Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam
Chương 8: Đối tượng của tôi
Thiên Nguyệt Phụng
01/02/2024
Đối tượng riêng là ai ư? Khỏi cần nghĩ, thì Hàn Thương Nguyệt vẫn có thể trả lời một cách nhanh chóng và điềm nhiên nhất.
"Tôi nghĩ, anh cũng biết rõ mà sao còn phải hỏi vậy? Đối tượng của anh, là cô ấy. Còn người của tôi, là anh ấy. Mỗi người một đôi, vẹn toàn cả rồi!" Hàn Thương Nguyệt nói rõ ràng, để chính xác còn chỉ hẳn vào từng người.
Sau đó, ai cũng tò mò không biết Ngôn Việt Kỳ sẽ làm gì tiếp theo? Cho tới khi thấy hắn cong môi mỉm cười tà mị, kèm động tác dùng ngón trỏ nâng cằm cô gái lên, để hai đôi mắt đều phóng tia lửa điện nhìn chằm chằm vào nhau, rồi hắn mới nói:
"Sai rồi. Trong mắt tôi, em chính là đối tượng."
Nói xong, hắn trực tiếp khom người xốc cô lên vai, rồi vác thẳng ra ngoài.
"Này, anh điên à? Mau thả tôi xuống..." Hàn Thương Nguyệt vùng vẫy phản kháng.
Và hắn thì vẫn ung dung bước đi, trước khi rời khỏi còn để lại căn dặn:
"Thư ký Yến, cầm túi xách của cô ấy ra xe cho tôi."
Hay rồi! Đạo lý tiểu tam phải xách đồ cho chính thất cũng không có gì là quá đáng, nhưng cục tức này Yến Quang Nhu căn bản không thể nuốt trôi, mà bây giờ vẫn phải dằn xuống.
Trần Đình Ngọc cũng rất không vui, nhưng hiện tại phải bất lực đứng nhìn, vì thân phận của Hàn Thương Nguyệt vẫn là vợ danh chính ngôn thuận của Ngôn Việt Kỳ. Anh không thể thẳng thừng chen vào cản trở.
Còn Hàn Thương Nguyệt sau khi bị vác như bao tải ra xe, thì cực kỳ bực bội. Để thoát khỏi hắn, cô dứt khoát nhắm ngay vòng một săn chắc của đối phương mà cắn vào thật mạnh.
Tưởng đâu Ngôn Việt Kỳ vì bị đau sẽ thả Hàn Thương Nguyệt xuống, nhưng vẫn là cô đánh giá thấp sức chịu đựng của người đàn ông này. Hắn chỉ tạm thời buông tha, khi bản thân cô đã bị ném thẳng vào trong xe.
Lúc này, Yến Quang Nhu cũng kịp thời mang túi xách ra tới. Nhưng hắn chỉ thờ ơ nhận lấy, rồi lại nhanh chóng quay trở vào xe đảm nhận vị trí tài xế.
Nhìn chiếc ô tô rời đi, Yến Quang Nhu chỉ hận không thể dùng ánh mắt thiêu cháy chiếc xế hộp đó. Bấy giờ, Trần Đình Ngọc cũng xuống tầng hầm lấy xe chuẩn bị ra về, vô tình lại để cô ta nhìn thấy nên ánh mắt liền lóe lên tâm cơ.
Và đôi chân của cô đã di chuyển đến gần người đàn ông ấy, thong thả cất lời:
"Trình tổng xem ra có tình cảm đặc biệt với Hàn Thương Nguyệt nhỉ? Chắc cũng rất muốn được bên cạnh cô ấy mọi lúc, mọi nơi..."
Xe đã mở cửa, nhưng Trần Đình Ngọc lại không vội vào khi nghe thấy những gì Yến Quang Nhu vừa đề cập. Cả hai đã nhìn nhau và bắt đầu giao tiếp.
"Tôi cũng nhìn ra thư ký Yến rất thân thiết với Ngôn Việt Kỳ ấy chứ. Sao hả, cô đang muốn nói chuyện hợp tác?"
"Quả là người thông minh! Nếu anh đã biết hết, thì tôi cũng ngại gì mà không thừa nhận. Chúng ta hợp tác đi, chỉ cần kế hoạch thành công thì Hàn Thương Nguyệt là của anh, Ngôn Việt Kỳ sẽ thuộc về tôi. Coi như vật ai về với người đó."
Ý tứ của Yến Quang Nhu còn gì mà không rõ. Nhưng khi nghe xong, Trần Đình Ngọc lại nhếch môi cười nhạt, rồi trào phúng cất tiếng:
"Xem ra, thư ký Yến đang cảm thấy thiếu an toàn trong mối quan hệ mập mờ của mình, nên mới muốn dụng kế đi đường tắc cho nhanh. Nhưng mà, tiếc rằng cô tìm nhầm người rồi, tôi không phải hạng mưu sâu kế hiểm nên chúng ta không thể hợp tác được."
Nói rồi, anh vừa định mở cửa vào xe, thì lại nghe Yến Quang Nhu khiêu khích:
"Cứ cho rằng anh là quân tử đi, nhưng mà quân tử để nhường người mình yêu cho kẻ khác, thì lại hóa thành kẻ hèn nhát. Tình yêu, là phải tranh giành, nếu trước kia anh bản lĩnh đứng ra tranh đoạt, nói không chừng Hàn Thương Nguyệt bây giờ lại là Trình thiếu phu nhân rồi."
...----------------...
Cùng lúc này, Hàn Thương Nguyệt cũng đã chịu ngồi yên ở trong xe để người đàn ông ấy đưa về nhà.
Cũng chính giây phút này, cô mới có một khoảnh khắc ngắm nhìn gương mặt hắn qua gương chiếu hậu. Thực tình mà nói, Ngôn Việt Kỳ rất đẹp, đẹp vì hào quang của nam chính cơ mà. Trần Đình Ngọc thì cũng đẹp, nhưng vẫn không thể sánh bằng hắn ta.
Ngôn Việt Kỳ có vẻ đẹp mê ly, mà bất cứ ai khi nhìn lâu đều bị cuốn theo, nói không chừng nếu biết hắn là trai đểu vẫn sẽ có một số người bất chấp lao theo.
Ai thì có, chứ Hàn Thương Nguyệt cô thì... chắc chắn không bao giờ xảy ra chuyện đó.
Nhưng thái độ vừa rồi của hắn là sao nhỉ? Trông cứ như đang ghen, mà sao lại có chuyện ghen tuông ở đây?
Cơ mà khoan đã. Vừa rồi hắn bỏ mặc bạch nguyệt quang của mình ở lại đó để đưa cô đi về, còn bảo cô ta xách túi cho cô, còn nói đối tượng của hắn là cô nữa chứ. Có khi nào lát nữa về nhà, hắn sẽ thủ tiêu cô vì bị chọc tức không?
Nếu vậy thì Hàn Thương Nguyệt cô chết chắc rồi? Không được không được, chết trong tay tra nam thì thật không đáng một chút nào. Bảo toàn tính mạng là trên hết.
Nghĩ thế, cô liền nhìn lên người đàn ông, rồi khẽ nói:
"Ngôn Việt Kỳ, thật ra tôi chỉ muốn ly hôn để trả lại tự do cho cả hai chúng ta thôi. Anh cũng muốn được quang minh chính đại ở bên cạnh Yến Quang Nhu mà, đúng không?"
"Tôi nghĩ, anh cũng biết rõ mà sao còn phải hỏi vậy? Đối tượng của anh, là cô ấy. Còn người của tôi, là anh ấy. Mỗi người một đôi, vẹn toàn cả rồi!" Hàn Thương Nguyệt nói rõ ràng, để chính xác còn chỉ hẳn vào từng người.
Sau đó, ai cũng tò mò không biết Ngôn Việt Kỳ sẽ làm gì tiếp theo? Cho tới khi thấy hắn cong môi mỉm cười tà mị, kèm động tác dùng ngón trỏ nâng cằm cô gái lên, để hai đôi mắt đều phóng tia lửa điện nhìn chằm chằm vào nhau, rồi hắn mới nói:
"Sai rồi. Trong mắt tôi, em chính là đối tượng."
Nói xong, hắn trực tiếp khom người xốc cô lên vai, rồi vác thẳng ra ngoài.
"Này, anh điên à? Mau thả tôi xuống..." Hàn Thương Nguyệt vùng vẫy phản kháng.
Và hắn thì vẫn ung dung bước đi, trước khi rời khỏi còn để lại căn dặn:
"Thư ký Yến, cầm túi xách của cô ấy ra xe cho tôi."
Hay rồi! Đạo lý tiểu tam phải xách đồ cho chính thất cũng không có gì là quá đáng, nhưng cục tức này Yến Quang Nhu căn bản không thể nuốt trôi, mà bây giờ vẫn phải dằn xuống.
Trần Đình Ngọc cũng rất không vui, nhưng hiện tại phải bất lực đứng nhìn, vì thân phận của Hàn Thương Nguyệt vẫn là vợ danh chính ngôn thuận của Ngôn Việt Kỳ. Anh không thể thẳng thừng chen vào cản trở.
Còn Hàn Thương Nguyệt sau khi bị vác như bao tải ra xe, thì cực kỳ bực bội. Để thoát khỏi hắn, cô dứt khoát nhắm ngay vòng một săn chắc của đối phương mà cắn vào thật mạnh.
Tưởng đâu Ngôn Việt Kỳ vì bị đau sẽ thả Hàn Thương Nguyệt xuống, nhưng vẫn là cô đánh giá thấp sức chịu đựng của người đàn ông này. Hắn chỉ tạm thời buông tha, khi bản thân cô đã bị ném thẳng vào trong xe.
Lúc này, Yến Quang Nhu cũng kịp thời mang túi xách ra tới. Nhưng hắn chỉ thờ ơ nhận lấy, rồi lại nhanh chóng quay trở vào xe đảm nhận vị trí tài xế.
Nhìn chiếc ô tô rời đi, Yến Quang Nhu chỉ hận không thể dùng ánh mắt thiêu cháy chiếc xế hộp đó. Bấy giờ, Trần Đình Ngọc cũng xuống tầng hầm lấy xe chuẩn bị ra về, vô tình lại để cô ta nhìn thấy nên ánh mắt liền lóe lên tâm cơ.
Và đôi chân của cô đã di chuyển đến gần người đàn ông ấy, thong thả cất lời:
"Trình tổng xem ra có tình cảm đặc biệt với Hàn Thương Nguyệt nhỉ? Chắc cũng rất muốn được bên cạnh cô ấy mọi lúc, mọi nơi..."
Xe đã mở cửa, nhưng Trần Đình Ngọc lại không vội vào khi nghe thấy những gì Yến Quang Nhu vừa đề cập. Cả hai đã nhìn nhau và bắt đầu giao tiếp.
"Tôi cũng nhìn ra thư ký Yến rất thân thiết với Ngôn Việt Kỳ ấy chứ. Sao hả, cô đang muốn nói chuyện hợp tác?"
"Quả là người thông minh! Nếu anh đã biết hết, thì tôi cũng ngại gì mà không thừa nhận. Chúng ta hợp tác đi, chỉ cần kế hoạch thành công thì Hàn Thương Nguyệt là của anh, Ngôn Việt Kỳ sẽ thuộc về tôi. Coi như vật ai về với người đó."
Ý tứ của Yến Quang Nhu còn gì mà không rõ. Nhưng khi nghe xong, Trần Đình Ngọc lại nhếch môi cười nhạt, rồi trào phúng cất tiếng:
"Xem ra, thư ký Yến đang cảm thấy thiếu an toàn trong mối quan hệ mập mờ của mình, nên mới muốn dụng kế đi đường tắc cho nhanh. Nhưng mà, tiếc rằng cô tìm nhầm người rồi, tôi không phải hạng mưu sâu kế hiểm nên chúng ta không thể hợp tác được."
Nói rồi, anh vừa định mở cửa vào xe, thì lại nghe Yến Quang Nhu khiêu khích:
"Cứ cho rằng anh là quân tử đi, nhưng mà quân tử để nhường người mình yêu cho kẻ khác, thì lại hóa thành kẻ hèn nhát. Tình yêu, là phải tranh giành, nếu trước kia anh bản lĩnh đứng ra tranh đoạt, nói không chừng Hàn Thương Nguyệt bây giờ lại là Trình thiếu phu nhân rồi."
...----------------...
Cùng lúc này, Hàn Thương Nguyệt cũng đã chịu ngồi yên ở trong xe để người đàn ông ấy đưa về nhà.
Cũng chính giây phút này, cô mới có một khoảnh khắc ngắm nhìn gương mặt hắn qua gương chiếu hậu. Thực tình mà nói, Ngôn Việt Kỳ rất đẹp, đẹp vì hào quang của nam chính cơ mà. Trần Đình Ngọc thì cũng đẹp, nhưng vẫn không thể sánh bằng hắn ta.
Ngôn Việt Kỳ có vẻ đẹp mê ly, mà bất cứ ai khi nhìn lâu đều bị cuốn theo, nói không chừng nếu biết hắn là trai đểu vẫn sẽ có một số người bất chấp lao theo.
Ai thì có, chứ Hàn Thương Nguyệt cô thì... chắc chắn không bao giờ xảy ra chuyện đó.
Nhưng thái độ vừa rồi của hắn là sao nhỉ? Trông cứ như đang ghen, mà sao lại có chuyện ghen tuông ở đây?
Cơ mà khoan đã. Vừa rồi hắn bỏ mặc bạch nguyệt quang của mình ở lại đó để đưa cô đi về, còn bảo cô ta xách túi cho cô, còn nói đối tượng của hắn là cô nữa chứ. Có khi nào lát nữa về nhà, hắn sẽ thủ tiêu cô vì bị chọc tức không?
Nếu vậy thì Hàn Thương Nguyệt cô chết chắc rồi? Không được không được, chết trong tay tra nam thì thật không đáng một chút nào. Bảo toàn tính mạng là trên hết.
Nghĩ thế, cô liền nhìn lên người đàn ông, rồi khẽ nói:
"Ngôn Việt Kỳ, thật ra tôi chỉ muốn ly hôn để trả lại tự do cho cả hai chúng ta thôi. Anh cũng muốn được quang minh chính đại ở bên cạnh Yến Quang Nhu mà, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.