Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 34: Hạ Dược
Lương Phong Hữu Ý
05/05/2024
Liễu Thịnh chỉ muốn tìm chút phiền phức cho Hạ Tuyết Kiến, thứ nhất là để nàng ta không ra tay điều tra chuyện giặc cỏ, hắn sẽ lợi dụng thời gian này phủi sạch quan hệ của mình với giặc cỏ.
Thứ hai là khiến Diệp Khanh Oản lo lắng hãi hùng một chút, xem cô còn dám động một tí là mắng hắn hay không.
Hiện giờ hắn còn chưa rõ lắm mình đảm nhiệm nhân vật gì trong quyển sách này, cuối cùng kết thúc thế nào, kết cục là tốt hay xấu.
Cho nên chuyện có thể làm duy nhất hiện giờ, chính là cố gắng sắp xếp mọi vấn đề của mình sạch sẽ một chút.
Còn bước tiếp theo nên đi thế nào, vậy phải đợi Diệp Khanh Oản lộ ra cốt truyện mới.
“Bất tri bất giác cốt truyện phát triển đến đây, kế tiếp ta phải hạ dược nam chính, muốn dùng gạo nấu thành cơm ép buộc nam chính cưới ta.”
“Oa, đúng là não tàn.”
“Ai muốn gạo nấu thành cơm với hắn ta chứ, đúng là buồn nôn.”
“Cũng may nữ chính của chúng ta thông minh, vạch trần quỷ kế của ta, nếu không trong sạch của ta đã bị hủy hoại.”
Cửu vương gia sai người đưa Hạ Tuyết Kiến về Hạ phủ, mình thì xem Diệp Khanh Oản trào phúng, cười đến lăn lộn.
Không thể ngờ tới thái phó đại nhân bọn họ, cũng sẽ có ngày bị người ta ghét bỏ.
Nhưng mà… Kế tiếp phải hạ dược hắn ta sao?
Nghiêm túc sao?
Bị hạ dược, không khống chế được, chuyện này không thể trách hắn ta đúng không?
…
Biết được kế tiếp Diệp Khanh Oản sẽ bỏ thuốc hắn ta, Nam Cung Mộ Vân không chỉ không phản cảm, trái lại còn có “tràn ngập” chờ mong.
Cốt truyện này, càng ngày càng thú vị.
Hắn ta ở hoàng cung đấu nửa đời người, quỷ kế ác độc gì hắn ta đều từng thấy, nhưng hạ dược muốn gạo nấu thành cơm với hắn đúng là không có.
Vừa nghe thôi đã thấy thú vị.
Hắn ta có chút hoài nghi, hóa ra hắn ta không để ý tới người thú vị như Diệp Khanh Oản, cố chấp dán mặt vào Hạ Tuyết Kiến là người yếu ớt, hay gây tai họa?
Tuy Nam Cung Mộ Vân và Liễu Thịnh đều là người có lòng dạ sâu, nhưng hai người có khác biệt rất lớn.
Liễu Thịnh đa mưu túc trí, thận trọng từng bước, cho nên hắn biết được mình là nhân vật trong tiểu thuyết thì cố gắng để hành động của mình dán sát sự phát triển của tiểu thuyết.
Cho dù có xung đột với ích lợi của mình, hắn đều nghĩ cách tránh đi, bởi vì hắn không chịu nổi bất cứ tổn thất và ngoài ý muốn gì, hắn cần đảm bảo mình không có một sơ hở.
Mà Nam Cung Mộ Vân tuy mặt ngoài nhìn như không quyền không thế, mặc người ta bài bố, thực ra trong lòng tương đối kiêu ngạo khó thuần.
Thứ hai là khiến Diệp Khanh Oản lo lắng hãi hùng một chút, xem cô còn dám động một tí là mắng hắn hay không.
Hiện giờ hắn còn chưa rõ lắm mình đảm nhiệm nhân vật gì trong quyển sách này, cuối cùng kết thúc thế nào, kết cục là tốt hay xấu.
Cho nên chuyện có thể làm duy nhất hiện giờ, chính là cố gắng sắp xếp mọi vấn đề của mình sạch sẽ một chút.
Còn bước tiếp theo nên đi thế nào, vậy phải đợi Diệp Khanh Oản lộ ra cốt truyện mới.
“Bất tri bất giác cốt truyện phát triển đến đây, kế tiếp ta phải hạ dược nam chính, muốn dùng gạo nấu thành cơm ép buộc nam chính cưới ta.”
“Oa, đúng là não tàn.”
“Ai muốn gạo nấu thành cơm với hắn ta chứ, đúng là buồn nôn.”
“Cũng may nữ chính của chúng ta thông minh, vạch trần quỷ kế của ta, nếu không trong sạch của ta đã bị hủy hoại.”
Cửu vương gia sai người đưa Hạ Tuyết Kiến về Hạ phủ, mình thì xem Diệp Khanh Oản trào phúng, cười đến lăn lộn.
Không thể ngờ tới thái phó đại nhân bọn họ, cũng sẽ có ngày bị người ta ghét bỏ.
Nhưng mà… Kế tiếp phải hạ dược hắn ta sao?
Nghiêm túc sao?
Bị hạ dược, không khống chế được, chuyện này không thể trách hắn ta đúng không?
…
Biết được kế tiếp Diệp Khanh Oản sẽ bỏ thuốc hắn ta, Nam Cung Mộ Vân không chỉ không phản cảm, trái lại còn có “tràn ngập” chờ mong.
Cốt truyện này, càng ngày càng thú vị.
Hắn ta ở hoàng cung đấu nửa đời người, quỷ kế ác độc gì hắn ta đều từng thấy, nhưng hạ dược muốn gạo nấu thành cơm với hắn đúng là không có.
Vừa nghe thôi đã thấy thú vị.
Hắn ta có chút hoài nghi, hóa ra hắn ta không để ý tới người thú vị như Diệp Khanh Oản, cố chấp dán mặt vào Hạ Tuyết Kiến là người yếu ớt, hay gây tai họa?
Tuy Nam Cung Mộ Vân và Liễu Thịnh đều là người có lòng dạ sâu, nhưng hai người có khác biệt rất lớn.
Liễu Thịnh đa mưu túc trí, thận trọng từng bước, cho nên hắn biết được mình là nhân vật trong tiểu thuyết thì cố gắng để hành động của mình dán sát sự phát triển của tiểu thuyết.
Cho dù có xung đột với ích lợi của mình, hắn đều nghĩ cách tránh đi, bởi vì hắn không chịu nổi bất cứ tổn thất và ngoài ý muốn gì, hắn cần đảm bảo mình không có một sơ hở.
Mà Nam Cung Mộ Vân tuy mặt ngoài nhìn như không quyền không thế, mặc người ta bài bố, thực ra trong lòng tương đối kiêu ngạo khó thuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.