Xuyên Thành Nữ Chính Thịt Văn Thể Loại Ngược
Chương 15:
Ngọc Lan
09/02/2023
Sáng hôm sau.
Tô Mộc nhìn cặp mắt đen sì của mình trong gương mà thẫn thờ. Cả đêm qua cô không tài nào ngủ được, mỗi lần nhắm mắt là khuôn mặt cùng những lời Hàn Phong nói lại hiện lên. May mà cô đang bị thương có thể lấy băng quấn che đi cặp mắt gấu trúc này.
---------------------
“ Lan Mộc, mặt em bị sao vậy?” - Là giọng của Xuân La.
Các đồng nghiệp xung quanh nghe vậy cũng ghé mắt sang, Tô Mộc ngượng ngùng nói: “ Hôm qua uống rượu nên em bị dị ứng ạ.”
“ Thế đi khám chưa?”
“ Dạ, em khám rồi ạ. Bác sĩ cho thuốc về bôi mấy hôm nữa là khỏi thôi.”
“ Ừ, phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận vào.”
“ Vâng, em cảm ơn chị.”
“ Không sao là tốt rồi. Chúng ta đến vào phòng họp nói chuyện thôi.”
“ Dạ.”
Bước vào phòng, Xuân La rót một cốc nước đưa cho Tô Mộc rồi ngồi xuống nói: “ Hôm nay gọi em đến để hỏi em về quyển truyện tiếp theo cùng với việc hôm trước chị nói tổ chức cuộc họp fan ký tặng sách đó”.
“ Dạ, về quyển tiếp theo em cũng đã viết xong bản thảo rồi ạ” - Vừa nói Tô Mộc vừa lấy từ trong túi ra một tập phong bì.
Xuân La cầm lấy mở ra đọc.
Năm phút sau.
“ Chị cảm thấy nội dung thì hay nhưng có vẻ sẽ hơi khó đấy. Dù sao thể loại này cũng không có nhiều người đọc lắm….. Lan Mộc!”
“ Dạ?”
“ Em có đang nghe chị nói không vậy?”
“ Em xin lỗi...”
“ Có chuyện gì sao?”
“ Chắc do đêm qua ngủ không đủ.”
“ Giới trẻ bọn em bây giờ thật không biết giữ gìn sức khỏe gì cả, lúc nào cũng cậy mình còn trẻ mà nghỉ ngơi không điều độ...” - Vừa nói Xuân La vừa thở dài ngao ngán.
Tô Mộc: “...”
30 phút sau.
“ Hôm trước chị có đọc được một bài viết, trong đó có nói là nếu mỗi ngày uống một bát chè dưỡng nhan thì sẽ có tác dụng làm đẹp da, giảm nếp nhăn, ngăn ngừa lão hóa khiến gương mặt thêm hồng hào và vóc dáng thêm cân đối. Chị xem rồi, nguyên liệu cũng đơn giản, để chị tìm lại bài đó gửi cho em...” - Xuân La vẫn đang thao thao bất duyệt.
Tô Mộc khóc không ra nước mắt, cô không biết từ bao giờ chủ đề bị chuyển sang việc nấu chè rồi. Cô quyết định phải cắt đứt việc này không thì đến tối cũng không xong mất.
“ Chị Xuân La...”
“ Ừ, sao em?” - Xuân La vẫn đang lấy điện thoại tìm lại bài viết chè dưỡng nhan không ngẩng đầu mà trả lời.
“ Em thấy chúng ta nên quay lại về chủ đề quyển truyện thứ ba của em.”
Nghe vậy, Xuân La bỏ điện thoại xuống xấu hổ nói: “ Ờ ha, chị quên mất, xem chị này...haha, xin lỗi em nhé.”
“ Dạ, không sao ạ.”
“ Chị đọc bản thảo rồi, nội dung thì chị thấy không có vấn đề nhưng thể loại thì hơi thử thách đấy. Em cảm thấy ổn không?”
“ Em cũng đã suy nghĩ về điều này, tuy bây giờ ít người đọc thể loại này nhưng nếu ta khai thác tốt thì em tin rằng nó sẽ được nhiều đón nhận ạ.”
“ Nếu em đã nghĩ vậy thì cứ làm thôi. Chị sẽ gửi bản thảo này cho giám đốc, nếu thông qua thì có thể tháng sau sẽ bắt tay vào tuyên truyền.”
“ Em cũng viết được mấy chương đầu rồi ạ. Để em về gửi qua máy tính cho chị.”
“ Được, còn về buổi họp fan ký sách em sắp xếp thời gian vào lúc nào?”
“ Chuyện đó thì em muốn hoãn lại sang tuần sau ạ.”
“ Em có kế hoạch gì sao?”
“ Em muốn về quê thăm gia đình mấy hôm, cũng lâu rồi em chưa về.”
“ Ừ, cũng được, vậy có gì em sắp xếp thời gian xong báo lại cho chị.”
“ Vâng.”
“ À, đúng rồi, đây là tiền hoa hồng từ việc bán sách, chị đã trích phần trăm ra rồi, em kiểm tra xem đúng không?” - Vừa nói Xuân La vừa cầm một tập phong bì đưa cho Tô Mộc.
Tô Mộc mở ra kiểm tra rồi trả lời: “ Dạ, đúng hết rôì ạ, em cảm ơn chị.”
“ Không có gì đâu, công việc của chị mà.”
“ Vâng, nếu không còn chuyện gì thì em xin phép về trước.”
“ Oke. Để chị đưa em ra ngoài. Về nhà nhớ dưỡng thương thật tốt, gương mặt rất quan trọng với một cô gái đấy, nhất là một cô gái xinh đẹp như em.”
“ Vâng, em sẽ cẩn thận, em cảm ơn chị.”
----------------
Về đến phòng, Tô Mộc lấy máy ra gọi điện cho mẹ Tô, mẹ Tô là giáo viên cho một trường trung học cơ sở gần nhà. Vì là giáo viên cho nên từ nhỏ bà rất nghiêm khắc dạy dỗ nguyên chủ.
“ Alo!”
“ Mẹ à, con Lan Mộc đây ạ.”
“ Lan Mộc à, dạo này con có khỏe không?”
“ Dạ, con khỏe ạ.”
“ Có ăn uống đầy đủ không đấy? Còn thức ăn không để mẹ gửi lên.”
“ Mẹ à, con đi làm rồi mà nên mẹ không cần lo cho con đâu.”
“ Con mới ra trường thì kiếm được bao nhiêu chứ, thiếu gì thì cứ bảo mẹ, mẹ gửi lên cho.”
“ Vâng, con biết rồi.”
“ Ừ, thế con gọi về có chuyện gì không?”
“ Dạ, chiều nay con về nhà nha mẹ.”
“ Con nhỏ này, cuối cùng cũng biết tìm đường về nhà rồi hả?”
“ Tại thời gian trước con bận quá cho nên...”
“ Được rồi, được rồi, ta nghe câu này của con tai mọc kén rồi, khi nào xuống xe thì gọi cho mẹ, mẹ bảo bố con ra đón.”
“ Vâng, vậy con cúp máy trước. Tối về nói chuyện với mẹ sau.”
“ Tốt, bye bye!”
Cúp máy, Tô Mộc thở dài, cũng không phải không muốn trở về. Những lần trước mẹ Tô gọi điện cô đều lấy cớ bận để không về. Đợt đi viết quyển truyện thứ hai cô cũng lấy lý do đi thực tập, cô cũng chưa nói với bố mẹ Tô về việc mình đổi công việc. Nói gì thì nói thân thể này cũng học bốn năm đại học ra bây giờ cô nói đổi công việc sợ bị bố mẹ Tô phản đối.
Còn một lý do nữa, cô không biết đối mặt với họ như thế nào, cô cũng không phải con gái thật của họ, cô chỉ là một linh hồn xa lạ chiếm dụng thân thể của con gái họ mà thôi. Nếu mà họ biết sự thật không biết như thế nào nữa.
Tô Mộc thở dài, nhưng dù có như thế nào cô cũng không thể trốn tránh mãi như thế này được.
Vì chỉ định về nhà mấy hôm thôi cho nên cũng không có nhiều đồ để sắp xếp. Nhà của nguyên chủ cách thành phố 120km, đi tàu sẽ mất 6 tiếng để về tới nơi.
Lên tàu, tìm được vị trí của mình Tô Mộc ngồi xuống, chỗ ngồi của cô ngồi gần cửa sổ có thể nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh. Ổn định chỗ ngồi thì Tô Mộc ngả người ra ghế nhìn ra ngoài. Xung quanh là tiếng người nói chuyện, tiếng loa thông báo nhưng cô lại cảm thấy cô đơn đến lạ lùng. Cô luôn biết mình không thuộc về thế giới này, người thân bạn bè ngay cả thân thể này cũng không thuộc về cô….
‘ Anh không biết bao nhiêu sao trên trời
Anh không biết cuộc đời mai ra sao
………...’|
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ suy nghĩ của Tô Mộc, cô lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thì thấy là Hàn Phong gọi đến. Tô Mộc tắt chuông rồi thả điện thoại lại vào trong túi, bây giờ cô không có tâm trạng để nghe điện thoại.
Hàn Phong nghe thông báo ‘ thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy...’ thì để điện thoại xuống.
“ Cốc! Cốc!..”
“ Vào đi.”
Hạo Khang bước vào, cậu thấy chủ tịch đang ngồi nhìn điện thoại rơi vào trầm tư.
Hôm nay, Hạo Khang cảm thấy chủ tịch của cậu thật sự rất kỳ lạ, làm việc thì không tập trung, trong cuộc họp cũng luôn nhìn điện thoại thậm chí còn huỷ hết các bữa tiệc vào buổi tối.
Hạo Khang tự hỏi không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì khiến một người như Hàn Phong khác lạ như vậy? Chẳng lẽ…. chủ tịch bị từ chối? Chắc không đâu, chủ tịch của cậu đẹp trai nhiều tiền là người đàn ông kim cương trong mắt các quý cô thì sao lại bị từ chối được chứ? Nhưng mà…biết đâu có bất ngờ…
Hàn Phong rời mắt khỏi điện thoại ngẩng đầu lên bắt gặp cậu thư ký ngày thường luôn nở nụ cười chuyên nghiệp không biết đang suy nghĩ gì mà sắc mặt thay đổi liên tục. Anh nhíu mày gọi: “ Hạo thư ký!”
“ Vâng.”
Hạo Khang lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt khó coi của sếp mình cậu nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt nở nụ cười chuyên nghiệp báo cáo: “ Đây là bản hợp đồng cần chủ tịch ký ạ”.
“ Ừ.”
Hàn Phong nhận lấy hợp đồng đọc, thấy không có vấn đề gì anh ký tên rồi đưa lại cho Hạo Khang.
Lúc Hạo Khang chuẩn bị bước ra ngoài thì bị gọi lại.
“ Khoan đã.”
Hạo Khang quay lại: “ Chủ tịch, ngài còn có gì phân phó sao?”
Hạo Khang thấy Hàn Phong không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu thì mồ hôi túa như mưa, cậu đang nghĩ có khi nào chủ tịch tức giận vì lúc nãy cậu mất tập trung?
Một lúc sau, Hàn Phong nới lỏng cà vạt ngả người ra sau phất tay cho Hạo Khang ra ngoài: “ Thôi, cậu ra ngoài đi.”
Tuy rất muốn chạy luôn ra ngoài nhưng Hạo Khang vẫn thực hiện chức thư ký của cậu một cách chuyên nghiệp nói: “ Chủ tịch, nếu có gì phiền lòng ngài có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp ngài xử lý.”
Hàn phong nghe vậy có chút chần chừ, anh không biết có nên nói ra không nữa, nghĩ nghĩ anh quyết định hỏi thử: “ Cậu có biết làm cách nào để một cô gái thích mình không?”
Vẻ mặt tươi cười chuyên nghiệp của Hạo Khang suýt thì bị vỡ vụn rồi, chả lẽ chủ tịch của cậu thật sự bị từ chối?
Có trời mới biết, bây giờ cậu rất muốn ngửa đầu lên trời hét lớn thể hiện sự ngạc nhiên của mình, cậu cũng muốn chạy đến chỗ Tô Mộc giơ ngón tay cái trước mặt cô, cô gái này thực sự quá ngầu rồi, lại có thể từ chối chủ tịch nhưng tất nhiên là cậu không dám.
-----------
Hello, các bạn còn nhớ tui không? Xin lỗi vì lâu không đăng chương, do tui mới chuyển công việc mới và còn bận việc học cho nên không không có thời gian:(((. Nhưng các bạn yên tâm, tui đã trở lại rồi, mặc dù vẫn chưa có lịch đăng cụ thể nhưng tui hứa sẽ chăm chỉ hơn trước. Mong các bạn vẫn ủng hộ tui.
Thấy hay nhớ thả like và cmt nhé. Iu các bạn
Tô Mộc nhìn cặp mắt đen sì của mình trong gương mà thẫn thờ. Cả đêm qua cô không tài nào ngủ được, mỗi lần nhắm mắt là khuôn mặt cùng những lời Hàn Phong nói lại hiện lên. May mà cô đang bị thương có thể lấy băng quấn che đi cặp mắt gấu trúc này.
---------------------
“ Lan Mộc, mặt em bị sao vậy?” - Là giọng của Xuân La.
Các đồng nghiệp xung quanh nghe vậy cũng ghé mắt sang, Tô Mộc ngượng ngùng nói: “ Hôm qua uống rượu nên em bị dị ứng ạ.”
“ Thế đi khám chưa?”
“ Dạ, em khám rồi ạ. Bác sĩ cho thuốc về bôi mấy hôm nữa là khỏi thôi.”
“ Ừ, phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận vào.”
“ Vâng, em cảm ơn chị.”
“ Không sao là tốt rồi. Chúng ta đến vào phòng họp nói chuyện thôi.”
“ Dạ.”
Bước vào phòng, Xuân La rót một cốc nước đưa cho Tô Mộc rồi ngồi xuống nói: “ Hôm nay gọi em đến để hỏi em về quyển truyện tiếp theo cùng với việc hôm trước chị nói tổ chức cuộc họp fan ký tặng sách đó”.
“ Dạ, về quyển tiếp theo em cũng đã viết xong bản thảo rồi ạ” - Vừa nói Tô Mộc vừa lấy từ trong túi ra một tập phong bì.
Xuân La cầm lấy mở ra đọc.
Năm phút sau.
“ Chị cảm thấy nội dung thì hay nhưng có vẻ sẽ hơi khó đấy. Dù sao thể loại này cũng không có nhiều người đọc lắm….. Lan Mộc!”
“ Dạ?”
“ Em có đang nghe chị nói không vậy?”
“ Em xin lỗi...”
“ Có chuyện gì sao?”
“ Chắc do đêm qua ngủ không đủ.”
“ Giới trẻ bọn em bây giờ thật không biết giữ gìn sức khỏe gì cả, lúc nào cũng cậy mình còn trẻ mà nghỉ ngơi không điều độ...” - Vừa nói Xuân La vừa thở dài ngao ngán.
Tô Mộc: “...”
30 phút sau.
“ Hôm trước chị có đọc được một bài viết, trong đó có nói là nếu mỗi ngày uống một bát chè dưỡng nhan thì sẽ có tác dụng làm đẹp da, giảm nếp nhăn, ngăn ngừa lão hóa khiến gương mặt thêm hồng hào và vóc dáng thêm cân đối. Chị xem rồi, nguyên liệu cũng đơn giản, để chị tìm lại bài đó gửi cho em...” - Xuân La vẫn đang thao thao bất duyệt.
Tô Mộc khóc không ra nước mắt, cô không biết từ bao giờ chủ đề bị chuyển sang việc nấu chè rồi. Cô quyết định phải cắt đứt việc này không thì đến tối cũng không xong mất.
“ Chị Xuân La...”
“ Ừ, sao em?” - Xuân La vẫn đang lấy điện thoại tìm lại bài viết chè dưỡng nhan không ngẩng đầu mà trả lời.
“ Em thấy chúng ta nên quay lại về chủ đề quyển truyện thứ ba của em.”
Nghe vậy, Xuân La bỏ điện thoại xuống xấu hổ nói: “ Ờ ha, chị quên mất, xem chị này...haha, xin lỗi em nhé.”
“ Dạ, không sao ạ.”
“ Chị đọc bản thảo rồi, nội dung thì chị thấy không có vấn đề nhưng thể loại thì hơi thử thách đấy. Em cảm thấy ổn không?”
“ Em cũng đã suy nghĩ về điều này, tuy bây giờ ít người đọc thể loại này nhưng nếu ta khai thác tốt thì em tin rằng nó sẽ được nhiều đón nhận ạ.”
“ Nếu em đã nghĩ vậy thì cứ làm thôi. Chị sẽ gửi bản thảo này cho giám đốc, nếu thông qua thì có thể tháng sau sẽ bắt tay vào tuyên truyền.”
“ Em cũng viết được mấy chương đầu rồi ạ. Để em về gửi qua máy tính cho chị.”
“ Được, còn về buổi họp fan ký sách em sắp xếp thời gian vào lúc nào?”
“ Chuyện đó thì em muốn hoãn lại sang tuần sau ạ.”
“ Em có kế hoạch gì sao?”
“ Em muốn về quê thăm gia đình mấy hôm, cũng lâu rồi em chưa về.”
“ Ừ, cũng được, vậy có gì em sắp xếp thời gian xong báo lại cho chị.”
“ Vâng.”
“ À, đúng rồi, đây là tiền hoa hồng từ việc bán sách, chị đã trích phần trăm ra rồi, em kiểm tra xem đúng không?” - Vừa nói Xuân La vừa cầm một tập phong bì đưa cho Tô Mộc.
Tô Mộc mở ra kiểm tra rồi trả lời: “ Dạ, đúng hết rôì ạ, em cảm ơn chị.”
“ Không có gì đâu, công việc của chị mà.”
“ Vâng, nếu không còn chuyện gì thì em xin phép về trước.”
“ Oke. Để chị đưa em ra ngoài. Về nhà nhớ dưỡng thương thật tốt, gương mặt rất quan trọng với một cô gái đấy, nhất là một cô gái xinh đẹp như em.”
“ Vâng, em sẽ cẩn thận, em cảm ơn chị.”
----------------
Về đến phòng, Tô Mộc lấy máy ra gọi điện cho mẹ Tô, mẹ Tô là giáo viên cho một trường trung học cơ sở gần nhà. Vì là giáo viên cho nên từ nhỏ bà rất nghiêm khắc dạy dỗ nguyên chủ.
“ Alo!”
“ Mẹ à, con Lan Mộc đây ạ.”
“ Lan Mộc à, dạo này con có khỏe không?”
“ Dạ, con khỏe ạ.”
“ Có ăn uống đầy đủ không đấy? Còn thức ăn không để mẹ gửi lên.”
“ Mẹ à, con đi làm rồi mà nên mẹ không cần lo cho con đâu.”
“ Con mới ra trường thì kiếm được bao nhiêu chứ, thiếu gì thì cứ bảo mẹ, mẹ gửi lên cho.”
“ Vâng, con biết rồi.”
“ Ừ, thế con gọi về có chuyện gì không?”
“ Dạ, chiều nay con về nhà nha mẹ.”
“ Con nhỏ này, cuối cùng cũng biết tìm đường về nhà rồi hả?”
“ Tại thời gian trước con bận quá cho nên...”
“ Được rồi, được rồi, ta nghe câu này của con tai mọc kén rồi, khi nào xuống xe thì gọi cho mẹ, mẹ bảo bố con ra đón.”
“ Vâng, vậy con cúp máy trước. Tối về nói chuyện với mẹ sau.”
“ Tốt, bye bye!”
Cúp máy, Tô Mộc thở dài, cũng không phải không muốn trở về. Những lần trước mẹ Tô gọi điện cô đều lấy cớ bận để không về. Đợt đi viết quyển truyện thứ hai cô cũng lấy lý do đi thực tập, cô cũng chưa nói với bố mẹ Tô về việc mình đổi công việc. Nói gì thì nói thân thể này cũng học bốn năm đại học ra bây giờ cô nói đổi công việc sợ bị bố mẹ Tô phản đối.
Còn một lý do nữa, cô không biết đối mặt với họ như thế nào, cô cũng không phải con gái thật của họ, cô chỉ là một linh hồn xa lạ chiếm dụng thân thể của con gái họ mà thôi. Nếu mà họ biết sự thật không biết như thế nào nữa.
Tô Mộc thở dài, nhưng dù có như thế nào cô cũng không thể trốn tránh mãi như thế này được.
Vì chỉ định về nhà mấy hôm thôi cho nên cũng không có nhiều đồ để sắp xếp. Nhà của nguyên chủ cách thành phố 120km, đi tàu sẽ mất 6 tiếng để về tới nơi.
Lên tàu, tìm được vị trí của mình Tô Mộc ngồi xuống, chỗ ngồi của cô ngồi gần cửa sổ có thể nhìn ra ngoài ngắm phong cảnh. Ổn định chỗ ngồi thì Tô Mộc ngả người ra ghế nhìn ra ngoài. Xung quanh là tiếng người nói chuyện, tiếng loa thông báo nhưng cô lại cảm thấy cô đơn đến lạ lùng. Cô luôn biết mình không thuộc về thế giới này, người thân bạn bè ngay cả thân thể này cũng không thuộc về cô….
‘ Anh không biết bao nhiêu sao trên trời
Anh không biết cuộc đời mai ra sao
………...’|
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ suy nghĩ của Tô Mộc, cô lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thì thấy là Hàn Phong gọi đến. Tô Mộc tắt chuông rồi thả điện thoại lại vào trong túi, bây giờ cô không có tâm trạng để nghe điện thoại.
Hàn Phong nghe thông báo ‘ thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy...’ thì để điện thoại xuống.
“ Cốc! Cốc!..”
“ Vào đi.”
Hạo Khang bước vào, cậu thấy chủ tịch đang ngồi nhìn điện thoại rơi vào trầm tư.
Hôm nay, Hạo Khang cảm thấy chủ tịch của cậu thật sự rất kỳ lạ, làm việc thì không tập trung, trong cuộc họp cũng luôn nhìn điện thoại thậm chí còn huỷ hết các bữa tiệc vào buổi tối.
Hạo Khang tự hỏi không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì khiến một người như Hàn Phong khác lạ như vậy? Chẳng lẽ…. chủ tịch bị từ chối? Chắc không đâu, chủ tịch của cậu đẹp trai nhiều tiền là người đàn ông kim cương trong mắt các quý cô thì sao lại bị từ chối được chứ? Nhưng mà…biết đâu có bất ngờ…
Hàn Phong rời mắt khỏi điện thoại ngẩng đầu lên bắt gặp cậu thư ký ngày thường luôn nở nụ cười chuyên nghiệp không biết đang suy nghĩ gì mà sắc mặt thay đổi liên tục. Anh nhíu mày gọi: “ Hạo thư ký!”
“ Vâng.”
Hạo Khang lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt khó coi của sếp mình cậu nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt nở nụ cười chuyên nghiệp báo cáo: “ Đây là bản hợp đồng cần chủ tịch ký ạ”.
“ Ừ.”
Hàn Phong nhận lấy hợp đồng đọc, thấy không có vấn đề gì anh ký tên rồi đưa lại cho Hạo Khang.
Lúc Hạo Khang chuẩn bị bước ra ngoài thì bị gọi lại.
“ Khoan đã.”
Hạo Khang quay lại: “ Chủ tịch, ngài còn có gì phân phó sao?”
Hạo Khang thấy Hàn Phong không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu thì mồ hôi túa như mưa, cậu đang nghĩ có khi nào chủ tịch tức giận vì lúc nãy cậu mất tập trung?
Một lúc sau, Hàn Phong nới lỏng cà vạt ngả người ra sau phất tay cho Hạo Khang ra ngoài: “ Thôi, cậu ra ngoài đi.”
Tuy rất muốn chạy luôn ra ngoài nhưng Hạo Khang vẫn thực hiện chức thư ký của cậu một cách chuyên nghiệp nói: “ Chủ tịch, nếu có gì phiền lòng ngài có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp ngài xử lý.”
Hàn phong nghe vậy có chút chần chừ, anh không biết có nên nói ra không nữa, nghĩ nghĩ anh quyết định hỏi thử: “ Cậu có biết làm cách nào để một cô gái thích mình không?”
Vẻ mặt tươi cười chuyên nghiệp của Hạo Khang suýt thì bị vỡ vụn rồi, chả lẽ chủ tịch của cậu thật sự bị từ chối?
Có trời mới biết, bây giờ cậu rất muốn ngửa đầu lên trời hét lớn thể hiện sự ngạc nhiên của mình, cậu cũng muốn chạy đến chỗ Tô Mộc giơ ngón tay cái trước mặt cô, cô gái này thực sự quá ngầu rồi, lại có thể từ chối chủ tịch nhưng tất nhiên là cậu không dám.
-----------
Hello, các bạn còn nhớ tui không? Xin lỗi vì lâu không đăng chương, do tui mới chuyển công việc mới và còn bận việc học cho nên không không có thời gian:(((. Nhưng các bạn yên tâm, tui đã trở lại rồi, mặc dù vẫn chưa có lịch đăng cụ thể nhưng tui hứa sẽ chăm chỉ hơn trước. Mong các bạn vẫn ủng hộ tui.
Thấy hay nhớ thả like và cmt nhé. Iu các bạn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.