Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tôi Bị Các Nam Chính Nhìn Thấu Tiếng Lòng
Chương 4: Sao hôm nay đám người kỳ lạ như thế?
Lương Phong Hữu Ý
03/05/2024
Lúc này thái phó đột nhiên bước về phía cô.
Diệp Khanh Oản sợ tới mức không dám thở mạnh.
Xong rồi xong rồi, không phải là hắn đã biết được chuyện gì rồi đấy chứ?
Không thể nào, không phải tình tiết vở kịch vừa mới bắt đầu ư?
“Thái phó.”
Diệp Khanh Oản hành lễ với hắn, Liễu Thịnh liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một cái, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.
Nàng chột dạ rồi sao?
Chẳng lẽ là nàng đang đùa giỡn bản quan?
Nhưng mà thật sự sẽ có người đùa giỡn như vậy ư?
Vậy nàng quá ngu ngốc rồi!
Mà nhìn xem đi.
Liễu Thịnh làm bộ như không có chuyện gì tiêu sái trở về trước giáo án.
Liễu Thịnh vừa đi, Diệp Khanh Oản lập tức lè lưỡi, nhanh chóng trào phúng hai câu.
[Lão thái phó phúc hắc này, không có việc gì xoay linh tinh làm gì, hại mình sợ muốn chết, còn tưởng hắn biết rõ được gì đó cơ?]
[Nếu hắn biết chính xác nơi này là thế giới tiểu thuyết, vậy tình tiết tiểu thuyết đã sụp đổ ngay từ đâu, mình càng không trở về được, phiền chết mất.]
Bên này vừa mới trào phúng, trên quyển sách trên tay Liễu Thịnh lại hiện lên dòng chữ lần nữa.
Thế giới tiểu thuyết ư?
Đó là gì?
Chẳng lẽ là thoại bản?
Cho nên nói, thế giới của hắn hiện giờ thực ra là…
Liễu Thịnh sợ tới mức trực tiếp đẩy sách trong tay ra ngoài.
Không có khả năng!
Diệp Khanh Oản bị hắn làm cho giật nảy mình, nhìn hắn cau mày, biểu cảm như có thù sâu, không nhịn được lén hỏi nội thị.
“Hôm nay thái phó làm sao vậy?”
Nội thị sớm sợ tới mức quỳ trên đất run rẩy.
Ồ, quả nhiên là lão thái phó phúc hắc, nhìn xem nội thị sợ tới mức này, còn không dám thở mạnh.
Cô mới trào phúng xong, liếc thấy thái phó liếc cô một cái thì nhanh chóng cúi đầu giả chết như không có chuyện gì.
Lúc này trong lòng Liễu Thịnh khó có thể bình tĩnh, thế giới hiện giờ của hắn vậy mà là thoại bản?
Mà hắn chỉ là một nhân vật trong thoại bản.
Hắn đường đường là thái phó đương triều, đứng hàng tam công, trẻ tuổi tuấn tú, hăng hái như vậy, vậy mà chỉ là nhân vật dưới ngòi bút của người khác vận mệnh bị sắp xếp, bảo hắn làm sao có thể tiếp nhận?
Không có khả năng, mọi chuyện chắc chắn là trò đùa dai của Diệp Khanh Oản, cố ý chỉnh bản quan, lát nữa hết giờ học xem bản quan thu thập nàng thế nào.
Diệp Khanh Oản bị hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, may mà công chúa vương gia khác lục tục tiến vào, lúc này mới giảm bớt xấu hổ.
Nếu cửu vương gia mắt mù kia không tới thì càng tốt.
Khi nói tới đây cửu vương gia mắt mù kia đi ngang qua trước mặt cô, không hiểu sao lại liếc cô một cái.
Diệp Khanh Oản: ?
Có bệnh sao?
Sao hôm nay đám người kỳ lạ như thế?
Diệp Khanh Oản sợ tới mức không dám thở mạnh.
Xong rồi xong rồi, không phải là hắn đã biết được chuyện gì rồi đấy chứ?
Không thể nào, không phải tình tiết vở kịch vừa mới bắt đầu ư?
“Thái phó.”
Diệp Khanh Oản hành lễ với hắn, Liễu Thịnh liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới một cái, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.
Nàng chột dạ rồi sao?
Chẳng lẽ là nàng đang đùa giỡn bản quan?
Nhưng mà thật sự sẽ có người đùa giỡn như vậy ư?
Vậy nàng quá ngu ngốc rồi!
Mà nhìn xem đi.
Liễu Thịnh làm bộ như không có chuyện gì tiêu sái trở về trước giáo án.
Liễu Thịnh vừa đi, Diệp Khanh Oản lập tức lè lưỡi, nhanh chóng trào phúng hai câu.
[Lão thái phó phúc hắc này, không có việc gì xoay linh tinh làm gì, hại mình sợ muốn chết, còn tưởng hắn biết rõ được gì đó cơ?]
[Nếu hắn biết chính xác nơi này là thế giới tiểu thuyết, vậy tình tiết tiểu thuyết đã sụp đổ ngay từ đâu, mình càng không trở về được, phiền chết mất.]
Bên này vừa mới trào phúng, trên quyển sách trên tay Liễu Thịnh lại hiện lên dòng chữ lần nữa.
Thế giới tiểu thuyết ư?
Đó là gì?
Chẳng lẽ là thoại bản?
Cho nên nói, thế giới của hắn hiện giờ thực ra là…
Liễu Thịnh sợ tới mức trực tiếp đẩy sách trong tay ra ngoài.
Không có khả năng!
Diệp Khanh Oản bị hắn làm cho giật nảy mình, nhìn hắn cau mày, biểu cảm như có thù sâu, không nhịn được lén hỏi nội thị.
“Hôm nay thái phó làm sao vậy?”
Nội thị sớm sợ tới mức quỳ trên đất run rẩy.
Ồ, quả nhiên là lão thái phó phúc hắc, nhìn xem nội thị sợ tới mức này, còn không dám thở mạnh.
Cô mới trào phúng xong, liếc thấy thái phó liếc cô một cái thì nhanh chóng cúi đầu giả chết như không có chuyện gì.
Lúc này trong lòng Liễu Thịnh khó có thể bình tĩnh, thế giới hiện giờ của hắn vậy mà là thoại bản?
Mà hắn chỉ là một nhân vật trong thoại bản.
Hắn đường đường là thái phó đương triều, đứng hàng tam công, trẻ tuổi tuấn tú, hăng hái như vậy, vậy mà chỉ là nhân vật dưới ngòi bút của người khác vận mệnh bị sắp xếp, bảo hắn làm sao có thể tiếp nhận?
Không có khả năng, mọi chuyện chắc chắn là trò đùa dai của Diệp Khanh Oản, cố ý chỉnh bản quan, lát nữa hết giờ học xem bản quan thu thập nàng thế nào.
Diệp Khanh Oản bị hắn nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, may mà công chúa vương gia khác lục tục tiến vào, lúc này mới giảm bớt xấu hổ.
Nếu cửu vương gia mắt mù kia không tới thì càng tốt.
Khi nói tới đây cửu vương gia mắt mù kia đi ngang qua trước mặt cô, không hiểu sao lại liếc cô một cái.
Diệp Khanh Oản: ?
Có bệnh sao?
Sao hôm nay đám người kỳ lạ như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.