Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 9: Cầm Kiếm Đâm Nam Chính
Lương Phong Hữu Ý
03/05/2024
“Vậy huynh thích ta sao?”
“Tạm thời… Không thích.”
Nói còn chưa nói xong, Diệp Khanh Oản lại khóc to hơn: “Như vậy vẫn là ta không tốt, ta không xứng với Mộ Vân ca ca…”
Khắc họa hình tượng liếm cẩu ra thật chân thật.
(Liếm cẩu: Là thuật ngữ mạng chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán vào mông lạnh.)
Khóe miệng Liễu Thịnh giật giật một lát, cho dù biết rõ tình tiết tiểu thuyết trước, hắn còn suýt nữa bị dáng vẻ thâm tình của cô cảm động.
Nữ nhân này…
Đúng là giỏi diễn!
Hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh, đám oanh oanh yến yến bên cạnh mình cũng là diễn hay không?
Diệp Khanh Oản vẫn luôn khóc, chỉ đợi cửu vương gia đá cô xuống xe, sau đó mang theo Hạ Tuyết Kiến nghênh ngang mà đi, sau đó đẩy mạnh tình tiết tiểu thuyết.
Nhưng cô chờ mòn chờ mỏi, cửu vương gia chết tiệt kia vẫn không nhúc nhích.
Ngươi cử động đi chứ.
Diệp Khanh Oản nổi giận.
“Diệp tiểu thư, đều là ta không tốt, nếu không vì ta, ngươi và cửu vương gia đã không cãi nhau, bây giờ ta sẽ đi.”
Bỗng nhiên Hạ Tuyết Kiến mở miệng.
Diệp Khanh Oản nghe thấy thế, lập tức tỉnh táo.
Hạ tiểu thư không hổ là nữ chính, đúng lúc thôi động tình tiết tiểu thuyết.
Quả nhiên đàn ông đều không đáng tin.
Diệp Khanh Oản hung dữ lườm nàng ta một cái: “Hạ Tuyết Kiến ngươi nói không sai, đều là tại ngươi, Mộ Vân ca ca mới không thích ta, ta giết ngươi.”
Dứt lời, cô rút bội kiếm của cửu vương gia ra đâm tới.
Diệp Khanh Oản nhắm ngay ngực Hạ Tuyết Kiến, một kiếm đâm tới.
Đồng thời theo đan điền vận khởi nội lực, một tầng ánh sáng màu vàng mắt thường không thể thấy được bao phủ trên người cô, Kim Chung Tráo.
Đề phòng một khi xung đột xảy ra, mình bị đả thương.
Tuy chỉ là diễn trò, nhưng đau đớn là chân thật.
Dựa theo tình tiết của tiểu thuyết, khi Diệp Khanh Oản muốn giết nàng ta, là cửu vương gia đúng lúc cứu được nàng ta, thậm chí vì nàng ta mà làm Diệp Khanh Oản bị thương.
Quả nhiên cô mới rút kiếm, cửu vương gia đã lanh tay lẹ mắt ngăn cô lại, hơn nữa một chưởng đánh lên vai cô.
Sao ngươi lại dùng tay chứ?
Ngươi phải dùng chân đá cơ mà?
Đừng sợ ta đau, tới đi, đá ta đi!
Thôi, dù sao chỉ cần bị ngã ra ngoài là được đúng không?
Lấy tay hay là dùng chân có quan hệ gì?
Không có vấn đề gì!
Hơn nữa hắn ta thích dùng tay, không thích dùng chân, chuyện này có thể trách ta được ư?
Đương nhiên không thể.
“Tạm thời… Không thích.”
Nói còn chưa nói xong, Diệp Khanh Oản lại khóc to hơn: “Như vậy vẫn là ta không tốt, ta không xứng với Mộ Vân ca ca…”
Khắc họa hình tượng liếm cẩu ra thật chân thật.
(Liếm cẩu: Là thuật ngữ mạng chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán vào mông lạnh.)
Khóe miệng Liễu Thịnh giật giật một lát, cho dù biết rõ tình tiết tiểu thuyết trước, hắn còn suýt nữa bị dáng vẻ thâm tình của cô cảm động.
Nữ nhân này…
Đúng là giỏi diễn!
Hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh, đám oanh oanh yến yến bên cạnh mình cũng là diễn hay không?
Diệp Khanh Oản vẫn luôn khóc, chỉ đợi cửu vương gia đá cô xuống xe, sau đó mang theo Hạ Tuyết Kiến nghênh ngang mà đi, sau đó đẩy mạnh tình tiết tiểu thuyết.
Nhưng cô chờ mòn chờ mỏi, cửu vương gia chết tiệt kia vẫn không nhúc nhích.
Ngươi cử động đi chứ.
Diệp Khanh Oản nổi giận.
“Diệp tiểu thư, đều là ta không tốt, nếu không vì ta, ngươi và cửu vương gia đã không cãi nhau, bây giờ ta sẽ đi.”
Bỗng nhiên Hạ Tuyết Kiến mở miệng.
Diệp Khanh Oản nghe thấy thế, lập tức tỉnh táo.
Hạ tiểu thư không hổ là nữ chính, đúng lúc thôi động tình tiết tiểu thuyết.
Quả nhiên đàn ông đều không đáng tin.
Diệp Khanh Oản hung dữ lườm nàng ta một cái: “Hạ Tuyết Kiến ngươi nói không sai, đều là tại ngươi, Mộ Vân ca ca mới không thích ta, ta giết ngươi.”
Dứt lời, cô rút bội kiếm của cửu vương gia ra đâm tới.
Diệp Khanh Oản nhắm ngay ngực Hạ Tuyết Kiến, một kiếm đâm tới.
Đồng thời theo đan điền vận khởi nội lực, một tầng ánh sáng màu vàng mắt thường không thể thấy được bao phủ trên người cô, Kim Chung Tráo.
Đề phòng một khi xung đột xảy ra, mình bị đả thương.
Tuy chỉ là diễn trò, nhưng đau đớn là chân thật.
Dựa theo tình tiết của tiểu thuyết, khi Diệp Khanh Oản muốn giết nàng ta, là cửu vương gia đúng lúc cứu được nàng ta, thậm chí vì nàng ta mà làm Diệp Khanh Oản bị thương.
Quả nhiên cô mới rút kiếm, cửu vương gia đã lanh tay lẹ mắt ngăn cô lại, hơn nữa một chưởng đánh lên vai cô.
Sao ngươi lại dùng tay chứ?
Ngươi phải dùng chân đá cơ mà?
Đừng sợ ta đau, tới đi, đá ta đi!
Thôi, dù sao chỉ cần bị ngã ra ngoài là được đúng không?
Lấy tay hay là dùng chân có quan hệ gì?
Không có vấn đề gì!
Hơn nữa hắn ta thích dùng tay, không thích dùng chân, chuyện này có thể trách ta được ư?
Đương nhiên không thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.