Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam
Chương 36: Dồn ép
Thiên Nguyệt Phụng
01/02/2024
“Sao cô biết, vợ tôi đang bị bắt cóc?”
Câu hỏi lạnh rờn của người đàn ông, lập tức khiến sống lưng người bên cạnh cứng đờ, mặt mũi biến sắc. Vừa tự giác giữ khoảng cách đã bị đối phương đưa tay bóp chặt cằm.
“Yến Quang Nhu, sao cô dám động vào người phụ nữ của tôi hả?” Ngôn Việt Kỳ gầm lên, đôi mắt trừng trừng như muốn phanh thay xé xác người trước mặt.
“Em…em không có. Em chỉ…đoán bừa linh tinh thôi mà… A đau quá, xin anh buông tay…” Yến Quang Nhu một phen thất kinh hồn vía, chỉ biết vội vàng cầu xin.
Bởi vì, cô có cảm giác như xương hàm của mình sắp bị bẻ gãy tới nơi rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, có khi lát nữa phải nhập viện vì chấn thương.
Mà một khi Ngôn Việt Kỳ đã lên cơn điên tiết sẽ rất khó kìm chế cảm xúc. Hắn phải mất thêm vài chục giây mới lấy lại bình tĩnh, trước khi bóp gãy xương hàm của cô ta.
“Cút.”
Được buông tha, Yến Quang Nhu nào dám bén mảng ở gần người đàn ông ấy nữa. Cuống cuồng tìm túi xách, rồi bỏ chạy.
Vừa lên xe, ả ta liền trưng ra bộ mặt oán hận đầy căm phẫn. Bàn tay siết chặt vô lăng chứng minh cơn thịnh nộ đã đạt tới giới hạn cuối cùng.
Nhìn người đàn ông bên mình tám năm, nay lại lo lắng đến đứng ngồi không yên vì người phụ nữ khác, làm sao cô ta cam tâm?
Càng uất ức, dã tâm sinh ra càng lớn. Và một cuộc gọi đã được Yến Quang Nhu thực hiện với mệnh lệnh chết chóc truyền đi.
“Đưa con tiện nhân đó ra dốc đá ngay bây giờ.”
…----------------…
Không lâu sau, chiếc ô tô của người phụ nữ đã dừng trước con dốc Tử Thần. Trên dốc, Hàn Thương Nguyệt đã bị áp giải đến, dưới dốc chính là biển rộng mênh mông.
Phen này, Hàn Thương Nguyệt cô chơi dại thật rồi. Vốn định mượn tay người khác lấy tính mạng ra thử lòng người đàn ông ấy, nhưng chính lúc này lại vô cùng hối hận.
Thấy Yến Quang Nhu từng bước tiến tới, xung quanh gió lộng lạnh lẽo, trái tim ngây thơ của cô gái dường như chỉ muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cho tới khi chứng kiến nụ cười quỷ dị của đối phương, thì cảm giác bất an lại càng lớn.
“Hàn Thương Nguyệt, cô thắng rồi.”
Người phụ nữ từ tốn cất lời, rồi lại ngưng, song lại nói: “Ngôn Việt Kỳ đã điên tiết vì biết cô đang gặp nguy hiểm mà không thể làm gì. Nhưng sau khi nghe tôi nói cô bỏ trốn với Trần Đình Ngọc, biết đâu anh ta lại hồi tâm chuyển ý. Nói không chừng còn không quan tâm tới cô nữa rồi, cho nên bây giờ cô có bị đẩy xuống biển, chết mất xác cũng không ai bận lòng đâu nhỉ?”
Ý tứ của cô ta đã quá rõ. Lần này, e là lành ít dữ nhiều thật rồi. Không ngờ Yến Quang Nhu lại tiểu nhân đến thế, giờ thì cô phải làm sao để thoát thân đây?
Tuy trong lòng đã lo sốt vó, nhưng Hàn Thương Nguyệt vẫn tỏ ra điềm nhiên hết mức có thể, vẫn cao giọng đối đáp:
“Vậy một khi tôi chết đi, tiếp theo cô sẽ làm gì? Sống trốn chui trốn nhũi khi bị nghi ngờ là hung thủ giết người? Hay sẽ phủi sạch mọi chứng cứ liên quan tới mình, rồi chạy về làm một tiểu tình nhân cầu được yêu thương như trước?”
“Câm miệng.” Cô ta nghiến răng nghiến lợi hét lên, rồi bước tới đưa tay bóp chặt cằm Hàn Thương Nguyệt, như cái cách Ngôn Việt Kỳ đã đối xử với ả cách đây không lâu.
“Tao đã chờ đợi thân phận Thiếu phu nhân của Ngôn gia hơn hai năm, nhẫn nhịn làm một con tiểu tam bị người người chỉ trích, cuối cùng lại bị vứt bỏ chẳng chút luyến tiếc vì một con tiện nhân như mày. Anh ta yêu mày, nhưng tao cũng yêu anh ta vậy. Thế mà thằng chó đó có mắt như mù, từ bỏ bạch nguyệt quang để chạy theo người mới, thì làm sao tao cam tâm chấp nhận đây?” Nói xong, ả cũng lấy tay ra khỏi mặt Thương Nguyệt bằng một cú đẩy nhẹ.
Được cơ hội, cô liền trầm giọng đáp trả:
"Cô yêu anh ta, nhưng khi buồn chán liền chạy đi tìm người xả stress. Phụ nữ, nhưng ăn chơi, bay lắc thâu đêm suốt sáng, vậy đàn ông nào thấm nổi? Mà theo như tôi biết, thì lý do cô trở về bám víu Việt Kỳ, là do nhà họ Yến phá sản. Cô chật vật bên Mỹ với chút đỉnh lương ba cộc ba đồng không đủ sống, nên cần tìm người bao nuôi, và tình đầu Ngôn Việt Kỳ chính là đối tượng dễ dàng câu dẫn nhất.
Vì ánh sáng của bạch nguyệt quang, nên anh ta nào tìm hiểu tới quá khứ của cô. Nhưng nhà họ Ngôn thì khác, bởi đó cũng là nguyên nhân không một ai đủ bản lĩnh chứa chấp Yến tiểu thư. Cái tình yêu mà cô nói, thật đáng cảm lạnh." Hàn Thương Nguyệt nhếch mép khinh bỉ.
Những gì cô nói đều chọc trúng chỗ ngứa của người đối diện, khiến sắc mặt cô ta vừa tức giận lại còn hổ thẹn.
“Mày biết nhiều nhỉ? Vậy thì càng phải chết rồi. Biết đâu sau khi mày biến mất, Ngôn Việt Kỳ lại nhớ tới tao.”
Nụ cười độc ác của ả ta nối liền với những bước chân dồn ép cô bước lùi về sau.
Lúc này, ánh mắt của Hàn Thương Nguyệt đang hướng về phía làn đường vắng vẻ cách đó không xa, như thể đang mong chờ ai đó xuất hiện.
Có lẽ, Ngôn Việt Kỳ sẽ không tới. Vì đối với hắn, cô chưa phải là người quan trọng. Bởi nếu quan trọng, hắn sẽ bám theo Yến Quang Nhu.
Cô biết hắn thông minh mà, ngoài người phụ nữ này, thì cô nào có đắc tội với ai. Chắc do hắn lại bị cô ta thao túng. Nếu vậy, hôm nay cô nhất định sẽ mất mạng tại đây.
Cơ mà nói không chừng lát nữa bị đẩy xuống, cô lại thành công xuyên về thực tại thì sao?
Giờ tuân theo số mệnh an bài, hay bất chấp bỏ chạy đây?
Câu hỏi lạnh rờn của người đàn ông, lập tức khiến sống lưng người bên cạnh cứng đờ, mặt mũi biến sắc. Vừa tự giác giữ khoảng cách đã bị đối phương đưa tay bóp chặt cằm.
“Yến Quang Nhu, sao cô dám động vào người phụ nữ của tôi hả?” Ngôn Việt Kỳ gầm lên, đôi mắt trừng trừng như muốn phanh thay xé xác người trước mặt.
“Em…em không có. Em chỉ…đoán bừa linh tinh thôi mà… A đau quá, xin anh buông tay…” Yến Quang Nhu một phen thất kinh hồn vía, chỉ biết vội vàng cầu xin.
Bởi vì, cô có cảm giác như xương hàm của mình sắp bị bẻ gãy tới nơi rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, có khi lát nữa phải nhập viện vì chấn thương.
Mà một khi Ngôn Việt Kỳ đã lên cơn điên tiết sẽ rất khó kìm chế cảm xúc. Hắn phải mất thêm vài chục giây mới lấy lại bình tĩnh, trước khi bóp gãy xương hàm của cô ta.
“Cút.”
Được buông tha, Yến Quang Nhu nào dám bén mảng ở gần người đàn ông ấy nữa. Cuống cuồng tìm túi xách, rồi bỏ chạy.
Vừa lên xe, ả ta liền trưng ra bộ mặt oán hận đầy căm phẫn. Bàn tay siết chặt vô lăng chứng minh cơn thịnh nộ đã đạt tới giới hạn cuối cùng.
Nhìn người đàn ông bên mình tám năm, nay lại lo lắng đến đứng ngồi không yên vì người phụ nữ khác, làm sao cô ta cam tâm?
Càng uất ức, dã tâm sinh ra càng lớn. Và một cuộc gọi đã được Yến Quang Nhu thực hiện với mệnh lệnh chết chóc truyền đi.
“Đưa con tiện nhân đó ra dốc đá ngay bây giờ.”
…----------------…
Không lâu sau, chiếc ô tô của người phụ nữ đã dừng trước con dốc Tử Thần. Trên dốc, Hàn Thương Nguyệt đã bị áp giải đến, dưới dốc chính là biển rộng mênh mông.
Phen này, Hàn Thương Nguyệt cô chơi dại thật rồi. Vốn định mượn tay người khác lấy tính mạng ra thử lòng người đàn ông ấy, nhưng chính lúc này lại vô cùng hối hận.
Thấy Yến Quang Nhu từng bước tiến tới, xung quanh gió lộng lạnh lẽo, trái tim ngây thơ của cô gái dường như chỉ muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cho tới khi chứng kiến nụ cười quỷ dị của đối phương, thì cảm giác bất an lại càng lớn.
“Hàn Thương Nguyệt, cô thắng rồi.”
Người phụ nữ từ tốn cất lời, rồi lại ngưng, song lại nói: “Ngôn Việt Kỳ đã điên tiết vì biết cô đang gặp nguy hiểm mà không thể làm gì. Nhưng sau khi nghe tôi nói cô bỏ trốn với Trần Đình Ngọc, biết đâu anh ta lại hồi tâm chuyển ý. Nói không chừng còn không quan tâm tới cô nữa rồi, cho nên bây giờ cô có bị đẩy xuống biển, chết mất xác cũng không ai bận lòng đâu nhỉ?”
Ý tứ của cô ta đã quá rõ. Lần này, e là lành ít dữ nhiều thật rồi. Không ngờ Yến Quang Nhu lại tiểu nhân đến thế, giờ thì cô phải làm sao để thoát thân đây?
Tuy trong lòng đã lo sốt vó, nhưng Hàn Thương Nguyệt vẫn tỏ ra điềm nhiên hết mức có thể, vẫn cao giọng đối đáp:
“Vậy một khi tôi chết đi, tiếp theo cô sẽ làm gì? Sống trốn chui trốn nhũi khi bị nghi ngờ là hung thủ giết người? Hay sẽ phủi sạch mọi chứng cứ liên quan tới mình, rồi chạy về làm một tiểu tình nhân cầu được yêu thương như trước?”
“Câm miệng.” Cô ta nghiến răng nghiến lợi hét lên, rồi bước tới đưa tay bóp chặt cằm Hàn Thương Nguyệt, như cái cách Ngôn Việt Kỳ đã đối xử với ả cách đây không lâu.
“Tao đã chờ đợi thân phận Thiếu phu nhân của Ngôn gia hơn hai năm, nhẫn nhịn làm một con tiểu tam bị người người chỉ trích, cuối cùng lại bị vứt bỏ chẳng chút luyến tiếc vì một con tiện nhân như mày. Anh ta yêu mày, nhưng tao cũng yêu anh ta vậy. Thế mà thằng chó đó có mắt như mù, từ bỏ bạch nguyệt quang để chạy theo người mới, thì làm sao tao cam tâm chấp nhận đây?” Nói xong, ả cũng lấy tay ra khỏi mặt Thương Nguyệt bằng một cú đẩy nhẹ.
Được cơ hội, cô liền trầm giọng đáp trả:
"Cô yêu anh ta, nhưng khi buồn chán liền chạy đi tìm người xả stress. Phụ nữ, nhưng ăn chơi, bay lắc thâu đêm suốt sáng, vậy đàn ông nào thấm nổi? Mà theo như tôi biết, thì lý do cô trở về bám víu Việt Kỳ, là do nhà họ Yến phá sản. Cô chật vật bên Mỹ với chút đỉnh lương ba cộc ba đồng không đủ sống, nên cần tìm người bao nuôi, và tình đầu Ngôn Việt Kỳ chính là đối tượng dễ dàng câu dẫn nhất.
Vì ánh sáng của bạch nguyệt quang, nên anh ta nào tìm hiểu tới quá khứ của cô. Nhưng nhà họ Ngôn thì khác, bởi đó cũng là nguyên nhân không một ai đủ bản lĩnh chứa chấp Yến tiểu thư. Cái tình yêu mà cô nói, thật đáng cảm lạnh." Hàn Thương Nguyệt nhếch mép khinh bỉ.
Những gì cô nói đều chọc trúng chỗ ngứa của người đối diện, khiến sắc mặt cô ta vừa tức giận lại còn hổ thẹn.
“Mày biết nhiều nhỉ? Vậy thì càng phải chết rồi. Biết đâu sau khi mày biến mất, Ngôn Việt Kỳ lại nhớ tới tao.”
Nụ cười độc ác của ả ta nối liền với những bước chân dồn ép cô bước lùi về sau.
Lúc này, ánh mắt của Hàn Thương Nguyệt đang hướng về phía làn đường vắng vẻ cách đó không xa, như thể đang mong chờ ai đó xuất hiện.
Có lẽ, Ngôn Việt Kỳ sẽ không tới. Vì đối với hắn, cô chưa phải là người quan trọng. Bởi nếu quan trọng, hắn sẽ bám theo Yến Quang Nhu.
Cô biết hắn thông minh mà, ngoài người phụ nữ này, thì cô nào có đắc tội với ai. Chắc do hắn lại bị cô ta thao túng. Nếu vậy, hôm nay cô nhất định sẽ mất mạng tại đây.
Cơ mà nói không chừng lát nữa bị đẩy xuống, cô lại thành công xuyên về thực tại thì sao?
Giờ tuân theo số mệnh an bài, hay bất chấp bỏ chạy đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.