Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện, Tôi Kết Hôn Cùng Npc
Chương 48: Có em chữa lành quá khứ cho ta.
Túc Họa Mặc Nhiên
26/04/2023
Người kia chầm chậm đi đến phía sau hắn, bước đi của người đó nhịp nhàng đến
mức không phát ra bất kì một tiếng động nào, Karlis hoàn toàn không nhận ra.
Đến khi một hơi thở phả vào cần cổ của hắn, Karlis mới giật thót mình xoay người lại.
Alexander khoanh tay nhìn hắn, mày khẽ nhướng:"Đang suy nghĩ chuyện gì mà sắc mặt trong khó coi vậy?"
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Karlis thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm chầm lấy Alexander, vùi mặt vào bả vai của anh. Alexander thoáng ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đáp lại cái ôm của hắn.
Hai người cứ như vậy ôm nhau một lúc, mãi đến khi tâm trạng của Karlis bình ổn lại đôi chút, hắn lên tiếng:
"Alexander... Ngài đã phải trải qua những chuyện như thế nào vậy? Tại sao ngài không nói với tôi cơ chứ..."
Alexander thoáng ngẩn người nhưng anh chỉ cười khẽ không nói, anh vỗ về Karlis một lúc:
"Chẳng phải bây giờ ta đã có em rồi sao?"
"Có tôi thì làm sao cơ chứ?"-Karlis lầm bầm.
"Có em chữa lành quá khứ cho ta."
Karlis ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt xanh ngọc tràn đầy sự dịu dàng của Alexander, bao nhiêu lần muốn nói đều nghẹn lại trong lòng, không thể nào thốt lên được.
Alexander xoa nhẹ đôi môi của hắn, khẽ nâng cằm hắn lên, đặt xuống một nụ hôn.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, không mang theo dục vọng, không nông cũng không quá sâu, đủ khiến trái tim Karlis trở nên bình ổn.
Đôi mắt hắn mơ màng....Những chuyện Rayson kể đều đã qua rồi...người trong câu chuyện đang đứng trước mặt hắn, đang nâng niu hắn...Mọi chuyện đều đã là quá khứ cả rồi.
.....
Đêm nay có lẽ là đêm yên bình cuối cùng của Alexander, hoàng hậu lắm mưu nhiều kế như thế, lẽ nào chịu để yên cho anh chạy trốn sao?
Alexander cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường, cảm nhận được nhịp thở đều của hắn, đặt một nụ hôn nhẹ xuống trán, vuốt ve mái tóc của hắn rồi xoay người bỏ đi.
Một con người đáng quý đến thế, đẹp đẽ đến thế không nên bị liên lụy bởi một người như anh, một kẻ đã định sẽ không thể có một cuộc đời bình yên.
Alexander ra khỏi cổng biệt thự Alarie, gật đầu với Rayson đứng đợi sẵn từ bên ngoài rồi nhanh chóng lên ngựa. Anh thúc ngựa hướng thẳng về vùng ngoại ô.
Rayson nhìn theo bóng lưng anh rời đi, lại nhìn lá thư đặt trong tay mình, khẽ thở dài....
....
Có lẽ những chuyện gặp phải suốt hai ngày nay khiến Karlis không thể nào ngủ yên, hắn luôn chìm trong sự mộng mị mà đến cả bản thân cũng chẳng hiểu vì sao.
Hắn theo thói quen tìm đến hơi ấm quen thuộc, đến khi nắm được bàn tay bên cạnh mình, hắn mới có thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn không thể ngủ say.
Đến khi Karlis tỉnh lại thì trời đã tờ mờ sáng. Hắn không thể ép bản thân ngủ tiếp được nên cứ thế mà thức dậy.
Hắn sờ soạng bên cạnh, không tìm thấy người mình muốn tìm đâu, hắn nhíu chặt mày, nghĩ bụng:
"Trời còn chưa sáng hẳn mà ngài ấy đã có việc phải làm rồi sao?"
Chuyện hắn tỉnh lại mà không có sự xuất hiện của Alexander là chuyện thường ngày, bởi anh luôn thức dậy và xử lí công việc giúp hắn. Nhưng không hiểu vì sao hôm nay, trong lòng Karlis lại dâng lên một cảm giác bất an kì lạ.
Karlis không nghĩ ngợi nhiều liền thay đồ muốn ra bên ngoài, hắn chạy ra khỏi cửa, bắt gặp Rayson đang ngồi một bên ngủ gật, giống như đã túc trực ở đây từ lâu lắm rồi vậy.
Karlis ngồi xuống, lay người Rayson:"Rayson, Rayson...tại sao ngươi lại ở đây? Alex....nhị hoàng tử đâu rồi?"
Rayson từ từ mở mắt, ngay sau đó liền nắm chặt cổ tay Karlis.
Karlis giật mình, không ngờ Rayson lại phản ứng mạnh như thế, ngay sau đó Rayson đã nới lỏng cổ tay hắn ra mà lên tiếng:
"Công tước, ngài dậy sớm vậy sao..."
"Ngươi...."- Karlis cúi đầu:"Nhị hoàng tử đang ở đâu?"
Rayson lắc đầu:"Tôi không biết."
"Thật?"- Karlis nghi hoặc.
Rayson nhìn thẳng vào mắt hắn mà gật đầu chắc nịch.
"Ngươi trở về phòng ngủ đi, làm sao lại ngủ ở ngoài hành lang như thế này cơ chứ?"- Karlis vừa nói vừa đứng dậy.
Rayson cũng đứng dậy theo hắn, nói:"Tôi ngủ quên, đi tuần, xong ngủ mất."
Ánh mắt Rayson không một chút gợn sóng, chỉ có sự mơ màng do chưa tỉnh hẳn gây nên nhưng Karlis vẫn nhìn ra đôi mắt đó đang nói dối hắn.
Hắn gật đầu, toan đi ra ngoài thì Rayson lại lần nữa kéo hắn lại.
"Có chuyện gì nữa?"- Lần này Karlis thật sự tức giận.
"Sáng sớm như thế này ngài còn định đi đâu, ngài nên quay lại nghỉ ngơi đi, đến khi trời sáng hẳn rồi đi."
Karlis cười khẩy:"Ha, đợi một lúc nữa để Alexander đi mất sao?"
Đến khi một hơi thở phả vào cần cổ của hắn, Karlis mới giật thót mình xoay người lại.
Alexander khoanh tay nhìn hắn, mày khẽ nhướng:"Đang suy nghĩ chuyện gì mà sắc mặt trong khó coi vậy?"
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Karlis thở phào nhẹ nhõm, hắn ôm chầm lấy Alexander, vùi mặt vào bả vai của anh. Alexander thoáng ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đáp lại cái ôm của hắn.
Hai người cứ như vậy ôm nhau một lúc, mãi đến khi tâm trạng của Karlis bình ổn lại đôi chút, hắn lên tiếng:
"Alexander... Ngài đã phải trải qua những chuyện như thế nào vậy? Tại sao ngài không nói với tôi cơ chứ..."
Alexander thoáng ngẩn người nhưng anh chỉ cười khẽ không nói, anh vỗ về Karlis một lúc:
"Chẳng phải bây giờ ta đã có em rồi sao?"
"Có tôi thì làm sao cơ chứ?"-Karlis lầm bầm.
"Có em chữa lành quá khứ cho ta."
Karlis ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt xanh ngọc tràn đầy sự dịu dàng của Alexander, bao nhiêu lần muốn nói đều nghẹn lại trong lòng, không thể nào thốt lên được.
Alexander xoa nhẹ đôi môi của hắn, khẽ nâng cằm hắn lên, đặt xuống một nụ hôn.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, không mang theo dục vọng, không nông cũng không quá sâu, đủ khiến trái tim Karlis trở nên bình ổn.
Đôi mắt hắn mơ màng....Những chuyện Rayson kể đều đã qua rồi...người trong câu chuyện đang đứng trước mặt hắn, đang nâng niu hắn...Mọi chuyện đều đã là quá khứ cả rồi.
.....
Đêm nay có lẽ là đêm yên bình cuối cùng của Alexander, hoàng hậu lắm mưu nhiều kế như thế, lẽ nào chịu để yên cho anh chạy trốn sao?
Alexander cúi đầu nhìn người đang nằm trên giường, cảm nhận được nhịp thở đều của hắn, đặt một nụ hôn nhẹ xuống trán, vuốt ve mái tóc của hắn rồi xoay người bỏ đi.
Một con người đáng quý đến thế, đẹp đẽ đến thế không nên bị liên lụy bởi một người như anh, một kẻ đã định sẽ không thể có một cuộc đời bình yên.
Alexander ra khỏi cổng biệt thự Alarie, gật đầu với Rayson đứng đợi sẵn từ bên ngoài rồi nhanh chóng lên ngựa. Anh thúc ngựa hướng thẳng về vùng ngoại ô.
Rayson nhìn theo bóng lưng anh rời đi, lại nhìn lá thư đặt trong tay mình, khẽ thở dài....
....
Có lẽ những chuyện gặp phải suốt hai ngày nay khiến Karlis không thể nào ngủ yên, hắn luôn chìm trong sự mộng mị mà đến cả bản thân cũng chẳng hiểu vì sao.
Hắn theo thói quen tìm đến hơi ấm quen thuộc, đến khi nắm được bàn tay bên cạnh mình, hắn mới có thể tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn không thể ngủ say.
Đến khi Karlis tỉnh lại thì trời đã tờ mờ sáng. Hắn không thể ép bản thân ngủ tiếp được nên cứ thế mà thức dậy.
Hắn sờ soạng bên cạnh, không tìm thấy người mình muốn tìm đâu, hắn nhíu chặt mày, nghĩ bụng:
"Trời còn chưa sáng hẳn mà ngài ấy đã có việc phải làm rồi sao?"
Chuyện hắn tỉnh lại mà không có sự xuất hiện của Alexander là chuyện thường ngày, bởi anh luôn thức dậy và xử lí công việc giúp hắn. Nhưng không hiểu vì sao hôm nay, trong lòng Karlis lại dâng lên một cảm giác bất an kì lạ.
Karlis không nghĩ ngợi nhiều liền thay đồ muốn ra bên ngoài, hắn chạy ra khỏi cửa, bắt gặp Rayson đang ngồi một bên ngủ gật, giống như đã túc trực ở đây từ lâu lắm rồi vậy.
Karlis ngồi xuống, lay người Rayson:"Rayson, Rayson...tại sao ngươi lại ở đây? Alex....nhị hoàng tử đâu rồi?"
Rayson từ từ mở mắt, ngay sau đó liền nắm chặt cổ tay Karlis.
Karlis giật mình, không ngờ Rayson lại phản ứng mạnh như thế, ngay sau đó Rayson đã nới lỏng cổ tay hắn ra mà lên tiếng:
"Công tước, ngài dậy sớm vậy sao..."
"Ngươi...."- Karlis cúi đầu:"Nhị hoàng tử đang ở đâu?"
Rayson lắc đầu:"Tôi không biết."
"Thật?"- Karlis nghi hoặc.
Rayson nhìn thẳng vào mắt hắn mà gật đầu chắc nịch.
"Ngươi trở về phòng ngủ đi, làm sao lại ngủ ở ngoài hành lang như thế này cơ chứ?"- Karlis vừa nói vừa đứng dậy.
Rayson cũng đứng dậy theo hắn, nói:"Tôi ngủ quên, đi tuần, xong ngủ mất."
Ánh mắt Rayson không một chút gợn sóng, chỉ có sự mơ màng do chưa tỉnh hẳn gây nên nhưng Karlis vẫn nhìn ra đôi mắt đó đang nói dối hắn.
Hắn gật đầu, toan đi ra ngoài thì Rayson lại lần nữa kéo hắn lại.
"Có chuyện gì nữa?"- Lần này Karlis thật sự tức giận.
"Sáng sớm như thế này ngài còn định đi đâu, ngài nên quay lại nghỉ ngơi đi, đến khi trời sáng hẳn rồi đi."
Karlis cười khẩy:"Ha, đợi một lúc nữa để Alexander đi mất sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.