Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 45: Cô Chỉ Bán Nghệ Không Bán Thân Đâu
Lương Phong Hữu Ý
06/05/2024
Mẹ kiếp!
Diệp Khanh Oản và Hạ Tuyết Kiến cùng há hốc miệng.
Diệp Khanh Oản mắng thầm trong lòng: Nam Cung Mộ Vân ngươi trúng độc cũng không nhàn rỗi.
Hạ Tuyết Kiến ở ngoài cửa kêu lên: “Diệp Khanh Oản ngươi đê tiện vô liêm sỉ.”
Diệp Khanh Oản: ???
Nếu ta nói ta bị oan, ngươi có tin hay không?
Chỉ có Nam Cung Mộ Vân ở chỗ người khác không nhìn thấy được lộ ra vẻ mặt thực hiện được.
Nói thật Diệp Khanh Oản bị dọa sợ, con mèo này không định từ diễn thành thật đấy chứ?
Cô chỉ bán nghệ không bán thân đâu.
Hạ Tuyết Kiến ngươi mau lao vào trong đi, tình yêu của ngươi đối với nam chính không phải như núi cao sao, kết quả vì một cánh cửa mà không được à?
Hạ Tuyết Kiến cũng rất nỗ lực, không ngừng dùng cơ thể va chạm cánh cửa, nhưng cánh cửa kia không biết là làm bằng gỗ gì, vậy mà không chút sứt mẻ, cô sốt ruột đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
Mẹ nó!
Thấy Hạ Tuyết Kiến không đáng tin cậy, nam chính lại sụp đổ đến mức thái quá, Diệp Khanh Oản quyết định dựa vào bản thân.
Vì thế nhân lúc lão sắc phôi Nam Cung Mộ Vân đang giở trò, cô nắm lấy nghiên mực trên bàn đập mạnh vào sau gáy hắn ta.
Nam Cung Mộ Vân lập tức hôn mê, Diệp Khanh Oản đẩy hắn ta ra, sau đó đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một con chuột to “vèo” một tiếng lao vào, cô sợ tới mức nhanh chóng lùi về sau hai bước.
“Rầm.”
Một tiếng trầm vang lên, con chuột to ngã lên trên mặt đất, lúc này mới thấy rõ người tới.
Vậy mà là Hạ Tuyết Kiến, cả người đều quỳ bên chân cô…
Diệp Khanh Oản suýt nữa buột miệng thốt lên “ái khanh bình thân”: “Ngươi làm gì thế?”
Lúc này Hạ Tuyết Kiến mới phát hiện tư thế của mình vô cùng bất nhã, nhanh chóng bò dậy, chỉ vào mũi cô mắng:
“Diệp Khanh Oản, ngươi chẳng biết xấu hổ, vậy mà dám hạ dược với cửu vương gia.”
Đúng vậy đúng vậy, chính là mắng như vậy, cứ duy trì như thế.
Cuối cùng Diệp Khanh Oản cũng tìm được cảm giác diễn kịch từ trong chửi rủa của Hạ Tuyết Kiến, như vậy mới đúng chữ.
Trận diễn này cô phải bị bọn họ nhục nhã, nhục nhã đến mức không còn muốn sống, sống không nổi nữa, dáng vẻ như vậy mới có lý do hắc hóa.
Nếu không sẽ giống như vừa rồi, tiện nghi của cô bị chiếm sạch, cô còn hắc hóa cái gì?
Trong lòng vui sướng đến mức bay lên, nhưng mặt ngoài vẫn phải giả vờ thẹn quá hóa giận.
“Hạ Tuyết Kiến, ngươi nói linh tinh gì đấy?”
“Ta nói linh tinh gì sao? Ta tận mắt nhìn thấy ngươi hạ dược vào trong trà của cửu vương gia, sau đó câu dẫn cửu vương gia.”
Diệp Khanh Oản và Hạ Tuyết Kiến cùng há hốc miệng.
Diệp Khanh Oản mắng thầm trong lòng: Nam Cung Mộ Vân ngươi trúng độc cũng không nhàn rỗi.
Hạ Tuyết Kiến ở ngoài cửa kêu lên: “Diệp Khanh Oản ngươi đê tiện vô liêm sỉ.”
Diệp Khanh Oản: ???
Nếu ta nói ta bị oan, ngươi có tin hay không?
Chỉ có Nam Cung Mộ Vân ở chỗ người khác không nhìn thấy được lộ ra vẻ mặt thực hiện được.
Nói thật Diệp Khanh Oản bị dọa sợ, con mèo này không định từ diễn thành thật đấy chứ?
Cô chỉ bán nghệ không bán thân đâu.
Hạ Tuyết Kiến ngươi mau lao vào trong đi, tình yêu của ngươi đối với nam chính không phải như núi cao sao, kết quả vì một cánh cửa mà không được à?
Hạ Tuyết Kiến cũng rất nỗ lực, không ngừng dùng cơ thể va chạm cánh cửa, nhưng cánh cửa kia không biết là làm bằng gỗ gì, vậy mà không chút sứt mẻ, cô sốt ruột đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
Mẹ nó!
Thấy Hạ Tuyết Kiến không đáng tin cậy, nam chính lại sụp đổ đến mức thái quá, Diệp Khanh Oản quyết định dựa vào bản thân.
Vì thế nhân lúc lão sắc phôi Nam Cung Mộ Vân đang giở trò, cô nắm lấy nghiên mực trên bàn đập mạnh vào sau gáy hắn ta.
Nam Cung Mộ Vân lập tức hôn mê, Diệp Khanh Oản đẩy hắn ta ra, sau đó đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một con chuột to “vèo” một tiếng lao vào, cô sợ tới mức nhanh chóng lùi về sau hai bước.
“Rầm.”
Một tiếng trầm vang lên, con chuột to ngã lên trên mặt đất, lúc này mới thấy rõ người tới.
Vậy mà là Hạ Tuyết Kiến, cả người đều quỳ bên chân cô…
Diệp Khanh Oản suýt nữa buột miệng thốt lên “ái khanh bình thân”: “Ngươi làm gì thế?”
Lúc này Hạ Tuyết Kiến mới phát hiện tư thế của mình vô cùng bất nhã, nhanh chóng bò dậy, chỉ vào mũi cô mắng:
“Diệp Khanh Oản, ngươi chẳng biết xấu hổ, vậy mà dám hạ dược với cửu vương gia.”
Đúng vậy đúng vậy, chính là mắng như vậy, cứ duy trì như thế.
Cuối cùng Diệp Khanh Oản cũng tìm được cảm giác diễn kịch từ trong chửi rủa của Hạ Tuyết Kiến, như vậy mới đúng chữ.
Trận diễn này cô phải bị bọn họ nhục nhã, nhục nhã đến mức không còn muốn sống, sống không nổi nữa, dáng vẻ như vậy mới có lý do hắc hóa.
Nếu không sẽ giống như vừa rồi, tiện nghi của cô bị chiếm sạch, cô còn hắc hóa cái gì?
Trong lòng vui sướng đến mức bay lên, nhưng mặt ngoài vẫn phải giả vờ thẹn quá hóa giận.
“Hạ Tuyết Kiến, ngươi nói linh tinh gì đấy?”
“Ta nói linh tinh gì sao? Ta tận mắt nhìn thấy ngươi hạ dược vào trong trà của cửu vương gia, sau đó câu dẫn cửu vương gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.