Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn
Chương 2
Lửng Con
14/03/2016
Ngân Trúc lấy tay ôm lấy đầu đứng dậy, đầu nghe vang vảng tiếng ai đó bên tai.
“Xin chúc mừng thành viên thứ 10.000 của hệ thống!”
Ngân Trúc đưa mắt nhìn xung quanh chỉ là 1 không gian trắng xóa, trước mặt là 1 màn hình 3D có dòng chữ “Chào mừng đến hệ thống số 6023”.
“Hả? Cái gì 10.000 chứ?” – cô lên tiếng – “Đây là đâu?”. Không phải giờ cô nên ở chỗ làm chuẩn bị mọi thứ cho ngày hôm nay hay sao? Tại sao… cô nhớ mình đạp phải thứ gì đó rồi bị té… sau đó là gì nhỉ?
“Xin chúc mừng, cô may mắn là thành viên thứ 10.000 rơi vào hệ thống xuyên không” – hệ thống 6023 hoan hỉ lên tiếng – “Đây là ranh giới giữa thế giới thực và cuốn tiểu thuyết “Nhất đại sủng nữ” cô mới đọc hôm qua.”
Ngân Trúc lấy tay xoa thái dương nói –“So what? Xuyên không hả? Mà cô là ai?”
“Yes, cô cứ gọi tôi là hệ thống đại nhân…. Khửa khửa khửa…”
“Sao giọng cười con hệ thống đại nhân này nghe đê tiện quá…” – Ngân Trúc nghĩ thầm.
“Đề nghị không được nghĩ xấu hệ thống đại nhân.”
“Thôi được, theo tôi hiểu là giờ tôi như mấy con bé trong mấy tiểu thuyết ngôn tình hiện nay sẽ xuyên không vào mấy cuốn tiểu thuyết đúng không?”
“Rất vui cô đã nhận thức nhanh mọi chuyện.”
“Theo kịch bản thông thường có phải tôi được chọn vào vai nữ phụ có số phận bi đát phải giành lại công bằng cho chính mình đúng không? Hay là mấy con nhỏ quần chúng mới xuất hiện lắt nhắt nửa chương lời thoại hai ba câu là chết mẹ nó rồi?”
“Không, tôi đâu có ác thế” – Hê thống đại nhân cười nham hiểm – “cô sẽ vào vai nữ chính thần thánh cùng tên cô - Ngân Trúc - có số phận cực kỳ hạnh phúc được 10 anh sủng hạnh... “
“Sao sướng bỏ mẹ thế này. Tôi ở đó luôn cũng được đó chứ?”
Hệ thống đại nhân mỉm cười nói – “Đây là phần thưởng đặc biệt tôi dành cho thành viên thứ 10.000. Nào, có gì cô thắc mắc cứ hỏi luôn ở đây, tôi sẽ giải đáp và giải thích luật xuyên không cho cô.”
“Khi nào tôi được về?” – Ngân Trúc hỏi, lòng thắc mắc luật xuyên không là cái quái gì.
“Khi cô còn sống đến cuối truyện.” – hệ thống đại nhân đáp.
“Có 10 thằng bảo kê thế éo nào chết được” – Ngân Trúc không ngờ lần xuyên không này của mình đơn giản đến thế. Đúng là may mắn là người thứ 10.000 mà. Cô nói tiếp – “Ủa mà còn cơ thể tôi ở thế giới hiện đại thì sao?”
Màn hình hiện ra hình ảnh tường thuật lại hiện trường ở thế giới hiện đại kèm lời thuyết minh của hệ thống đại nhân – “Lúc 7h35’ cô đi đến nhà hàng, do sơ ý cô đạp phải vỏ chuối do bà chủ của cô Thùy Vân mới ăn ném xuống đất nên đập đầu té. Hiện giờ cô đang nằm bất tỉnh nhân sự ở dưới sàn nhà…” – hệ thống đại nhân thao thao bất tuyệt – “Thời gian xuyên không tương ứng ở thế giới hiện đại là 7 ngày nói cách khác trong 7 ngày này cô sẽ hôn mê không cách nào tỉnh lại được. À nếu người nhà cô thấy nuôi cô tốn cơm quá đi hỏa táng thì dù cô hoàn tất cuốn tiểu thuyết này cũng không về được nhé.”
“Không ngờ xuyên không nhiều luật thế?” – Ngân Trúc lên tiếng – “Mai mốt về tôi phải giải thích lại cho bà con mới được.”
“Không cần đâu, hệ thống quy định xuyên không mới được nâng cấp từ sau thành viên 9999 người duy nhất không cần phải xuyên không được về an toàn. Những người xuyên không tiêp theo sau cô tự nắm luật này không cần cô phổ biến.”
“Ủa, thế tôi có quyền từ chối sao?” – Ngân Trúc mở to mắt hỏi. Chuyện này lạ à nha.
" Cô có thể chọn chết ngay bây giờ hay chết sau 7 ngày " - hệ thống đại nhân mỉm cười đáp – " Đây là luật xuyên không mới được updated. Nếu cô chọn chết ngay thì căn cứ hiện trường án mạng tôi cho cô 3 giải pháp. Một là trụy tim chết do bị 1 thằng khốn nào đó viết tên cô lên Death Note. Hai là chấn thương sọ não dù cô té ngã đập đầu về trước chứ không phải sau ót nhưng hồ sơ pháp y cứ để hệ thống chúng tôi lo. Ba là ngộ độc thực phẩm, chút tôi cho cô sùi bọt mép nữa là được…Khửa khửa khửa, cô thích cách nào ?"
" Khốn nạn thật… cái nào cũng chết lãng hết. Sao con nhỏ 9999 đó thoát được hay vậy ? "
" Là do người chơi thứ 9999 là người đề nghị sửa lại toàn bộ luật xuyên không này. À mà đó là đứa làm cô té đập đầu xuyên tới đây đó. "
" Con mẹ này khốn nạn thật ! " - Ngân Trúc chửi rủa – " Sống hại bà con, chết hại bạn bè mà. "
Hệ thống đại nhân lên tiếng – " Bây giờ tôi giao cho cô 3 thứ : Tiểu thuyết gốc mã code 001, Hệ thống luật xuyên không 002, Gọi cho hệ thống đại nhân 003 mà gọi cho tôi giới hạn 5 lần 1 tuần nhé. Thỉnh thoảng có thể nghẽn mạng vì tôi bận xử lý các nhân vật xuyên không khác. Để sử dụng chúng cô chỉ cần lẩm bẩm mã số 3 lần là được. Bên cạnh đó nếu cô hoàn thành xuất sắc tiểu thuyết thì được đem 1 thứ ở thế giới này đi. Are you ready? "
" Làm đi. Dù sao tôi vào đây chỉ để được sủng ái thôi mà. "
" Thôi, tôi out…Bye…He he he… " - hệ thống đại nhân cười lớn.
…
Ngân Trúc mở mắt thấy trước mắt là 1 khuê phòng cực kỳ xa hoa, nói cách khác là vàng chóe everywhere. Đúng là con gái độc tôn của gia tộc giàu nhất thế giới tiểu thuyết mà. Cô nhìn lên tấm gương trước mặt không giấu được nụ cười khả ố.
" Ha ha ha… xuyên không thành đệ nhất mĩ nhân sướng bỏ mẹ… " - đoạn cô lấy tay bóp bóp ngực mình – " Điện nước dư dả thế này hèn chi mấy thằng nam chính, nam phụ không đổ mới lạ. Ha ha ha… mấy anh giai đẹp ơi. Đợi em … "
Ở thế giới thực, Ngân Trúc chỉ thuộc dạng dễ nhìn, hai mươi năm không có mảnh tình vắt vai lại gặp bà chủ đại khốn nạn tối ngày giở trò bóc lột sức lao động của cô, trừ lương liên tục. Đời thực số nhọ ít nhất trong tiểu thuyết này gặp con hệ thống đại nhân có đức cho cô xuyên thành người phụ nữ thần thánh như con nữ chính này. Đẹp nghiêng nước nghiêng thành lại được trai đẹp bao quanh sủng hạnh không ít. Ông trời quả có mắt mà.
[ À, tôi quên nói. Để chuẩn bị tinh thần cho người tham gia. Chúng tôi cho cô lùi lại 5 ngày trước khi bắt đầu chương 1 để làm quen cuộc sống ở đây. Mà cô được thừa hưởng tất cả tài năng nữ chính có đó và tất nhiên đọc được tiếng Trung cổ như người thời đại này tránh trường hợp như anh trai Trương Bồng không biết đọc chữ cổ trong " Thái tử phi thăng chức ký "… Tôi out thiệt á… Khửa khửa khửa… hưởng thụ đi…]
" Yes… " - Ngân Trúc lớn tiếng hét lên – " Người đâu. Ra đây cho đại tiểu thư sai nào ". Cuộc sống thượng lưu của cô bắt đầu, giờ cứ tận hưởng cái thú của đại tiểu thư nhà họ Hồng… Theo tiểu thuyết Hồng Ngân Trúc lưu lạc nhân gian gần 13 năm thì mới tìm lại được gia đình, sau đó cô được phụ mẫu cưng chiều hết mực. Năm 16 tuổi cô trốn nhà lẻn đi chơi bắt đầu hội ngộ Tam Vương gia và mối tình của họ bắt đầu từ đây.
" Còn 5 ngày mới gặp dàn giai đẹp thì giờ cứ thả ga chơi không cần giả thục nữ nữa… ha ha ha… " - cô cười ha hả - " … được sủng ái xong đem mấy ký vàng về là đời mình sống thả ga… "
" Tiểu thư… tiểu thư gọi nô tỳ có gì ạ " - một cô gái xinh đẹp hối hả bước vào.
Bên cạnh cô nô tỳ là dòng chữ phụ đề " Tiểu Hương – nô tỳ thân tín của Ngân Trúc – 15 tuổi. "
" Hệ thống đại nhân quả là chuyên nghiệp mà " - Ngân Trúc mỉm cười nghĩ – " Giờ chỉ cần phối hợp đóng phim thôi. "
Cô lên tiếng – " A Hương. Chuẩn bị cho ta ra ngoài nào ! "
" Dạ ! " - Tiểu Hương ngoan ngoãn nghe lời lấy áo xống, trang sức, phấn hoa ra sửa soạn cho tiểu thư của mình.
Ngân Trúc nhắm mắt ngồi hưởng thụ cái cảm giác được người ta phục vụ mà lâng lâng trong lòng. Bất chợt cô thấy đầu mình đau đau thì mở mắt ra nhìn vào gương.
“Đệch, em đeo gì mà cả 1 đống thứ lên đầu ta thế hả?” – cô gắt lên. Hèn chi thục nữ xưa không ra ngoài nhiều, không phải là do xấu hổ hay yểu điệu thục nữ gì mà là do sợ gãy cổ vì mấy cái trang sức trên đầu. Cô ra lệnh – “Tháo hết!”
“Hả…” – Tiểu Hương kinh ngạc nhìn tiểu thư, không phải đây đều là thứ nàng ấy thích nhất sao chứ? Hay là cô làm sai thứ gì?
“Ta không muốn gãy cổ, tóc để ta tự lo đi. Em trang điểm cho ta được rồi. "
“Dạ.” – Tiểu Hương vâng lời.
Ngân Trúc lấy hết đống trâm cài nạm ngọc xuống, tháo luôn đôi hoa tai nặng chịch chỉ thả tóc tự nhiên cột 1 phần lên để phía sau đơn giản theo kiểu Tiểu Long Nữ. Thế là xong khỏi lo chấn thương cổ. Cô lại quay lên thấy nô tỳ ngốc bôi một đống phấn lên mặt mình như hát tuồng thì hét lên.
“Thôi, em để ta tự trang điểm đi. " - Người thời này thật là bó tay, làm gì mà ra đường bôi 1 đống phấn lên mặt chứ? Ngân Trúc bẩm sinh xinh đẹp cần quái gì ba cái này. Cô lên tiếng – “Còn đồ em lấy hết cho ta để ta tự xử luôn. Không nhờ được gì hết à.”
Tiểu Hương thấy tiểu thư nói thế thì đỏ hoe đôi mắt, rơm rớm nước mắt, giọng nghẹn ngào – “Nô tỳ vô dụng… tiểu thư… cho nô tỳ chết đi…” – đoạn nàng đập đầu xuống đất liên tục.
Người thời này dễ xúc động quá. Bị chửi có thế mà muốn chết thì mình đây đi làm bị sếp chửi chắc 10 cái mạng chưa đủ thấm.
“Này, em có chết thì ra đường đâm đầu xuống núi mà chết chứ đừng chết ở đây làm ảnh hưởng danh tiếng ta.” - Ngân Trúc lạnh lùng nói. Cô lấy khăn bôi sạch lớp trang điểm của cô nô tỳ này rồi trang điểm nhẹ kiểu Hàn Quốc lại. Con nhỏ nữ chính này ở thời hiện đại chắc không kém gì Tăng Thanh Hà hay Hồ Ngọc Hà à nha. Ngực bự, chân dài tới nách nè, mặt V-line, mắt như nước mùa thu của Thúy Kiều, mũi dọc dừa, môi đỏ mọng lại thêm làn da trắng mướt không thi hoa hậu thì quá phí mà – “À… trước khi chết lấy ta mấy bộ đồ cái coi…Có gì hầu hạ ta xong thì đập đầu chết cũng được.”
Tiểu Hương nghe tiểu thư nói thế thì buồn hơn, cứ nấc lên cố tình cho nàng ấy nghe rồi đi lấy trang phục cho nàng.
“Ê, mấy cái màn nấc kiểu này ta coi phim thấy hoài. Đừng có giả điên à.” – Ngân Trúc chu mỏ nhìn vào gương xem son đều màu chưa bình thản lên tiếng – “Ba cái phim cứ “Hạ thần đáng chết, hạ thần đáng chết” mà khi chủ tử kêu chết lại la “Tha mạng cho thần…tha mạng cho thần…”. Nhảm bỏ mẹ, đừng có mà giả điên cùng ta.”
Tiểu Hương mở to mắt nhìn đại tiểu thư. Sao hôm nay nàng ta thông minh thế nhỉ? Lần nào không phải cũng bị nàng gạt hay sao? Mà phim là cái quái gì chứ? Nhìn tiểu thư không vui, Tiểu Hương chỉ im lặng mà không tiện hỏi.
Thấy nha đầu kia im lặng làm việc, Ngân Trúc cười nhạt. Cô nhìn gương mặt mới của mình không khỏi tán thưởng. Quả là quá xinh đẹp mà… Giờ tới trang phục. Cô nhìn 1 lượt tất cả trang phục Hồng đại tiểu thư đúng là không ít sau đó chọn ra 1 bộ đồ màu hồng nhạt phối cùng mảnh lụa cột tóc của cô.
" Tối nay cho người lên lai hết 30 phân tất cả váy áo ở đây cho ta. " - cô ra lệnh.
" Hả ? " Tiểu Hương nhìn tiểu thư kinh ngạc. Hôm nay nàng ấy cư xử thật kỳ quái.
Ngân Trúc nói – " Ta không muốn cứ lết cái đống đồ này ở ngoài để quét nhà cướp luôn việc của nhân viên vệ sinh. Lại thêm mặc nó đi dễ té lắm ". Đây là điều cô luôn thắc mắc khi xem phim cổ trang Trung Quốc, cứ hoàng hậu, quý phi, quý tộc,… chức càng cao là váy càng dài đi 1 bước là làm luôn chuyện của nhân viên quét rác. Giặt mệt bỏ mẹ. Thế mới thấy người khổ nhất là nhân viên giặt ủi hoàng cung.
" Nhưng… nữ nhi không nên… " Tiểu Hương lắp bắp – " lộ chân ra ngoài… không thì sau này khó xuất giá. "
Ngân Trúc để tay lên vai nàng nô tỳ nhỏ lắc đầu nói – " Đúng là nông cạn mà. Đây là thời trang nữ sinh Nhật Bản thế kỷ 19 đó. Mà ta mang vớ và hài có hở hiếc gì đâu mà ngươi lo? Ta đây 10 thằng tranh nhau làm gì có chuyện ế chứ ?"
" Hả… Nhật Bản… " - nàng nô tỷ mở to mắt nhìn cô – " thế kỷ 19… là gì ? "
" Ta nhầm…là Đông Doanh. " - Ngân Trúc đính chính dù chả biết thời này Nhật Bản tên gì mà thế giới này có Nhật Bản không nhỉ – " Giờ con gái Đông Doanh mặc thế này đó. "
" Ồ, thật sao ? "
" Ừ, giờ ngươi sửa cho ta cái váy này ngay bây giờ luôn đi, ok ? "
" Ô kê là gì ạ ? Tiểu thư muốn nuôi gà hả? "
" Gà giếc gì ở đây, ý ta là được không ? Ok là từ của Anh quốc ý hỏi " được không ? " đó. "
" Anh quốc là gì ạ? ". Tiểu thư hôm nay nói chuyện quá quái lạ.
" Thôi. Ngươi làm cho ta ngay. " - Ngân Trúc gắt lên. Cứ giải thích tới Tết Congo chưa xong nữa.
Nhìn Tiểu Hương thoăn thoắt lên lai cho cái váy mình chọn rồi mặc nó vào, cô không thể không tự khen khiếu thời trang và vẻ đẹp của mình được mà không nhịn được cười lớn.
" Ha ha ha… Sao ta đẹp thế này… Đẹp kinh hoàng bạt mạng luôn… ha ha ha… "
Tiểu Hương bắt đầu thấy sợ tiểu thư mình, không phải bình thường nàng ấy thường nói " Dung nhan là thứ phù du…" không thì khiêm tốn nói " Làm sao ta đẹp bằng Tướng quốc tiểu thư được " hay sao ?
" Đi chơi nào. Tiểu Hương " - Ngân Trúc mỉm cười nói – " Đem nhiều tiền vào. Đầu tiên đi sòng bài rồi mấy cái quán ăn nổi tiếng rồi kĩ viện. Trước giờ nghe nói mà chưa đi à nha. "
" Tiểu thư… người đừng nói bậy bạ… mấy nơi đó… " - Tiểu Hương lắp bắp.
" Đi lấy xe ngựa cho ta mau ! " - cô khịt khịt mũi ra lệnh. Con nhỏ nô tỳ này quá nhiều lời mà – " Không ta cho đánh 100 hèo ! "
Nhìn Tiểu Hương nhanh nhảu chạy đi làm việc, Ngân Trúc tâm hồn sung sướng, thì ra hành người khác sướng kinh hèn chi con mụ kia mê hành cô như thế. Cô nhẹ bước đi khỏi phòng thì bất ngờ nghe tiếng " Xoảng " sau lưng mình. Nhìn lại thấy nguyên 1 chậu hoa to tổ choảng vỡ nát nằm ở dưới đất nơi cô vừa đi khỏi. Đúng là nữ chính thần thánh thế éo này chết được. Cứ thế mà chơi tới bến thôi… Có tác giả bảo hiểm rồi.
" Tác giá đại nhân vạn tế. Ha ha ha… " - Ngân Trúc vừa đi vừa cười lớn bất chấp ánh mắt kinh ngạc của gia nhân nhìn mình.
…
" Tam Vương gia đến tìm tiểu thư. " - Xuân Lan cúi đầu thỉnh an tiểu thư của mình.
Kiều Mai mỉm cười nham hiểm nói – " Chuyển lời kêu hắn xéo cho ta."
" Người ấy đường đường là Vương gia… Tiểu thư đừng tuyệt tình như thế… "
Nàng lạnh nhạt nói - " Nói hắn chờ ta ở vườn hoa. Cho cầm sư tới luôn… Nói ta luyện bút xong tới ngay. "
Bảy năm nay, Kiều Mai bày mưu tính kế đã lôi kéo được toàn bộ những nam nhân của con tiện tỳ kia. Đặc biệt là Tam Vương gia, nàng khi xa khi gần, khi nóng khi lạnh khiến hắn phát điên vì mình. Nàng muốn hắn nếm trải toàn bộ đau đớn của mình kiếp trước. Nàng muốn hắn giết người hắn yêu nhất kiếp trước và điên lên vì không bao giờ có được người hắn yêu nhất kiếp này là nàng. Mà con tiện tỳ Ngân Trúc, chết ngay bây giờ không phải quá đơn giản sao ? Hay là chơi đùa cùng nó một chút nhỉ ? Bất chợt tâm nàng nghĩ tới đại huynh đang du ngoạn bên ngoài. Huynh ấy là người duy nhất nàng không thể kiểm soát được nhưng nàng có thể ngăn không cho huynh ấy gặp mặt con tiện tỳ đó… Cuộc gặp cách đây 3 năm của họ nàng ngăn được thì lý nào giờ đây không được chứ ?
…
Tam Vương gia ngồi đợi ở vườn hoa phủ Tướng quốc đã hơn hai canh giờ. Cầm sư đã tấu hơn 10 bài, trà thay đến lượt thứ ba bắt đầu nguội nhưng nàng vẫn không tới. Cho người đến hỏi lại gia nhân thì luôn nhận được câu trả lời " Tiểu thư đang luyện bút. Xin Vương gia chờ một chút ". Đây không phải là đuổi khéo hay sao ?
" Ta đã làm gì nên tội mà nàng nhẫn tâm đến thế… "
Chàng nhớ lần đầu gặp Tướng quốc nhị tiểu thư khi đi săn. Chả biết ma xui quỷ khiến thế nào lại bắn trúng nàng trong khi tài bắn cung của chàng là bách phát bách trúng… Định đến xem thương tích của Kiều Mai thì nhận được ánh mắt sắc lạnh căm giận của nàng. Kiều Mai không ngừng xua đuổi chàng suốt 2 năm nay dù chàng đường đường là Tam Vương gia uy phong lẫm liệt… Tại sao Kiều Mai ghét chàng đến thế chứ ?
…
" Chưa tới tập một mà nam chính bị ngược rồi… Khửa khửa khửa… Phim này coi bộ hay à nha ! " - hệ thống đại nhân tán thưởng – " Cho Kiều Mai này sống lại là một ý tưởng không tồi mà, ngược nam chính tiếp đi cưng. Chị thích ! Khửa khửa khửa…"
Để xem tiếp tình hình bên kia – " Chuyển cảnh ! " - hệ thống ra lệnh.
" Ồ… nam phụ sắp gặp nữ chính rồi. Đúng là ý trời mà… ha ha ha… Bộ này kịch bản gốc hơi nhàm mà được cái nhiều trai đẹp coi như bù đắp… Hàng nào cũng ngon quá."
“Xin chúc mừng thành viên thứ 10.000 của hệ thống!”
Ngân Trúc đưa mắt nhìn xung quanh chỉ là 1 không gian trắng xóa, trước mặt là 1 màn hình 3D có dòng chữ “Chào mừng đến hệ thống số 6023”.
“Hả? Cái gì 10.000 chứ?” – cô lên tiếng – “Đây là đâu?”. Không phải giờ cô nên ở chỗ làm chuẩn bị mọi thứ cho ngày hôm nay hay sao? Tại sao… cô nhớ mình đạp phải thứ gì đó rồi bị té… sau đó là gì nhỉ?
“Xin chúc mừng, cô may mắn là thành viên thứ 10.000 rơi vào hệ thống xuyên không” – hệ thống 6023 hoan hỉ lên tiếng – “Đây là ranh giới giữa thế giới thực và cuốn tiểu thuyết “Nhất đại sủng nữ” cô mới đọc hôm qua.”
Ngân Trúc lấy tay xoa thái dương nói –“So what? Xuyên không hả? Mà cô là ai?”
“Yes, cô cứ gọi tôi là hệ thống đại nhân…. Khửa khửa khửa…”
“Sao giọng cười con hệ thống đại nhân này nghe đê tiện quá…” – Ngân Trúc nghĩ thầm.
“Đề nghị không được nghĩ xấu hệ thống đại nhân.”
“Thôi được, theo tôi hiểu là giờ tôi như mấy con bé trong mấy tiểu thuyết ngôn tình hiện nay sẽ xuyên không vào mấy cuốn tiểu thuyết đúng không?”
“Rất vui cô đã nhận thức nhanh mọi chuyện.”
“Theo kịch bản thông thường có phải tôi được chọn vào vai nữ phụ có số phận bi đát phải giành lại công bằng cho chính mình đúng không? Hay là mấy con nhỏ quần chúng mới xuất hiện lắt nhắt nửa chương lời thoại hai ba câu là chết mẹ nó rồi?”
“Không, tôi đâu có ác thế” – Hê thống đại nhân cười nham hiểm – “cô sẽ vào vai nữ chính thần thánh cùng tên cô - Ngân Trúc - có số phận cực kỳ hạnh phúc được 10 anh sủng hạnh... “
“Sao sướng bỏ mẹ thế này. Tôi ở đó luôn cũng được đó chứ?”
Hệ thống đại nhân mỉm cười nói – “Đây là phần thưởng đặc biệt tôi dành cho thành viên thứ 10.000. Nào, có gì cô thắc mắc cứ hỏi luôn ở đây, tôi sẽ giải đáp và giải thích luật xuyên không cho cô.”
“Khi nào tôi được về?” – Ngân Trúc hỏi, lòng thắc mắc luật xuyên không là cái quái gì.
“Khi cô còn sống đến cuối truyện.” – hệ thống đại nhân đáp.
“Có 10 thằng bảo kê thế éo nào chết được” – Ngân Trúc không ngờ lần xuyên không này của mình đơn giản đến thế. Đúng là may mắn là người thứ 10.000 mà. Cô nói tiếp – “Ủa mà còn cơ thể tôi ở thế giới hiện đại thì sao?”
Màn hình hiện ra hình ảnh tường thuật lại hiện trường ở thế giới hiện đại kèm lời thuyết minh của hệ thống đại nhân – “Lúc 7h35’ cô đi đến nhà hàng, do sơ ý cô đạp phải vỏ chuối do bà chủ của cô Thùy Vân mới ăn ném xuống đất nên đập đầu té. Hiện giờ cô đang nằm bất tỉnh nhân sự ở dưới sàn nhà…” – hệ thống đại nhân thao thao bất tuyệt – “Thời gian xuyên không tương ứng ở thế giới hiện đại là 7 ngày nói cách khác trong 7 ngày này cô sẽ hôn mê không cách nào tỉnh lại được. À nếu người nhà cô thấy nuôi cô tốn cơm quá đi hỏa táng thì dù cô hoàn tất cuốn tiểu thuyết này cũng không về được nhé.”
“Không ngờ xuyên không nhiều luật thế?” – Ngân Trúc lên tiếng – “Mai mốt về tôi phải giải thích lại cho bà con mới được.”
“Không cần đâu, hệ thống quy định xuyên không mới được nâng cấp từ sau thành viên 9999 người duy nhất không cần phải xuyên không được về an toàn. Những người xuyên không tiêp theo sau cô tự nắm luật này không cần cô phổ biến.”
“Ủa, thế tôi có quyền từ chối sao?” – Ngân Trúc mở to mắt hỏi. Chuyện này lạ à nha.
" Cô có thể chọn chết ngay bây giờ hay chết sau 7 ngày " - hệ thống đại nhân mỉm cười đáp – " Đây là luật xuyên không mới được updated. Nếu cô chọn chết ngay thì căn cứ hiện trường án mạng tôi cho cô 3 giải pháp. Một là trụy tim chết do bị 1 thằng khốn nào đó viết tên cô lên Death Note. Hai là chấn thương sọ não dù cô té ngã đập đầu về trước chứ không phải sau ót nhưng hồ sơ pháp y cứ để hệ thống chúng tôi lo. Ba là ngộ độc thực phẩm, chút tôi cho cô sùi bọt mép nữa là được…Khửa khửa khửa, cô thích cách nào ?"
" Khốn nạn thật… cái nào cũng chết lãng hết. Sao con nhỏ 9999 đó thoát được hay vậy ? "
" Là do người chơi thứ 9999 là người đề nghị sửa lại toàn bộ luật xuyên không này. À mà đó là đứa làm cô té đập đầu xuyên tới đây đó. "
" Con mẹ này khốn nạn thật ! " - Ngân Trúc chửi rủa – " Sống hại bà con, chết hại bạn bè mà. "
Hệ thống đại nhân lên tiếng – " Bây giờ tôi giao cho cô 3 thứ : Tiểu thuyết gốc mã code 001, Hệ thống luật xuyên không 002, Gọi cho hệ thống đại nhân 003 mà gọi cho tôi giới hạn 5 lần 1 tuần nhé. Thỉnh thoảng có thể nghẽn mạng vì tôi bận xử lý các nhân vật xuyên không khác. Để sử dụng chúng cô chỉ cần lẩm bẩm mã số 3 lần là được. Bên cạnh đó nếu cô hoàn thành xuất sắc tiểu thuyết thì được đem 1 thứ ở thế giới này đi. Are you ready? "
" Làm đi. Dù sao tôi vào đây chỉ để được sủng ái thôi mà. "
" Thôi, tôi out…Bye…He he he… " - hệ thống đại nhân cười lớn.
…
Ngân Trúc mở mắt thấy trước mắt là 1 khuê phòng cực kỳ xa hoa, nói cách khác là vàng chóe everywhere. Đúng là con gái độc tôn của gia tộc giàu nhất thế giới tiểu thuyết mà. Cô nhìn lên tấm gương trước mặt không giấu được nụ cười khả ố.
" Ha ha ha… xuyên không thành đệ nhất mĩ nhân sướng bỏ mẹ… " - đoạn cô lấy tay bóp bóp ngực mình – " Điện nước dư dả thế này hèn chi mấy thằng nam chính, nam phụ không đổ mới lạ. Ha ha ha… mấy anh giai đẹp ơi. Đợi em … "
Ở thế giới thực, Ngân Trúc chỉ thuộc dạng dễ nhìn, hai mươi năm không có mảnh tình vắt vai lại gặp bà chủ đại khốn nạn tối ngày giở trò bóc lột sức lao động của cô, trừ lương liên tục. Đời thực số nhọ ít nhất trong tiểu thuyết này gặp con hệ thống đại nhân có đức cho cô xuyên thành người phụ nữ thần thánh như con nữ chính này. Đẹp nghiêng nước nghiêng thành lại được trai đẹp bao quanh sủng hạnh không ít. Ông trời quả có mắt mà.
[ À, tôi quên nói. Để chuẩn bị tinh thần cho người tham gia. Chúng tôi cho cô lùi lại 5 ngày trước khi bắt đầu chương 1 để làm quen cuộc sống ở đây. Mà cô được thừa hưởng tất cả tài năng nữ chính có đó và tất nhiên đọc được tiếng Trung cổ như người thời đại này tránh trường hợp như anh trai Trương Bồng không biết đọc chữ cổ trong " Thái tử phi thăng chức ký "… Tôi out thiệt á… Khửa khửa khửa… hưởng thụ đi…]
" Yes… " - Ngân Trúc lớn tiếng hét lên – " Người đâu. Ra đây cho đại tiểu thư sai nào ". Cuộc sống thượng lưu của cô bắt đầu, giờ cứ tận hưởng cái thú của đại tiểu thư nhà họ Hồng… Theo tiểu thuyết Hồng Ngân Trúc lưu lạc nhân gian gần 13 năm thì mới tìm lại được gia đình, sau đó cô được phụ mẫu cưng chiều hết mực. Năm 16 tuổi cô trốn nhà lẻn đi chơi bắt đầu hội ngộ Tam Vương gia và mối tình của họ bắt đầu từ đây.
" Còn 5 ngày mới gặp dàn giai đẹp thì giờ cứ thả ga chơi không cần giả thục nữ nữa… ha ha ha… " - cô cười ha hả - " … được sủng ái xong đem mấy ký vàng về là đời mình sống thả ga… "
" Tiểu thư… tiểu thư gọi nô tỳ có gì ạ " - một cô gái xinh đẹp hối hả bước vào.
Bên cạnh cô nô tỳ là dòng chữ phụ đề " Tiểu Hương – nô tỳ thân tín của Ngân Trúc – 15 tuổi. "
" Hệ thống đại nhân quả là chuyên nghiệp mà " - Ngân Trúc mỉm cười nghĩ – " Giờ chỉ cần phối hợp đóng phim thôi. "
Cô lên tiếng – " A Hương. Chuẩn bị cho ta ra ngoài nào ! "
" Dạ ! " - Tiểu Hương ngoan ngoãn nghe lời lấy áo xống, trang sức, phấn hoa ra sửa soạn cho tiểu thư của mình.
Ngân Trúc nhắm mắt ngồi hưởng thụ cái cảm giác được người ta phục vụ mà lâng lâng trong lòng. Bất chợt cô thấy đầu mình đau đau thì mở mắt ra nhìn vào gương.
“Đệch, em đeo gì mà cả 1 đống thứ lên đầu ta thế hả?” – cô gắt lên. Hèn chi thục nữ xưa không ra ngoài nhiều, không phải là do xấu hổ hay yểu điệu thục nữ gì mà là do sợ gãy cổ vì mấy cái trang sức trên đầu. Cô ra lệnh – “Tháo hết!”
“Hả…” – Tiểu Hương kinh ngạc nhìn tiểu thư, không phải đây đều là thứ nàng ấy thích nhất sao chứ? Hay là cô làm sai thứ gì?
“Ta không muốn gãy cổ, tóc để ta tự lo đi. Em trang điểm cho ta được rồi. "
“Dạ.” – Tiểu Hương vâng lời.
Ngân Trúc lấy hết đống trâm cài nạm ngọc xuống, tháo luôn đôi hoa tai nặng chịch chỉ thả tóc tự nhiên cột 1 phần lên để phía sau đơn giản theo kiểu Tiểu Long Nữ. Thế là xong khỏi lo chấn thương cổ. Cô lại quay lên thấy nô tỳ ngốc bôi một đống phấn lên mặt mình như hát tuồng thì hét lên.
“Thôi, em để ta tự trang điểm đi. " - Người thời này thật là bó tay, làm gì mà ra đường bôi 1 đống phấn lên mặt chứ? Ngân Trúc bẩm sinh xinh đẹp cần quái gì ba cái này. Cô lên tiếng – “Còn đồ em lấy hết cho ta để ta tự xử luôn. Không nhờ được gì hết à.”
Tiểu Hương thấy tiểu thư nói thế thì đỏ hoe đôi mắt, rơm rớm nước mắt, giọng nghẹn ngào – “Nô tỳ vô dụng… tiểu thư… cho nô tỳ chết đi…” – đoạn nàng đập đầu xuống đất liên tục.
Người thời này dễ xúc động quá. Bị chửi có thế mà muốn chết thì mình đây đi làm bị sếp chửi chắc 10 cái mạng chưa đủ thấm.
“Này, em có chết thì ra đường đâm đầu xuống núi mà chết chứ đừng chết ở đây làm ảnh hưởng danh tiếng ta.” - Ngân Trúc lạnh lùng nói. Cô lấy khăn bôi sạch lớp trang điểm của cô nô tỳ này rồi trang điểm nhẹ kiểu Hàn Quốc lại. Con nhỏ nữ chính này ở thời hiện đại chắc không kém gì Tăng Thanh Hà hay Hồ Ngọc Hà à nha. Ngực bự, chân dài tới nách nè, mặt V-line, mắt như nước mùa thu của Thúy Kiều, mũi dọc dừa, môi đỏ mọng lại thêm làn da trắng mướt không thi hoa hậu thì quá phí mà – “À… trước khi chết lấy ta mấy bộ đồ cái coi…Có gì hầu hạ ta xong thì đập đầu chết cũng được.”
Tiểu Hương nghe tiểu thư nói thế thì buồn hơn, cứ nấc lên cố tình cho nàng ấy nghe rồi đi lấy trang phục cho nàng.
“Ê, mấy cái màn nấc kiểu này ta coi phim thấy hoài. Đừng có giả điên à.” – Ngân Trúc chu mỏ nhìn vào gương xem son đều màu chưa bình thản lên tiếng – “Ba cái phim cứ “Hạ thần đáng chết, hạ thần đáng chết” mà khi chủ tử kêu chết lại la “Tha mạng cho thần…tha mạng cho thần…”. Nhảm bỏ mẹ, đừng có mà giả điên cùng ta.”
Tiểu Hương mở to mắt nhìn đại tiểu thư. Sao hôm nay nàng ta thông minh thế nhỉ? Lần nào không phải cũng bị nàng gạt hay sao? Mà phim là cái quái gì chứ? Nhìn tiểu thư không vui, Tiểu Hương chỉ im lặng mà không tiện hỏi.
Thấy nha đầu kia im lặng làm việc, Ngân Trúc cười nhạt. Cô nhìn gương mặt mới của mình không khỏi tán thưởng. Quả là quá xinh đẹp mà… Giờ tới trang phục. Cô nhìn 1 lượt tất cả trang phục Hồng đại tiểu thư đúng là không ít sau đó chọn ra 1 bộ đồ màu hồng nhạt phối cùng mảnh lụa cột tóc của cô.
" Tối nay cho người lên lai hết 30 phân tất cả váy áo ở đây cho ta. " - cô ra lệnh.
" Hả ? " Tiểu Hương nhìn tiểu thư kinh ngạc. Hôm nay nàng ấy cư xử thật kỳ quái.
Ngân Trúc nói – " Ta không muốn cứ lết cái đống đồ này ở ngoài để quét nhà cướp luôn việc của nhân viên vệ sinh. Lại thêm mặc nó đi dễ té lắm ". Đây là điều cô luôn thắc mắc khi xem phim cổ trang Trung Quốc, cứ hoàng hậu, quý phi, quý tộc,… chức càng cao là váy càng dài đi 1 bước là làm luôn chuyện của nhân viên quét rác. Giặt mệt bỏ mẹ. Thế mới thấy người khổ nhất là nhân viên giặt ủi hoàng cung.
" Nhưng… nữ nhi không nên… " Tiểu Hương lắp bắp – " lộ chân ra ngoài… không thì sau này khó xuất giá. "
Ngân Trúc để tay lên vai nàng nô tỳ nhỏ lắc đầu nói – " Đúng là nông cạn mà. Đây là thời trang nữ sinh Nhật Bản thế kỷ 19 đó. Mà ta mang vớ và hài có hở hiếc gì đâu mà ngươi lo? Ta đây 10 thằng tranh nhau làm gì có chuyện ế chứ ?"
" Hả… Nhật Bản… " - nàng nô tỷ mở to mắt nhìn cô – " thế kỷ 19… là gì ? "
" Ta nhầm…là Đông Doanh. " - Ngân Trúc đính chính dù chả biết thời này Nhật Bản tên gì mà thế giới này có Nhật Bản không nhỉ – " Giờ con gái Đông Doanh mặc thế này đó. "
" Ồ, thật sao ? "
" Ừ, giờ ngươi sửa cho ta cái váy này ngay bây giờ luôn đi, ok ? "
" Ô kê là gì ạ ? Tiểu thư muốn nuôi gà hả? "
" Gà giếc gì ở đây, ý ta là được không ? Ok là từ của Anh quốc ý hỏi " được không ? " đó. "
" Anh quốc là gì ạ? ". Tiểu thư hôm nay nói chuyện quá quái lạ.
" Thôi. Ngươi làm cho ta ngay. " - Ngân Trúc gắt lên. Cứ giải thích tới Tết Congo chưa xong nữa.
Nhìn Tiểu Hương thoăn thoắt lên lai cho cái váy mình chọn rồi mặc nó vào, cô không thể không tự khen khiếu thời trang và vẻ đẹp của mình được mà không nhịn được cười lớn.
" Ha ha ha… Sao ta đẹp thế này… Đẹp kinh hoàng bạt mạng luôn… ha ha ha… "
Tiểu Hương bắt đầu thấy sợ tiểu thư mình, không phải bình thường nàng ấy thường nói " Dung nhan là thứ phù du…" không thì khiêm tốn nói " Làm sao ta đẹp bằng Tướng quốc tiểu thư được " hay sao ?
" Đi chơi nào. Tiểu Hương " - Ngân Trúc mỉm cười nói – " Đem nhiều tiền vào. Đầu tiên đi sòng bài rồi mấy cái quán ăn nổi tiếng rồi kĩ viện. Trước giờ nghe nói mà chưa đi à nha. "
" Tiểu thư… người đừng nói bậy bạ… mấy nơi đó… " - Tiểu Hương lắp bắp.
" Đi lấy xe ngựa cho ta mau ! " - cô khịt khịt mũi ra lệnh. Con nhỏ nô tỳ này quá nhiều lời mà – " Không ta cho đánh 100 hèo ! "
Nhìn Tiểu Hương nhanh nhảu chạy đi làm việc, Ngân Trúc tâm hồn sung sướng, thì ra hành người khác sướng kinh hèn chi con mụ kia mê hành cô như thế. Cô nhẹ bước đi khỏi phòng thì bất ngờ nghe tiếng " Xoảng " sau lưng mình. Nhìn lại thấy nguyên 1 chậu hoa to tổ choảng vỡ nát nằm ở dưới đất nơi cô vừa đi khỏi. Đúng là nữ chính thần thánh thế éo này chết được. Cứ thế mà chơi tới bến thôi… Có tác giả bảo hiểm rồi.
" Tác giá đại nhân vạn tế. Ha ha ha… " - Ngân Trúc vừa đi vừa cười lớn bất chấp ánh mắt kinh ngạc của gia nhân nhìn mình.
…
" Tam Vương gia đến tìm tiểu thư. " - Xuân Lan cúi đầu thỉnh an tiểu thư của mình.
Kiều Mai mỉm cười nham hiểm nói – " Chuyển lời kêu hắn xéo cho ta."
" Người ấy đường đường là Vương gia… Tiểu thư đừng tuyệt tình như thế… "
Nàng lạnh nhạt nói - " Nói hắn chờ ta ở vườn hoa. Cho cầm sư tới luôn… Nói ta luyện bút xong tới ngay. "
Bảy năm nay, Kiều Mai bày mưu tính kế đã lôi kéo được toàn bộ những nam nhân của con tiện tỳ kia. Đặc biệt là Tam Vương gia, nàng khi xa khi gần, khi nóng khi lạnh khiến hắn phát điên vì mình. Nàng muốn hắn nếm trải toàn bộ đau đớn của mình kiếp trước. Nàng muốn hắn giết người hắn yêu nhất kiếp trước và điên lên vì không bao giờ có được người hắn yêu nhất kiếp này là nàng. Mà con tiện tỳ Ngân Trúc, chết ngay bây giờ không phải quá đơn giản sao ? Hay là chơi đùa cùng nó một chút nhỉ ? Bất chợt tâm nàng nghĩ tới đại huynh đang du ngoạn bên ngoài. Huynh ấy là người duy nhất nàng không thể kiểm soát được nhưng nàng có thể ngăn không cho huynh ấy gặp mặt con tiện tỳ đó… Cuộc gặp cách đây 3 năm của họ nàng ngăn được thì lý nào giờ đây không được chứ ?
…
Tam Vương gia ngồi đợi ở vườn hoa phủ Tướng quốc đã hơn hai canh giờ. Cầm sư đã tấu hơn 10 bài, trà thay đến lượt thứ ba bắt đầu nguội nhưng nàng vẫn không tới. Cho người đến hỏi lại gia nhân thì luôn nhận được câu trả lời " Tiểu thư đang luyện bút. Xin Vương gia chờ một chút ". Đây không phải là đuổi khéo hay sao ?
" Ta đã làm gì nên tội mà nàng nhẫn tâm đến thế… "
Chàng nhớ lần đầu gặp Tướng quốc nhị tiểu thư khi đi săn. Chả biết ma xui quỷ khiến thế nào lại bắn trúng nàng trong khi tài bắn cung của chàng là bách phát bách trúng… Định đến xem thương tích của Kiều Mai thì nhận được ánh mắt sắc lạnh căm giận của nàng. Kiều Mai không ngừng xua đuổi chàng suốt 2 năm nay dù chàng đường đường là Tam Vương gia uy phong lẫm liệt… Tại sao Kiều Mai ghét chàng đến thế chứ ?
…
" Chưa tới tập một mà nam chính bị ngược rồi… Khửa khửa khửa… Phim này coi bộ hay à nha ! " - hệ thống đại nhân tán thưởng – " Cho Kiều Mai này sống lại là một ý tưởng không tồi mà, ngược nam chính tiếp đi cưng. Chị thích ! Khửa khửa khửa…"
Để xem tiếp tình hình bên kia – " Chuyển cảnh ! " - hệ thống ra lệnh.
" Ồ… nam phụ sắp gặp nữ chính rồi. Đúng là ý trời mà… ha ha ha… Bộ này kịch bản gốc hơi nhàm mà được cái nhiều trai đẹp coi như bù đắp… Hàng nào cũng ngon quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.