Xuyên Thành Nữ Chính Thịt Văn Thể Loại Ngược
Chương 4
Ngọc Lan
13/11/2022
Trong phòng của chủ tịch, Hàn Phong đang ngồi xử lý văn kiện thì có tiếng gõ cửa
“ Vào đi!”
Hạo Khang mở cửa bước vào nói: “Thưa chủ tịch, ở dưới sảnh có một tiểu thư tự xưng là giaó viên của cậu Hàn Thiên muốn gặp ngài”
Hàn Phong nhíu mày hỏi:“ Giaó viên của Hàn Thiên?”
“ Đúng vậy thưa ngài, ngài có muốn gặp không ạ?”
Anh cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện trả lời:“Nói rằng tôi không rảnh”
“Dạ vâng”
Sau đó Hạo Khang quay người ra ngoài, đi đến cửa thì cậu nghe thấy giọng chủ tịch gọi lại
“ Đợi đã”
Hạo Khang quay lại:“ Ngài còn có gì phân phó sao chủ tịch?”
“Còn bao lâu nữa là tới cuộc họp”
Hạo Khang giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi trả lời :“Còn 30 phút nữa thưa ngài”
“ Vậy thì gọi người giáo viên đó lên đây để tôi nói chuyện một chút, dù sao lâu rồi chưa được nghe tin từ bọn nhỏ”
“Vâng thưa ngài, để tôi xuống mời tiểu thư đó lên”
“Ừ, đi đi”
Sau khi Hạo Khang ra ngoài thì Hàn Phong giơ tay xoa nhẹ trán, giáo viên sao? Bình thường mấy chuyện liên quan đến bọn nhỏ sẽ do quản gia phụ trách, anh rất bận rộn rất ít khi có thời gian giải quyết mấy vấn đề này. Không biết có chuyện gì để giáo viên đến tận đây để gặp anh nữa.
Tô Mộc đang ngồi uống trà do cô lễ tân mang ra, quả nhiên công ty lớn có khác, thái độ phục vụ thật sự rất tốt. Cô đang suy nghĩ thì bị một giọng nói của một người đàn ông gọi giật mình:“Thưa tiểu thư, ngài có phải là Tô tiểu thư không?”
Tô Mộc quay lại thì thấy một người đàn ông cao khoảng 1m80, dáng vẻ nho nhã trên mặt có đeo một chiếc kính
“ Là tôi, ngài là…..”
“Chào Tô tiểu thư, tôi là Hạo Khang thư ký của chủ tịch Hàn, chủ tịch có bảo tôi xuống đón Tô tiểu thư lên nói chuyện”
“Chào thư ký Hạo, vậy thì chúng ta đi thôi”
Hạo Khang đứng sang một bên làm dấu tay xin mời, Tô Mộc đứng dậy tay cầm theo túi xách đi về phía thang máy cùng thư ký Hạo.
Bước vào thang máy, Tô Mộc bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ trong đầu để chút nữa nói chuyện với cha của nam chính.
Hạo Khang ở bên cạnh lặng lẽ đánh giá cô gái bên cạnh, nói thật nếu không phải lúc nãy có xem qua thẻ giáo viên của cô ở chỗ lễ tân thì có lẽ cậu cũng không tin cô gái trẻ này lại là giáo viên của cậu chủ dù sao nhìn thế nào cũng thấy cô giống như một học sinh. Mặc dù trong đầu Hạo Khang có rất nhiều suy nghĩ nhưng ngoài mặt cậu vẫn không tỏ vẻ gì, còn Tô Mộc bên cạnh đang mải suy nghĩ cũng không để ý đến người bên cạnh.
Ting! Thang máy mở hai người cùng bước ra ngoài, Hạo Khang dẫn Tô Mộc đến trước cửa phòng chủ tịch, cậu khẽ gõ cửa. Một giọng nói trầm thấp vọng ra:“ Vào đi!”
Hạo khang mở cửa mời Tô Mộc bước vào:“ Thưa ngài, Tô tiểu thư đến rồi ạ”
Hàn Phong từ đống văn kiện ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy cô gái đứng ở cửa thì khẽ nhíu mày, anh không nghĩ lại là một cô gái trẻ như vậy. Tô Mộc hôm nay mặc một chiếc quần bò phối với áo phông nên trông cô càng trẻ hơn. Tô Mộc thấy Hạo Phong nhíu maỳ thì nhẹ giọng nói:“Chào ngài, tôi là Tô Thị Lan Mộc giáo viên chủ nhiệm của em Hàn Thiên”
Nghe vậy, Hàn Phong đứng dậy đi đến bộ bàn ghế ở trong phòng, Hạo Khang bên cạnh mời cô sang bên đó ngồi sau đó ra ngoài còn không quên đóng cửa.
Tô Mộc đi đến ngồi đối diện Hàn Phong, cô cũng không dám nhìn bậy. Sau khi ngồi xuống cô mới có thể nhìn rõ vẻ ngoài của người đàn ông ngồi đối diện. Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài rất đẹp trai, anh có một đôi mắt sâu, chiếc mũi cao và bờ môi mỏng, nhìn anh trông chỉ mới 26-27 ai không biết sẽ không nghĩ anh là cha của hai đứa con trai 16 tuổi.
Hàn Phong chỉ cần ngồi đó không cần nói gì cũng khiến người ta thấy áp lực, khí tràn của anh tỏa ra khiến cô cảm thấy mình giống như coi mồi đang bị người thợ săn theo dõi. Tô Mộc có chút căng thẳng, dù sao trước đây cô cũng chưa từng gặp người nào có khí tràn mạnh như vậy.
Ở đối diện Hàn Phong cũng đang đánh giá Tô Mộc, cô gái đối diện anh có khuôn mặt nhỏ tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt của cô nó rất xinh đẹp, anh khẽ nhìn xuống dưới mặc dù cô chỉ mặc quần bò áo phông nhưng vẫn có thể thấy dáng người của cô rất tốt.
Đánh giá xong thì anh thấy lông mi cô gái khẽ run với hai bàn tay khẽ nắm vào nhau cho thấy tâm trạng không yên của cô. Thấy vậy, Hàn Phong lên tiếng đánh vỡ sự im lặng này:“ Không biết cô giáo Tô tìm tôi có chuyện gì? Lát nữa tôi còn có cuộc họp nên mong cô nói nhanh một chút”
Nghe thấy anh nói, Tô Mộc liếm bờ môi có chút khô của mình rồi nói:“ Thưa ngài, tôi muốn nói một chút về em Hàn Thiên, tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn để không làm mất thời gian của ngài”
Nói xong, Tô Mộc lại liếm môi, cô có chút căng thẳng. Hàn Phong thấy cô liên tục liếm môi cũng biết cô căng thẳng dù sao những lão cáo già trên thương trường nói chuyện với anh cũng căng thẳng huống chi đây chỉ là một cô gái nhỏ cho nên anh cũng không thúc giục, khẽ ngả người ra sau chờ cô nói tiếp.
Tô Mộc thấy vậy lấy hết can đảm để nói.
“ Vào đi!”
Hạo Khang mở cửa bước vào nói: “Thưa chủ tịch, ở dưới sảnh có một tiểu thư tự xưng là giaó viên của cậu Hàn Thiên muốn gặp ngài”
Hàn Phong nhíu mày hỏi:“ Giaó viên của Hàn Thiên?”
“ Đúng vậy thưa ngài, ngài có muốn gặp không ạ?”
Anh cúi đầu tiếp tục xử lý văn kiện trả lời:“Nói rằng tôi không rảnh”
“Dạ vâng”
Sau đó Hạo Khang quay người ra ngoài, đi đến cửa thì cậu nghe thấy giọng chủ tịch gọi lại
“ Đợi đã”
Hạo Khang quay lại:“ Ngài còn có gì phân phó sao chủ tịch?”
“Còn bao lâu nữa là tới cuộc họp”
Hạo Khang giơ tay lên nhìn đồng hồ rồi trả lời :“Còn 30 phút nữa thưa ngài”
“ Vậy thì gọi người giáo viên đó lên đây để tôi nói chuyện một chút, dù sao lâu rồi chưa được nghe tin từ bọn nhỏ”
“Vâng thưa ngài, để tôi xuống mời tiểu thư đó lên”
“Ừ, đi đi”
Sau khi Hạo Khang ra ngoài thì Hàn Phong giơ tay xoa nhẹ trán, giáo viên sao? Bình thường mấy chuyện liên quan đến bọn nhỏ sẽ do quản gia phụ trách, anh rất bận rộn rất ít khi có thời gian giải quyết mấy vấn đề này. Không biết có chuyện gì để giáo viên đến tận đây để gặp anh nữa.
Tô Mộc đang ngồi uống trà do cô lễ tân mang ra, quả nhiên công ty lớn có khác, thái độ phục vụ thật sự rất tốt. Cô đang suy nghĩ thì bị một giọng nói của một người đàn ông gọi giật mình:“Thưa tiểu thư, ngài có phải là Tô tiểu thư không?”
Tô Mộc quay lại thì thấy một người đàn ông cao khoảng 1m80, dáng vẻ nho nhã trên mặt có đeo một chiếc kính
“ Là tôi, ngài là…..”
“Chào Tô tiểu thư, tôi là Hạo Khang thư ký của chủ tịch Hàn, chủ tịch có bảo tôi xuống đón Tô tiểu thư lên nói chuyện”
“Chào thư ký Hạo, vậy thì chúng ta đi thôi”
Hạo Khang đứng sang một bên làm dấu tay xin mời, Tô Mộc đứng dậy tay cầm theo túi xách đi về phía thang máy cùng thư ký Hạo.
Bước vào thang máy, Tô Mộc bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ trong đầu để chút nữa nói chuyện với cha của nam chính.
Hạo Khang ở bên cạnh lặng lẽ đánh giá cô gái bên cạnh, nói thật nếu không phải lúc nãy có xem qua thẻ giáo viên của cô ở chỗ lễ tân thì có lẽ cậu cũng không tin cô gái trẻ này lại là giáo viên của cậu chủ dù sao nhìn thế nào cũng thấy cô giống như một học sinh. Mặc dù trong đầu Hạo Khang có rất nhiều suy nghĩ nhưng ngoài mặt cậu vẫn không tỏ vẻ gì, còn Tô Mộc bên cạnh đang mải suy nghĩ cũng không để ý đến người bên cạnh.
Ting! Thang máy mở hai người cùng bước ra ngoài, Hạo Khang dẫn Tô Mộc đến trước cửa phòng chủ tịch, cậu khẽ gõ cửa. Một giọng nói trầm thấp vọng ra:“ Vào đi!”
Hạo khang mở cửa mời Tô Mộc bước vào:“ Thưa ngài, Tô tiểu thư đến rồi ạ”
Hàn Phong từ đống văn kiện ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy cô gái đứng ở cửa thì khẽ nhíu mày, anh không nghĩ lại là một cô gái trẻ như vậy. Tô Mộc hôm nay mặc một chiếc quần bò phối với áo phông nên trông cô càng trẻ hơn. Tô Mộc thấy Hạo Phong nhíu maỳ thì nhẹ giọng nói:“Chào ngài, tôi là Tô Thị Lan Mộc giáo viên chủ nhiệm của em Hàn Thiên”
Nghe vậy, Hàn Phong đứng dậy đi đến bộ bàn ghế ở trong phòng, Hạo Khang bên cạnh mời cô sang bên đó ngồi sau đó ra ngoài còn không quên đóng cửa.
Tô Mộc đi đến ngồi đối diện Hàn Phong, cô cũng không dám nhìn bậy. Sau khi ngồi xuống cô mới có thể nhìn rõ vẻ ngoài của người đàn ông ngồi đối diện. Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài rất đẹp trai, anh có một đôi mắt sâu, chiếc mũi cao và bờ môi mỏng, nhìn anh trông chỉ mới 26-27 ai không biết sẽ không nghĩ anh là cha của hai đứa con trai 16 tuổi.
Hàn Phong chỉ cần ngồi đó không cần nói gì cũng khiến người ta thấy áp lực, khí tràn của anh tỏa ra khiến cô cảm thấy mình giống như coi mồi đang bị người thợ săn theo dõi. Tô Mộc có chút căng thẳng, dù sao trước đây cô cũng chưa từng gặp người nào có khí tràn mạnh như vậy.
Ở đối diện Hàn Phong cũng đang đánh giá Tô Mộc, cô gái đối diện anh có khuôn mặt nhỏ tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt của cô nó rất xinh đẹp, anh khẽ nhìn xuống dưới mặc dù cô chỉ mặc quần bò áo phông nhưng vẫn có thể thấy dáng người của cô rất tốt.
Đánh giá xong thì anh thấy lông mi cô gái khẽ run với hai bàn tay khẽ nắm vào nhau cho thấy tâm trạng không yên của cô. Thấy vậy, Hàn Phong lên tiếng đánh vỡ sự im lặng này:“ Không biết cô giáo Tô tìm tôi có chuyện gì? Lát nữa tôi còn có cuộc họp nên mong cô nói nhanh một chút”
Nghe thấy anh nói, Tô Mộc liếm bờ môi có chút khô của mình rồi nói:“ Thưa ngài, tôi muốn nói một chút về em Hàn Thiên, tôi sẽ cố gắng nói ngắn gọn để không làm mất thời gian của ngài”
Nói xong, Tô Mộc lại liếm môi, cô có chút căng thẳng. Hàn Phong thấy cô liên tục liếm môi cũng biết cô căng thẳng dù sao những lão cáo già trên thương trường nói chuyện với anh cũng căng thẳng huống chi đây chỉ là một cô gái nhỏ cho nên anh cũng không thúc giục, khẽ ngả người ra sau chờ cô nói tiếp.
Tô Mộc thấy vậy lấy hết can đảm để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.