Xuyên Thành Nữ Chính, Thuần Phục Tra Nam
Chương 5: Mối nguy hiểm của tôi, là anh
Thiên Nguyệt Phụng
01/02/2024
"Hàn Thương Nguyệt, cô..."
"Tôi tôi như nào? Mới sáng sớm đã lên đây kiếm chuyện, nhà có biết bao người làm chả lẽ không nấu nổi bữa sáng hả? Bực cả mình."
Lại một cơn mưa "nặng nhẹ" khó nghe trút thẳng xuống đầu người đàn ông, làm hắn há hốc lại còn phải trơ mắt nhìn cô gái dùng dằng bước xuống khỏi giường.
Loạn rồi, loạn hết rồi.
Lúc này, Hàn Thương Nguyệt đã bước tới trước mặt hắn. Dùng ánh mắt kiên định, cùng âm giọng sắc bén để nói rõ một lượt.
"Ngôn Việt Kỳ, anh nhớ cho kỹ những gì tôi sắp nói đây. Trước kia, đúng là tôi rất rất yêu anh, yêu đến mù quáng, đến mụ mị đầu óc, nhưng sau tất cả những việc anh đã làm và đối xử với tôi, thì thứ tình cảm đó đều hoàn toàn hóa thành hư không rồi. Tôi là con người mà, có máu, có nước mắt, nên cũng biết hỉ nộ ái ố là gì. Đâu ai điên đến mức ôm mãi một nhánh xương rồng đầy gai, để rồi bị chính những chiếc gai nhọn ấy rút cạn sinh lực, chết dần chết mòn theo năm tháng. Và những gì anh đang nhìn thấy, chỉ là bản năng tôi tự bảo vệ mình trước những đau thương, thống khổ.
Anh biết con nhím mà đúng không? Nó sẽ xù đầy gai nhọn để bảo vệ bản thân khi cảm thấy có mối nguy hiểm xung quanh. Tôi cũng vậy và mối nguy hiểm của tôi, là anh."
Vẫn là lần đầu tiên Hàn Thương Nguyệt mỉm cười với người đàn ông ấy, nhưng nụ cười này đong đầy trào phúng. Và cả những gì cô nói cũng thành công khiến hắn bận lòng suy nghĩ tới.
Hỏa lực trong tâm hắn nguội dần, nhìn cô gái quay lưng bỏ đi khỏi tầm nhìn cũng chẳng xẵng giọng hay quát tháo. Có vẻ như, lương tâm hắn ta đang cắn rứt?
...----------------...
Tập đoàn Ngôn thị...
Yến Quang Nhu tùy ý mở cửa phòng làm việc, lại bắt gặp hình ảnh suy tư của Ngôn Việt Kỳ trên vị trí Tổng giám đốc quyền lực, rồi từ tốn nhẹ bước tiến vào.
Ở đây, cô ta chính là người phụ nữ có niềm kiêu hãnh nhất công ty, bởi vì ai cũng biết cô được hắn nhất mực cưng chiều. Nhưng nói đi cũng phải nghĩ lại, nếu không phải ông Ngôn Hoàng sớm tin tưởng con trai mà ít khi tới công ty, nên hắn mới đủ bản lĩnh chứa chấp nhân tình ngay tại nơi làm việc thế này.
Mặc khác, công việc của Hàn Thương Nguyệt lại không phải kinh doanh, nên cũng ít ra ngoài hay lui tới chỗ làm việc của hắn, mà nếu có tới thì hắn lại bực, cô càng không được vui, nên cứ vậy duy trì tẻ nhạt suốt hai năm ròng.
"Anh à, nghĩ gì mà trầm ngâm thế hả? Người ta vào từ nãy giờ cũng không nhận ra."
Sau khi đi một vòng, Ngôn Việt Kỳ đã được người phụ nữ ấy ôm ấp từ phía sau, rồi cô ta lại nhẹ nhàng thay đổi tư thế, ngồi hẳn lên đùi hắn.
Hóa ra, mẫu người lý tưởng của hắn chính là cái loại ẻo lả, điệu đàng như này đây. Còn đối với Hàn Thương Nguyệt trước kia, thì lại là kiểu quá mềm mỏng, nhẹ nhàng không dùng được.
Gu này, khoái ngọt, mà ngọt dính như đường mạch nha mới chịu. ~
"Đang trong giờ làm việc, em ý tứ chút đi."
Được gặp người trong lòng, nhưng có vẻ hắn chẳng được vui, thậm chí còn cau mày, phũ phàng dịch đối phương tránh xa mình, rồi bỏ đi lấy chút rượu nhâm nhi.
"Hôm nay, anh sao vậy? Ở đây chỉ có hai chúng ta, cần gì phải giữ khoảng cách chứ." Yến Quang Nhu lại đi tới và dang tay ôm ấp hắn từ phía sau, gương mặt được trang điểm kỹ càng trực tiếp tựa hẳn vào tấm lưng tráng kiện phía trước.
Quái lạ thế nào, vậy mà lại khiến hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu với sự va chạm này như thế. Lần thứ hai cự tuyệt, hắn lạnh nhạt bỏ qua sofa ngồi và cũng thành công đả kích đến tâm trạng không vui của Yến Quang Nhu.
"Ngôn Việt Kỳ, rốt cuộc anh bị làm sao vậy chứ? Hay tại cái con nhỏ vợ hờ kia lại chọc anh không vui, nên bây giờ trút giận lên đầu em?"
"Em thôi cái giọng điệu khó nghe đó đi." Ngôn Việt Kỳ đã to tiếng, chỉ một câu lập tức khiến đối phương im bặt.
Tuy Yến Quang Nhu bên ngoài có vẻ tính tình tiểu thư, nhưng ngay lúc này lại không hề giận dỗi khi bị quát, trái lại còn từ tốn đến gần người đàn ông, ngồi bên hắn, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay và trưng ra nét mặt hối lỗi.
"Nhu Nhu xin lỗi, cũng tại em nhất thời ấm ức khi thấy anh cư xử lạnh lùng nên mới như vậy thôi à, anh đừng giận nữa nha!"
Bầu không khí ngột ngạt lập tức được xoa dịu ngay sau khi Yến Quang Nhu nói hết câu, nhưng Ngôn Việt Kỳ thì vẫn giữ im lặng. Bởi vì, từ sáng tới giờ hắn chỉ lo mãi nhớ tới mấy câu nói của Hàn Thương Nguyệt vào sáng nay.
Lúc này, cứ tưởng hắn đã nguôi giận, nên cô gái lại bẽn lẽn đưa ra câu hỏi:
"Anh này! Chuyện ly hôn, anh giải quyết tới đâu rồi?"
"Tôi tôi như nào? Mới sáng sớm đã lên đây kiếm chuyện, nhà có biết bao người làm chả lẽ không nấu nổi bữa sáng hả? Bực cả mình."
Lại một cơn mưa "nặng nhẹ" khó nghe trút thẳng xuống đầu người đàn ông, làm hắn há hốc lại còn phải trơ mắt nhìn cô gái dùng dằng bước xuống khỏi giường.
Loạn rồi, loạn hết rồi.
Lúc này, Hàn Thương Nguyệt đã bước tới trước mặt hắn. Dùng ánh mắt kiên định, cùng âm giọng sắc bén để nói rõ một lượt.
"Ngôn Việt Kỳ, anh nhớ cho kỹ những gì tôi sắp nói đây. Trước kia, đúng là tôi rất rất yêu anh, yêu đến mù quáng, đến mụ mị đầu óc, nhưng sau tất cả những việc anh đã làm và đối xử với tôi, thì thứ tình cảm đó đều hoàn toàn hóa thành hư không rồi. Tôi là con người mà, có máu, có nước mắt, nên cũng biết hỉ nộ ái ố là gì. Đâu ai điên đến mức ôm mãi một nhánh xương rồng đầy gai, để rồi bị chính những chiếc gai nhọn ấy rút cạn sinh lực, chết dần chết mòn theo năm tháng. Và những gì anh đang nhìn thấy, chỉ là bản năng tôi tự bảo vệ mình trước những đau thương, thống khổ.
Anh biết con nhím mà đúng không? Nó sẽ xù đầy gai nhọn để bảo vệ bản thân khi cảm thấy có mối nguy hiểm xung quanh. Tôi cũng vậy và mối nguy hiểm của tôi, là anh."
Vẫn là lần đầu tiên Hàn Thương Nguyệt mỉm cười với người đàn ông ấy, nhưng nụ cười này đong đầy trào phúng. Và cả những gì cô nói cũng thành công khiến hắn bận lòng suy nghĩ tới.
Hỏa lực trong tâm hắn nguội dần, nhìn cô gái quay lưng bỏ đi khỏi tầm nhìn cũng chẳng xẵng giọng hay quát tháo. Có vẻ như, lương tâm hắn ta đang cắn rứt?
...----------------...
Tập đoàn Ngôn thị...
Yến Quang Nhu tùy ý mở cửa phòng làm việc, lại bắt gặp hình ảnh suy tư của Ngôn Việt Kỳ trên vị trí Tổng giám đốc quyền lực, rồi từ tốn nhẹ bước tiến vào.
Ở đây, cô ta chính là người phụ nữ có niềm kiêu hãnh nhất công ty, bởi vì ai cũng biết cô được hắn nhất mực cưng chiều. Nhưng nói đi cũng phải nghĩ lại, nếu không phải ông Ngôn Hoàng sớm tin tưởng con trai mà ít khi tới công ty, nên hắn mới đủ bản lĩnh chứa chấp nhân tình ngay tại nơi làm việc thế này.
Mặc khác, công việc của Hàn Thương Nguyệt lại không phải kinh doanh, nên cũng ít ra ngoài hay lui tới chỗ làm việc của hắn, mà nếu có tới thì hắn lại bực, cô càng không được vui, nên cứ vậy duy trì tẻ nhạt suốt hai năm ròng.
"Anh à, nghĩ gì mà trầm ngâm thế hả? Người ta vào từ nãy giờ cũng không nhận ra."
Sau khi đi một vòng, Ngôn Việt Kỳ đã được người phụ nữ ấy ôm ấp từ phía sau, rồi cô ta lại nhẹ nhàng thay đổi tư thế, ngồi hẳn lên đùi hắn.
Hóa ra, mẫu người lý tưởng của hắn chính là cái loại ẻo lả, điệu đàng như này đây. Còn đối với Hàn Thương Nguyệt trước kia, thì lại là kiểu quá mềm mỏng, nhẹ nhàng không dùng được.
Gu này, khoái ngọt, mà ngọt dính như đường mạch nha mới chịu. ~
"Đang trong giờ làm việc, em ý tứ chút đi."
Được gặp người trong lòng, nhưng có vẻ hắn chẳng được vui, thậm chí còn cau mày, phũ phàng dịch đối phương tránh xa mình, rồi bỏ đi lấy chút rượu nhâm nhi.
"Hôm nay, anh sao vậy? Ở đây chỉ có hai chúng ta, cần gì phải giữ khoảng cách chứ." Yến Quang Nhu lại đi tới và dang tay ôm ấp hắn từ phía sau, gương mặt được trang điểm kỹ càng trực tiếp tựa hẳn vào tấm lưng tráng kiện phía trước.
Quái lạ thế nào, vậy mà lại khiến hắn chưa bao giờ cảm thấy khó chịu với sự va chạm này như thế. Lần thứ hai cự tuyệt, hắn lạnh nhạt bỏ qua sofa ngồi và cũng thành công đả kích đến tâm trạng không vui của Yến Quang Nhu.
"Ngôn Việt Kỳ, rốt cuộc anh bị làm sao vậy chứ? Hay tại cái con nhỏ vợ hờ kia lại chọc anh không vui, nên bây giờ trút giận lên đầu em?"
"Em thôi cái giọng điệu khó nghe đó đi." Ngôn Việt Kỳ đã to tiếng, chỉ một câu lập tức khiến đối phương im bặt.
Tuy Yến Quang Nhu bên ngoài có vẻ tính tình tiểu thư, nhưng ngay lúc này lại không hề giận dỗi khi bị quát, trái lại còn từ tốn đến gần người đàn ông, ngồi bên hắn, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay và trưng ra nét mặt hối lỗi.
"Nhu Nhu xin lỗi, cũng tại em nhất thời ấm ức khi thấy anh cư xử lạnh lùng nên mới như vậy thôi à, anh đừng giận nữa nha!"
Bầu không khí ngột ngạt lập tức được xoa dịu ngay sau khi Yến Quang Nhu nói hết câu, nhưng Ngôn Việt Kỳ thì vẫn giữ im lặng. Bởi vì, từ sáng tới giờ hắn chỉ lo mãi nhớ tới mấy câu nói của Hàn Thương Nguyệt vào sáng nay.
Lúc này, cứ tưởng hắn đã nguôi giận, nên cô gái lại bẽn lẽn đưa ra câu hỏi:
"Anh này! Chuyện ly hôn, anh giải quyết tới đâu rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.