Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn
Chương 45
Lửng Con
23/07/2017
Ngân Trúc đứng trên mạn thuyền, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn
hữu tình cùng ánh chiều tà màu cam làm xao động lòng người. Đầu cô không thể nào ngăn được những suy nghĩ ngổn ngang – “Có gì đó sai sai ở
đây?”
“Nếu thời tiết thuận lợi như thế này thì chúng ta sẽ đến nơi vào khoảng 2 ngày nữa.” – giọng Thiên Bình từ phía sau vang lên.
“Hy vọng là mọi chuyện đều tốt đẹp như kế hoạch!” – cô quay lại và nở nụ cười dịu dàng đầy mùi “thính” với tên Vương gia này.
Thiên Bình nghiêng đầu nhìn Ngân Trúc – “Hồng tiểu thư cho rằng sẽ có chuyện không tốt đẹp diễn ra sao?”
Cô khẽ lắc đầu với dáng điệu đầy “thính” cùng ánh mắt oan khuất – “Tiểu nữ chỉ có dự cảm không lành!” Chuyện yên bình sống sót và du ngoạn cùng dàn harem nam chỉ có thể xuất hiện trong ngôn tình khác chứ éo bao giờ xuất hiện trong kịch bản xuyên không đầy máu chó cùng con hệ thống đại khốn nạn này. Những giây phút yên bình này làm cho Ngân Trúc càng có cảm giác “có gì đó sai sai” ở đây hơn; khung cảnh yên bình và hữu tình giữa biển, trai đẹp bên cạnh và dàn hộ vệ hùng hậu, kiểu gì cũng thấy nó ảo ảo sao ấy.
Thiên Bình chợt nhớ đến màn kịch Ngân Trúc và Tam huynh vào ngày hôm trước thì buộc miệng hỏi – “Tiểu thư nghĩ gì về Tam ca của ta?”
Gì? Ngươi hỏi vậy là có ý gì? Muốn ta chửi thẳng mặt thằng cha đê tiện đó hay nịnh nọt hắn?
“Ngài ấy là một người đàn ông có khí thế bất phàm!” – cô mỉm cười đáp.
Chợt Thiên Bình nhớ đến thái độ những người phụ nữ chàng từng gặp đều có cảm tình với Tam huynh thì không ngăn được chút khó chịu trong lòng. Đúng rồi, huynh ấy là một người rất hoàn hảo – tài năng, tự tin và dũng cảm đối mặt mọi thứ - ai mà không xiêu lòng được chứ. Chàng là một người sống theo chủ nghĩa an toàn và yên bình như cái tên của mình, dù đây là sự lựa chọn của bản thân nhưng sự ngưỡng mộ những người theo chủ nghĩa mạo hiểm như Tam huynh là không thể tránh khỏi. Cùng một vấn đề nhưng cách xử lý của chàng và Tam huynh trong sự kiện 7 năm trước hoàn toàn khác nhau.
“Huynh ấy đúng là một người bất phàm!” – Thiên Bình mỉm cười đáp lại. Chàng đưa mắt nhìn ánh dương đang dần chìm vào đáy biển và tận hưởng không khí yên bình này.
“Ái chà chà, giây phút này rất thích hợp để mình giao lưu tình cảm cùng tên này!” – cô đưa mắt nhìn Bát gia nghĩ thầm. Ngân Trúc không phủ nhận mình vừa đê tiện vừa mê soái ca đẹp trai giàu có nhưng đứa con gái nào không có ước mơ vậy hả? Cô là dạng con gái khoái lướt facebook, chém gió cùng bạn bè, hay nói những ngôn ngữ bình dân và có chút bệnh hoang tưởng như hy vọng cua được sư phụ kiêm ông chủ mình ngay lần đầu gặp mặt nhưng chí ít Ngân Trúc cô không bao giờ tự lừa dối bản thân chứng tỏ mình thanh cao hơn người.
“Thật giống hoành thánh nhỉ?”
Ngân Trúc quay qua quay lại tìm kẻ vừa phát ngôn 1 câu vô duyên phá hỏng hết khung cảnh hữu tình này, mà không cần nói cũng biết là người-đầu-chỉ-nghĩ-đến-ăn này là ai.
Diệc Ưng mặt cực kỳ thản nhiên ngồi xếp bằng trên nóc thuyền nhìn nhị vị nam thanh nữ tú bên dưới.
“Ngươi làm gì ở đó?”
“Phơi giày!” – anh thản nhiên giơ chân trần lên không giấu giếm.
Ngân Trúc nhăn mày buột miệng không giấu giếm được bản chất tiện nữ của mình – “Hèn chi ta nghe mùi thum thủm ở đây!” Đúng là chuyên gia phá hoại khung cảnh hữu tình mà.
“Ngươi mang giày cả ngày kín mít vậy có dám nói ta là không có mùi gì không hả? Ta có phơi giày là sạch sẽ rồi!”
Giờ nghĩ lại đúng là cô bữa giờ cùng đám người cổ trang mang giày và vớ kín mít thì đúng là vấn đề lớn. Nên sản xuất thuốc khử mùi và bán thì có khi đắt như tôm tươi. Đáng ghi chú lại!
Thiên Bình im lặng cởi giày và quay lên nhìn Ngân Trúc mỉm cười hỏi – “Khung cảnh trên đó chắc chắn sẽ khác dưới đây! Nàng có muốn lên đó thưởng thức khung cảnh cùng ta và Ưng huynh?” – đoạn chàng chìa tay ra trước mặt cô.
Dù lý do rất lãng xẹt và thô bỉ - phơi giày – nhưng sự gallant này của Bát gia phần nào bù đắp cái tầm thường đó. Ngân Trúc khẽ gật đầu và đưa tay đặt lên tay Thiên Bình. Bất chợt chàng đưa tay khẽ ôm cô và phi thân lên ngồi cùng Diệc Ưng.
“Người này thật sự rất dịu dàng!” – Ngân Trúc nghĩ thầm trong lòng, dù đưa tay ôm cô nhưng Bát gia lại gần như không chạm vào cô để tránh đụng chạm nam nữ, không lợi dụng cũng không thô tục và cũng rất dịu dàng – “Cộng thêm 2 điểm!”
Thiên Bình bố trí Ngân Trúc ngồi cạnh Diệc Ưng và mình ngồi cạnh cô gái này. Ngân Trúc thấy mình ngồi giữa 2 người đàn ông thì bắt đầu có cảm giác mình là nữ chính ngôn tình rồi.
“Ngươi nghĩ sao? – Diệc Ưng lên tiếng.
“Chuyện băng cướp Nhất Nhất Can?” – Thiên Bình đáp.
“Dưới chân thiên tử mà chúng lại hoàng hành như vậy?”
“Thiên hạ bốn bể thật khó mà kiểm soát được!”
“Ngươi có biết lời đồn về Âm Dương thôn?”
Thiên Bình im lặng. Không phải là chàng không biết, có những thứ về nơi này còn đáng sợ hơn lời đồn liên quan đến Tam huynh và sự mê tín thất thiệt.
“Chuyện có ma quỷ hay thứ khác?”
“Trước cả chúng?” – Diệc Ưng hỏi không chút băn khoăn.
Ngân Trúc lầm rồi, cô không phải nữ chính ngôn tình mà đích thị con mẹ nó là bánh bèo đam mỹ. Tên Bát gia đặt cô ở giữa chỉ để xem như cục đá thôi. Tuy nhiên, nhiều chuyện là máu phụ nữ.
“Lời đồn gì nữa?” – cô lên tiếng hỏi.
“Ai nói cho ngươi biết?” – Thiên Bình khẽ nhíu mày hỏi, có lẽ Hồng tiểu thư chưa biết về nó. Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Diệc Ưng liếc nhìn cái nhíu mày của Bát gia này thì khóe miệng cong lên. Thứ anh đang thăm dò thì nay đã chắc chắn rồi. Ngao Thiên Bình xem ra biết không ít.
“Chả có gì đâu!” – Diệc Ưng ngả lưng nằm dài trên nóc thuyền, đưa 2 tay chống dưới đầu và mỉm cười nhìn bầu trời màu da cam.
“Có gì nói hết đi chứ, sao cứ úp úp mở mở vậy hả?” – Ngân Trúc nhìn anh gắt lên.
Thiên Bình mỉm cười và nằm xuống rồi mỉm cười trấn an cô gái này – “Quả thật chẳng có gì quan trọng đâu!” Kẻ này đúng là quan tâm Hồng Ngân Trúc hơn chàng nghĩ.
Cô quay lại nhìn Bát gia rồi lại quay qua nhìn Diệc Ưng, điệu bộ này chắc chắn 2 kẻ này không mở miệng nữa rồi. Đáng ghét! Cô cởi giày ném về phía trước và ngả người ngắm nhìn bầu trời bên cạnh 2 kẻ kỳ quặc đó.
…
“Chiếu tướng!” – Phương hòa thượng – người đồng hành cùng Ngân Trúc – đưa tay cầm con cờ trên bàn nhập vào quân mình.
“Thật căng quá!” – mục sư Christopher nhăn mày nhìn quân xe của mình bị lấy đi.
“Quả thật cờ vua – tướng này rất thú vị!” – Phương hòa thượng khẽ mỉm cười.
“Bản chất nó xuất phát cùng một nguồn gốc mà!” – Christopher bình luận.
“Ngài có biết về truyền thuyết Bảng Phong thần của Trung Hoa chúng tôi?”
“Phương hòa thượng và Đài đạo sĩ có từng nghe về Thập tự chinh của Âu châu chúng tôi?”
Đài đạo sĩ đưa bình rượu tu ừng ực và đưa tay áo chùi miệng, mặt đỏ gay gắt lên – “Sao mấy ông khoái nói chuyện chém giết thế hả? Mà cờ vua - tướng là cái quỷ gì?”
“Bởi vì nó sắp đến rồi!” – Phương hòa thượng khẽ nhíu mày nhìn bàn cờ, ông thật không thể ngăn quân tốt của đối thủ mình – “Đúng là quá trễ!”
“Chỉ hy vọng nó không đẫm máu như hai sự kiện đó!” – Christopher khẽ mỉm cười cầm quân tốt của mình lên – “Ta nên thăng lên quân nào nhỉ?” (Theo luật cờ vua thì khi quân tốt đi hết đến cuối đường thì sẽ được thăng lên bất kỳ quân nào)
“Hoặc nó sẽ đẫm máu hơn bao giờ hết!”
…
Vương Tiểu Thúy với gương mặt kiều diễm nhìn ánh chiều tà qua cửa sổ, nàng không thể kiềm được lòng mà tuôn trào hai dòng lệ làm gương mặt xinh đẹp bất phàm nay càng bất phàm hơn bao giờ hết.“Có thể gặp được song thân và đệ muội sao?”
Ba năm lưu lạc phong trần, tranh đấu với đời giành quyền sinh tồn, nay nàng còn có thể quay lại? Dẫu biết không thể có mọi thứ đã mất nhưng chí ít có thể chứng kiến thứ hạnh phúc bình yên đó không phải là rất hạnh phúc sao? Nàng nhắm mắt lại nhớ gương mặt dịu dàng của mẫu thân, sự nghiêm nghị của phụ thân, sự vô tư của đệ đệ cùng cái nhìn lơ đãng vô tình của muội muội mình thì càng không kiềm được nước mắt.
Từng là một kỹ nữ…
Từng là một người nô tỳ vụng trộm cùng chủ nhân…
Nay là vợ của tên cướp…
Liệu nàng còn có thể có được cái hạnh phúc bình yên đó?
Liệu nàng còn có thể gặp được Kim huynh?
Một kẻ đa tình như nàng sao lại nặng tình cùng một thư sinh như vậy? Đến bây giờ vẫn không thể quên được những kỷ niệm của hai người.
“Chỉ cần có thể gặp mặt là được!” – nàng khẽ nói.
Tiểu Thúy nàng thực sự rất muốn trở về nhà.
…
“Hồ gia người thật sự rất xấu tính nha…” - ả kỹ nữ không một mảnh vải trên người dựa vào người Hồ Gia và nũng nịu ỉ ôi – “… đêm qua thật sự chẳng cho người ta cơ hội phản ứng gì hết…”
Hắn nhếch miệng cười gian – “Đêm qua nàng cũng rất mãnh liệt mà… Đừng làm như thục nữ đoan trang chứ?” – đoạn đưa tay lướt nhẹ lên người đàn bà này.
“Hây ya, người thật không biết liêm sĩ nha…”
“Liêm sĩ…” – hắn xoay người cúi xuống đặt môi lên cổ người phụ nữ thanh lâu và lướt nhẹ - “Nếu có thứ đó ta đã không sống sót đến giờ phút này!”
“Người… người… Ưm…”
…
Phương Kiều Mai liếc nhìn địa thế đại bản doanh của Nhất Nhất Can thì khẽ lắc đầu. Dù ngọn núi này rất rộng và lớn nhưng nếu triều đình tập trung toàn lực đánh úp và trong ứng ngoại hợp thì đây chính là địa thế giết người. Thật không ổn… Nơi đây chỉ dành cho bọn cướp cạn không có ý định phát triển lực lượng dài lâu, nếu muốn tính kế tồn tại dài hạn thì buộc phải thay đổi.
“Mình không có quyền lực và tiếng nói ở nơi đây!”
Bất chợt nàng khẽ ôm ngực mình và ngồi khuỵa xuống, càng ngày cơn đau càng dồn dập hơn. Dù nàng đã dần quen với nó nhưng cảm giác thật đau đớn.
Rất khó chịu!!!
Thật quá đau đớn!!!
“Tin ta đi, ta sẽ mang thuốc giải và quay về cứu nàng!”
“Yêu hay không với nàng quan trọng vậy sao? Nàng là phu nhân ta, sự thật đó không thể thay đổi.”
“Ngươi có biết vì sao sáo và diều luôn ở bên cạnh nhau không?”
Chết tiệt, càng ngày ký ức nàng càng lộn xộn. Không thể chết lúc này được. Sáo và diều? Người nào đã nói cùng nàng thứ về hai thứ này? Đại ca?
Kiều Mai bắt đầu mất tỉnh táo. Nàng dần ngất đi!
…
Phương Thiên Bảo cùng tiểu tử Đông Doanh đường hoàng bước vào đại bản doanh của cổ phái Than Nhất Cực, chàng liếc nhìn gương mặt tự tin láu cá của tên nhóc này cùng sự xuất hiện đúng lúc và suy luận chặt chẽ của hắn thì nói không nghi ngờ là nói dối.
“Im lặng!” – Tân Nhất gắt lên.
“Hả? Chúng ta có nói gì đâu!” – tên hộ tống 2 người lên tiếng ngạc nhiên.
“Ta đang giao tiếp cùng Phương công tử, không được làm ồn hay suy nghĩ làm cắt ngang dòng tâm ý tương thông của chúng ta.” – hắn dõng dạc nói.
“Hả?”
“Phiền toái!” – Tân Nhất nhíu mày bực dọc. Đoạn hắn quay lại mỉm cười cùng Thiên Bảo – “Không có gì là ngẫu nhiên hết. Ta cho huynh 4 gợi ý: cửa phòng bị đóng kín, sự xuất hiện đúng lúc của đám người môn phái phiền toái và ngu ngốc này, vị trí của huynh và kẻ đáng ghét kia…” – hắn liếc xéo người bạn đồng hành của Tướng quốc công tử - “… và tiểu nhị…”
“Hả?” – Thiên Bảo ngớ người nhìn Tân Nhất.
“Tất cả mấu chốt vụ án và thân phận hung thủ cũng chỉ nằm trong 4 thứ này…” – hắn mỉm cười nói.
“Hung thủ là tiểu nhị?” – tên hộ tống hốt hoảng nói.
“Ai cho ngươi xen vào chuyện ta và Phương công tử? Ngươi ngu thì đừng có lên tiếng để không ai ngi ngờ cái ngu của mình chứ!”
Thiên Bảo nhìn dáng điệu Tân Nhất và hỏi – “Chúng ta từng gặp nhau?”
“Huynh nhớ ta sao?”
Thiên Bảo lắc đầu.
Tân Nhất lấy chân đạp mạnh chân Tướng quốc công tử và nhanh chóng bước đi, bỏ mặc chàng.
“Nàng ta thật sự rất quan tâm ngươi!” – người đồng hành bất đắc dĩ cùng Thiên Bảo lên tiếng.
“Hả?” – chàng ngớ người nhìn kẻ vừa phát ngôn kỳ lạ - “Nàng?”
“Đó là nữ nhi!”
“Cái gì?”
“Chả lẽ ngươi không biết?”
“Hắn ta mặc đồ nam nhân!”
“Nàng ta cải trang nam nhân nhưng rất vụng.”
“Chắc chắn đó là nữ nhi…” – ba tên hộ tống của Nhất Nhất Can gật gù. Dáng vẻ, cử chỉ, gương mặt đều thế quái nào là nam nhân được chứ? Tên này quả thật rất ngu khi không nhìn ra đó là nữ nhi – “Chắc hẳn là ngươi nợ tình gì người ta rồi!”
Thiên Bảo đưa mắt nhìn Tân Nhất và khẽ nói – “Nhưng nàng ta đã cởi đồ nạn nhân…”. Nữ nhi bình thường sao lại có hành động bạo gan và nhìn vào những thứ như vậy và phát biểu suy luận của mình chứ? Đi xa không lâu mà khi trở về sao nữ nhân trung nguyên ngày càng thay đổi thế này? Mà phụ nữ Đông Doanh, chàng chưa từng liên hệ một ai, càng chưa từng hứa hẹn cùng cô gái nào, tuyệt không thể nợ tình ai được.
“Nếu thời tiết thuận lợi như thế này thì chúng ta sẽ đến nơi vào khoảng 2 ngày nữa.” – giọng Thiên Bình từ phía sau vang lên.
“Hy vọng là mọi chuyện đều tốt đẹp như kế hoạch!” – cô quay lại và nở nụ cười dịu dàng đầy mùi “thính” với tên Vương gia này.
Thiên Bình nghiêng đầu nhìn Ngân Trúc – “Hồng tiểu thư cho rằng sẽ có chuyện không tốt đẹp diễn ra sao?”
Cô khẽ lắc đầu với dáng điệu đầy “thính” cùng ánh mắt oan khuất – “Tiểu nữ chỉ có dự cảm không lành!” Chuyện yên bình sống sót và du ngoạn cùng dàn harem nam chỉ có thể xuất hiện trong ngôn tình khác chứ éo bao giờ xuất hiện trong kịch bản xuyên không đầy máu chó cùng con hệ thống đại khốn nạn này. Những giây phút yên bình này làm cho Ngân Trúc càng có cảm giác “có gì đó sai sai” ở đây hơn; khung cảnh yên bình và hữu tình giữa biển, trai đẹp bên cạnh và dàn hộ vệ hùng hậu, kiểu gì cũng thấy nó ảo ảo sao ấy.
Thiên Bình chợt nhớ đến màn kịch Ngân Trúc và Tam huynh vào ngày hôm trước thì buộc miệng hỏi – “Tiểu thư nghĩ gì về Tam ca của ta?”
Gì? Ngươi hỏi vậy là có ý gì? Muốn ta chửi thẳng mặt thằng cha đê tiện đó hay nịnh nọt hắn?
“Ngài ấy là một người đàn ông có khí thế bất phàm!” – cô mỉm cười đáp.
Chợt Thiên Bình nhớ đến thái độ những người phụ nữ chàng từng gặp đều có cảm tình với Tam huynh thì không ngăn được chút khó chịu trong lòng. Đúng rồi, huynh ấy là một người rất hoàn hảo – tài năng, tự tin và dũng cảm đối mặt mọi thứ - ai mà không xiêu lòng được chứ. Chàng là một người sống theo chủ nghĩa an toàn và yên bình như cái tên của mình, dù đây là sự lựa chọn của bản thân nhưng sự ngưỡng mộ những người theo chủ nghĩa mạo hiểm như Tam huynh là không thể tránh khỏi. Cùng một vấn đề nhưng cách xử lý của chàng và Tam huynh trong sự kiện 7 năm trước hoàn toàn khác nhau.
“Huynh ấy đúng là một người bất phàm!” – Thiên Bình mỉm cười đáp lại. Chàng đưa mắt nhìn ánh dương đang dần chìm vào đáy biển và tận hưởng không khí yên bình này.
“Ái chà chà, giây phút này rất thích hợp để mình giao lưu tình cảm cùng tên này!” – cô đưa mắt nhìn Bát gia nghĩ thầm. Ngân Trúc không phủ nhận mình vừa đê tiện vừa mê soái ca đẹp trai giàu có nhưng đứa con gái nào không có ước mơ vậy hả? Cô là dạng con gái khoái lướt facebook, chém gió cùng bạn bè, hay nói những ngôn ngữ bình dân và có chút bệnh hoang tưởng như hy vọng cua được sư phụ kiêm ông chủ mình ngay lần đầu gặp mặt nhưng chí ít Ngân Trúc cô không bao giờ tự lừa dối bản thân chứng tỏ mình thanh cao hơn người.
“Thật giống hoành thánh nhỉ?”
Ngân Trúc quay qua quay lại tìm kẻ vừa phát ngôn 1 câu vô duyên phá hỏng hết khung cảnh hữu tình này, mà không cần nói cũng biết là người-đầu-chỉ-nghĩ-đến-ăn này là ai.
Diệc Ưng mặt cực kỳ thản nhiên ngồi xếp bằng trên nóc thuyền nhìn nhị vị nam thanh nữ tú bên dưới.
“Ngươi làm gì ở đó?”
“Phơi giày!” – anh thản nhiên giơ chân trần lên không giấu giếm.
Ngân Trúc nhăn mày buột miệng không giấu giếm được bản chất tiện nữ của mình – “Hèn chi ta nghe mùi thum thủm ở đây!” Đúng là chuyên gia phá hoại khung cảnh hữu tình mà.
“Ngươi mang giày cả ngày kín mít vậy có dám nói ta là không có mùi gì không hả? Ta có phơi giày là sạch sẽ rồi!”
Giờ nghĩ lại đúng là cô bữa giờ cùng đám người cổ trang mang giày và vớ kín mít thì đúng là vấn đề lớn. Nên sản xuất thuốc khử mùi và bán thì có khi đắt như tôm tươi. Đáng ghi chú lại!
Thiên Bình im lặng cởi giày và quay lên nhìn Ngân Trúc mỉm cười hỏi – “Khung cảnh trên đó chắc chắn sẽ khác dưới đây! Nàng có muốn lên đó thưởng thức khung cảnh cùng ta và Ưng huynh?” – đoạn chàng chìa tay ra trước mặt cô.
Dù lý do rất lãng xẹt và thô bỉ - phơi giày – nhưng sự gallant này của Bát gia phần nào bù đắp cái tầm thường đó. Ngân Trúc khẽ gật đầu và đưa tay đặt lên tay Thiên Bình. Bất chợt chàng đưa tay khẽ ôm cô và phi thân lên ngồi cùng Diệc Ưng.
“Người này thật sự rất dịu dàng!” – Ngân Trúc nghĩ thầm trong lòng, dù đưa tay ôm cô nhưng Bát gia lại gần như không chạm vào cô để tránh đụng chạm nam nữ, không lợi dụng cũng không thô tục và cũng rất dịu dàng – “Cộng thêm 2 điểm!”
Thiên Bình bố trí Ngân Trúc ngồi cạnh Diệc Ưng và mình ngồi cạnh cô gái này. Ngân Trúc thấy mình ngồi giữa 2 người đàn ông thì bắt đầu có cảm giác mình là nữ chính ngôn tình rồi.
“Ngươi nghĩ sao? – Diệc Ưng lên tiếng.
“Chuyện băng cướp Nhất Nhất Can?” – Thiên Bình đáp.
“Dưới chân thiên tử mà chúng lại hoàng hành như vậy?”
“Thiên hạ bốn bể thật khó mà kiểm soát được!”
“Ngươi có biết lời đồn về Âm Dương thôn?”
Thiên Bình im lặng. Không phải là chàng không biết, có những thứ về nơi này còn đáng sợ hơn lời đồn liên quan đến Tam huynh và sự mê tín thất thiệt.
“Chuyện có ma quỷ hay thứ khác?”
“Trước cả chúng?” – Diệc Ưng hỏi không chút băn khoăn.
Ngân Trúc lầm rồi, cô không phải nữ chính ngôn tình mà đích thị con mẹ nó là bánh bèo đam mỹ. Tên Bát gia đặt cô ở giữa chỉ để xem như cục đá thôi. Tuy nhiên, nhiều chuyện là máu phụ nữ.
“Lời đồn gì nữa?” – cô lên tiếng hỏi.
“Ai nói cho ngươi biết?” – Thiên Bình khẽ nhíu mày hỏi, có lẽ Hồng tiểu thư chưa biết về nó. Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Diệc Ưng liếc nhìn cái nhíu mày của Bát gia này thì khóe miệng cong lên. Thứ anh đang thăm dò thì nay đã chắc chắn rồi. Ngao Thiên Bình xem ra biết không ít.
“Chả có gì đâu!” – Diệc Ưng ngả lưng nằm dài trên nóc thuyền, đưa 2 tay chống dưới đầu và mỉm cười nhìn bầu trời màu da cam.
“Có gì nói hết đi chứ, sao cứ úp úp mở mở vậy hả?” – Ngân Trúc nhìn anh gắt lên.
Thiên Bình mỉm cười và nằm xuống rồi mỉm cười trấn an cô gái này – “Quả thật chẳng có gì quan trọng đâu!” Kẻ này đúng là quan tâm Hồng Ngân Trúc hơn chàng nghĩ.
Cô quay lại nhìn Bát gia rồi lại quay qua nhìn Diệc Ưng, điệu bộ này chắc chắn 2 kẻ này không mở miệng nữa rồi. Đáng ghét! Cô cởi giày ném về phía trước và ngả người ngắm nhìn bầu trời bên cạnh 2 kẻ kỳ quặc đó.
…
“Chiếu tướng!” – Phương hòa thượng – người đồng hành cùng Ngân Trúc – đưa tay cầm con cờ trên bàn nhập vào quân mình.
“Thật căng quá!” – mục sư Christopher nhăn mày nhìn quân xe của mình bị lấy đi.
“Quả thật cờ vua – tướng này rất thú vị!” – Phương hòa thượng khẽ mỉm cười.
“Bản chất nó xuất phát cùng một nguồn gốc mà!” – Christopher bình luận.
“Ngài có biết về truyền thuyết Bảng Phong thần của Trung Hoa chúng tôi?”
“Phương hòa thượng và Đài đạo sĩ có từng nghe về Thập tự chinh của Âu châu chúng tôi?”
Đài đạo sĩ đưa bình rượu tu ừng ực và đưa tay áo chùi miệng, mặt đỏ gay gắt lên – “Sao mấy ông khoái nói chuyện chém giết thế hả? Mà cờ vua - tướng là cái quỷ gì?”
“Bởi vì nó sắp đến rồi!” – Phương hòa thượng khẽ nhíu mày nhìn bàn cờ, ông thật không thể ngăn quân tốt của đối thủ mình – “Đúng là quá trễ!”
“Chỉ hy vọng nó không đẫm máu như hai sự kiện đó!” – Christopher khẽ mỉm cười cầm quân tốt của mình lên – “Ta nên thăng lên quân nào nhỉ?” (Theo luật cờ vua thì khi quân tốt đi hết đến cuối đường thì sẽ được thăng lên bất kỳ quân nào)
“Hoặc nó sẽ đẫm máu hơn bao giờ hết!”
…
Vương Tiểu Thúy với gương mặt kiều diễm nhìn ánh chiều tà qua cửa sổ, nàng không thể kiềm được lòng mà tuôn trào hai dòng lệ làm gương mặt xinh đẹp bất phàm nay càng bất phàm hơn bao giờ hết.“Có thể gặp được song thân và đệ muội sao?”
Ba năm lưu lạc phong trần, tranh đấu với đời giành quyền sinh tồn, nay nàng còn có thể quay lại? Dẫu biết không thể có mọi thứ đã mất nhưng chí ít có thể chứng kiến thứ hạnh phúc bình yên đó không phải là rất hạnh phúc sao? Nàng nhắm mắt lại nhớ gương mặt dịu dàng của mẫu thân, sự nghiêm nghị của phụ thân, sự vô tư của đệ đệ cùng cái nhìn lơ đãng vô tình của muội muội mình thì càng không kiềm được nước mắt.
Từng là một kỹ nữ…
Từng là một người nô tỳ vụng trộm cùng chủ nhân…
Nay là vợ của tên cướp…
Liệu nàng còn có thể có được cái hạnh phúc bình yên đó?
Liệu nàng còn có thể gặp được Kim huynh?
Một kẻ đa tình như nàng sao lại nặng tình cùng một thư sinh như vậy? Đến bây giờ vẫn không thể quên được những kỷ niệm của hai người.
“Chỉ cần có thể gặp mặt là được!” – nàng khẽ nói.
Tiểu Thúy nàng thực sự rất muốn trở về nhà.
…
“Hồ gia người thật sự rất xấu tính nha…” - ả kỹ nữ không một mảnh vải trên người dựa vào người Hồ Gia và nũng nịu ỉ ôi – “… đêm qua thật sự chẳng cho người ta cơ hội phản ứng gì hết…”
Hắn nhếch miệng cười gian – “Đêm qua nàng cũng rất mãnh liệt mà… Đừng làm như thục nữ đoan trang chứ?” – đoạn đưa tay lướt nhẹ lên người đàn bà này.
“Hây ya, người thật không biết liêm sĩ nha…”
“Liêm sĩ…” – hắn xoay người cúi xuống đặt môi lên cổ người phụ nữ thanh lâu và lướt nhẹ - “Nếu có thứ đó ta đã không sống sót đến giờ phút này!”
“Người… người… Ưm…”
…
Phương Kiều Mai liếc nhìn địa thế đại bản doanh của Nhất Nhất Can thì khẽ lắc đầu. Dù ngọn núi này rất rộng và lớn nhưng nếu triều đình tập trung toàn lực đánh úp và trong ứng ngoại hợp thì đây chính là địa thế giết người. Thật không ổn… Nơi đây chỉ dành cho bọn cướp cạn không có ý định phát triển lực lượng dài lâu, nếu muốn tính kế tồn tại dài hạn thì buộc phải thay đổi.
“Mình không có quyền lực và tiếng nói ở nơi đây!”
Bất chợt nàng khẽ ôm ngực mình và ngồi khuỵa xuống, càng ngày cơn đau càng dồn dập hơn. Dù nàng đã dần quen với nó nhưng cảm giác thật đau đớn.
Rất khó chịu!!!
Thật quá đau đớn!!!
“Tin ta đi, ta sẽ mang thuốc giải và quay về cứu nàng!”
“Yêu hay không với nàng quan trọng vậy sao? Nàng là phu nhân ta, sự thật đó không thể thay đổi.”
“Ngươi có biết vì sao sáo và diều luôn ở bên cạnh nhau không?”
Chết tiệt, càng ngày ký ức nàng càng lộn xộn. Không thể chết lúc này được. Sáo và diều? Người nào đã nói cùng nàng thứ về hai thứ này? Đại ca?
Kiều Mai bắt đầu mất tỉnh táo. Nàng dần ngất đi!
…
Phương Thiên Bảo cùng tiểu tử Đông Doanh đường hoàng bước vào đại bản doanh của cổ phái Than Nhất Cực, chàng liếc nhìn gương mặt tự tin láu cá của tên nhóc này cùng sự xuất hiện đúng lúc và suy luận chặt chẽ của hắn thì nói không nghi ngờ là nói dối.
“Im lặng!” – Tân Nhất gắt lên.
“Hả? Chúng ta có nói gì đâu!” – tên hộ tống 2 người lên tiếng ngạc nhiên.
“Ta đang giao tiếp cùng Phương công tử, không được làm ồn hay suy nghĩ làm cắt ngang dòng tâm ý tương thông của chúng ta.” – hắn dõng dạc nói.
“Hả?”
“Phiền toái!” – Tân Nhất nhíu mày bực dọc. Đoạn hắn quay lại mỉm cười cùng Thiên Bảo – “Không có gì là ngẫu nhiên hết. Ta cho huynh 4 gợi ý: cửa phòng bị đóng kín, sự xuất hiện đúng lúc của đám người môn phái phiền toái và ngu ngốc này, vị trí của huynh và kẻ đáng ghét kia…” – hắn liếc xéo người bạn đồng hành của Tướng quốc công tử - “… và tiểu nhị…”
“Hả?” – Thiên Bảo ngớ người nhìn Tân Nhất.
“Tất cả mấu chốt vụ án và thân phận hung thủ cũng chỉ nằm trong 4 thứ này…” – hắn mỉm cười nói.
“Hung thủ là tiểu nhị?” – tên hộ tống hốt hoảng nói.
“Ai cho ngươi xen vào chuyện ta và Phương công tử? Ngươi ngu thì đừng có lên tiếng để không ai ngi ngờ cái ngu của mình chứ!”
Thiên Bảo nhìn dáng điệu Tân Nhất và hỏi – “Chúng ta từng gặp nhau?”
“Huynh nhớ ta sao?”
Thiên Bảo lắc đầu.
Tân Nhất lấy chân đạp mạnh chân Tướng quốc công tử và nhanh chóng bước đi, bỏ mặc chàng.
“Nàng ta thật sự rất quan tâm ngươi!” – người đồng hành bất đắc dĩ cùng Thiên Bảo lên tiếng.
“Hả?” – chàng ngớ người nhìn kẻ vừa phát ngôn kỳ lạ - “Nàng?”
“Đó là nữ nhi!”
“Cái gì?”
“Chả lẽ ngươi không biết?”
“Hắn ta mặc đồ nam nhân!”
“Nàng ta cải trang nam nhân nhưng rất vụng.”
“Chắc chắn đó là nữ nhi…” – ba tên hộ tống của Nhất Nhất Can gật gù. Dáng vẻ, cử chỉ, gương mặt đều thế quái nào là nam nhân được chứ? Tên này quả thật rất ngu khi không nhìn ra đó là nữ nhi – “Chắc hẳn là ngươi nợ tình gì người ta rồi!”
Thiên Bảo đưa mắt nhìn Tân Nhất và khẽ nói – “Nhưng nàng ta đã cởi đồ nạn nhân…”. Nữ nhi bình thường sao lại có hành động bạo gan và nhìn vào những thứ như vậy và phát biểu suy luận của mình chứ? Đi xa không lâu mà khi trở về sao nữ nhân trung nguyên ngày càng thay đổi thế này? Mà phụ nữ Đông Doanh, chàng chưa từng liên hệ một ai, càng chưa từng hứa hẹn cùng cô gái nào, tuyệt không thể nợ tình ai được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.