Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Phiên Bản Thế Thân
Chương 47: Làm nha hoàn ở Tần phủ
Nhi Nguyễn
24/05/2024
Qua một ngày bị bắt nhốt vào đại lao, ngày hồm sau một vị công công đã vào trong nhà lao đọc chiếu chỉ của hoàng đế.
" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đích nữ phủ Thái Phó- Trịnh Thu Yên, không có liên can trong chuyện này, miễn tội cho làm nha hoàn trong phủ Thừa Tướng. Khâm chỉ! ".
Chiếu chỉ vừa ban, cả đám người bao gồm cả Thu Yên đều không khỏi bất ngờ.
Thu Yên sau đó để phụ thân mẫu thân mình yên tâm trước khi theo vị công công kia ra bên ngoài đã dặn dò.
" Phụ thân, mẫu thân! Hai người yên tâm đi. Con ra ngoài sẽ tìm cách rửa sạch oan ức cho Trịnh gia ".
Thấy cô ánh mắt đầy quyết tâm như vậy, Trịnh Thái Phó và Trịnh phu nhân đều gật đầu.
Cô lại quay sang nhìn Bích Liên mà căn dặn.
"Bích Liên, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt cho phụ mẫu của ta. Yên tâm chờ ta, ta nhất định sẽ cứu được mọi người ra khỏi đây! ".
" Vâng! Tiểu thư người yên tâm! ". Bích Liên rơm rớm nước mắt mà gật đầu đồng ý với cô.
Thu Yên tháo bỏ y phục lộng lẫy của tiểu thư khuê các, mặc vào bộ y phục màu vàng nhạt dành cho nha hoàn mà theo vị công công kia tiến vào Tần phủ.
Lúc dừng ở trước cổng Tần phủ cô chần chừ một lát, ngước nhìn lên cổng phủ to tướng mà quay ra hỏi nhỏ vị công công kia.
"Công công..không biết ai là người đã xin ý chỉ cho ta làm nha hoàn ở đây? ".
Vị công công kia đứng ở một bên phất cây trần mà khẽ nói.
" Trịnh tiểu thư thật thông minh! Người đã giúp cô chính là Tần đại thiếu gia ".
Vị công công kia cũng chỉ có nhiệm vụ đưa cô được tới đây, xong cũng hồi cung trở về.
Thu Yên xách tay nải chầm chậm bước vào trong phủ. Ngay khi cô vừa đi vào tới sảnh chính thì đã trông thấy một thân nam nhân y phục nâu sấm dáng người cao lớn bước tới gần. Tần Diệp đứng trước mặt cô mỉm cười một cái, cất giọng trầm thấp.
" Thu Yên! Cô như thế nào lại trở thành nha hoàn phủ ta rồi? ".
Hắn nói với giọng đùa cợt nhưng Thu Yên lại không có tức giận, cô ngước lên nhìn hẳn mà mỉm cười nhẹ nhàng nói với hắn một câu: " Cảm ơn! ".
Tần Diệp nhìn tới nữ nhân mong manh lúc này có vài phần nhếch nhác, không còn dáng vẻ sa hoa quyền quý thì cũng chẳng có tâm trạng để đùa nữa. Hắn bày mặt nghiêm túc, khẽ chau mày cất tiếng.
"Tạm thời cứ ở lại phủ này, sẽ an toàn hơn. Còn về người nhà cô...ta sẽ tìm cách để cứu họ ra ngoài ".
Thu Yên nhìn chằm chằm hắn, không nghĩ tên Tần Diệp ngày thường chỉ biết ăn chơi trác táng này lại cũng có lúc thật lòng nghiêm túc nghĩ cho người khác. Cô có chút buồn cười không nhịn được mà cười khẩy một cái.
Tần Diệp nhìn thấy cô như vậy nghĩ rằng cô đang coi hắn nói đùa, cho nên mặt mày càng nghiêm túc hơn mà nhấn giọng khẳng định.
"Ta nói thật đó!".
"Rồi rồi! Ta biết rồi! Dù sao thì cũng đa tạ ngươi! ". Thu Yên vừa cười nói với hắn, tay lại đặt ở trên vai hắn mà vỗ nhẹ.
Tần Diệp nhìn xuống bàn tay mềm mại hành động phóng khoáng này của cô thì có chút ngượng ngùng. Vành tai khẽ ửng đỏ, vội quay mặt đi chỗ khác, miệng lắp bắp nói.
" Ta.ta không nói với cô nữa. Đi trước đây".
Nói rồi còn chưa có để cô kịp trả lời hắn đã vội chạy mất dép. Thu Yên mỉm cười thích thú nhìn theo bóng lưng hắn đã đi khuất. Ở trong đầu không khỏi cười sảng khoái. Tên này coi bộ cũng đáng yêu đó chứ! Cũng không đáng ghét như cô tưởng.
Thu Yên được một trưởng hầu nữ dẫn đi tới phòng đã được sắp xếp. Vị trưởng hầu nữ này đối với cô rất có chừng mực, lại có vẻ kính cần đối đãi rất tốt. Cô đoán có lẽ là được Tần Diệp dặn dò đi.
Cô đem đồ đạc trong tay nải ra sắp xếp.
Tối đó cô ngồi trong phòng, cùng với hệ thống đã lâu không nói chuyện bàn bạc qua một chút.
"Ê hệ thống! Mi nói xem bây giờ ta nên làm gì tiếp đây? Để cứu Trịnh gia thì cần có bằng chứng chỉ ra Trịnh gia không cấu kết với địch ".
Hệ thống một giọng nói cứng nhắc lên tiếng.
( Ta nghĩ cô cần tìm đầu mối từ chỗ tên Bạc Cung Thương ].
"Tại sao lại là hắn?". Thu Yên khẽ nhíu mày, có vẻ không vui khi nhắc đến cái tên này.
Hệ thống tất nhiên cũng có lí do thuyết phục cô.
[ Cô nghĩ mà xem, ai là người trình tấu với hoàng đế buộc tội Trịnh gia, là hắn chứ ai. Bây giờ chúng ta cần điều tra từ hắn. Những chứng cứ giả trong tay hắn đều phải điều tra bằng hết ].
Nghe những gì hệ thống nói vô cùng có lí. Thu Yên khẽ gật đầu tán thành.
"Ừm! Mi nói cũng có lí. Tên Bạc Cung Thương đó! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!".
Thu Yên đây là triệt để căm ghét Bạc Cung Thương rồi. Loại người mà cô ghét nhất chính là phản bội cô! Hắn lại phạm phải mà đi hãm hại Trịnh gia của cô. Cô từ lúc xuyên tới đây sớm đã coi người nhà Trịnh gia như người thân ruột thịt của mình. Sao có thể để họ chết được chứ!
Đúng lúc tâm trí còn đang suy nghĩ loạn xạ thì từ ngoài cửa sổ có một bóng đen xẹt qua. Cửa phòng bị ai đó gõ vài cái, Thu Yên giật mình thoát khỏi những suy nghĩ trong đẩu. Cô từ từ đứng dậy đi ra mở cửa.
Trong đầu cô lúc này tự hỏi đã muộn như này rồi trong Tần phủ này còn có ai tới tìm cô chứ?
Cánh cửa vừa mở ra, một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc xuất hiện trước mặt cô khiến cho Thu Yên hoảng hốt suýt thì kêu lên.
"Bạc...". Giọng nói ngập ngừng bị bàn tay của nam nhân bịt lại.
Bạc Yến một thân dạ y kéo cả người cô bước vào, còn tiện tay kéo cửa lại.
Lúc đem cô vào trong phòng hắn mới từ từ thả tay xuống. Thu Yên vừa nhìn thấy hắn liền kinh ngạc mà cất lên.
"Bạc Yến! Sao lại là ngươi? ".
Bạc Yến biết cô sẽ có thái độ sửng sốt như vậy, cũng chỉ cười khẽ, tiện tay kéo cái ghế gỗ mà ngồi xuống, rót một cốc trà trên bàn uống, trà để nguội uống không được ngon cho lắm. Uống xong hắn mới quay ra nhìn cô mà thản nhiên nói chuyện.
" Ta nghe nói nàng bị hạ chỉ làm nha hoàn trong Tần phủ nên tới xem ".
Thu Yên khẽ nhíu mày, nghĩ hắn tới đây là để giễu cợt mình, cho nên vô cùng không vui mà thờ ơ nói.
" Nếu là tới để xem ta thảm hại như nào thì ngươi thấy rồi đấy. Giờ thì mời ngươi đi cho! ".
Bạc Yến chớp mắt một cái, biết cô hiểu lầm hắn, cho nên vội đứng dậy, ở trước mặt cô bất ngờ ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc của cô, một bàn tay vỗ nhẹ lưng cô mà an ủi.
" Nàng không thảm hại. Nàng còn có ta để dựa vào mà! Yên nhi.. nàng yên tâm đi! Ta đang cho người điều tra rồi.
Sẽ sớm tìm ra bằng chứng chứng minh Trịnh gia vô tội, trả lại trong sạch cho Trịnh gia nàng ".
Thu Yên nằm trong lòng hắn hai mắt mở to, nhất thời bị cái hành động ấm áp cùng lời nói khẳng định chắc nịch của hắn làm cho an tâm hơn. Cũng không biết tại vì sao, cô lúc này lại muốn tin tưởng hẳn, dựa vào hắn.
" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đích nữ phủ Thái Phó- Trịnh Thu Yên, không có liên can trong chuyện này, miễn tội cho làm nha hoàn trong phủ Thừa Tướng. Khâm chỉ! ".
Chiếu chỉ vừa ban, cả đám người bao gồm cả Thu Yên đều không khỏi bất ngờ.
Thu Yên sau đó để phụ thân mẫu thân mình yên tâm trước khi theo vị công công kia ra bên ngoài đã dặn dò.
" Phụ thân, mẫu thân! Hai người yên tâm đi. Con ra ngoài sẽ tìm cách rửa sạch oan ức cho Trịnh gia ".
Thấy cô ánh mắt đầy quyết tâm như vậy, Trịnh Thái Phó và Trịnh phu nhân đều gật đầu.
Cô lại quay sang nhìn Bích Liên mà căn dặn.
"Bích Liên, ngươi nhất định phải chăm sóc tốt cho phụ mẫu của ta. Yên tâm chờ ta, ta nhất định sẽ cứu được mọi người ra khỏi đây! ".
" Vâng! Tiểu thư người yên tâm! ". Bích Liên rơm rớm nước mắt mà gật đầu đồng ý với cô.
Thu Yên tháo bỏ y phục lộng lẫy của tiểu thư khuê các, mặc vào bộ y phục màu vàng nhạt dành cho nha hoàn mà theo vị công công kia tiến vào Tần phủ.
Lúc dừng ở trước cổng Tần phủ cô chần chừ một lát, ngước nhìn lên cổng phủ to tướng mà quay ra hỏi nhỏ vị công công kia.
"Công công..không biết ai là người đã xin ý chỉ cho ta làm nha hoàn ở đây? ".
Vị công công kia đứng ở một bên phất cây trần mà khẽ nói.
" Trịnh tiểu thư thật thông minh! Người đã giúp cô chính là Tần đại thiếu gia ".
Vị công công kia cũng chỉ có nhiệm vụ đưa cô được tới đây, xong cũng hồi cung trở về.
Thu Yên xách tay nải chầm chậm bước vào trong phủ. Ngay khi cô vừa đi vào tới sảnh chính thì đã trông thấy một thân nam nhân y phục nâu sấm dáng người cao lớn bước tới gần. Tần Diệp đứng trước mặt cô mỉm cười một cái, cất giọng trầm thấp.
" Thu Yên! Cô như thế nào lại trở thành nha hoàn phủ ta rồi? ".
Hắn nói với giọng đùa cợt nhưng Thu Yên lại không có tức giận, cô ngước lên nhìn hẳn mà mỉm cười nhẹ nhàng nói với hắn một câu: " Cảm ơn! ".
Tần Diệp nhìn tới nữ nhân mong manh lúc này có vài phần nhếch nhác, không còn dáng vẻ sa hoa quyền quý thì cũng chẳng có tâm trạng để đùa nữa. Hắn bày mặt nghiêm túc, khẽ chau mày cất tiếng.
"Tạm thời cứ ở lại phủ này, sẽ an toàn hơn. Còn về người nhà cô...ta sẽ tìm cách để cứu họ ra ngoài ".
Thu Yên nhìn chằm chằm hắn, không nghĩ tên Tần Diệp ngày thường chỉ biết ăn chơi trác táng này lại cũng có lúc thật lòng nghiêm túc nghĩ cho người khác. Cô có chút buồn cười không nhịn được mà cười khẩy một cái.
Tần Diệp nhìn thấy cô như vậy nghĩ rằng cô đang coi hắn nói đùa, cho nên mặt mày càng nghiêm túc hơn mà nhấn giọng khẳng định.
"Ta nói thật đó!".
"Rồi rồi! Ta biết rồi! Dù sao thì cũng đa tạ ngươi! ". Thu Yên vừa cười nói với hắn, tay lại đặt ở trên vai hắn mà vỗ nhẹ.
Tần Diệp nhìn xuống bàn tay mềm mại hành động phóng khoáng này của cô thì có chút ngượng ngùng. Vành tai khẽ ửng đỏ, vội quay mặt đi chỗ khác, miệng lắp bắp nói.
" Ta.ta không nói với cô nữa. Đi trước đây".
Nói rồi còn chưa có để cô kịp trả lời hắn đã vội chạy mất dép. Thu Yên mỉm cười thích thú nhìn theo bóng lưng hắn đã đi khuất. Ở trong đầu không khỏi cười sảng khoái. Tên này coi bộ cũng đáng yêu đó chứ! Cũng không đáng ghét như cô tưởng.
Thu Yên được một trưởng hầu nữ dẫn đi tới phòng đã được sắp xếp. Vị trưởng hầu nữ này đối với cô rất có chừng mực, lại có vẻ kính cần đối đãi rất tốt. Cô đoán có lẽ là được Tần Diệp dặn dò đi.
Cô đem đồ đạc trong tay nải ra sắp xếp.
Tối đó cô ngồi trong phòng, cùng với hệ thống đã lâu không nói chuyện bàn bạc qua một chút.
"Ê hệ thống! Mi nói xem bây giờ ta nên làm gì tiếp đây? Để cứu Trịnh gia thì cần có bằng chứng chỉ ra Trịnh gia không cấu kết với địch ".
Hệ thống một giọng nói cứng nhắc lên tiếng.
( Ta nghĩ cô cần tìm đầu mối từ chỗ tên Bạc Cung Thương ].
"Tại sao lại là hắn?". Thu Yên khẽ nhíu mày, có vẻ không vui khi nhắc đến cái tên này.
Hệ thống tất nhiên cũng có lí do thuyết phục cô.
[ Cô nghĩ mà xem, ai là người trình tấu với hoàng đế buộc tội Trịnh gia, là hắn chứ ai. Bây giờ chúng ta cần điều tra từ hắn. Những chứng cứ giả trong tay hắn đều phải điều tra bằng hết ].
Nghe những gì hệ thống nói vô cùng có lí. Thu Yên khẽ gật đầu tán thành.
"Ừm! Mi nói cũng có lí. Tên Bạc Cung Thương đó! Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn!".
Thu Yên đây là triệt để căm ghét Bạc Cung Thương rồi. Loại người mà cô ghét nhất chính là phản bội cô! Hắn lại phạm phải mà đi hãm hại Trịnh gia của cô. Cô từ lúc xuyên tới đây sớm đã coi người nhà Trịnh gia như người thân ruột thịt của mình. Sao có thể để họ chết được chứ!
Đúng lúc tâm trí còn đang suy nghĩ loạn xạ thì từ ngoài cửa sổ có một bóng đen xẹt qua. Cửa phòng bị ai đó gõ vài cái, Thu Yên giật mình thoát khỏi những suy nghĩ trong đẩu. Cô từ từ đứng dậy đi ra mở cửa.
Trong đầu cô lúc này tự hỏi đã muộn như này rồi trong Tần phủ này còn có ai tới tìm cô chứ?
Cánh cửa vừa mở ra, một khuôn mặt anh tuấn quen thuộc xuất hiện trước mặt cô khiến cho Thu Yên hoảng hốt suýt thì kêu lên.
"Bạc...". Giọng nói ngập ngừng bị bàn tay của nam nhân bịt lại.
Bạc Yến một thân dạ y kéo cả người cô bước vào, còn tiện tay kéo cửa lại.
Lúc đem cô vào trong phòng hắn mới từ từ thả tay xuống. Thu Yên vừa nhìn thấy hắn liền kinh ngạc mà cất lên.
"Bạc Yến! Sao lại là ngươi? ".
Bạc Yến biết cô sẽ có thái độ sửng sốt như vậy, cũng chỉ cười khẽ, tiện tay kéo cái ghế gỗ mà ngồi xuống, rót một cốc trà trên bàn uống, trà để nguội uống không được ngon cho lắm. Uống xong hắn mới quay ra nhìn cô mà thản nhiên nói chuyện.
" Ta nghe nói nàng bị hạ chỉ làm nha hoàn trong Tần phủ nên tới xem ".
Thu Yên khẽ nhíu mày, nghĩ hắn tới đây là để giễu cợt mình, cho nên vô cùng không vui mà thờ ơ nói.
" Nếu là tới để xem ta thảm hại như nào thì ngươi thấy rồi đấy. Giờ thì mời ngươi đi cho! ".
Bạc Yến chớp mắt một cái, biết cô hiểu lầm hắn, cho nên vội đứng dậy, ở trước mặt cô bất ngờ ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc của cô, một bàn tay vỗ nhẹ lưng cô mà an ủi.
" Nàng không thảm hại. Nàng còn có ta để dựa vào mà! Yên nhi.. nàng yên tâm đi! Ta đang cho người điều tra rồi.
Sẽ sớm tìm ra bằng chứng chứng minh Trịnh gia vô tội, trả lại trong sạch cho Trịnh gia nàng ".
Thu Yên nằm trong lòng hắn hai mắt mở to, nhất thời bị cái hành động ấm áp cùng lời nói khẳng định chắc nịch của hắn làm cho an tâm hơn. Cũng không biết tại vì sao, cô lúc này lại muốn tin tưởng hẳn, dựa vào hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.