Xuyên Thành Nữ Phụ, Nữ Chủ À Nam Nhân Của Ngươi Phiền Quá
Chương 2: Cải tạo lại cuộc sống
Tiểu Tần
22/02/2017
Hôm nay cô đã ở bệnh
gần cả tuần. Ở đây nếu không có mẹ thì có Gia Vĩ chơi cùng nên cô cũng
bớt chán. Lại nói về Gia Vĩ này trong nguyên tác thì một lòng một dạ với nguyên chủ. Tất cả những chuyện cô gây ra đều do anh thu dọn tàn cuộc.
Anh rất yêu thương nguyên chủ nhưng nguyên chủ thì không. Nguyên chủ chỉ lợi dụng anh mà thôi. Đến cuối cùng thì nghe tin nguyên chủ bị hại chết thê thảm thì anh vô cùng đau lòng nhảy xuống biển tự vẫn. Từ đầu đến
cuối trong ấn tượng của cô anh là một kẻ si tình. Tốt bụng. Cô rất mong
mình có một người bạn trai tốt như anh. Thế mà kết cục của anh quá bi
thảm. Đến phút cuối vẫn không có được hạnh phúc. Thế nên cô mới dùng hay từ" cẩu huyết " để miêu tả cuốn tiểu thuyết này.
Còn về phần nguyên chủ, theo như cô đọc thì nguyên chủ là một viên ngọc quý của Lâm Hưng và Phùng Hoa. Từ nhỏ cô đã được dạy dỗ để trở ghành người thừa kế của Lâm Thị. Đến sinh nhật 16 tuổi cô bị bắt cóc. Sau khi được gia đình cứu ra nguyên chủ bị thương nặng nên vào bệnh viện. Sau khi tỉnh lại cô đi ra ngoài và gặp nam chính đem lòng ái mộ. Nhưng lại bị nữ chủ cướp mất. Từ đó sinh ra thù hận nên cô quyết tâm giành hết tất cả nam nhân của nữ chủ. Ai ngờ kế hoạch chẳng thành lại bị những nam chính phát hiên và hành hạ cô đến chết.
Cô xuyên vào thời điểm lúc vừa được cứu về. Từ đó nên cô ở lì trong phòng chẳng bước xuống giường nửa bước nên không gặp nam chủ.
Hôm nay xuất viện, cô được Tiểu Vĩ đưa về vì mẹ cô bận nên không đón cô được. Cô cũng không buồn phiền gì. Dù gì cô đối với nam phụ này cũng có cảm tình nên cô không khó chịu khi đi với anh.
~~~~ta là dãy phân cách về nhà~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi về đến nhà, cô vừa bước xuống xe đã đụng một hàng người hầu gái mặc trang phục giống nhau cúi người đồng thanh:
"Cô chủ, chào mừng người đã trở về"
Phía giữa hàng là một bác tầm 50 tuối mặc âu phục quản gia đến chào cô:
"Cô chủ, cuối cùng người cũng trở về, tôi rất vui"
Theo như cô biết đây là vị quản gia của gia đình nguyên chủ. Tên là Lưu Thâm, măch dù cô chủ không đối xử tốt với mình nhưng ông vẫn hết mực thương yêu cô chủ. Nghĩ đến đây tim cô khẽ đau. Lúc chưa xuyên cô là trẻ mồ côi, không ai yêu thương cô, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình. Chỉ có đứa bạn thân là người duy nhất đối tốt với cô. Cô nhìn lão quản gia khec mỉm cười:
"Vâng cảm ơn, cháu cũng rất vui"
Quản gia hơi giật mình vì đó giờ cô chủ luôn lạnh nhạt với mọi người. Ông có nghe bà chủ nói cô bị mất trí nên tính tình sẽ thay đổi. Nhưng không ngờ lại thay đổi theo hướng tích cực thế này thì quá tốt. Ông vôi vàng mang hành lí vào, dẫn cô về phòng. Ông thật sự rất mừng vì cô chủ không còn lạnh nhạt với ông nữa.
Cô mở cửa bước vào phòng. "Choáng" a. Căng phòng là một màu Vàng chói cả mắt. Cô lại không thích mấy màu này nên quay ngang nói với quản gia đang đứng ở cửa:
"Quản gia, bác giúp cháu cho người sơn lại căng phòng này thành màu trắng đen. Tất cả vật dụng đều đổi thành trắng đen nhé."
Cô bước đến lấy quần áo để tắm ai ngờ vừa mở cửa tủ ra. "Choáng" lần hai. Cả tủ quần áo toàn đồ thiếu vải. Ai da chắc cô phải sắm lại quần áo mới quá. Nguyên chủ mới 16t mà đã biết chưng diện sao? Ai da. Cô lục lục tìm tìm cuối cùng cũng thấy một cáu áo sơmi sọc caro và cái quần jeans dài ngang đầu gối được vứt ở đáy tủ. Cô vào thay quần áo rồi đến tủ giày dép. Ôi trời toàn cao gót. Cô lại tìm tìm lục lục cuối cùng cũng thấy một đôi giày bata vừa ý. Cô đi xuống lầu và nói với quản gia:
-Quản gia, ông giúp cháu thanh lí đống đồ và giày dép nhé. Đem bỏ cả đi.
-Vâng thưa cô chủ-quảnn gia đáp lại cung kính.
Cô trèo lên xe và đi tới trung tâm mua sắm để "tân trang" lại cho mình.
Còn về phần nguyên chủ, theo như cô đọc thì nguyên chủ là một viên ngọc quý của Lâm Hưng và Phùng Hoa. Từ nhỏ cô đã được dạy dỗ để trở ghành người thừa kế của Lâm Thị. Đến sinh nhật 16 tuổi cô bị bắt cóc. Sau khi được gia đình cứu ra nguyên chủ bị thương nặng nên vào bệnh viện. Sau khi tỉnh lại cô đi ra ngoài và gặp nam chính đem lòng ái mộ. Nhưng lại bị nữ chủ cướp mất. Từ đó sinh ra thù hận nên cô quyết tâm giành hết tất cả nam nhân của nữ chủ. Ai ngờ kế hoạch chẳng thành lại bị những nam chính phát hiên và hành hạ cô đến chết.
Cô xuyên vào thời điểm lúc vừa được cứu về. Từ đó nên cô ở lì trong phòng chẳng bước xuống giường nửa bước nên không gặp nam chủ.
Hôm nay xuất viện, cô được Tiểu Vĩ đưa về vì mẹ cô bận nên không đón cô được. Cô cũng không buồn phiền gì. Dù gì cô đối với nam phụ này cũng có cảm tình nên cô không khó chịu khi đi với anh.
~~~~ta là dãy phân cách về nhà~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi về đến nhà, cô vừa bước xuống xe đã đụng một hàng người hầu gái mặc trang phục giống nhau cúi người đồng thanh:
"Cô chủ, chào mừng người đã trở về"
Phía giữa hàng là một bác tầm 50 tuối mặc âu phục quản gia đến chào cô:
"Cô chủ, cuối cùng người cũng trở về, tôi rất vui"
Theo như cô biết đây là vị quản gia của gia đình nguyên chủ. Tên là Lưu Thâm, măch dù cô chủ không đối xử tốt với mình nhưng ông vẫn hết mực thương yêu cô chủ. Nghĩ đến đây tim cô khẽ đau. Lúc chưa xuyên cô là trẻ mồ côi, không ai yêu thương cô, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm gia đình. Chỉ có đứa bạn thân là người duy nhất đối tốt với cô. Cô nhìn lão quản gia khec mỉm cười:
"Vâng cảm ơn, cháu cũng rất vui"
Quản gia hơi giật mình vì đó giờ cô chủ luôn lạnh nhạt với mọi người. Ông có nghe bà chủ nói cô bị mất trí nên tính tình sẽ thay đổi. Nhưng không ngờ lại thay đổi theo hướng tích cực thế này thì quá tốt. Ông vôi vàng mang hành lí vào, dẫn cô về phòng. Ông thật sự rất mừng vì cô chủ không còn lạnh nhạt với ông nữa.
Cô mở cửa bước vào phòng. "Choáng" a. Căng phòng là một màu Vàng chói cả mắt. Cô lại không thích mấy màu này nên quay ngang nói với quản gia đang đứng ở cửa:
"Quản gia, bác giúp cháu cho người sơn lại căng phòng này thành màu trắng đen. Tất cả vật dụng đều đổi thành trắng đen nhé."
Cô bước đến lấy quần áo để tắm ai ngờ vừa mở cửa tủ ra. "Choáng" lần hai. Cả tủ quần áo toàn đồ thiếu vải. Ai da chắc cô phải sắm lại quần áo mới quá. Nguyên chủ mới 16t mà đã biết chưng diện sao? Ai da. Cô lục lục tìm tìm cuối cùng cũng thấy một cáu áo sơmi sọc caro và cái quần jeans dài ngang đầu gối được vứt ở đáy tủ. Cô vào thay quần áo rồi đến tủ giày dép. Ôi trời toàn cao gót. Cô lại tìm tìm lục lục cuối cùng cũng thấy một đôi giày bata vừa ý. Cô đi xuống lầu và nói với quản gia:
-Quản gia, ông giúp cháu thanh lí đống đồ và giày dép nhé. Đem bỏ cả đi.
-Vâng thưa cô chủ-quảnn gia đáp lại cung kính.
Cô trèo lên xe và đi tới trung tâm mua sắm để "tân trang" lại cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.