Xuyên Thành Nữ Phụ Làm Tinh, Mang Theo Nhãi Con Chạy Nạn
Chương 35:
Phi Trửu Thiếu Nữ
31/01/2024
Giang Đường Đường uống canh chim ngói, nhìn động tác của Lục Thời Yến có chút xa lạ chăm sóc nhóc con.
Không thể không nói, cùng là nhân sĩ xuyên qua không có kinh nghiệm làm cha mẹ, nhưng vị tiên quân này rõ ràng so với nàng càng biết chăm sóc hài tử hơn.
Nhìn hắn lấy một ít thịt chim ngói ra cho Lục Thần Ngôn ăn, trong lòng Giang Đường Đường lại không hiểu sao sinh ra vài phần cảm giác ngày tháng êm đềm.
Chờ một chút......
Nàng lại ở trong quyển văn chạy nạn khắp nơi hoang sơ trơ trọi này sinh ra cảm giác ngày tháng êm đềm, nàng nhất định là điên rồi.
Giang Đường Đường hung hăng uống một ngụm canh chim ngói áp chế kinh hoảng. Một ngụm canh còn chưa nuốt xuống, đã thấy Lục Thời Yến lựa thịt bỏ vào bát nàng.
Giang Đường Đường sửng sốt vội nói, "Đừng đưa hết cho ta, canh thịt còn lại ta muốn cho người khác.”
Nàng cố ý để lại một ít, chuẩn bị một lát đưa cho Lý Thạch.
Nàng là người tuy không có bản lĩnh gì, còn toàn thân tật xấu, sống như một con cá muối.
Nhưng đạo lý nên hiểu nàng vẫn hiểu.
Lý Thạch giúp Lục Thời Yến khám bệnh, nàng dẫn hắn tìm được người nhà là điều kiện ban đầu đã bàn bạc xong, không có đạo lý lại thu chim ngói của người ta miễn phí.
Canh chim ngói này nên chia cho hắn một chén.
Lục Thời Yến hiểu ý nàng, "Chim ngói ta sẽ trả lại cho hắn sau, hai người ăn đi.”
Có những lời này của hắn, Giang Đường Đường liền yên tâm.
Nhưng ăn một lúc, nàng lại không nhịn được tò mò nhìn Lục Thời Yến.
Hắn có thể nghĩ đến bắt một con chim ngói trả lại cho Lý Thạch, có lẽ là cũng có an bài nào đó với cha mẹ của nguyên thân.
Lục Thời Yến quả thật trong lòng đã có tính toán.
Tuy rằng thế giới này linh khí mỏng manh, hắn rất khó khôi phục lại tu vi trước kia, nhưng muốn bắt mấy con chim con thú để lắp bụng cũng không phải là việc khó.
Mà hắn sớm đã nhận thấy được, cây đại thụ trăm năm trên đỉnh núi kia có khí tức của phi cầm.
Chờ Giang Đường Đường và Lục Thần Ngôn ăn xong canh chim ngói trở lại xe bò, Lục Thời Yến đi về phía Lý Thạch.
Giang Đường Đường cũng không biết hai người nói cái gì, chỉ thấy Lý Thạch nhìn thoáng qua nàng, sau đó gật đầu thật mạnh. Lục Thời Yến liền cầm dao đi vào trong núi.
Rất nhanh, thân ảnh của hắn liền biến mất trong màn đêm u ám.
Hôm nay Lục Thúy Lan không chiếm được tiện nghi ở chỗ Giang Đường Đường, đang tức giận, lúc này thấy Lục Thời Yến không mang canh tới cho cha mẹ, cảm thấy nên nắm lấy cơ hội, chạy đến trước mặt Tô thị điên cuồng nói xấu Giang Đường Đường.
“Đại tẩu, ngươi xem bị ta nói trúng rồi chứ? Đây không phải là có thê tử quên nương thì là cái gì? Nấu một bình canh thịt lớn như vậy, ngay cả một miếng cũng không nỡ đưa tới cho cha nương, toàn bộ vào bụng hồ ly tinh kia.”
Tô thị không muốn tin tiểu nhi tử hiếu thuận nhất một ngụm canh cũng không để lại cho mình, toàn bộ cho con dâu ăn.
Bà ta vẫn như thường ngày, trông mong chờ nhi tử nấu xong canh thịt đưa tới giao cho mình, sau đó để mình phân chia, cuối cùng cái gì cũng không đợi được.
Trong lòng Tô thị khổ sở không thôi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Một con chim ngói có thể có bao nhiêu thịt? Tam Lang bị thương nặng như vậy, bồi bổ là chuyện nên làm.”
“Đại tẩu, canh kia cũng không có vào miệng Tam Lang. Ta thấy rõ ràng, hơn phân nửa đều vào bụng hồ ly tinh Giang thị.”
Lục Thúy Lan ra vẻ suy nghĩ cho Lục Thời Yến, "Giang thị này cũng thật không hiểu chuyện, nam nhân là trụ cột của gia đình, sau này cả nhà già trẻ đều phải dựa vào nam nhân. Có đồ ngon nàng ta không quan tâm đến trượng phu, lại chỉ lo ăn uống một mình mình, thân thể trượng phu suy yếu, sau này cả nhà phải làm sao? Tam Lang cưới một hồ ly tinh như vậy vào cửa đúng là xui xẻo tám đời.”
Sắc mặt Tô thị đều thay đổi, không còn cách nào giả bộ bình tĩnh. Bà ta thở dài đứng lên, đi về phía Giang Đường Đường.
Không thể không nói, cùng là nhân sĩ xuyên qua không có kinh nghiệm làm cha mẹ, nhưng vị tiên quân này rõ ràng so với nàng càng biết chăm sóc hài tử hơn.
Nhìn hắn lấy một ít thịt chim ngói ra cho Lục Thần Ngôn ăn, trong lòng Giang Đường Đường lại không hiểu sao sinh ra vài phần cảm giác ngày tháng êm đềm.
Chờ một chút......
Nàng lại ở trong quyển văn chạy nạn khắp nơi hoang sơ trơ trọi này sinh ra cảm giác ngày tháng êm đềm, nàng nhất định là điên rồi.
Giang Đường Đường hung hăng uống một ngụm canh chim ngói áp chế kinh hoảng. Một ngụm canh còn chưa nuốt xuống, đã thấy Lục Thời Yến lựa thịt bỏ vào bát nàng.
Giang Đường Đường sửng sốt vội nói, "Đừng đưa hết cho ta, canh thịt còn lại ta muốn cho người khác.”
Nàng cố ý để lại một ít, chuẩn bị một lát đưa cho Lý Thạch.
Nàng là người tuy không có bản lĩnh gì, còn toàn thân tật xấu, sống như một con cá muối.
Nhưng đạo lý nên hiểu nàng vẫn hiểu.
Lý Thạch giúp Lục Thời Yến khám bệnh, nàng dẫn hắn tìm được người nhà là điều kiện ban đầu đã bàn bạc xong, không có đạo lý lại thu chim ngói của người ta miễn phí.
Canh chim ngói này nên chia cho hắn một chén.
Lục Thời Yến hiểu ý nàng, "Chim ngói ta sẽ trả lại cho hắn sau, hai người ăn đi.”
Có những lời này của hắn, Giang Đường Đường liền yên tâm.
Nhưng ăn một lúc, nàng lại không nhịn được tò mò nhìn Lục Thời Yến.
Hắn có thể nghĩ đến bắt một con chim ngói trả lại cho Lý Thạch, có lẽ là cũng có an bài nào đó với cha mẹ của nguyên thân.
Lục Thời Yến quả thật trong lòng đã có tính toán.
Tuy rằng thế giới này linh khí mỏng manh, hắn rất khó khôi phục lại tu vi trước kia, nhưng muốn bắt mấy con chim con thú để lắp bụng cũng không phải là việc khó.
Mà hắn sớm đã nhận thấy được, cây đại thụ trăm năm trên đỉnh núi kia có khí tức của phi cầm.
Chờ Giang Đường Đường và Lục Thần Ngôn ăn xong canh chim ngói trở lại xe bò, Lục Thời Yến đi về phía Lý Thạch.
Giang Đường Đường cũng không biết hai người nói cái gì, chỉ thấy Lý Thạch nhìn thoáng qua nàng, sau đó gật đầu thật mạnh. Lục Thời Yến liền cầm dao đi vào trong núi.
Rất nhanh, thân ảnh của hắn liền biến mất trong màn đêm u ám.
Hôm nay Lục Thúy Lan không chiếm được tiện nghi ở chỗ Giang Đường Đường, đang tức giận, lúc này thấy Lục Thời Yến không mang canh tới cho cha mẹ, cảm thấy nên nắm lấy cơ hội, chạy đến trước mặt Tô thị điên cuồng nói xấu Giang Đường Đường.
“Đại tẩu, ngươi xem bị ta nói trúng rồi chứ? Đây không phải là có thê tử quên nương thì là cái gì? Nấu một bình canh thịt lớn như vậy, ngay cả một miếng cũng không nỡ đưa tới cho cha nương, toàn bộ vào bụng hồ ly tinh kia.”
Tô thị không muốn tin tiểu nhi tử hiếu thuận nhất một ngụm canh cũng không để lại cho mình, toàn bộ cho con dâu ăn.
Bà ta vẫn như thường ngày, trông mong chờ nhi tử nấu xong canh thịt đưa tới giao cho mình, sau đó để mình phân chia, cuối cùng cái gì cũng không đợi được.
Trong lòng Tô thị khổ sở không thôi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Một con chim ngói có thể có bao nhiêu thịt? Tam Lang bị thương nặng như vậy, bồi bổ là chuyện nên làm.”
“Đại tẩu, canh kia cũng không có vào miệng Tam Lang. Ta thấy rõ ràng, hơn phân nửa đều vào bụng hồ ly tinh Giang thị.”
Lục Thúy Lan ra vẻ suy nghĩ cho Lục Thời Yến, "Giang thị này cũng thật không hiểu chuyện, nam nhân là trụ cột của gia đình, sau này cả nhà già trẻ đều phải dựa vào nam nhân. Có đồ ngon nàng ta không quan tâm đến trượng phu, lại chỉ lo ăn uống một mình mình, thân thể trượng phu suy yếu, sau này cả nhà phải làm sao? Tam Lang cưới một hồ ly tinh như vậy vào cửa đúng là xui xẻo tám đời.”
Sắc mặt Tô thị đều thay đổi, không còn cách nào giả bộ bình tĩnh. Bà ta thở dài đứng lên, đi về phía Giang Đường Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.