Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam
Chương 13: Đa nghi - Ba mặt đối chất
Thiên Nguyệt Phụng
01/02/2024
Với tình trạng chỉ bị chấn thương nhẹ ở hạ bộ của Ngôn Việt Kỳ căn bản không có vấn đề gì nghiêm trọng, cũng không cần phải nhập viện, chẳng qua do vào viện lúc nửa đêm, nên hắn không được giải quyết cho về, bởi vậy buộc lòng phải nán lại một đêm.
Tuy rằng nằm phòng loại một, nhưng dù sao thì giường bệnh cũng không thể bằng nệm êm chăn ấm như ở nhà, mà vấn đề hắn chấp nhận ngoan ngoãn ở lại đây, thật ra là vì muốn Hàn Thương Nguyệt chịu khổ.
Ngôn Việt Kỳ được nằm trên giường, còn cô đang nằm trên sofa, đến chăn còn không có đắp mà điều hòa thì cứ phả xuống, khiến cô phải co ro ở đó chịu đựng. Tuy vậy, Hàn Thương Nguyệt vẫn ngủ rất ngon.
Dường như cô sinh ra là để ngủ vậy, trong khi hắn cứ trăn trở mãi vẫn không thể vào giấc. Cuối cùng, sau bao phút giây thao thức chẳng yên, Ngôn Việt Kỳ quyết định rời khỏi giường và tiến tới chỗ cô gái đang nằm.
Hắn vẫn thấy gương mặt an nhiên như thiên thần lúc cô ngủ say. Khoảnh khắc đó, trái tim nam tính mạnh mẽ như đang lệch nhịp.
Thật ra, sau khi chiêm nghiệm những gì Hàn Thương Nguyệt đã bày tỏ với hắn trong tâm thế bất mãn, Ngôn Việt Kỳ mới chịu đặt tâm ở nơi cô ấy.
Trước kia, không quan tâm cô là vì hắn cảm thấy mình chỉ có thể yêu mỗi một mình Yến Quang Nhu. Nói như nào, thì cô ta cũng là người đến trước Hàn Thương Nguyệt, tiếc rằng khi đó cô ấy lại chọn rời xa hắn để đi du học, mãi đến lúc trở về thì hắn đã kết hôn cùng Thương Nguyệt.
Hôn nhân được bà nội sắp đặt vì lợi ích, hắn thương bà nên nào dám chống đối. Cứ vậy, một Hàn Thương Nguyệt, một Yến Quang Nhu đã vây quanh hắn suốt hai năm qua. Người có danh phận, thì luôn bị lạnh nhạt, kẻ được yêu lại phải mập mờ, giấu giếm.
Ngôn Việt Kỳ đã từng đề cập rất nhiều lần tới vấn đề ly hôn, nhưng Hàn Thương Nguyệt đều cự tuyệt, hắn cũng đành hết cách. Còn bây giờ, tự cô muốn chấm dứt mối quan hệ này, thì hắn lại là người không đành lòng. Thậm chí, còn có cảm giác không vui khi thấy cô tiếp xúc thân mật với người khác.
Hắn như này, có khi nào là do đã yêu cô rồi không?
Reng reng reng... Tiếng chuông điện thoại của người đàn ông đã phá vỡ bầu không khí im lặng. Hắn sợ cô giật mình thức giấc, nên đã nhanh chóng tắt chuông, rồi bước đến cửa sổ mới nghe máy.
"A lô, ai đó?"
[Anh là Ngôn Việt Kỳ đúng không? Bạn gái anh uống say ở chỗ tôi rồi, cô ấy không tự về được nên nhờ tôi gọi cho anh.] Bên kia truyền qua giọng nói của một người đàn ông, cùng lẫn tiếng nhạc.
Khi đó, đôi lông mày đen huyền của hắn đã bất giác nhíu vào, sắc mặt cũng trở nên tối sầm cùng âm giọng trầm lạnh đối đáp:
"Gửi cho tôi địa chỉ."
...----------------...
Vừa sáng sớm hôm sau, phòng bệnh của Ngôn Việt Kỳ đã có người đến thăm, cô ta tới sớm đến mức Hàn Thương Nguyệt ngủ còn chưa dậy.
Nhìn thấy hắn đang thu xếp chuẩn bị ra viện, Yến Quang Nhu liền tới gần, tỏ vẻ quan tâm, lo lắng hỏi:
"Việt Kỳ, anh bị sao mà phải nhập viện vậy?"
"Tối qua uống say, sao không ngủ thêm cho khỏe mà chạy tới đây làm gì?" Hắn thờ ơ hỏi lại, thay vì trả lời.
Bấy giờ, sắc mặt của người phụ nữ cũng chùng xuống, ánh mắt vương sầu nhìn qua Hàn Thương Nguyệt đang ngủ bên sofa, rồi mới khẽ nói:
"Cảm ơn, vì tối qua đã bảo Trợ lý Mạc đến đưa em về. Cũng nhờ anh ấy nói, em mới biết anh nhập viện. Bởi lo cho anh, nên vừa tỉnh táo em liền chạy vội tới đây, nhưng mà có nhanh cách mấy cũng không bằng cô ấy." Yến Quang Nhu tự cười an ủi.
Ngôn Việt Kỳ vừa chợt thấy dao động, thì đối phương đã bình thản lại và hỏi tiếp:
"Nhưng anh bị sao mà phải vào viện thế? Bác sĩ có nói khi nào được xuất viện chưa anh? Chắc không có gì nghiêm trọng đâu, đúng không?"
"Thấy anh bình thường thế này là biết ổn rồi. Giờ chuẩn bị về đây." Ngôn Việt Kỳ nói xong, cũng giương mắt nhìn về phía Hàn Thương Nguyệt.
Công nhận, con người cô dễ ngủ thật. Ngủ bất chấp ánh sáng lẫn tiếng ồn. Mà tới cái nết ngủ cũng khác hẳn trước kia. Giờ hắn sắp về, cô thì cứ nằm ì ra đó chưa chịu dậy, rồi lát nữa có khi bị bỏ lại một mình cho coi.
"Sao anh không trả lời cho em biết, anh bị gì? Tối qua... em gọi cho anh, nhưng hình như đã nghe thấy những âm thanh rên rỉ của phụ nữ... Có phải, ngoài em và Hàn Thương Nguyệt ra, anh còn lén lút qua lại với người khác nữa không?"
"Em bớt suy diễn đi, anh không thích kiểu phụ nữ đa nghi vớ vẩn như thế đâu." Ngôn Việt Kỳ lạnh lùng nói rõ quan điểm.
Sau đó, hắn cũng đã định bỏ về trước, thì lại nghe Yến Quang Nhu hỏi vọng theo:
"Em đa nghi hay anh đang có tật giật mình? Việt Kỳ, anh có biết tối qua em đã buồn như nào không? Anh nói đi, cô gái ở cùng anh đêm qua rốt cuộc là ai?"
"Là tôi!"
Tuy rằng nằm phòng loại một, nhưng dù sao thì giường bệnh cũng không thể bằng nệm êm chăn ấm như ở nhà, mà vấn đề hắn chấp nhận ngoan ngoãn ở lại đây, thật ra là vì muốn Hàn Thương Nguyệt chịu khổ.
Ngôn Việt Kỳ được nằm trên giường, còn cô đang nằm trên sofa, đến chăn còn không có đắp mà điều hòa thì cứ phả xuống, khiến cô phải co ro ở đó chịu đựng. Tuy vậy, Hàn Thương Nguyệt vẫn ngủ rất ngon.
Dường như cô sinh ra là để ngủ vậy, trong khi hắn cứ trăn trở mãi vẫn không thể vào giấc. Cuối cùng, sau bao phút giây thao thức chẳng yên, Ngôn Việt Kỳ quyết định rời khỏi giường và tiến tới chỗ cô gái đang nằm.
Hắn vẫn thấy gương mặt an nhiên như thiên thần lúc cô ngủ say. Khoảnh khắc đó, trái tim nam tính mạnh mẽ như đang lệch nhịp.
Thật ra, sau khi chiêm nghiệm những gì Hàn Thương Nguyệt đã bày tỏ với hắn trong tâm thế bất mãn, Ngôn Việt Kỳ mới chịu đặt tâm ở nơi cô ấy.
Trước kia, không quan tâm cô là vì hắn cảm thấy mình chỉ có thể yêu mỗi một mình Yến Quang Nhu. Nói như nào, thì cô ta cũng là người đến trước Hàn Thương Nguyệt, tiếc rằng khi đó cô ấy lại chọn rời xa hắn để đi du học, mãi đến lúc trở về thì hắn đã kết hôn cùng Thương Nguyệt.
Hôn nhân được bà nội sắp đặt vì lợi ích, hắn thương bà nên nào dám chống đối. Cứ vậy, một Hàn Thương Nguyệt, một Yến Quang Nhu đã vây quanh hắn suốt hai năm qua. Người có danh phận, thì luôn bị lạnh nhạt, kẻ được yêu lại phải mập mờ, giấu giếm.
Ngôn Việt Kỳ đã từng đề cập rất nhiều lần tới vấn đề ly hôn, nhưng Hàn Thương Nguyệt đều cự tuyệt, hắn cũng đành hết cách. Còn bây giờ, tự cô muốn chấm dứt mối quan hệ này, thì hắn lại là người không đành lòng. Thậm chí, còn có cảm giác không vui khi thấy cô tiếp xúc thân mật với người khác.
Hắn như này, có khi nào là do đã yêu cô rồi không?
Reng reng reng... Tiếng chuông điện thoại của người đàn ông đã phá vỡ bầu không khí im lặng. Hắn sợ cô giật mình thức giấc, nên đã nhanh chóng tắt chuông, rồi bước đến cửa sổ mới nghe máy.
"A lô, ai đó?"
[Anh là Ngôn Việt Kỳ đúng không? Bạn gái anh uống say ở chỗ tôi rồi, cô ấy không tự về được nên nhờ tôi gọi cho anh.] Bên kia truyền qua giọng nói của một người đàn ông, cùng lẫn tiếng nhạc.
Khi đó, đôi lông mày đen huyền của hắn đã bất giác nhíu vào, sắc mặt cũng trở nên tối sầm cùng âm giọng trầm lạnh đối đáp:
"Gửi cho tôi địa chỉ."
...----------------...
Vừa sáng sớm hôm sau, phòng bệnh của Ngôn Việt Kỳ đã có người đến thăm, cô ta tới sớm đến mức Hàn Thương Nguyệt ngủ còn chưa dậy.
Nhìn thấy hắn đang thu xếp chuẩn bị ra viện, Yến Quang Nhu liền tới gần, tỏ vẻ quan tâm, lo lắng hỏi:
"Việt Kỳ, anh bị sao mà phải nhập viện vậy?"
"Tối qua uống say, sao không ngủ thêm cho khỏe mà chạy tới đây làm gì?" Hắn thờ ơ hỏi lại, thay vì trả lời.
Bấy giờ, sắc mặt của người phụ nữ cũng chùng xuống, ánh mắt vương sầu nhìn qua Hàn Thương Nguyệt đang ngủ bên sofa, rồi mới khẽ nói:
"Cảm ơn, vì tối qua đã bảo Trợ lý Mạc đến đưa em về. Cũng nhờ anh ấy nói, em mới biết anh nhập viện. Bởi lo cho anh, nên vừa tỉnh táo em liền chạy vội tới đây, nhưng mà có nhanh cách mấy cũng không bằng cô ấy." Yến Quang Nhu tự cười an ủi.
Ngôn Việt Kỳ vừa chợt thấy dao động, thì đối phương đã bình thản lại và hỏi tiếp:
"Nhưng anh bị sao mà phải vào viện thế? Bác sĩ có nói khi nào được xuất viện chưa anh? Chắc không có gì nghiêm trọng đâu, đúng không?"
"Thấy anh bình thường thế này là biết ổn rồi. Giờ chuẩn bị về đây." Ngôn Việt Kỳ nói xong, cũng giương mắt nhìn về phía Hàn Thương Nguyệt.
Công nhận, con người cô dễ ngủ thật. Ngủ bất chấp ánh sáng lẫn tiếng ồn. Mà tới cái nết ngủ cũng khác hẳn trước kia. Giờ hắn sắp về, cô thì cứ nằm ì ra đó chưa chịu dậy, rồi lát nữa có khi bị bỏ lại một mình cho coi.
"Sao anh không trả lời cho em biết, anh bị gì? Tối qua... em gọi cho anh, nhưng hình như đã nghe thấy những âm thanh rên rỉ của phụ nữ... Có phải, ngoài em và Hàn Thương Nguyệt ra, anh còn lén lút qua lại với người khác nữa không?"
"Em bớt suy diễn đi, anh không thích kiểu phụ nữ đa nghi vớ vẩn như thế đâu." Ngôn Việt Kỳ lạnh lùng nói rõ quan điểm.
Sau đó, hắn cũng đã định bỏ về trước, thì lại nghe Yến Quang Nhu hỏi vọng theo:
"Em đa nghi hay anh đang có tật giật mình? Việt Kỳ, anh có biết tối qua em đã buồn như nào không? Anh nói đi, cô gái ở cùng anh đêm qua rốt cuộc là ai?"
"Là tôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.