Chương 1: Xuyên Qua Rồi
Xuân Thúy
06/12/2023
" Tiểu Trà, muội không thể chết, ca ca đã hứa sẽ dẫn muội đi ngắm Trung thu vào đêm mai. Muội mở mắt ra đi, mở mắt đi, coi như ca ca cầu xin muội."
" Đừng cứ mãi ngồi ôm Bích Trà muội muội nữa, ta đã kiểm tra, muội ấy sớm đã tắt thở rồi. Chúng ta phải nhanh chóng xử lý hiện trường để tránh để lại dấu vết."
" Tử Long, huynh đừng quá đau buồn vì cái chết của Trà Trà. Đệ cũng rất buồn, nhưng chúng ta phải đặt công việc lên hàng đầu. Muội ấy đã hi sinh anh dũng, về tổ chức cũng sẽ được tang lễ long trọng, cũng có thể được đề tên lên bảng bạc Trinh Thám danh dự."
...
Đau quá, ngực đau quá... Máu, có mùi máu... Rốt cuộc họ đang nói cái gì vậy...
Bích Trà là một người phụ nữ hiện đại điển hình của thế kỉ XXI, có công việc ổn định, cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, cũng chẳng gây thù chuốc oán với bất cứ một ai. Thế mà chỉ vì ngủ một giấc mà nàng lại vô duyên vô cớ xuyên không đến thẳng thế giới cổ đại xa lạ không hề có trong lịch sử. Càng tồi tệ hơn là xuyên vào thân thể tàn tạ đầy thương tích này.
Cố gắng dùng sức mở đôi mắt nặng trĩu, khung cảnh về đêm đang mờ ảo cũng dần dần rõ ràng hơn. Toàn thân nàng giờ đây cực kỳ đau, vết chém trước ngực vẫn không ngừng chảy máu, cánh tay phải bị gãy cũng đã mất cảm giác từ lâu. Toàn thân Bích Trà nằm gọn trong lòng một tử y nam nhân, hắn giờ đây đang tựa cằm trên đầu nàng mà khóc đến tê tâm liệt phế. Tiếng khóc nấc nghẹn ngào đến nỗi ai nghe thấy cũng đều đồng cảm cho tâm trạng của người nam nhân lúc này.
Bây giờ Bích Trà chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải cầm máu, nếu không thì lần này không phải còn là bản thể chính của Bích Trà chết, mà là ngay cả nàng khi xuyên qua rồi cũng sẽ chết luôn.
Gắn gượng mấp mé đôi môi vươn vết máu, Bích Trà mở miệng lên tiếng:
" Muội chưa chết, nhưng có lẽ là sẽ chết thật đấy."
Khung cảnh bỗng chốc im lặng, Tử Long cứng đờ người, chầm chậm cuối xuống nhìn nữ nhân đang được siết chặt trong lòng. Đến khi hiểu ra rằng nàng còn sống, hắn liền hét lớn đầy kích động:
" Hồng Hoa, Hồng Hoa , Tiểu Trà còn sống, mau đến đây cứu muội ấy. Hồng Hoa !!!"
Tiếng hét kinh động đến hai người đang bận rộn thu dọn hiện trường đánh nhau. Hồng y nữ tử nghe tiếng gọi liền lập tức vứt cổ thi thể còn lại xuống vách núi, cùng hoàng y nam nhân nhanh chân chạy vội đến chỗ Tử Long.
Hồng Hoa ngồi xuống bắt mạch kiểm tra, rồi lại lục trong tay áo lấy hai lọ thuốc nhỏ đưa đến miệng Bích Trà:
" Bích Trà muội, cái này sẽ khó uống, muội cố gắng chịu đựng nuốt xuống nhé."
Dứt lời, Bích Trà cũng phối hợp với động tác bón thuốc của Hồng Hoa mà nuốt xuống số nước thuốc trong miệng. Vị đắng của thuốc sột thẳng vào mũi khiến nàng ho khan không ngừng, khi ho còn nôn ra không ít máu cùng một chút thuốc còn sót trong miệng.
Phía bên này, Hoàng y nam nhân sau khi nhìn thấy tình huống chuyển biến tốt, liền phối hợp bế Bích Trà đứng dậy. Lúc đầu Tử Long muốn đích thân làn chuyện này, nhưng bởi vì hắn trong lúc giao chiến đã bị thương không ít, nên Hoàng Vũ đã thay Tử Long bế Bích Trà. Cả bốn người nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Một khắc sau, một đám hắc y nhân phi ngựa chạy đến bìa rừng, khi đến khu vực gần vách núi thì dừng lại. Dẫn đầu đám y nhân là một nam tử vận hắc y điểm hoa văn bạch hổ, chỉ thấy nam nhân xuống ngựa, bước từng bước đến gần vách núi. Hắn dừng chận trước một vũng máu nhỏ còn sót lại trên đất, bên cạnh vũng máu còn có một mảnh vải nhỏ màu lục. Hắn khụy một gối xuống nhặt mảnh dính máu lên, mảnh vải có vết cắt rất mượt, phải nói là do một binh khí sắt bén cắt đứt rời khỏi bộ y phục nào đó.
Nam nhân vận hắc y đứng dậy, giơ tay ra lệnh:
" Kiểm tra dưới vách núi và xung quanh đây, bất kì một dấu vết nào cũng không được bỏ xót."
Đám hắc y nhân nhận lệnh hô to:
" Thuộc hạ đã rõ"
==================
Vô Nguyệt Sơn Trang, hậu viện phía tây, Y quán.
Hoàng Vũ cùng Tử Long ngồi chờ trước một căn phòng đóng cửa kín mít. Đã qua một đêm, hai người nam nhân này cũng đã thức trắng một đêm. Mặc dù đã được Hồng Hoa nhắc nhở về tư phòng thay đổi xiêm y, nhưng cả hai vẫn không rời khỏi cánh cửa nửa bước. Hồng Hoa chỉ có thể bất lực giúp họ băng bó lại những vết thương ngoài da.
Vô Nguyệt Sơn Trang là nơi mà bọn họ sống từ nhỏ, cũng là lò đào tạo những đứa tinh anh nhằm phục vụ công việc cho tổ chức. Những đứa trẻ cô nhi từ 2 đến 12 tuổi đều sẽ được đưa đến đây, tùy vào từng bài kiểm tra mà sẽ phân loại và sắp xếp lĩnh vực học tập rèn luyện phù hợp. Ở đây không có chém giết nhau để tồn tại, càng không có thủ đoạn âm hiểm tranh đoạn danh vọng. Tất cả mọi người đều được tiếp cận sự giáo dục một cách công bằng. Và hơn hết, khi bất kì ai đạt được thành tự nổi bật đều sẽ được thăng cấp, và người đó cũng sẽ được đưa đến làm việc ở nơi đó. Cho đến bây giờ, cả bốn người bọn họ vẫn chưa được một lần diện kiến hay đặt chân đến nơi đó, cũng không bao giờ nhìn thấy lại những đồng học đó thêm lần nào nữa.
Vô Nguyệt Sơn Trang được chia làm 4 khu vực chính:
Phía Đông: Khu vực dạy học võ thuật thực chiến. Các học viên sẽ được học những vũ khí như kiếm, đao , thương, giáo, chùy, phi tiêu, cung tên... Bên rìa phía Đông Vô Nguyệt Sơn Trang có một ngọn núi nhỏ phân cách hai phía Bắc - Đông, cứ mỗi 2 tháng, các học viên sẽ được tiến vào núi để thực hiện các bài tập thực hành thực chiến.
Phía Bắc: Khu vực dạy học về nghệ thuật, giáo dục, trinh thám và y thuật. Ba tòa nhà được thiết kế nằm đối nhau tạo thành dáng chữ U. Tại dãy nhà bên trái, các học viên sẽ được học về những kỹ năng cầm, kỳ, thi, họa. Hướng dãy nhà bên phải, các học viên sẽ học lý thuyết về các loại dược và được thực hành điều chế thuốc. Dãy nhà ở giữa, các học viên sẽ được học về trinh thám, bao gồm về khả năng điều tra vụ án, thám tính tình hình theo nhiệm vụ, cách xử lý hiện trường và xóa dấu vết.
Phía Tây: Khu vực cung cấp cơ sở vật chất phục vụ sinh hoạt và cuộc sống cho các học viên. Khu vực phía Tây có địa hình bằng phẳng nhất, nên được lựa chọn để xây dựng y quán, khu vực ăn uống, khu vực ngủ và sinh hoạt vui chơi cho học viên.
Phía Nam: Tiền Viện chính của Vô Nguyệt Sơn Trang. Nơi được xây dựng hoàng tráng nhất trong Vô Nguyệt Sơn Trang, và cũng là nơi đại diện cho bộ mặt của Vô Nguyệt Sơn Trang.
Có một khu vực mà bất kì học viên nào cũng ngưỡng mộ, đó là Bảng Vàng Danh Vọng. Nó được bày ngay trước sân của Vô Nguyệt Sơn Trang, những ai đạt được thành tự to lớn đều sẽ được vinh danh. Đây cũng là động lực để những đứa trẻ cô nhi phấn đấu, bởi vì đối với chúng, chỉ cần tên của bản thân được khắc trên đó, như vậy bọn chúng sẽ không phải mang danh là một đứa không cha không mẹ, không tên tuổi.
...
Cửa phòng mở ra, một lão bà chầm chậm bước chân ra ngoài. Trên tay bà bà cầm một đơn thuốc đưa đến trước mặt Hồng Hoa, ân cần căn dặn:
" Vào nhà thuốc đưa đơn thuốc này, lão già kia sẽ bốc thuốc cho con. Con mang nó đi nấu, mười phần đun sắc lại thành sáu phần, chia ra uống trong một tháng là được."
Hồng Hoa nhận lấy đơn thuốc, mặt lạnh gật đầu cung kính đáp:
" Cảm ơn sư phụ."
Nói xong, Hồng Hoa nhanh chóng hướng đến nhà thuốc mà tiến bước. Mộng bà bà nhìn bóng lưng của nàng mà lắc đầu cảm thán trong lòng. Đứa trẻ này hồi nhỏ cũng vậy, lớn lên cũng vậy. Nhưng ít ra trong đôi mắt lạnh lùng vô tâm đó cũng có thêm chút màu sắc rồi.
Hồng Hoa, mười tám tuổi, là một nữ nhân lạnh lùng và lý trí. Nàng giỏi nhất là điều chế thuốc, đặc biệt là độc dược. Nàng từ nhỏ đã rất kiệm lời ít nói, hầu như chỉ gật đầu khách sáo. Mọi người chỉ có thể nghe nàng nói nhiều trong hai trường hợp, một là lúc thu dọn hiện trường, hai là lúc nàng say mê giới thiệu về loại độc dược mới mà nàng tự sáng chế.
Hoàng Vũ quay sang nhìn Mộng bà bà, giọng nói lo lắng hỏi:
" Mộng lão sư, tình trạng của Trà Trà đã ổn chưa, chúng con có thể vào thăm muội ấy được chứ?"
Mộng bà bà dời sự chú ý đến Hoàng Vũ và Tử Long, đôi mắt từ ái nhìn hai đứa trẻ to xác vì lo lắng cho Bích Trà mà bộ dạng thành ra thế này. Bà quơ quơ tay chỉ vào cánh cửa đang mở:
" Hai đứa vào đi, con bé phước lớn mạng lớn nên thoát được một mạng. Nhưng thương tích khá nặng, cần ít nhất một tháng mới miễn cưỡng đi lại được. Còn cánh tay bên phải bị gãy thì cần thời gian để lành xương, thời tiết cũng đã dần về đông, có lẽ con bé sẽ khó chịu lắm đấy.
Ba đứa ở chung với con bé nhiều năm rồi, cũng thương con bé như thế, nhớ chăm sóc chu đáo cho nó nhé..."
Hoàng Vũ gương mặt chăm chú lắng nghe từng lời căn dặn của Mộng bà bà như chỉ sợ rằng lơ là đôi chút cũng sẽ bỏ sót điều gì đó.
Hoàng Vũ, 19 tuổi, một nam nhân có dáng người cường tráng mạnh mẽ trái ngược với gương mặt non nớt thật thà. Hắn là người không giỏi động não, chỉ giỏi sức mạnh, thích động đao kiếm và hạm mê giao lưu võ thuật, nhưng cũng chính vì điều đấy mà bất cứ ai bên cạnh hắn đều cảm giác được sự an toàn.
Trong lúc Hoàng Vũ và Mộng bà bà đang nói chuyện, Tử Long ánh mắt từ đầu đến cuối đều gắn chặt vào cửa phòng, rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay đầy máu đã khô từ bao giờ của bản thân. Trong lòng hắn lúc này tâm sự ngổn ngang, giá như lúc ấy hắn đến kịp, giá như lúc ấy hắn chú ý hơn, để Tiểu Trà không phải đỡ nhát kiếm đấy, giá như hắn không bị trúng kế dương đông kích tây, giá như...giá như...
Một bàn tay ấm áp vỗ về trên vai cắt ngang dòng suy nghĩ của Tử Long, Tử Long ngước mặt lên nhìn gương mặt Mộng bà bà trước mặt. Mộng bà bà từ lúc nói chuyện với Hoàng Vũ đã chú ý đến Tử Long đang ngồi phía sau, liền đến vỗ vai an ủi đứa trẻ đang tự dằn vặt bản thân này:
" Tử Long à, con đừng ôn hết trách nhiệm về bản thân như thế. Đây là nhiệm vụ cấp A, khả năng hoàn thành cũng khó khăn hơn. Đêm qua con cũng đã cố gắng hết sức rồi, cả bốn đứa đều không có ai phải chết cả, con phải vui vì điều đó chứ. Các con đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ được giao, cũng sẽ được các vị lão sư khen ngợi."
Tử Long, 20 tuổi, nhan sắc xinh đẹp không phân nam nữ, tài năng nổi trội văn võ song toàn. Bộ dáng ôn nhu tao nhã bên ngoài khiến ai nhìn cũng say đắm, nhưng tất cả chỉ là bề ngoài. Nếu Hoàng Vũ được ví như chú cún vàng vui vẻ, thì Tử long sẽ là một mãng xà ẩn thân.
Nhận thấy có điểm gì không đúng trong lời nói của Mộng bà bà, Tử Long lên tiếng nghi vấn:
" Mộng lão sư, Bích Trà muội muội có để lại di chứng gì hay không?"
Mộng bà bà ý cười khen ngợi trí thông minh của Tử Long trước mặt:
" Đầu của con bé có lẽ đã bị va đập mạnh khi ngã xuống đất, cộng thêm vết thương chí mạng và dược lực khi nó nuốt xuống để giữ mạng. Con bé mặc dù không bị phế võ công, nhưng khả năng cao là bị mất trí nhớ. Vả lại phần trí nhớ này có thể trở về được hay không, còn phải xem quá trình phục hồi có tốt hay không."
Tử Long và Hoàng Vũ nghe được lời này, cả hai đều ngây ngốc tại chỗ. Mộng bà bà không hổ danh là một trong tứ đại lão sư uy nghiêm bật nhất học viện, cũng rất biết cách chèo lái cảm xúc của người khác:
" Hai đứa mau vào thăm con bé đi, nó đã tỉnh lại từ lúc nãy. Các con cứ tâm sự cùng nhau, đó cũng là cách tốt để giúp con bé nhanh chóng khôi phục lại ký ức đấy."
Nói xong, Mộng bà bà rời đi, để lại không gian trống cho đám trẻ dễ bề gặp mặt.
Tử Long và Hoàng Vũ tiến vào căn phòng, mùi thuốc và mùi máu vẫn còn vươn lại trong không gian. Tử Long tiến đến ngồi phía mép giường, nhìn nữ tử đang chăm chú quan sát hai nam tử trước mặt. Hắn nhìn đánh giá nữ tử trên giường một lúc, rồi mới mở miệng quan tâm:
" Tiểu Trà, muội còn đau chỗ nào không? Muội muốn ăn gì, ca ca sẽ đi mua cho muội."
Hoàng Vũ mang một chiếc ghế gỗ đặt gần mép gường, cũng lên tiếng dò hỏi:
" Trà Trà, muội còn nhớ hai ta là ai không?"
Bích Trà nằm trên giường, trên đầu và phần ngực được quấn băng kín mít, bên cánh tay phải được cố định bằng nẹp gỗ. Nàng lúc này nhìn chăm chú hai người nam tử bên giường, suy nghĩ hồi lâu:
" Ưm... Cái đó, muội không nhớ được gì cả. Muội cũng không nhớ được muội là ai, đầu muội mỗi lần cố gắng suy nghĩ đều sẽ rất đau. Thứ lỗi cho muội vì không nhớ được hai huynh là ai nhé."
Giọng nói Bích Trà khàn đặc yếu ớt phá tan bầu không khí im lặng gượng gạo ban nãy. Tử Long mặc dù đã biết trước kết quả này, nhưng khi trực tiếp đối mặt thì hắn vẫn cảm thấy đau lòng.
Cố gắng trấn an bản thân, Tử Long đưa mắt nhìn Hoàng Vũ, rồi đưa mắt nhìn Bích Trà. Hắn dùng giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, chầm chậm giải thích:
" Muội là Bích Trà, mười lăm tuổi, là học viên ưu tú nhất của lớp xạ thủ. Muội giỏi nhất là sử dụng cung tên, phi tiêu, ám tiễn. Muội cũng sử dụng được kiếm thuật. Muội thích mặc lục y, thích kẹo ngọt, ghét đồ đắng, ghét uống thuốc.
Lúc ca ca bảy tuổi, ca ca cùng sư phụ xuống núi, tình cờ bắt gặp muội đang xin ăn bên lề đường. Ca cùng sư phụ đã mang muội về đây. Ca ca cũng là người đã chăm sóc muội muội từ lúc muội còn nhỏ.
Ca ca, Hoàng Vũ và Hồng Hoa cũng là người trong cùng một tổ đội với muội. Tiểu đội của chúng ta tên là La Thần."
Tử Long nói đến đây, bỗng trầm giọng xuống. Giọng nói mang theo đau khổ và áy náy:
"Đêm qua chúng ta cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, vì ca ca trúng kế của địch nên không thể bảo vệ muội, mới khiến muội bị thương nặng thế này. Đây đều là lỗi của ca ca, ca ca tại nơi này thật lòng xin lỗi muội."
Hoàng Vũ nghe Tử Long nói chuyện, cũng xen vào phá vỡ bầu không khí ám đạm:
" Ây da, nhắc lại chuyện buồn làm gì chứ. Bây giờ Trà Trà cũng không sao, chúng ta còn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Trà Trà còn cần phải điều dưỡng thân thể, nên không thể đi ngắm đêm Trung Thu tối nay rồi. Đợi Trà Trà bình phục tốt hơn, ta sẽ dẫn Trà Trà đi xem hội Hoa Đăng nhé."
Hoàng Vũ nở nụ cười tươi tựa ánh ánh mặt trời, chiếu rọi và xua tan bầu trờ âm u trong căn phòng chữa bệnh của y quán. Tiếng bước chân chậm rãi từ bên ngoài truyền vào, Hồng Hoa bưng theo một bát nước thuốc nóng từ tốn đi vào trong.
Đặt bát thuốc lên trên mặt bàn, Hồng Hoa gương mặt vô cảm tiến đến đầu giường đáp lời Hoàng Vũ:
" Đợi Bích Trà muội muội sức khỏe tốt hơn, tỷ sẽ dẫn muội đi mua kẹo hồ lô. Còn bây giờ, uống thuốc."
Bích Trà im lặng lắng nghe tất cả lời nói của mọi người, cũng như cố gắng tiêu hóa những gì mà họ đang nói. Đúng thật là nàng mất trí nhớ, nhưng là mất trí nhớ về một số thứ. Nàng không nhớ được tình huống xảy ra vào đêm qua, nàng không thể lưu giữ lại toàn bộ kí ức của nguyên chủ bản thể này. Thứ nàng nhớ duy nhất chỉ là thông tin của ba người trước mặt, nhớ đại khái về Vô Nguyệt Sơn Trang, cũng như nhớ được tuyệt học võ thuật của bản thân. Mọi kí ức đối với nàng dường như thật mờ ảo tựa những đám mây mù, nàng cảm nhận như có thể giơ tay nắm lấy nó, nó lại tan biến ra.
" Đừng cứ mãi ngồi ôm Bích Trà muội muội nữa, ta đã kiểm tra, muội ấy sớm đã tắt thở rồi. Chúng ta phải nhanh chóng xử lý hiện trường để tránh để lại dấu vết."
" Tử Long, huynh đừng quá đau buồn vì cái chết của Trà Trà. Đệ cũng rất buồn, nhưng chúng ta phải đặt công việc lên hàng đầu. Muội ấy đã hi sinh anh dũng, về tổ chức cũng sẽ được tang lễ long trọng, cũng có thể được đề tên lên bảng bạc Trinh Thám danh dự."
...
Đau quá, ngực đau quá... Máu, có mùi máu... Rốt cuộc họ đang nói cái gì vậy...
Bích Trà là một người phụ nữ hiện đại điển hình của thế kỉ XXI, có công việc ổn định, cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, cũng chẳng gây thù chuốc oán với bất cứ một ai. Thế mà chỉ vì ngủ một giấc mà nàng lại vô duyên vô cớ xuyên không đến thẳng thế giới cổ đại xa lạ không hề có trong lịch sử. Càng tồi tệ hơn là xuyên vào thân thể tàn tạ đầy thương tích này.
Cố gắng dùng sức mở đôi mắt nặng trĩu, khung cảnh về đêm đang mờ ảo cũng dần dần rõ ràng hơn. Toàn thân nàng giờ đây cực kỳ đau, vết chém trước ngực vẫn không ngừng chảy máu, cánh tay phải bị gãy cũng đã mất cảm giác từ lâu. Toàn thân Bích Trà nằm gọn trong lòng một tử y nam nhân, hắn giờ đây đang tựa cằm trên đầu nàng mà khóc đến tê tâm liệt phế. Tiếng khóc nấc nghẹn ngào đến nỗi ai nghe thấy cũng đều đồng cảm cho tâm trạng của người nam nhân lúc này.
Bây giờ Bích Trà chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là phải cầm máu, nếu không thì lần này không phải còn là bản thể chính của Bích Trà chết, mà là ngay cả nàng khi xuyên qua rồi cũng sẽ chết luôn.
Gắn gượng mấp mé đôi môi vươn vết máu, Bích Trà mở miệng lên tiếng:
" Muội chưa chết, nhưng có lẽ là sẽ chết thật đấy."
Khung cảnh bỗng chốc im lặng, Tử Long cứng đờ người, chầm chậm cuối xuống nhìn nữ nhân đang được siết chặt trong lòng. Đến khi hiểu ra rằng nàng còn sống, hắn liền hét lớn đầy kích động:
" Hồng Hoa, Hồng Hoa , Tiểu Trà còn sống, mau đến đây cứu muội ấy. Hồng Hoa !!!"
Tiếng hét kinh động đến hai người đang bận rộn thu dọn hiện trường đánh nhau. Hồng y nữ tử nghe tiếng gọi liền lập tức vứt cổ thi thể còn lại xuống vách núi, cùng hoàng y nam nhân nhanh chân chạy vội đến chỗ Tử Long.
Hồng Hoa ngồi xuống bắt mạch kiểm tra, rồi lại lục trong tay áo lấy hai lọ thuốc nhỏ đưa đến miệng Bích Trà:
" Bích Trà muội, cái này sẽ khó uống, muội cố gắng chịu đựng nuốt xuống nhé."
Dứt lời, Bích Trà cũng phối hợp với động tác bón thuốc của Hồng Hoa mà nuốt xuống số nước thuốc trong miệng. Vị đắng của thuốc sột thẳng vào mũi khiến nàng ho khan không ngừng, khi ho còn nôn ra không ít máu cùng một chút thuốc còn sót trong miệng.
Phía bên này, Hoàng y nam nhân sau khi nhìn thấy tình huống chuyển biến tốt, liền phối hợp bế Bích Trà đứng dậy. Lúc đầu Tử Long muốn đích thân làn chuyện này, nhưng bởi vì hắn trong lúc giao chiến đã bị thương không ít, nên Hoàng Vũ đã thay Tử Long bế Bích Trà. Cả bốn người nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Một khắc sau, một đám hắc y nhân phi ngựa chạy đến bìa rừng, khi đến khu vực gần vách núi thì dừng lại. Dẫn đầu đám y nhân là một nam tử vận hắc y điểm hoa văn bạch hổ, chỉ thấy nam nhân xuống ngựa, bước từng bước đến gần vách núi. Hắn dừng chận trước một vũng máu nhỏ còn sót lại trên đất, bên cạnh vũng máu còn có một mảnh vải nhỏ màu lục. Hắn khụy một gối xuống nhặt mảnh dính máu lên, mảnh vải có vết cắt rất mượt, phải nói là do một binh khí sắt bén cắt đứt rời khỏi bộ y phục nào đó.
Nam nhân vận hắc y đứng dậy, giơ tay ra lệnh:
" Kiểm tra dưới vách núi và xung quanh đây, bất kì một dấu vết nào cũng không được bỏ xót."
Đám hắc y nhân nhận lệnh hô to:
" Thuộc hạ đã rõ"
==================
Vô Nguyệt Sơn Trang, hậu viện phía tây, Y quán.
Hoàng Vũ cùng Tử Long ngồi chờ trước một căn phòng đóng cửa kín mít. Đã qua một đêm, hai người nam nhân này cũng đã thức trắng một đêm. Mặc dù đã được Hồng Hoa nhắc nhở về tư phòng thay đổi xiêm y, nhưng cả hai vẫn không rời khỏi cánh cửa nửa bước. Hồng Hoa chỉ có thể bất lực giúp họ băng bó lại những vết thương ngoài da.
Vô Nguyệt Sơn Trang là nơi mà bọn họ sống từ nhỏ, cũng là lò đào tạo những đứa tinh anh nhằm phục vụ công việc cho tổ chức. Những đứa trẻ cô nhi từ 2 đến 12 tuổi đều sẽ được đưa đến đây, tùy vào từng bài kiểm tra mà sẽ phân loại và sắp xếp lĩnh vực học tập rèn luyện phù hợp. Ở đây không có chém giết nhau để tồn tại, càng không có thủ đoạn âm hiểm tranh đoạn danh vọng. Tất cả mọi người đều được tiếp cận sự giáo dục một cách công bằng. Và hơn hết, khi bất kì ai đạt được thành tự nổi bật đều sẽ được thăng cấp, và người đó cũng sẽ được đưa đến làm việc ở nơi đó. Cho đến bây giờ, cả bốn người bọn họ vẫn chưa được một lần diện kiến hay đặt chân đến nơi đó, cũng không bao giờ nhìn thấy lại những đồng học đó thêm lần nào nữa.
Vô Nguyệt Sơn Trang được chia làm 4 khu vực chính:
Phía Đông: Khu vực dạy học võ thuật thực chiến. Các học viên sẽ được học những vũ khí như kiếm, đao , thương, giáo, chùy, phi tiêu, cung tên... Bên rìa phía Đông Vô Nguyệt Sơn Trang có một ngọn núi nhỏ phân cách hai phía Bắc - Đông, cứ mỗi 2 tháng, các học viên sẽ được tiến vào núi để thực hiện các bài tập thực hành thực chiến.
Phía Bắc: Khu vực dạy học về nghệ thuật, giáo dục, trinh thám và y thuật. Ba tòa nhà được thiết kế nằm đối nhau tạo thành dáng chữ U. Tại dãy nhà bên trái, các học viên sẽ được học về những kỹ năng cầm, kỳ, thi, họa. Hướng dãy nhà bên phải, các học viên sẽ học lý thuyết về các loại dược và được thực hành điều chế thuốc. Dãy nhà ở giữa, các học viên sẽ được học về trinh thám, bao gồm về khả năng điều tra vụ án, thám tính tình hình theo nhiệm vụ, cách xử lý hiện trường và xóa dấu vết.
Phía Tây: Khu vực cung cấp cơ sở vật chất phục vụ sinh hoạt và cuộc sống cho các học viên. Khu vực phía Tây có địa hình bằng phẳng nhất, nên được lựa chọn để xây dựng y quán, khu vực ăn uống, khu vực ngủ và sinh hoạt vui chơi cho học viên.
Phía Nam: Tiền Viện chính của Vô Nguyệt Sơn Trang. Nơi được xây dựng hoàng tráng nhất trong Vô Nguyệt Sơn Trang, và cũng là nơi đại diện cho bộ mặt của Vô Nguyệt Sơn Trang.
Có một khu vực mà bất kì học viên nào cũng ngưỡng mộ, đó là Bảng Vàng Danh Vọng. Nó được bày ngay trước sân của Vô Nguyệt Sơn Trang, những ai đạt được thành tự to lớn đều sẽ được vinh danh. Đây cũng là động lực để những đứa trẻ cô nhi phấn đấu, bởi vì đối với chúng, chỉ cần tên của bản thân được khắc trên đó, như vậy bọn chúng sẽ không phải mang danh là một đứa không cha không mẹ, không tên tuổi.
...
Cửa phòng mở ra, một lão bà chầm chậm bước chân ra ngoài. Trên tay bà bà cầm một đơn thuốc đưa đến trước mặt Hồng Hoa, ân cần căn dặn:
" Vào nhà thuốc đưa đơn thuốc này, lão già kia sẽ bốc thuốc cho con. Con mang nó đi nấu, mười phần đun sắc lại thành sáu phần, chia ra uống trong một tháng là được."
Hồng Hoa nhận lấy đơn thuốc, mặt lạnh gật đầu cung kính đáp:
" Cảm ơn sư phụ."
Nói xong, Hồng Hoa nhanh chóng hướng đến nhà thuốc mà tiến bước. Mộng bà bà nhìn bóng lưng của nàng mà lắc đầu cảm thán trong lòng. Đứa trẻ này hồi nhỏ cũng vậy, lớn lên cũng vậy. Nhưng ít ra trong đôi mắt lạnh lùng vô tâm đó cũng có thêm chút màu sắc rồi.
Hồng Hoa, mười tám tuổi, là một nữ nhân lạnh lùng và lý trí. Nàng giỏi nhất là điều chế thuốc, đặc biệt là độc dược. Nàng từ nhỏ đã rất kiệm lời ít nói, hầu như chỉ gật đầu khách sáo. Mọi người chỉ có thể nghe nàng nói nhiều trong hai trường hợp, một là lúc thu dọn hiện trường, hai là lúc nàng say mê giới thiệu về loại độc dược mới mà nàng tự sáng chế.
Hoàng Vũ quay sang nhìn Mộng bà bà, giọng nói lo lắng hỏi:
" Mộng lão sư, tình trạng của Trà Trà đã ổn chưa, chúng con có thể vào thăm muội ấy được chứ?"
Mộng bà bà dời sự chú ý đến Hoàng Vũ và Tử Long, đôi mắt từ ái nhìn hai đứa trẻ to xác vì lo lắng cho Bích Trà mà bộ dạng thành ra thế này. Bà quơ quơ tay chỉ vào cánh cửa đang mở:
" Hai đứa vào đi, con bé phước lớn mạng lớn nên thoát được một mạng. Nhưng thương tích khá nặng, cần ít nhất một tháng mới miễn cưỡng đi lại được. Còn cánh tay bên phải bị gãy thì cần thời gian để lành xương, thời tiết cũng đã dần về đông, có lẽ con bé sẽ khó chịu lắm đấy.
Ba đứa ở chung với con bé nhiều năm rồi, cũng thương con bé như thế, nhớ chăm sóc chu đáo cho nó nhé..."
Hoàng Vũ gương mặt chăm chú lắng nghe từng lời căn dặn của Mộng bà bà như chỉ sợ rằng lơ là đôi chút cũng sẽ bỏ sót điều gì đó.
Hoàng Vũ, 19 tuổi, một nam nhân có dáng người cường tráng mạnh mẽ trái ngược với gương mặt non nớt thật thà. Hắn là người không giỏi động não, chỉ giỏi sức mạnh, thích động đao kiếm và hạm mê giao lưu võ thuật, nhưng cũng chính vì điều đấy mà bất cứ ai bên cạnh hắn đều cảm giác được sự an toàn.
Trong lúc Hoàng Vũ và Mộng bà bà đang nói chuyện, Tử Long ánh mắt từ đầu đến cuối đều gắn chặt vào cửa phòng, rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay đầy máu đã khô từ bao giờ của bản thân. Trong lòng hắn lúc này tâm sự ngổn ngang, giá như lúc ấy hắn đến kịp, giá như lúc ấy hắn chú ý hơn, để Tiểu Trà không phải đỡ nhát kiếm đấy, giá như hắn không bị trúng kế dương đông kích tây, giá như...giá như...
Một bàn tay ấm áp vỗ về trên vai cắt ngang dòng suy nghĩ của Tử Long, Tử Long ngước mặt lên nhìn gương mặt Mộng bà bà trước mặt. Mộng bà bà từ lúc nói chuyện với Hoàng Vũ đã chú ý đến Tử Long đang ngồi phía sau, liền đến vỗ vai an ủi đứa trẻ đang tự dằn vặt bản thân này:
" Tử Long à, con đừng ôn hết trách nhiệm về bản thân như thế. Đây là nhiệm vụ cấp A, khả năng hoàn thành cũng khó khăn hơn. Đêm qua con cũng đã cố gắng hết sức rồi, cả bốn đứa đều không có ai phải chết cả, con phải vui vì điều đó chứ. Các con đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ được giao, cũng sẽ được các vị lão sư khen ngợi."
Tử Long, 20 tuổi, nhan sắc xinh đẹp không phân nam nữ, tài năng nổi trội văn võ song toàn. Bộ dáng ôn nhu tao nhã bên ngoài khiến ai nhìn cũng say đắm, nhưng tất cả chỉ là bề ngoài. Nếu Hoàng Vũ được ví như chú cún vàng vui vẻ, thì Tử long sẽ là một mãng xà ẩn thân.
Nhận thấy có điểm gì không đúng trong lời nói của Mộng bà bà, Tử Long lên tiếng nghi vấn:
" Mộng lão sư, Bích Trà muội muội có để lại di chứng gì hay không?"
Mộng bà bà ý cười khen ngợi trí thông minh của Tử Long trước mặt:
" Đầu của con bé có lẽ đã bị va đập mạnh khi ngã xuống đất, cộng thêm vết thương chí mạng và dược lực khi nó nuốt xuống để giữ mạng. Con bé mặc dù không bị phế võ công, nhưng khả năng cao là bị mất trí nhớ. Vả lại phần trí nhớ này có thể trở về được hay không, còn phải xem quá trình phục hồi có tốt hay không."
Tử Long và Hoàng Vũ nghe được lời này, cả hai đều ngây ngốc tại chỗ. Mộng bà bà không hổ danh là một trong tứ đại lão sư uy nghiêm bật nhất học viện, cũng rất biết cách chèo lái cảm xúc của người khác:
" Hai đứa mau vào thăm con bé đi, nó đã tỉnh lại từ lúc nãy. Các con cứ tâm sự cùng nhau, đó cũng là cách tốt để giúp con bé nhanh chóng khôi phục lại ký ức đấy."
Nói xong, Mộng bà bà rời đi, để lại không gian trống cho đám trẻ dễ bề gặp mặt.
Tử Long và Hoàng Vũ tiến vào căn phòng, mùi thuốc và mùi máu vẫn còn vươn lại trong không gian. Tử Long tiến đến ngồi phía mép giường, nhìn nữ tử đang chăm chú quan sát hai nam tử trước mặt. Hắn nhìn đánh giá nữ tử trên giường một lúc, rồi mới mở miệng quan tâm:
" Tiểu Trà, muội còn đau chỗ nào không? Muội muốn ăn gì, ca ca sẽ đi mua cho muội."
Hoàng Vũ mang một chiếc ghế gỗ đặt gần mép gường, cũng lên tiếng dò hỏi:
" Trà Trà, muội còn nhớ hai ta là ai không?"
Bích Trà nằm trên giường, trên đầu và phần ngực được quấn băng kín mít, bên cánh tay phải được cố định bằng nẹp gỗ. Nàng lúc này nhìn chăm chú hai người nam tử bên giường, suy nghĩ hồi lâu:
" Ưm... Cái đó, muội không nhớ được gì cả. Muội cũng không nhớ được muội là ai, đầu muội mỗi lần cố gắng suy nghĩ đều sẽ rất đau. Thứ lỗi cho muội vì không nhớ được hai huynh là ai nhé."
Giọng nói Bích Trà khàn đặc yếu ớt phá tan bầu không khí im lặng gượng gạo ban nãy. Tử Long mặc dù đã biết trước kết quả này, nhưng khi trực tiếp đối mặt thì hắn vẫn cảm thấy đau lòng.
Cố gắng trấn an bản thân, Tử Long đưa mắt nhìn Hoàng Vũ, rồi đưa mắt nhìn Bích Trà. Hắn dùng giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, chầm chậm giải thích:
" Muội là Bích Trà, mười lăm tuổi, là học viên ưu tú nhất của lớp xạ thủ. Muội giỏi nhất là sử dụng cung tên, phi tiêu, ám tiễn. Muội cũng sử dụng được kiếm thuật. Muội thích mặc lục y, thích kẹo ngọt, ghét đồ đắng, ghét uống thuốc.
Lúc ca ca bảy tuổi, ca ca cùng sư phụ xuống núi, tình cờ bắt gặp muội đang xin ăn bên lề đường. Ca cùng sư phụ đã mang muội về đây. Ca ca cũng là người đã chăm sóc muội muội từ lúc muội còn nhỏ.
Ca ca, Hoàng Vũ và Hồng Hoa cũng là người trong cùng một tổ đội với muội. Tiểu đội của chúng ta tên là La Thần."
Tử Long nói đến đây, bỗng trầm giọng xuống. Giọng nói mang theo đau khổ và áy náy:
"Đêm qua chúng ta cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, vì ca ca trúng kế của địch nên không thể bảo vệ muội, mới khiến muội bị thương nặng thế này. Đây đều là lỗi của ca ca, ca ca tại nơi này thật lòng xin lỗi muội."
Hoàng Vũ nghe Tử Long nói chuyện, cũng xen vào phá vỡ bầu không khí ám đạm:
" Ây da, nhắc lại chuyện buồn làm gì chứ. Bây giờ Trà Trà cũng không sao, chúng ta còn hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc. Trà Trà còn cần phải điều dưỡng thân thể, nên không thể đi ngắm đêm Trung Thu tối nay rồi. Đợi Trà Trà bình phục tốt hơn, ta sẽ dẫn Trà Trà đi xem hội Hoa Đăng nhé."
Hoàng Vũ nở nụ cười tươi tựa ánh ánh mặt trời, chiếu rọi và xua tan bầu trờ âm u trong căn phòng chữa bệnh của y quán. Tiếng bước chân chậm rãi từ bên ngoài truyền vào, Hồng Hoa bưng theo một bát nước thuốc nóng từ tốn đi vào trong.
Đặt bát thuốc lên trên mặt bàn, Hồng Hoa gương mặt vô cảm tiến đến đầu giường đáp lời Hoàng Vũ:
" Đợi Bích Trà muội muội sức khỏe tốt hơn, tỷ sẽ dẫn muội đi mua kẹo hồ lô. Còn bây giờ, uống thuốc."
Bích Trà im lặng lắng nghe tất cả lời nói của mọi người, cũng như cố gắng tiêu hóa những gì mà họ đang nói. Đúng thật là nàng mất trí nhớ, nhưng là mất trí nhớ về một số thứ. Nàng không nhớ được tình huống xảy ra vào đêm qua, nàng không thể lưu giữ lại toàn bộ kí ức của nguyên chủ bản thể này. Thứ nàng nhớ duy nhất chỉ là thông tin của ba người trước mặt, nhớ đại khái về Vô Nguyệt Sơn Trang, cũng như nhớ được tuyệt học võ thuật của bản thân. Mọi kí ức đối với nàng dường như thật mờ ảo tựa những đám mây mù, nàng cảm nhận như có thể giơ tay nắm lấy nó, nó lại tan biến ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.