Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn
Chương 4
Lửng Con
14/03/2016
Kiều Mai vừa bước vào phòng đã thấy ngay một người đàn ông đang thản nhiên ngồi đọc mấy cuốn sách nàng để trên bàn. Kiều Chi Thượng này là kẻ mà nàng không muốn gặp nhất trong đám đàn ông của Hồng Ngân Trúc. Thật sự mà nói thì kiếp trước nàng chưa từng gặp người này mà chỉ nghe người khác đồn đại, hắn là người của ma giáo nên cực kỳ nguy hiểm nhưng không sợ nhất vạn chỉ e vạn nhất. Nàng thà chơi với lửa còn hơn chừa đường sống cho con tiện tỳ kia.
“Ngươi đến đây làm gì?” – Kiều Mai lạnh nhạt nói.
Kiều Chi Thượng mỉm cười nói – “Ta đến thăm nàng...”
Nàng nhanh chóng quay lại khóa ngay cửa lại, chuyện Tướng quốc tiểu thư kết giao người ma giáo không phải là chuyện vẻ vang gì.
“Nàng sợ ta làm ô uế thanh danh nàng?”
“Tùy Kiều giáo chủ nghĩ…” – Kiều Mai lạnh lùng trả lời – “Chuyện ta thỏa thuận với ngươi chắc chắn sẽ làm được, ngươi không cần tới kiểm tra…”
Kiều Chi Thượng bước tới gần người con gái trước mặt, đưa tay nâng cằm nàng lên lạnh lùng nói – “Nếu ta nói hiện giờ ta muốn nàng thì sao?”
Kiều Mai không nói không rằng, lấy tay cởi thắt lưng ra, từ từ kéo áo xuống để lộ chiếc yếm đỏ tươi rồi đưa môi đặt lên môi Kiều Chi Thượng.
“Nếu giáo chủ muốn…”
Nhìn đôi mắt vô cảm cùng hành động không chút do dự này của Kiều Mai, không hiểu tại sao chàng lại thấy càng đau lòng hơn… Dù có yêu người con gái này đến mức nào thì Kiếu Chi Thượng chàng cũng không thể nào làm gì nàng được… Tại sao một Tướng quốc tiểu thư chỉ mới mười sáu tuổi sống trong nhung lụa lại có biểu tình này chứ?
“Tiểu thư, Thượng Quan công tử cầu kiến…” – tiếng Xuân Lan ngoài cửa vang lên.
“Thượng Quan Phong của Tàng Kiếm Sơn Trang?” – Kiều Chi Thượng đưa mắt nhìn cô gái trước mặt hỏi. Chàng cúi xuống nhặt áo của Kiều Mai khoác lại lên người nàng.
“Chuyện ta hứa giáo chủ nhất định làm được.”
“Đừng bao giờ làm chuyện này với người đàn ông khác”
“Chuyện của ta, giáo chủ không cần quan tâm.”
Kiều Chi Thượng đưa tay nâng cằm nàng lên, mạnh tay bóp lại gằn giọng nói – “Ta nói không được làm chuyện này với bất kỳ ai.”
Nàng lạnh nhạt lặp lại – “Chuyện của ta, giáo chủ không cần quan tâm”. Một người từng sống không bằng chết, từng bước chân vào quỷ môn quan như nàng thì còn gì là đáng sợ chứ? Mục đích sống duy nhất của Kiều Mai kiếp này chỉ có báo thù…
Nhìn ánh mắt ngoan cường của cô gái trước mặt, Kiều Chi Thượng buông tay xuống cười nhạt – “Chuyện ta hứa với nàng cũng nhất định làm được”. Nói xong chàng phi thân ra cửa sổ đi ngay.
…
“Nàng muốn ta dạy nàng Phi thiên Kiếm?”
“Đúng thế…” – Kiều Mai mỉm cười đáp lại.
“Nhưng chỉ trong vòng mấy ngày ta không nghĩ nàng có thể học hết tinh túy trong đó…” – Thượng Quan Phong nói.
“Ta không cần tinh túy…”
“Ta không hiểu ý nàng?”
“Ta chỉ cần kết hợp nó với âm nhạc trong đại lễ mừng thọ Thái hậu…” – Kiều Mai thản nhiên đáp. Nàng biết nếu so về khả năng chơi đàn nàng không bao giờ bằng Ngân Trúc đệ tử chân truyền của cầm thánh Tô Phương Tử, nếu thế chi bằng làm một màn múa kiếm khác biệt hoàn toàn đám nữ nhi ở đó.
Thượng Quan Phong nhìn gương mặt thản nhiên tự tin của Tướng quốc tiểu thư thì càng bị lôi cuốn nhiều hơn, quả là khí chất hơn người mà. Không uổng công là người con gái chàng tương tư bấy lâu nay.
“Ta là một sư phụ không hề dễ dàng đâu " - Thượng Quan Phong mỉm cười ôn nhu nói.
“Danh sư xuất cao đồ.”
“Đúng là không ai tự tin bằng Tướng quốc tiểu thư mà…”
“Ta còn có chuyện muốn thỉnh giáo Thượng Quan công tử.”
“Nàng cứ nói.”
“Có phải Thiên ma đao đang được cất giấu tại Tàng kiếm sơn trang?”
Thượng Quan Phong nhíu mày nhìn Kiều Mai, tại sao nàng ta lại muốn biết về thanh ma đao này chứ? Một tiểu thư khuê các không nên biết nhiều về chuyện giang hồ nhất là thứ ma giáo như thế…
“Người của triều đình không nên biết mấy thứ này.”
“Không, ta chỉ là có chút hiếu kỳ khi từng nghe đại huynh kể lại.”
Thượng Quan Phong cười nhạt – “Phương Thiên Bảo quả là một người anh quá nuông chiều em gái mà, hắn ta thật không biết cân nhắc nặng nhẹ.”
“Ta nghe nói Nguyệt minh kiếm và Thiên ma đao là một cặp đúng không ?”
Nhìn gương mặt ngây thơ của Kiều Mai đang nhìn mình, Thượng Quan Phong không thể không mềm lòng được, đành miễn cưỡng kể cho cô.
“Tương truyền chỉ cần người nào nắm được 2 bảo vật này thì sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ . Ngày xưa cả 2 thanh đều được bảo vệ tại Tàng kiếm sơn trang cho đến khi 20 năm trước người của Ma giáo đã cướp mất Nguyệt minh kiếm…”
“Còn Thiên ma đao?”
“Cách đây 5 năm đã bị đại sư huynh của ta cướp mất…” – Thượng Quan Phong lạnh lùng nói, giọng không giấu sự căm thù – “… hắn đã đả thương thúc thúc ta cướp lấy thanh đao đó…”
“Người này đang ở đâu?”
Thượng Quan Phong lắc đầu nói – “Hoàn toàn không có tung tích.”
“Thật kỳ bí…”
“Thiên ma đao là thanh đao khát máu, bất kỳ kẻ nào đụng đến đều tẩu hỏa nhập ma nên ta nghĩ tên tội đồ này chết ở đâu đó hoặc bị người của Kiều Chi Thượng giết đoạt thanh ma đao rồi.”
“Đa tạ công tử…” – Kiều Mai mỉm cười dịu dàng nói. Nếu chỉ cần tập hợp đủ cả 2 thanh thì sẽ trở thành đệ nhất cao thủ, chả trách tại sao Kiều Chi Thượng lại ham muốn thanh đao này đến thế.
…
“Tiểu thư có chắc mình không cần cải nam trang? Hai cô gái lui tới mấy nơi ong bướm này thật là không hay…” – Tiểu Hương e dè nhìn chủ nhân của mình nói.
“Ngươi nghĩ đi…” - Ngân Trúc đưa tay bóp mạnh ngực của Tiểu Hương nói – “hai cái cục này giấu ở đâu hả? Còn trái khế của đàn ông ngươi móc đâu ra hả nha đầu ngốc?”
“Tiểu thư…” – Tiểu Hương đỏ mặt trước hành động khiếm nhã của chủ nhân mình.
“Nếu không thể vào lén thì công khai tìm đàn bà thôi… Chứ cứ ngu ngốc giả trai đột nhập nơi người ta làm ăn rồi làm loạn như mấy con điên hỏi sao không bị bắt làm kỹ nữ chứ?” Ngân Trúc phân tích – “Ta đẹp thế này khá nổi bật lại đi đường đường chính chính bỏ tiền chơi gái nhân chứng quá trời thì mấy mụ tú bà có muốn bắt cóc chúng ta cũng chẳng có lý do… Hiểu chưa?”
“Người…” – Tiểu Hương mặt đỏ gay nhìn tiểu thư mình phân tích mà không có lý lẽ nói lại chỉ biết ngậm bồ hòn.
Chỉ có mấy đứa thiếu não mới giả trai lưng tưng ngoài đường nghĩ không ai biết, trừ phi có thuật dị dung kinh hoàng của A Châu trong Thiên Long Bát Bộ thôi chứ còn lại ai nhìn mà chả phát hiện ra đặc biệt là mấy người có mắt nhìn con gái như mấy mụ tú bà. À nhắc đến thiếu não ngoài mấy con nữ cải nam trang còn mấy thằng nam chính ở cùng bao lâu mà éo nhìn thấy… Thôi, tình tiết này kéo ít thì cũng 10 tập, đỡ cho biên kịch với đạo diễn nhiều lắm, đâu phải ai cũng có tài năng như biên kịch Ấn Độ chứ.
“Này hai tiểu cô nương đi đâu thế?” – Tú bà thấy hai cô gái xinh đẹp đứng trước nơi làm ăn của mình thì giả lả. Cô nương này đúng là quốc sắc thiên hương mà, nếu làm cho kỹ viện của bà thì bảo đảm khách như tôm tươi.
“Ta muốn chơi gái” – Ngân Trúc hét lên nhằm thu hút mọi người làm nhân chứng cho cô – “Đây, nhiêu đây đủ không?”. Cô ném một bọc tiền lớn cho tú bà.
“Ồ ồ ồ…” – Tú bà thấy bịch tiền thì mỉm cười tươi rói – “Thì ra hai cô nương có sở thích đặc biệt sao?”
“Gọi ngay cho ta những hoa đán đẹp nhất ở đây ra.”
“Tất nhiên, xin mời thượng quan…” – Tú bà giả lả mời cô vào thượng sảnh ngồi rồi mời ngay bốn hoa đán đẹp nhất của nơi này ra hầu rượu.
Ngân Trúc không quan tâm mọi người đều nhìn mình mà cứ đi đi lại lại nhìn tổng quan kỹ viện này rồi lại nhìn bốn hoa đán ở đây thì khẽ chép miệng lắc đầu…
“Thật là tệ quá…”
“Có gì ngài không hài lòng sao?” – Tú bà chạy tới hỏi.
“Tôi thấy bà không có khiếu làm Tú bà tý nào cả?”
“Tiểu nhân không hiểu ý thượng quan?”
Ngân Trúc chỉ ngay bốn cô gái xinh đẹp trước mặt lên tiếng.
“Thứ nhất là trang điểm trang phục quá lòe loẹt chỉ dụ được đám phàm phu tục tử chứ hàng quan chức cấp cao của triều đình thì làm sao mà ghé đến mấy nơi thiếu thẩm vị này chứ?”
“…”
“Bà biết đàn bà nên hở nơi cần hở không mà bà cho hở hết thế này…” – cô đưa tay chỉ khuôn ngực lồ lộ hơn nửa của một cô nương – “… đám phàm phu kia được xem miễn phí là tối về tự sướng được rồi… Không thì về mần ăn cùng nương tử mình, đèn tắt thì đàn bà ai không như nhau chứ?”
“Tiểu thư…” – A Hương đỏ mặt ngượng ngùng nói.
Phương Thiên Bảo cực kỳ muốn phun ngụm rượu trong miệng ra mà cố nén lại, chẳng hiểu tại sao anh lại cứ đi theo cô gái này cả ngày hôm nay. Không ngờ cứ tới mỗi địa điểm là một chuyện thú vị xảy ra mà cô gái này nhìn chỉ mới cặp kê tại sao lại hiểu biết nhiều về đàn ông như thế chứ? Thật kỳ lạ mà…
“Bởi thế tôi chỉ bà bí quyết nè, làm đa dạng hóa loại hình các cô gái ở đây đi. Thứ nhất chia ra kỹ nữ theo nhu cầu khách hàng, người nào cần loại ngây thơ khí chất thì cho ăn mặc ngây thơ vào, người nào cần gợi tình thì cho gái gợi tình… và… “ - cô cười nham hiểm – “… tên nào là dạng S&M thì cho S&M…”
“Cho tiểu nhân hỏi S èn M là gì ạ?”
“Ngân Trúc cúi đầu thì thầm vào tai của Tú bà. Tú bà mở to mắt đỏ mặt…
“Ý thượng quan là…”
“Đúng thế”
“Cuối cùng S èn M là cái quái gì mà Tú bà cũng đỏ mặt chứ?” – Phương Thiên Bảo nhìn phản ứng của hai người phụ nữ đó thắc mắc.
“Đây là bí quyết kinh doanh kỹ viện của Đông Doanh đó, nơi đó tạo nên một phố đèn đỏ sầm uất chính vì đa dạng hóa kỹ nữ như thế…”
“Ồ ồ ồ…” – Tú bà mở to mắt nhìn Ngân Trúc không giấu sự khâm phục – “…không ngờ Thượng quan từng đến Đông doanh đi kỹ viện…”
“Ngoài ra ở đó còn có một loại hình cực kỳ đặc sắc dành cho phụ nữ như ta, bảo đảm bà hốt bạc, bà có muốn nghe không?”
Tú bà gật gật đầu.
“Đó là kỹ nam… “ – Ngân Trúc cười nham nhở.
“Phụt…” – Phương Thiên Bảo phun cả ngụm rượu trong miệng ra. Anh từng đến Đông Doanh nhưng thề là không biết cái S èn M và kỹ nam này.
“Công tử có sao không?” – một kỹ nữ lấy khăn lau miệng cho anh rồi dịu dàng nói.
Ngân Trúc liếc mắt nhìn qua nơi có tiếng ồn ào nhìn thấy Phương Thiên Bảo đang được một kỹ nữ âu yếm thì nhếch mép cười. Hèn chi tên này làm nam phụ là phải đạo, đúng là đồi trụy mà, hay đến mấy nơi trăng hoa thế này thì chả ra làm sao… (Chị không nhìn lại mình xem ai đồi trụy hơn T_T)
“Đó, tên đó đủ tiêu chuẩn làm kỹ nam đó… Bà nghĩ xem một tên đàn ông như thế có lôi kéo được các quý bà cùng mấy cô gái mới lớn không?”
“Hả?” – Phương Thiên Bảo mở to mắt nhìn Ngân Trúc. Đường đường anh là con trai của Tướng quốc thế mà cô gái này dám nói anh là kỹ nam sao?
Tú bà nhìn chàng trai tiêu sái vận đồ trắng mà Ngân Trúc chỉ dò xét. Đúng là dạng đàn ông như thế này là sở thích của không ít phụ nữ, trong đó có bà. Bà mỉm cười cùng thượng quan nói – “Đúng là đủ tiêu chuẩn.”
" Ha ha ha…Ta còn nhiều chiêu lắm, bà có muốn nghe hết? "
" Mời Thượng quan lên lầu, ở đây thật không tiện " - Tú bà nhìn xung quanh mọi người đang tập trung nhìn bà cùng Tiểu mỹ nhân này e ngại, cô gái này có nhiều cách kinh doanh như thế thật không tiện để các đối thủ khác của bà nghe được… Quả thật hôm nay bà câu được quả trứng vàng mà, chỉ cần được tiểu mỹ nhân này chia sẻ kinh nghiệm chơi gái cũng đủ làm bà phát tài.
…
“Chà chà chà… Kiều Mai người ta mưu mô đang bày kế hạ bệ như thế mà con nhỏ này giờ còn chơi bời… Chả biết mình có nên nói cho nó biết tình hình hiện tại không ta?” – Hệ thống đại nhân chép miệng – “… thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, thế này mới vui chứ… Khửa khửa khửa… Còn Kiều Chi Thượng này khốn nạn thật, chút xíu nữa là có phim sex xem rồi thế mà bỏ dở nửa chừng… Thật là mà thôi nể anh đẹp trai tôi tha…”
“Thôi được rồi… Tắt đi…” – hệ thống đại nhân ra lệnh – “… à mà chuyển qua nhân tố X cho ta… Chà chà chà, con nhỏ kia thì đang chơi gái còn thằng này thì đang nằm ngủ bờ ngủ bụi, cuộc đời tụi bây mà chó má không phải là do hệ thống này đâu nhé…”
“Ngươi đến đây làm gì?” – Kiều Mai lạnh nhạt nói.
Kiều Chi Thượng mỉm cười nói – “Ta đến thăm nàng...”
Nàng nhanh chóng quay lại khóa ngay cửa lại, chuyện Tướng quốc tiểu thư kết giao người ma giáo không phải là chuyện vẻ vang gì.
“Nàng sợ ta làm ô uế thanh danh nàng?”
“Tùy Kiều giáo chủ nghĩ…” – Kiều Mai lạnh lùng trả lời – “Chuyện ta thỏa thuận với ngươi chắc chắn sẽ làm được, ngươi không cần tới kiểm tra…”
Kiều Chi Thượng bước tới gần người con gái trước mặt, đưa tay nâng cằm nàng lên lạnh lùng nói – “Nếu ta nói hiện giờ ta muốn nàng thì sao?”
Kiều Mai không nói không rằng, lấy tay cởi thắt lưng ra, từ từ kéo áo xuống để lộ chiếc yếm đỏ tươi rồi đưa môi đặt lên môi Kiều Chi Thượng.
“Nếu giáo chủ muốn…”
Nhìn đôi mắt vô cảm cùng hành động không chút do dự này của Kiều Mai, không hiểu tại sao chàng lại thấy càng đau lòng hơn… Dù có yêu người con gái này đến mức nào thì Kiếu Chi Thượng chàng cũng không thể nào làm gì nàng được… Tại sao một Tướng quốc tiểu thư chỉ mới mười sáu tuổi sống trong nhung lụa lại có biểu tình này chứ?
“Tiểu thư, Thượng Quan công tử cầu kiến…” – tiếng Xuân Lan ngoài cửa vang lên.
“Thượng Quan Phong của Tàng Kiếm Sơn Trang?” – Kiều Chi Thượng đưa mắt nhìn cô gái trước mặt hỏi. Chàng cúi xuống nhặt áo của Kiều Mai khoác lại lên người nàng.
“Chuyện ta hứa giáo chủ nhất định làm được.”
“Đừng bao giờ làm chuyện này với người đàn ông khác”
“Chuyện của ta, giáo chủ không cần quan tâm.”
Kiều Chi Thượng đưa tay nâng cằm nàng lên, mạnh tay bóp lại gằn giọng nói – “Ta nói không được làm chuyện này với bất kỳ ai.”
Nàng lạnh nhạt lặp lại – “Chuyện của ta, giáo chủ không cần quan tâm”. Một người từng sống không bằng chết, từng bước chân vào quỷ môn quan như nàng thì còn gì là đáng sợ chứ? Mục đích sống duy nhất của Kiều Mai kiếp này chỉ có báo thù…
Nhìn ánh mắt ngoan cường của cô gái trước mặt, Kiều Chi Thượng buông tay xuống cười nhạt – “Chuyện ta hứa với nàng cũng nhất định làm được”. Nói xong chàng phi thân ra cửa sổ đi ngay.
…
“Nàng muốn ta dạy nàng Phi thiên Kiếm?”
“Đúng thế…” – Kiều Mai mỉm cười đáp lại.
“Nhưng chỉ trong vòng mấy ngày ta không nghĩ nàng có thể học hết tinh túy trong đó…” – Thượng Quan Phong nói.
“Ta không cần tinh túy…”
“Ta không hiểu ý nàng?”
“Ta chỉ cần kết hợp nó với âm nhạc trong đại lễ mừng thọ Thái hậu…” – Kiều Mai thản nhiên đáp. Nàng biết nếu so về khả năng chơi đàn nàng không bao giờ bằng Ngân Trúc đệ tử chân truyền của cầm thánh Tô Phương Tử, nếu thế chi bằng làm một màn múa kiếm khác biệt hoàn toàn đám nữ nhi ở đó.
Thượng Quan Phong nhìn gương mặt thản nhiên tự tin của Tướng quốc tiểu thư thì càng bị lôi cuốn nhiều hơn, quả là khí chất hơn người mà. Không uổng công là người con gái chàng tương tư bấy lâu nay.
“Ta là một sư phụ không hề dễ dàng đâu " - Thượng Quan Phong mỉm cười ôn nhu nói.
“Danh sư xuất cao đồ.”
“Đúng là không ai tự tin bằng Tướng quốc tiểu thư mà…”
“Ta còn có chuyện muốn thỉnh giáo Thượng Quan công tử.”
“Nàng cứ nói.”
“Có phải Thiên ma đao đang được cất giấu tại Tàng kiếm sơn trang?”
Thượng Quan Phong nhíu mày nhìn Kiều Mai, tại sao nàng ta lại muốn biết về thanh ma đao này chứ? Một tiểu thư khuê các không nên biết nhiều về chuyện giang hồ nhất là thứ ma giáo như thế…
“Người của triều đình không nên biết mấy thứ này.”
“Không, ta chỉ là có chút hiếu kỳ khi từng nghe đại huynh kể lại.”
Thượng Quan Phong cười nhạt – “Phương Thiên Bảo quả là một người anh quá nuông chiều em gái mà, hắn ta thật không biết cân nhắc nặng nhẹ.”
“Ta nghe nói Nguyệt minh kiếm và Thiên ma đao là một cặp đúng không ?”
Nhìn gương mặt ngây thơ của Kiều Mai đang nhìn mình, Thượng Quan Phong không thể không mềm lòng được, đành miễn cưỡng kể cho cô.
“Tương truyền chỉ cần người nào nắm được 2 bảo vật này thì sẽ trở thành đệ nhất thiên hạ . Ngày xưa cả 2 thanh đều được bảo vệ tại Tàng kiếm sơn trang cho đến khi 20 năm trước người của Ma giáo đã cướp mất Nguyệt minh kiếm…”
“Còn Thiên ma đao?”
“Cách đây 5 năm đã bị đại sư huynh của ta cướp mất…” – Thượng Quan Phong lạnh lùng nói, giọng không giấu sự căm thù – “… hắn đã đả thương thúc thúc ta cướp lấy thanh đao đó…”
“Người này đang ở đâu?”
Thượng Quan Phong lắc đầu nói – “Hoàn toàn không có tung tích.”
“Thật kỳ bí…”
“Thiên ma đao là thanh đao khát máu, bất kỳ kẻ nào đụng đến đều tẩu hỏa nhập ma nên ta nghĩ tên tội đồ này chết ở đâu đó hoặc bị người của Kiều Chi Thượng giết đoạt thanh ma đao rồi.”
“Đa tạ công tử…” – Kiều Mai mỉm cười dịu dàng nói. Nếu chỉ cần tập hợp đủ cả 2 thanh thì sẽ trở thành đệ nhất cao thủ, chả trách tại sao Kiều Chi Thượng lại ham muốn thanh đao này đến thế.
…
“Tiểu thư có chắc mình không cần cải nam trang? Hai cô gái lui tới mấy nơi ong bướm này thật là không hay…” – Tiểu Hương e dè nhìn chủ nhân của mình nói.
“Ngươi nghĩ đi…” - Ngân Trúc đưa tay bóp mạnh ngực của Tiểu Hương nói – “hai cái cục này giấu ở đâu hả? Còn trái khế của đàn ông ngươi móc đâu ra hả nha đầu ngốc?”
“Tiểu thư…” – Tiểu Hương đỏ mặt trước hành động khiếm nhã của chủ nhân mình.
“Nếu không thể vào lén thì công khai tìm đàn bà thôi… Chứ cứ ngu ngốc giả trai đột nhập nơi người ta làm ăn rồi làm loạn như mấy con điên hỏi sao không bị bắt làm kỹ nữ chứ?” Ngân Trúc phân tích – “Ta đẹp thế này khá nổi bật lại đi đường đường chính chính bỏ tiền chơi gái nhân chứng quá trời thì mấy mụ tú bà có muốn bắt cóc chúng ta cũng chẳng có lý do… Hiểu chưa?”
“Người…” – Tiểu Hương mặt đỏ gay nhìn tiểu thư mình phân tích mà không có lý lẽ nói lại chỉ biết ngậm bồ hòn.
Chỉ có mấy đứa thiếu não mới giả trai lưng tưng ngoài đường nghĩ không ai biết, trừ phi có thuật dị dung kinh hoàng của A Châu trong Thiên Long Bát Bộ thôi chứ còn lại ai nhìn mà chả phát hiện ra đặc biệt là mấy người có mắt nhìn con gái như mấy mụ tú bà. À nhắc đến thiếu não ngoài mấy con nữ cải nam trang còn mấy thằng nam chính ở cùng bao lâu mà éo nhìn thấy… Thôi, tình tiết này kéo ít thì cũng 10 tập, đỡ cho biên kịch với đạo diễn nhiều lắm, đâu phải ai cũng có tài năng như biên kịch Ấn Độ chứ.
“Này hai tiểu cô nương đi đâu thế?” – Tú bà thấy hai cô gái xinh đẹp đứng trước nơi làm ăn của mình thì giả lả. Cô nương này đúng là quốc sắc thiên hương mà, nếu làm cho kỹ viện của bà thì bảo đảm khách như tôm tươi.
“Ta muốn chơi gái” – Ngân Trúc hét lên nhằm thu hút mọi người làm nhân chứng cho cô – “Đây, nhiêu đây đủ không?”. Cô ném một bọc tiền lớn cho tú bà.
“Ồ ồ ồ…” – Tú bà thấy bịch tiền thì mỉm cười tươi rói – “Thì ra hai cô nương có sở thích đặc biệt sao?”
“Gọi ngay cho ta những hoa đán đẹp nhất ở đây ra.”
“Tất nhiên, xin mời thượng quan…” – Tú bà giả lả mời cô vào thượng sảnh ngồi rồi mời ngay bốn hoa đán đẹp nhất của nơi này ra hầu rượu.
Ngân Trúc không quan tâm mọi người đều nhìn mình mà cứ đi đi lại lại nhìn tổng quan kỹ viện này rồi lại nhìn bốn hoa đán ở đây thì khẽ chép miệng lắc đầu…
“Thật là tệ quá…”
“Có gì ngài không hài lòng sao?” – Tú bà chạy tới hỏi.
“Tôi thấy bà không có khiếu làm Tú bà tý nào cả?”
“Tiểu nhân không hiểu ý thượng quan?”
Ngân Trúc chỉ ngay bốn cô gái xinh đẹp trước mặt lên tiếng.
“Thứ nhất là trang điểm trang phục quá lòe loẹt chỉ dụ được đám phàm phu tục tử chứ hàng quan chức cấp cao của triều đình thì làm sao mà ghé đến mấy nơi thiếu thẩm vị này chứ?”
“…”
“Bà biết đàn bà nên hở nơi cần hở không mà bà cho hở hết thế này…” – cô đưa tay chỉ khuôn ngực lồ lộ hơn nửa của một cô nương – “… đám phàm phu kia được xem miễn phí là tối về tự sướng được rồi… Không thì về mần ăn cùng nương tử mình, đèn tắt thì đàn bà ai không như nhau chứ?”
“Tiểu thư…” – A Hương đỏ mặt ngượng ngùng nói.
Phương Thiên Bảo cực kỳ muốn phun ngụm rượu trong miệng ra mà cố nén lại, chẳng hiểu tại sao anh lại cứ đi theo cô gái này cả ngày hôm nay. Không ngờ cứ tới mỗi địa điểm là một chuyện thú vị xảy ra mà cô gái này nhìn chỉ mới cặp kê tại sao lại hiểu biết nhiều về đàn ông như thế chứ? Thật kỳ lạ mà…
“Bởi thế tôi chỉ bà bí quyết nè, làm đa dạng hóa loại hình các cô gái ở đây đi. Thứ nhất chia ra kỹ nữ theo nhu cầu khách hàng, người nào cần loại ngây thơ khí chất thì cho ăn mặc ngây thơ vào, người nào cần gợi tình thì cho gái gợi tình… và… “ - cô cười nham hiểm – “… tên nào là dạng S&M thì cho S&M…”
“Cho tiểu nhân hỏi S èn M là gì ạ?”
“Ngân Trúc cúi đầu thì thầm vào tai của Tú bà. Tú bà mở to mắt đỏ mặt…
“Ý thượng quan là…”
“Đúng thế”
“Cuối cùng S èn M là cái quái gì mà Tú bà cũng đỏ mặt chứ?” – Phương Thiên Bảo nhìn phản ứng của hai người phụ nữ đó thắc mắc.
“Đây là bí quyết kinh doanh kỹ viện của Đông Doanh đó, nơi đó tạo nên một phố đèn đỏ sầm uất chính vì đa dạng hóa kỹ nữ như thế…”
“Ồ ồ ồ…” – Tú bà mở to mắt nhìn Ngân Trúc không giấu sự khâm phục – “…không ngờ Thượng quan từng đến Đông doanh đi kỹ viện…”
“Ngoài ra ở đó còn có một loại hình cực kỳ đặc sắc dành cho phụ nữ như ta, bảo đảm bà hốt bạc, bà có muốn nghe không?”
Tú bà gật gật đầu.
“Đó là kỹ nam… “ – Ngân Trúc cười nham nhở.
“Phụt…” – Phương Thiên Bảo phun cả ngụm rượu trong miệng ra. Anh từng đến Đông Doanh nhưng thề là không biết cái S èn M và kỹ nam này.
“Công tử có sao không?” – một kỹ nữ lấy khăn lau miệng cho anh rồi dịu dàng nói.
Ngân Trúc liếc mắt nhìn qua nơi có tiếng ồn ào nhìn thấy Phương Thiên Bảo đang được một kỹ nữ âu yếm thì nhếch mép cười. Hèn chi tên này làm nam phụ là phải đạo, đúng là đồi trụy mà, hay đến mấy nơi trăng hoa thế này thì chả ra làm sao… (Chị không nhìn lại mình xem ai đồi trụy hơn T_T)
“Đó, tên đó đủ tiêu chuẩn làm kỹ nam đó… Bà nghĩ xem một tên đàn ông như thế có lôi kéo được các quý bà cùng mấy cô gái mới lớn không?”
“Hả?” – Phương Thiên Bảo mở to mắt nhìn Ngân Trúc. Đường đường anh là con trai của Tướng quốc thế mà cô gái này dám nói anh là kỹ nam sao?
Tú bà nhìn chàng trai tiêu sái vận đồ trắng mà Ngân Trúc chỉ dò xét. Đúng là dạng đàn ông như thế này là sở thích của không ít phụ nữ, trong đó có bà. Bà mỉm cười cùng thượng quan nói – “Đúng là đủ tiêu chuẩn.”
" Ha ha ha…Ta còn nhiều chiêu lắm, bà có muốn nghe hết? "
" Mời Thượng quan lên lầu, ở đây thật không tiện " - Tú bà nhìn xung quanh mọi người đang tập trung nhìn bà cùng Tiểu mỹ nhân này e ngại, cô gái này có nhiều cách kinh doanh như thế thật không tiện để các đối thủ khác của bà nghe được… Quả thật hôm nay bà câu được quả trứng vàng mà, chỉ cần được tiểu mỹ nhân này chia sẻ kinh nghiệm chơi gái cũng đủ làm bà phát tài.
…
“Chà chà chà… Kiều Mai người ta mưu mô đang bày kế hạ bệ như thế mà con nhỏ này giờ còn chơi bời… Chả biết mình có nên nói cho nó biết tình hình hiện tại không ta?” – Hệ thống đại nhân chép miệng – “… thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, thế này mới vui chứ… Khửa khửa khửa… Còn Kiều Chi Thượng này khốn nạn thật, chút xíu nữa là có phim sex xem rồi thế mà bỏ dở nửa chừng… Thật là mà thôi nể anh đẹp trai tôi tha…”
“Thôi được rồi… Tắt đi…” – hệ thống đại nhân ra lệnh – “… à mà chuyển qua nhân tố X cho ta… Chà chà chà, con nhỏ kia thì đang chơi gái còn thằng này thì đang nằm ngủ bờ ngủ bụi, cuộc đời tụi bây mà chó má không phải là do hệ thống này đâu nhé…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.