Xuyên Thành Nhân Ngư Nơi Biển Sâu
Chương 1: Xuyên qua
Đống Đỉnh Ô Long (Arpege)
03/01/2023
Editor: Đông Đông
Chu Nghị là bị đánh thức.
Thì thầm
Ong ong anh anh
Bẹp bẹp
Lúc ngủ tính tình Chu Nghị đặc biệt không tốt, cho nên đầu tiên là hắn nhíu nhíu đôi mày nặng nề mà sách một tiếng, nhưng là thanh âm anh anh ong ong kia như cũ vẫn vang mãi bên tai không dứt, cuối cùng Chu tiên sinh bạo phát, chớp mắt một cái rồi ngồi dậy hướng tới nơi phát ra thanh âm quát: " Phiền bà m* nó phiền, tin ông đây giết mi không!"
Rất tốt, thanh âm Chu Nghị vừa ra, chung quanh an tĩnh, Chu Nghị vừa lòng nhắm mắt lại, chuẩn bị ngã xuống tiếp tục ngủ, nhưng lại có một âm thanh ngăn trở hắn: "Ừm, nè, cậu có khỏe không?"
"Mi câm miệng là ta là khỏe liền." Chu Nghị không kiên nhẫn mà vứt ra một câu, sau đó lại dừng một lát, thanh âm này nghe quá xa lạ, vì thế đang nhắm mắt Chu tiên sinh lại mở mắt ra, sau đó hắn ----- sửng sốt.
Đứng trước mặt Chu Nghị là hai người, ách, không đúng, thực sự nói đúng hơn hẳn là hai tiểu tử thân người đuôi cá với vẻ mặt lo lắng mà nhìn Chu Nghị.
Chu Nghị ngơ ngác mà vươn ngón tay hướng đến hai tên tiểu tử kia, nửa ngày cũng chỉ hộc ra được hai chữ: "Các ngươi..."
Đại khái là trên gương mặt Chu Nghị biểu tình thật sự không tốt, hai tên tiểu tử vẫy đuôi cá bơi đến trước mặt Chu Nghị, vạn phần quan tâm mà sờ đông sờ tây, từng người dò hỏi:
"Này, Reb, cậu không sao chứ? Có đau chỗ nào không?"
"Miệng vết thương đã dần dần khép lại, chẳng lẽ ngươi bị thương bên trong? Nga, trời ạ, nếu là như vậy thì phiền toái lớn lắm, Reb, cậu thật sự bị thương bên trong hả?"
"Chắc là không phải đâu, tớ vừa mới kiểm tra qua, trừ bỏ bị thương bên ngoài còn lại không sao cả."
"Cậu chắc chắn?"
"Ách...cũng không chắc chắn lắm."
"..."
"Tôi muốn nói..." Nhìn hai con nhân ngư ở trước mặt mình sờ sờ chọc chọc một lát rồi lại tiến hành thảo luận khí thế ngất trời, Chu Nghị rốt cuộc lên tiếng, hắn thành công đem lực chú ý của hai người dời lên người mình, sau đó nói ra một câu lời kịch đầy cẩu huyết: "Tôi là ai? Các cậu là ai?"
Tốt lắm, phản ứng kế tiếp của hai nhân ngư cũng ở trong dự kiến của Chu Nghị, dại ra→ biến sắc→ không thể tin tưởng→ cuối cùng một người trong số đó nhào lên run run rẩy rẩy mở miệng: "Reb, cậu đang nói cái gì vậy?"
Chu Nghị lại nhập diễn: "Tôi nói, các cậu là ai? Tôi lại là ai?"
Thời điểm Chu Nghị hỏi lại lần thứ hai về vấn đề này thì một nhân ngư trong số đó bộ dáng sắp té xỉu đến nơi: "Ách, Reb, mau nói cho tớ biết, đây chỉ là cậu cùng chúng tớ vui đùa thôi, nhanh lên!"
Chu Nghị lúc này đã khai quật được tiềm năng làm ảnh đế của hắn, biểu tình mờ mịt như cũ: "Reb là ai? Các cậu lại là ai?"
Một câu này hoàn toàn đem hy vọng của hai nhân ngư đánh sập, y biểu tình hỏng mất đối mặt với một nhân ngư khác hô: "Lạp Phu Nhĩ, Reb thật sự bị thương bên trong, nói không chừng còn ảnh hưởng tới não! Này, này phải làm sao bây giờ!"
Đối mặt với một nhân như rống to giống như phát điên, một nhân ngư khác hiển nhiên cũng có chút luống cuống, y tiến đến bắt lấy bả vai nhân ngư này mong hắn bình tĩnh lại: "Ngải Phật, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút được không, tình huống có lẽ không tệ như chúng ta nghĩ đâu."
Nhân ngư gọi là Ngải Phật hiển nhiên không có bị lời nói của nhân ngư gọi là Lạp Phu Nhĩ với gương mặt tái nhợt an ủi: " Cậu bảo tớ bình tĩnh như thế nào được, Reb cậu ấy cư nhiên không biết chúng ta là ai, cũng không biết cậu ấy là ai!"
"Được, được, yên lặng, yên lặng trong chốc lát, được không? Để tớ xem thử." Ngải Phật thét chói tai làm biểu tình của Lạp Phu Nhĩ cũng bắt đầu bất an theo, y cơ hồ cưỡng chế Ngải Phật ngậm lại miệng sau đó mới xoay người một lần nữa đối mặt với Chu Nghị vẫn luôn an tĩnh ngồi đó: "Lúc này không phải là thời điểm nói giỡn, cho nên nhìn tớ, nói thật đi được không? Cậu là đang trêu chọc chúng tớ thôi, đúng không?"
Đúng là đang chọc ngươi chơi thật---đây là ý nghĩ trong lòng của Chu Nghị trong giờ phút này, nhưng trên mặt như cũ không hiện, bảo trì kỹ thuật diễn phát huy trình độ vượt xa người thường: "Vui đùa cái gì? Các cậu đến tột cùng là ai? Mà tôi...lại là ai?"
Rất tốt, mở miệng lại lần nữa trực tiếp làm Ngải Phật khóc thành tiếng: "Làm sao bây giờ, Lạp Phu Nhĩ, chúng ta gây ra đại họa rồi, não Reb hỏng rồi."
Nhân ngư gọi là Lạp Phu Nhĩ giờ phút này hiển nhiên cũng không biết làm cái gì mới tốt, y buông lỏng tay nắm lấy bả vai Ngải Phật, có chút mất hồn mất vía.
Chu Nghị mắt lạnh ở một bên nhìn một tên khóc thút tha thút thít, một tên tựa như không có hồn đang ngẩn người không biết nghĩ cái gì, một lần nữa cuối đầu nhìn thoáng qua đuôi cá như khổng tước màu xanh lục dưới thân mình, ở trong lòng mắng một câu, sau đó một lần nữa vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hai nhân ngư kia, mở miệng hỏi: "Vì sao đầu óc tôi hỏng rồi các cậu liền xong đời?"
Lạp Phu Nhĩ liếc mắt nhìn Chu Nghị một cái, không nói chuyện, mà Ngải Phật đương khóc thảm hề hề tiến đến trước mặt Chu Nghị giải thích: "Cậu cái gì cũng không biết, người khác nhất định sẽ nhìn ra tới, như vậy chẳng phải bọn họ sẽ nhìn ra tới cậu bị thương hay sao, lúc đó cũng sẽ biết chúng ta đi cấm địa, sau đó tộc trưởng cũng sẽ biết, tộc trưởng biết suy ra ba ba của chúng ta cũng sẽ biết, kết quả nhất định sẽ rất thảm!" Nói tới đây, Ngải Phật giống như nghĩ tới chuyện cũ thương tâm gì đó, khóc lợi hại hơn, mà một bên Lạp Phu Nhĩ sắc mặt cũng trắng thêm ba phần.
Chu Nghị bị Ngải Phật khóc đau đầu, hắn giơ tay đối với Ngải Phật làm động tác dừng lại: "Có ai biết chúng ta đi qua cấm địa? Có ai biết tôi bị thương?"
"Không, không có ai cả." Ngải Phật nấc cục đáp: "Chúng tớ trộm đem cậu về đây."
Chu Nghị nghe xong gật gật đầu, từng bước một hướng dẫn suy nghĩ của Ngải Phật theo ý mình: "Cho nên, không có người biết chúng ta đi cấm địa, cũng không có người biết tôi bị thương. Nói như vậy, tôi cái gì cũng không biết, chẳng lẽ các cậu cái gì cũng không biết?"
"Cậu muốn nói gì?" Lúc này Lạp Phu Nhĩ một bên lên tiếng. truyện đam mỹ
Chu Nghị quay đầu: "Ý của tôi là tôi cái gì cũng không biết, các cậu nói cho tôi là được rồi, như vậy tôi cái gì cũng sẽ biết. Còn vết thương này..." Chu Nghị chỉ chỉ cánh tay có miệng vết thương: "Chẳng lẽ nhất thiết phải ở cấm địa mới có vết thương như vậy sao?"
Nghe Chu Nghị nói, Lạp Phu Nhĩ dần dần hiểu được vấn đề: "Đương nhiên không phải, thời điểm bắt cá nếu gặp phải bãi đá ngầm sắc bén, nếu không chú ý cũng sẽ bị thương."
"Cho nên, chuyện này bị kết tội sao?" Trên mặt Chu Nghị lộ ra tươi cười ý vị thâm trường.
Sắc mặt Lạp Phu Nhĩ cũng dần dần không còn tái nhợt, cùng nhau gợi lên khóe miệng, mà Ngải Phật nước mắt còn treo ở trên lông mi chẳng hiểu gì cả: "Các cậu đang nói cái gì vậy?"
Lạp Phu Nhĩ cùng Chu Nghị quay đầu nhìn nhân ngư thân hình cao to, đầu óc chậm chạp, đồng thanh nói: "Phương pháp trốn tránh trừng phạt."
Thì thầm thì thầm hồi lâu, ba con nhân ngư rốt cuộc thỏa thuận xong lời khai, cuối cùng Chu Nghị chuẩn bị lấy cái cớ có chút mệt mỏi hống Lạp Phu Nhĩ cùng Ngải Phật rời đi, thời điểm trước khi đi Ngải Phật vẻ mặt lo lắng hỏi: "Reb, một mình cậu thật sự không sao chứ?"
"Đương nhiên không sao." Biểu tình Chu Nghị thực hàm hậu: "Tôi chỉ là có chút mệt mỏi, đầu hơi có chút choáng mà thôi, những chỗ khác đều rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được."
Lạp Phu Nhĩ nhìn sắc mặt Chu Nghị hồng nhuận xác thực không giống như có vấn đề lớn gì, vì thế lôi kéo Ngải Phật: "Đừng lo lắng cho Reb, tớ tin tưởng cậu ấy có thể tự mình chiếu cố tốt bản thân. Ngải Phật, chúng ta cần thiết phải về nhà, các ba ba không thích chúng ta du đãng bên ngoài khi trời quá muộn."
Nói xong Lạp Phu Nhĩ nhìn về phía Chu Nghị: "Reb, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tớ cùng Ngải Phật ngày mai bắt cá mang đến cho cậu."
"Chuyện này không thể nào tốt hơn." Chu Nghị biểu hiện phi thường cảm kích, tiến lên vỗ vỗ bả vai Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ: "Các cậu đúng là anh em tốt của tôi."
Lời nói của Chu Nghị làm trên mặt hai nhân ngư lộ ra nụ cười lớn, Ngải Phật cũng không còn là bộ dáng khóc bao: "Cậu nhanh vào trong nghỉ ngơi đi, Reb, ngày mai chúng tớ nhất định sẽ đến xem cậu."
"Ừm." Chu Nghị gật gật đầu, hướng đến hai nhân ngư đang đứng vẫy vẫy tay: "Trên đường cẩn thận."
"Ừm, mai gặp lại." Hai nhân ngư cũng vẫy vẫy tay, sau đó xoay đuôi bơi khỏi tầm mắt của Chu Nghị.
Chờ đến thời điểm không nhìn thấy thân ảnh của hai nhân ngư, gương mặt tươi cười của Chu Nghị phai nhạt, hắn trầm khuôn mặt về tới 'nhà' mình.
Xiêu xiêu vẹo vẹo mà bơi tới trên giường, Chu Nghị nhìn trần nhà xám xịt, lại tuôn ra một câu: "MLGBD!"
Nga, được rồi, các ngươi không thể chỉ trích Chu Nghị, hắn hỏa khí quá lớn, rốt cuộc ai gặp phải chuyện như vậy mà không chửi tục đâu, kia mới gọi là kì quái, rốt cuộc chuyện này quá hố cha.
Từ khi Chu Nghị tỉnh lại, hắn bắt đầu cảm thấy chuyện này là một giấc mộng rất chân thật, thật không thể thật hơn được nữa, chờ đến khi Chu Nghị vô ý đụng phải miệng vết thương, cảm nhận được đau đớn sau đó trong một chốc kia tâm hắn liền trầm xuống tới đáy--- Này m* nó không phải mộng, là sự thật.
Chính mình biến thành một nhân ngư, Chu Nghị biến thành một nhân ngư. Nếu lúc trước có ai đó nói với Chu Nghị: 'Hắc, anh em, cậu kì thật là nhân ngư." Chu Nghị tám chín phần mười sẽ trợn trắng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lung tung hô ứng theo: 'Được thì quá tốt, chờ anh cua được cô em eo nhỏ mông to ngực dùng vỏ sò che lại, sau đó giới thiệu cho chú em muốn hay không?"
Chính là hiện tại, thời điểm Chu Nghị gặp phải chuyện này thật, hắn đã không có hứng thú đùa cợt nào, liên tiếp những câu quốc ca cấm thiếu nhi nghe từ trong lòng hắn phun trào mà ra, theo sau đó hắn rốt cuộc nhớ tới bản thân trước khi tỉnh lại. Đến bữa tiệc, uống rượu, cuối cùng còn thể hiện lái xe, sau lại đầu óc từng đợt choáng váng, lại sau đó, liền đến nơi này.
Nghĩ tới bộ dạng chính mình giống hai nhân ngư vừa mới rời đi kia, Chu Nghị càng choáng váng, chính mình từ sợi tóc đến ngón chân đều là người TQ thuần đến không thể thuần hơn được nữa, xuyên qua như thế nào lại vừa vượt biên giới vừa vượt chủng tộc, thậm chí là vượt gen di truyền? Mắt một nhắm lại mở mắt, đến thế giới nhân ngư, còn gọi là Rebertin một nhân ngư ăn no cả nhà không đói bụng vừa độc thân còn lưu manh. Nhân ngư tóc vàng mắt xanh đương nhiên là có, nhưng nhân ngư dùng vỏ sò che lại ngực thì không có, bởi vì nơi này tất cả đều là nam, banh ngực lộ vú các ngươi tùy tiện xem. Nghĩ đến đây Chu Nghị liền nhịn không được dùng cánh tay đắp lên đôi mắt, hiện tại cái trò đùa xuyên qua này còn xuyên ra phong cách xuyên ra trình độ, muốn gặp phải khác phái chắc chờ tới khi nghẹn chết đi.
Trước khi xuyên qua Chu Nghị cũng đã ở trong xã hội nhân mô cẩu dạng lăn lộn nhiều năm, năng lực tiếp thu càng cường, lúc này hắn cũng từ chấn động khi biết mình xuyên qua dần tỉnh lại, đánh giá cái đuôi thật lớn hình khổng tước mang theo vẩy màu xanh lục của mình, lại nhìn nhìn ngón tay bị tấm màn hơi mỏng gắn liền nhau giữa các ngón tay, lại sờ sờ gương mặt của bản thân, Chu Nghị đưa ra kết luận lớn lên cũng không tệ lắm, sau đó hắc hắc mà cười một chút, lẩm bẩm: "Anh chính là thanh niên doanh nhân kiệt xuất, chỗ nào cũng có thể hỗn đến hô mưa gọi gió, các vị mau nhìn đi!" Nói xong mắt một bế liền lăn ra ngủ. Bởi vì cảm xúc phập phập phồng phồng quá mức kích động làm hắn thực sự có chút mệt mỏi, đương nhiên, Chu Nghị sẽ không thừa nhận hắn còn có tư tâm nho nhỏ, không chừng một giấc ngủ tỉnh dậy thấy mình nằm ở bệnh viện thì sao.
Ban đầu náo nhiệt một trận, phòng nhỏ trong một bãi đá ngầm rốt cuộc rơi vào yên lặng, quá mức mỏi mệt đi vào giấc ngủ, Chu Nghị không phát hiện bên ngoài phòng của mình có bóng đen dừng trong chốc lát sau đó xoay người rời đi, chỉ hiện lên ánh sáng soi rõ vảy màu lam nhạt.
Chu Nghị là bị đánh thức.
Thì thầm
Ong ong anh anh
Bẹp bẹp
Lúc ngủ tính tình Chu Nghị đặc biệt không tốt, cho nên đầu tiên là hắn nhíu nhíu đôi mày nặng nề mà sách một tiếng, nhưng là thanh âm anh anh ong ong kia như cũ vẫn vang mãi bên tai không dứt, cuối cùng Chu tiên sinh bạo phát, chớp mắt một cái rồi ngồi dậy hướng tới nơi phát ra thanh âm quát: " Phiền bà m* nó phiền, tin ông đây giết mi không!"
Rất tốt, thanh âm Chu Nghị vừa ra, chung quanh an tĩnh, Chu Nghị vừa lòng nhắm mắt lại, chuẩn bị ngã xuống tiếp tục ngủ, nhưng lại có một âm thanh ngăn trở hắn: "Ừm, nè, cậu có khỏe không?"
"Mi câm miệng là ta là khỏe liền." Chu Nghị không kiên nhẫn mà vứt ra một câu, sau đó lại dừng một lát, thanh âm này nghe quá xa lạ, vì thế đang nhắm mắt Chu tiên sinh lại mở mắt ra, sau đó hắn ----- sửng sốt.
Đứng trước mặt Chu Nghị là hai người, ách, không đúng, thực sự nói đúng hơn hẳn là hai tiểu tử thân người đuôi cá với vẻ mặt lo lắng mà nhìn Chu Nghị.
Chu Nghị ngơ ngác mà vươn ngón tay hướng đến hai tên tiểu tử kia, nửa ngày cũng chỉ hộc ra được hai chữ: "Các ngươi..."
Đại khái là trên gương mặt Chu Nghị biểu tình thật sự không tốt, hai tên tiểu tử vẫy đuôi cá bơi đến trước mặt Chu Nghị, vạn phần quan tâm mà sờ đông sờ tây, từng người dò hỏi:
"Này, Reb, cậu không sao chứ? Có đau chỗ nào không?"
"Miệng vết thương đã dần dần khép lại, chẳng lẽ ngươi bị thương bên trong? Nga, trời ạ, nếu là như vậy thì phiền toái lớn lắm, Reb, cậu thật sự bị thương bên trong hả?"
"Chắc là không phải đâu, tớ vừa mới kiểm tra qua, trừ bỏ bị thương bên ngoài còn lại không sao cả."
"Cậu chắc chắn?"
"Ách...cũng không chắc chắn lắm."
"..."
"Tôi muốn nói..." Nhìn hai con nhân ngư ở trước mặt mình sờ sờ chọc chọc một lát rồi lại tiến hành thảo luận khí thế ngất trời, Chu Nghị rốt cuộc lên tiếng, hắn thành công đem lực chú ý của hai người dời lên người mình, sau đó nói ra một câu lời kịch đầy cẩu huyết: "Tôi là ai? Các cậu là ai?"
Tốt lắm, phản ứng kế tiếp của hai nhân ngư cũng ở trong dự kiến của Chu Nghị, dại ra→ biến sắc→ không thể tin tưởng→ cuối cùng một người trong số đó nhào lên run run rẩy rẩy mở miệng: "Reb, cậu đang nói cái gì vậy?"
Chu Nghị lại nhập diễn: "Tôi nói, các cậu là ai? Tôi lại là ai?"
Thời điểm Chu Nghị hỏi lại lần thứ hai về vấn đề này thì một nhân ngư trong số đó bộ dáng sắp té xỉu đến nơi: "Ách, Reb, mau nói cho tớ biết, đây chỉ là cậu cùng chúng tớ vui đùa thôi, nhanh lên!"
Chu Nghị lúc này đã khai quật được tiềm năng làm ảnh đế của hắn, biểu tình mờ mịt như cũ: "Reb là ai? Các cậu lại là ai?"
Một câu này hoàn toàn đem hy vọng của hai nhân ngư đánh sập, y biểu tình hỏng mất đối mặt với một nhân ngư khác hô: "Lạp Phu Nhĩ, Reb thật sự bị thương bên trong, nói không chừng còn ảnh hưởng tới não! Này, này phải làm sao bây giờ!"
Đối mặt với một nhân như rống to giống như phát điên, một nhân ngư khác hiển nhiên cũng có chút luống cuống, y tiến đến bắt lấy bả vai nhân ngư này mong hắn bình tĩnh lại: "Ngải Phật, bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút được không, tình huống có lẽ không tệ như chúng ta nghĩ đâu."
Nhân ngư gọi là Ngải Phật hiển nhiên không có bị lời nói của nhân ngư gọi là Lạp Phu Nhĩ với gương mặt tái nhợt an ủi: " Cậu bảo tớ bình tĩnh như thế nào được, Reb cậu ấy cư nhiên không biết chúng ta là ai, cũng không biết cậu ấy là ai!"
"Được, được, yên lặng, yên lặng trong chốc lát, được không? Để tớ xem thử." Ngải Phật thét chói tai làm biểu tình của Lạp Phu Nhĩ cũng bắt đầu bất an theo, y cơ hồ cưỡng chế Ngải Phật ngậm lại miệng sau đó mới xoay người một lần nữa đối mặt với Chu Nghị vẫn luôn an tĩnh ngồi đó: "Lúc này không phải là thời điểm nói giỡn, cho nên nhìn tớ, nói thật đi được không? Cậu là đang trêu chọc chúng tớ thôi, đúng không?"
Đúng là đang chọc ngươi chơi thật---đây là ý nghĩ trong lòng của Chu Nghị trong giờ phút này, nhưng trên mặt như cũ không hiện, bảo trì kỹ thuật diễn phát huy trình độ vượt xa người thường: "Vui đùa cái gì? Các cậu đến tột cùng là ai? Mà tôi...lại là ai?"
Rất tốt, mở miệng lại lần nữa trực tiếp làm Ngải Phật khóc thành tiếng: "Làm sao bây giờ, Lạp Phu Nhĩ, chúng ta gây ra đại họa rồi, não Reb hỏng rồi."
Nhân ngư gọi là Lạp Phu Nhĩ giờ phút này hiển nhiên cũng không biết làm cái gì mới tốt, y buông lỏng tay nắm lấy bả vai Ngải Phật, có chút mất hồn mất vía.
Chu Nghị mắt lạnh ở một bên nhìn một tên khóc thút tha thút thít, một tên tựa như không có hồn đang ngẩn người không biết nghĩ cái gì, một lần nữa cuối đầu nhìn thoáng qua đuôi cá như khổng tước màu xanh lục dưới thân mình, ở trong lòng mắng một câu, sau đó một lần nữa vẻ mặt mờ mịt mà nhìn hai nhân ngư kia, mở miệng hỏi: "Vì sao đầu óc tôi hỏng rồi các cậu liền xong đời?"
Lạp Phu Nhĩ liếc mắt nhìn Chu Nghị một cái, không nói chuyện, mà Ngải Phật đương khóc thảm hề hề tiến đến trước mặt Chu Nghị giải thích: "Cậu cái gì cũng không biết, người khác nhất định sẽ nhìn ra tới, như vậy chẳng phải bọn họ sẽ nhìn ra tới cậu bị thương hay sao, lúc đó cũng sẽ biết chúng ta đi cấm địa, sau đó tộc trưởng cũng sẽ biết, tộc trưởng biết suy ra ba ba của chúng ta cũng sẽ biết, kết quả nhất định sẽ rất thảm!" Nói tới đây, Ngải Phật giống như nghĩ tới chuyện cũ thương tâm gì đó, khóc lợi hại hơn, mà một bên Lạp Phu Nhĩ sắc mặt cũng trắng thêm ba phần.
Chu Nghị bị Ngải Phật khóc đau đầu, hắn giơ tay đối với Ngải Phật làm động tác dừng lại: "Có ai biết chúng ta đi qua cấm địa? Có ai biết tôi bị thương?"
"Không, không có ai cả." Ngải Phật nấc cục đáp: "Chúng tớ trộm đem cậu về đây."
Chu Nghị nghe xong gật gật đầu, từng bước một hướng dẫn suy nghĩ của Ngải Phật theo ý mình: "Cho nên, không có người biết chúng ta đi cấm địa, cũng không có người biết tôi bị thương. Nói như vậy, tôi cái gì cũng không biết, chẳng lẽ các cậu cái gì cũng không biết?"
"Cậu muốn nói gì?" Lúc này Lạp Phu Nhĩ một bên lên tiếng. truyện đam mỹ
Chu Nghị quay đầu: "Ý của tôi là tôi cái gì cũng không biết, các cậu nói cho tôi là được rồi, như vậy tôi cái gì cũng sẽ biết. Còn vết thương này..." Chu Nghị chỉ chỉ cánh tay có miệng vết thương: "Chẳng lẽ nhất thiết phải ở cấm địa mới có vết thương như vậy sao?"
Nghe Chu Nghị nói, Lạp Phu Nhĩ dần dần hiểu được vấn đề: "Đương nhiên không phải, thời điểm bắt cá nếu gặp phải bãi đá ngầm sắc bén, nếu không chú ý cũng sẽ bị thương."
"Cho nên, chuyện này bị kết tội sao?" Trên mặt Chu Nghị lộ ra tươi cười ý vị thâm trường.
Sắc mặt Lạp Phu Nhĩ cũng dần dần không còn tái nhợt, cùng nhau gợi lên khóe miệng, mà Ngải Phật nước mắt còn treo ở trên lông mi chẳng hiểu gì cả: "Các cậu đang nói cái gì vậy?"
Lạp Phu Nhĩ cùng Chu Nghị quay đầu nhìn nhân ngư thân hình cao to, đầu óc chậm chạp, đồng thanh nói: "Phương pháp trốn tránh trừng phạt."
Thì thầm thì thầm hồi lâu, ba con nhân ngư rốt cuộc thỏa thuận xong lời khai, cuối cùng Chu Nghị chuẩn bị lấy cái cớ có chút mệt mỏi hống Lạp Phu Nhĩ cùng Ngải Phật rời đi, thời điểm trước khi đi Ngải Phật vẻ mặt lo lắng hỏi: "Reb, một mình cậu thật sự không sao chứ?"
"Đương nhiên không sao." Biểu tình Chu Nghị thực hàm hậu: "Tôi chỉ là có chút mệt mỏi, đầu hơi có chút choáng mà thôi, những chỗ khác đều rất tốt, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được."
Lạp Phu Nhĩ nhìn sắc mặt Chu Nghị hồng nhuận xác thực không giống như có vấn đề lớn gì, vì thế lôi kéo Ngải Phật: "Đừng lo lắng cho Reb, tớ tin tưởng cậu ấy có thể tự mình chiếu cố tốt bản thân. Ngải Phật, chúng ta cần thiết phải về nhà, các ba ba không thích chúng ta du đãng bên ngoài khi trời quá muộn."
Nói xong Lạp Phu Nhĩ nhìn về phía Chu Nghị: "Reb, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tớ cùng Ngải Phật ngày mai bắt cá mang đến cho cậu."
"Chuyện này không thể nào tốt hơn." Chu Nghị biểu hiện phi thường cảm kích, tiến lên vỗ vỗ bả vai Ngải Phật cùng Lạp Phu Nhĩ: "Các cậu đúng là anh em tốt của tôi."
Lời nói của Chu Nghị làm trên mặt hai nhân ngư lộ ra nụ cười lớn, Ngải Phật cũng không còn là bộ dáng khóc bao: "Cậu nhanh vào trong nghỉ ngơi đi, Reb, ngày mai chúng tớ nhất định sẽ đến xem cậu."
"Ừm." Chu Nghị gật gật đầu, hướng đến hai nhân ngư đang đứng vẫy vẫy tay: "Trên đường cẩn thận."
"Ừm, mai gặp lại." Hai nhân ngư cũng vẫy vẫy tay, sau đó xoay đuôi bơi khỏi tầm mắt của Chu Nghị.
Chờ đến thời điểm không nhìn thấy thân ảnh của hai nhân ngư, gương mặt tươi cười của Chu Nghị phai nhạt, hắn trầm khuôn mặt về tới 'nhà' mình.
Xiêu xiêu vẹo vẹo mà bơi tới trên giường, Chu Nghị nhìn trần nhà xám xịt, lại tuôn ra một câu: "MLGBD!"
Nga, được rồi, các ngươi không thể chỉ trích Chu Nghị, hắn hỏa khí quá lớn, rốt cuộc ai gặp phải chuyện như vậy mà không chửi tục đâu, kia mới gọi là kì quái, rốt cuộc chuyện này quá hố cha.
Từ khi Chu Nghị tỉnh lại, hắn bắt đầu cảm thấy chuyện này là một giấc mộng rất chân thật, thật không thể thật hơn được nữa, chờ đến khi Chu Nghị vô ý đụng phải miệng vết thương, cảm nhận được đau đớn sau đó trong một chốc kia tâm hắn liền trầm xuống tới đáy--- Này m* nó không phải mộng, là sự thật.
Chính mình biến thành một nhân ngư, Chu Nghị biến thành một nhân ngư. Nếu lúc trước có ai đó nói với Chu Nghị: 'Hắc, anh em, cậu kì thật là nhân ngư." Chu Nghị tám chín phần mười sẽ trợn trắng mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lung tung hô ứng theo: 'Được thì quá tốt, chờ anh cua được cô em eo nhỏ mông to ngực dùng vỏ sò che lại, sau đó giới thiệu cho chú em muốn hay không?"
Chính là hiện tại, thời điểm Chu Nghị gặp phải chuyện này thật, hắn đã không có hứng thú đùa cợt nào, liên tiếp những câu quốc ca cấm thiếu nhi nghe từ trong lòng hắn phun trào mà ra, theo sau đó hắn rốt cuộc nhớ tới bản thân trước khi tỉnh lại. Đến bữa tiệc, uống rượu, cuối cùng còn thể hiện lái xe, sau lại đầu óc từng đợt choáng váng, lại sau đó, liền đến nơi này.
Nghĩ tới bộ dạng chính mình giống hai nhân ngư vừa mới rời đi kia, Chu Nghị càng choáng váng, chính mình từ sợi tóc đến ngón chân đều là người TQ thuần đến không thể thuần hơn được nữa, xuyên qua như thế nào lại vừa vượt biên giới vừa vượt chủng tộc, thậm chí là vượt gen di truyền? Mắt một nhắm lại mở mắt, đến thế giới nhân ngư, còn gọi là Rebertin một nhân ngư ăn no cả nhà không đói bụng vừa độc thân còn lưu manh. Nhân ngư tóc vàng mắt xanh đương nhiên là có, nhưng nhân ngư dùng vỏ sò che lại ngực thì không có, bởi vì nơi này tất cả đều là nam, banh ngực lộ vú các ngươi tùy tiện xem. Nghĩ đến đây Chu Nghị liền nhịn không được dùng cánh tay đắp lên đôi mắt, hiện tại cái trò đùa xuyên qua này còn xuyên ra phong cách xuyên ra trình độ, muốn gặp phải khác phái chắc chờ tới khi nghẹn chết đi.
Trước khi xuyên qua Chu Nghị cũng đã ở trong xã hội nhân mô cẩu dạng lăn lộn nhiều năm, năng lực tiếp thu càng cường, lúc này hắn cũng từ chấn động khi biết mình xuyên qua dần tỉnh lại, đánh giá cái đuôi thật lớn hình khổng tước mang theo vẩy màu xanh lục của mình, lại nhìn nhìn ngón tay bị tấm màn hơi mỏng gắn liền nhau giữa các ngón tay, lại sờ sờ gương mặt của bản thân, Chu Nghị đưa ra kết luận lớn lên cũng không tệ lắm, sau đó hắc hắc mà cười một chút, lẩm bẩm: "Anh chính là thanh niên doanh nhân kiệt xuất, chỗ nào cũng có thể hỗn đến hô mưa gọi gió, các vị mau nhìn đi!" Nói xong mắt một bế liền lăn ra ngủ. Bởi vì cảm xúc phập phập phồng phồng quá mức kích động làm hắn thực sự có chút mệt mỏi, đương nhiên, Chu Nghị sẽ không thừa nhận hắn còn có tư tâm nho nhỏ, không chừng một giấc ngủ tỉnh dậy thấy mình nằm ở bệnh viện thì sao.
Ban đầu náo nhiệt một trận, phòng nhỏ trong một bãi đá ngầm rốt cuộc rơi vào yên lặng, quá mức mỏi mệt đi vào giấc ngủ, Chu Nghị không phát hiện bên ngoài phòng của mình có bóng đen dừng trong chốc lát sau đó xoay người rời đi, chỉ hiện lên ánh sáng soi rõ vảy màu lam nhạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.