Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh
Chương 45: [Phượng phi] Hôn nhẹ
Dã Toán Tiêu Dao
31/03/2022
Yến hội xảy ra chuyện thế này, sắc mặt đại công chúa cũng có chút khó coi.
Tuy rằng tam hoàng tử không gióng trống khua chiêng tỏ vẻ với người khác, nhưng rất nhiều người đều hiểu được, hài tử này tám phần là của tam hoàng tử.
Sau khi đại phu châm cho Tạ Phù Phong mấy châm bèn vuốt chòm râu lắc đầu.
Tuy rằng Lý Lệnh Thần vô cùng tức giận, nhưng không thể phát hỏa với người của đại công chúa ở địa bàn của nàng ta.
"Ôi chao, đây là có chuyện gì thế?" Đại phò mã Vương Dương Minh âm dương quái khí* hỏi, hắn liếc mắt nhìn đại công chúa, lại nói, "Phong thủy nơi này không tốt lắm, sao cứ luôn xảy ra chuyện?" Tình cảm giữa hắn và đại công chúa cũng không tốt, phu thê hai người vẫn không quan tâm gì nhau. Nhưng đại công chúa có chút bá đạo, không cho phép thiếp thất của hắn có thai. Lúc trước cũng là ở nơi này, trực tiếp làm mất hài tử.
*Âm dương quái khí: kỳ quái, quái gở.
"Phò mã!" Đại công chúa cao giọng, sắc mặt không lo lắng.
Vương Dương Minh chậc chậc hai tiếng, phe phẩy cây quạt đi tới bên cạnh Lý Lệnh Thần.
Tạ Phù Phong hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt.
Lý Lệnh Thần nhìn vết máu trên người nàng ta, vẻ mặt càng ngày càng khó coi. Hắn kìm nén tức giận, hỏi nha hoàn của Tạ Phù Phong: "Sao lại thế này! Đang yên đanh lành sao lại ngã?!"
Nha hoàn kia trộm liếc mắt sang Tạ Phù Sơ.
"Hỏi ngươi đó, ngươi nhìn Bảo Hòa quận chúa làm gì?" Vương Dương Minh gian xảo hỏi. Trong phút chốc tất cả tầm mắt đều đổ dồn vào Tạ Phù Sơ. Tạ Phù Sơ lại trấn định tự nhiên, nhưng sắc mặt Chiêu Dương công chúa phút chốc trầm xuống, nàng liếc mắt nhìn Vương Dương Minh, trầm giọng nói: "Đại phò mã, ngài không nói lời nào cũng không ai nghĩ ngài câm điếc." Lời của nàng không chút khách khí.
"Chiêu Dương làm sao thế?" Tuy rằng đại công chúa và phò mã tình cảm không hòa thuận, nhưng phò mã cũng tương đương với thể diện của nàng ta, lúc này nàng ta không vui lên tiếng.
Chiêu Dương công chúa như cười như không nhìn đại công chúa, mở miệng nói: "Ta còn tưởng tỷ tỷ càng thích câm điếc đấy."
"Muội —--" Gân xanh trên trán đại công chúa giật giật, cũng may nhị công chúa bên cạnh giữ tay nàng ta lại, ra hiệu nàng ta chớ có lên tiếng.
"Nói, sao lại thế này?" Lý Lệnh Thần cất cao giọng.
Nha hoàn kia quỳ ầm một tiếng nói: "Phu, phu nhân xảy ra tranh chấp với Bảo Hòa quận chúa, sau đó, sau đó thì thành như vậy." Nàng ta không dám kể lại quá kỹ càng, chỉ lướt qua mơ hồ. Nàng ta như cố ý vô tình liếc mắt nhìn sang Tạ Phù Sơ, cơ thể lại run lên bần bật. Người trong kinh đã sớm biết quan hệ giữa Tạ Phù Sơ và Tạ Phù Phong không tốt, nha hoàn vừa nói như vậy, trong lòng những người ở đây nhất thời hiện lên suy đoán không tốt, cho là Tạ Phù Sơ động thủ. Bọn họ trộm liếc mắt nhìn sang Tạ Phù Sơ, vẻ mặt có chút kỳ quái.
"Vì sao lại xảy ra tranh chấp? Sau khi tranh chấp thì sao? Ai động thủ trước?" Chiêu Dương công chúa thản nhiên hỏi.
Nha hoàn nào dám nói. Chỉ có thể liên tục dập đầu rơi lệ.
Tạ Phù Sơ khẽ hừ một tiếng, lười biếng nói: "Là tự nàng ta muốn đánh nhau, bị vấp ngã, cũng không thể trách ta."
"Lời của ngươi chỉ là lời nói từ một phía." Lý Lệnh Thần âm trầm nhìn Tạ Phù Sơ.
Chiêu Dương công chúa hờ hững sửa lại vạt áo, chậm rãi nói: "Vậy nha hoàn kia cũng chỉ là lời nói một phía."
"Chiêu Dương, ngươi đây là có ý tứ gì?" Lý Lệnh Thần nhíu mày nói.
Chiêu Dương công chúa cười giễu một tiếng nói: "Tam ca, huynh cho rằng Tạ Phù Phong là hoàng phi của huynh? Tạ Phù Phong là thân phận gì? Phù Sơ lại là thân phận gì? Nàng ta động đến Phù Sơ, có phải là đã xem nhẹ mạng sống của mình hay không?" Chiêu Dương công chúa cười nhìn Lý Lệnh Thần, trong mắt lại lạnh như băng.
Lý Lệnh Thần rùng mình, hắn trầm giọng nói: "Nàng ấy là người trong phủ ta, trong bụng nàng ấy còn có hài tử!" Lúc nói xong hai chữ cuối cùng, Lý Lệnh Thần cắn chặt răng, lộ vẻ oán hận.
Chiêu Dương công chúa cười giễu một tiếng nói: "Người gì? Thậm chí còn không được xem là thiếp. Tam ca đa tình như vậy, một đám cô nương trong phủ đều rất săn sóc?"
Lý Lệnh Thần bị nàng nói gương mặt thoạt đỏ thoạt trắng, nắm chặt nắm tay, khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Chiêu Dương công chúa còn ngại chưa đủ, lại nói tiếp: "Xem bụng của nàng ta, rõ ràng đã mang thai một khoảng thời gian, nhưng nếu ta nhớ không lầm, không lâu trước đây nàng ta vẫn còn là thê tử của Tạ nhị lang nhỉ? Tam ca huynh muốn nuôi con cho người khác chúng ta cũng đâu nói gì. Nhưng không rõ ràng làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất như vậy cũng không phải chuyện nhỏ. Chẳng lẽ tam ca huynh muốn để cho hoàng thất hổ thẹn sao?"
Đang ở trước mặt mọi người, Lý Lệnh Thần nào có thể thừa nhận hắn và Tạ Phù Phong tư thông? Sự thật là một chuyện, ngoài mặt lại là một chuyện khác. Hắn trừng mắt nhìn Chiêu Dương công chúa, phun từ trong kẽ răng ra một câu: "Ta thật không biết hoàng muội có thể tranh luận giỏi như thế."
Chiêu Dương cười khẽ một tiếng, lãnh đạm đáp: "Đa tạ tam ca khích lệ."
Lý Lệnh Thần sao còn có thể nán lại ở phủ đại công chúa? Hắn phẩy mạnh tay áo một cái, ngay cả Tạ Phù Phong cũng không quan tâm, lập tức xoay người rời đi.
"Huynh muội với nhau, muội hà tất như thế?" Nhị công chúa thở dài một hơi.
Chiêu Dương công chúa chậm rãi nói: "Hắn cũng không xem ta là muội muội." Nói xong, che miệng ho nhẹ một tiếng, nàng nói, "Thân thể ta không khỏe, hồi phủ cùng Phù Sơ trước."
Đại công chúa khẽ hừ một tiếng, tùy ý phất tay áo. Yến hội náo loạn như vậy, xem như xong rồi. "Ta lại hy vọng muội ấy giống như mọi người, không ra cửa phủ." Đến khi Chiêu Dương công chúa rời khỏi, đại công chúa mới cắn răng nói. Nàng ta liếc sang Tạ Phù Phong trên tháp, trong mắt đầy chán ghét, nói, "Người đâu, mang nàng ta về phủ tam hoàng tử đi!" Nữ nhân này thật sự là mầm tai họa. Nếu nàng ta là thiên kim Hầu phủ thì cũng thôi, vậy mà lại là đồ giả, sau khi gây ra đủ loại sự tình còn gả cho Tạ nhị lang. "Cũng không biết thanh danh lúc trước của nàng ta làm sao mà có." Đại công chúa trầm giọng nói.
Nhị công chúa khinh thường nói: "A tỷ, tỷ quên rồi sao, tài danh của nàng ta cũng là trộm mà có."
Đại công chúa hừ một tiếng, lại nói: "Chiêu Dương và Bảo Hòa quận chúa sao lại thế này?"
Nhị công chúa lắc đầu, bất mãn nói: "Lại coi trọng hơn tỷ muội ruột chúng ta."
Đại công chúa cười lạnh nói: "Muội vẫn còn xem Chiêu Dương là tỷ muội sao? Trong mắt muội ấy chỉ có thái tử và tứ ca."
Nhị công chúa: "..." Nói vậy cũng không sai.
Trên đường trở về, Tạ Phù Sơ vẫn mỉm cười.
Thật ra nàng không định cố ý nhắm vào Tạ Phù Phong, không ngờ Tạ Phù Phong không chịu nổi kích thích như vậy, còn muốn động thủ với nàng. Tất cả chuyện vừa phát sinh đều có thể nói là nàng ta gieo gió gặt bão.
"Nàng đang cười gì thế?" Chiêu Dương công chúa nâng cằm nhìn Tạ Phù Sơ, mỉm cười nói.
Tạ Phù Sơ nghe vậy ngồi thẳng người, nàng che miệng ho nhẹ một tiếng nói: "Quan điểm của ta và tam hoàng tử giống nhau, không ngờ công chúa nàng có thể tranh luận giỏi như thế."
Chiêu Dương công chúa hừ một tiếng, sóng mắt lưu chuyển, nàng nói: "Vậy nàng còn không bày tỏ?" Với thân phận của nàng, vốn không cần tranh biện với người khác. Nàng và Lý Lệnh Thần không thân cận, nhưng cũng không đến mức sẽ kích thích hắn trước mặt. Có thể tranh luận giỏi đơn giản là muốn bảo vệ người bên cạnh thôi. Người của nàng, sao có thể bị người ngoài khi dễ?
"Bày tỏ thế nào?" Đôi con ngươi Tạ Phù Sơ đảo quanh, vờ như nghe không hiểu.
"Vậy phải xem nàng." Chiêu Dương công chúa chậm rãi nói.
Tạ Phù Sơ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, nàng nói: "Ta hiểu rồi, bồn thuốc hôm nay tăng thêm lượng thuốc."
"Nàng —--" Chiêu Dương công chúa ra vẻ tức giận, giơ tay lên làm như muốn đánh Tạ Phù Sơ.
Tạ Phù Sơ nhanh tay lẹ mắt, nàng nắm lấy tay Chiêu Dương công chúa, kéo nàng ấy vào trong lòng mình. Nàng kề sát bên tai Chiêu Dương công chúa, khẽ "à" một tiếng, dịu dàng nói: "Vậy nàng thay ta cảm tạ Lệnh Nghi." Chính nàng lại không biết tư thế này ái muội bao nhiêu, chỉ biết trong lòng tràn đầy vui vẻ. Nếu cuộc sống có thể kéo dài thế này, thật ra cũng không tệ. Rất nhiều thứ đối với nàng mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm, cũng không cưỡng cầu. Nhưng hiện tại tất cả những thứ ấy đều là Chiêu Dương công chúa cấp cho.
Sắc mặt Chiêu Dương công chúa ửng đỏ, nàng chỉ cảm thấy nơi bị luồng khí lướt qua có một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, hơi nóng từng chút xâm nhập vào lòng. Nàng ngừng thở, quay đầu nhìn Tạ Phù Sơ, ánh mắt lấp lánh. "Lệnh Nghi nói, nàng phải tự mình đến biểu đạt lòng biết ơn."
Nếu có một tấm gương ở trước mặt, sắc mặt bản thân tất nhiên vô cùng đỏ. Tạ Phù Sơ đã nhận ra điểm ấy, không quay đầu đi che giấu vẻ mặt mình, lại còn liếm môi như vừa uống rượu, mang theo ba phần hưng phấn, nàng cười hỏi: "Vậy Lệnh Nghi muốn gì?"
Chiêu Dương công chúa khẽ nhíu mày, như đang suy xét.
Đột nhiên, xe ngựa xóc nảy một hồi.
Một tiếng "hu" vang lên, xe ngựa rẽ vào cửa hông phủ công chúa.
Tình ý kiều diễm trong xe lại bị xóc nảy bất thình lình cắt ngang.
Tạ Phù Sơ che miệng ho khan một tiếng, nàng ngồi thẳng người nhìn không chớp mắt.
Chiêu Dương công chúa rũ mặt, thần sắc dần khôi phục như thường. Nàng vươn tay xốc mành xe ngựa lên, như muốn nói điều gì, nhưng gió lạnh phả vào mặt, nàng lại thu hồi lời nói của mình lại.
"Công chúa, quận chúa, đã đến." Gã sai vặt đánh xe không biết đã xảy ra chuyện gì, cung kính nói.
"Ừ." Hồi lâu sau, trong xe ngựa mới truyền ra một giọng nói rất uy nghiêm.
Thân mình gã sai vặt run lên, không dám nói gì nữa.
Tạ Phù Sơ bước từ trong xe ra trước, nàng vươn tay về phía Chiêu Dương công chúa bên trong.
Động tác Chiêu Dương công chúa rất chậm, trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn gã sai vặt đánh xe. Gã sai vặt bị nàng liếc mắt nhìn có chút kinh hồn táng đảm, không biết bản thân đã làm gì khiến công chúa không vui.
"Gió lớn, bên ngoài lạnh, chúng ta quay về phòng đi." Tạ Phù Sơ vươn tay thắt chặt áo lông cho Chiêu Dương công chúa, dịu dàng cười nói.
Chiêu Dương công chúa "Ừ" một tiếng, nhoẻn miệng cười, nụ cười có chút xán lạn. Nàng trở tay nắm lấy tay Tạ Phù Sơ, tầm mắt vẫn nhìn sườn mặt Tạ Phù Sơ, chậm rãi theo nàng ấy đi về phía trước.
"Cẩn thận một chút, nhìn đường." Tạ Phù Sơ đỡ Chiêu Dương công chúa, liếc mắt nhìn sang trách.
Chiêu Dương công chúa ừ hai tiếng, không nói lời nào, chỉ cười.
Người hầu phía sau thấy hai người như thế, cố sức bước chậm lại.
Trời lất phất mưa phùn, phả vào mặt, cuốn theo mấy phần lạnh lẽo.
Vào trong phòng, bếp than đang cháy rực, vô cùng ấm áp. Tạ Phù Sơ giúp Chiêu Dương công chúa phủi mấy giọt nước trên xiêm y, híp mắt nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh."
Chiêu Dương công chúa không tập trung hừ một tiếng, nàng nhìn Tạ Phù Sơ không nói lời nào.
Tạ Phù Sơ suy nghĩ, kéo Chiêu Dương công chúa vào lòng, hôn lên gò má nàng ấy một cái. Lúc sau, nàng lại nhanh chóng xoay người, lấy tay che mặt, như muốn giấu đi sự lúng túng xấu hổ của mình.
Chiêu Dương công chúa chớp mắt nhìn, nàng thấp giọng nói: "Chưa đủ."
"Sao?" Tạ Phù Sơ xoay người nhìn Chiêu Dương công chúa.
Chiêu Dương công chúa kề đến gần Tạ Phù Sơ, giữa lúc nàng còn đang ngẩn ngơ, môi hôn lên môi nàng.
Tuy rằng tam hoàng tử không gióng trống khua chiêng tỏ vẻ với người khác, nhưng rất nhiều người đều hiểu được, hài tử này tám phần là của tam hoàng tử.
Sau khi đại phu châm cho Tạ Phù Phong mấy châm bèn vuốt chòm râu lắc đầu.
Tuy rằng Lý Lệnh Thần vô cùng tức giận, nhưng không thể phát hỏa với người của đại công chúa ở địa bàn của nàng ta.
"Ôi chao, đây là có chuyện gì thế?" Đại phò mã Vương Dương Minh âm dương quái khí* hỏi, hắn liếc mắt nhìn đại công chúa, lại nói, "Phong thủy nơi này không tốt lắm, sao cứ luôn xảy ra chuyện?" Tình cảm giữa hắn và đại công chúa cũng không tốt, phu thê hai người vẫn không quan tâm gì nhau. Nhưng đại công chúa có chút bá đạo, không cho phép thiếp thất của hắn có thai. Lúc trước cũng là ở nơi này, trực tiếp làm mất hài tử.
*Âm dương quái khí: kỳ quái, quái gở.
"Phò mã!" Đại công chúa cao giọng, sắc mặt không lo lắng.
Vương Dương Minh chậc chậc hai tiếng, phe phẩy cây quạt đi tới bên cạnh Lý Lệnh Thần.
Tạ Phù Phong hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt.
Lý Lệnh Thần nhìn vết máu trên người nàng ta, vẻ mặt càng ngày càng khó coi. Hắn kìm nén tức giận, hỏi nha hoàn của Tạ Phù Phong: "Sao lại thế này! Đang yên đanh lành sao lại ngã?!"
Nha hoàn kia trộm liếc mắt sang Tạ Phù Sơ.
"Hỏi ngươi đó, ngươi nhìn Bảo Hòa quận chúa làm gì?" Vương Dương Minh gian xảo hỏi. Trong phút chốc tất cả tầm mắt đều đổ dồn vào Tạ Phù Sơ. Tạ Phù Sơ lại trấn định tự nhiên, nhưng sắc mặt Chiêu Dương công chúa phút chốc trầm xuống, nàng liếc mắt nhìn Vương Dương Minh, trầm giọng nói: "Đại phò mã, ngài không nói lời nào cũng không ai nghĩ ngài câm điếc." Lời của nàng không chút khách khí.
"Chiêu Dương làm sao thế?" Tuy rằng đại công chúa và phò mã tình cảm không hòa thuận, nhưng phò mã cũng tương đương với thể diện của nàng ta, lúc này nàng ta không vui lên tiếng.
Chiêu Dương công chúa như cười như không nhìn đại công chúa, mở miệng nói: "Ta còn tưởng tỷ tỷ càng thích câm điếc đấy."
"Muội —--" Gân xanh trên trán đại công chúa giật giật, cũng may nhị công chúa bên cạnh giữ tay nàng ta lại, ra hiệu nàng ta chớ có lên tiếng.
"Nói, sao lại thế này?" Lý Lệnh Thần cất cao giọng.
Nha hoàn kia quỳ ầm một tiếng nói: "Phu, phu nhân xảy ra tranh chấp với Bảo Hòa quận chúa, sau đó, sau đó thì thành như vậy." Nàng ta không dám kể lại quá kỹ càng, chỉ lướt qua mơ hồ. Nàng ta như cố ý vô tình liếc mắt nhìn sang Tạ Phù Sơ, cơ thể lại run lên bần bật. Người trong kinh đã sớm biết quan hệ giữa Tạ Phù Sơ và Tạ Phù Phong không tốt, nha hoàn vừa nói như vậy, trong lòng những người ở đây nhất thời hiện lên suy đoán không tốt, cho là Tạ Phù Sơ động thủ. Bọn họ trộm liếc mắt nhìn sang Tạ Phù Sơ, vẻ mặt có chút kỳ quái.
"Vì sao lại xảy ra tranh chấp? Sau khi tranh chấp thì sao? Ai động thủ trước?" Chiêu Dương công chúa thản nhiên hỏi.
Nha hoàn nào dám nói. Chỉ có thể liên tục dập đầu rơi lệ.
Tạ Phù Sơ khẽ hừ một tiếng, lười biếng nói: "Là tự nàng ta muốn đánh nhau, bị vấp ngã, cũng không thể trách ta."
"Lời của ngươi chỉ là lời nói từ một phía." Lý Lệnh Thần âm trầm nhìn Tạ Phù Sơ.
Chiêu Dương công chúa hờ hững sửa lại vạt áo, chậm rãi nói: "Vậy nha hoàn kia cũng chỉ là lời nói một phía."
"Chiêu Dương, ngươi đây là có ý tứ gì?" Lý Lệnh Thần nhíu mày nói.
Chiêu Dương công chúa cười giễu một tiếng nói: "Tam ca, huynh cho rằng Tạ Phù Phong là hoàng phi của huynh? Tạ Phù Phong là thân phận gì? Phù Sơ lại là thân phận gì? Nàng ta động đến Phù Sơ, có phải là đã xem nhẹ mạng sống của mình hay không?" Chiêu Dương công chúa cười nhìn Lý Lệnh Thần, trong mắt lại lạnh như băng.
Lý Lệnh Thần rùng mình, hắn trầm giọng nói: "Nàng ấy là người trong phủ ta, trong bụng nàng ấy còn có hài tử!" Lúc nói xong hai chữ cuối cùng, Lý Lệnh Thần cắn chặt răng, lộ vẻ oán hận.
Chiêu Dương công chúa cười giễu một tiếng nói: "Người gì? Thậm chí còn không được xem là thiếp. Tam ca đa tình như vậy, một đám cô nương trong phủ đều rất săn sóc?"
Lý Lệnh Thần bị nàng nói gương mặt thoạt đỏ thoạt trắng, nắm chặt nắm tay, khuôn mặt có chút vặn vẹo.
Chiêu Dương công chúa còn ngại chưa đủ, lại nói tiếp: "Xem bụng của nàng ta, rõ ràng đã mang thai một khoảng thời gian, nhưng nếu ta nhớ không lầm, không lâu trước đây nàng ta vẫn còn là thê tử của Tạ nhị lang nhỉ? Tam ca huynh muốn nuôi con cho người khác chúng ta cũng đâu nói gì. Nhưng không rõ ràng làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất như vậy cũng không phải chuyện nhỏ. Chẳng lẽ tam ca huynh muốn để cho hoàng thất hổ thẹn sao?"
Đang ở trước mặt mọi người, Lý Lệnh Thần nào có thể thừa nhận hắn và Tạ Phù Phong tư thông? Sự thật là một chuyện, ngoài mặt lại là một chuyện khác. Hắn trừng mắt nhìn Chiêu Dương công chúa, phun từ trong kẽ răng ra một câu: "Ta thật không biết hoàng muội có thể tranh luận giỏi như thế."
Chiêu Dương cười khẽ một tiếng, lãnh đạm đáp: "Đa tạ tam ca khích lệ."
Lý Lệnh Thần sao còn có thể nán lại ở phủ đại công chúa? Hắn phẩy mạnh tay áo một cái, ngay cả Tạ Phù Phong cũng không quan tâm, lập tức xoay người rời đi.
"Huynh muội với nhau, muội hà tất như thế?" Nhị công chúa thở dài một hơi.
Chiêu Dương công chúa chậm rãi nói: "Hắn cũng không xem ta là muội muội." Nói xong, che miệng ho nhẹ một tiếng, nàng nói, "Thân thể ta không khỏe, hồi phủ cùng Phù Sơ trước."
Đại công chúa khẽ hừ một tiếng, tùy ý phất tay áo. Yến hội náo loạn như vậy, xem như xong rồi. "Ta lại hy vọng muội ấy giống như mọi người, không ra cửa phủ." Đến khi Chiêu Dương công chúa rời khỏi, đại công chúa mới cắn răng nói. Nàng ta liếc sang Tạ Phù Phong trên tháp, trong mắt đầy chán ghét, nói, "Người đâu, mang nàng ta về phủ tam hoàng tử đi!" Nữ nhân này thật sự là mầm tai họa. Nếu nàng ta là thiên kim Hầu phủ thì cũng thôi, vậy mà lại là đồ giả, sau khi gây ra đủ loại sự tình còn gả cho Tạ nhị lang. "Cũng không biết thanh danh lúc trước của nàng ta làm sao mà có." Đại công chúa trầm giọng nói.
Nhị công chúa khinh thường nói: "A tỷ, tỷ quên rồi sao, tài danh của nàng ta cũng là trộm mà có."
Đại công chúa hừ một tiếng, lại nói: "Chiêu Dương và Bảo Hòa quận chúa sao lại thế này?"
Nhị công chúa lắc đầu, bất mãn nói: "Lại coi trọng hơn tỷ muội ruột chúng ta."
Đại công chúa cười lạnh nói: "Muội vẫn còn xem Chiêu Dương là tỷ muội sao? Trong mắt muội ấy chỉ có thái tử và tứ ca."
Nhị công chúa: "..." Nói vậy cũng không sai.
Trên đường trở về, Tạ Phù Sơ vẫn mỉm cười.
Thật ra nàng không định cố ý nhắm vào Tạ Phù Phong, không ngờ Tạ Phù Phong không chịu nổi kích thích như vậy, còn muốn động thủ với nàng. Tất cả chuyện vừa phát sinh đều có thể nói là nàng ta gieo gió gặt bão.
"Nàng đang cười gì thế?" Chiêu Dương công chúa nâng cằm nhìn Tạ Phù Sơ, mỉm cười nói.
Tạ Phù Sơ nghe vậy ngồi thẳng người, nàng che miệng ho nhẹ một tiếng nói: "Quan điểm của ta và tam hoàng tử giống nhau, không ngờ công chúa nàng có thể tranh luận giỏi như thế."
Chiêu Dương công chúa hừ một tiếng, sóng mắt lưu chuyển, nàng nói: "Vậy nàng còn không bày tỏ?" Với thân phận của nàng, vốn không cần tranh biện với người khác. Nàng và Lý Lệnh Thần không thân cận, nhưng cũng không đến mức sẽ kích thích hắn trước mặt. Có thể tranh luận giỏi đơn giản là muốn bảo vệ người bên cạnh thôi. Người của nàng, sao có thể bị người ngoài khi dễ?
"Bày tỏ thế nào?" Đôi con ngươi Tạ Phù Sơ đảo quanh, vờ như nghe không hiểu.
"Vậy phải xem nàng." Chiêu Dương công chúa chậm rãi nói.
Tạ Phù Sơ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, nàng nói: "Ta hiểu rồi, bồn thuốc hôm nay tăng thêm lượng thuốc."
"Nàng —--" Chiêu Dương công chúa ra vẻ tức giận, giơ tay lên làm như muốn đánh Tạ Phù Sơ.
Tạ Phù Sơ nhanh tay lẹ mắt, nàng nắm lấy tay Chiêu Dương công chúa, kéo nàng ấy vào trong lòng mình. Nàng kề sát bên tai Chiêu Dương công chúa, khẽ "à" một tiếng, dịu dàng nói: "Vậy nàng thay ta cảm tạ Lệnh Nghi." Chính nàng lại không biết tư thế này ái muội bao nhiêu, chỉ biết trong lòng tràn đầy vui vẻ. Nếu cuộc sống có thể kéo dài thế này, thật ra cũng không tệ. Rất nhiều thứ đối với nàng mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm, cũng không cưỡng cầu. Nhưng hiện tại tất cả những thứ ấy đều là Chiêu Dương công chúa cấp cho.
Sắc mặt Chiêu Dương công chúa ửng đỏ, nàng chỉ cảm thấy nơi bị luồng khí lướt qua có một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy, hơi nóng từng chút xâm nhập vào lòng. Nàng ngừng thở, quay đầu nhìn Tạ Phù Sơ, ánh mắt lấp lánh. "Lệnh Nghi nói, nàng phải tự mình đến biểu đạt lòng biết ơn."
Nếu có một tấm gương ở trước mặt, sắc mặt bản thân tất nhiên vô cùng đỏ. Tạ Phù Sơ đã nhận ra điểm ấy, không quay đầu đi che giấu vẻ mặt mình, lại còn liếm môi như vừa uống rượu, mang theo ba phần hưng phấn, nàng cười hỏi: "Vậy Lệnh Nghi muốn gì?"
Chiêu Dương công chúa khẽ nhíu mày, như đang suy xét.
Đột nhiên, xe ngựa xóc nảy một hồi.
Một tiếng "hu" vang lên, xe ngựa rẽ vào cửa hông phủ công chúa.
Tình ý kiều diễm trong xe lại bị xóc nảy bất thình lình cắt ngang.
Tạ Phù Sơ che miệng ho khan một tiếng, nàng ngồi thẳng người nhìn không chớp mắt.
Chiêu Dương công chúa rũ mặt, thần sắc dần khôi phục như thường. Nàng vươn tay xốc mành xe ngựa lên, như muốn nói điều gì, nhưng gió lạnh phả vào mặt, nàng lại thu hồi lời nói của mình lại.
"Công chúa, quận chúa, đã đến." Gã sai vặt đánh xe không biết đã xảy ra chuyện gì, cung kính nói.
"Ừ." Hồi lâu sau, trong xe ngựa mới truyền ra một giọng nói rất uy nghiêm.
Thân mình gã sai vặt run lên, không dám nói gì nữa.
Tạ Phù Sơ bước từ trong xe ra trước, nàng vươn tay về phía Chiêu Dương công chúa bên trong.
Động tác Chiêu Dương công chúa rất chậm, trước khi rời đi còn liếc mắt nhìn gã sai vặt đánh xe. Gã sai vặt bị nàng liếc mắt nhìn có chút kinh hồn táng đảm, không biết bản thân đã làm gì khiến công chúa không vui.
"Gió lớn, bên ngoài lạnh, chúng ta quay về phòng đi." Tạ Phù Sơ vươn tay thắt chặt áo lông cho Chiêu Dương công chúa, dịu dàng cười nói.
Chiêu Dương công chúa "Ừ" một tiếng, nhoẻn miệng cười, nụ cười có chút xán lạn. Nàng trở tay nắm lấy tay Tạ Phù Sơ, tầm mắt vẫn nhìn sườn mặt Tạ Phù Sơ, chậm rãi theo nàng ấy đi về phía trước.
"Cẩn thận một chút, nhìn đường." Tạ Phù Sơ đỡ Chiêu Dương công chúa, liếc mắt nhìn sang trách.
Chiêu Dương công chúa ừ hai tiếng, không nói lời nào, chỉ cười.
Người hầu phía sau thấy hai người như thế, cố sức bước chậm lại.
Trời lất phất mưa phùn, phả vào mặt, cuốn theo mấy phần lạnh lẽo.
Vào trong phòng, bếp than đang cháy rực, vô cùng ấm áp. Tạ Phù Sơ giúp Chiêu Dương công chúa phủi mấy giọt nước trên xiêm y, híp mắt nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh."
Chiêu Dương công chúa không tập trung hừ một tiếng, nàng nhìn Tạ Phù Sơ không nói lời nào.
Tạ Phù Sơ suy nghĩ, kéo Chiêu Dương công chúa vào lòng, hôn lên gò má nàng ấy một cái. Lúc sau, nàng lại nhanh chóng xoay người, lấy tay che mặt, như muốn giấu đi sự lúng túng xấu hổ của mình.
Chiêu Dương công chúa chớp mắt nhìn, nàng thấp giọng nói: "Chưa đủ."
"Sao?" Tạ Phù Sơ xoay người nhìn Chiêu Dương công chúa.
Chiêu Dương công chúa kề đến gần Tạ Phù Sơ, giữa lúc nàng còn đang ngẩn ngơ, môi hôn lên môi nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.