Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam
Chương 32: Chấn động số dư
Thiên Nguyệt Phụng
01/02/2024
“Sáng nay còn cuộc họp quan trọng, anh phải lên công ty sớm. Đây là quà anh tặng em, cứ rủ bạn đi mua sắm tùy ý, coi như bù đắp cho em.”
Ngôn Việt Kỳ lấy ra tấm thẻ tín dụng màu đen quyền lực, đưa đến trước mặt Hàn Thương Nguyệt, khiến cô dừng lại bữa sáng vẫn đang ăn dở để chăm chú nhìn vào vật dụng kia.
Nghĩ lại những ấm ức đã chịu đựng trong đêm qua, lương tâm thanh cao của cô không cho phép bỏ qua món quà mang tính chất bù đắp này, nên lập tức nhận lấy.
“Có thật là sử dụng bao nhiêu cũng được, đúng không?” Để chắc chắn, Hàn Thương Nguyệt còn hỏi lại.
“Ừm! Em muốn quẹt bao nhiêu thì quẹt, miễn vui là được.” Vui vẻ đáp xong, người đàn ông đã di chuyển đến gần cô gái.
“Ăn tiếp đi, anh đi làm.” Khi lời nói dịu dàng kết thúc, là lúc Hàn Thương Nguyệt được Ngôn Việt Kỳ hôn nhẹ lên má.
Ôi mẹ ơi! Cái hành động ngọt ngào này, sẽ đốn ngã con tim cô mất.
Nhìn bóng lưng cao ráo, phong độ như người mẫu ấy ung dung rời khỏi nhà, Hàn Thương Nguyệt bất giác nuốt nước bọt, hình ảnh cơ bắp cuồn cuộn và sức trong đêm qua lại vô tình xuất hiện trong tâm trí cô nàng, làm nhịp tim tình cờ lỗi mất một nhịp.
Ở cạnh một nam nhân nóng bỏng, mị hoặc như vậy, chỉ sợ rồi một ngày nào đó cô lại bị chính hắn thuần phục, như cái cách cô thu hắn về trong vòng tay…
Mà nếu được hắn chung tình, thì Hàn Thương Nguyệt cô cũng đâu có thiệt thòi.
Nghĩ bâng quơ một chút, rồi cô cũng ngưng luôn bữa sáng nên đứng dậy bắt đầu thu dọn, nhưng chưa kịp bê đi thì đã bị bà Trần quản gia đến cản.
“Thiếu phu nhân cứ để đó tôi làm cho.”
Thiếu phu nhân ư? Từ khi nào mà trong mắt người quản gia này, Hàn Thương Nguyệt đã được công nhận vị trí nữ chủ rồi? Nhớ trước kia, mỗi khi nhắc tới đều bị kêu bằng tên, thái độ được đối xử như hai người ngang hàng, nay thay đổi thế này cô lại thấy không quen.
“Sao hôm nay dì gọi tôi kỳ vậy? Cứ xưng hô như trước đi.”
“Dạ thôi! Thiếu gia đã dặn người ăn kẻ ở trong nhà, từ giờ phải gọi cô là Thiếu phu nhân, cũng phải tuyệt đối tôn trọng, chăm sóc. Nếu không sẽ bị đuổi việc.” Bà Trần kính cẩn nói, rồi cũng bắt đầu thu dọn.
Tính ra, nữ chính trước kia cũng thật đáng thương. Sống hai năm ở nơi này, chẳng được ai tôn trọng, quan tâm, cô đơn, buồn tủi tới mức nghĩ quẩn. Còn cô tới đây chưa đầy hai tháng đã nhận được tất thảy ưu ái, mà cô ấy từng rất mong chờ.
Bởi mới nói, phận là con ghẻ của mấy mụ tác giả thật đáng thương.
…----------------…
Nhận được tiền bù đắp, tất nhiên Hàn Thương Nguyệt phải gọi ngay cho cô bạn thân để đi tận hưởng. Nhưng lúc này, lại nhận được chất giọng yểu xìu từ đầu dây bên kia truyền qua.
[Xin lỗi Nguyệt Nguyệt! Hôm nay mình có việc bận nên không đi với cậu được, hẹn khi khác nha.]
“Nghe giọng cậu hình như không được khỏe hả? Hay tối qua cái tên Phạm Đăng Hùng kia làm gì cậu rồi?” Hàn Thương Nguyệt xẵng giọng lên.
[Không có không có! Mình cũng không sao hết, thôi mình cúp máy nha, tạm biệt!] Thẩm Thục Đan ở bên kia vội vàng tắt máy.
Hàn Thương Nguyệt ở bên này ngây người nhìn vào màn hình một cách nghi hoặc. Trầm ngâm một chút cũng không thông suốt được việc chi, nên cô quyết định đi lên phòng thay quần áo.
Dù không có bạn để đi shopping cùng, thì cô vẫn phả ra ngoài một chuyến. Và nơi đến đầu tiên của Hàn Thương Nguyệt, là tiệm thuốc tây y để mua thuốc tránh thai khẩn cấp.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, thân thể có thể bị hắn ta phá, nhưng mang thai con hắn thì không. Thà là tồn tại tình yêu, đứa bé đến cũng dễ đón nhận hơn, còn đằng này lòng cô thế nào còn chưa rõ, thì sao để con cái tìm tớiMua thuốc xong, Hàn Thương Nguyệt lại đi sang siêu thị dạo một vòng gần hai tiếng. Cô mua nào là bánh, kẹo, trái cây, sữa chua, sữa tươi các loại, mỗi thứ chừng chục túi lớn. Chưa kể tới một số vật dụng cá nhân, như: Dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng, khăn lau mặt, đồ chơi cho cả bé trai, bé gái…
Cuối cùng đã đến lúc thẻ tín dụng của người đàn ông được phát huy khả năng chứa tiền, khi cô nàng tới quầy thanh toán.
Bấy giờ, Ngôn Việt Kỳ đang chủ trì cuộc họp trước toàn các cổ đông lớn, nhưng điện thoại đặt trên bàn lại liên tục thông báo biến động số dư từ tài khoản ngân hàng, đến nỗi mọi người cũng bị mất tập trung theo.
Để không làm phiền tới người khác, Ngôn Việt Kỳ đã cầm máy và nhận ra số tiền trong tài khoản vừa bị trừ một khoảng không hề nhỏ. Chưa hết, ngay sau đó đối phương còn gửi đến một dòng tin nhắn với nội dung thật trìu mến, cụ thể là:
[Thay mặt các bé trong trại mồ côi, cảm ơn tấm lòng của Ngôn tổng. Chúc anh ngày càng thành công hơn trên con đường sự nghiệp. Nguyệt Nguyệt, chân thành cảm kích. Love you!]
Đọc tới hai chữ “love you” kia là khuôn miệng của người đàn ông lập tức xuất hiện đường cong tuyệt mỹ, tựa niềm hạnh phúc.
Giờ thì cô có tiêu sạch thẻ, hắn cũng cam lòng!
Ngôn Việt Kỳ lấy ra tấm thẻ tín dụng màu đen quyền lực, đưa đến trước mặt Hàn Thương Nguyệt, khiến cô dừng lại bữa sáng vẫn đang ăn dở để chăm chú nhìn vào vật dụng kia.
Nghĩ lại những ấm ức đã chịu đựng trong đêm qua, lương tâm thanh cao của cô không cho phép bỏ qua món quà mang tính chất bù đắp này, nên lập tức nhận lấy.
“Có thật là sử dụng bao nhiêu cũng được, đúng không?” Để chắc chắn, Hàn Thương Nguyệt còn hỏi lại.
“Ừm! Em muốn quẹt bao nhiêu thì quẹt, miễn vui là được.” Vui vẻ đáp xong, người đàn ông đã di chuyển đến gần cô gái.
“Ăn tiếp đi, anh đi làm.” Khi lời nói dịu dàng kết thúc, là lúc Hàn Thương Nguyệt được Ngôn Việt Kỳ hôn nhẹ lên má.
Ôi mẹ ơi! Cái hành động ngọt ngào này, sẽ đốn ngã con tim cô mất.
Nhìn bóng lưng cao ráo, phong độ như người mẫu ấy ung dung rời khỏi nhà, Hàn Thương Nguyệt bất giác nuốt nước bọt, hình ảnh cơ bắp cuồn cuộn và sức trong đêm qua lại vô tình xuất hiện trong tâm trí cô nàng, làm nhịp tim tình cờ lỗi mất một nhịp.
Ở cạnh một nam nhân nóng bỏng, mị hoặc như vậy, chỉ sợ rồi một ngày nào đó cô lại bị chính hắn thuần phục, như cái cách cô thu hắn về trong vòng tay…
Mà nếu được hắn chung tình, thì Hàn Thương Nguyệt cô cũng đâu có thiệt thòi.
Nghĩ bâng quơ một chút, rồi cô cũng ngưng luôn bữa sáng nên đứng dậy bắt đầu thu dọn, nhưng chưa kịp bê đi thì đã bị bà Trần quản gia đến cản.
“Thiếu phu nhân cứ để đó tôi làm cho.”
Thiếu phu nhân ư? Từ khi nào mà trong mắt người quản gia này, Hàn Thương Nguyệt đã được công nhận vị trí nữ chủ rồi? Nhớ trước kia, mỗi khi nhắc tới đều bị kêu bằng tên, thái độ được đối xử như hai người ngang hàng, nay thay đổi thế này cô lại thấy không quen.
“Sao hôm nay dì gọi tôi kỳ vậy? Cứ xưng hô như trước đi.”
“Dạ thôi! Thiếu gia đã dặn người ăn kẻ ở trong nhà, từ giờ phải gọi cô là Thiếu phu nhân, cũng phải tuyệt đối tôn trọng, chăm sóc. Nếu không sẽ bị đuổi việc.” Bà Trần kính cẩn nói, rồi cũng bắt đầu thu dọn.
Tính ra, nữ chính trước kia cũng thật đáng thương. Sống hai năm ở nơi này, chẳng được ai tôn trọng, quan tâm, cô đơn, buồn tủi tới mức nghĩ quẩn. Còn cô tới đây chưa đầy hai tháng đã nhận được tất thảy ưu ái, mà cô ấy từng rất mong chờ.
Bởi mới nói, phận là con ghẻ của mấy mụ tác giả thật đáng thương.
…----------------…
Nhận được tiền bù đắp, tất nhiên Hàn Thương Nguyệt phải gọi ngay cho cô bạn thân để đi tận hưởng. Nhưng lúc này, lại nhận được chất giọng yểu xìu từ đầu dây bên kia truyền qua.
[Xin lỗi Nguyệt Nguyệt! Hôm nay mình có việc bận nên không đi với cậu được, hẹn khi khác nha.]
“Nghe giọng cậu hình như không được khỏe hả? Hay tối qua cái tên Phạm Đăng Hùng kia làm gì cậu rồi?” Hàn Thương Nguyệt xẵng giọng lên.
[Không có không có! Mình cũng không sao hết, thôi mình cúp máy nha, tạm biệt!] Thẩm Thục Đan ở bên kia vội vàng tắt máy.
Hàn Thương Nguyệt ở bên này ngây người nhìn vào màn hình một cách nghi hoặc. Trầm ngâm một chút cũng không thông suốt được việc chi, nên cô quyết định đi lên phòng thay quần áo.
Dù không có bạn để đi shopping cùng, thì cô vẫn phả ra ngoài một chuyến. Và nơi đến đầu tiên của Hàn Thương Nguyệt, là tiệm thuốc tây y để mua thuốc tránh thai khẩn cấp.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, thân thể có thể bị hắn ta phá, nhưng mang thai con hắn thì không. Thà là tồn tại tình yêu, đứa bé đến cũng dễ đón nhận hơn, còn đằng này lòng cô thế nào còn chưa rõ, thì sao để con cái tìm tớiMua thuốc xong, Hàn Thương Nguyệt lại đi sang siêu thị dạo một vòng gần hai tiếng. Cô mua nào là bánh, kẹo, trái cây, sữa chua, sữa tươi các loại, mỗi thứ chừng chục túi lớn. Chưa kể tới một số vật dụng cá nhân, như: Dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng, khăn lau mặt, đồ chơi cho cả bé trai, bé gái…
Cuối cùng đã đến lúc thẻ tín dụng của người đàn ông được phát huy khả năng chứa tiền, khi cô nàng tới quầy thanh toán.
Bấy giờ, Ngôn Việt Kỳ đang chủ trì cuộc họp trước toàn các cổ đông lớn, nhưng điện thoại đặt trên bàn lại liên tục thông báo biến động số dư từ tài khoản ngân hàng, đến nỗi mọi người cũng bị mất tập trung theo.
Để không làm phiền tới người khác, Ngôn Việt Kỳ đã cầm máy và nhận ra số tiền trong tài khoản vừa bị trừ một khoảng không hề nhỏ. Chưa hết, ngay sau đó đối phương còn gửi đến một dòng tin nhắn với nội dung thật trìu mến, cụ thể là:
[Thay mặt các bé trong trại mồ côi, cảm ơn tấm lòng của Ngôn tổng. Chúc anh ngày càng thành công hơn trên con đường sự nghiệp. Nguyệt Nguyệt, chân thành cảm kích. Love you!]
Đọc tới hai chữ “love you” kia là khuôn miệng của người đàn ông lập tức xuất hiện đường cong tuyệt mỹ, tựa niềm hạnh phúc.
Giờ thì cô có tiêu sạch thẻ, hắn cũng cam lòng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.