Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính, Ta Nằm Yên Làm Giàu
Chương 29:
Tương Nguyệt Khứ
23/05/2023
Triệu đại nương cũng là may mắn nếm qua điểm tâm của Ngũ Hương Cư mấy lần, so sánh với cái này cũng không thua kém là bao.
Lại nói điểm tâm của Ngũ Hương Cư mấy khối đã một lượng bạc, một cân khoai lang mới bao nhiêu tiền.
Triệu đại nương nói: "Để nguội một chút rồi đưa cho đại nương tử đi."
Khương Đường nhanh chóng nướng mẻ tiếp theo.
Trong lúc chờ đợi, Khương Đường nếm một cái bánh nhân khoai sọ, ở hiện đại, nàng thích nhất chính là khoai bùn, uống trà sữa phải thêm, ăn bánh gatô cũng thích kem khoai bùn.
Bởi vì không có bơ nên nhân bánh hơi mềm, lần sau nấu sữa trâu kẹo lại thì hẳn là sẽ càng ăn ngon hơn.
Nếu như xây một cái lò nướng bánh mì thì màu sắc của bánh làm ra sẽ lại đẹp hơn cái này.
Dưới góc nhìn của Khương Đường nhìn, nồi điểm tâm này màu sắc đậm hơn mẻ trước, màu sắc lại không đồng đều, kém xa mẻ trước nhiều.
Một hồi cầm điểm tâm đi hỏi Lộ Trúc xem có thể dựng một lò nướng bánh mì ở trong phòng bếp nhỏ hay không, lò nướng bánh mì là thứ tốt, làm xong cũng mất nửa tháng, làm xong ngoại trừ làm bánh mì, bánh kem thì còn có thể làm gà nướng, thịt vịt nướng.
Một cái lò có nhiều tác dụng.
Nồi điểm tâm thứ hai đã được nướng chín, Khương Đường liền cho Lộ Trúc để nàng ấy đưa vào.
Nồi thứ ba đã nướng chín, cơm tối của Yến Kỷ Đường cũng làm xong.
Khương Đường đem phần điểm tâm còn lại giao cho Triệu đại nương, phân cho mỗi người một chút, mang theo một hộp bánh ngọt khoai lang, bánh ngọt khoai sọ cùng canh gà ác hầm buổi chiều đến chính viện.
—— ——
Chính viện ban đêm ăn mì sốt.
Mì sợi trứng gà nấu ra màu sắc trong suốt, sợi nào sợi nấy đều tăm tắp, chỉ riêng sốt kho đã có sáu loại.
Sốt thịt thái hạt lựu đậu đũa, sốt thịt dê dầu ớt, sốt đậu, sốt thịt băm mơ khô, sốt thịt thái sợi đậu giác chua, ngoại trừ năm vị hoặc là mặn hoặc là cay hoặc là chua, còn có một loại sốt cà chua trứng gà ăn có chút vị ngọt.
Bên cạnh bày biện dưa leo sợi, củ cải sợi, hành sợi, ăn ba muôi sốt một nắm rau quả sợi.
Cố Kiến Sơn nhìn sốt cà chua trứng gà sửng sốt một lát, do dự mãi vẫn múc mấy muôi.
Vĩnh Ninh hầu cùng Trịnh thị cũng nếm thử, hương vị cũng tươi ngon, chỉ là không thích ăn ngọt, ăn không ngon bằng món khác. Ví dụ như thịt thái sợi đậu giác chua, ăn chua cay sướng miệng, Trịnh thị đã ăn hai bát mì.
Vĩnh Ninh hầu chê bát bé chưa đủ nghiền, bảo Nam Tuyết đổi bát lớn, "Nha hoàn này vậy mà cái gì cũng có thể làm."
Trịnh thị: "Ta thấy khẩu vị của ta đã tốt hơn nhiều, qua mấy ngày nữa hãy để nàng trở về đi, chạy tới chạy lui cũng cảm thấy mệt. nàng dâu Lão tứ là người lo lắng cho hạ nhân, ta sợ nàng đau lòng hài tử này."
Nghe Nam Hương nói, Khương Đường năm nay mới mười lăm, nếu như ở nhà người bình thường thì vẫn là một tiểu nương tử chưa xuất các.
Vĩnh Ninh hầu mặc dù có chút không nỡ, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, "Cái này đều tùy nàng."
Nói thì nói như thế, nhưng mà yên lặng tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
Cố Kiến Sơn ăn xong sốt cà chua trứng gà mới ăn món khác.
Biết Khương Đường đi nghe ngóng khẩu vị của hắn, liền tránh không được cảm thấy nhạy cảm. Chén sốt này là chuẩn bị riêng cho hắn, nếu hắn không ăn thì sẽ không có ai ăn.
Cố Kiến Sơn ăn đã quen nên cảm thấy vị ngọt không còn không thể tiếp nhận như xưa nữa, chí ít Khương Đường làm rất ngon.
Hắn cảm thấy lời nói của Xuân Đài không thể tin hết.
Bữa cơm này ăn đến khi trời tối.
Chờ bọn nha hoàn cầm chén đũa mang đi, Nam Tuyết lại bắt đầu mang vào một bình trà nhài và một đĩa điểm tâm.
"Phu nhân, đây là điểm tâm do Khương Đường làm, ngài nếm thử."
Cố Kiến Sơn vừa muốn đi, nghe vậy lại ngồi xuống.
Trịnh thị vừa ăn xong cơm, hiện tại còn ăn không vô, liền bảo Nam Tuyết để đó đi.
Cố Kiến Sơn đưa tay cầm một khối điểm tâm, giống như sốt cà chua trứng gà, điểm tâm cũng là vị ngọt.
Lớp vỏ mỏng giòn xốp, nhân bánh khoai sọ mềm mại, vị ngọt rất nhạt.
Thấy Cố Kiến Sơn ăn, Vĩnh Ninh hầu cũng cầm một khối, mới cắn một cái liền cười, "Phu nhân, nàng đoán đây là bánh nhân gì."
Trịnh thị nghi ngờ hỏi: "Bánh nhân gì?"
Vĩnh Ninh hầu: "Khoai lang."
Thế gia quyền quý không ăn những thứ này, trước kia lúc Vĩnh Ninh hầu đánh trận đã nếm qua, quân lương không đủ liền nấu khoai lang, khoai sọ gặm ăn, ngay cả đồ ăn kèm cũng không có.
Lúc này ăn điểm tâm nhân khoai lang ngược lại nhớ đến cái khổ khi xưa mà cảm thấy ngọt ngào.
Lại nói điểm tâm của Ngũ Hương Cư mấy khối đã một lượng bạc, một cân khoai lang mới bao nhiêu tiền.
Triệu đại nương nói: "Để nguội một chút rồi đưa cho đại nương tử đi."
Khương Đường nhanh chóng nướng mẻ tiếp theo.
Trong lúc chờ đợi, Khương Đường nếm một cái bánh nhân khoai sọ, ở hiện đại, nàng thích nhất chính là khoai bùn, uống trà sữa phải thêm, ăn bánh gatô cũng thích kem khoai bùn.
Bởi vì không có bơ nên nhân bánh hơi mềm, lần sau nấu sữa trâu kẹo lại thì hẳn là sẽ càng ăn ngon hơn.
Nếu như xây một cái lò nướng bánh mì thì màu sắc của bánh làm ra sẽ lại đẹp hơn cái này.
Dưới góc nhìn của Khương Đường nhìn, nồi điểm tâm này màu sắc đậm hơn mẻ trước, màu sắc lại không đồng đều, kém xa mẻ trước nhiều.
Một hồi cầm điểm tâm đi hỏi Lộ Trúc xem có thể dựng một lò nướng bánh mì ở trong phòng bếp nhỏ hay không, lò nướng bánh mì là thứ tốt, làm xong cũng mất nửa tháng, làm xong ngoại trừ làm bánh mì, bánh kem thì còn có thể làm gà nướng, thịt vịt nướng.
Một cái lò có nhiều tác dụng.
Nồi điểm tâm thứ hai đã được nướng chín, Khương Đường liền cho Lộ Trúc để nàng ấy đưa vào.
Nồi thứ ba đã nướng chín, cơm tối của Yến Kỷ Đường cũng làm xong.
Khương Đường đem phần điểm tâm còn lại giao cho Triệu đại nương, phân cho mỗi người một chút, mang theo một hộp bánh ngọt khoai lang, bánh ngọt khoai sọ cùng canh gà ác hầm buổi chiều đến chính viện.
—— ——
Chính viện ban đêm ăn mì sốt.
Mì sợi trứng gà nấu ra màu sắc trong suốt, sợi nào sợi nấy đều tăm tắp, chỉ riêng sốt kho đã có sáu loại.
Sốt thịt thái hạt lựu đậu đũa, sốt thịt dê dầu ớt, sốt đậu, sốt thịt băm mơ khô, sốt thịt thái sợi đậu giác chua, ngoại trừ năm vị hoặc là mặn hoặc là cay hoặc là chua, còn có một loại sốt cà chua trứng gà ăn có chút vị ngọt.
Bên cạnh bày biện dưa leo sợi, củ cải sợi, hành sợi, ăn ba muôi sốt một nắm rau quả sợi.
Cố Kiến Sơn nhìn sốt cà chua trứng gà sửng sốt một lát, do dự mãi vẫn múc mấy muôi.
Vĩnh Ninh hầu cùng Trịnh thị cũng nếm thử, hương vị cũng tươi ngon, chỉ là không thích ăn ngọt, ăn không ngon bằng món khác. Ví dụ như thịt thái sợi đậu giác chua, ăn chua cay sướng miệng, Trịnh thị đã ăn hai bát mì.
Vĩnh Ninh hầu chê bát bé chưa đủ nghiền, bảo Nam Tuyết đổi bát lớn, "Nha hoàn này vậy mà cái gì cũng có thể làm."
Trịnh thị: "Ta thấy khẩu vị của ta đã tốt hơn nhiều, qua mấy ngày nữa hãy để nàng trở về đi, chạy tới chạy lui cũng cảm thấy mệt. nàng dâu Lão tứ là người lo lắng cho hạ nhân, ta sợ nàng đau lòng hài tử này."
Nghe Nam Hương nói, Khương Đường năm nay mới mười lăm, nếu như ở nhà người bình thường thì vẫn là một tiểu nương tử chưa xuất các.
Vĩnh Ninh hầu mặc dù có chút không nỡ, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, "Cái này đều tùy nàng."
Nói thì nói như thế, nhưng mà yên lặng tăng nhanh tốc độ ăn cơm.
Cố Kiến Sơn ăn xong sốt cà chua trứng gà mới ăn món khác.
Biết Khương Đường đi nghe ngóng khẩu vị của hắn, liền tránh không được cảm thấy nhạy cảm. Chén sốt này là chuẩn bị riêng cho hắn, nếu hắn không ăn thì sẽ không có ai ăn.
Cố Kiến Sơn ăn đã quen nên cảm thấy vị ngọt không còn không thể tiếp nhận như xưa nữa, chí ít Khương Đường làm rất ngon.
Hắn cảm thấy lời nói của Xuân Đài không thể tin hết.
Bữa cơm này ăn đến khi trời tối.
Chờ bọn nha hoàn cầm chén đũa mang đi, Nam Tuyết lại bắt đầu mang vào một bình trà nhài và một đĩa điểm tâm.
"Phu nhân, đây là điểm tâm do Khương Đường làm, ngài nếm thử."
Cố Kiến Sơn vừa muốn đi, nghe vậy lại ngồi xuống.
Trịnh thị vừa ăn xong cơm, hiện tại còn ăn không vô, liền bảo Nam Tuyết để đó đi.
Cố Kiến Sơn đưa tay cầm một khối điểm tâm, giống như sốt cà chua trứng gà, điểm tâm cũng là vị ngọt.
Lớp vỏ mỏng giòn xốp, nhân bánh khoai sọ mềm mại, vị ngọt rất nhạt.
Thấy Cố Kiến Sơn ăn, Vĩnh Ninh hầu cũng cầm một khối, mới cắn một cái liền cười, "Phu nhân, nàng đoán đây là bánh nhân gì."
Trịnh thị nghi ngờ hỏi: "Bánh nhân gì?"
Vĩnh Ninh hầu: "Khoai lang."
Thế gia quyền quý không ăn những thứ này, trước kia lúc Vĩnh Ninh hầu đánh trận đã nếm qua, quân lương không đủ liền nấu khoai lang, khoai sọ gặm ăn, ngay cả đồ ăn kèm cũng không có.
Lúc này ăn điểm tâm nhân khoai lang ngược lại nhớ đến cái khổ khi xưa mà cảm thấy ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.