Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 19: Chẳng Lẽ Hắn Phát Hiện Ra Rồi Hả
Lương Phong Hữu Ý
03/05/2024
Đây là thứ có thể mang về hiện thực đấy.
Mỗi ngày giàu hơn một chút, mỗi ngày trở nên đẹp hơn một chút, cảm giác này quá tuyệt vời.
Điểm kỹ năng đổi…
Thuật hạ độc.
Diệp Khanh Oản nhìn ba chữ thuật hạ độc, nghiến răng nghiến lợi nói ba chữ: “Lão thái phó.”
…
Nghe nói hôm nay cơ thể của lão thái phó không tốt lắm, vì thế Diệp Khanh Oản vô cùng tri kỷ mang theo cháo cá tới cửa thăm hỏi.
Đối với việc cô sẽ tới Liễu Thịnh không có bất cứ nghi ngờ gì, dù sao sáng sớm hắn đã bị mắng.
Nhưng nhìn thấy cô nịnh nọt bưng cháo cá ra, còn nhiệt tình thổi một lát mới đưa tới cho hắn, bỗng nhiên hắn hơi sợ hãi.
Không phải là cô thật sự hạ độc đấy chứ?
Liễu Thịnh bưng bát lên giả vờ muốn ăn, còn lén liếc nhìn cô.
Diệp Khanh Oản vốn nhìn chằm chằm vào bát chú ý tới ánh mắt của hắn, lập tức rời mắt đi, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Liễu Thịnh lập tức hiểu rõ, tiểu nha đầu này thật sự hạ độc hắn.
Diệp Khanh Oản thấy hắn vẫn cầm bát, quấy tới quấy lui thường thổi một hơi nhưng không cho vào trong miệng, có chút sốt ruột.
“Lão thái phó, thổi cái gì, nhanh ăn đi còn chần chừ gì nữa?”
“Chẳng lẽ hắn phát hiện ra rồi hả?”
“Không có khả năng, thuốc xổ này không mùi không vị mà?”
Diệp Khanh Oản buồn rầu không thôi trào phúng, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói:
“Thái phó, sao ngươi không uống? Cháo cá phải ăn nhân lúc còn nóng, để nguội sẽ tanh.”
Liễu Thịnh nhíu mày lại, dứt khoát đặt bát xuống: “Hương vị của bát cháo này không đúng lắm.”
“Hả?”
Diệp Khanh Oản vội vàng bưng bát lên, cẩn thận để sát lại gần ngửi một lát.
Chỉ là cháo cá có hương vị bình thường, không đúng chỗ nào chứ?
“Có khả năng con cá này không tươi, nấu ra cháo có chút mùi thối.”
“Thối ư?” Diệp Khanh Oản lại ngửi một lát, vẻ mặt mơ hồ: “Không thối mà, rất thơm.”
“Thơm ư, thối như thế ngươi không ngửi được sao?”
Diệp Khanh Oản lắc đầu: “Thực sự không ngửi thấy.”
Liễu Thịnh “chậc chậc” một tiếng, múc một thìa đưa qua cho cô: “Ngươi ngửi thử xem, có thối hay không?”
Diệp Khanh Oản hít sâu một hơi: “Vẫn không thối mà.”
“Làm sao có chuyện đó được? Ngươi lại cẩn thận ngửi lại xem.”
“Ta ngửi rồi, rất cẩn thận, thực sự không thối mà?”
Liễu Thịnh bắt đầu không tự tin lắm: “Chẳng lẽ là ta bị bệnh, khứu giác xảy ra vấn đề?”
“Chắc chắn là vậy.” Cuối cùng Diệp Khanh Oản cũng tìm được vấn đề, rõ ràng là cá mới vớt từ trong sông ra, sao có thể thối được?
Liễu Thịnh có chút buồn rầu: “Như vậy à… Không đúng, ta vẫn cảm thấy con cá này có vấn đề, không tin ngươi nếm thử xem.”
Sau khi nói xong thì đưa thìa vào trong miệng cô, Diệp Khanh Oản rất tự nhiên nếm một miếng:
“Không có vấn đề gì, rất ngon, không thối một chút nào.”
Liễu Thịnh thấy thế cố kìm nén ý cười.
Mỗi ngày giàu hơn một chút, mỗi ngày trở nên đẹp hơn một chút, cảm giác này quá tuyệt vời.
Điểm kỹ năng đổi…
Thuật hạ độc.
Diệp Khanh Oản nhìn ba chữ thuật hạ độc, nghiến răng nghiến lợi nói ba chữ: “Lão thái phó.”
…
Nghe nói hôm nay cơ thể của lão thái phó không tốt lắm, vì thế Diệp Khanh Oản vô cùng tri kỷ mang theo cháo cá tới cửa thăm hỏi.
Đối với việc cô sẽ tới Liễu Thịnh không có bất cứ nghi ngờ gì, dù sao sáng sớm hắn đã bị mắng.
Nhưng nhìn thấy cô nịnh nọt bưng cháo cá ra, còn nhiệt tình thổi một lát mới đưa tới cho hắn, bỗng nhiên hắn hơi sợ hãi.
Không phải là cô thật sự hạ độc đấy chứ?
Liễu Thịnh bưng bát lên giả vờ muốn ăn, còn lén liếc nhìn cô.
Diệp Khanh Oản vốn nhìn chằm chằm vào bát chú ý tới ánh mắt của hắn, lập tức rời mắt đi, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Liễu Thịnh lập tức hiểu rõ, tiểu nha đầu này thật sự hạ độc hắn.
Diệp Khanh Oản thấy hắn vẫn cầm bát, quấy tới quấy lui thường thổi một hơi nhưng không cho vào trong miệng, có chút sốt ruột.
“Lão thái phó, thổi cái gì, nhanh ăn đi còn chần chừ gì nữa?”
“Chẳng lẽ hắn phát hiện ra rồi hả?”
“Không có khả năng, thuốc xổ này không mùi không vị mà?”
Diệp Khanh Oản buồn rầu không thôi trào phúng, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói:
“Thái phó, sao ngươi không uống? Cháo cá phải ăn nhân lúc còn nóng, để nguội sẽ tanh.”
Liễu Thịnh nhíu mày lại, dứt khoát đặt bát xuống: “Hương vị của bát cháo này không đúng lắm.”
“Hả?”
Diệp Khanh Oản vội vàng bưng bát lên, cẩn thận để sát lại gần ngửi một lát.
Chỉ là cháo cá có hương vị bình thường, không đúng chỗ nào chứ?
“Có khả năng con cá này không tươi, nấu ra cháo có chút mùi thối.”
“Thối ư?” Diệp Khanh Oản lại ngửi một lát, vẻ mặt mơ hồ: “Không thối mà, rất thơm.”
“Thơm ư, thối như thế ngươi không ngửi được sao?”
Diệp Khanh Oản lắc đầu: “Thực sự không ngửi thấy.”
Liễu Thịnh “chậc chậc” một tiếng, múc một thìa đưa qua cho cô: “Ngươi ngửi thử xem, có thối hay không?”
Diệp Khanh Oản hít sâu một hơi: “Vẫn không thối mà.”
“Làm sao có chuyện đó được? Ngươi lại cẩn thận ngửi lại xem.”
“Ta ngửi rồi, rất cẩn thận, thực sự không thối mà?”
Liễu Thịnh bắt đầu không tự tin lắm: “Chẳng lẽ là ta bị bệnh, khứu giác xảy ra vấn đề?”
“Chắc chắn là vậy.” Cuối cùng Diệp Khanh Oản cũng tìm được vấn đề, rõ ràng là cá mới vớt từ trong sông ra, sao có thể thối được?
Liễu Thịnh có chút buồn rầu: “Như vậy à… Không đúng, ta vẫn cảm thấy con cá này có vấn đề, không tin ngươi nếm thử xem.”
Sau khi nói xong thì đưa thìa vào trong miệng cô, Diệp Khanh Oản rất tự nhiên nếm một miếng:
“Không có vấn đề gì, rất ngon, không thối một chút nào.”
Liễu Thịnh thấy thế cố kìm nén ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.