Xuyên Thành Nhân Vật Quần Chúng
Chương 47
ALEJr
27/08/2023
Thẩm Lạc chở Thiệu An tới công ty thì không đi vào mà lại rời đi, Thiệu An thắc mắc hỏi " Không đi làm sao?".
Thẩm Lạc đáp " Ba lớn gọi tôi về tiếp nhận điều hành tổng tập đoàn bên kia, phía bên công ty này đành phải nhờ anh hỗ trợ rồi".
Thiệu An ậm ừ một tiếng rồi đóng cửa xe lại " Đi đường chú ý an toàn đó". Cậu bất giác đứng nhìn Thẩm Lạc đi xa khuất rồi mới tỉnh táo lại mà đi vào công ty.
Công việc của Thiệu An chủ yếu chính là tổng hợp thông tin hoạt động của công ty tới cho Thẩm Lạc, nhưng hiện giờ Thẩm Lạc đã cho cậu toàn quyền quyết định xử lý, quả là có chút khó nhưng nghĩ lại công ty là của bạn trai mình, sợ cái gì cơ chứ, cùng lắm có gì không biết thì gọi điện hỏi là được.
Một tuần trôi qua, trong thời gian này Thẩm Lạc phải tiếp nhận dần việc điều hành tập đoàn Thẩm thị nên cả ngày đều bận rộn, có khi ngủ lại luôn ở văn phòng cho nên hai người rất ít thời gian gặp mặt nhau. Thẩm Lạc chu đáo thuê tài xế đưa đón Thiệu An đi làm mỗi ngày, có thể nói là cuộc sống trong mơ của cậu từ trước tới giờ. Cái ngày còn lo bữa sau không có gì để ăn đó nào dám nghĩ tới có ngày cuộc sống của cậu lại có thể thuận lợi như bây giờ.
Thiệu An nhận được cuộc gọi của Thẩm Đường " Alo?".
" Thiệu ca! Anh dâu! giang hồ có chuyện cần trợ giúp" Thẩm Đường hấp tấp nói.
Thiệu An đang tưới cây quanh nhà, trong đầu cậu cứ hiện lên hình ảnh của Thẩm Lạc mãi thôi, thế nhưng nghe vậy thì liền đặt bình nước xuống " Có chuyện gì cậu có cứ nói, giúp được anh sẽ giúp liền".
Thẩm Đường hình như đang chạy, có tiếng thở hồng hộc " Cái người hay đi cùng Thẩm Đằng anh còn nhớ chứ?".
Thiệu An nhớ tới cậu bé ngoan ngoãn luôn miệng gọi cậu là tiên sinh kia " Là Mộ Thiếu Cẩn? cậu ấy làm sao?".
" Hiện tại không có thời gian giải thích, em gửi cho anh định vị của cậu ấy, nơi này khá gần nhà anh. em và Đằng ca cũng đang trên đường tới".
Thiệu An mau chóng chạy đi tìm giày, cùng lúc đó điện thoại vang lên tiếng ting ting có tin nhắn đến, cậu vội vàng mở ra, là định vị của Mộ Thiếu Cẩn.
Thiệu An dựa theo đó mà chạy ra khỏi nhà tìm kiếm, nơi đó hình như là ở ven hồ, cách nhà cậu cũng phải 2km, Thiệu An không có xe, bình thường Thẩm Lạc cũng sẽ gọi tài xế tới đưa cậu đi làm cho nên hiện tại chỉ có thể dùng tạm động cơ chạy bằng cơm này mà thôi.
Tầm 20 phút sau, Thiệu An chạy không nổi nữa, cậu quỳ xuống đường để thở một hồi " Mệt chết tôi, ngày mai nhất định phải đi mua tạm một cái xe đạp hay xe máy gì đó, nhất định!".
Thiệu An lúc này đã chạy tới ven hồ, có điều từ vị trí của cậu tới chỗ kia cũng mất tới nửa vòng hồ.
Thiệu An chạy một hồi thì gần như thở đứt hơi, cậu nhìn quanh gần đó, phát hiện một bóng người đang ngồi thu lu một góc sau thân cây, lúc này trời đã tối, khung cảnh như vậy yếu tim một chút rất dễ bị dọa sợ.
Thiệu An đi tới gần, cậu thiếu niên kia cũng nghe thấy tiếng chân nên ngẩng đầu lên, đó là một khuôn mặt ướt đẫm nước mắt và máu, Thiệu An không hiểu có chuyện gì nhưng cậu nhìn thấy hai bàn tay của Mộ Thiếu Cẩn hình như vẫn đang chảy máu, cậu càng hốt hoảng hơn " Bạn nhỏ, có chuyện gì vậy? đừng sợ, anh là Thiệu An đây".
Mộ Thiếu Cẩn hơi lùi lại một chút, đúng lúc này có tiếng ô tô đỗ ở gần đó, Thẩm Đằng hung thần ác sát chạy tới. Mộ Thiếu Cẩn sợ hãi run rẩy, sau đó liền mặc cho vết thương trên tay mà đứng dậy chạy khuất vào bóng tối.
Thiệu An phản ứng lại thì không kịp ngăn lại nữa rồi, chưa kể cậu đã cạn kiệt sức lực rồi. Thiệu An cố chạy thêm vài bước nhưng hai chân run lên ngã khuỵu xuống, Thẩm Đường lập tức chạy tới đỡ cậu dậy " Thiệu ca, anh không sao chứ?".
" Không sao, hơi quá sức mà thôi" Thiệu An đáp lại đầy bất lực.
Thẩm Đằng không để ý nhiều, cậu ta một mạch đuổi theo Mộ Thiếu Cẩn, chắc hẳn rất nhanh bị bắt lại, dẫu sao thằng nhóc kia còn đang bị thương, còn Thẩm Đằng chẳng khác nào một con báo săn mồi cả.
Thiệu An quay sang hỏi Thẩm Đường " Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?".
Thẩm Đường thở dài một hơi " Khó nói lắm, nói chung là có một số hiểu lầm".
Thiệu An nghe vậy liền biết chuyện này khá riêng tư, cậu cũng không có tính tò mò chuyện nhà người khác nên cũng chỉ nghe biết vậy mà thôi " Anh nhìn thấy cậu nhóc kia bị thương rất nặng, tay vẫn còn đang chảy máu đấy".
Thẩm Đường gật đầu tỏ vẻ đã biết " Cũng vì vậy mà bọn em mới đuổi theo cậu ấy đấy, anh biết không, cậu ấy vì nghĩ rằng Đằng ca sẽ bỏ rơi mình nên mới tự mình hại mình như vậy đấy, aiya, thật ngốc nghếch hết chỗ nói".
Thiệu An vẻ mặt suy ngẫm, xem ra chuyện này đau đầu đấy.
* Ting ting*
Thẩm Đường nhận được tin nhắn mở ra đọc rồi kéo tay Thiệu An " Đi, em đưa anh về nhà, Đằng ca nói bên đó để anh ấy tự xử lý".
" Được" Thiệu An ngồi xe được Thẩm Đường đưa về tận nhà, cậu nghĩ tới cảnh lại phải chạy về nhà nữa là muốn ngất luôn rồi, sau này có lẽ phải tập luyện cơ thể nhiều hơn mới được.
Thẩm Lạc đáp " Ba lớn gọi tôi về tiếp nhận điều hành tổng tập đoàn bên kia, phía bên công ty này đành phải nhờ anh hỗ trợ rồi".
Thiệu An ậm ừ một tiếng rồi đóng cửa xe lại " Đi đường chú ý an toàn đó". Cậu bất giác đứng nhìn Thẩm Lạc đi xa khuất rồi mới tỉnh táo lại mà đi vào công ty.
Công việc của Thiệu An chủ yếu chính là tổng hợp thông tin hoạt động của công ty tới cho Thẩm Lạc, nhưng hiện giờ Thẩm Lạc đã cho cậu toàn quyền quyết định xử lý, quả là có chút khó nhưng nghĩ lại công ty là của bạn trai mình, sợ cái gì cơ chứ, cùng lắm có gì không biết thì gọi điện hỏi là được.
Một tuần trôi qua, trong thời gian này Thẩm Lạc phải tiếp nhận dần việc điều hành tập đoàn Thẩm thị nên cả ngày đều bận rộn, có khi ngủ lại luôn ở văn phòng cho nên hai người rất ít thời gian gặp mặt nhau. Thẩm Lạc chu đáo thuê tài xế đưa đón Thiệu An đi làm mỗi ngày, có thể nói là cuộc sống trong mơ của cậu từ trước tới giờ. Cái ngày còn lo bữa sau không có gì để ăn đó nào dám nghĩ tới có ngày cuộc sống của cậu lại có thể thuận lợi như bây giờ.
Thiệu An nhận được cuộc gọi của Thẩm Đường " Alo?".
" Thiệu ca! Anh dâu! giang hồ có chuyện cần trợ giúp" Thẩm Đường hấp tấp nói.
Thiệu An đang tưới cây quanh nhà, trong đầu cậu cứ hiện lên hình ảnh của Thẩm Lạc mãi thôi, thế nhưng nghe vậy thì liền đặt bình nước xuống " Có chuyện gì cậu có cứ nói, giúp được anh sẽ giúp liền".
Thẩm Đường hình như đang chạy, có tiếng thở hồng hộc " Cái người hay đi cùng Thẩm Đằng anh còn nhớ chứ?".
Thiệu An nhớ tới cậu bé ngoan ngoãn luôn miệng gọi cậu là tiên sinh kia " Là Mộ Thiếu Cẩn? cậu ấy làm sao?".
" Hiện tại không có thời gian giải thích, em gửi cho anh định vị của cậu ấy, nơi này khá gần nhà anh. em và Đằng ca cũng đang trên đường tới".
Thiệu An mau chóng chạy đi tìm giày, cùng lúc đó điện thoại vang lên tiếng ting ting có tin nhắn đến, cậu vội vàng mở ra, là định vị của Mộ Thiếu Cẩn.
Thiệu An dựa theo đó mà chạy ra khỏi nhà tìm kiếm, nơi đó hình như là ở ven hồ, cách nhà cậu cũng phải 2km, Thiệu An không có xe, bình thường Thẩm Lạc cũng sẽ gọi tài xế tới đưa cậu đi làm cho nên hiện tại chỉ có thể dùng tạm động cơ chạy bằng cơm này mà thôi.
Tầm 20 phút sau, Thiệu An chạy không nổi nữa, cậu quỳ xuống đường để thở một hồi " Mệt chết tôi, ngày mai nhất định phải đi mua tạm một cái xe đạp hay xe máy gì đó, nhất định!".
Thiệu An lúc này đã chạy tới ven hồ, có điều từ vị trí của cậu tới chỗ kia cũng mất tới nửa vòng hồ.
Thiệu An chạy một hồi thì gần như thở đứt hơi, cậu nhìn quanh gần đó, phát hiện một bóng người đang ngồi thu lu một góc sau thân cây, lúc này trời đã tối, khung cảnh như vậy yếu tim một chút rất dễ bị dọa sợ.
Thiệu An đi tới gần, cậu thiếu niên kia cũng nghe thấy tiếng chân nên ngẩng đầu lên, đó là một khuôn mặt ướt đẫm nước mắt và máu, Thiệu An không hiểu có chuyện gì nhưng cậu nhìn thấy hai bàn tay của Mộ Thiếu Cẩn hình như vẫn đang chảy máu, cậu càng hốt hoảng hơn " Bạn nhỏ, có chuyện gì vậy? đừng sợ, anh là Thiệu An đây".
Mộ Thiếu Cẩn hơi lùi lại một chút, đúng lúc này có tiếng ô tô đỗ ở gần đó, Thẩm Đằng hung thần ác sát chạy tới. Mộ Thiếu Cẩn sợ hãi run rẩy, sau đó liền mặc cho vết thương trên tay mà đứng dậy chạy khuất vào bóng tối.
Thiệu An phản ứng lại thì không kịp ngăn lại nữa rồi, chưa kể cậu đã cạn kiệt sức lực rồi. Thiệu An cố chạy thêm vài bước nhưng hai chân run lên ngã khuỵu xuống, Thẩm Đường lập tức chạy tới đỡ cậu dậy " Thiệu ca, anh không sao chứ?".
" Không sao, hơi quá sức mà thôi" Thiệu An đáp lại đầy bất lực.
Thẩm Đằng không để ý nhiều, cậu ta một mạch đuổi theo Mộ Thiếu Cẩn, chắc hẳn rất nhanh bị bắt lại, dẫu sao thằng nhóc kia còn đang bị thương, còn Thẩm Đằng chẳng khác nào một con báo săn mồi cả.
Thiệu An quay sang hỏi Thẩm Đường " Bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?".
Thẩm Đường thở dài một hơi " Khó nói lắm, nói chung là có một số hiểu lầm".
Thiệu An nghe vậy liền biết chuyện này khá riêng tư, cậu cũng không có tính tò mò chuyện nhà người khác nên cũng chỉ nghe biết vậy mà thôi " Anh nhìn thấy cậu nhóc kia bị thương rất nặng, tay vẫn còn đang chảy máu đấy".
Thẩm Đường gật đầu tỏ vẻ đã biết " Cũng vì vậy mà bọn em mới đuổi theo cậu ấy đấy, anh biết không, cậu ấy vì nghĩ rằng Đằng ca sẽ bỏ rơi mình nên mới tự mình hại mình như vậy đấy, aiya, thật ngốc nghếch hết chỗ nói".
Thiệu An vẻ mặt suy ngẫm, xem ra chuyện này đau đầu đấy.
* Ting ting*
Thẩm Đường nhận được tin nhắn mở ra đọc rồi kéo tay Thiệu An " Đi, em đưa anh về nhà, Đằng ca nói bên đó để anh ấy tự xử lý".
" Được" Thiệu An ngồi xe được Thẩm Đường đưa về tận nhà, cậu nghĩ tới cảnh lại phải chạy về nhà nữa là muốn ngất luôn rồi, sau này có lẽ phải tập luyện cơ thể nhiều hơn mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.