Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng
Chương 38
Tiểu Tiểu Đích Hiểu
19/12/2021
Mấy cô gái này tương đối với nhau nhưng theo trực giác Đường Miên chọn
cô gái trông có vẻ quật cường, thoạt nhìn không phải là người thích
khóc. Con gái mà gặp phải bọn buôn người thì hoảng loạn và sợ hãi là
điều dễ hiểu, nhưng hiện tại Đường Miên không thể trực tiếp đem người
mang đi, cô cần phải hiểu rõ tình hình.
Đường Miên đến bên cạnh cô gái trong góc tường, lén vươn tay tới cởi trói cho cô ấy.
Cô bé nhận thấy được một bàn tay mềm mại chạm vào mình mở to hai mắt nhìn về phía Đường Miên bên cạnh, trong bóng đêm đối diện với cô bé là một đôi mắt rất xinh đẹp, trong đôi mắt kia hiện lên ánh sáng, khiến người ta cảm thấy tâm bình tĩnh lại.
Đường Miên cởi trói cho cô bé, sau đó lấy miếng giẻ trong miệng cô ra, đè thấp âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói: “Em đã bị trói bao lâu rồi?”
Cô bé kinh ngạc liếc nhìn Đường Miên trong nháy mắt đã hiểu ra Đường Miên đang muốn tìm hiểu tình hình nói: “Em đã bị trói ba ngày, nơi này bên ngoài có người canh gác, em còn nghe bên ngoài tên lính gác bên ngoài gọi điện thoại nói có người chuẩn bị đến lấy hàng, thời gian là tối nay.”
“Dương Nhuỵ?” Đường Miên bỗng dưng nhìn chằm chằm đôi mắt của cô bé, mở miệng nói.
Dương nhuỵ nghe thấy đối phương biết tên của mình, nháy mắt đề cao cảnh giác, lui ra phía sau một chút, sau đó nhìn chằm chằm Đường Miên hỏi: “Chị là ai?”
“Quả nhiên là em.” Đường Miên nở một nụ cười nhạt, Đường Miên ngắn gọn giải thích vài câu, sau đó nói: “Chúng ta mau chạy đi, toàn bộ người đều ở chỗ này?”
“Không, còn có ba cô gái tối hôm qua bị mang đi ra ngoài, vẫn chưa trở về.” Dương Nhuỵ nhắc tới chuyện này liền nhịn không được ánh mắt trầm xuống.
Ba cô gái bị bắt đi tối hôm qua là những người đẹp nhất trong các cô, cơ hồ mang đi ra ngoài không bao lâu đã nghe bên ngoài truyền vào tiếng thét thất thanh của các cô, giằng co một lúc lâu mới dừng lại tới, nhưng ba cô gái kia vẫn chưa trở lại.
Dương Nhuỵ hoài nghi có khả năng họ đã bị giam ở chỗ khác, hoặc là…… Đã bị giết.
Đường Miên nghe thấy Dương Nhuỵ nói sắc mặt cũng trầm xuống, hai ngày sau khi bị bắt Đường Miên mới bị đưa đến đây, trước đó phải đổi đi nhiều nơi, sau khi tìm được Dương Nhụy theo kế hoạch ban đầu của Đường Miên là dẫn cô ấy rời đi ngay, nhưng trong phòng lúc này có rất nhiều cô gái, lúc này chạy trốn là mục tiêu quá lớn.
Nếu chỉ có Đường Miên thì chạy trốn khỏi những người này vô cùng dễ dàng, nhưng hiện tại có quá nhiều người, hơn nữa đều là mấy cô bé chỉ mười mấy tuổi, lỡ như trên đường bỏ trốn xảy ra chuyện gì thì sẽ rút dây động rừng.
Còn có ba cô gái đã bị mang đi, điều này khiến hành động lần này của Đường Miên xảy ra biến số.
Đường Miên và Dương Nhuỵ nói rất nhỏ, nhưng mà căn nhà này có chút nhỏ, nên cô gái bên cạnh đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người, lập tức kích động xích lại gần, đôi mắt đẫm lệ nhìn hai người trong bóng tối.
Đường Miên và Dương Nhuỵ đồng thời quay đầu lại nhìn, cuối cùng vẫn là Dương Nhuỵ động ra tay cởi trói cho cô gái, Dương Nhuỵ còn một bên dặn dò: “Cô không cần nói.”
Vài phút lúc sau các cô gái đều dược cởi trói, các cô dựa người vào nhau, có lẽ làm vậy khiến họ thấy được an toàn hơn.
Dương Nhuỵ dựa vào Đường Miên, nhìn về phía cánh cửa, tựa hồ sợ hãi người đàn ông bên ngoài có thể tiến vào bất cứ lúc nào, nhỏ giọng hỏi: “Kế tiếp làm sao bây giờ?”
“Chị ra ngoài xem tình hình, mọi người chờ ở đây đi.” Đường Miên nói xong đứng lên mở cửa.
Dương Nhuỵ lập túm chặt tay Đường Miên, nhắc nhở: “Cửa không mở được, bị khóa từ bên ngoài, hơn nữa bên ngoài còn có người canh gác, chị ra ngoài một mình rất là nguy hiểm.” Những người đàn ông đó cũng không biết thương hương tiếc ngọc.
“Không sao đâu, chị chỉ nhìn lén mọt chút.” Đường Miên lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó cất bước tới gần cánh cửa rồi dừng bước.
Ngoài cửa ——
Hai người đàn ông đứng gác bên ngoài ngáp dài, lúc này đã khuya, vào khoảng 12 giờ tối người ta dễ dàng mệt mỏi và buồn ngủ nhiều hơn.
Mệt quá làm sao bây giờ? Nói chuyện để giết thời gian vậy.
“Này, tao thấy con bé vừa vào nhà gỗ kia rất xinh đẹp, chậc chậc chậc, bộ dáng kia thật mềm mại, khẳng định so với ba đứa tối hôm qua còn ngon hơn.”
“Hắc hắc, mày cũng đừng suy nghĩ, loại mặt hàng này lão đại khẳng định không cho chúng ta chạm vào, mấy đứa chạm vào tối hôm qua là lão đại mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua chuyện, con hàng hôm nay chúng ta mà đụng vào lão đại sẽ không tha đâu. Nhưng ba đứa tối qua cũng rất ngon nha!” Một tên mở miệng đáng khinh cười, tựa hồ đang nhớ lại dư vị tốt đẹp tối đêm qua.
“Đang sung sức, chờ lát nữa đổi người chúng ta qua bên đó đi?”
“Được đó, lúc này nghẹn muốn chết rồi, mày nói xem có phải lão đại của chúng cẩn thận quá không? Mấy con nhóc kia nhiều như vậy, muốn bắt thì bắt thôi, dù sao cũng không phải là con trai, bọn con gái ấy mà muốn là sinh được liền. Chúng ta tránh trong núi sâu có phải giống chim sợ cành cong quá không?”
“Cận thận dùng thuyền được vạn năm*, lão đại của chúng ta mà không thận lỡ xảy ra chuyện gì thì ở tù mục gông đó, tao không muốn có ngày vào đó đâu.”
(*) Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
“Đâu có dễ bắt được chúng ta, lăn lộn nhiều năm như vậy rồi nếu bắt được thì sớm đã bắt.”
“Thôi, vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn, lão đại nói bên trên tiếng gió, lần này bọn cảnh sát bên kia còn nhờ quân đội giúp đỡ, đám bộ đội kia điên cuồng vậy, lỡ bắt được thì toi cả đời. Hơn nữa bọn lính thường xuống tay tàn nhẫn, nghe nói lúc bắt người có thể xuống tay nặng bao nhiêu thì nặng bấy nhiêu, chỉ cần không chết người là được. Chỉ cần nghĩ phải đối đầu với tụi quân nhân là tao thấy phát hoảng.”
“Bộ đội chính là như vậy, tao cũng không muốn gặp phải.” Tên đàn ông nói xong đột nhiên cảm giác một trận gió lạnh lướt qua, cánh tay đều nổi nổi da gà, nhìn thấy bóng đen trong bụi cây cách đó không xa sống lưng lạnh toát, quay sang tên bên cạnh hỏi: “Ê, mày có cảm thấy hơi lạnh không?”
“Có chút lạnh thật, ở vùng núi tương đối lạnh, nhưng mấy ngày hôm trước cũng không lạnh như vậy, thật kỳ quái.” Tên kia trả lời.
Lại một trận gió lạnh lướt qua, mấy cành cây cách đó không xa xôn xao rung động, bóng đen u ám ở bên kia bụi cây làm người ta cảm thấy sắp có chuyện không lành.
“Không ổn, sao tao cứ cảm giác có người nhìn mình chằm chằm vậy?”
“Mày nghĩ nhiều rồi, nơi này chỉ có tao với mày, những người khác đều ở dưới chân núi, có ai đâu mà nhìn chằm chằm mày, suy nghĩ nhiều……” Mày.
Tên kia nói từ “mày” rồi dường như bị á khẩu, bởi vì hắn đột nhiên cũng cảm giác được bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.
Hai tên đàn ông cảnh giác nhìn bốn phía, cũng không có phát hiện cái gì.
“Như vậy tà môn, mày có cho rằng ở đây có thứ gì dơ bẩn không? Lúc lên núi tao thấy dưới chân núi có vài cái mồ, mày nói có thể hay không?”
“Tao khinh, lão tử đây dương khí mười phần, bách tà bất xâm!”
“Tao nghe nói, ma quỷ đều thích xuất hiện vào nửa đêm, lúc này khuya khoắt, tao có chút sợ hãi.”
“Sợ cái rắm, mày ở chỗ này, tao đi xung quanh nhìn xem.”
“Ê, mày đừng đi! Tao sợ!”
“Mày có phải đàn ông không? Hai lượng thịt ở đũng quần mày để trang trí à? Được rồi, tao đi ra ngoài xem mày canh ở đây đừng để người chạy, xảy ra chuyện gì là toi đời hai đứa đó!”
Tên kia nói xong liền rời đi xem xét bốn phía, đi loanh quanh cả vòng mà không thấy gì cả, nửa giờ sau, tên kia trở lại trước của nhà gỗ.
Nhìn thằng đồng bọn sợ đến xanh mặt, cười nhạo: “Coi mày kìa còn nói gì là đan ông được nữa, tao nói cho mày biết, tao từ nhỏ đã không sợ ma, trước kia ở ta quê quán có người đoán mệnh nói tao nặng vía, dù thấy ma nó cũng phải tránh tao tin không?”
Tên còn lại nhìn chằm chằm sau lưng tên đó, nâng lên tay, ngón tay run rẩy mà chỉ vào hắn nói: “Mày…… Mày……”
“Tao, tao làm sao vậ? Tao cũng không phải là khoác lác. Mày đàn ông mà cũng học đòi sợ ma, nếu thật sự có ma thì để nó cứ việc tới đây, tới một con tao thu thập một con, tới một đôi tao thu thập một đôi……”
“Mày, mày…… sau lưng mày.”
“Sau lưng tao…… Làm sao vậy?”
Tên đó vừa nói vừa lén quay lại nhìn phía sau, một trận gió lạnh đảo qua, tên đó chỉ cảm thấy lưng dổ một trận mồ hôi lạnh, vào lúc hoàn toàn quay đầu sang đồng tử hắn co rụt.
Đối diện hắn là một gương mặt đen như than chì, làn da hư thối, tròng mắt còn loi nhoi mấy con dòi đang từ từ bò ra, khoảng cách chỉ gần ngay trong gang tấc, tên đó thấy con giòi đang di chuyển thân mình mập mạp, dạ dày một trận cuồn cuộn.
“Ma!!!”
Một tiếng thét chói tai qua đi, ngay sau đó vang lên chính là hai tiếng tiếng súng.
Hai tên đàn ông ngoài cửa ồn ào một hồi, sau đó liền không động tĩnh.
Trong phòng, Dương Nhuỵ khẩn trương mà dựa vào người Đường Miên nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa, đi ra ngoài nhìn xem.” Đường Miên vẻ mặt vô tội nói.
Đường Miên một bên nói chuyện một bên duỗi tay cầm then cửa, Dương Nhuỵ vừa định nhắc nhở Đường Miên của mời không được, lời nói còn chưa xuất khẩu liền thấy Đường Miên dễ như trở bàn tay đem cửa mở ra.
Cửa dễ mở như vậy?!
“Cửa sao lại mở được?” Dương Nhuỵ ngây ngốc hỏi.
“Không biết, có thể là bọn họ quên khóa cửa.” Đường Miên như cũ là vẻ mặt vô tội, nói xong câu đó liền nhấc chân đi ra ngoài.
Ra khỏi căn nhà, Đường Miên đầu tiên nhìn đến chính là hai tên đàn ông ngã trên mặt đất, toàn bộ thân mình nằm rạp trên mặt đất, không có chút động tĩnh nào.
Dương Nhuỵ đi theo sau Đường Miên, thấy hai tên đàn ông trên mặt đất, lại hỏi: “Bọn họ lại làm sao vậy?”
“Không biết, có thể là mệt mỏi, nằm sấp nghỉ ngơi trong chốc lát.” Đường Miên nhàn nhạt nói.
Dương Nhuỵ trán đầy hắc tuyến, nhìn Đường Miên.
Lời này sao cô có thể tin? Rõ ràng vừa nãy còn đang nói chuyện, còn có một tiếng thét, sao đột nhiên liền ngủ rồi?
Đường Miên và mấy cô gái tìm được trong căn nhà gỗ cách đó không xa ba cô gái bị bắt đêm qua, lúc tìm được các cô đã bị cưỡng bức, quần áo trên người đều rách rới không thể che đậy ** những nơi nhạy cảm trên cơ thể, ba cô gái cảm xúc cũng thực không ổn định, khi thấy ánh mắt các cô hiện lên vẻ hoảng hốt.
Đường Miên nhìn bộ dạng của các cô gái kia trong lòng dâng lên một trận khó chịu, cởi chiếc áo khoác mỏng trên người khoác lên cho một cô gái, những người khác thấy thế cũng vội vàng cởi áo khoác đưa cho ba cô gái.
Một đám các cô gái bắt đầu trốn chạy khỏi căn nhà gỗ, bên ngoài là một mảnh rừng cây xanh trải dài, trong màn đêm u ám phiến rừng càng thêm âm trầm, trong bụi có tiếng côn trùng râm ran, tiếng chim vổ cánh phành phạch làm cho các cô thêm sợ hãi.
Cùng thời gian, trong Cục Cảnh Sát.
Trong văn phòng, một người đàn ông mặc quân phục đứng trước cửa sổ, ngồi trước bàn làm việc là một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục.
“Chúng ta đã tra được tung tích của đối phương, hai tên đã bị bắt, nhưng là thời điểm chúng ta bắt người đã kinh động bọn chúng, tôi cảm thấy có khả năng bọn họ sẽ dời đi nơi khác trong một khoảng thời gian sẽ không quay lại đó, vì tránh cho những cô gái bị chuyển đi, cảnh sát chúng tôi hy vọng có thể họp tác với các anh để truy bắt bọn chúng.”
“Các anh đã tìm được chỗ giấu người chưa?” Tiếng nói trầm thấp hơi khàn khàn, mày kiếm người đàn ông nhíu lại, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
“Vẫn chưa, hai tên bị bắt đang tiến hành thẩm vấn tin tưởng thực mau sẽ có tin tức, hơn nữa bọn chúng biết ta bắt được người của chúng, rất có thể bọn chúng chuẩn bị chui về hang. Chúng ta sẽ mau chóng thẩm vấn ra đối phương hang ổ ở đâu sau đó lập tức hành động.” . Đam Mỹ Sắc
“Vậy anh tiếp tục thẩm vấn, tôi đã phái người đi điều tra.” Người đàn ông lại lần nữa mở miệng nói.
“Thịch thịch thịch!” Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, ngay sau đó ngoài cửa vang lên một đạo thanh âm: “Đội trưởng, người của chúng ta đã tìm ra hang ổ của bọn chúng.”
Hai người đàn ông trong phòng lập tức nhìn ra cửa, người đàn ông trung niên vội vàng nói: “Mời vào.”
“Cùm cụp!” Một tiếng, cửa văn phòng bị mở ra, một người đàn ông mặc quân phục đi vào, sau khi vào văn phòn anh thấy trưởng quan đang đứng bên cửa sổ.
Vẫn là dáng hình cao lớn như mọi ngày, đứng ở phía trước cửa sổ.
“Hành động.” Người đàn ông xoay người, lộ ra khuôn mặt như tạc.
Mày kiếm mắt sáng, một thân quân trang mặc ở trên người anh rất oai nghiêm.
Vài phút lúc sau, một đội người xuất phát.
Núi rừng ——
Đường Miên và các cô gái vẫn trốn chạy trong bóng tối, đêm nay là đêm không trăng, bởi vì các cô đã ba ngày không ăn gì, mỗi ngày chỉ uống một chút nước, cơ hồ đi không được bao xa cả người đã kiệt quệ.
Cho dù các cô rất mệt rất mệt, nhưng các cô vẫn không dám dừng bước lại, các cô cảm giác như mình đang đi trên con đường rất dài dài đến cả đời không đi hết, con đường này cũng rất đáng sợ, thậm chí các cô cảm thấy chỉ cần mình dừng lại một bước là sẽ bị bắt lại ngay lập tức.
Ý nghĩ sẽ bị bắt lại cứ lởn vởn trong đầu các cô, chỉ tưởng tượng đến khả năng có thể bị bắt lại là các cô không dám dừng chân, các cô không thể dừng lại, không ai mong muốn điều chờ đợi các cô khi dừng lại.
Nếu bị bắt về, các cô sẽ hoàn toàn tuyệt vọng, nửa đời sau các cô phải sống trong thâm sơn cùng cốc, rời đi người nhà, đời này không bao giờ có khả năng về nhà.
Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân mệt mỏi của các cô, từng bước một gian nan đi về phía trước, các cô rất mệt rất mệt.
Cho dù vậy, các cô vẫn không gặp được vận may.
Đường Miên đang đi phía trước đọt nhiên dừng bước chân, duỗi tay kéo Dương Nhuỵ lại.
Phía trước 200 mét, một đoàn người đang chậm rãi tiến gần về phía các cô, Đường Miên cảnh giác nhìn đoàn người kia.
Bởi vì cô rất rõ ràng, những người đó cùng bọn buôn người là một đám, hơn nữa đối phương đại khái có hơn mười người, trừ bỏ hai người phụ nữ, còn lại đều là những người đàn ông cao lớn.
Nếu các cô bị đối phương phát hiện, như vậy đối với các cô đặc biệt bất lợi.
Các cô gái ngồi xổm xuống, tránh ở dưới tàng cây, không dám thở sợ bị đối phương phát hiện.
Đoàn người chậm rãi tới gần, cách các cô chỉ có 50 mét, Đường Miên phát hiện những người đó đột nhiên dừng lại, hơn nữa một người trong đó nhìn thẳng đến nơi Đường Miên đang ẩn nấp như biết bọn họ đang ở đó.
“Ra đây đi, chạy đến nơi này thật là vất vả cho các cô.” Một giọng già nua hơi khàn khàn vang lên ở trong rừng.
Đường Miên nhìn người đang nói, cả người bà ta mặc màu đen, trên mặt đeo mặt nạ, một đôi âm trầm đôi mắt nhìn chằm chằm các cô bên này, ánh mắt kia lạnh lẽo làm người không dám đối diện.
“Vừa lúc, các cô tới rồi nơi này, cũng nên rời đi.” Người nọ lại lần nữa mở miệng nói.
Đường Miên nghe hiểu lời này, những người đó vốn là muốn đem bọn họ dời đi, kết quả trên đường gặp, vừa lúc bớt việc, miễn cho qua lại trên đường trì hoãn.
“Không ra sao? Tôi nghe nói này trên núi có rất nhiều cô hồn dã quỷ, các cô gái chắc là rất sợ hãi đi, mau ra đây, tôi sẽ đưa các cô rời khỏi nơi này.” Tạm dừng một chút, lại lần nữa mở miệng nói: “Ngoan ngoãn nghe lời mới là trẻ ngoan, chờ lát nữa nếu tôi không cao hứng, các cô phải chịu phạt đó.”
Cả nhóm các cô toàn bộ trốn tránh, hàm răng cắn cánh môi chỉ sợ mình khống chế không được phát ra âm thanh khiến cho đối phương chú ý, nhưng các cô hiểu cho dù các cô không phát ra âm thanh hiện tại bọn họ vẫn có thể tìm ra các cô.
“Hừ, cho các cô mặt mũi lại không biết xấu hổ.” Người nọ tựa hồ tức giận, hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này Đường Miên bỗng dưng phát hiện phía sau Dương Nhuỵ có một bóng dáng nhỉ bé chui ra, đó là…… Tiểu quỷ.
Tiểu quỷ tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Đường Miên, thân mình uốn éo tính toán đi tới, Đường Miên môi đỏ khẽ nhếch gợi lên nụ cười nhạt, tựa hồ cảm thấy rất có ý tứ.
Bước chân một dịch sang bên, Đường Miên đi tới phía sau Dương Nhuỵ, một chân dẫm đi xuống, chỉ nghe một trận chi chi chi vang lên, tiểu quỷ vừa mới chui ra bị Đường Miên một chân dẫm đến hồn phi phách tán.
Trước nay đều chỉ có Đường Miên dùng huyền học khi dễ người, tới thế giới này lâu như vậy đây là lần tiên cô gặp đồng môn, hơn nữa đối phương còn muốn dùng tiểu quỷ hù dọa cô.
Đường Miên tỏ vẻ: Ai da, trong lòng sợ quá nha.
Trong lòng cô thật sợ hãi hận không thể một chân dẫm chết kia giống loài làm cô sợ hại, thật là ngượng ngùng.
Tiểu quỷ khác thường cơ hồ trong nháy mắt đối phương đã phát hiện, hiển nhiên tiểu quỷ kia là do người mặc đồ đen thả ra, phỏng chừng là tiểu quỷ mà người nọ nuôi dưỡng.
Người mặc đồ đen rõ ràng rất khó chịu khi tiểu quỷ biến mất, trực tiếp ra lệnh cho những người đàn ông bên cạnh đến bắt người.
Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đường Miên chuẩn bị ra để lộ chính mình trong thời khắc mấu chốt này, phía sau đám người kia đột nhiên xuất hiện vài đạo thân ảnh, tình huống gần như hỗn loạn trong vài phút, chờ đến lúc các cô gái nhỏ phản ứng lại thì những người đó đã bị đè trên mặt đất, các chú bộ đội khác cũng nhanh chóng chạy tới.
Khi thấy được các chú bộ đội mặc quân trang, các cô gái nhịn không được cười chảy ra nước mắt.
Rốt cuộc, các cô đã được cứu, các cô có thể về nhà rồi!
Kế tiếp là một nhóm bộ đội hộ tống các cô xuống núi, Đường Miên đi ở giữa các cô gái, tầm mắt lại nhìn về thân ảnh cao lớn đỉnh bạt ở phía không xa.
Trên người mặc quân trang mê hoặc, ngũ quan xem cũng không rõ ràng, Đường Miên lại liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương.
Vẫn cảm giác quen thuộc từ đối phương, hai đời của Đường Miên chỉ có anh cho cô cảm giác rung động.
Không có khả năng là nhất kiến chung tình, rốt cuộc cô vẫn là một cô bé tuổi vị thành niên.
Đường Miên tiểu tiên nữ cô tuyệt đối là không yêu sớm, tuy rằng tâm hồn cô đã không phải vị thành niên, nhưng bên ngoài cô vẫn ra dáng nữ sinh cao trung đáng yêu.
Thấy người đàn ông này, Đường Miên cuối cùng là đã biết, vì cái gì có người nói người đàn ông mặc quân trang là người đàn ông soái nhất trên thế giới, không gì sánh nổi, không thể phản bác!
Thật là rất đẹp, cho dù không thấy rõ mặt, người kia cũng cho ta cảm giác đặc biệt.
Tầm mắt của Đường Miên cơ hồ trong nháy mắt đã bị đối phương phát hiện, anh ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua.
Đường Miên không phải loại con gái hay thẹn, đối mắt với người đàn ông còn lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.
Cô gái nhỏ cười rộ lên đặc biệt ngoan, ngọt ngào mà, đôi mắt cong cong, rất đáng yêu.
Người đàn ông chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, sau đó không rên một tiếng tiếp tục đi.
Đường Miên thấy đối phương vẻ mặt nghiêm túc, nhún vai, cũng thu hồi tầm mắt tiếp tục đi.
Đường Miên đi vài bước liền cảm giác gót chân đau nhức, Đường Miên mày đẹp nhíu lại, cúi đầu nhìn gót chân.
Cô mang một đôi giày nhỏ, đôi giày này là Giang Tú Phân đặc biệt mua cho cô, mang giày đẹp thì đẹp thật, nhưng vừa đi vừa chạy hơn hai giờ, gót chân Đường Miên đều bị bào mòn, chân rướm máu dính lên cả gót giày.
Kỳ thật Đường Miên kiều khí từ trong xương cốt, vô luận là đời trước hay đời này tính tình ngạo kiều của cô vãn không đổi.
Đường Miên có làn da kiều nộn, một chút đau đớn đều sẽ đặc biệt làm tâm tình cô không tốt.
Lúc này da gót chân như muốn trốc ra, gót chân và cổ tay đều đau nhức, thật sự làm chút tiểu tính tình của Đường Miên nổi lên.
Đường Miên ngẩng đầu thấy mọi người đều không nghe thấy, liền cắn chặt răng tiếp tục đi.
Đường Miên đi đường động tác có chút mất tự nhiên, người đàn ông nào đó cách không xa nhìn từng bước chân của cô, cô tựa hồ không cao hứng bĩu môi.
Đường Miên càng đi càng đau, hơn mười phút sau Đường Miên cảm giác chân có cảm giác muốn phế, nhưng nhìn ba cô gái bị cưỡng bức đi mà không cần người nâng, Đường Miên sao có thể vô sỉ đến mức than chân đau.
Tuy phải giữ thể diện nhưng chân cô thật sự đau quá rồi!
Ngay khi Đường Miên cảm thán rằng mình về tới nhà thì đôi chân này sẽ bị phế, một đạo thân ảnh bỗng dưng vượt qua cô, sau đó ngồi xổm phía trước cô.
Đường Miên nhìn người đàn ông với vẻ mờ mịt, sau đó bừng tỉnh phản ứng lại nhưng vẫn không dám tin.
Anh đây là…… Muốn cõng cô?
“Các cậu mau cõng mấy cô gái bị thương, chúng ta nhanh chóng xuống núi đưa các cô ấy đi bệnh viện.” Người đàn ông ra lệnh cho các binh ca ca khác, sau đó ánh mắt hướng tới Đường Miên nhìn qua, trầm giọng nói: “Đi lên.”
Oa, thật soái!
Loại đàn ông mạnh mẽ như thế này thật sự làm cho người ta rung động không thôi!
Đường Miên đến bên cạnh cô gái trong góc tường, lén vươn tay tới cởi trói cho cô ấy.
Cô bé nhận thấy được một bàn tay mềm mại chạm vào mình mở to hai mắt nhìn về phía Đường Miên bên cạnh, trong bóng đêm đối diện với cô bé là một đôi mắt rất xinh đẹp, trong đôi mắt kia hiện lên ánh sáng, khiến người ta cảm thấy tâm bình tĩnh lại.
Đường Miên cởi trói cho cô bé, sau đó lấy miếng giẻ trong miệng cô ra, đè thấp âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói: “Em đã bị trói bao lâu rồi?”
Cô bé kinh ngạc liếc nhìn Đường Miên trong nháy mắt đã hiểu ra Đường Miên đang muốn tìm hiểu tình hình nói: “Em đã bị trói ba ngày, nơi này bên ngoài có người canh gác, em còn nghe bên ngoài tên lính gác bên ngoài gọi điện thoại nói có người chuẩn bị đến lấy hàng, thời gian là tối nay.”
“Dương Nhuỵ?” Đường Miên bỗng dưng nhìn chằm chằm đôi mắt của cô bé, mở miệng nói.
Dương nhuỵ nghe thấy đối phương biết tên của mình, nháy mắt đề cao cảnh giác, lui ra phía sau một chút, sau đó nhìn chằm chằm Đường Miên hỏi: “Chị là ai?”
“Quả nhiên là em.” Đường Miên nở một nụ cười nhạt, Đường Miên ngắn gọn giải thích vài câu, sau đó nói: “Chúng ta mau chạy đi, toàn bộ người đều ở chỗ này?”
“Không, còn có ba cô gái tối hôm qua bị mang đi ra ngoài, vẫn chưa trở về.” Dương Nhuỵ nhắc tới chuyện này liền nhịn không được ánh mắt trầm xuống.
Ba cô gái bị bắt đi tối hôm qua là những người đẹp nhất trong các cô, cơ hồ mang đi ra ngoài không bao lâu đã nghe bên ngoài truyền vào tiếng thét thất thanh của các cô, giằng co một lúc lâu mới dừng lại tới, nhưng ba cô gái kia vẫn chưa trở lại.
Dương Nhuỵ hoài nghi có khả năng họ đã bị giam ở chỗ khác, hoặc là…… Đã bị giết.
Đường Miên nghe thấy Dương Nhuỵ nói sắc mặt cũng trầm xuống, hai ngày sau khi bị bắt Đường Miên mới bị đưa đến đây, trước đó phải đổi đi nhiều nơi, sau khi tìm được Dương Nhụy theo kế hoạch ban đầu của Đường Miên là dẫn cô ấy rời đi ngay, nhưng trong phòng lúc này có rất nhiều cô gái, lúc này chạy trốn là mục tiêu quá lớn.
Nếu chỉ có Đường Miên thì chạy trốn khỏi những người này vô cùng dễ dàng, nhưng hiện tại có quá nhiều người, hơn nữa đều là mấy cô bé chỉ mười mấy tuổi, lỡ như trên đường bỏ trốn xảy ra chuyện gì thì sẽ rút dây động rừng.
Còn có ba cô gái đã bị mang đi, điều này khiến hành động lần này của Đường Miên xảy ra biến số.
Đường Miên và Dương Nhuỵ nói rất nhỏ, nhưng mà căn nhà này có chút nhỏ, nên cô gái bên cạnh đã nghe được cuộc trò chuyện của hai người, lập tức kích động xích lại gần, đôi mắt đẫm lệ nhìn hai người trong bóng tối.
Đường Miên và Dương Nhuỵ đồng thời quay đầu lại nhìn, cuối cùng vẫn là Dương Nhuỵ động ra tay cởi trói cho cô gái, Dương Nhuỵ còn một bên dặn dò: “Cô không cần nói.”
Vài phút lúc sau các cô gái đều dược cởi trói, các cô dựa người vào nhau, có lẽ làm vậy khiến họ thấy được an toàn hơn.
Dương Nhuỵ dựa vào Đường Miên, nhìn về phía cánh cửa, tựa hồ sợ hãi người đàn ông bên ngoài có thể tiến vào bất cứ lúc nào, nhỏ giọng hỏi: “Kế tiếp làm sao bây giờ?”
“Chị ra ngoài xem tình hình, mọi người chờ ở đây đi.” Đường Miên nói xong đứng lên mở cửa.
Dương Nhuỵ lập túm chặt tay Đường Miên, nhắc nhở: “Cửa không mở được, bị khóa từ bên ngoài, hơn nữa bên ngoài còn có người canh gác, chị ra ngoài một mình rất là nguy hiểm.” Những người đàn ông đó cũng không biết thương hương tiếc ngọc.
“Không sao đâu, chị chỉ nhìn lén mọt chút.” Đường Miên lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó cất bước tới gần cánh cửa rồi dừng bước.
Ngoài cửa ——
Hai người đàn ông đứng gác bên ngoài ngáp dài, lúc này đã khuya, vào khoảng 12 giờ tối người ta dễ dàng mệt mỏi và buồn ngủ nhiều hơn.
Mệt quá làm sao bây giờ? Nói chuyện để giết thời gian vậy.
“Này, tao thấy con bé vừa vào nhà gỗ kia rất xinh đẹp, chậc chậc chậc, bộ dáng kia thật mềm mại, khẳng định so với ba đứa tối hôm qua còn ngon hơn.”
“Hắc hắc, mày cũng đừng suy nghĩ, loại mặt hàng này lão đại khẳng định không cho chúng ta chạm vào, mấy đứa chạm vào tối hôm qua là lão đại mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua chuyện, con hàng hôm nay chúng ta mà đụng vào lão đại sẽ không tha đâu. Nhưng ba đứa tối qua cũng rất ngon nha!” Một tên mở miệng đáng khinh cười, tựa hồ đang nhớ lại dư vị tốt đẹp tối đêm qua.
“Đang sung sức, chờ lát nữa đổi người chúng ta qua bên đó đi?”
“Được đó, lúc này nghẹn muốn chết rồi, mày nói xem có phải lão đại của chúng cẩn thận quá không? Mấy con nhóc kia nhiều như vậy, muốn bắt thì bắt thôi, dù sao cũng không phải là con trai, bọn con gái ấy mà muốn là sinh được liền. Chúng ta tránh trong núi sâu có phải giống chim sợ cành cong quá không?”
“Cận thận dùng thuyền được vạn năm*, lão đại của chúng ta mà không thận lỡ xảy ra chuyện gì thì ở tù mục gông đó, tao không muốn có ngày vào đó đâu.”
(*) Nguyên văn 小心驶得万年船 (tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền): xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
“Đâu có dễ bắt được chúng ta, lăn lộn nhiều năm như vậy rồi nếu bắt được thì sớm đã bắt.”
“Thôi, vẫn là cẩn thận một chút tốt hơn, lão đại nói bên trên tiếng gió, lần này bọn cảnh sát bên kia còn nhờ quân đội giúp đỡ, đám bộ đội kia điên cuồng vậy, lỡ bắt được thì toi cả đời. Hơn nữa bọn lính thường xuống tay tàn nhẫn, nghe nói lúc bắt người có thể xuống tay nặng bao nhiêu thì nặng bấy nhiêu, chỉ cần không chết người là được. Chỉ cần nghĩ phải đối đầu với tụi quân nhân là tao thấy phát hoảng.”
“Bộ đội chính là như vậy, tao cũng không muốn gặp phải.” Tên đàn ông nói xong đột nhiên cảm giác một trận gió lạnh lướt qua, cánh tay đều nổi nổi da gà, nhìn thấy bóng đen trong bụi cây cách đó không xa sống lưng lạnh toát, quay sang tên bên cạnh hỏi: “Ê, mày có cảm thấy hơi lạnh không?”
“Có chút lạnh thật, ở vùng núi tương đối lạnh, nhưng mấy ngày hôm trước cũng không lạnh như vậy, thật kỳ quái.” Tên kia trả lời.
Lại một trận gió lạnh lướt qua, mấy cành cây cách đó không xa xôn xao rung động, bóng đen u ám ở bên kia bụi cây làm người ta cảm thấy sắp có chuyện không lành.
“Không ổn, sao tao cứ cảm giác có người nhìn mình chằm chằm vậy?”
“Mày nghĩ nhiều rồi, nơi này chỉ có tao với mày, những người khác đều ở dưới chân núi, có ai đâu mà nhìn chằm chằm mày, suy nghĩ nhiều……” Mày.
Tên kia nói từ “mày” rồi dường như bị á khẩu, bởi vì hắn đột nhiên cũng cảm giác được bị thứ gì đó nhìn chằm chằm.
Hai tên đàn ông cảnh giác nhìn bốn phía, cũng không có phát hiện cái gì.
“Như vậy tà môn, mày có cho rằng ở đây có thứ gì dơ bẩn không? Lúc lên núi tao thấy dưới chân núi có vài cái mồ, mày nói có thể hay không?”
“Tao khinh, lão tử đây dương khí mười phần, bách tà bất xâm!”
“Tao nghe nói, ma quỷ đều thích xuất hiện vào nửa đêm, lúc này khuya khoắt, tao có chút sợ hãi.”
“Sợ cái rắm, mày ở chỗ này, tao đi xung quanh nhìn xem.”
“Ê, mày đừng đi! Tao sợ!”
“Mày có phải đàn ông không? Hai lượng thịt ở đũng quần mày để trang trí à? Được rồi, tao đi ra ngoài xem mày canh ở đây đừng để người chạy, xảy ra chuyện gì là toi đời hai đứa đó!”
Tên kia nói xong liền rời đi xem xét bốn phía, đi loanh quanh cả vòng mà không thấy gì cả, nửa giờ sau, tên kia trở lại trước của nhà gỗ.
Nhìn thằng đồng bọn sợ đến xanh mặt, cười nhạo: “Coi mày kìa còn nói gì là đan ông được nữa, tao nói cho mày biết, tao từ nhỏ đã không sợ ma, trước kia ở ta quê quán có người đoán mệnh nói tao nặng vía, dù thấy ma nó cũng phải tránh tao tin không?”
Tên còn lại nhìn chằm chằm sau lưng tên đó, nâng lên tay, ngón tay run rẩy mà chỉ vào hắn nói: “Mày…… Mày……”
“Tao, tao làm sao vậ? Tao cũng không phải là khoác lác. Mày đàn ông mà cũng học đòi sợ ma, nếu thật sự có ma thì để nó cứ việc tới đây, tới một con tao thu thập một con, tới một đôi tao thu thập một đôi……”
“Mày, mày…… sau lưng mày.”
“Sau lưng tao…… Làm sao vậy?”
Tên đó vừa nói vừa lén quay lại nhìn phía sau, một trận gió lạnh đảo qua, tên đó chỉ cảm thấy lưng dổ một trận mồ hôi lạnh, vào lúc hoàn toàn quay đầu sang đồng tử hắn co rụt.
Đối diện hắn là một gương mặt đen như than chì, làn da hư thối, tròng mắt còn loi nhoi mấy con dòi đang từ từ bò ra, khoảng cách chỉ gần ngay trong gang tấc, tên đó thấy con giòi đang di chuyển thân mình mập mạp, dạ dày một trận cuồn cuộn.
“Ma!!!”
Một tiếng thét chói tai qua đi, ngay sau đó vang lên chính là hai tiếng tiếng súng.
Hai tên đàn ông ngoài cửa ồn ào một hồi, sau đó liền không động tĩnh.
Trong phòng, Dương Nhuỵ khẩn trương mà dựa vào người Đường Miên nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa, đi ra ngoài nhìn xem.” Đường Miên vẻ mặt vô tội nói.
Đường Miên một bên nói chuyện một bên duỗi tay cầm then cửa, Dương Nhuỵ vừa định nhắc nhở Đường Miên của mời không được, lời nói còn chưa xuất khẩu liền thấy Đường Miên dễ như trở bàn tay đem cửa mở ra.
Cửa dễ mở như vậy?!
“Cửa sao lại mở được?” Dương Nhuỵ ngây ngốc hỏi.
“Không biết, có thể là bọn họ quên khóa cửa.” Đường Miên như cũ là vẻ mặt vô tội, nói xong câu đó liền nhấc chân đi ra ngoài.
Ra khỏi căn nhà, Đường Miên đầu tiên nhìn đến chính là hai tên đàn ông ngã trên mặt đất, toàn bộ thân mình nằm rạp trên mặt đất, không có chút động tĩnh nào.
Dương Nhuỵ đi theo sau Đường Miên, thấy hai tên đàn ông trên mặt đất, lại hỏi: “Bọn họ lại làm sao vậy?”
“Không biết, có thể là mệt mỏi, nằm sấp nghỉ ngơi trong chốc lát.” Đường Miên nhàn nhạt nói.
Dương Nhuỵ trán đầy hắc tuyến, nhìn Đường Miên.
Lời này sao cô có thể tin? Rõ ràng vừa nãy còn đang nói chuyện, còn có một tiếng thét, sao đột nhiên liền ngủ rồi?
Đường Miên và mấy cô gái tìm được trong căn nhà gỗ cách đó không xa ba cô gái bị bắt đêm qua, lúc tìm được các cô đã bị cưỡng bức, quần áo trên người đều rách rới không thể che đậy ** những nơi nhạy cảm trên cơ thể, ba cô gái cảm xúc cũng thực không ổn định, khi thấy ánh mắt các cô hiện lên vẻ hoảng hốt.
Đường Miên nhìn bộ dạng của các cô gái kia trong lòng dâng lên một trận khó chịu, cởi chiếc áo khoác mỏng trên người khoác lên cho một cô gái, những người khác thấy thế cũng vội vàng cởi áo khoác đưa cho ba cô gái.
Một đám các cô gái bắt đầu trốn chạy khỏi căn nhà gỗ, bên ngoài là một mảnh rừng cây xanh trải dài, trong màn đêm u ám phiến rừng càng thêm âm trầm, trong bụi có tiếng côn trùng râm ran, tiếng chim vổ cánh phành phạch làm cho các cô thêm sợ hãi.
Cùng thời gian, trong Cục Cảnh Sát.
Trong văn phòng, một người đàn ông mặc quân phục đứng trước cửa sổ, ngồi trước bàn làm việc là một người đàn ông trung niên mặc cảnh phục.
“Chúng ta đã tra được tung tích của đối phương, hai tên đã bị bắt, nhưng là thời điểm chúng ta bắt người đã kinh động bọn chúng, tôi cảm thấy có khả năng bọn họ sẽ dời đi nơi khác trong một khoảng thời gian sẽ không quay lại đó, vì tránh cho những cô gái bị chuyển đi, cảnh sát chúng tôi hy vọng có thể họp tác với các anh để truy bắt bọn chúng.”
“Các anh đã tìm được chỗ giấu người chưa?” Tiếng nói trầm thấp hơi khàn khàn, mày kiếm người đàn ông nhíu lại, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
“Vẫn chưa, hai tên bị bắt đang tiến hành thẩm vấn tin tưởng thực mau sẽ có tin tức, hơn nữa bọn chúng biết ta bắt được người của chúng, rất có thể bọn chúng chuẩn bị chui về hang. Chúng ta sẽ mau chóng thẩm vấn ra đối phương hang ổ ở đâu sau đó lập tức hành động.” . Đam Mỹ Sắc
“Vậy anh tiếp tục thẩm vấn, tôi đã phái người đi điều tra.” Người đàn ông lại lần nữa mở miệng nói.
“Thịch thịch thịch!” Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, ngay sau đó ngoài cửa vang lên một đạo thanh âm: “Đội trưởng, người của chúng ta đã tìm ra hang ổ của bọn chúng.”
Hai người đàn ông trong phòng lập tức nhìn ra cửa, người đàn ông trung niên vội vàng nói: “Mời vào.”
“Cùm cụp!” Một tiếng, cửa văn phòng bị mở ra, một người đàn ông mặc quân phục đi vào, sau khi vào văn phòn anh thấy trưởng quan đang đứng bên cửa sổ.
Vẫn là dáng hình cao lớn như mọi ngày, đứng ở phía trước cửa sổ.
“Hành động.” Người đàn ông xoay người, lộ ra khuôn mặt như tạc.
Mày kiếm mắt sáng, một thân quân trang mặc ở trên người anh rất oai nghiêm.
Vài phút lúc sau, một đội người xuất phát.
Núi rừng ——
Đường Miên và các cô gái vẫn trốn chạy trong bóng tối, đêm nay là đêm không trăng, bởi vì các cô đã ba ngày không ăn gì, mỗi ngày chỉ uống một chút nước, cơ hồ đi không được bao xa cả người đã kiệt quệ.
Cho dù các cô rất mệt rất mệt, nhưng các cô vẫn không dám dừng bước lại, các cô cảm giác như mình đang đi trên con đường rất dài dài đến cả đời không đi hết, con đường này cũng rất đáng sợ, thậm chí các cô cảm thấy chỉ cần mình dừng lại một bước là sẽ bị bắt lại ngay lập tức.
Ý nghĩ sẽ bị bắt lại cứ lởn vởn trong đầu các cô, chỉ tưởng tượng đến khả năng có thể bị bắt lại là các cô không dám dừng chân, các cô không thể dừng lại, không ai mong muốn điều chờ đợi các cô khi dừng lại.
Nếu bị bắt về, các cô sẽ hoàn toàn tuyệt vọng, nửa đời sau các cô phải sống trong thâm sơn cùng cốc, rời đi người nhà, đời này không bao giờ có khả năng về nhà.
Trong bóng tối vang lên tiếng bước chân mệt mỏi của các cô, từng bước một gian nan đi về phía trước, các cô rất mệt rất mệt.
Cho dù vậy, các cô vẫn không gặp được vận may.
Đường Miên đang đi phía trước đọt nhiên dừng bước chân, duỗi tay kéo Dương Nhuỵ lại.
Phía trước 200 mét, một đoàn người đang chậm rãi tiến gần về phía các cô, Đường Miên cảnh giác nhìn đoàn người kia.
Bởi vì cô rất rõ ràng, những người đó cùng bọn buôn người là một đám, hơn nữa đối phương đại khái có hơn mười người, trừ bỏ hai người phụ nữ, còn lại đều là những người đàn ông cao lớn.
Nếu các cô bị đối phương phát hiện, như vậy đối với các cô đặc biệt bất lợi.
Các cô gái ngồi xổm xuống, tránh ở dưới tàng cây, không dám thở sợ bị đối phương phát hiện.
Đoàn người chậm rãi tới gần, cách các cô chỉ có 50 mét, Đường Miên phát hiện những người đó đột nhiên dừng lại, hơn nữa một người trong đó nhìn thẳng đến nơi Đường Miên đang ẩn nấp như biết bọn họ đang ở đó.
“Ra đây đi, chạy đến nơi này thật là vất vả cho các cô.” Một giọng già nua hơi khàn khàn vang lên ở trong rừng.
Đường Miên nhìn người đang nói, cả người bà ta mặc màu đen, trên mặt đeo mặt nạ, một đôi âm trầm đôi mắt nhìn chằm chằm các cô bên này, ánh mắt kia lạnh lẽo làm người không dám đối diện.
“Vừa lúc, các cô tới rồi nơi này, cũng nên rời đi.” Người nọ lại lần nữa mở miệng nói.
Đường Miên nghe hiểu lời này, những người đó vốn là muốn đem bọn họ dời đi, kết quả trên đường gặp, vừa lúc bớt việc, miễn cho qua lại trên đường trì hoãn.
“Không ra sao? Tôi nghe nói này trên núi có rất nhiều cô hồn dã quỷ, các cô gái chắc là rất sợ hãi đi, mau ra đây, tôi sẽ đưa các cô rời khỏi nơi này.” Tạm dừng một chút, lại lần nữa mở miệng nói: “Ngoan ngoãn nghe lời mới là trẻ ngoan, chờ lát nữa nếu tôi không cao hứng, các cô phải chịu phạt đó.”
Cả nhóm các cô toàn bộ trốn tránh, hàm răng cắn cánh môi chỉ sợ mình khống chế không được phát ra âm thanh khiến cho đối phương chú ý, nhưng các cô hiểu cho dù các cô không phát ra âm thanh hiện tại bọn họ vẫn có thể tìm ra các cô.
“Hừ, cho các cô mặt mũi lại không biết xấu hổ.” Người nọ tựa hồ tức giận, hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này Đường Miên bỗng dưng phát hiện phía sau Dương Nhuỵ có một bóng dáng nhỉ bé chui ra, đó là…… Tiểu quỷ.
Tiểu quỷ tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Đường Miên, thân mình uốn éo tính toán đi tới, Đường Miên môi đỏ khẽ nhếch gợi lên nụ cười nhạt, tựa hồ cảm thấy rất có ý tứ.
Bước chân một dịch sang bên, Đường Miên đi tới phía sau Dương Nhuỵ, một chân dẫm đi xuống, chỉ nghe một trận chi chi chi vang lên, tiểu quỷ vừa mới chui ra bị Đường Miên một chân dẫm đến hồn phi phách tán.
Trước nay đều chỉ có Đường Miên dùng huyền học khi dễ người, tới thế giới này lâu như vậy đây là lần tiên cô gặp đồng môn, hơn nữa đối phương còn muốn dùng tiểu quỷ hù dọa cô.
Đường Miên tỏ vẻ: Ai da, trong lòng sợ quá nha.
Trong lòng cô thật sợ hãi hận không thể một chân dẫm chết kia giống loài làm cô sợ hại, thật là ngượng ngùng.
Tiểu quỷ khác thường cơ hồ trong nháy mắt đối phương đã phát hiện, hiển nhiên tiểu quỷ kia là do người mặc đồ đen thả ra, phỏng chừng là tiểu quỷ mà người nọ nuôi dưỡng.
Người mặc đồ đen rõ ràng rất khó chịu khi tiểu quỷ biến mất, trực tiếp ra lệnh cho những người đàn ông bên cạnh đến bắt người.
Theo tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đường Miên chuẩn bị ra để lộ chính mình trong thời khắc mấu chốt này, phía sau đám người kia đột nhiên xuất hiện vài đạo thân ảnh, tình huống gần như hỗn loạn trong vài phút, chờ đến lúc các cô gái nhỏ phản ứng lại thì những người đó đã bị đè trên mặt đất, các chú bộ đội khác cũng nhanh chóng chạy tới.
Khi thấy được các chú bộ đội mặc quân trang, các cô gái nhịn không được cười chảy ra nước mắt.
Rốt cuộc, các cô đã được cứu, các cô có thể về nhà rồi!
Kế tiếp là một nhóm bộ đội hộ tống các cô xuống núi, Đường Miên đi ở giữa các cô gái, tầm mắt lại nhìn về thân ảnh cao lớn đỉnh bạt ở phía không xa.
Trên người mặc quân trang mê hoặc, ngũ quan xem cũng không rõ ràng, Đường Miên lại liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương.
Vẫn cảm giác quen thuộc từ đối phương, hai đời của Đường Miên chỉ có anh cho cô cảm giác rung động.
Không có khả năng là nhất kiến chung tình, rốt cuộc cô vẫn là một cô bé tuổi vị thành niên.
Đường Miên tiểu tiên nữ cô tuyệt đối là không yêu sớm, tuy rằng tâm hồn cô đã không phải vị thành niên, nhưng bên ngoài cô vẫn ra dáng nữ sinh cao trung đáng yêu.
Thấy người đàn ông này, Đường Miên cuối cùng là đã biết, vì cái gì có người nói người đàn ông mặc quân trang là người đàn ông soái nhất trên thế giới, không gì sánh nổi, không thể phản bác!
Thật là rất đẹp, cho dù không thấy rõ mặt, người kia cũng cho ta cảm giác đặc biệt.
Tầm mắt của Đường Miên cơ hồ trong nháy mắt đã bị đối phương phát hiện, anh ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua.
Đường Miên không phải loại con gái hay thẹn, đối mắt với người đàn ông còn lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn.
Cô gái nhỏ cười rộ lên đặc biệt ngoan, ngọt ngào mà, đôi mắt cong cong, rất đáng yêu.
Người đàn ông chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi tầm mắt, sau đó không rên một tiếng tiếp tục đi.
Đường Miên thấy đối phương vẻ mặt nghiêm túc, nhún vai, cũng thu hồi tầm mắt tiếp tục đi.
Đường Miên đi vài bước liền cảm giác gót chân đau nhức, Đường Miên mày đẹp nhíu lại, cúi đầu nhìn gót chân.
Cô mang một đôi giày nhỏ, đôi giày này là Giang Tú Phân đặc biệt mua cho cô, mang giày đẹp thì đẹp thật, nhưng vừa đi vừa chạy hơn hai giờ, gót chân Đường Miên đều bị bào mòn, chân rướm máu dính lên cả gót giày.
Kỳ thật Đường Miên kiều khí từ trong xương cốt, vô luận là đời trước hay đời này tính tình ngạo kiều của cô vãn không đổi.
Đường Miên có làn da kiều nộn, một chút đau đớn đều sẽ đặc biệt làm tâm tình cô không tốt.
Lúc này da gót chân như muốn trốc ra, gót chân và cổ tay đều đau nhức, thật sự làm chút tiểu tính tình của Đường Miên nổi lên.
Đường Miên ngẩng đầu thấy mọi người đều không nghe thấy, liền cắn chặt răng tiếp tục đi.
Đường Miên đi đường động tác có chút mất tự nhiên, người đàn ông nào đó cách không xa nhìn từng bước chân của cô, cô tựa hồ không cao hứng bĩu môi.
Đường Miên càng đi càng đau, hơn mười phút sau Đường Miên cảm giác chân có cảm giác muốn phế, nhưng nhìn ba cô gái bị cưỡng bức đi mà không cần người nâng, Đường Miên sao có thể vô sỉ đến mức than chân đau.
Tuy phải giữ thể diện nhưng chân cô thật sự đau quá rồi!
Ngay khi Đường Miên cảm thán rằng mình về tới nhà thì đôi chân này sẽ bị phế, một đạo thân ảnh bỗng dưng vượt qua cô, sau đó ngồi xổm phía trước cô.
Đường Miên nhìn người đàn ông với vẻ mờ mịt, sau đó bừng tỉnh phản ứng lại nhưng vẫn không dám tin.
Anh đây là…… Muốn cõng cô?
“Các cậu mau cõng mấy cô gái bị thương, chúng ta nhanh chóng xuống núi đưa các cô ấy đi bệnh viện.” Người đàn ông ra lệnh cho các binh ca ca khác, sau đó ánh mắt hướng tới Đường Miên nhìn qua, trầm giọng nói: “Đi lên.”
Oa, thật soái!
Loại đàn ông mạnh mẽ như thế này thật sự làm cho người ta rung động không thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.