Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện, Tôi Kết Hôn Cùng Npc
Chương 41: Quá khứ 1
Túc Họa Mặc Nhiên
26/04/2023
Có một tin đồn được lan truyền khắp vương quốc Carlender. Đức vua sủng một kỹ nữ đến mức sinh ra một đứa con, đứa con đó được chính tay đức vua
bồng bế và phong tước nhị hoàng tử, đặt tên là Alexander Richelieu.
Mọi người đều nghĩ rằng nàng kỹ nữ kia sẽ thay thế vị trí hoàng hậu để lên làm hoàng hậu đương nhiệm nhưng sau đó không lâu nàng kỹ nữ đã chết bất đắc kì tử mà không rõ lý do. Tinh thần của đức vua cũng từ đó mà sa sút.
Nhị hoàng tử Alexander Richelieu cha không thương mẹ không yêu lớn lên trong vòng tay của người hầu trong cung. Alexander sống cực kỳ kín tiếng chứ chẳng như hoàng huynh của mình.
Chính xác thì Alexander đã bị giam lỏng trong chính nơi mình sinh ra, không có người để dựa dẫm, không có người để tâm sự. Đến mức mà đến khi lên sáu tuổi anh mới được gặp cha mình lần đầu tiên.
Đó là vào một buổi sáng âm u.
Alexander vẫn như mọi hôm, ôm khư khư quyển sổ nhỏ rồi vẽ vời lên đấy. Bỗng có một người lạ mặt đi vào, người đó đứng trước mặt anh, liếc nhìn anh bằng ánh mắt của bề trên.
Alexander vô thức rụt người lại, anh ôm chặt quyển sổ trong lòng không dám nhìn thẳng vào mắt người đó.
Rồi bỗng nhiên người đó lại lên tiếng:
"Ngoài khuôn mặt giống nàng ấy ra ngươi chẳng thừa hưởng được chút nào tính cách của nàng ấy à?"
Alexander giật thót ngẩng mặt nhìn ông ta. Một người hầu thường ở bên cạnh Alexander chạy vào hành lễ:
"Đức vua thứ tội, là thần không chăm sóc tốt cho nhị hoàng tử!"
Đức vua? Người này...là cha mình sao?
Đó là suy nghĩ lóe lên trong đầu một đứa nhóc sáu tuổi. Lần đầu tiên anh được gặp cha mình.
Dù vẫn có chút sợ hãi nhưng Alexander đã cố lấy hết can đảm túm lấy góc áo của đức vua, gọi một tiếng:"Cha..."
Vào khoảng khắc đó, ánh nhìn trong mắt đức vua đã không còn đáng sợ nữa...dường như có một thứ gì đó lóe sáng cho mắt ông ta.
Nhưng không lâu sau đó ông ta liền hất anh ngã phịch ra đất, quay sang nói với người hầu đang quỳ:
"Chuẩn bị cho nó thật sạch sẽ, ta sẽ đưa nó đến bãi săn chiều nay."
"V-vâng."
...
Nhị hoàng tử Alexander Richelieu lần đầu tiên được ngắm nhìn thế giới bên ngoài, cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Không biết vì sao hôm nay đức vua có hứng thú đưa Alexander đến bãi săn nhưng điều đó đã khiến hoàng hậu vô cùng khó chịu. Trước khi rời khỏi hoàng cung, hoàng hậu đã gọi riêng Alexander vào "dặn dò", ý của bà ta đại khái là:
Ngươi chỉ là một kẻ thay thế cho con trai ta thôi, đừng mơ mộng hão huyền rằng chức thái tử sẽ thuộc về mình, biết thân biết phận đi.
Từ khi biết suy nghĩ Alexander đã nhận thức được rằng mình chỉ là cái gai trong mắt những người trong cung, nên những năm qua anh vẫn luôn an phận. Nhưng lần này được đích thân đức vua đưa đi như thế, đúng là không thể không nghĩ nhiều.
Đức vua đưa anh đến bãi săn xong liền bước lên vị trí của mình, Alexander chỉ biết đi sau cha của mình, đến khi anh chuẩn bị bước lên bục cùng vua cha thì ông ta liền nhíu mày, một người hầu đứng cạnh liền ngăn anh lại:
"Nhị hoàng tử, đây là vị trí thuộc về đức vua và đại hoàng tử. Hôm nay đại hoàng tử không đến tham dự nên vị trí này phải được để trống, còn vị trí của ngài chính là phía bên này."
Người hầu chỉ tay sang bên trái, nơi đó có rất nhiều trẻ con đang ngồi, nhìn có vẻ như là nơi dành cho con cái của cái quý tộc.
Alexander im lặng đi sang bên đó, ở đó có rất nhiều người, mà quan trọng hơn hết bọn họ đều đang xoay quanh một người.
Alexander đứng ở ghế cuối cùng nhìn sang bên đấy qua khe hở, ở giữa cả đám trẻ con là một cậu nhóc với mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh trông rất đáng yêu. Cậu nhóc đang vẽ thứ gì đó cho một cô bé.
Alexander cứ ngắm nhìn cậu bé ấy mãi, dường như chẳng thể dứt ra được. Rồi đột nhiên cậu bé ngẩng mặt hướng về phía anh, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nhoẻn miệng cười .
Khoảng khắc đó đối với Alexander mà nói thật vô cùng thần kì. Đó là một nụ cười rất đỗi dịu dàng chứ chẳng phải những nụ cười gượng ép mà mọi người trong hoàng cung dành cho anh.
Alexander bỗng nhận ra rằng, thì ra trên đời này không phải ai cũng giống như ai.
Nhưng nhìn người ta mãi cũng chẳng được, Alexander đỏ mặt quay đi, anh chú tâm vào xem các quý tộc chuẩn bị ngựa và vật dụng săn bắn.
Bãi săn này thuộc khu vực sở hữu của hoàng gia, là nơi tổ chức săn bắn mỗi ba tháng một lần. Các quý tộc sẽ cùng nhau phi ngựa vào khu rừng, bắt lấy những con vật họ cho là tuyệt để mang về dâng lên đức vua. Đức vua thích món nào sẽ nhận lấy nó và trọng thưởng, còn những con vật còn lại sẽ được nướng lên và chia cho tất cả mọi người.
Alexander thích thú nhìn những chú ngựa kia. Từ trước đến giờ anh chỉ nhìn thấy nó qua tranh ảnh chứ chưa từng được chứng kiến ngoài đời. Hình ảnh bên ngoài quả thật xinh đẹp hơn trong sách gấp nghìn lần.
Đang mải mê ngắm nhìn xung quanh, bên cạnh Alexander bỗng xuất hiện một luồng nhiệt.
Anh giật mình quay sang thì trông thấy cậu bé lúc nãy đang ngồi trong đám đông đã ngồi bên cạnh mình. Anh còn đang thắc mắc có chuyện gì xảy ra thì cậu bé đã lên tiếng:
"Ngài chính là nhị hoàng tử đúng không? Tôi là Karlis Alarie, con trai của công tước Alarie đó!"
Mọi người đều nghĩ rằng nàng kỹ nữ kia sẽ thay thế vị trí hoàng hậu để lên làm hoàng hậu đương nhiệm nhưng sau đó không lâu nàng kỹ nữ đã chết bất đắc kì tử mà không rõ lý do. Tinh thần của đức vua cũng từ đó mà sa sút.
Nhị hoàng tử Alexander Richelieu cha không thương mẹ không yêu lớn lên trong vòng tay của người hầu trong cung. Alexander sống cực kỳ kín tiếng chứ chẳng như hoàng huynh của mình.
Chính xác thì Alexander đã bị giam lỏng trong chính nơi mình sinh ra, không có người để dựa dẫm, không có người để tâm sự. Đến mức mà đến khi lên sáu tuổi anh mới được gặp cha mình lần đầu tiên.
Đó là vào một buổi sáng âm u.
Alexander vẫn như mọi hôm, ôm khư khư quyển sổ nhỏ rồi vẽ vời lên đấy. Bỗng có một người lạ mặt đi vào, người đó đứng trước mặt anh, liếc nhìn anh bằng ánh mắt của bề trên.
Alexander vô thức rụt người lại, anh ôm chặt quyển sổ trong lòng không dám nhìn thẳng vào mắt người đó.
Rồi bỗng nhiên người đó lại lên tiếng:
"Ngoài khuôn mặt giống nàng ấy ra ngươi chẳng thừa hưởng được chút nào tính cách của nàng ấy à?"
Alexander giật thót ngẩng mặt nhìn ông ta. Một người hầu thường ở bên cạnh Alexander chạy vào hành lễ:
"Đức vua thứ tội, là thần không chăm sóc tốt cho nhị hoàng tử!"
Đức vua? Người này...là cha mình sao?
Đó là suy nghĩ lóe lên trong đầu một đứa nhóc sáu tuổi. Lần đầu tiên anh được gặp cha mình.
Dù vẫn có chút sợ hãi nhưng Alexander đã cố lấy hết can đảm túm lấy góc áo của đức vua, gọi một tiếng:"Cha..."
Vào khoảng khắc đó, ánh nhìn trong mắt đức vua đã không còn đáng sợ nữa...dường như có một thứ gì đó lóe sáng cho mắt ông ta.
Nhưng không lâu sau đó ông ta liền hất anh ngã phịch ra đất, quay sang nói với người hầu đang quỳ:
"Chuẩn bị cho nó thật sạch sẽ, ta sẽ đưa nó đến bãi săn chiều nay."
"V-vâng."
...
Nhị hoàng tử Alexander Richelieu lần đầu tiên được ngắm nhìn thế giới bên ngoài, cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Không biết vì sao hôm nay đức vua có hứng thú đưa Alexander đến bãi săn nhưng điều đó đã khiến hoàng hậu vô cùng khó chịu. Trước khi rời khỏi hoàng cung, hoàng hậu đã gọi riêng Alexander vào "dặn dò", ý của bà ta đại khái là:
Ngươi chỉ là một kẻ thay thế cho con trai ta thôi, đừng mơ mộng hão huyền rằng chức thái tử sẽ thuộc về mình, biết thân biết phận đi.
Từ khi biết suy nghĩ Alexander đã nhận thức được rằng mình chỉ là cái gai trong mắt những người trong cung, nên những năm qua anh vẫn luôn an phận. Nhưng lần này được đích thân đức vua đưa đi như thế, đúng là không thể không nghĩ nhiều.
Đức vua đưa anh đến bãi săn xong liền bước lên vị trí của mình, Alexander chỉ biết đi sau cha của mình, đến khi anh chuẩn bị bước lên bục cùng vua cha thì ông ta liền nhíu mày, một người hầu đứng cạnh liền ngăn anh lại:
"Nhị hoàng tử, đây là vị trí thuộc về đức vua và đại hoàng tử. Hôm nay đại hoàng tử không đến tham dự nên vị trí này phải được để trống, còn vị trí của ngài chính là phía bên này."
Người hầu chỉ tay sang bên trái, nơi đó có rất nhiều trẻ con đang ngồi, nhìn có vẻ như là nơi dành cho con cái của cái quý tộc.
Alexander im lặng đi sang bên đó, ở đó có rất nhiều người, mà quan trọng hơn hết bọn họ đều đang xoay quanh một người.
Alexander đứng ở ghế cuối cùng nhìn sang bên đấy qua khe hở, ở giữa cả đám trẻ con là một cậu nhóc với mái tóc vàng cùng đôi mắt xanh trông rất đáng yêu. Cậu nhóc đang vẽ thứ gì đó cho một cô bé.
Alexander cứ ngắm nhìn cậu bé ấy mãi, dường như chẳng thể dứt ra được. Rồi đột nhiên cậu bé ngẩng mặt hướng về phía anh, nhìn thẳng vào mắt anh rồi nhoẻn miệng cười .
Khoảng khắc đó đối với Alexander mà nói thật vô cùng thần kì. Đó là một nụ cười rất đỗi dịu dàng chứ chẳng phải những nụ cười gượng ép mà mọi người trong hoàng cung dành cho anh.
Alexander bỗng nhận ra rằng, thì ra trên đời này không phải ai cũng giống như ai.
Nhưng nhìn người ta mãi cũng chẳng được, Alexander đỏ mặt quay đi, anh chú tâm vào xem các quý tộc chuẩn bị ngựa và vật dụng săn bắn.
Bãi săn này thuộc khu vực sở hữu của hoàng gia, là nơi tổ chức săn bắn mỗi ba tháng một lần. Các quý tộc sẽ cùng nhau phi ngựa vào khu rừng, bắt lấy những con vật họ cho là tuyệt để mang về dâng lên đức vua. Đức vua thích món nào sẽ nhận lấy nó và trọng thưởng, còn những con vật còn lại sẽ được nướng lên và chia cho tất cả mọi người.
Alexander thích thú nhìn những chú ngựa kia. Từ trước đến giờ anh chỉ nhìn thấy nó qua tranh ảnh chứ chưa từng được chứng kiến ngoài đời. Hình ảnh bên ngoài quả thật xinh đẹp hơn trong sách gấp nghìn lần.
Đang mải mê ngắm nhìn xung quanh, bên cạnh Alexander bỗng xuất hiện một luồng nhiệt.
Anh giật mình quay sang thì trông thấy cậu bé lúc nãy đang ngồi trong đám đông đã ngồi bên cạnh mình. Anh còn đang thắc mắc có chuyện gì xảy ra thì cậu bé đã lên tiếng:
"Ngài chính là nhị hoàng tử đúng không? Tôi là Karlis Alarie, con trai của công tước Alarie đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.