Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 25: Nếu Sau Này Có Cần Gì, Có Thể Nói Với Ta
Lương Phong Hữu Ý
03/05/2024
Rời khỏi Cẩm Y Vệ này, Liễu Thịnh đột nhiên hỏi cô: “Ngươi cảm thấy Hạ Tuyết Kiến thế nào?
Diệp Khanh Oản sửng sốt.
Hạ Tuyết Kiến?
Thế nào ư?
Nữ chính người ta ngây thơ thiện lương, có tình có nghĩa, thông tuệ có tài đức, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, đến nơi nào cũng thành người nổi bật nhất, vô số nam nhân vì nàng ta mà khuynh đảo.
Giống như lời ai đó nói, người mất đi chỉ là một chân, nữ chính mất đi chính là tình yêu.
Nhưng mà…
Vì sao hắn ta đột nhiên hỏi như vậy?
Thử ta ư?
Liễu Thịnh đột nhiên nhắc tới Hạ Tuyết Kiến, khiến Diệp Khanh Oản vô cùng cảnh giác, không phải là hắn ta muốn thay Hạ Tuyết Kiến hạ gục mình đấy chứ?
Không phải là cô sợ chết, chỉ là cốt truyện phát triển nhanh như vậy, không phù hợp với nguyên tác, hơn nữa…
Được rồi, cô chính là sợ chết.
Ít nhất hiện giờ còn chưa muốn chết.
Hệ thống cho bàn tay vàng cô còn chưa khai phá hoàn toàn, hiện giờ chết đi đáng tiếc cỡ nào.
Cô còn chưa vớt đủ.
“Sao ngươi đột nhiên nhắc tới nàng ta?”
Liễu Thịnh không chút để ý nói: “Không có gì, chỉ thấy ngươi có vẻ rất chán ghét nàng ta.”
Ách…
Cốt truyện yêu cầu như vậy mà!
“Ai bảo nàng ta đoạt Mộ Vân ca ca với ta.”
“Vậy ta giúp ngươi…” Liễu Thịnh nói, dùng tay làm động tác cắt cổ.
?
Diệp Khanh Oản sợ tới mức suýt nữa ngã từ trên xe ngựa xuống dưới.
“Không cần…”
Phản ứng quá mức kịch liệt, người đi đường ở bên ngoài đều không nhịn được dừng chân nhìn thoáng qua.
“Ý của ta là, không cần thái phó nhọc lòng.”
Liễu Thịnh nhướng mày: “Không phiền.”
Diệp Khanh Oản tức giận tới mức nhíu chặt mày, tên đầu gỗ này, ta chê ngươi phiền phức, ngươi cứ ngoan ngoãn làm nam phụ số 2 của ngươi không được sao, cứ thích chọc phiền phức cho ta.
Ngươi cắt cổ nữ chính, ngươi theo ta diễn trò nhé.
“Thật sự không cần đâu thái phó, ta thích Mộ Vân ca ca, ta sẽ quang minh chính đại thắng được tình yêu của Mộ Vân ca ca. Dùng thủ đoạn dơ bẩn đạt được, Diệp Khanh Oản ta không hiếm lạ.”
Một câu nói xong, cô ước gì trực tiếp đập xuyên tấm ván gỗ của xe ngựa, sau đó rơi xuống.
Mẫu thân à, những lời này nói ra bản thân cô đều cảm thấy buồn cười.
Tối qua ở trước mặt nhiều người như vậy muốn giết Hạ Tuyết Kiến ở tướng phủ, hiện giờ lại nói quang minh chính đại như thế?
Ai tin chứ!
May mà Liễu Thịnh chỉ nhìn cô một cái, đồng ý: “Một khi đã như vậy, ta sẽ không nhúng tay. Nếu sau này có cần gì, có thể nói với ta.”
Khóe miệng Diệp Khanh Oản giật giật, sau này sao?
(Liếm cẩu: Là một thuật ngữ mạng chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán vào mông lạnh.)
Diệp Khanh Oản sửng sốt.
Hạ Tuyết Kiến?
Thế nào ư?
Nữ chính người ta ngây thơ thiện lương, có tình có nghĩa, thông tuệ có tài đức, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, đến nơi nào cũng thành người nổi bật nhất, vô số nam nhân vì nàng ta mà khuynh đảo.
Giống như lời ai đó nói, người mất đi chỉ là một chân, nữ chính mất đi chính là tình yêu.
Nhưng mà…
Vì sao hắn ta đột nhiên hỏi như vậy?
Thử ta ư?
Liễu Thịnh đột nhiên nhắc tới Hạ Tuyết Kiến, khiến Diệp Khanh Oản vô cùng cảnh giác, không phải là hắn ta muốn thay Hạ Tuyết Kiến hạ gục mình đấy chứ?
Không phải là cô sợ chết, chỉ là cốt truyện phát triển nhanh như vậy, không phù hợp với nguyên tác, hơn nữa…
Được rồi, cô chính là sợ chết.
Ít nhất hiện giờ còn chưa muốn chết.
Hệ thống cho bàn tay vàng cô còn chưa khai phá hoàn toàn, hiện giờ chết đi đáng tiếc cỡ nào.
Cô còn chưa vớt đủ.
“Sao ngươi đột nhiên nhắc tới nàng ta?”
Liễu Thịnh không chút để ý nói: “Không có gì, chỉ thấy ngươi có vẻ rất chán ghét nàng ta.”
Ách…
Cốt truyện yêu cầu như vậy mà!
“Ai bảo nàng ta đoạt Mộ Vân ca ca với ta.”
“Vậy ta giúp ngươi…” Liễu Thịnh nói, dùng tay làm động tác cắt cổ.
?
Diệp Khanh Oản sợ tới mức suýt nữa ngã từ trên xe ngựa xuống dưới.
“Không cần…”
Phản ứng quá mức kịch liệt, người đi đường ở bên ngoài đều không nhịn được dừng chân nhìn thoáng qua.
“Ý của ta là, không cần thái phó nhọc lòng.”
Liễu Thịnh nhướng mày: “Không phiền.”
Diệp Khanh Oản tức giận tới mức nhíu chặt mày, tên đầu gỗ này, ta chê ngươi phiền phức, ngươi cứ ngoan ngoãn làm nam phụ số 2 của ngươi không được sao, cứ thích chọc phiền phức cho ta.
Ngươi cắt cổ nữ chính, ngươi theo ta diễn trò nhé.
“Thật sự không cần đâu thái phó, ta thích Mộ Vân ca ca, ta sẽ quang minh chính đại thắng được tình yêu của Mộ Vân ca ca. Dùng thủ đoạn dơ bẩn đạt được, Diệp Khanh Oản ta không hiếm lạ.”
Một câu nói xong, cô ước gì trực tiếp đập xuyên tấm ván gỗ của xe ngựa, sau đó rơi xuống.
Mẫu thân à, những lời này nói ra bản thân cô đều cảm thấy buồn cười.
Tối qua ở trước mặt nhiều người như vậy muốn giết Hạ Tuyết Kiến ở tướng phủ, hiện giờ lại nói quang minh chính đại như thế?
Ai tin chứ!
May mà Liễu Thịnh chỉ nhìn cô một cái, đồng ý: “Một khi đã như vậy, ta sẽ không nhúng tay. Nếu sau này có cần gì, có thể nói với ta.”
Khóe miệng Diệp Khanh Oản giật giật, sau này sao?
(Liếm cẩu: Là một thuật ngữ mạng chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán vào mông lạnh.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.