Chương 9: Món Quà Nhỏ
Xuân Thúy
10/12/2023
Vụ án Xác chết không đầu cuối cùng đã được sáng tỏ, tổ đội La Thần đã không còn việc gì làm ở thành Ngọc Sơn, dự tính sáng mai sẽ khởi hành trở về Vô Nguyệt Sơn Trang để nhận thưởng hoàn thành nhiệm vụ. Đêm nay là đêm trăng sáng, mỗi người đều vui vẻ tận hưởng khoảng thời gian cuối cùng ở nơi này. Hoàng Vũ hí hửng chạy nhảy khắp nơi trong thành, Hồng Hoa thì đến khu chợ đen để mua những dược phẩm kì dị, còn Tử Long bảo rằng muốn ngủ sớm nên đã trở về phòng.
Bích Trà ngồi một mình trên nóc miếu hoang ngắm trăng, không khí se lạnh hòa quyện cùng cơn gió nhẹ thổi lay mái tóc nàng. Nàng cứ thơ thẩn nhìn lên trời như cố hiểu lý do mà Lâm Mộc lại ra tay sát hại Lâm Y Y. Nếu hắn cứ tiếp tục nhẫn nại ẩn thân, chắc chắn nàng cũng sẽ không thể tìm được đầy đủ chứng để gán tội cho hắn, việc gì mà hắn phải nôn nóng đến mức ra tay hành động ngay trong đêm hôm ấy. Trong đầu Bích Trà hiện lên rất nhiều giả thuyết, chẳng hạn như Lâm Y Y đột nhập vào phòng ngủ của Lâm Mộc và phát hiện chiếc hộp chứa đầu Lê Tô Tuệ, khiến Lâm Mộc nảy ra suy nghĩ giết người diệt khẩu, hay Lâm Mộc muốn giết Lâm Y Y để đẩy tội danh này cho " hung thủ chưa tìm được" kia, hay việc tổ đội La Thần đến phủ viện Lâm gia điều tra đã kích thích sự lo lắng của hắn. Hàng loạt suy nghĩ trong đầu khiến nàng khó hiểu, nàng lại không muốn đề cập chuyện này với Lâm Y Y cũng vì không muốn nàng ấy phải nhớ lại đêm kinh hoàng đó.
Bích Trà cô độc ngồi đó như đang ngẫm đời ngẫm người. Đời người không ai giống ai, chẳng ai có thể biết được ngày mai sẽ thế nào, tương lai sẽ ra sao. Cũng như việc hôm nay ta sống, ngày mai chưa chắc đã sống. Thôi thì vạn sự tùy duyên, nàng cứ cố gắng sống trọn vẹn từng phút từng giây ở đây, rồi một ngày nào đó nàng sẽ trở về, hoặc sẽ không bao giờ có thể trở về...
Nam Tuyết lặng lẽ nhìn nàng từ xa, bóng dáng hắn mạnh mẽ uy nghi pha thêm lãnh huyết vô tình. Thị vệ đứng bên cạnh hắn cúi người nhắn nhở: " Thuộc hạ đã điều tra, chúng là người của Tôn quốc, mục đích là để biến ngài thành ngòi lửa gây nên chiến tranh giữa hai nước Tề - Sở".
Nam Tuyết lắng nghe, trầm ngâm giây lát rồi nói: " Trưa mai xuất phát đến khinh thành, làm xong việc thiết lập ban giao hai nước, ta sẽ đích thân tính sổ món nợ này của Tôn quốc".
" Rõ". Thị vệ nhận lệnh.
Nam Tuyết vẫy tay ra hiệu thị vệ lui xuống, một mình hắn vẫn đứng đấy nhìn về phía Bích Trà, nhếch mép ý vị thâm trường rồi xoay người bỏ đi.
Sáng mai, tổ đội La Thần cưỡi ngựa rời khỏi thành Ngọc Sơn. Trước khi xuất phát, Bích Trà kéo Nam Tuyết đến một góc nhỏ, đưa túi bạc của mình nhét vào tay hắn, tinh nghịch nói đùa một tràng dài:
" Ta sắp phải rời khỏi nơi này, chẳng biết khi nào mới hữu duyên tái ngộ. Đây là chút bạc mà ta mang theo, đủ để ngươi dùng thêm một thời gian. Ngươi dáng người tốt, võ công cũng không tệ, có thể tìm được một công việc để kiếm sống qua ngày. Ta chúc ngươi sớm nhớ được kí ức, sau này có giàu có thì nhớ đến ta là được".
Nam Tuyết bị lời nói của nàng làm ngốc rồi, hắn cứ nghĩ nàng kéo hắn đến đây để nói lời từ biệt như thế nào. Không ngờ việc đầu tiên nàng làm sau khi gặp riêng hắn lại là ném tiền cho hắn như bố thí cho ăn mày, còn thốt ra những câu từ khiến hắn vừa muốn cười vừa muốn mắng như vậy. Nam Tuyết bất lực nhìn Bích Trà, chỉ có thể cố gắng nhịn cười mà trưng ra vẻ mặt lạnh băng như cũ:
" Đa tạ, ta sẽ nhớ rõ phần ân tình này".
" Trà Trà, chúng ta xuất phát thôi". Hoàng Vũ đứng đằng xa lên tiếng gọi.
" Biết rồi, muội đến ngay đây". Bích Trà lớn tiếng đáp lại, xoay người chạy đến ba người đang đứng cầm dây cương chờ nàng. Nàng lên ngựa, nhìn về Nam Tuyết đứng, hắn vẫn tay chào tạm biệt nàng, nàng gật đầu đáp lễ.
" Cha...". Tiếng thúc ngựa vang vọng, bốn con ngựa uy dũng cứ thế đạp tuyết xông thẳng về trước. Mang theo khác vọng tuổi trẻ và những nhiệt huyết về tương lai tươi sáng.
-----------------
Vô Nguyệt Sơn Trang.
Tổ đội La thần vừa mới trở về, Bích Trà liền còn chưa kịp cùng mọi người đi đến phía Nam Vô Nguyệt Sơn Trang để nhận thưởng liền đã bị " lão quái dị" tóm đi bế quan. Hữu Tâm sư phụ là một trong tứ đại lão sư trấn giữ Vô Nguyệt Sơn Trang, cũng là người thầy đào tạo ra nhiều nhân tài thiện xa kiệt xuất trong học viện. Sở dĩ Hữu Tâm sư phụ được các học viên đặt biệt danh là lão quái dị, cũng chính vì tính cách dị hợp không giống ai của ông. Ông rất thích cười đùa với các học viên, không bao giờ bày ra vẻ mặt nghiêm trang như những vị lão sư khác. Đối với ông, thời gian phần lớn đều bế quan tu luyện trong hang động ở núi phía Đông, nhưng một khi đã xuất quan liền sẽ tìm các vị lão sư khác thỉnh giáo võ thuật, còn không là sẽ bám theo các học viên mà hành hạ chúng trầy da tróc thịt.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Bích Trà thể hiện năng lực trên sàn đấu vũ khí tầm xa, Hữu Tâm sư phụ đã nhắm đến nàng. Cứ mỗi lần nàng có thời gian trống liền sẽ bắt cóc nàng nhốt vào hang động kì lạ đó của ông, nhốt đến khi nào nàng học thuộc chiêu thức võ thuật nào đó mới được thả ra ngoài. Bích Trà xuyên đến thế giới này cũng được một thời gian, nàng chưa từng gặp vị lão sư phụ trong truyền thuyết này. Nhưng chỉ cần phần kí ức hiếm hoi còn sót lại của nguyên chủ cũng đủ cho nàng hiểu rằng, lão quái dị đã để lại bóng ma tâm lý kinh khủng cỡ nào trong tâm thức của nguyên chủ.
Bị Hữu Tâm sư phụ túm cổ áo xách bay lên không trung như xách cổ gà, Bích Trà tay chân theo phản xạ mà quơ quơ tứ tung: " Sư phụ... từ từ thôi sư phụ. Đồ nhi vẫn còn bị thương, thân thể chưa phục hồi hẳn đâu a".
Hữu Tâm sư phụ chẳng thèm quan tâm lời nàng nói, cứ thế một lớn một nhỏ lướt không trung thẳng tiến đến một hang động được đặt giữa vách núi cao sừng sững. Hữu Tâm sư phụ đáp xuống lối vào cửa hang mới thả bàn tay đang túm Bích Trà. Bàn chân Bích Trà lần nữa đặt trên mặt đất, nàng lấy tay trái vuốt ngực tự trấn an bản thân. Nàng bước ra hai bước nhìn xuống vách núi, lão quái dị này khinh công phải tuyệt đỉnh cỡ nào mới có thể một lần bay thẳng đến nơi này chứ. Cái hang động này căn bản giống như ai đóng một cây đinh lên tường rồi lại rút chiếc đinh đó ra, tạo thành một cái lỗ rỗng tuếch, nàng nhìn xuống dưới đám rừng mọc dày đặc phía dưới mặt đất mà ngỡ như thấy được kiếp sau của bản thân. Giờ nàng đã biết lý do vì sao nguyên chủ không bao giờ cố gắng tìm cách trốn khỏi hang động này rồi, bởi vì thật sự là trốn không được, càng là không có lá gan để trốn.
Bích Trà đưa tay di di mi tâm, lại hướng tới Hữu Tâm sư phụ cười trừ, lời nói xua nịnh dụ dỗ:
" Sư phụ à, người thấy đồ nhi rồi đấy, tay phải còn đang nẹp gỗ, trên người còn có vết thương. Hay là người để con dưỡng thương cho khỏi hẳn, sau đó đồ nhi sẽ đích thân đến gặp người".
Hữu Tâm sư phụ nhìn đồ đệ đang tính bài chuồn, lên tiếng phản đối:
" Ấy, làm sao mà vi sư lại để tiểu bảo bối thương tích mà luyện công chứ. Tiểu bảo bối cứ đi và trong đi, ta trị thương cho con một lát là xong thôi mà".
" Đồ nhi đâu dám làm phiền sư phụ nhọc lòng chứ, người cứ để con tự phục hồi... Một tháng. À không, hai tháng. Hai tháng sau con nhất định sẽ đến tìm người mà". Bích Trà thấy lão quái dị không đồng ý, liền đưa ra thỏa thuận.
Hữu Tâm sư phụ vừa dùng hai tay nắm lấy bả vai của Bích Trà đẩy đi vào trong, vừa nói:
" Vi sư mới xuất quan, sức khỏe rất tốt. Tiểu bảo bối không cần lo lắng cho vi sư".
" Ấy.. ấy... khoan đã sư phụ, đồ nhi chưa nói xong. Sư phụ nghe đồ nhi nói đã...". Bích Trà còn chưa kịp nói xong đã bị Hữu Tâm sư phụ kéo vào trong hang động, cửa hang bằng đá mở ra rồi đóng lại, trả lại khung cảnh yên tĩnh của núi rừng.
...
Thời gian trôi qua, màu trắng của tuyết mùa đông lại được thay thế bởi ánh nắng chói chang của mùa hạ.
Một lần bế quan vậy mà lại kéo dài đến mùa hè năm sau. Hang động bằng đá một lần nửa được mở ra, Hữu Tâm sư phụ đứng bên ngoài hang đá đưa ánh mắt hóng hớt quét vào bên trong hang động như đang tìm kiếm thứ gì đó. Lát sau, một thân ảnh lục y từ từ xuất hiện, trên mặt mười phần ý cười nhìn người trước mặt. Bích Trà vui vẻ chạy ra ngoài đứng trước mặt Hữu Tâm sư phụ, vẻ mặt đắc ý nói:
" Sư phụ, đồ nhi đã học xong những gì mà người yêu cầu. Vậy lời hứa của người với đồ nhi...".
" Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Vi sư đã hứa thì sẽ làm". Hữu Tâm sư phụ cười cười xoa đầu nàng, lời nói vừa tự hào vừa dỗ dành. Ông lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho Bích Trà, nàng kính cẩn hành lễ, hai tay trân trọng đón lấy hộp gỗ nhỏ. Mở ra nhìn, bên trong chiếc hộp được đặt ba chiếc nhẫn bạc tinh xảo. Mắt nàng sáng trưng khi nhìn chúng, không biết là chiếc nhẫn này có chứa thứ gì không nhỉ?
Nàng hướng ánh mắt nhìn Hữu Tâm sư phụ: " Sư phụ, đây là..."
Hữu Tâm sư phụ hiểu ý tứ của nàng, ông đưa tay chỉ chỉ vào từng chiếc nhẫn giải thích:
" Ba chiếc nhẫn này con sẽ đeo lần lượt vào ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út. Chiếc nhẫn đầu tiên có chứa kim châm cực độc và kim châm gây mê, con có thể sử dụng chúng trong lúc nguy cấp. Chiếc nhẫn thứ hai chứa tơ nhện bạch xá, độ cứng và độ bền rất tốt, giúp tiểu bảo bối không bị rơi từ trên cao xuống. Chiếc nhẫn thứ ba chứa thuốc giải bách độc, chỉ cần ngậm nó vào trong miệng thì tiểu bảo bối sẽ không sao".
Bích Trà nghe từng công dụng của nhẫn, nước mắt nàng không tự chủ rơi xuống. Kí ức nguyên chủ một lần nữa được khai mở, trong đầu nàng tái hiện lại khung cảnh nguyên chủ khi thực hiện nhiệm vụ do thám hôm ấy. Một thân ảnh lục y bị truy đuổi, phía sao có hàng loạt hắc y nhân bám theo. Lục y nữ tử bị dồn đến vách núi cao, đầu óc quay cuồng mơ hồ vì bị dính thuốc mê. Thân ảnh lục y nữ tử kiên cường hạ gục từng tên thích khách, nàng bị chém một nhát chí mạng, bị đánh gãy một tay, cứ thế bất lực ngã xuống mặt đất đầy bụi.
Đây đều là những điều mà nguyên chủ trải qua trước khi chết, nếu nàng ấy nhận được món quà này thì có lẽ nàng cũng sẽ không có hữu duyên nhập vào thân xác này. Nguyên chủ quả thật có một sư phụ quá tốt, tiếc rằng sư phụ nàng cả đời cũng không hề biết được rằng, vị đồ đệ mười lăn tuổi mà ông hết mực yêu thương đã lặng lẽ rời bỏ thế gian này trong sự cô độc không nơi nương tựa.
Nhìn thấy đồ đệ khóc, Hữu Tâm sư phụ hoảng hốt đến chân tay luống cuốn:
" Vi sư đã làm gì sai sao, hay là tiểu bảo bối không thích món quà này? Vi sư xin lỗi, vi sư sẽ đổi lại món quà khác, tiểu bảo bối đừng khóc".
Bích Trà nhìn lão quái dị vì nàng mà thành ra bộ dáng thế này, nàng vạt áo lau kho nước mắt, cười cười trả lời:
" Không ạ, đồ nhi rất thích món quà này. Đồ nhi đa tạ sư phụ".
Bích Trà đeo nhẫn vào từng ngón tay phải, phải nói rằng sự phụ rất dụng tâm, ba chiếc nhẫn khi đeo vào tay vừa khít, khi vận động cũng cực kì thoải mái. Nàng nhìn nhẫn, nhìn Hữu Tâm sư phụ, rồi lại nhìn xuống vách núi cheo leo. Nàng mở lời trêu chọc:
" Sư phụ, giả sử con nhảy từ trên này xuống, chiếc nhẫn này có thể bảo vệ con được không nhỉ?"
Sư phụ chưa kịp tiêu hóa lời nói của nàng, bóng dáng lục y nữ tử đã quả quyết thả cơ thể rơi tự do xuống vách núi. Khi đã rơi được hai phần ba độ cao, nàng vươn cánh tay phải đã bình phục hẳn hướng đến vách núi dựng đứng mà nhấn vào chiếc nhẫn ở ngón giữa, một sợi dây màu trắng sữa thanh mảnh phóng ra ngoài ghim chặt vào núi. Có chiếc nhẫn trợ giúp, nàng thuận thế neo thành công, từ từ thả độ dài của sợ dây cho đến khi chân nàng chạm xuống mặt đất cỏ xanh um tùm.
" Ồ... Thật tuyệt".
Bích Trà thu dây trở lại vào nhẫn, vừa xoa nhẫn vừa thưởng thức. Ở xa xa trên đầu nàng phát ra tiếng vọng uy lực:
" Tiểu bảo bối không sao chứ?"
" Đồ nhi không sao".
Hữu Tâm sư phụ sau khi tặng quà cho Bích Trà cũng lại tiếp tục tự nhốt mình bế quan trong hang động. Bích Trà lòng tràn đầy vui vẻ rảo bước xuống núi. Không phải là nàng không giỏi dùng nội công hay khinh công, mà là nàng lười dùng chúng. So với việc giống như những thiếp hiệp bay nhảy trên nóc nhà hay phi thân trên ngọn cây, nàng lại thích kiểu đi bộ trải nghiệm giống người thường hơn.
Vừa bước chân trở về tư phòng, đập vào mắt nàng là phong thư được đặt ngay ngắn trên bàn gỗ. Nàng tiến đến cầm lấy phong thư mở ra xem, bên trong là nét bút của Tử Long. Trên thư viết:
" Chúng ta đã xuất phát đến thành Hồng Trí.
Nếu đọc được bức thư này, hãy đến đó.
Mục Thám. Nhiệm vụ [ Ngọc Ấn Gia Truyền ].
Tử Long gác bút."
--------------
Ở một nơi giống hoa lệ bí ẩn, xung quanh được thắp đèn đuốc. Phía dưới là những mỹ nữ đang đung đưa lắc lư thân hình quyến rũ theo tiếng nhạc, phía trên chủ tọa là cảnh tượng một hắc y nam tử vận bạch hổ đang tận hưởng sự cung phụng của hai mỹ nữ khác. Một mỹ nữ đưa trái nho đã được lột vỏ đến miệng nam tử ngồi hưởng thụ trên bàn tọa, nam tử nhắm mắt dưỡng thần mở miệng đón lấy đồ ăn. Một tên hắc y nhân tiến vào quỳ xuống bẩm báo:
" Bẩm vương gia, đã tra được tung tích. Lục y nữ tử tên là Bích Trà, cũng là hình thám đã từng đến thành Ngọc Sơn tiếp nhận vụ án [ Xác người không đầu ]. Nàng ta là người thuộc tổ độ La Thần, xuất thân ở Vô Nguyệt Sơn Trang".
Nam tử uy nghi trên cao ngừng động tác đung đưa bàn tay theo tiếng nhạc. Bàn tay hắn đưa xuống đặt lên thành tọa, đôi mắt hổ phách mở ra đầy vẻ mị hoặc. Nam tử nhìn xuống thân ảnh hắc y bên dưới, lười biếng nói:
" Còn gì nữa không?"
Hắc y tiếp tục bẩm báo:
" Nàng đang trên đường đến thành Hồng Trí để hội ngộ cùng tổ đội La Thần kia, hiện tại đang dừng chân ở Thành Họa Bì. Chỉ đi một mình".
Nam tử ngồi chủ tọa nhận được thông tin cần thiết, lạnh lùng giơ bàn tay vẫy ra ngoài. Hắc y phía dưới nhận lệnh lùi đi ra ngoài. Nam tử đưa tay xoa xoa cằm, nhếch miệng thích thú:
" Bích Trà, chúng ta lại sắp được gặp nhau rồi."
Bích Trà ngồi một mình trên nóc miếu hoang ngắm trăng, không khí se lạnh hòa quyện cùng cơn gió nhẹ thổi lay mái tóc nàng. Nàng cứ thơ thẩn nhìn lên trời như cố hiểu lý do mà Lâm Mộc lại ra tay sát hại Lâm Y Y. Nếu hắn cứ tiếp tục nhẫn nại ẩn thân, chắc chắn nàng cũng sẽ không thể tìm được đầy đủ chứng để gán tội cho hắn, việc gì mà hắn phải nôn nóng đến mức ra tay hành động ngay trong đêm hôm ấy. Trong đầu Bích Trà hiện lên rất nhiều giả thuyết, chẳng hạn như Lâm Y Y đột nhập vào phòng ngủ của Lâm Mộc và phát hiện chiếc hộp chứa đầu Lê Tô Tuệ, khiến Lâm Mộc nảy ra suy nghĩ giết người diệt khẩu, hay Lâm Mộc muốn giết Lâm Y Y để đẩy tội danh này cho " hung thủ chưa tìm được" kia, hay việc tổ đội La Thần đến phủ viện Lâm gia điều tra đã kích thích sự lo lắng của hắn. Hàng loạt suy nghĩ trong đầu khiến nàng khó hiểu, nàng lại không muốn đề cập chuyện này với Lâm Y Y cũng vì không muốn nàng ấy phải nhớ lại đêm kinh hoàng đó.
Bích Trà cô độc ngồi đó như đang ngẫm đời ngẫm người. Đời người không ai giống ai, chẳng ai có thể biết được ngày mai sẽ thế nào, tương lai sẽ ra sao. Cũng như việc hôm nay ta sống, ngày mai chưa chắc đã sống. Thôi thì vạn sự tùy duyên, nàng cứ cố gắng sống trọn vẹn từng phút từng giây ở đây, rồi một ngày nào đó nàng sẽ trở về, hoặc sẽ không bao giờ có thể trở về...
Nam Tuyết lặng lẽ nhìn nàng từ xa, bóng dáng hắn mạnh mẽ uy nghi pha thêm lãnh huyết vô tình. Thị vệ đứng bên cạnh hắn cúi người nhắn nhở: " Thuộc hạ đã điều tra, chúng là người của Tôn quốc, mục đích là để biến ngài thành ngòi lửa gây nên chiến tranh giữa hai nước Tề - Sở".
Nam Tuyết lắng nghe, trầm ngâm giây lát rồi nói: " Trưa mai xuất phát đến khinh thành, làm xong việc thiết lập ban giao hai nước, ta sẽ đích thân tính sổ món nợ này của Tôn quốc".
" Rõ". Thị vệ nhận lệnh.
Nam Tuyết vẫy tay ra hiệu thị vệ lui xuống, một mình hắn vẫn đứng đấy nhìn về phía Bích Trà, nhếch mép ý vị thâm trường rồi xoay người bỏ đi.
Sáng mai, tổ đội La Thần cưỡi ngựa rời khỏi thành Ngọc Sơn. Trước khi xuất phát, Bích Trà kéo Nam Tuyết đến một góc nhỏ, đưa túi bạc của mình nhét vào tay hắn, tinh nghịch nói đùa một tràng dài:
" Ta sắp phải rời khỏi nơi này, chẳng biết khi nào mới hữu duyên tái ngộ. Đây là chút bạc mà ta mang theo, đủ để ngươi dùng thêm một thời gian. Ngươi dáng người tốt, võ công cũng không tệ, có thể tìm được một công việc để kiếm sống qua ngày. Ta chúc ngươi sớm nhớ được kí ức, sau này có giàu có thì nhớ đến ta là được".
Nam Tuyết bị lời nói của nàng làm ngốc rồi, hắn cứ nghĩ nàng kéo hắn đến đây để nói lời từ biệt như thế nào. Không ngờ việc đầu tiên nàng làm sau khi gặp riêng hắn lại là ném tiền cho hắn như bố thí cho ăn mày, còn thốt ra những câu từ khiến hắn vừa muốn cười vừa muốn mắng như vậy. Nam Tuyết bất lực nhìn Bích Trà, chỉ có thể cố gắng nhịn cười mà trưng ra vẻ mặt lạnh băng như cũ:
" Đa tạ, ta sẽ nhớ rõ phần ân tình này".
" Trà Trà, chúng ta xuất phát thôi". Hoàng Vũ đứng đằng xa lên tiếng gọi.
" Biết rồi, muội đến ngay đây". Bích Trà lớn tiếng đáp lại, xoay người chạy đến ba người đang đứng cầm dây cương chờ nàng. Nàng lên ngựa, nhìn về Nam Tuyết đứng, hắn vẫn tay chào tạm biệt nàng, nàng gật đầu đáp lễ.
" Cha...". Tiếng thúc ngựa vang vọng, bốn con ngựa uy dũng cứ thế đạp tuyết xông thẳng về trước. Mang theo khác vọng tuổi trẻ và những nhiệt huyết về tương lai tươi sáng.
-----------------
Vô Nguyệt Sơn Trang.
Tổ đội La thần vừa mới trở về, Bích Trà liền còn chưa kịp cùng mọi người đi đến phía Nam Vô Nguyệt Sơn Trang để nhận thưởng liền đã bị " lão quái dị" tóm đi bế quan. Hữu Tâm sư phụ là một trong tứ đại lão sư trấn giữ Vô Nguyệt Sơn Trang, cũng là người thầy đào tạo ra nhiều nhân tài thiện xa kiệt xuất trong học viện. Sở dĩ Hữu Tâm sư phụ được các học viên đặt biệt danh là lão quái dị, cũng chính vì tính cách dị hợp không giống ai của ông. Ông rất thích cười đùa với các học viên, không bao giờ bày ra vẻ mặt nghiêm trang như những vị lão sư khác. Đối với ông, thời gian phần lớn đều bế quan tu luyện trong hang động ở núi phía Đông, nhưng một khi đã xuất quan liền sẽ tìm các vị lão sư khác thỉnh giáo võ thuật, còn không là sẽ bám theo các học viên mà hành hạ chúng trầy da tróc thịt.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Bích Trà thể hiện năng lực trên sàn đấu vũ khí tầm xa, Hữu Tâm sư phụ đã nhắm đến nàng. Cứ mỗi lần nàng có thời gian trống liền sẽ bắt cóc nàng nhốt vào hang động kì lạ đó của ông, nhốt đến khi nào nàng học thuộc chiêu thức võ thuật nào đó mới được thả ra ngoài. Bích Trà xuyên đến thế giới này cũng được một thời gian, nàng chưa từng gặp vị lão sư phụ trong truyền thuyết này. Nhưng chỉ cần phần kí ức hiếm hoi còn sót lại của nguyên chủ cũng đủ cho nàng hiểu rằng, lão quái dị đã để lại bóng ma tâm lý kinh khủng cỡ nào trong tâm thức của nguyên chủ.
Bị Hữu Tâm sư phụ túm cổ áo xách bay lên không trung như xách cổ gà, Bích Trà tay chân theo phản xạ mà quơ quơ tứ tung: " Sư phụ... từ từ thôi sư phụ. Đồ nhi vẫn còn bị thương, thân thể chưa phục hồi hẳn đâu a".
Hữu Tâm sư phụ chẳng thèm quan tâm lời nàng nói, cứ thế một lớn một nhỏ lướt không trung thẳng tiến đến một hang động được đặt giữa vách núi cao sừng sững. Hữu Tâm sư phụ đáp xuống lối vào cửa hang mới thả bàn tay đang túm Bích Trà. Bàn chân Bích Trà lần nữa đặt trên mặt đất, nàng lấy tay trái vuốt ngực tự trấn an bản thân. Nàng bước ra hai bước nhìn xuống vách núi, lão quái dị này khinh công phải tuyệt đỉnh cỡ nào mới có thể một lần bay thẳng đến nơi này chứ. Cái hang động này căn bản giống như ai đóng một cây đinh lên tường rồi lại rút chiếc đinh đó ra, tạo thành một cái lỗ rỗng tuếch, nàng nhìn xuống dưới đám rừng mọc dày đặc phía dưới mặt đất mà ngỡ như thấy được kiếp sau của bản thân. Giờ nàng đã biết lý do vì sao nguyên chủ không bao giờ cố gắng tìm cách trốn khỏi hang động này rồi, bởi vì thật sự là trốn không được, càng là không có lá gan để trốn.
Bích Trà đưa tay di di mi tâm, lại hướng tới Hữu Tâm sư phụ cười trừ, lời nói xua nịnh dụ dỗ:
" Sư phụ à, người thấy đồ nhi rồi đấy, tay phải còn đang nẹp gỗ, trên người còn có vết thương. Hay là người để con dưỡng thương cho khỏi hẳn, sau đó đồ nhi sẽ đích thân đến gặp người".
Hữu Tâm sư phụ nhìn đồ đệ đang tính bài chuồn, lên tiếng phản đối:
" Ấy, làm sao mà vi sư lại để tiểu bảo bối thương tích mà luyện công chứ. Tiểu bảo bối cứ đi và trong đi, ta trị thương cho con một lát là xong thôi mà".
" Đồ nhi đâu dám làm phiền sư phụ nhọc lòng chứ, người cứ để con tự phục hồi... Một tháng. À không, hai tháng. Hai tháng sau con nhất định sẽ đến tìm người mà". Bích Trà thấy lão quái dị không đồng ý, liền đưa ra thỏa thuận.
Hữu Tâm sư phụ vừa dùng hai tay nắm lấy bả vai của Bích Trà đẩy đi vào trong, vừa nói:
" Vi sư mới xuất quan, sức khỏe rất tốt. Tiểu bảo bối không cần lo lắng cho vi sư".
" Ấy.. ấy... khoan đã sư phụ, đồ nhi chưa nói xong. Sư phụ nghe đồ nhi nói đã...". Bích Trà còn chưa kịp nói xong đã bị Hữu Tâm sư phụ kéo vào trong hang động, cửa hang bằng đá mở ra rồi đóng lại, trả lại khung cảnh yên tĩnh của núi rừng.
...
Thời gian trôi qua, màu trắng của tuyết mùa đông lại được thay thế bởi ánh nắng chói chang của mùa hạ.
Một lần bế quan vậy mà lại kéo dài đến mùa hè năm sau. Hang động bằng đá một lần nửa được mở ra, Hữu Tâm sư phụ đứng bên ngoài hang đá đưa ánh mắt hóng hớt quét vào bên trong hang động như đang tìm kiếm thứ gì đó. Lát sau, một thân ảnh lục y từ từ xuất hiện, trên mặt mười phần ý cười nhìn người trước mặt. Bích Trà vui vẻ chạy ra ngoài đứng trước mặt Hữu Tâm sư phụ, vẻ mặt đắc ý nói:
" Sư phụ, đồ nhi đã học xong những gì mà người yêu cầu. Vậy lời hứa của người với đồ nhi...".
" Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy. Vi sư đã hứa thì sẽ làm". Hữu Tâm sư phụ cười cười xoa đầu nàng, lời nói vừa tự hào vừa dỗ dành. Ông lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho Bích Trà, nàng kính cẩn hành lễ, hai tay trân trọng đón lấy hộp gỗ nhỏ. Mở ra nhìn, bên trong chiếc hộp được đặt ba chiếc nhẫn bạc tinh xảo. Mắt nàng sáng trưng khi nhìn chúng, không biết là chiếc nhẫn này có chứa thứ gì không nhỉ?
Nàng hướng ánh mắt nhìn Hữu Tâm sư phụ: " Sư phụ, đây là..."
Hữu Tâm sư phụ hiểu ý tứ của nàng, ông đưa tay chỉ chỉ vào từng chiếc nhẫn giải thích:
" Ba chiếc nhẫn này con sẽ đeo lần lượt vào ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út. Chiếc nhẫn đầu tiên có chứa kim châm cực độc và kim châm gây mê, con có thể sử dụng chúng trong lúc nguy cấp. Chiếc nhẫn thứ hai chứa tơ nhện bạch xá, độ cứng và độ bền rất tốt, giúp tiểu bảo bối không bị rơi từ trên cao xuống. Chiếc nhẫn thứ ba chứa thuốc giải bách độc, chỉ cần ngậm nó vào trong miệng thì tiểu bảo bối sẽ không sao".
Bích Trà nghe từng công dụng của nhẫn, nước mắt nàng không tự chủ rơi xuống. Kí ức nguyên chủ một lần nữa được khai mở, trong đầu nàng tái hiện lại khung cảnh nguyên chủ khi thực hiện nhiệm vụ do thám hôm ấy. Một thân ảnh lục y bị truy đuổi, phía sao có hàng loạt hắc y nhân bám theo. Lục y nữ tử bị dồn đến vách núi cao, đầu óc quay cuồng mơ hồ vì bị dính thuốc mê. Thân ảnh lục y nữ tử kiên cường hạ gục từng tên thích khách, nàng bị chém một nhát chí mạng, bị đánh gãy một tay, cứ thế bất lực ngã xuống mặt đất đầy bụi.
Đây đều là những điều mà nguyên chủ trải qua trước khi chết, nếu nàng ấy nhận được món quà này thì có lẽ nàng cũng sẽ không có hữu duyên nhập vào thân xác này. Nguyên chủ quả thật có một sư phụ quá tốt, tiếc rằng sư phụ nàng cả đời cũng không hề biết được rằng, vị đồ đệ mười lăn tuổi mà ông hết mực yêu thương đã lặng lẽ rời bỏ thế gian này trong sự cô độc không nơi nương tựa.
Nhìn thấy đồ đệ khóc, Hữu Tâm sư phụ hoảng hốt đến chân tay luống cuốn:
" Vi sư đã làm gì sai sao, hay là tiểu bảo bối không thích món quà này? Vi sư xin lỗi, vi sư sẽ đổi lại món quà khác, tiểu bảo bối đừng khóc".
Bích Trà nhìn lão quái dị vì nàng mà thành ra bộ dáng thế này, nàng vạt áo lau kho nước mắt, cười cười trả lời:
" Không ạ, đồ nhi rất thích món quà này. Đồ nhi đa tạ sư phụ".
Bích Trà đeo nhẫn vào từng ngón tay phải, phải nói rằng sự phụ rất dụng tâm, ba chiếc nhẫn khi đeo vào tay vừa khít, khi vận động cũng cực kì thoải mái. Nàng nhìn nhẫn, nhìn Hữu Tâm sư phụ, rồi lại nhìn xuống vách núi cheo leo. Nàng mở lời trêu chọc:
" Sư phụ, giả sử con nhảy từ trên này xuống, chiếc nhẫn này có thể bảo vệ con được không nhỉ?"
Sư phụ chưa kịp tiêu hóa lời nói của nàng, bóng dáng lục y nữ tử đã quả quyết thả cơ thể rơi tự do xuống vách núi. Khi đã rơi được hai phần ba độ cao, nàng vươn cánh tay phải đã bình phục hẳn hướng đến vách núi dựng đứng mà nhấn vào chiếc nhẫn ở ngón giữa, một sợi dây màu trắng sữa thanh mảnh phóng ra ngoài ghim chặt vào núi. Có chiếc nhẫn trợ giúp, nàng thuận thế neo thành công, từ từ thả độ dài của sợ dây cho đến khi chân nàng chạm xuống mặt đất cỏ xanh um tùm.
" Ồ... Thật tuyệt".
Bích Trà thu dây trở lại vào nhẫn, vừa xoa nhẫn vừa thưởng thức. Ở xa xa trên đầu nàng phát ra tiếng vọng uy lực:
" Tiểu bảo bối không sao chứ?"
" Đồ nhi không sao".
Hữu Tâm sư phụ sau khi tặng quà cho Bích Trà cũng lại tiếp tục tự nhốt mình bế quan trong hang động. Bích Trà lòng tràn đầy vui vẻ rảo bước xuống núi. Không phải là nàng không giỏi dùng nội công hay khinh công, mà là nàng lười dùng chúng. So với việc giống như những thiếp hiệp bay nhảy trên nóc nhà hay phi thân trên ngọn cây, nàng lại thích kiểu đi bộ trải nghiệm giống người thường hơn.
Vừa bước chân trở về tư phòng, đập vào mắt nàng là phong thư được đặt ngay ngắn trên bàn gỗ. Nàng tiến đến cầm lấy phong thư mở ra xem, bên trong là nét bút của Tử Long. Trên thư viết:
" Chúng ta đã xuất phát đến thành Hồng Trí.
Nếu đọc được bức thư này, hãy đến đó.
Mục Thám. Nhiệm vụ [ Ngọc Ấn Gia Truyền ].
Tử Long gác bút."
--------------
Ở một nơi giống hoa lệ bí ẩn, xung quanh được thắp đèn đuốc. Phía dưới là những mỹ nữ đang đung đưa lắc lư thân hình quyến rũ theo tiếng nhạc, phía trên chủ tọa là cảnh tượng một hắc y nam tử vận bạch hổ đang tận hưởng sự cung phụng của hai mỹ nữ khác. Một mỹ nữ đưa trái nho đã được lột vỏ đến miệng nam tử ngồi hưởng thụ trên bàn tọa, nam tử nhắm mắt dưỡng thần mở miệng đón lấy đồ ăn. Một tên hắc y nhân tiến vào quỳ xuống bẩm báo:
" Bẩm vương gia, đã tra được tung tích. Lục y nữ tử tên là Bích Trà, cũng là hình thám đã từng đến thành Ngọc Sơn tiếp nhận vụ án [ Xác người không đầu ]. Nàng ta là người thuộc tổ độ La Thần, xuất thân ở Vô Nguyệt Sơn Trang".
Nam tử uy nghi trên cao ngừng động tác đung đưa bàn tay theo tiếng nhạc. Bàn tay hắn đưa xuống đặt lên thành tọa, đôi mắt hổ phách mở ra đầy vẻ mị hoặc. Nam tử nhìn xuống thân ảnh hắc y bên dưới, lười biếng nói:
" Còn gì nữa không?"
Hắc y tiếp tục bẩm báo:
" Nàng đang trên đường đến thành Hồng Trí để hội ngộ cùng tổ đội La Thần kia, hiện tại đang dừng chân ở Thành Họa Bì. Chỉ đi một mình".
Nam tử ngồi chủ tọa nhận được thông tin cần thiết, lạnh lùng giơ bàn tay vẫy ra ngoài. Hắc y phía dưới nhận lệnh lùi đi ra ngoài. Nam tử đưa tay xoa xoa cằm, nhếch miệng thích thú:
" Bích Trà, chúng ta lại sắp được gặp nhau rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.