Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết
Chương 32: Hóa Ra Hai Người Là Bằng Hữu Sao?
Nguyệt Khoả Hồng Thanh
07/08/2024
Edit: Astute Nguyễn
Đây là đêm cuối cùng của Tế Thú Đại Hội, tuy xảy ra nhiều chuyện kinh tâm động phách, nhưng thực tế thì quả thật còn chưa đến một canh giờ rưỡi. Sắc trời đã tối đen, còn có nửa đêm nữa.
Tiễn nam nữ chính nguyên tác xong, Lăng Thanh Vân kéo ta trở về lều chính.
Lăng Thanh Vân trực tiếp tóm ta, nhưng tới gần màn, xung quanh không còn ai mới nhanh chóng buông ra. Hắn lạnh mặt, hỏi: "Nhìn chuyện đã qua là thế nào?"
Hắn bình thường hay cười, lạnh mặt thế này làm ta bất giác run lên một cái.
Ta cẩn thận giải thích cho hắn, trong nguyên tác, nam nữ chính trải qua gian nguy, cuối cùng phát hiện một vị thầy bói, tên là Dạ Hoa phu nhân, có thể nhìn thấy quá khứ của người khác.
"Nói như vậy, dưới sự trợ giúp của ngươi, tình tiết này chẳng những không tránh được, mà còn xảy ra đầu tiên?" Lăng Thanh Vân cười lạnh đáp.
Ta toát mồ hôi lạnh nói: "Không, không giống nhau mà, hiện tại, mục tiêu của Sở Đinh Lan là tìm kẻ hại nàng ấy, không phải ngươi hại, tất nhiên sẽ không liên quan đến ngươi. Huống hồ, ta và nàng ấy còn hứa hẹn năm lần bảy lượt, để nàng ấy không đụng đến quá khứ của ngươi."
Lăng Thanh Vân hừ một tiếng: "Cho nên, an nguy của ta, sau này phải phụ thuộc vào lời hứa của nữ nhân kia sao?"
Lời này làm ta sửng sốt.
Ta ý thức được, từ góc độ của mình, quả thật ta đã tận lực khuyên can Tiểu Vương, nhưng mà, từ góc nhìn của Lăng Thanh Vân, hắn vốn có thể an toàn một trăm phần trăm, hiện tại bởi vì giúp ta cứu người, ngược lại còn đẩy tương lai của bản thân vào đường bấp bênh.
Cho dù mục tiêu lần này của bọn họ không phải Lăng Thanh Vân, bọn ta có thể vượt qua an toàn, nhưng tình tiết Dạ Hoa phu nhân xuất hiện khiến người ta bất an, ai biết tương lai có cơ duyên trùng hợp gì không, bị người bắt được nhược điểm, phát hiện manh mối.
Ta đi cứu người, là bởi vì không có cách nào trơ mắt nhìn Tiểu Vương chết. Nhưng, sự cân bằng này phải trả giá bằng tăng nguy hiểm cho Lăng Thanh Vân.
Ta cúi đầu, căng da đầu xin lỗi: "Xin lỗi ngươi."
Ta ngồi trên mép giường, Lăng Thanh Vân đứng, từ trên cao nhìn xuống ta.
Lần trước, chẳng qua mới có ý niệm bỏ hắn về hiện đại, ta đã bị hắn ra oai phủ đầu, ấn xuống nước. Lúc này, ta thực sự có chút sợ hãi.
Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, rồi đột nhiên đẩy cả người ta xuống giường, sau đó vươn tay xốc váy ta.
"A ——"
Ta sợ tới mức hét lên, trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Ta ta ta biết ngươi tức giận, ngươi đánh ta cũng được, mắng ta cũng được, nhưng chuyện này thật sự không thể, ta độc thân từ trong bụng mẹ nhiều năm như vậy, chưa có chuẩn bị...
Kết quả, hắn nhẹ nhàng buông tay, dở khóc dở cười nhìn ta: "Nghĩ cái gì vậy? Chân ngươi chảy máu."
"À?"
Ta ngơ ngác phát ra một tiếng rồi mới chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, trước đó tự băng bó lung tung, trình độ phế vật, cho nên lúc này máu lại chảy ra, nhỏ giọt làm váy ướt đẫm, hắn chỉ muốn xốc lên xem, mà ta, bởi vì đã hơi tê rần, lại quá khẩn trương, nên không hề phát hiện.
Lăng Thanh Vân vẻ mặt ghét bỏ, tháo mảnh vải ta bó lung tung trước đó ra băng lại.
Ta kinh hồn, cảm thấy bản thân như ngồi tàu siêu tốc, cảm xúc bị tung lên tung xuống.
Hóa ra lúc hắn tươi cười chưa chắc đã vui vẻ, lúc lạnh lùng, chưa chắc đã giận thật.
Hoặc là, cho dù tức giận, hắn vẫn thông cảm cho tình cảnh của ta, bao dung ta.
Vừa xử lý, hắn vừa ngẩng đầu, hỏi ta một câu "Đau không?"
Ta không hề nghĩ ngợi, theo bản năng mà trả lời "Không đau".
Hắn nhìn chằm chằm ta, đột nhiên cười.
Mồ hôi lạnh của ta từ trên trán chảy xuống, tụ ở chóp mũi, thành một giọt nước lung lay sắp rớt. Sau đó ta đáp lại một cách dứt khoát lưu loát "Không đau".
Nói thật, ta cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào.
Nhưng dường như hắn biết, hắn khẽ cười: "Ta có bị đánh cũng sẽ nói 'không đau'".
Từ mấy chữ ngắn gọn, ta đột nhiên ngửi được một lượng tin tức lớn.
Ai đánh hắn? Ai hỏi hắn?
Nếu kẻ đánh chính là kẻ hắn căm ghét, thì người hỏi chính là người hắn yêu, ví như, ở nông thôn có trẻ con đánh hắn, nương hắn hỏi có đau không, hắn nhất định sẽ trả lời "Không đau", bởi vì không muốn bà ấy càng thêm khổ sở.
Nếu kẻ đánh chính là kẻ hắn căm ghét, người hỏi cũng là người hắn hận, thì như, đích mẫu hắn đánh sau đó hỏi hắn đau không, thì hắn nhất định vẫn trả lời "Không đau", bởi vì không dám đau, bằng không, ngươi bị phạt nặng nên oán giận sao?
Xét đến cùng, "đau" cũng cần có tư cách.
Bọn ta đều trầm mặc trong chốc lát, hắn cúi đầu nhìn miệng vết thương, dưới ánh nến, đồng tử xẹt qua ánh sáng vàng kim.
Hắn vứt mảnh vải dính máu xuống, thay sang cái mới, đột nhiên lại hỏi: "Ngươi và cái vị... Vương Sở Sở gì đó, hóa ra là bằng hữu sao?"
Ta sửng sốt một chút, chậm rãi nói: "Có lẽ... Không tính."
Hắn lộ ra biểu cảm cực kỳ kinh ngạc.
Ta mới nói tiếp: "Bởi vì ta cảm thấy... Đã nói là bằng hữu, hẳn là sẽ không hại đối phương."
"Nàng ta hại ngươi?"
"Không, là ta hại nàng."
"Ngươi làm gì nàng ta?" Lăng Thanh Vân vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn bày ra biểu cảm hứng thú.
"Đại khái là hồi học lớp sáu, ta và nàng ấy ngồi cùng bàn, đột nhiên có một ngày, trên bàn ta có một mảnh giấy, nhìn kỹ, tên đề ở đó là ban thảo (1) của bọn ta, lúc ấy ta hơi kích động, nhưng vừa mở ra mới phát hiện là viết cho Tiểu Vương, chắc là bất cẩn để sai chỗ."
(1) Ban thảo: Hot boy của lớp.
Ta dừng một chút, mới tiếp tục nói, "Ta biết lúc ấy Tiểu Vương yêu thầm cậu ta, nhưng ta trầm mặc một hồi, rồi xé tờ giấy đó."
"Tại sao, ngươi thích ban thảo kia?" Lăng Thanh Vân bỗng nổi tính hóng hớt.
"Không, ta không có cảm giác gì đặc biệt."
"Vậy tại sao?"
Ta hít một hơi, quyết định trả lời thành thật: "Chắc là vì đố kỵ đi."
"Nàng ta biết không?"
"Không, đến bây giờ hẳn là vẫn chưa biết."
"Vậy, ngươi có vui không?" Lăng Thanh Vân nhìn chằm chằm ta, lúc hắn hỏi câu này, biểu cảm nghiêm túc, hiếm khi không cười.
Ta trực tiếp trả lời: "Không, không vui."
Cho dù thành công thỏa mãn lòng đỗ kỵ, cũng chưa bao giờ bị người ta phát hiện.
Nhưng ta ý thức được, ta chưa bao giờ hạnh phúc như mình tưởng tượng.
Lúc nói chuyện, ta vẫn nhớ tới mấy hình ảnh lúc đó.
Còn nhớ rõ khi đó, trên TV đang chiếu bộ phim truyền hình tên là Chân Hoàn Truyện, rất nổi tiếng, bởi vì ta họ An, nên bạn cùng lớp đều đặt biệt danh là An Lăng Dung (2).
(2) An Lăng Dung: nữ phụ trong phim Chân Hoàn Truyện.
Tiểu Vương đều mắng bọn họ, nói dựa vào cái gì mà đặt biệt danh cho ta như vậy.
Nhưng ta nhìn ban thảo đang thành cặp với người khác, rồi nhìn Tiểu Vương vẫn luôn bảo vệ mình, trong lòng chỉ cảm thấy có một cục đá lớn đè nặng.
Ta mang cảm giác áy náy với nàng ấy nhiều năm. Có lẽ đây cũng là lý do khi nghe nói nàng ấy có thể xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của ta là muốn đi cứu.
Lăng Thanh Vân nhìn lên bầu trời.
Sau đó đáp: "Ngươi cũng không cần để ý quá mức, tuổi trẻ ai mà không làm chuyện xấu."
Ta thực sự cảm kích lời an ủi của hắn.
Giống như cũng chỉ có kiểu người như hắn là đủ xấu xa hơn, để ta kể chuyện này một cách thoải mái, nếu đối mặt với Phong Gian Nguyệt, ta nhất định sẽ nói không nên lời.
Nói chuyện này xong, không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một chút, giống như mang khối đá lâu được bỏ một phần xuống vậy.
Lăng Thanh Vân rốt cuộc cũng băng bó xong, người trong giới võ bọn họ tương đối có kinh nghiệm xử lý vết thương, băng vải dán sát bắp chân, còn rắc ít bột thuốc màu vàng, mát lạnh áp chế đau đớn, cả người cũng không đổ mồ hôi nữa.
"Bọn họ muốn đi gặp Dạ Hoa phu nhân gì đó, cứ để bọn họ đi," hắn lau vết thuốc thừa trên tay, không nhìn ta nói tiếp, "Việc đã đến nước này, ta cũng không định trách ngươi."
Hiện tại ta đặt mình vào vị trí của hắn, hỏi: "Nhưng mà, nếu bọn họ năm lần bảy lượt muốn hỏi, không cẩn thận lộ chuyện của ngươi, thì phải làm sao?"
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, cười tủm tỉm đáp, "Không thể tin được, lúc ngươi thông minh thì cực kỳ thông minh, lúc ngu cũng ngu cùng cực."
"?"
"Chúng ta đi theo, không phải là xong rồi sao," hắn cười nói, "Có thầy nói lợi hại như vậy, ta cũng muốn gặp một lần, không được à?"
Ta như thể đã ngộ ra, thật sự, dưới đèn rất tối, chủ ý này, sao ta lại không nghĩ ra chút nào. Hôm qua chúng ta mới cứu Sở Đinh Lan, nói muốn đi theo, bọn họ sẽ không thể từ chối. Nếu chúng ta ở tại đó, chẳng những có thể khống chế tình tiết diễn ra, mà còn có hiểu biết về vị thầy bói này, có ích cho ứng phó về sau.
Đây là đêm cuối cùng của Tế Thú Đại Hội, tuy xảy ra nhiều chuyện kinh tâm động phách, nhưng thực tế thì quả thật còn chưa đến một canh giờ rưỡi. Sắc trời đã tối đen, còn có nửa đêm nữa.
Tiễn nam nữ chính nguyên tác xong, Lăng Thanh Vân kéo ta trở về lều chính.
Lăng Thanh Vân trực tiếp tóm ta, nhưng tới gần màn, xung quanh không còn ai mới nhanh chóng buông ra. Hắn lạnh mặt, hỏi: "Nhìn chuyện đã qua là thế nào?"
Hắn bình thường hay cười, lạnh mặt thế này làm ta bất giác run lên một cái.
Ta cẩn thận giải thích cho hắn, trong nguyên tác, nam nữ chính trải qua gian nguy, cuối cùng phát hiện một vị thầy bói, tên là Dạ Hoa phu nhân, có thể nhìn thấy quá khứ của người khác.
"Nói như vậy, dưới sự trợ giúp của ngươi, tình tiết này chẳng những không tránh được, mà còn xảy ra đầu tiên?" Lăng Thanh Vân cười lạnh đáp.
Ta toát mồ hôi lạnh nói: "Không, không giống nhau mà, hiện tại, mục tiêu của Sở Đinh Lan là tìm kẻ hại nàng ấy, không phải ngươi hại, tất nhiên sẽ không liên quan đến ngươi. Huống hồ, ta và nàng ấy còn hứa hẹn năm lần bảy lượt, để nàng ấy không đụng đến quá khứ của ngươi."
Lăng Thanh Vân hừ một tiếng: "Cho nên, an nguy của ta, sau này phải phụ thuộc vào lời hứa của nữ nhân kia sao?"
Lời này làm ta sửng sốt.
Ta ý thức được, từ góc độ của mình, quả thật ta đã tận lực khuyên can Tiểu Vương, nhưng mà, từ góc nhìn của Lăng Thanh Vân, hắn vốn có thể an toàn một trăm phần trăm, hiện tại bởi vì giúp ta cứu người, ngược lại còn đẩy tương lai của bản thân vào đường bấp bênh.
Cho dù mục tiêu lần này của bọn họ không phải Lăng Thanh Vân, bọn ta có thể vượt qua an toàn, nhưng tình tiết Dạ Hoa phu nhân xuất hiện khiến người ta bất an, ai biết tương lai có cơ duyên trùng hợp gì không, bị người bắt được nhược điểm, phát hiện manh mối.
Ta đi cứu người, là bởi vì không có cách nào trơ mắt nhìn Tiểu Vương chết. Nhưng, sự cân bằng này phải trả giá bằng tăng nguy hiểm cho Lăng Thanh Vân.
Ta cúi đầu, căng da đầu xin lỗi: "Xin lỗi ngươi."
Ta ngồi trên mép giường, Lăng Thanh Vân đứng, từ trên cao nhìn xuống ta.
Lần trước, chẳng qua mới có ý niệm bỏ hắn về hiện đại, ta đã bị hắn ra oai phủ đầu, ấn xuống nước. Lúc này, ta thực sự có chút sợ hãi.
Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, rồi đột nhiên đẩy cả người ta xuống giường, sau đó vươn tay xốc váy ta.
"A ——"
Ta sợ tới mức hét lên, trái tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Ta ta ta biết ngươi tức giận, ngươi đánh ta cũng được, mắng ta cũng được, nhưng chuyện này thật sự không thể, ta độc thân từ trong bụng mẹ nhiều năm như vậy, chưa có chuẩn bị...
Kết quả, hắn nhẹ nhàng buông tay, dở khóc dở cười nhìn ta: "Nghĩ cái gì vậy? Chân ngươi chảy máu."
"À?"
Ta ngơ ngác phát ra một tiếng rồi mới chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên, trước đó tự băng bó lung tung, trình độ phế vật, cho nên lúc này máu lại chảy ra, nhỏ giọt làm váy ướt đẫm, hắn chỉ muốn xốc lên xem, mà ta, bởi vì đã hơi tê rần, lại quá khẩn trương, nên không hề phát hiện.
Lăng Thanh Vân vẻ mặt ghét bỏ, tháo mảnh vải ta bó lung tung trước đó ra băng lại.
Ta kinh hồn, cảm thấy bản thân như ngồi tàu siêu tốc, cảm xúc bị tung lên tung xuống.
Hóa ra lúc hắn tươi cười chưa chắc đã vui vẻ, lúc lạnh lùng, chưa chắc đã giận thật.
Hoặc là, cho dù tức giận, hắn vẫn thông cảm cho tình cảnh của ta, bao dung ta.
Vừa xử lý, hắn vừa ngẩng đầu, hỏi ta một câu "Đau không?"
Ta không hề nghĩ ngợi, theo bản năng mà trả lời "Không đau".
Hắn nhìn chằm chằm ta, đột nhiên cười.
Mồ hôi lạnh của ta từ trên trán chảy xuống, tụ ở chóp mũi, thành một giọt nước lung lay sắp rớt. Sau đó ta đáp lại một cách dứt khoát lưu loát "Không đau".
Nói thật, ta cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào.
Nhưng dường như hắn biết, hắn khẽ cười: "Ta có bị đánh cũng sẽ nói 'không đau'".
Từ mấy chữ ngắn gọn, ta đột nhiên ngửi được một lượng tin tức lớn.
Ai đánh hắn? Ai hỏi hắn?
Nếu kẻ đánh chính là kẻ hắn căm ghét, thì người hỏi chính là người hắn yêu, ví như, ở nông thôn có trẻ con đánh hắn, nương hắn hỏi có đau không, hắn nhất định sẽ trả lời "Không đau", bởi vì không muốn bà ấy càng thêm khổ sở.
Nếu kẻ đánh chính là kẻ hắn căm ghét, người hỏi cũng là người hắn hận, thì như, đích mẫu hắn đánh sau đó hỏi hắn đau không, thì hắn nhất định vẫn trả lời "Không đau", bởi vì không dám đau, bằng không, ngươi bị phạt nặng nên oán giận sao?
Xét đến cùng, "đau" cũng cần có tư cách.
Bọn ta đều trầm mặc trong chốc lát, hắn cúi đầu nhìn miệng vết thương, dưới ánh nến, đồng tử xẹt qua ánh sáng vàng kim.
Hắn vứt mảnh vải dính máu xuống, thay sang cái mới, đột nhiên lại hỏi: "Ngươi và cái vị... Vương Sở Sở gì đó, hóa ra là bằng hữu sao?"
Ta sửng sốt một chút, chậm rãi nói: "Có lẽ... Không tính."
Hắn lộ ra biểu cảm cực kỳ kinh ngạc.
Ta mới nói tiếp: "Bởi vì ta cảm thấy... Đã nói là bằng hữu, hẳn là sẽ không hại đối phương."
"Nàng ta hại ngươi?"
"Không, là ta hại nàng."
"Ngươi làm gì nàng ta?" Lăng Thanh Vân vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn bày ra biểu cảm hứng thú.
"Đại khái là hồi học lớp sáu, ta và nàng ấy ngồi cùng bàn, đột nhiên có một ngày, trên bàn ta có một mảnh giấy, nhìn kỹ, tên đề ở đó là ban thảo (1) của bọn ta, lúc ấy ta hơi kích động, nhưng vừa mở ra mới phát hiện là viết cho Tiểu Vương, chắc là bất cẩn để sai chỗ."
(1) Ban thảo: Hot boy của lớp.
Ta dừng một chút, mới tiếp tục nói, "Ta biết lúc ấy Tiểu Vương yêu thầm cậu ta, nhưng ta trầm mặc một hồi, rồi xé tờ giấy đó."
"Tại sao, ngươi thích ban thảo kia?" Lăng Thanh Vân bỗng nổi tính hóng hớt.
"Không, ta không có cảm giác gì đặc biệt."
"Vậy tại sao?"
Ta hít một hơi, quyết định trả lời thành thật: "Chắc là vì đố kỵ đi."
"Nàng ta biết không?"
"Không, đến bây giờ hẳn là vẫn chưa biết."
"Vậy, ngươi có vui không?" Lăng Thanh Vân nhìn chằm chằm ta, lúc hắn hỏi câu này, biểu cảm nghiêm túc, hiếm khi không cười.
Ta trực tiếp trả lời: "Không, không vui."
Cho dù thành công thỏa mãn lòng đỗ kỵ, cũng chưa bao giờ bị người ta phát hiện.
Nhưng ta ý thức được, ta chưa bao giờ hạnh phúc như mình tưởng tượng.
Lúc nói chuyện, ta vẫn nhớ tới mấy hình ảnh lúc đó.
Còn nhớ rõ khi đó, trên TV đang chiếu bộ phim truyền hình tên là Chân Hoàn Truyện, rất nổi tiếng, bởi vì ta họ An, nên bạn cùng lớp đều đặt biệt danh là An Lăng Dung (2).
(2) An Lăng Dung: nữ phụ trong phim Chân Hoàn Truyện.
Tiểu Vương đều mắng bọn họ, nói dựa vào cái gì mà đặt biệt danh cho ta như vậy.
Nhưng ta nhìn ban thảo đang thành cặp với người khác, rồi nhìn Tiểu Vương vẫn luôn bảo vệ mình, trong lòng chỉ cảm thấy có một cục đá lớn đè nặng.
Ta mang cảm giác áy náy với nàng ấy nhiều năm. Có lẽ đây cũng là lý do khi nghe nói nàng ấy có thể xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của ta là muốn đi cứu.
Lăng Thanh Vân nhìn lên bầu trời.
Sau đó đáp: "Ngươi cũng không cần để ý quá mức, tuổi trẻ ai mà không làm chuyện xấu."
Ta thực sự cảm kích lời an ủi của hắn.
Giống như cũng chỉ có kiểu người như hắn là đủ xấu xa hơn, để ta kể chuyện này một cách thoải mái, nếu đối mặt với Phong Gian Nguyệt, ta nhất định sẽ nói không nên lời.
Nói chuyện này xong, không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm một chút, giống như mang khối đá lâu được bỏ một phần xuống vậy.
Lăng Thanh Vân rốt cuộc cũng băng bó xong, người trong giới võ bọn họ tương đối có kinh nghiệm xử lý vết thương, băng vải dán sát bắp chân, còn rắc ít bột thuốc màu vàng, mát lạnh áp chế đau đớn, cả người cũng không đổ mồ hôi nữa.
"Bọn họ muốn đi gặp Dạ Hoa phu nhân gì đó, cứ để bọn họ đi," hắn lau vết thuốc thừa trên tay, không nhìn ta nói tiếp, "Việc đã đến nước này, ta cũng không định trách ngươi."
Hiện tại ta đặt mình vào vị trí của hắn, hỏi: "Nhưng mà, nếu bọn họ năm lần bảy lượt muốn hỏi, không cẩn thận lộ chuyện của ngươi, thì phải làm sao?"
Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, cười tủm tỉm đáp, "Không thể tin được, lúc ngươi thông minh thì cực kỳ thông minh, lúc ngu cũng ngu cùng cực."
"?"
"Chúng ta đi theo, không phải là xong rồi sao," hắn cười nói, "Có thầy nói lợi hại như vậy, ta cũng muốn gặp một lần, không được à?"
Ta như thể đã ngộ ra, thật sự, dưới đèn rất tối, chủ ý này, sao ta lại không nghĩ ra chút nào. Hôm qua chúng ta mới cứu Sở Đinh Lan, nói muốn đi theo, bọn họ sẽ không thể từ chối. Nếu chúng ta ở tại đó, chẳng những có thể khống chế tình tiết diễn ra, mà còn có hiểu biết về vị thầy bói này, có ích cho ứng phó về sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.