Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh
Chương 50: [Giang Nam] Cầu y
Dã Toán Tiêu Dao
02/04/2022
"Ngọt ngào?" Tạ Phù Sơ kinh ngạc nhìn Chiêu Dương công chúa, mỉm cười.
Đã ăn không ít đắng, còn phải đón nhận những giày vò khác, quả thật phải muốn một ít ngọt ngào. Nàng phất tay áo, rời khỏi thư trác, đi vòng qua tiểu tháp Chiêu Dương công chúa đang tựa vào, nhìn nàng ấy nói, "Vậy
công chúa muốn cái gì?"
Chiêu Dương công chúa cố ý im lặng một lát, đợi đến lúc Tạ Phù Sơ nhướng mày định hỏi lại, nàng mới nhoẻn miệng cười nói: "Sợ nàng không muốn cho."
"Ta nào có không muốn?" Tạ Phù Sơ cười nói, nàng nâng cằm ra vẻ trầm tư một hồi, lại nói, "Ta sẽ bảo Ỷ Ngọc đi chuẩn bị, điểm tâm ngọt, viên đường, mứt quả,... Tăng thêm những thứ đó có đủ không?"
"Nàng —--" Chiêu Dương công chúa liếc mắt nhìn Tạ Phù Sơ, nàng ngồi thẳng người, bất mãn nói, "Không đủ."
Tạ Phù Sơ bừng tỉnh đại ngộ nói: "Vậy lại tăng thêm chút ngọt."
Chiêu Dương công chúa nghe vậy vươn tay bắt lấy ống tay áo Tạ Phù Sơ, kéo nàng ấy tới sát mình, nàng khẽ cười nói: "Nhưng vạn vật trên thế gian này, nào có vị ngọt của nàng?" Môi nàng lướt qua gò má Tạ Phù Sơ, cuối cùng lại quay về trên môi nàng ấy, nhẹ nhàng hôn lên một chút. Ánh mắt nàng u trầm, nàng muốn nhiều hơn nữa, nhưng hiển nhiên, bây giờ không phải lúc.
Việc này không phải chỉ trong một ngày, Tạ Phù Sơ chỉ mong ổn thỏa, không muốn giữa đường xuất hiện sự cố gì. Nơi đây không cho phép bất kỳ ai đến quấy rầy, chỉ chừa lại hai đại nha hoàn Ỷ Ngọc và Dao Cầm hầu hạ. Dương Khánh bên kia Tạ Phù Sơ đã dặn dò kỹ. Mặc kệ khách nhân nào cũng đều chặn ngoài cửa, nếu tự tiện xông vào, vậy cũng không cần khách khí.
Ngâm thuốc và châm kim đồng thời, đau đớn hơn trước đây nhiều. Ngồi vào trong thùng gỗ, Chiêu Dương công chúa liền cắn môi dưới, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tạ Phù Sơ vô cùng không đành lòng, nhưng biết việc này không thể ngừng lại như thế. Châm đầu tiên của nàng vững vàng hạ xuống, trông thấy vẻ mặt thống khổ của Chiêu Dương công chúa trong hơi nước mông lung, cũng không khỏi đỏ hốc mắt. Ỷ Ngọc và Dao Cầm bận trong bận ngoài, thay nước đổi dược đều cần bọn họ giúp đỡ. Gần hai canh giờ, trận tra tấn thống khổ này mới xem như chấm dứt, nhưng chỉ là hôm nay mà thôi.
Tạ Phù Sơ ôm người về trên tháp, quấn vào trong ổ chăn. Nàng nâng tay vuốt ve đôi môi trắng bệch của Chiêu Dương, thấp giọng nói: "Sẽ không có việc gì." Nếu trước đây thong thả tích lũy giá trị nghĩa hiệp, hiện tại nàng lại có thêm mấy phần gấp gáp. Trước kia cảm thấy sinh tử của Chiêu Dương công chúa đều có thể lợi dụng, nhưng hiện giờ, nàng không muốn nhìn thấy Chiêu Dương công chúa gặp chuyện không may. Đây là người nàng để trong lòng. Tuy rằng đây là một cuộc hôn nhân hoang đường, nhưng kết cục cuối cùng cũng không hoang đường, lại có chút tốt đẹp.
Người trong Tuyết Viên bận rộn vô cùng, bên ngoài Tư Mã Uẩn nhờ Vương gia, cũng liên hệ được một thương nhân nhiều thế hệ buôn bán dược thảo. Nhưng Tư Mã Uẩn không biết, trong đó còn có Chung Giang Nhiên động tay vào. Nhà kia trông bề ngoài không có quan hệ gì với Chung gia, nhưng trên thực tế hết thảy đều nghe theo Chung gia. Vốn quản gia nhà kia định đưa đồ đến Bảo Hòa Đường, nhưng hiện tại Chung Giang Nhiên cũng tự mình đưa đến Tuyết Viên, còn muốn gặp mặt chủ tử Tuyết Viên. Hắn vờ như không biết Tuyết Viên chỉ có hai cô nương, mở miệng thì là "Cầu kiến Nguyên lang quân", Dương Khánh liếc mắt nhìn hắn, thanh toán bạc cho những thứ ấy, liền đuổi Chung Giang Nhiên đi.
Chung Giang Nhiên cũng không nóng lòng, ôn hòa cười, chắp tay, để lại một câu: "Ngày khác lại đến thăm." Nói xong liền mang theo gã sai vặt rời khỏi.
"Những dược liệu này làm sao bây giờ?" Người bên dưới chỉ vào những thứ ấy nói.
Dương Khánh nhìn cũng không nhìn, chỉ nói: "Đưa đến Bảo Hòa Đường đi, đại phu bên đó sẽ nghiệm hóa." Trực tiếp đưa những thứ này đến Tuyết Viên, tiểu tử này có ý bất lương. Còn nữa, tin tức từ phủ thứ sử đưa tới đã nói không phải là Chung gia. Đọc truyện tại # ТRUМTR UYEИ.V Л #
Chung Giang Nhiên rời Tuyết Viên bèn đi tìm đám người Trịnh Minh Hồng.
Một thiếu niên trong đó hưng phấn nói: "Thế nào? Có thấy người không?"
Chung Giang Nhiên lắc đầu, nở nụ cười nói: "Nào có nhanh như vậy."
Thiếu niên kia bĩu môi, trên mặt có chút thất vọng. Hắn ta nhìn sang Trịnh Minh Hồng đang thất thần, đẩy vai nói: "Hồng ca, sao lại không tập trung thế? Có phải sinh bệnh hay không?"
Hắn chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ Trịnh Minh Hồng bỗng nhiên nổi cáu. Trịnh Minh Hồng tức giận nói: "Ai sinh bệnh? Đại gia ta rất tốt." Hắn đạp thiếu niên vừa nói chuyện kia, vẫn còn cảm thấy chưa hết giận.
Giọng nói hắn có chút khàn khàn, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đầy quầng thâm, thấy thế nào cũng là dáng vẻ không đủ tinh thần. Thiếu niên tự dưng bị mắng kia cũng không phục, nhưng lại không dám khiêu chiến quyền uy Trịnh Minh Hồng, chỉ lén lầu bầu hai tiếng rồi câm miệng.
Quả thật Trịnh Minh Hồng sinh bệnh, lại còn là một loại bệnh khó mở miệng. Hắn tìm người thử qua rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là kết quả giống nhau. Ngoại trừ gã sai vặt nhà mình, hắn cũng không nhắc tới với người ngoài. Sau khi đá thiếu niên kia, hắn đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, ngồi xuống uống rượu giải sầu. Rượu vừa uống vào, sau ba chén, hắn đột nhiên ho khan, còn hộc ra một khối máu đỏ lẫn đen. Trước mắt Trịnh Minh Hồng tối sầm, hắn hô: "Sao lại thế này? Có độc?" Trong đầu hắn ong ong, vốn không thể nghe rõ giọng nói của bản thân.
Đám hoàn khố kia đã gặp qua cảnh này bao giờ? Có kẻ bị dọa thảm, trực tiếp chuồn ra cửa sau, có kẻ luống cuống tay chân, không biết phải làm gì. Vẫn là Chung Giang Nhiên trầm ổn hơn chút, đứng ra nói: "Trước hết đưa Hồng ca đến y quán nhà ta đi." Chung gia buôn bán thảo dược, đương nhiên cũng có y quán. Chung gia vốn lấy y đạo gia truyền, nhưng tới tổ phụ của hắn liền đứt, chỉ toàn tâm đặt vào việc buôn bán. Bọn họ ba chân bốn cẳng đưa Trịnh Minh Hồng tới y quán Chung gia, lại chen hàng vào, nào nghĩ đến đại phu tọa chẩn vuốt chòm râu, lắc đầu nói: "Nguyên nhân bệnh không rõ."
Người hầu của Trịnh Minh Hồng đều là mấy kẻ kiêu ngạo ngang ngược trong mắt không có lễ pháp, nghe được lời của lão đại phu đã muốn nổi giận. Nhưng nhìn Chung Giang Nhiên bên cạnh, vẫn nhịn xuống. Bọn họ mồm năm miệng mười nói chuyện, cuối cùng quyết định đưa Trịnh Minh Hồng về Trịnh gia trước.
Trịnh Minh Hồng là bảo bối ở Trịnh gia, ai ai cũng đều nuông chiều hắn. Hắn vừa xảy ra chuyện, ngay cả lão thái thái cũng bị kinh động, ngồi ở đầu giường gào khóc. Bọn hạ nhân nhanh chóng truyền tin cho Trịnh Cương và Trịnh Nhu, đến khi đoàn người cuồn cuộn đến, còn mang theo không ít đại phu.
"Trước lúc ra ngoài vẫn còn tốt, sao lại xảy ra chuyện này?" Thường Hoằng đi đến cùng Trịnh Nhu, hắn coi như có chút lý trí, không kêu gào với người Trịnh gia. Hắn nhíu đầu mày, bất mãn hỏi.
Gã sai vặt đi theo Trịnh Minh Hồng cũng sợ bản thân bị liên lụy, vội nói: "Công tử uống mấy chén rượu thì thành thế này, bọn thuộc hạ cũng không biết."
"Các ngươi sao lại dung túng để đệ ấy uống rượu? Chủ tử gặp chuyện không may, các ngươi cũng có trách nhiệm! Kéo ra ngoài phạt trượng!" Giọng nói sắc nhọn của Trịnh Nhu vang lên, nàng ta trách tội mấy gã sai vặt xong, lại giục đại phu đến, hỏi, "Hồng Ca Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có manh mối gì không?"
"Im lặng hết cho ta!" Trịnh Cương gầm lên một tiếng, lúc này Trịnh Nhu mới ngậm miệng.
Lão đại phu híp mắt bắt mạch, sau hồi lâu lắc đầu thở dài một hơi, quay sang nói với người bên cạnh: "Để những người khác đến xem đi." Hắn cũng không nhìn ra nguyên do. Mấy đại phu thay nhau ra trận, cũng chưa nói chuyện. Không khí trong phòng càng ngày càng trầm trọng, ngay cả tiếng kêu khóc cũng bị đè nén dưới bầu không khí áp lực kia.
"Con ta thế nào?" Trịnh Cương hỏi.
Lão đại phu kia chắp tay nói: "Lệnh lang có lẽ đã dính phải bệnh không sạch sẽ. Lão phu khai một phương thuốc trước, cụ thể thế nào cũng không thể nói rõ." Nói xong còn thở dài một hơi, nhìn Trịnh Minh Hồng đầy tiếc nuối.
"Làm phiền." Trịnh Cương trầm giọng nói.
Còn có thể là bệnh không sạch sẽ gì? Trịnh Cương rất nhanh đã hiểu được, ông ta chắp tay với lão đại phu, đưa người ra ngoài. Đến khi nhóm người đều đã rời khỏi, ông ta mới quát lớn với người trong phòng: "Đều là các ngươi ngày thường nuông chiều nó quá, khi nam bá nữ uống hoa tửu khắp nơi, bây giờ tốt rồi."
Trịnh Nhu sắc mặt âm trầm nói: "Đều do những nữ nhân đó câu dẫn Hồng Ca Nhi."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Trịnh Cương phẩy tay áo, trừng mắt nhìn Trịnh Nhu rồi xoay người rời đi.
Vốn tưởng đại phu tìm ra được nguyên nhân bệnh, rất nhanh sẽ khá hơn. Nào nghĩ đến một lúc lâu sau, trong phòng Trịnh Minh Hồng lại phát ra một tiếng gào thê thảm, hắn quơ quào khắp nơi, đừng nói là trên người, ngay cả trên mặt cũng để lại vết cào. Nhóm sai vặt trông thấy Trịnh Minh Hồng thì hoảng sợ, cùng lúc đè hắn lại, lại đi thỉnh người làm chủ. Bọn họ thử đút thuốc, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Người Trịnh gia sao có thể để Trịnh Minh Hồng như thế, chạy khắp nơi mời đại phu. Nhưng đại phu đến đây đều lắc đầu, từ chối bó tay, rồi vội vội vàng vàng rời khỏi nơi này.
"Một đám phế vật!" Trịnh Nhu lớn tiếng mắng, đến khi quay đầu nhìn Trịnh Minh Hồng trên giường, lại rơi lệ không thôi.
Thường Hoằng nhìn gã sai vặt hỏi: "Đại phu trong thành đều đã mời hết chưa?"
Gã sai vặt nhanh chóng nói: "Đều đã mời." Dừng một chút lại nói, "Không đúng, còn Lý đại phu ở Bảo Hòa Đường."
"Vậy nhanh đi!" Trịnh Nhu quát.
Gã sai vặt gấp giọng nói: "Buổi sáng Lý đại phu đã được người phủ thứ sử mời đi rồi, nói là thân thể công tử trong phủ không khỏe."
Phủ thứ sử không giống những nơi khác. Nếu là ở một nhà bách tính bình thường còn có thể cướp người về, nhưng đây là Tư Mã gia —--- trong mắt Trịnh Nhu dâng lên một vẻ cuồng nhiệt, nàng ta thầm nghĩ, đại phu ngay cả Tư Mã gia cũng mời tới, có lẽ là y thuật bất phàm. Nàng ta trừng mắt nhìn Thường Hoằng, thúc giục: "Lang quân, lúc này chỉ có thể là chàng đi. Hồng Ca Nhi còn trẻ, không thể xảy ra chuyện được!"
Mối quan hệ giữa Thường Hoằng và Tư Mã Hưu cũng không tốt lắm, ngày thường có thể miễn gặp thì sẽ không giao tiếp. Nghe người bị Tư Mã Hưu mời đi, trong lòng hắn có dự cảm không rõ. Quả nhiên, Trịnh Nhu nghe thấy liền bảo hắn qua đó. Hắn nhíu mày, có chút khó xử nói: "Tư Mã gia chưa chắc chịu thả người."
"Ta mặc kệ!" Trịnh Nhu cố chấp nói, nàng ta lau nước mắt, "Ta chỉ có một đệ đệ là Hồng Ca Nhi, ta không thể trơ mắt nhìn nó gặp chuyện không may. Nếu chàng không đi, ta tự mình đến Tư Mã gia một chuyến, dù sao ta cũng phải đem Lý đại phu kia về đây."
Tính tình của Trịnh Nhu Thường Hoằng vô cùng rõ ràng, hắn thở dài một hơi nói: "Nàng ở lại Trịnh gia đi, ta đi một chuyến qua đó."
Lý đại phu ở Bảo Hòa Đường là được Tư Mã Cảnh Chi dùng danh nghĩa phủ thứ sử mời tới, mà người chân chính muốn mời Lý đại phu lại là Ân Tinh Diêu.
"Muội muội, Tinh Diêu là muốn làm gì vậy?" Tư Mã Cảnh Chi phe phẩy cây quạt, nào có dáng vẻ sinh bệnh.
Tư Mã Uẩn cũng không hiểu được, nàng ấy lắc đầu.
Tư Mã Cảnh Chi lại nhỏ giọng nói: "Có phải Tinh Diêu có bệnh gì không, không thể nói với chúng ta nên mới mời Lý đại phu tới?"
Mí mắt Tư Mã Uẩn giật mạnh, chồn nhỏ được nàng ấy ôm trong lòng suýt nữa bị nàng ấy bứt một nhúm lông. Nàng ấy liếc mắt nhìn Tư Mã Cảnh Chi, tức giận nói: "Huynh đừng nói hươu nói vượn." Tư Mã Cảnh Chi than thở một hơi, hắn lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đoán đúng. Hắn cúi đầu, cảm xúc dần uể oải, hắn nói: "Nếu Tinh Diêu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Có phải chúng ta nên ra ngoài mời đại phu không?"
Tư Mã Uẩn nghe Tư Mã Cảnh Chi nói mãi đến phát cáu, nàng ấy đẩy Tư Mã Cảnh Chi, vừa định bảo hắn câm miệng, đã nghe âm thanh kẽo kẹt vang lên, cửa mở ra. Lý đại phu và Ân Tinh Diêu đi ra từ trong phòng. Lý đại phu còn chắp tay nói với Ân Tinh Diêu: "Lý mỗ đã được lợi nhiều, đa tạ Ân cô nương chỉ điểm."
"Ta đưa Lý đại phu trở về nhé." Con ngươi Tư Mã Cảnh Chi đảo vòng.
Tư Mã Uẩn không để ý hắn mà chỉ kinh ngạc nhìn Ân Tinh Diêu. Đợi cho hai người kia rời đi, nàng ấy mới bước nhanh đến bên cạnh Ân Tinh Diêu, nắm tay nàng, mang theo mấy phần kích động nói: "Lúc trước ta gặp tỷ ở bên ngoài, thân thể tỷ chịu trọng thương, có phải đến bây giờ vẫn chưa trị tốt không? Tỷ cần thứ gì?"
"Sao?" Ân Tinh Diêu có chút không rõ, nàng nhìn Tư Mã Uẩn, trầm tư một lát nói, "Cần một gốc huyết linh chi lâu năm."
Tư Mã Uẩn lập tức mừng rỡ, nàng ấy luôn miệng đáp: "Được."
Thường Hoằng không biết Tư Mã Cảnh Chi đã tiễn người đi, hắn vào phủ thứ sử, đương nhiên trực tiếp đi gặp Tư Mã Hưu. Hắn vòng một vòng lớn, cuối cùng mới nói đến chuyện Lý đại phu. Tư Mã Hưu sửng sốt, hoàn toàn không biết chuyện Tư Mã Cảnh Chi bị bệnh, ông ta híp mắt trầm tư một hồi, gọi gã sai vặt đến hỏi, mới biết Lý đại phu đã được Tư Mã Cảnh Chi đưa về.
Thường Hoằng thở phào nhẹ nhõm, không định nán lâu ở Tư Mã gia, vừa chắp tay định cáo từ.
"Thường đô úy, xin dừng bước." Tư Mã Hưu bỗng nhiên mở miệng gọi Thường Hoằng.
Thường Hoằng xoay người, khó hiểu nhìn Tư Mã Hưu.
Tư Mã Hưu trầm giọng nói: "Nghe nói Thường gia muốn xuống tay với người ở Tuyết Viên?"
Trong lòng Thường Hoằng cả kinh, hắn thản nhiên nói: "Tin đồn mà thôi."
Tư Mã Hưu gật đầu, lại nói: "Nếu vậy thì tốt." Ông ta nhìn Thường Hoằng, lại nói tiếp, "Thánh thượng nam tuần, nghe nói đã tới Thái Sơn, sau đó không lâu sẽ đến Dương châu. Ngày thường có những việc xảy ra cũng đã xảy ra, nhưng nếu dây đến trước mặt thiên tử, thì lại không giống."
Thường Hoằng hiểu được đây là Tư Mã Hưu đang cảnh cáo. Vốn hắn cũng không muốn gây chuyện, nhưng mấy vị trong nhà kia, nghĩ cũng đau đầu. Hắn lại hy vọng Trịnh Minh Hồng nắm ở trên giường lâu một chút. Hắn chắp tay với Tư Mã Hưu nói: "Đã quấy rầy nhiều, tại hạ có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước."
Tư Mã Hưu nhìn bóng dáng Thường Hoằng rời đi, lắc đầu.
Ở Bảo Hòa Đường, Lý đại phu vừa trở về đã bị người Trịnh gia mời đi, ông ta cũng không khước từ, lại còn nghiêm túc bắt mạch cho Trịnh Minh Hồng.
Vốn ông ta không có biện pháp chữa trị đối với vu cổ, nhưng sau khi nghe Ân Tinh Diêu nói, ông ta liền có chút manh mối. Cũng không nói gì với người của Trịnh gia, cầm giấy bút soàn soạt viết xuống phương thuốc, thảo dược là những loại thường gặp, nhưng số lượng rất lớn.
Ông ta híp mắt nói: "Đây vẫn cần Bảo Hòa Đường giã thuốc phối thuốc, điều chế thuốc viên, đến lúc đó Trịnh gia các người sai người tới lấy là được."
Lúc này không ai có thể chữa cho Trịnh Minh Hồng, người Trịnh gia hận không thể cúng bái ông ta, sao có thể không đồng ý?
Chiêu Dương công chúa cố ý im lặng một lát, đợi đến lúc Tạ Phù Sơ nhướng mày định hỏi lại, nàng mới nhoẻn miệng cười nói: "Sợ nàng không muốn cho."
"Ta nào có không muốn?" Tạ Phù Sơ cười nói, nàng nâng cằm ra vẻ trầm tư một hồi, lại nói, "Ta sẽ bảo Ỷ Ngọc đi chuẩn bị, điểm tâm ngọt, viên đường, mứt quả,... Tăng thêm những thứ đó có đủ không?"
"Nàng —--" Chiêu Dương công chúa liếc mắt nhìn Tạ Phù Sơ, nàng ngồi thẳng người, bất mãn nói, "Không đủ."
Tạ Phù Sơ bừng tỉnh đại ngộ nói: "Vậy lại tăng thêm chút ngọt."
Chiêu Dương công chúa nghe vậy vươn tay bắt lấy ống tay áo Tạ Phù Sơ, kéo nàng ấy tới sát mình, nàng khẽ cười nói: "Nhưng vạn vật trên thế gian này, nào có vị ngọt của nàng?" Môi nàng lướt qua gò má Tạ Phù Sơ, cuối cùng lại quay về trên môi nàng ấy, nhẹ nhàng hôn lên một chút. Ánh mắt nàng u trầm, nàng muốn nhiều hơn nữa, nhưng hiển nhiên, bây giờ không phải lúc.
Việc này không phải chỉ trong một ngày, Tạ Phù Sơ chỉ mong ổn thỏa, không muốn giữa đường xuất hiện sự cố gì. Nơi đây không cho phép bất kỳ ai đến quấy rầy, chỉ chừa lại hai đại nha hoàn Ỷ Ngọc và Dao Cầm hầu hạ. Dương Khánh bên kia Tạ Phù Sơ đã dặn dò kỹ. Mặc kệ khách nhân nào cũng đều chặn ngoài cửa, nếu tự tiện xông vào, vậy cũng không cần khách khí.
Ngâm thuốc và châm kim đồng thời, đau đớn hơn trước đây nhiều. Ngồi vào trong thùng gỗ, Chiêu Dương công chúa liền cắn môi dưới, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tạ Phù Sơ vô cùng không đành lòng, nhưng biết việc này không thể ngừng lại như thế. Châm đầu tiên của nàng vững vàng hạ xuống, trông thấy vẻ mặt thống khổ của Chiêu Dương công chúa trong hơi nước mông lung, cũng không khỏi đỏ hốc mắt. Ỷ Ngọc và Dao Cầm bận trong bận ngoài, thay nước đổi dược đều cần bọn họ giúp đỡ. Gần hai canh giờ, trận tra tấn thống khổ này mới xem như chấm dứt, nhưng chỉ là hôm nay mà thôi.
Tạ Phù Sơ ôm người về trên tháp, quấn vào trong ổ chăn. Nàng nâng tay vuốt ve đôi môi trắng bệch của Chiêu Dương, thấp giọng nói: "Sẽ không có việc gì." Nếu trước đây thong thả tích lũy giá trị nghĩa hiệp, hiện tại nàng lại có thêm mấy phần gấp gáp. Trước kia cảm thấy sinh tử của Chiêu Dương công chúa đều có thể lợi dụng, nhưng hiện giờ, nàng không muốn nhìn thấy Chiêu Dương công chúa gặp chuyện không may. Đây là người nàng để trong lòng. Tuy rằng đây là một cuộc hôn nhân hoang đường, nhưng kết cục cuối cùng cũng không hoang đường, lại có chút tốt đẹp.
Người trong Tuyết Viên bận rộn vô cùng, bên ngoài Tư Mã Uẩn nhờ Vương gia, cũng liên hệ được một thương nhân nhiều thế hệ buôn bán dược thảo. Nhưng Tư Mã Uẩn không biết, trong đó còn có Chung Giang Nhiên động tay vào. Nhà kia trông bề ngoài không có quan hệ gì với Chung gia, nhưng trên thực tế hết thảy đều nghe theo Chung gia. Vốn quản gia nhà kia định đưa đồ đến Bảo Hòa Đường, nhưng hiện tại Chung Giang Nhiên cũng tự mình đưa đến Tuyết Viên, còn muốn gặp mặt chủ tử Tuyết Viên. Hắn vờ như không biết Tuyết Viên chỉ có hai cô nương, mở miệng thì là "Cầu kiến Nguyên lang quân", Dương Khánh liếc mắt nhìn hắn, thanh toán bạc cho những thứ ấy, liền đuổi Chung Giang Nhiên đi.
Chung Giang Nhiên cũng không nóng lòng, ôn hòa cười, chắp tay, để lại một câu: "Ngày khác lại đến thăm." Nói xong liền mang theo gã sai vặt rời khỏi.
"Những dược liệu này làm sao bây giờ?" Người bên dưới chỉ vào những thứ ấy nói.
Dương Khánh nhìn cũng không nhìn, chỉ nói: "Đưa đến Bảo Hòa Đường đi, đại phu bên đó sẽ nghiệm hóa." Trực tiếp đưa những thứ này đến Tuyết Viên, tiểu tử này có ý bất lương. Còn nữa, tin tức từ phủ thứ sử đưa tới đã nói không phải là Chung gia. Đọc truyện tại # ТRUМTR UYEИ.V Л #
Chung Giang Nhiên rời Tuyết Viên bèn đi tìm đám người Trịnh Minh Hồng.
Một thiếu niên trong đó hưng phấn nói: "Thế nào? Có thấy người không?"
Chung Giang Nhiên lắc đầu, nở nụ cười nói: "Nào có nhanh như vậy."
Thiếu niên kia bĩu môi, trên mặt có chút thất vọng. Hắn ta nhìn sang Trịnh Minh Hồng đang thất thần, đẩy vai nói: "Hồng ca, sao lại không tập trung thế? Có phải sinh bệnh hay không?"
Hắn chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ Trịnh Minh Hồng bỗng nhiên nổi cáu. Trịnh Minh Hồng tức giận nói: "Ai sinh bệnh? Đại gia ta rất tốt." Hắn đạp thiếu niên vừa nói chuyện kia, vẫn còn cảm thấy chưa hết giận.
Giọng nói hắn có chút khàn khàn, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt đầy quầng thâm, thấy thế nào cũng là dáng vẻ không đủ tinh thần. Thiếu niên tự dưng bị mắng kia cũng không phục, nhưng lại không dám khiêu chiến quyền uy Trịnh Minh Hồng, chỉ lén lầu bầu hai tiếng rồi câm miệng.
Quả thật Trịnh Minh Hồng sinh bệnh, lại còn là một loại bệnh khó mở miệng. Hắn tìm người thử qua rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là kết quả giống nhau. Ngoại trừ gã sai vặt nhà mình, hắn cũng không nhắc tới với người ngoài. Sau khi đá thiếu niên kia, hắn đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, ngồi xuống uống rượu giải sầu. Rượu vừa uống vào, sau ba chén, hắn đột nhiên ho khan, còn hộc ra một khối máu đỏ lẫn đen. Trước mắt Trịnh Minh Hồng tối sầm, hắn hô: "Sao lại thế này? Có độc?" Trong đầu hắn ong ong, vốn không thể nghe rõ giọng nói của bản thân.
Đám hoàn khố kia đã gặp qua cảnh này bao giờ? Có kẻ bị dọa thảm, trực tiếp chuồn ra cửa sau, có kẻ luống cuống tay chân, không biết phải làm gì. Vẫn là Chung Giang Nhiên trầm ổn hơn chút, đứng ra nói: "Trước hết đưa Hồng ca đến y quán nhà ta đi." Chung gia buôn bán thảo dược, đương nhiên cũng có y quán. Chung gia vốn lấy y đạo gia truyền, nhưng tới tổ phụ của hắn liền đứt, chỉ toàn tâm đặt vào việc buôn bán. Bọn họ ba chân bốn cẳng đưa Trịnh Minh Hồng tới y quán Chung gia, lại chen hàng vào, nào nghĩ đến đại phu tọa chẩn vuốt chòm râu, lắc đầu nói: "Nguyên nhân bệnh không rõ."
Người hầu của Trịnh Minh Hồng đều là mấy kẻ kiêu ngạo ngang ngược trong mắt không có lễ pháp, nghe được lời của lão đại phu đã muốn nổi giận. Nhưng nhìn Chung Giang Nhiên bên cạnh, vẫn nhịn xuống. Bọn họ mồm năm miệng mười nói chuyện, cuối cùng quyết định đưa Trịnh Minh Hồng về Trịnh gia trước.
Trịnh Minh Hồng là bảo bối ở Trịnh gia, ai ai cũng đều nuông chiều hắn. Hắn vừa xảy ra chuyện, ngay cả lão thái thái cũng bị kinh động, ngồi ở đầu giường gào khóc. Bọn hạ nhân nhanh chóng truyền tin cho Trịnh Cương và Trịnh Nhu, đến khi đoàn người cuồn cuộn đến, còn mang theo không ít đại phu.
"Trước lúc ra ngoài vẫn còn tốt, sao lại xảy ra chuyện này?" Thường Hoằng đi đến cùng Trịnh Nhu, hắn coi như có chút lý trí, không kêu gào với người Trịnh gia. Hắn nhíu đầu mày, bất mãn hỏi.
Gã sai vặt đi theo Trịnh Minh Hồng cũng sợ bản thân bị liên lụy, vội nói: "Công tử uống mấy chén rượu thì thành thế này, bọn thuộc hạ cũng không biết."
"Các ngươi sao lại dung túng để đệ ấy uống rượu? Chủ tử gặp chuyện không may, các ngươi cũng có trách nhiệm! Kéo ra ngoài phạt trượng!" Giọng nói sắc nhọn của Trịnh Nhu vang lên, nàng ta trách tội mấy gã sai vặt xong, lại giục đại phu đến, hỏi, "Hồng Ca Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có manh mối gì không?"
"Im lặng hết cho ta!" Trịnh Cương gầm lên một tiếng, lúc này Trịnh Nhu mới ngậm miệng.
Lão đại phu híp mắt bắt mạch, sau hồi lâu lắc đầu thở dài một hơi, quay sang nói với người bên cạnh: "Để những người khác đến xem đi." Hắn cũng không nhìn ra nguyên do. Mấy đại phu thay nhau ra trận, cũng chưa nói chuyện. Không khí trong phòng càng ngày càng trầm trọng, ngay cả tiếng kêu khóc cũng bị đè nén dưới bầu không khí áp lực kia.
"Con ta thế nào?" Trịnh Cương hỏi.
Lão đại phu kia chắp tay nói: "Lệnh lang có lẽ đã dính phải bệnh không sạch sẽ. Lão phu khai một phương thuốc trước, cụ thể thế nào cũng không thể nói rõ." Nói xong còn thở dài một hơi, nhìn Trịnh Minh Hồng đầy tiếc nuối.
"Làm phiền." Trịnh Cương trầm giọng nói.
Còn có thể là bệnh không sạch sẽ gì? Trịnh Cương rất nhanh đã hiểu được, ông ta chắp tay với lão đại phu, đưa người ra ngoài. Đến khi nhóm người đều đã rời khỏi, ông ta mới quát lớn với người trong phòng: "Đều là các ngươi ngày thường nuông chiều nó quá, khi nam bá nữ uống hoa tửu khắp nơi, bây giờ tốt rồi."
Trịnh Nhu sắc mặt âm trầm nói: "Đều do những nữ nhân đó câu dẫn Hồng Ca Nhi."
"Ngươi câm miệng cho ta!" Trịnh Cương phẩy tay áo, trừng mắt nhìn Trịnh Nhu rồi xoay người rời đi.
Vốn tưởng đại phu tìm ra được nguyên nhân bệnh, rất nhanh sẽ khá hơn. Nào nghĩ đến một lúc lâu sau, trong phòng Trịnh Minh Hồng lại phát ra một tiếng gào thê thảm, hắn quơ quào khắp nơi, đừng nói là trên người, ngay cả trên mặt cũng để lại vết cào. Nhóm sai vặt trông thấy Trịnh Minh Hồng thì hoảng sợ, cùng lúc đè hắn lại, lại đi thỉnh người làm chủ. Bọn họ thử đút thuốc, nhưng vẫn không có tác dụng gì. Người Trịnh gia sao có thể để Trịnh Minh Hồng như thế, chạy khắp nơi mời đại phu. Nhưng đại phu đến đây đều lắc đầu, từ chối bó tay, rồi vội vội vàng vàng rời khỏi nơi này.
"Một đám phế vật!" Trịnh Nhu lớn tiếng mắng, đến khi quay đầu nhìn Trịnh Minh Hồng trên giường, lại rơi lệ không thôi.
Thường Hoằng nhìn gã sai vặt hỏi: "Đại phu trong thành đều đã mời hết chưa?"
Gã sai vặt nhanh chóng nói: "Đều đã mời." Dừng một chút lại nói, "Không đúng, còn Lý đại phu ở Bảo Hòa Đường."
"Vậy nhanh đi!" Trịnh Nhu quát.
Gã sai vặt gấp giọng nói: "Buổi sáng Lý đại phu đã được người phủ thứ sử mời đi rồi, nói là thân thể công tử trong phủ không khỏe."
Phủ thứ sử không giống những nơi khác. Nếu là ở một nhà bách tính bình thường còn có thể cướp người về, nhưng đây là Tư Mã gia —--- trong mắt Trịnh Nhu dâng lên một vẻ cuồng nhiệt, nàng ta thầm nghĩ, đại phu ngay cả Tư Mã gia cũng mời tới, có lẽ là y thuật bất phàm. Nàng ta trừng mắt nhìn Thường Hoằng, thúc giục: "Lang quân, lúc này chỉ có thể là chàng đi. Hồng Ca Nhi còn trẻ, không thể xảy ra chuyện được!"
Mối quan hệ giữa Thường Hoằng và Tư Mã Hưu cũng không tốt lắm, ngày thường có thể miễn gặp thì sẽ không giao tiếp. Nghe người bị Tư Mã Hưu mời đi, trong lòng hắn có dự cảm không rõ. Quả nhiên, Trịnh Nhu nghe thấy liền bảo hắn qua đó. Hắn nhíu mày, có chút khó xử nói: "Tư Mã gia chưa chắc chịu thả người."
"Ta mặc kệ!" Trịnh Nhu cố chấp nói, nàng ta lau nước mắt, "Ta chỉ có một đệ đệ là Hồng Ca Nhi, ta không thể trơ mắt nhìn nó gặp chuyện không may. Nếu chàng không đi, ta tự mình đến Tư Mã gia một chuyến, dù sao ta cũng phải đem Lý đại phu kia về đây."
Tính tình của Trịnh Nhu Thường Hoằng vô cùng rõ ràng, hắn thở dài một hơi nói: "Nàng ở lại Trịnh gia đi, ta đi một chuyến qua đó."
Lý đại phu ở Bảo Hòa Đường là được Tư Mã Cảnh Chi dùng danh nghĩa phủ thứ sử mời tới, mà người chân chính muốn mời Lý đại phu lại là Ân Tinh Diêu.
"Muội muội, Tinh Diêu là muốn làm gì vậy?" Tư Mã Cảnh Chi phe phẩy cây quạt, nào có dáng vẻ sinh bệnh.
Tư Mã Uẩn cũng không hiểu được, nàng ấy lắc đầu.
Tư Mã Cảnh Chi lại nhỏ giọng nói: "Có phải Tinh Diêu có bệnh gì không, không thể nói với chúng ta nên mới mời Lý đại phu tới?"
Mí mắt Tư Mã Uẩn giật mạnh, chồn nhỏ được nàng ấy ôm trong lòng suýt nữa bị nàng ấy bứt một nhúm lông. Nàng ấy liếc mắt nhìn Tư Mã Cảnh Chi, tức giận nói: "Huynh đừng nói hươu nói vượn." Tư Mã Cảnh Chi than thở một hơi, hắn lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đoán đúng. Hắn cúi đầu, cảm xúc dần uể oải, hắn nói: "Nếu Tinh Diêu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Có phải chúng ta nên ra ngoài mời đại phu không?"
Tư Mã Uẩn nghe Tư Mã Cảnh Chi nói mãi đến phát cáu, nàng ấy đẩy Tư Mã Cảnh Chi, vừa định bảo hắn câm miệng, đã nghe âm thanh kẽo kẹt vang lên, cửa mở ra. Lý đại phu và Ân Tinh Diêu đi ra từ trong phòng. Lý đại phu còn chắp tay nói với Ân Tinh Diêu: "Lý mỗ đã được lợi nhiều, đa tạ Ân cô nương chỉ điểm."
"Ta đưa Lý đại phu trở về nhé." Con ngươi Tư Mã Cảnh Chi đảo vòng.
Tư Mã Uẩn không để ý hắn mà chỉ kinh ngạc nhìn Ân Tinh Diêu. Đợi cho hai người kia rời đi, nàng ấy mới bước nhanh đến bên cạnh Ân Tinh Diêu, nắm tay nàng, mang theo mấy phần kích động nói: "Lúc trước ta gặp tỷ ở bên ngoài, thân thể tỷ chịu trọng thương, có phải đến bây giờ vẫn chưa trị tốt không? Tỷ cần thứ gì?"
"Sao?" Ân Tinh Diêu có chút không rõ, nàng nhìn Tư Mã Uẩn, trầm tư một lát nói, "Cần một gốc huyết linh chi lâu năm."
Tư Mã Uẩn lập tức mừng rỡ, nàng ấy luôn miệng đáp: "Được."
Thường Hoằng không biết Tư Mã Cảnh Chi đã tiễn người đi, hắn vào phủ thứ sử, đương nhiên trực tiếp đi gặp Tư Mã Hưu. Hắn vòng một vòng lớn, cuối cùng mới nói đến chuyện Lý đại phu. Tư Mã Hưu sửng sốt, hoàn toàn không biết chuyện Tư Mã Cảnh Chi bị bệnh, ông ta híp mắt trầm tư một hồi, gọi gã sai vặt đến hỏi, mới biết Lý đại phu đã được Tư Mã Cảnh Chi đưa về.
Thường Hoằng thở phào nhẹ nhõm, không định nán lâu ở Tư Mã gia, vừa chắp tay định cáo từ.
"Thường đô úy, xin dừng bước." Tư Mã Hưu bỗng nhiên mở miệng gọi Thường Hoằng.
Thường Hoằng xoay người, khó hiểu nhìn Tư Mã Hưu.
Tư Mã Hưu trầm giọng nói: "Nghe nói Thường gia muốn xuống tay với người ở Tuyết Viên?"
Trong lòng Thường Hoằng cả kinh, hắn thản nhiên nói: "Tin đồn mà thôi."
Tư Mã Hưu gật đầu, lại nói: "Nếu vậy thì tốt." Ông ta nhìn Thường Hoằng, lại nói tiếp, "Thánh thượng nam tuần, nghe nói đã tới Thái Sơn, sau đó không lâu sẽ đến Dương châu. Ngày thường có những việc xảy ra cũng đã xảy ra, nhưng nếu dây đến trước mặt thiên tử, thì lại không giống."
Thường Hoằng hiểu được đây là Tư Mã Hưu đang cảnh cáo. Vốn hắn cũng không muốn gây chuyện, nhưng mấy vị trong nhà kia, nghĩ cũng đau đầu. Hắn lại hy vọng Trịnh Minh Hồng nắm ở trên giường lâu một chút. Hắn chắp tay với Tư Mã Hưu nói: "Đã quấy rầy nhiều, tại hạ có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước."
Tư Mã Hưu nhìn bóng dáng Thường Hoằng rời đi, lắc đầu.
Ở Bảo Hòa Đường, Lý đại phu vừa trở về đã bị người Trịnh gia mời đi, ông ta cũng không khước từ, lại còn nghiêm túc bắt mạch cho Trịnh Minh Hồng.
Vốn ông ta không có biện pháp chữa trị đối với vu cổ, nhưng sau khi nghe Ân Tinh Diêu nói, ông ta liền có chút manh mối. Cũng không nói gì với người của Trịnh gia, cầm giấy bút soàn soạt viết xuống phương thuốc, thảo dược là những loại thường gặp, nhưng số lượng rất lớn.
Ông ta híp mắt nói: "Đây vẫn cần Bảo Hòa Đường giã thuốc phối thuốc, điều chế thuốc viên, đến lúc đó Trịnh gia các người sai người tới lấy là được."
Lúc này không ai có thể chữa cho Trịnh Minh Hồng, người Trịnh gia hận không thể cúng bái ông ta, sao có thể không đồng ý?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.