có lẽ đang định nói linh tinh gì đó như cùi chỏ hướng ra ngoài (1), nhưng chưa nói hết câu đã bị giáng một cái tát: "Tiểu súc sinh không có quy củ, chỉ biết gây chuyện!"
(1) Đại khái nghĩa là suy nghĩ lợi ích cho người khác.
Thân Đương Lâu một tay che chở Hồng Trọng, trừng mắt với Thân Phong: "Đây là con gái của đại bá ngươi mà ta thường nói! Cũng may người ta võ công cao cường, nếu lỡ mà bị thương, ta làm sao xứng đáng với đại ca ở dưới suối vàng!?"
Vốn muốn tìm phụ thân trút giận thay mình, không ngờ ngược lại lại bị làm nhục như vậy, Thân Phong trợn hai mắt, không tin nổi, cuối cùng oán hận cắn môi chạy ra ngoài.
Hồng Trọng vươn tay định ngăn cản Thân Phong, nhưng bị Thân Đương Lâu ngăn lại, ông ta cất giọng căm hận: "Tại ta chiều hư, kệ nó đi!"
Ta nhìn cảnh này, nhiều ít cũng có chút cảm động, sư thúc hóa ra chẳng những nhận ra Hồng Trọng, còn nhớ rõ tình nghĩa huynh đệ, đây đâu chỉ là tin tốt đối với hồng trọng, mà còn là chuyện mừng của bọn ta.
Hồng Diệp sơn trang tổ chức yến hội đón tiếp long trọng, trong yến hội, Hồng Trọng đúng là hiếm khi được sắm vai chính.
Trong bữa tiệc, Thân Đương Lâu hàn huyên rất nhiều chuyện cũ, nào là hồi niên thiếu quen biết sư huynh như thế nào, bảo vệ nhau, quyết tâm lên đảo, vượt mọi chông gai, xây dựng thế giới nho nhỏ cho hậu duệ Dạ tộc ra sao. Hồi ức trong chốc lát, lại không kiềm được thổn thức, cảm khái sư huynh bệnh chết, bản thân bây giờ cũng không còn trẻ, dần dần già đi. Nghe một tràng nhìn nay nhớ xưa này, Hồng Trọng mỉm cười gật đầu, trong chốc lát đã đỏ vành mắt.
Ba người ngoài bọn ta đương nhiên không chủ động để lộ thân phận thật, tự xưng là bằng hữu của Hồng Trọng, đặc biệt là Sở Đinh Lan mang huyết mạch Dạ tộc, bất kỳ Dạ nhân nào trên đảo Lưu Tiên cũng chào đón. Thân Đương Lâu cũng ân cần hỏi han nàng ta, cực kỳ săn sóc.
Yến hội kết thúc cả đám vẫn phải quay lại mưu tính ban đầu, nói chuyện Sở Đinh Lan bị người ta đuổi giết, muốn mượn một đóa hoa kính, tìm ra mục đích của hung thủ.
Hoa kính tồn tại là chuyện bí mật của Dạ tộc, ta và Phong Gian Nguyệt vẫn tương đối tinh ý, tìm cớ lui ra, để Hồng Trọng và Sở Đinh Lan đi gặp mặt Đảo chủ, thành hay bại cũng là chuyện của Dạ tộc, không phải điều mà người ngoài ngấp nghé.
Ta và Phong Gian Nguyệt được đưa ra phòng khách, chờ hai người bọn họ, câu được câu không hàn huyên một lúc thì Phong Gian Nguyệt đột nhiên nói: "Khả Tâm, gặp muội hai lần này, khi nói chuyện, sao ta lại cảm thấy muội thay đổi rất nhiều."
Haizzz, bị ngươi nhìn ra rồi, lòng ta đáp... Ta vội vàng khẽ ho khan một tiếng, che giấu vẻ xấu hổ, cười đáp: "Chắc là tuổi tác lớn rồi, nên dần dần dài dòng hơn phải không?"
"Không đơn giản như vậy," Phong Gian Nguyệt lắc đầu nói, "Muội vốn dĩ cũng dịu dàng, hồn nhiên giống như Đinh Lan, vô ưu vô lo. Hiện giờ... Lại giống như có chút... Thâm sâu."
Ta ngẩng đầu nhìn Phong Gian Nguyệt, theo thiết lập nguyên tác, hắn là kẻ tâm tính đơn thuần, yêu hận thoải mái, cho nên, An Khả Tâm hắn từng thích cũng y hệt.
Nhưng ta chỉ bật cười: "Gian Nguyệt, cuộc sống vô ưu vô lo đâu phải không tốt, ai mà không muốn vô ưu vô lo? Nhưng mà, trên đời lấy đâu ra ngày tháng yên bình nhiều như vậy, một người có thể vô ưu vô lo, thì phải có một người khác thay hắn suy nghĩ gấp bội, gánh nặng gấp bội."
Phong Gian Nguyệt kinh ngạc mở to hai mắt: "Nói vậy nghĩa là, Lăng Mộc Vân chăm sóc muội không chu toàn, nên mới khiến muội sinh ra suy nghĩ đó sao?"
Ta nghĩ thầm, giải thích với Phong Gian Nguyệt rất khó, ta không mong chờ được người ta chăm sóc, hơn nữa ta luôn cho rằng, trên đời này nếu chỉ trông chờ người ta chăm sóc thì sẽ cực kỳ thê thảm. Nhưng ngoài mặt tất nhiên vẫn sợ nói nhiều sai nhiều, ta đành cười cười: "Không liên quan đến chàng ấy. An thị nhiều đời nữ quân, có lẽ đây là do khắc từ xương cốt mà ra, ta thấy tỷ tỷ vất vả, nên muốn san sẻ cùng tỷ ấy."
Phong Gian Nguyệt bị ta chuyển đề tài cũng gật gật đầu: "Ngọc Noãn tỷ một mình chống đỡ quốc gia lớn như vậy, đúng là không dễ gì."
Ta vừa định nói gì đó thì nghe thấy một tiếng cười mềm mại bên tai "Gian Nguyệt", nhìn sang, là Sở Đinh Lan và Hồng Trọng bước ra.
Thấy Sở Đinh Lan mặt mày hớn hở, bước chân còn nhảy nhót nhè nhẹ, ta đoán bọn họ ở trong có lẽ nói chuyện rất thuận lợi.
Quả nhiên, nàng ấy bước lên ôm chặt Phong Gian Nguyệt: "Thân đại hiệp đúng là con người hào sảng, ông ấy đồng ý với chúng ta rồi, ngày mai sẽ cho chúng ta mượn hoa kính!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.